Quyển 3: Chương 483-487: Arc Căn cứ quân sự A02 (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 483: Khánh Mục thứ hai.

Trong hang động bị biến dạng và xoắn vặn, tiếng chó săn cơ khí đang sủa inh ỏi. Chúng theo dấu mùi quen thuộc, lần lượt vượt qua mê cung của hang động, trực tiếp đến bờ sông ngầm.

Trên đường đi, cứ mỗi 1,2 km lại có một giọt máu của Khánh Trần. Tổng cộng có 37 giọt, lan ra đến tận sâu nhất của hang động.

Phát hiện này khiến mọi người rất phấn chấn, vì điều này có nghĩa là Khánh Trần vẫn giữ được tỉnh táo, thậm chí trong tình trạng bị thương nặng và kiệt sức, cậu vẫn có thể tìm cơ hội để tự cứu mình.

Lão Thập Cửu khập khiễng chạy ở phía trước, sợ rằng dưới hang động này có cái bẫy nào đó, khiến cho bà chủ của mình gặp phiền phức.

Cho đến khi ông ta xác nhận không có gì xảy ra, mới chạy ngược lại để báo cáo: "Bà chủ, phía trước có vết máu, nhưng không có dấu vết của chiến đấu. Manh mối dừng lại ở dòng sông ngầm, người của Kamishiro chắc đã đưa Khánh Trần đi từ dòng sông ngầm."

Lý Trường Thanh cau mày bước đến bờ sông, nàng nhìn cánh tay đứt của Kamishiro Ungou bị vứt bỏ trên bờ và những vết lõm bị ăn mòn trên cánh tay: "Chuyện gì xảy ra, cánh tay này là của ai?"

Bên bờ hỗn loạn, có máu, có dấu nước, và thiết bị lặn rải rác khắp nơi.

Lão Thập Cửu cúi xuống kiểm tra: "Dấu vết trên mặt đất cho thấy ban đầu có tám bộ thiết bị lặn, nhưng bây giờ thiếu ba bộ. Thật kỳ lạ, những dấu chân ướt trên đường đi là của hai người, một là cao thủ của Kamishiro, người còn lại phù hợp với đặc điểm của Khánh Trần. Bọn họ rời đi, tại sao lại mang ba bộ thiết bị lặn, chẳng lẽ khoảng cách quá xa, một người một bộ không đủ? Nếu vậy, bọn họ nên mang bốn bộ chứ."

Trịnh Viễn Đông nhìn vào manh mối trên mặt đất: "Là hai người, có người rời đi sau đó quay lại lấy thêm một bộ thiết bị lặn."

"Khánh Trần à?" Lão Thập Cửu ngạc nhiên: "Cậu ta có thể đã thoát khỏi sự kiểm soát, quay lại đây một mình không?"

"Không." Trịnh Viễn Đông lắc đầu: "Nếu cậu ta thoát khỏi sự ràng buộc của cao thủ Kamishiro và quay lại đây, thì cậu ta chắc chắn sẽ đi về hướng cửa hang, chứ không tiếp tục xuống nước. Vì vậy, người quay lại là cao thủ Kamishiro, và cánh tay này là của hắn."

Nghe vậy, mọi người nhìn nhau ngạc nhiên.

Hà Kim Thu chống cây quyền trượng đen của mình, cười đứng bên bờ sông: "Nếu tôi đoán không nhầm, người ra tay lần này là Kamishiro Ungou. Trong hồ sơ của tổ chức tình báo Hồ thị tôi, trong toàn bộ tập đoàn Kamishiro có bảy người có thể điều khiển thú, nhưng chỉ có một người đạt cấp A, những người còn lại đều dưới cấp C, và chỉ có Kamishiro Ungou mới có khả năng điều khiển nhiều đàn sói như vậy."

"Kamishiro Ungou." Đôi lông mày mảnh như lá liễu của Lý Trường Thanh giờ đây trở nên hung dữ như dao.

"Cấp C dưới nước chặt được một cánh tay của cấp A, chuyện này ai tin được?" Hà Kim Thu cười nói: "Nếu trong trường hợp bình thường, dù có một trăm cấp C, nếu không sử dụng công nghệ hiện đại, thì có thể chạm vào cấp A một cái cũng đã là thành công rồi."

Nếu đổi là Hà Kim Thu là Kamishiro Ungou, chỉ cần vài thanh Kiếm Ngọc Bích của hắn, bao nhiêu người cấp C cũng chỉ như đi tìm chết.

Trịnh Viễn Đông bên cạnh kiểm tra cánh tay đứt: "Vết thương trên cánh tay bị chất lỏng không rõ nguồn gốc ăn mòn, một nửa vết cắt gọn gàng, nửa kia thô ráp, có lẽ Khánh Trần đã chặt một nửa, sau đó Kamishiro Ungou để tránh tình trạng hoại tử lan rộng nên tự mình cắt bỏ hoàn toàn. Khánh Trần dưới nước đã gây tổn thương nặng cho Kamishiro Ungou, nhưng bản thân cậu ta chắc cũng bị thương rất nặng."

Lý Trường Thanh ra lệnh cho người thu thập cánh tay đứt đó, mang về để so sánh.

Trong ngân hàng gen của họ không có của Kamishiro Ungou, nhưng họ lưu giữ một số mẫu gen của gia tộc Kamishiro, có thể so sánh quan hệ thân tộc để xác định chủ nhân của cánh tay.

"Tin xấu là Kamishiro Ungou vẫn chưa chết, tin tốt là Khánh Trần cũng chưa chết." Hà Kim Thu nhìn dòng sông ngầm đen tối và chảy xiết, nói: "Nhóm quạ đen hoàn toàn không xuất hiện ở đây, phạm vi mấy chục dặm xung quanh cũng không có dấu vết của họ."

Theo thói quen hành xử của Tòa Án Cấm Kỵ, nếu ở đây xảy ra cuộc chiến của siêu phàm giả và có người chết, thì nhóm quạ đen nhất định sẽ đến thu hồi thi thể của siêu phàm giả.

Tất nhiên, đây cũng là lý do tại sao đến giờ Lý Trường Thanh vẫn chưa hoàn toàn điên cuồng. Có thể ta không thể tin lời thề trong miệng đàn ông, nhưng chắc chắn có thể tin vào khả năng thu nhận của Tòa Án Cấm Kỵ, họ hiện tại sẽ không bỏ qua bất kỳ thi thể siêu phàm giả nào.

Nhưng, nhóm quạ đen trước đó rõ ràng đã lên phía Bắc, chẳng lẽ họ thực sự chỉ đi qua?

Lý Trường Thanh quay sang Lão Thập Cửu nói: "Phái thiết bị lặn chuyên nghiệp xuống nước tìm kiếm, đồng thời cho cứ điểm Thanh Sơn mở rộng phạm vi tìm kiếm, hôm nay trước khi trời tối là thời điểm tốt nhất để chúng ta tìm Khánh Trần, nhất định phải tìm được cậu ấy trước khi Kamishiro Ungou đuổi kịp."

Nói xong, nàng quay sang nhìn Hà Kim Thu: "Cảm ơn lần này, trong hội đồng quản trị nội bộ của Hồ Thị, tôi có thể tiếp tục làm đồng minh của anh, tôi nợ anh một ân tình."

Hà Kim Thu cười nói: "Tôi thích lời hứa này."

......

Trong bóng tối không biết đã trôi đi bao lâu, bao xa.

Như thể một thế kỷ dài đằng đẵng.

Khánh Trần mơ màng nhận thấy có những con cá trong dòng sông ngầm tiến lại gần cậu, thử thăm dò. Cậu cố gắng giữ vững ý chí cuối cùng, phát ra năng lượng còn sót lại trên người, dùng tia điện vàng để xua đuổi những sinh vật muốn ăn thịt cậu. Hành động này đã có hiệu quả, đàn cá tham lam đã rời xa.

Kamishiro Ungou đã chết chưa?

Khánh Trần không chắc.

Mình sẽ chết chứ?

Cậu cũng không chắc.

Đột nhiên, ánh sáng xuất hiện ở cuối dòng sông, yếu ớt, nhưng trong bóng tối lại rực rỡ như hy vọng. Tiếng nước ào ào, đẩy Khánh Trần ra khỏi dòng sông. Đó là một sơn cốc xám xịt, dòng sông chia ra thành bốn năm nhánh, chảy về các hướng khác nhau. Còn Khánh Trần thì bị dòng nước đẩy lên bờ hồ.

Cậu vô lực nằm đó, không thể cử động dù chỉ một ngón tay, chỉ có thể nghe thấy những con thú hoang đang từ từ tiến lại gần, bước chân nặng nề, số lượng đông đảo.

"Chết tiệt." Khánh Trần cười khổ trong lòng, sao vừa thoát khỏi hang sói, lại vào miệng cọp?

Tưởng rằng đã chạy thoát, nhưng lại không thể thoát khỏi số phận chết.

Mệt mỏi.

Hủy diệt đi.

Nhưng chưa kịp để đám thú hoang đến gần, lại có tiếng bước chân con người vang lên. Khánh Trần mơ màng không thể suy nghĩ thêm nữa, cậu không biết người này là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây, và muốn làm gì.

Ngay sau đó, trong thung lũng vang lên tiếng chiến đấu. Tiếng cắt thịt xoẹt xoẹt, như thợ may cầm kéo cắt vào thịt, còn có âm thanh của bầy dã thú. Chỉ trong vài hơi thở, lũ dã thú đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Người đó đến bên Khánh Trần, ngồi xổm xuống và cười nhẹ: "Bị thương nặng thật, may mà ta đã chờ sẵn ở đây, nếu không chắc chắn ngươi đã chết rồi."

Nói xong, người đó lấy một dải băng đen che lên mắt Khánh Trần, dường như không muốn Khánh Trần nhìn thấy mặt mình.

Đây là một người xa lạ.

Nhưng vì sao người xa lạ lại chạy đến chốn hoang vu này để cứu mình?

Dường như người đó đã dự đoán được tương lai, biết chính xác ngã rẽ số phận sẽ xuất hiện ở đâu.

Người này rút ra một ống tiêm và đâm vào cổ Khánh Trần, trêu chọc: "Giờ thì ngươi chắc chắn không chết được nữa rồi. Đây là thuốc cứu mạng pha loãng từ máu của thần minh, tiêm vào người ngươi cũng khá là đáng tiếc đấy. Ta tự tiêm cho mình nửa liều liệu có bị phát hiện không nhỉ... Thôi, tiêm hết cho ngươi vậy, kẻo lão gia tử lại giận."

Nói xong, người đó đứng dậy và rời đi.

Thật sự rời đi như thế...

Khánh Trần trong lòng càng thêm nghi ngờ, người này chạy đến đây để tiêm cho mình một mũi thuốc cứu mạng rồi rời đi? Đây là thao tác gì vậy?!

Không lâu sau, trong sơn cốc vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Khánh Trần đã không thể chịu đựng nổi mà mơ màng ngủ thiếp đi. Trước khi chìm vào bóng tối, cậu nghe thấy có người nói: "Báo cáo chỉ huy, đã tìm thấy mục tiêu, còn sống. Nhưng... không thấy tung tích của chỉ huy Kamishiro Ungou."

Một lúc nào đó, Khánh Trần đã hiểu ra rõ ràng, người cứu mình cố ý giao mình lại cho Kamishiro.

"Chúng tôi sẽ mang mục tiêu tới điểm hội quân phía Bắc trong 20 phút nữa..."

Trong kênh liên lạc, có người bình tĩnh nói: "Sau khi hội quân, lập tức khởi hành. Phía Bắc đã mở ra con đường rút lui, đưa mục tiêu thẳng tới căn cứ quân sự bí mật A02."

"Rõ."

------------------------------------

Chương 484: Sự chênh lệch thông tin.

"Độ cao phi hành 7807 mét, radar không phát hiện mục tiêu khả nghi, tiến vào trạng thái tuần tra."

"Hạ độ cao xuống 1000 mét, tiến vào trạng thái tuần tra, sau 8 giờ sẽ đến căn cứ quân sự A02."

"15 phút nữa sẽ tiêm thuốc an thần cho "Chim Sẻ" lần nữa."

Bên trong một chiếc phi thuyền cấp A đang bay về phía Bắc, tiếng báo cáo của người điều khiển vang lên kèm theo âm thanh của dòng điện.

Bốn người điều khiển ngồi trong buồng lái rộng lớn, trước mặt họ là hình ảnh toàn cảnh ngoài trời 360 độ, hai người phụ trách điều khiển, một người phụ trách vũ khí hỏa lực chủ, một người phụ trách hệ thống vũ khí phụ trợ. Phi thuyền lơ lửng trên không trung rất ổn định, không hề có chút rung động nào.

Khánh Trần nằm trong khoang sau dần tỉnh lại, cậu không mở mắt mà kiểm tra tình trạng của bản thân. Cơ thể cậu lại được băng bó kỹ lưỡng, mùi thuốc nồng nặc lan tỏa, có vẻ như có người đã băng bó cho cậu một lần nữa. Vết thương không còn đau nhức, xương sườn gãy cũng đã được nắn lại.

Trong đầu cậu, cung điện ký ức được bao bọc bởi các tia sét vàng, sức mạnh thức tỉnh từng tiêu hao cũng đã hồi phục nhiều. Số lượng robot nano trong cơ thể cậu giảm đi một nửa, nhưng những robot còn lại vẫn hoạt động mạnh mẽ. Điều kỳ lạ là, tay cậu lại bị khóa bởi còng ngón tay và cổ tay, hạn chế sự tự do của tay. Bên ngoài cơ thể cậu còn có một chiếc áo bó chặt, giống như bị cánh dơi lớn quấn quanh, làm cậu không thể cử động tay chân.

Tuy nhiên, có một điều kỳ lạ là, vì Kamishiro Ungou đã chứng kiến việc cậu mở khóa còng tay và khóa cổ tay một cách lặng lẽ, tại sao lại còn đeo chúng lên cho cậu lần nữa?

Rõ ràng là những thứ này không thể khóa cậu.

Chờ đã.

Khánh Trần chợt nhận ra một điều, Kamishiro Ungou không gặp được lực lượng tiếp ứng của gia tộc Kamishiro, nên không thể chia sẻ thông tin đã biết cho gia tộc.

Khánh Trần nhắm mắt suy nghĩ.

Phải nói rằng, Kamishiro Ungou là cao thủ cấp A đầu tiên mà cậu thật sự đối mặt, là một cao thủ từ tầng đáy xã hội vươn lên như Tào Nguy, rất khó đối phó. Cậu lợi dụng thiên thời, địa lợi, tính toán mọi thứ, thậm chí đã thức tỉnh, cũng chỉ làm mất một cánh tay của đối phương. Điều này làm Khánh Trần càng thêm quyết tâm, nếu cậu sống sót trở về thế giới Ngoài, việc đầu tiên cậu sẽ làm là hoàn thành Sinh Tử Quan tiếp theo. Không có thời gian để chuẩn bị đầy đủ, nhưng kỵ sĩ là phải trưởng thành trong hiểm nguy.

Lúc này, Khánh Trần cảm nhận có người tiến lại gần, cậu nhắm mắt phân tích kỹ càng, trong chiếc phi thuyền loại A có tổng cộng 21 người, bao gồm cả bốn người điều khiển. Khi đang tính toán, sáu chiến sĩ gen của Kamishiro đến bên cạnh cậu, giữ chặt các bộ phận cơ thể và chuẩn bị tiêm thuốc an thần.

Khánh Trần bất ngờ mở mắt: "Tôi là Takahashi Higashikata, nhiệm vụ kết nối nơ-ron đã hoàn thành."

Các chiến sĩ gen trên phi thuyền cấp A đều sững sờ, họ biết đến kế hoạch B.

Trên phi thuyền, có người liên lạc với căn cứ quân sự bí mật A02: "Báo cáo chỉ huy, Chim Sẻ đã tỉnh, đối phương tự xưng là Takahashi Higashikata."

Tiếng nói trong kênh liên lạc vang lên: "Mở kênh 3D để xác nhận."

Nói rồi, sáu chiến sĩ gen dẫn Khánh Trần đến buồng lái, ở giữa buồng lái rộng lớn, hình ảnh ba chiều hiện lên một người trung niên với gương mặt bị che khuất.

Khánh Trần nhận ra người đó, Takahashi Higashikata cũng có ấn tượng sâu sắc về người này, đó là một trong những chỉ huy của tổ chức Yamata, Kamishiro Yunji.

"Tên."

"Takahashi Higashikata."

"Nơi sinh."

"Thị trấn Enkachou, thành thị số 22."

"Tên cha."

"Takahashi Ichirou."

"Mã nhận dạng của ngươi."

"9103031..." Khánh Trần đọc một mạch 27 chữ số, đó là mã nhận dạng mà Takahashi Higashikata đã ghi nhớ rất nhiều lần.

Thực sự mà nói, người bình thường học thuộc cái này cũng khá khó.

Kamishiro Yunji hỏi liền một trăm câu hỏi liên quan đến Takahashi Higashikata, dường như đã chuẩn bị sẵn để tra xét sau khi đoạt xá Khánh Trần. Khánh Trần trả lời chính xác tất cả một trăm câu hỏi đó. Vì vậy, từ bất kỳ góc độ nào, lúc này Khánh Trần chính là Takahashi Higashikata, trừ khi Kamishiro Ungou xuất hiện và vạch trần bí mật về khả năng thôn phệ ký ức của cậu.

Hình ảnh 3D của Kamishiro Yunji biến mất, không ai tiếp tục tiêm thuốc an thần cho Khánh Trần nữa.

Sau khi im lặng trong nửa giờ, Kamishiro Yunji báo cáo sự việc cho ai đó, cuối cùng ra quyết định: "Tháo bỏ sự ràng buộc của '
"Khánh Trần", đưa cậu ta về căn cứ A02, thiết lập chế độ tự động bay!"

Kamishiro Yunji nhìn Khánh Trần nói: "Hãy dưỡng thương cho tốt, sau khi về đến căn cứ, gia tộc sẽ giao cho ngươi nhiệm vụ mới. Nhưng cũng mong ngươi hiểu rằng, gia tộc cần phải có biện pháp phòng ngừa."

Nói xong, các chiến sĩ gen trên phi thuyền giữ chặt Khánh Trần, tiêm vào cẳng chân và cánh tay cậu hai viên nang nhỏ. Đó là hai quả bom siêu nhỏ và thiết bị định vị theo dõi. Nếu Khánh Trần có biểu hiện bất thường, đối phương sẽ lập tức điều khiển từ xa để hủy diệt cậu.

Khánh Trần không chống cự, ngược lại cậu nói với vẻ trang nghiêm: "Vì vinh quang của gia tộc, tôi không oán không hận!"

"Tốt lắm," Kamishiro Yunji nói xong liền tắt hình ảnh 3D.

Không khí trong phi thuyền cấp A dịu lại, một người điều khiển cười nói: "Takahashi Higashikata, ngươi giỏi thật đấy, vậy mà thực sự đoạt xá thành công rồi. Chỉ cần ngươi đóng giả "Khánh Trần" cho tốt, cả đời vinh hoa phú quý không thiếu."

"Haha, không ngờ tiểu tử "Khánh Trần" này dễ đối phó hơn Khánh Mục nhiều, hệ thống tình báo của Khánh thị cũng ngày càng tệ."

Hạm trưởng phi thuyền lạnh lùng nói: "Chưa phải lúc vui mừng, chư vị nên nghĩ đến việc chúng ta có thể an toàn đến căn cứ A02 hay không."

Khánh Trần nhìn xung quanh, lặng lẽ quan sát mọi thứ.

------------------------------------

Chương 485: Tàn sát.

Phía trên núi non hiểm trở phương Nam, cứ điểm không trung Thanh Sơn khổng lồ đang bay lững lờ, che kín cả bầu trời. Hàng nghìn chiếc máy bay không người lái chiến đấu bay qua mặt đất, lùng sục từng góc nhỏ theo phương thức ma trận. Sau 6 giờ, cuối cùng cũng có máy bay không người lái phát hiện hai điểm bất thường ở phương Bắc.

Điểm bất thường đầu tiên, máy bay không người lái phát hiện xác của một con kỳ giông khổng lồ ngoài sơn cốc phía Bắc, nơi này đã xảy ra trận chiến ác liệt, nhưng không thấy xác người nào.

Điểm bất thường thứ hai, cách đó năm cây số trong một sơn cốc khác, xác thú hoang vương vãi khắp nơi.

Lý Trường Thanh cho rằng, người có thể điều khiển kỳ nhông khổng lồ chắc chắn là Kamishiro Ungou, nhưng nàng không thể đoán được ai đã giao chiến với Kamishiro Ungou ở đây. Hơn nữa, các dấu vết hiện trường cho thấy Kamishiro Ungou không hề tử vong, vì không có nhiều máu nhân loại xuất hiện.

Ở sơn cốc bên kia, có thể là dấu vết Khánh Trần chạy trốn, nhưng hiện tại có vẻ như cậu đã bị một nhóm người khác chặn lại. Nếu nhóm này là người của Kamishiro, thì rất có khả năng Khánh Trần đã bị đưa tới căn cứ quân sự bí mật ở phương Bắc.

Lý Trường Thanh suy nghĩ kỹ lưỡng rồi giao phó: nàng yêu cầu dùng vệ tinh của Lý thị để điều phối ảnh chụp vệ tinh xung quanh, kết quả phát hiện rằng, cách đây 6 giờ, có một chiếc phi thuyền cấp A đã cất cánh ở cách phía Bắc 20 cây số.

Lão Thập Cửu đứng bên cạnh nhìn Lý Trường Thanh: "Bà chủ, bây giờ chúng ta đuổi theo cũng không kịp rồi. Đi xa thêm nữa là vào khu quân sự của Kamishiro, họ chỉ mong ngài xông vào đấy."

Lý Trường Thanh đứng lặng lẽ trong buồng lái của cứ điểm không trung Thanh Sơn, đứng trước tấm chắn bảo vệ trong suốt khổng lồ, không nói một lời.

Lão Thập Cửu hơi lo lắng: "Bà chủ, ngài không thể xốc nổi như vậy. Ngài giao cho tôi một đội tinh nhuệ, tôi sẽ dẫn họ thâm nhập hậu phương tìm Khánh Trần."

Lý Trường Thanh bất ngờ lắc đầu: "Thu hồi quân đội, trở về, phải nghĩ cách khác. Ngươi không cần đi tìm cái chết, muốn cứu Khánh Trần thì phải tìm người khác. Yên tâm, có người biết Khánh Trần đã bị đưa tới phương Bắc, họ sẽ còn điên cuồng hơn ta."

Theo những gì Lý Trường Thanh biết, người đó hiện đang ở phương Bắc.

Lão Thập Cửu lập tức thở phào, ông ta cũng không muốn đi tìm chết...

......

Còn 6 giờ nữa là đến căn cứ A02.

Khánh Trần ngồi trong góc quan sát.

Trong chiếc phi thuyền cấp A này có 21 chiến sĩ gen, mỗi người đều mang theo súng, thực lực chưa biết.

"Trưởng quan Takahashi, uống chút nước nóng đi." một chiến sĩ gen trên phi thuyền niềm nở nói.

Khánh Trần bình tĩnh nhận lấy cốc nước.

Cơ thể cậu không còn đủ sức chịu đựng trận chiến cường độ cao, mà trên phi thuyền này có 21 chiến sĩ gen cùng 21 khẩu súng, đây không phải là thứ cậu có thể đối phó. Nhưng buông tay chịu trói không phải là tính cách của Khánh Trần.

Lúc này, một chiến sĩ gen nhìn Khánh Trần: "Trưởng quan Takahashi, lần này chúng tôi phải dừng lại trên hoang dã rất lâu để đón ngài và chỉ huy Kamishiro Ungou..."

Khánh Trần nhìn vào người trong khoang thuyền, nhìn vào những chiến sĩ gen trong buồng lái, điềm tĩnh nói: "Mọi người yên tâm, nếu không có các vị đón ta, ta cũng không thể an toàn trở về gia tộc. Khi về đến phương Bắc, ta nhất định sẽ không bạc đãi các vị."

Mọi người mắt sáng lên.

Vì vậy, ngay khi Khánh Trần vừa nói xong, lập tức có người đến gần nói: "Trưởng quan Takahashi, chúng ta từng cùng khóa huấn luyện, sau này mong ngài chiếu cố nhiều hơn."

Khánh Trần gật đầu: "Sẽ vậy. Đúng rồi, trên phi thuyền này có thiết bị liên lạc không? Ta muốn gọi điện về nhà báo bình an."

Cậu cần liên lạc với bên ngoài, liên lạc với Nhất. Dù sao thì lúc này trên phi thuyền này, liên lạc với ai cũng không bằng liên lạc với Nhất.

Chiến sĩ gen kia khó xử nói: "Trưởng quan Takahashi, lần này chúng ta thực hiện nhiệm vụ bị tịch thu hết thiết bị liên lạc, hơn nữa phi thuyền này và căn cứ A02 đều sử dụng vệ tinh quân sự độc lập, để tránh bị hacker xâm nhập. Tôi biết ngài sau khi thoát chết rất muốn gọi điện cho gia đình, nhưng trên phi thuyền này thực sự không thể."

Khánh Trần bình tĩnh gật đầu: "Hiểu rồi."

Nhưng trong lòng cậu đã thầm mắng, không thể liên lạc với Nhất thì chỉ còn nước mạo hiểm.

Khánh Trần tiếp tục điềm nhiên như không mà hỏi: "Đúng rồi, trên phi thuyền này có cao thủ bảo vệ không?"

Vài chiến sĩ gen nhìn nhau: "Trưởng quan Takahashi không cần lo, hạm trưởng của chúng ta là cao thủ cấp C, đáng lẽ chỉ huy Kamishiro Ungou cũng nên lên phi thuyền này..."

Lúc này, hạm trưởng nói: "Trên không, cao thủ trong khoang thuyền cũng vô dụng, nếu có truy binh, vũ khí chủ lực trang bị trên phi thuyền cấp A còn hữu dụng hơn bất cứ cao thủ nào."

Lúc này, Khánh Trần đứng dậy đi tới chỗ lái: "Khi còn ở trại huấn luyện, ta rất ngưỡng mộ thể chất của các ngươi, có thể được chọn vào đội ngũ tác chiến trên không, có thể dạy ta lái phi thuyền được không?"

Người điều khiển cười nói: "Bây giờ căn cứ A02 đã khóa phi thuyền vào chế độ bay tự động, trước khi đến A02, chúng ta không thể điều khiển."

Khánh Trần: "..."

Hạm trưởng cũng nói: "Để tránh nhiệm vụ hộ tống xảy ra vấn đề gì, trước khi đến căn cứ A02, tất cả chúng ta đều phải ở trong buồng lái."

Lúc này, một chiến sĩ gen đi tới bên cạnh Khánh Trần: "Chỉ huy Takahashi Higashikata, ngài bị thương rồi, hay để tôi đưa ngài về khoang sau nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc là đến căn cứ rồi."

Hạm trưởng nói: "Ừ, có thể ngủ trong phòng hạm trưởng của tôi, thay bộ chăn mới cho chỉ huy Takahashi Higashikata."

Lời nói thể hiện sự gần gũi.

Khánh Trần thở dài đứng dậy, theo chiến sĩ gen kia đi về khoang sau, có lẽ trong phòng hạm trưởng có manh mối gì đó. Tuy nhiên, khi vừa tới phòng hạm trưởng, chiến sĩ gen bất ngờ rút một khẩu súng ngắn từ thắt lưng, quay người nhắm vào Khánh Trần và bóp cò.

Tiếng súng trong khoang thuyền vang vọng đến mức mọi người đều thấy đau nhức màng nhĩ.

Chỉ là phản ứng của Khánh Trần bây giờ đã nhanh đến mức khó tin, ngay khi chiến sĩ gen rút súng, cậu đã lách mình né sang bên trái.

Đợi đã!

Ai lại muốn giết mình vào lúc này, chắc chắn không phải người của Kamishiro, vì mình là "Takahashi Higashikata" mà!

Chỉ có gián điệp của Khánh thị mới làm điều này!

Cậu đã hiểu ra:

Đây hẳn là một gián điệp của Khánh thị, người này khi biết Khánh Trần đã bị Takahashi Higashikata đoạt xá, trong tình thế không thể liên lạc với bên ngoài, đã lập tức quyết định giết "Takahashi Higashikata" để ngăn "Takahashi Higashikata" dùng thân xác của Khánh Trần để làm nhục Khánh thị. Đây có lẽ là danh dự của gián điệp Khánh thị.

Khánh Trần đánh rơi khẩu súng của đối phương, lập tức khóa người đó xuống đất: "Ngươi làm gì vậy?"

Chiến sĩ gen bị khống chế không thể động đậy, thấy mình đã thất bại, liền cười gằn nói: "Một kẻ bẩn thỉu từ phương Bắc như ngươi muốn giả mạo trưởng quan Khánh Trần để làm nhục Khánh thị, đừng có mơ."

Khánh Trần không giải thích gì, nếu đây là một cách thử nghiệm khác của Kamishiro thì sao?

Tiếng bước chân gấp gáp từ phía sau vọng lại, có người hét lên: "Trưởng quan Takahashi tránh ra!"

Khánh Trần và gián điệp Khánh thị đang vật lộn trên sàn, cậu bất ngờ đá mạnh một cú, làm gián điệp Khánh thị trượt trên sàn.

Cậu đứng dậy tránh sang bên và hét lớn: "Ta đã tước súng của hắn, bắt sống hắn để thẩm vấn!"

Các chiến sĩ gen trên phi thuyền nghe thấy tiếng súng, lập tức đến bên Khánh Trần để bảo vệ.

Những người khác thì áp chế hỏa lực, buộc gián điệp Khánh thị phải lùi vào phòng trà gần buồng lái. Gián điệp Khánh thị điên cuồng muốn lao ra giết Khánh Trần, nhưng chưa kịp ra khỏi phòng trà đã bị hạm trưởng cấp C đạp trở về, không đứng dậy nổi.

Hạm trưởng đứng trước cửa phòng trà, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là người của ai?"

Đột nhiên có người muốn ám sát "Khánh Trần" trên phi thuyền, đây được coi là sự cố trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, mọi người không hiểu tại sao lại gặp phải chuyện này khi đã vào không phận của Kamishiro.

Gián điệp Khánh thị trong phòng trà cười lạnh: "Các ngươi sẽ không hiểu."

Nói xong, gián điệp Khánh thị lại cố gắng đứng dậy. Sau đó lại bị hạm trưởng đá lại lần nữa.

Hạm trưởng lạnh lùng nói: "Để ta nói cho ngươi biết, sau khi đến căn cứ sẽ xảy ra chuyện gì, phía trên sẽ phái người đến thẩm tra chính trị ngươi, và ngươi sẽ phải đối mặt với cuộc sống bi thảm nhất nhân gian."

Điệp viên Khánh thị cười lạnh: "Lũ giòi bọ phương Bắc."

Nói xong, anh ta lao đầu vào tường phòng trà, nhưng hạm trưởng nhanh tay đấm ngã xuống đất.

Hạm trưởng kéo gián điệp Khánh thị trở lại buồng lái, xin lỗi Khánh Trần: "Xin thứ lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này..."

Nói xong, hạm trưởng ném gián điệp Khánh thị xuống sàn và nhìn các thuộc hạ: "Bắt đầu thẩm vấn hắn ngay, trước khi về đến căn cứ A02 phải khai thác được gì đó, nếu không chúng ta sẽ gặp phiền phức khi thẩm tra chính trị."

Vài chiến sĩ gen lấy kìm ra, nhổ từng móng tay của gián điệp Khánh thị, máu chảy đầm đìa. Nhưng gián điệp Khánh thị kia vẫn kiên trì, chửi rủa không ngừng. Hạm trưởng lại ra lệnh nhổ hết răng anh ta. Miệng của gián điệp Khánh thị nhanh chóng đầy máu.

Khánh Trần hít một hơi thật sâu, nếu cậu ra tay bây giờ sẽ bị lộ thân phận, nhưng thực ra Kamishiro Ungou chỉ cần chưa chết, việc cậu không bị đoạt xá sớm muộn cũng sẽ lộ ra.

Cướp tàu!

Cậu nói với hạm trưởng: "Ta không chắc các vị ở đây có phải là gián điệp không, bây giờ an toàn của ta đến căn cứ A02 là quan trọng nhất, ta yêu cầu các vị nộp hết súng, giữ ở chỗ ta. Ai không nộp súng là gián điệp của Khánh thị!"

Trong khoang tàu, tất cả chiến sĩ gen đều nhìn về phía hạm trưởng.

Hạm trưởng suy nghĩ vài giây, thấy đề nghị của Khánh Trần hợp lý, liền gật đầu: "Trước khi đến căn cứ A02, giao súng cho chỉ huy Takahashi Higashikata giữ, ai không giao là gián điệp của Khánh thị."

Nói xong, dù không muốn, các chiến sĩ gen cũng lần lượt tháo súng giao nộp.

Khánh Trần quay sang nhìn hạm trưởng.

Hạm trưởng: "..."

Khánh Trần nhíu mày: "Hạm trưởng, ông muốn giết ta? Ta sẽ báo cáo trung thực việc này với người thẩm tra chính trị."

Hạm trưởng vội vàng nói: "Không có, trưởng quan hiểu lầm rồi."

Nói xong, hắn đưa khẩu súng bên hông ra.

Khánh Trần gom hết súng lại bên mình.

Giây tiếp theo, cậu giơ súng lên bắn vào bảng điều khiển trong buồng lái.

Hạm trưởng phản ứng nhanh chóng, theo bản năng thò tay vào túi, lấy ra điều khiển của quả bom mini. Nhưng hắn phát hiện, dù đã bấm nút kích hoạt, nhưng quả bom mini trong cơ thể Khánh Trần đã bị tia sét của cậu phá hủy từ lâu.

Hạm trưởng hét lên: "Hắn chỉ có một người, đạn súng lục không phải vô hạn, xông lên!"

20 người còn lại trong thuyền đều lao vào.

"Muộn rồi."

Khánh Trần mặt không biểu cảm bóp cò.

Gián điệp Khánh Thị ngã gục xuống đất, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Anh ta thấy trong tay Khánh Trần, hai khẩu súng cùng nổ súng một lúc. Anh ta thấy vỏ đạn màu vàng thoát ra khỏi nòng súng, rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng. Thấy các chiến sĩ gen của Kamishiro bị bắn trúng vào giữa trán, lần lượt ngã xuống.

Gián điệp của Khánh Thị thề rằng, mình chưa bao giờ thấy tài bắn súng bá đạo như vậy, mỗi lần súng nổ đều kết thúc một mạng sống, như thể nó đã được thiết lập sẵn trong vận mệnh. Tiếng súng vang vọng trong buồng giống như tiếng chuông báo tử.

Lại khiến người ta phấn chấn.

"Cẩn thận!" Gián điệp Khánh Thị cảnh báo, máu trong miệng phun ra.

Chỉ thấy hạm trưởng nhấc xác một chiến sĩ gen chắn trước mặt, lao về phía Khánh Trần. Chưa kịp để Khánh Trần bắn xuyên qua xác chết, hạm trưởng đã dùng thi thể làm tấm khiên lao vào cậu, đẩy Khánh Trần bay lên. Khoảnh khắc này, Khánh Trần cảm thấy mọi vết thương trên cơ thể mình đều đồng thời nứt ra.

Hạm trưởng không chú ý đến, khi va chạm với Khánh Trần, Khánh Trần đá một khẩu súng dưới chân mình. Khẩu súng đen lạnh lùng xoay tròn trượt về phía gián điệp Khánh thị.

Gián điệp Khánh thị sững sờ, giây tiếp theo hắn cố gắng đứng dậy.

Giơ tay, bóp cò súng.

Bang!

Cổ họng hạm trưởng bị viên đạn phẫn nộ xuyên thủng, máu tươi bắn lên khắp người Khánh Trần.

Mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Gián điệp Khánh thị kia kiệt sức nằm lại trên sàn, nhìn Khánh Trần đang gắng gượng đứng dậy, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh mình.

Khánh Trần điềm tĩnh nói: "Danh tính."

Gián điệp Khánh Thị nói: "Diêu chuẩn của Sở Mật Vụ, Trương Văn Tề... xin lỗi trưởng quan, tôi không thể tiết lộ danh tính thuộc về mật thám của mình."

Khánh Trần đỡ anh ta dậy: "Bây giờ còn cách nào điều khiển phi thuyền khỏi hành trình không?"

Trương Văn Tề ngồi dậy, lắc đầu: "Khánh Trần trưởng quan, hành trình đã khóa, trừ phi máy bay rơi, không thì không thể thay đổi hành trình. Căn cứ A02 làm vậy là để đề phòng có người cướp phi thuyền."

Khánh Trần thở dài một tiếng, tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng vẫn phải đến căn cứ quân sự bí mật A02 đó.

Khánh Trần không muốn từ bỏ, cậu hỏi: "Trên phi thuyền có dù không?"

"Ban đầu có mười bộ, nhưng khi chúng tôi đi thực hiện nhiệm vụ thâm nhập Trung Nguyên đã dùng hết." Trương Văn Tề nói.

Khánh Trần lại hỏi: "Có cách nào làm phi thuyền rơi không?"

Nếu rơi xuống, khi gần chạm đất, Khánh Trần có thể dùng các vật dụng ở đây để chế tạo một cái dù đơn giản, dùng súng bắn vỡ kính buồng lái rồi trèo ra ngoài, khi sắp chạm đất thì giảm xóc một chút, biết đâu không chết.

Trương Văn Tề nói: "Không có cách nào cả, buồng động cơ đã bị khóa, đó là cửa thủy lực hợp kim dày hơn ba mươi cm, không mở được."

Khánh Trần rút một sợi tóc, thử dùng chân khí kỵ sĩ cắt qua buồng động cơ. Có thể cắt được một vết rất nhỏ, nhưng chỉ cần tính toán một chút, cậu nhận ra tốc độ cắt của mình không đủ để làm máy bay rơi trước khi đến căn cứ A02.

Khánh Trần thông minh, Kamishiro cũng không ngốc, đối phương dường như đã chuẩn bị hoàn toàn, dù cậu có giết hết người trên tàu, cũng chắc chắn sẽ bị đưa đến căn cứ A02.

Khánh Trần quay lại phòng điều khiển, ngồi xuống bên cạnh Trương Văn Tề, nhàn nhạt nói: "Là tôi liên lụy đến anh, nếu không có tôi, anh cũng không phải chịu chuyện này."

Trương Văn Tề lắc đầu: "Trưởng quan, đó là nhiệm vụ của tôi."

"Vì Khánh thị?"

"Ừ, vì Khánh thị."

"Đáng không?"

Trương Văn Tề ngẩn người: "Xin lỗi trưởng quan, tôi chưa từng nghĩ về vấn đề này."

Khánh Trần nghi hoặc: "Vậy tại sao anh làm vậy?"

Trương Văn Tề suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Các tiền bối đều làm vậy, hết thế hệ này đến thế hệ khác. Công thành không tất ở ta."

"Anh là người ở đâu?" Khánh Trần hỏi.

"Trước 13 tuổi tôi ở thành thị số 10, sau đó theo chỉ huy của tôi đến phương Bắc, đổi tên đổi họ. Tôi đã 10 năm không về nhà rồi." Trương Văn Tề nói.

Khánh Trần thở dài trong lòng, trong thời loạn lạc, một đứa trẻ 13 tuổi đã phải đối mặt với thế giới tàn khốc này.

"Trưởng quan, có thể nhờ ngài một việc không?" Trương Văn Tề nói.

"Chuyện gì?" Khánh Trần hỏi.

"Nếu ngài sống sót trở về, có thể giúp tôi mua một bó hoa tặng mẹ được không." Trương Văn Tề nói, dùng máu của mình viết địa chỉ lên sàn nhà, rồi lại xóa đi.

Trên chiếc phi thuyền này có hộp đen, sẽ ghi lại từng phút từng giây âm thanh bên trong phi thuyền.

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi e rằng mình cũng không thể sống sót trở về, nhưng nếu có thể, tôi sẽ giúp anh làm điều đó."

"Cảm ơn trưởng quan." Trương Văn Tề cười nói.

"Còn điều gì khác muốn làm không?" Khánh Trần hỏi.

Trương Văn Tề suy nghĩ rất lâu: "Không còn gì nữa."

"Không có gì hối tiếc sao?"

Trương Văn Tề lại suy nghĩ rất lâu, cười nói: "Có lẽ là do sống chưa đủ lâu, nên chưa kịp tích lũy điều gì hối tiếc."

Nói xong, anh ta lại viết trên sàn nhà: Có cần tôi nói về tình hình căn cứ A02 không?

Khánh Trần điềm tĩnh lắc đầu.

Bởi vì Triệu Kiệt xuất thân từ căn cứ A02, nên Khánh Trần cũng biết tất cả về nơi đó. Trại huấn luyện của tổ chức Yamata nằm ở vùng đất lạnh phương Bắc, phía Tây là đồng cỏ mênh mông bát ngát, xa hơn về phía Bắc là một dòng sông rộng lớn, được cho là đóng băng quanh năm. Tập đoàn Kamishiro không chỉ gửi những nhân viên tình báo ưu tú đến đó, mà còn bí mật chuyển các tù nhân bị bắt đến, để vận chuyển đá núi. Kamishiro bắt tù nhân phải liên tục vận chuyển đá từ phía tây sang phía đông, rồi lại quay trở lại, với công việc không hồi kết này, hủy hoại cả thể xác lẫn tinh thần của họ.

Một nửa trong số tù nhân này đã trải huấn luyện phản trinh sát, phản tra tấn, họ giữ kín bí mật của mình và bị giam giữ ở đó mãi mãi.

Nửa còn lại là những tù nhân bình thường từ ba thành thị mà Kamishiro kiểm soát.

Đến mùa tốt nghiệp của trại huấn luyện, tập đoàn Kamishiro sẽ phát cho những tù nhân này vũ khí cơ bản, rồi đẩy họ vào rừng, để các tân binh tốt nghiệp của tổ chức Yamata săn lùng. Việc săn lùng những tù nhân này là để kích thích bản năng thú tính trong lòng các thành viên mới của Yamata, để sau này họ không cảm thấy khó chịu khi giết người. Có tổng cộng ba trại huấn luyện như vậy, trong nội bộ Kamishiro được gọi là các căn cứ quân sự bí mật A01, A02, A03.

Khánh Trần sẽ đến căn cứ A02.

Trong buồng lái, Khánh Trần và Trương Văn Tề đều biết rằng, chiếc phi thuyền trống rỗng đang kìm hãm vận mệnh của họ, sắp đến căn cứ A02.

Hành trình đã bị khóa, hỏa lực trên tàu cũng không thể khởi động.

Yên tĩnh.

Trương Văn Tề ngồi trên sàn, im lặng rất lâu rồi nói: "Trưởng quan, tôi biết nếu đến căn cứ A02 sẽ phải đối mặt với điều gì... Thật có lỗi, tôi muốn làm kẻ đào ngũ."

"Ừ, không có gì đáng xấu hổ." Khánh Trần nhìn ra cửa sổ phía trước phòng điều khiển, bình tĩnh gật đầu.

"Trưởng quan bảo trọng." Trương Văn Tề cười, nhấc khẩu súng lên, chĩa vào cằm mình và bóp cò.

Biểu cảm của Khánh Trần không thay đổi.

Cậu không quen biết Trương Văn Tề, nên cũng không cảm thấy quá buồn.

Theo đúng nghĩa, Khánh Trần không phải người của Khánh thị, cậu không có cảm giác danh dự và thuộc về. Dù cậu là "Open Beta players" hay "Close Beta players", từ sâu trong nội tâm, sự nhận thức của Khánh Trần vẫn luôn thuộc về thế giới Ngoài.

Nhưng khoảnh khắc này, trong lòng vẫn có chút gợn sóng.

5 giờ chiều.

Trong căn cứ A02, những tù nhân đang mang còng sắt lạnh lẽo tiếp tục công việc vận chuyển đá núi bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, rồi thấy hàng trăm binh sĩ trang bị đầy đủ tập hợp tại quảng trường trung tâm của căn cứ.

Bọn họ dựng lên đội hình phòng ngự.

Ngay sau đó, một chiếc phi thuyền cấp A dài hơn bốn mươi mét bay đến.

Các tù nhân không hiểu chuyện gì đã khiến binh lính của Kamishiro phải huy động nhiều lực lượng như vậy.

Phi thuyền từ từ hạ cánh, cửa thủy lực kêu xì một tiếng mở lên. Ngay sau đó, một thiếu niên bình thản bước ra từ bên trong, đứng không chút ngại ngần tại lối ra, mỉm cười nhìn vào thiên quân vạn mã bên ngoài.

Thiếu niên mặt tái nhợt và yếu ớt, trên người lấm lem vết máu.

Binh lính chờ sẵn bên ngoài nhanh chóng tiến lên, kéo Khánh Trần từ phi thuyền xuống, áp sát vào mặt đất lạnh. Ngay sau đó, từng xác chết của các binh sĩ tổ chức Yamata được chuyển ra từ phi thuyền.

Các tù nhân xôn xao, họ đã chứng kiến quá nhiều tù nhân bị áp giải đến đây, nhưng chưa từng thấy ai đến căn cứ quân sự bí mật A02 với một phong thái khiến người rung động như vậy.

"Hắn giết toàn bộ binh sĩ trên chiếc phi thuyền này sao..."

Có tù nhân lẩm bẩm hỏi.

Như thể hỏi đồng bạn nên cạnh, hoặc hỏi gió lạnh buốt giá này.

......

Thành thị số 5.

Tại nơi cao của Trang Viên Ngân Hạnh.

Tại căn phòng lạnh lẽo nhất.

Cánh cổng bóng tối mở ra.

Ảnh tử lần này đến nhưng không trực tiếp chất vấn, ngược lại lại lặng lẽ ngồi xuống.

Không biết bao lâu đã trôi qua, ông lão đưa lưng về phía anh ta cười nói: "Sao vậy, ngươi định học những học sinh đó, tuyệt thực ngồi tĩnh tọa trước mặt ta sao? Vô ích."

Ảnh tử bình tĩnh nói: "Nếu tôi không đoán sai, người của ngài đã gặp Khánh Trần, và người truy sát Kamishiro Ungou cũng là hắn."

Ông lão không trả lời.

Ảnh Tử tiếp tục nói: "Nếu không có gì bất ngờ thì Khánh Trần hẳn đã đến căn cứ quân sự bí mật A02 rồi. Ngài có người cài vào căn cứ A02 đúng không, nếu không sao lại thực sự đưa nó đến đó?"

Ông lão không trả lời câu hỏi này.

"Tại sao? Chỉ vì để nó nhanh chóng có đủ tư cách và danh vọng nắm quyền sao? Ngài có thể thẳng thắn với tôi một lần được không, nếu không tôi có thể sẽ lật tung cả thế giới này." Giọng điệu của Ảnh Tử dần trở nên nghiêm trọng.

Ông lão bình thản nói: "Ngươi có từng nghĩ đến một vấn đề, từ khi còn bé nó đã sống ở thế giới Ngoài, hơn mười mấy năm đã trôi qua, ngươi nghĩ nó có coi mình là người Khánh thị không?"

"Tôi sẽ từ từ dạy dỗ nó." Ảnh Tử nói.

"Quá chậm, ta không thể chờ, ngươi cũng không thể chờ." Ông lão nói.

"Vậy nên ngài phải dùng biện pháp cực đoan như thế này?"

"Không để nó tự mình thấy rõ người Khánh thị là gì, làm sao nó có thể hiểu Khánh thị thực sự là gì." Ông lão chậm rãi nói: "Phải để nó nhìn thấy, nó mới có thể hiểu được."

"Vẫn câu hỏi đó, nếu ngài trao cho nó, nhưng nó không cần thì sao? Nếu nó muốn rời bỏ Khánh thị để xây dựng một thế lực khác thì sao?" Ảnh Tử nói: "Nó có khả năng đó."

Ông lão nở nụ cười: "Ta giao Sở Mật Vụ cho nó, tương lai còn có thể giao quân đội cho nó, lại làm giao dịch với Lý Thúc Đồng để nó trở thành lãnh đạo đời sau của kỵ sĩ, nó có cần Khánh thị hiện tại hay không thì có gì quan trọng. Nó ở đâu, đó chính là Khánh thị."

Ảnh Tử ngẩn người.

Ông lão nhẹ nhàng nói: "Thế giới đã mục nát, có người đã không thể nhìn được nữa, nên trật tự nghìn năm không đổi phải bị phá vỡ. Tiểu Chuẩn à, Khánh thị được xây dựng từ mạng sống của con người, được tiền nhân dùng đại trí tuệ đúc thành, không thuộc về con, cũng không thuộc về ta. Khánh thị hiện tại giống như cái kén phình to trên mình con bướm, nếu không thoát khỏi cái kén này thì sẽ không thể sống được."

Ảnh Tử im lặng.

Mọi người đều nói Khánh thị tàn nhẫn, Ảnh Tử Khánh thị tàn nhẫn, gia chủ Khánh thị còn tàn nhẫn hơn.

Nhưng ngay cả Ảnh Tử cũng không ngờ, gia chủ Khánh thị lại tàn nhẫn đến mức, muốn tự tay từ bỏ cơ nghiệp rộng lớn, hoàn thành một lần tái sinh.

"Nếu nó chết thì sao? Nó là người thừa kế huyết mạch duy nhất của Khánh thị."

Ông lão lắc đầu: "Vậy thì giao Khánh thị cho vận mệnh."

------------------------------------

Chương 486. Không sao cả.

Căn cứ quân sự bí mật A02 chiếm diện tích 8.100 mẫu.

Trên bầu trời, cứ mỗi 12 chiếc máy bay không người lái tạo thành một nhóm tuần tra, tổng cộng có 18 nhóm đang tuần tra trên không. Toàn bộ khu vực bên ngoài căn cứ quân sự bí mật A02 đều bị bao quanh bởi lưới điện cao thế.

Sau gáy của tất cả tù nhân đều có một nút kim loại màu đen nhô lên, được gắn vào thịt. Mỗi lời nói của tù nhân đều được ghi lại, sau đó truyền tới phòng quản giáo của căn cứ quân sự bí mật. Nó còn tích hợp hệ thống định vị và chất nổ vi mô. Các tù nhân đều im lặng, vì chỉ cần nói sai một câu, họ có thể bị tăng hình phạt.

Bầu không khí giữa các tù nhân như bị đóng băng bởi một quả bom nitơ lỏng, đông cứng lại. Họ lặng lẽ nhìn những binh sĩ Kamishiro đè cậu thiếu niên đầy máu xuống đất, rồi nhìn xác của những binh sĩ Kamishiro bị mang ra. Tù nhân ở đây không có bất kỳ nguồn tin nào, họ thậm chí không biết cậu thiếu niên đó là ai. Rốt cuộc tù nhân gì có thể giết sạch toàn bộ lính áp giải mình rồi bình thản chấp nhận thực tế rằng mình sẽ trở thành tù nhân?

Có lúc, họ nhìn thấy cậu thiếu niên bị lính áp giải nằm trên đất lạnh kia thậm chí còn quay lại nhìn họ.

Giữa vòng vây súng ống đầy đủ, bên cạnh hơn hai mươi xác chết. Đối phương rõ ràng đang cười, nhưng sự hung hãn toát ra từ đối phương khiến họ cảm nhận rõ ràng. Đây có lẽ là cảnh tượng có sự đối lập lớn nhất mà các tù nhân từng thấy.

Rất nhanh, cậu thiếu niên bị áp giải đến một túp lều đơn sơ ở giữa bãi đá. Bãi đá này giống như một thao trường khổng lồ, túp lều nằm ở giữa thao trường này.

Tất cả tù nhân đều sững sờ: "Đó là..."

Đó là một chuồng lợn, bốn mặt đều thông thoáng, chỉ có vài thanh gỗ đơn giản, nuôi bảy con lợn đen.

Chuồng lợn hôi thối nồng nặc, bùn đen dưới đất lún sâu đến mắt cá chân. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là nơi đó từng giam giữ Khánh Mục. Khánh Mục đã bị làm nhục ở đây suốt 19 năm, mới chỉ mười ngày trước ông ta mới được chuyển đi, và giờ lại có một cậu thiếu niên bị giam vào đây.

Ánh mắt của các tù nhân thay đổi.

Lúc này, hàng chục binh sĩ Kamishiro cầm roi chạy đến, một người trong số họ dùng roi đánh vào mặt một tù nhân trung niên, để lại một vết sẹo sâu.

"Nhìn gì? Tiếp tục chuyển đá!" Lính Kamishiro hét lớn: "Nếu không chuyển xong trước khi mặt trời lặn thì đừng hòng ăn!"

Các tù nhân sợ hãi tản ra, quay lại núi đá của mình và tiếp tục chuyển. Họ phải chuyển đá từ phía đông sang phía tây, và trên đường đi sẽ đi qua chuồng lợn đó.

Các tù nhân cách nhau vài mét, nhìn tên lính Kamishiro đeo gông nặng cho cậu thiếu niên. Đó là loại gông đặc biệt dành cho những siêu phàm giả, nặng hàng chục ký, có khi hàng trăm ký. Một tay đeo gông nặng hàng trăm ký, hai tay là cả ngàn ký. Không chỉ ở tay, cả mắt cá chân cũng vậy. Dù là siêu phàm giả, đeo những thứ này muốn di chuyển cũng phải dốc hết sức lực.

Có người lén nhìn và nhận ra tên lính Kamishiro kia đeo cho cậu thiếu niên cái gông cao cấp nhất, dùng để trói chiến sĩ gen cấp B!

Xiềng xích dưới chân Khánh Trần còn nối với mặt đất, chuỗi hợp kim cắm sâu vào lòng đất, hạn chế cậu chỉ có thể ở trong chuồng lợn. Lúc này đến gần, tù nhân mới nhận ra Khánh Trần còn rất trẻ. Họ tự hỏi cậu thiếu niên này có thân phận thế nào mà mới 17, 18 tuổi đã bị giam trong chuồng lợn như Khánh Mục?

Đột nhiên, một tên lính Kamishiro khi đang đeo gông vào tay trái của Khánh Trần thì bị cậu dùng khuỷu tay kẹp cổ. Hắn ta giận dữ vùng vẫy, mặt càng lúc càng đỏ.

Những tên lính Kamishiro khác dùng súng chĩa vào đầu Khánh Trần: "Thả anh ta ra!"

Khánh Trần không buông tay, chỉ nhìn quanh và cười nói: "Bắn đi."

Lính Kamishiro vẫn tiếp tục hét, nhưng không ai dám nổ súng.

Khánh Trần biết chắc họ không dám giết mình, điềm tĩnh nói: "Lần sau phải cẩn thận hơn, dù sao các ngươi chỉ có một cơ hội thôi."

Vừa dứt lời, rắc một tiếng, cổ của tên lính Kamishiro kia bị cậu kẹp gãy.

Hung hãn.

Khánh Trần lại thản nhiên đưa tay trái ra, ra hiệu cho những tên lính Kamishiro khác tiếp tục đeo gông cho mình. Những tên lính Kamishiro sợ hãi lùi lại, rất lâu sau mới có người cẩn thận tiến đến và đeo gông cuối cùng vào tay Khánh Trần.

Sau khi đeo xong, lính Kamishiro lao vào đấm đá Khánh Trần, nhưng cậu chỉ ôm đầu ngồi xổm trong bùn bẩn của chuồng lợn, không rên một tiếng.

Bảy con lợn đen trong chuồng sợ hãi chạy tán loạn, cuối cùng chỉ biết co rúm lại trong góc, run rẩy.

Khánh Trần vẫn ngồi xổm, chịu đựng.

Đến nơi này, nếu phục tùng, tuân theo thì có thể rời chuồng lợn, tránh bị trừng phạt sao?

Không.

Nếu không có ích gì, thì tại sao phải sợ hãi?

Khi lính Kamishiro đang đấm đá Khánh Trần, cậu bỗng ôm lấy chân của một người trong số họ dù đang đeo gông nặng nề. Cơ bắp trên hai cánh tay cậu đột ngột phát lực, cậu xoay mạnh làm gãy chân của một tên lính Kamishiro.

Tiếng xương gãy vang lên từ chuồng lợn khiến nhiều tù nhân run lên.

Trong đội ngũ tù nhân, có vài người nhìn nhau rồi lặng lẽ quay đi, tiếp tục chuyển đá. Con đường chuyển đá này, họ đã đi suốt 19 năm, đã trở nên chai lì. Nhưng bây giờ, bỗng có người xuất hiện, như hét vào tai họ khiến họ tỉnh giấc khỏi sự chai lì đó.

Lúc này, Kamishiro Yunji, trong bộ quân phục, bước tới với khuôn mặt u ám. Hắn ta giơ tay nắm chặt, tất cả tù nhân lập tức dừng công việc, ôm đá đứng khổ sở trong gió lạnh.

Những tên lính Kamishiro trong chuồng lợn vội vàng ngừng đánh Khánh Trần, đi tới xếp hàng.

Kamishiro Yunji nhìn tên lính bị gãy chân đang kêu la và xác tên lính bị Khánh Trần giết, nghiến răng nói hai từ: "Phế vật."

Hắn ta quay lại đối mặt với tù nhân, nói lớn: "Có lẽ các ngươi đã và đang tò mò, Khánh Mục đã bị giam trong chuồng lợn đó suốt 19 năm đã đi đâu? Vậy để ta giới thiệu một cách long trọng về tù nhân mới này, Khánh Trần, thanh tra tổ bảy của Cơ quan Tình báo Trung ương Liên Bang PCA. Hắn có khả năng trở thành cục trưởng trẻ nhất trong lịch sử PCA."

"Dưới sự chủ trì của hắn, bọn chúng đã giao dịch với tập đoàn Kashima và bắt giữ được Kamishiro Yasushi, một nhân vật quan trọng. Khánh Trần đã định dùng Kamishiro Yasushi làm con tin để đón Khánh Mục về nhà. Thật không may, người định đón Khánh Mục về nhà lại trở thành Khánh Mục thứ hai. Các ngươi thấy buồn cười không?"

Tù nhân ngây ra.

Hóa ra, đây là một "Khánh Mục" mới.

Kamishiro Yunji cười: "Hôm nay không cần chuyển đá nữa, chúng ta chơi một trò chơi. Mỗi người đi qua chuồng lợn nhổ một bãi nước bọt vào hắn ta, ai nhổ sẽ được nhận một thanh protein. Tất nhiên, điều kiện là tất cả mọi người đều phải nhổ, thiếu một người thì tất cả sẽ mất cơ hội nhận thanh protein. Bắt đầu thôi."

Các tù nhân im lặng, nhưng sự im lặng này không kéo dài lâu. Có người ném đá xuống và chạy đến chuồng lợn, nhổ nước bọt vào Khánh Trần. Ở đây có khoảng 2.900 tù nhân với kết cấu phức tạp, trong đó có những người thuộc Khánh thị, Lý thị, và một số tù nhân thường. Những người đầu tiên nhổ nước bọt chính là nhóm tù nhân thường phạm tội.

Định mệnh như vòng quay luẩn quẩn, quay lại điểm xuất phát.

Vẫn là nhà tù, nhưng lần này không có Lý Thúc Đồng hay Nhất theo chủ nghĩa nhân đạo quản lý.

Đây mới thực sự là thế giới Trong.

Trong số các tù nhân, có người do dự không tiến lên, Kamishiro Yunji không quan tâm, chỉ mỉm cười nhìn. Cuối cùng, những người đã nhổ nước bọt lạnh lùng nhìn những người chưa nhổ.

Có người cười nhạt: "Đến lúc này rồi mà còn không quên chủ cũ? Mau lên, đừng làm chậm trễ mọi người nhận thanh protein!"

Kamishiro Yunji nhìn đồng hồ: "Còn một phút cuối cùng."

Những người chưa nhổ nước bọt từ từ bước đến chuồng lợn, nhẹ nhàng nhổ vài bãi.

Họ lặng lẽ nhìn cậu thiếu niên bị nước bọt làm ướt đẫm quần áo, ngẩng đầu cười với họ: "Không sao cả."

Các tù nhân sững sờ, nhưng không ai nói gì.

------------------------------------

Chương 487. Thương hại.

Thật sự không sao sao?

Bị hơn 2.900 tù nhân phỉ nhổ, đứng trong cái chuồng lợn bốc mùi hôi thối này, bị binh lính Kamishiro nhìn như khỉ trong rạp xiếc, thật sự không sao sao?

Khánh Trần tự hỏi liệu mình có thực sự mạnh mẽ đến mức đó không, thế nhưng, cậu phải học cách hiểu điều này.

Kamishiro Yunji nhìn đám tù nhân, rất hài lòng khi cuối cùng họ đã khuất phục trước sự cám dỗ của thức ăn. Hắn ta cười nói với những tên lính Kamishiro: "Hãy để chúng chuyển đá thêm một giờ nữa, tối nay phát 2.900 thanh protein tổng hợp cho 2.921 người."

Hắn ta đã lật lọng, nói là hôm nay không phải làm việc nữa, mỗi người một thanh protein, nhưng hắn ta có thể tự do thay đổi những gì mình đã nói. Kamishiro Yunji dường như đang cố tình tuyên bố rằng trong căn cứ quân sự bí mật A02 này, hắn ta có quyền giải thích cuối cùng.

Đám tù nhân cúi đầu, không ai dám nhìn Kamishiro Yunji với ánh mắt giận dữ. Phản đối hay phàn nàn sẽ chỉ dẫn đến một trận đòn đau.

Kamishiro Yunji đến trước mặt Khánh Trần, cười nói: "Thật mỉa mai, những người từng thề trung thành với Khánh thị, giờ vì một miếng ăn mà nhổ nước bọt vào ngươi. Ngươi biết không, Khánh Mục chính vì muốn những người đó tiếp tục sống mới không tự sát."

Khánh Trần cười nói: "Chết mẹ mày đi."

Kamishiro Yunji sững lại.

Hắn ta tưởng Khánh Trần sẽ nói về niềm tin của Khánh thị, sẽ nói về sự kiên định của những nhân viên tình báo Khánh thị, nhưng không ngờ lại nhận được một câu chửi thô tục nhất.

Khánh Trần tiếp tục: "Nếu mày nghĩ mày có thể khiến tao khuất phục, thì cứ thử đi. Từ lúc tao biết mày không thể giết tao, tao đã biết kết cục của mày rồi. Tao đã sẵn sàng cho ngày đó, còn mày thì sao?"

Kamishiro Yunji quay người bỏ đi: "Yên tâm, thời gian mày bị giam ở đây sẽ rất dài, chúng ta có thể chơi từ từ."

Nói xong, hắn ta lại nói với binh sĩ: "Đầu tiên hãy để nó đói ba ngày ba đêm, sau đó cho nó ăn thức ăn của lợn, xem lúc đó nó còn cứng rắn không."

Trở về văn phòng, Kamishiro Yunji gọi điện thoại cho ai đó, trong điện thoại, một giọng nói già nua nhưng mạnh mẽ vang lên: "Bố trí phải cố ý để lại một khe hở, khi cho hắn chịu nhục phải để lại cho hắn một tia hy vọng, chỉ có như vậy, khi hắn trở về mới nỗ lực thăng tiến đến cấp B, lão tổ mới có hứng thú với cơ thể này."

Kamishiro Yunji đáp nhỏ: "Đã hiểu, thưa ông nội."

Màn đêm buông xuống.

Khánh Trần nhìn thấy đám tù nhân dưới sự tổ chức của lính Kamishiro, chậm rãi đi về phía khu giam giữ. Dưới bóng đêm, có hơn một nửa tù nhân xếp thành hàng, những người phía sau đặt cánh tay lên vai người phía trước, giống như trò chơi xe lửa hồi nhỏ. Những người phía sau, ánh mắt không có tiêu cự, như người mù.

Khánh Trần ngẩn người, nhưng nhanh chóng nhận ra, đây là vì đám tù nhân lâu ngày không được cung cấp đủ dinh dưỡng, đã mắc chứng quáng gà. Họ phải được người có thị lực dẫn dắt, như vậy mới có thể trở về khu giam giữ trong bóng tối. Khánh Trần quan sát những tù nhân này, quần áo chỉ là một chiếc áo khoác mùa đông mỏng bằng sợi hóa học, dưới chân chỉ là đôi giày cao su mỏng. Nhiều người mắt cá chân bị lạnh đến sưng tấy, đôi chân sưng phồng cố nhét vào đôi giày cũ, trông rất khó chịu.

Khánh Trần ngồi trong đống bùn lầy trong chuồng lợn, nhìn cái máng trống không, vỗ nhẹ một con lợn đen: "Chúng mày thật xui xẻo, lại bị tao liên lụy phải đói ba ngày."

Ban đêm ở vùng đất lạnh giá đặc biệt khắc nghiệt, nhiệt độ -30 độ khiến Khánh Trần cảm thấy mình như bị đóng băng trong bùn. Nhiệt độ này không thể giết một cao thủ cấp C, nhưng sẽ mang lại đau đớn.

Khánh Trần nghiêm túc cảm nhận tất cả những điều này, ghi nhớ tất cả vào đầu. Trước đây, cậu muốn chôn vùi những trải nghiệm đau đớn, nhưng giờ đây, cậu muốn cảm nhận chúng một cách sâu sắc hơn. Thậm chí những khổ nạn trước đây, cậu cũng lấy ra để kiểm nghiệm từng cái một.

......

Sáng hôm sau.

Đám tù nhân như đàn cừu non bị đẩy đến bãi đá. Tất cả vừa làm việc vừa thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Khánh Trần.

Bọn họ phát hiện, cậu thiếu niên kia ngồi trong chuồng lợn, tóc và lông mày đều phủ đầy sương giá. Mọi người đều biết ban đêm ở đây khó chịu như thế nào, nhất là Khánh Trần còn bị nước bọt làm ướt quần áo, lại không ăn gì cả.

Kamishiro Yunji đến bên ngoài chuồng lợn, sau đó nói với đám tù nhân: "Dừng tay lại, mỗi người cầm một cục đá ném vào nó. Cũng như hôm qua, ai ném vào sẽ được ăn thanh protein, thiếu một người ném, tất cả sẽ không có cơm ăn. Ai ném nhẹ thì bị một roi."

Nói xong, hắn ta quay người bỏ đi.

Một tù nhân trung niên bị giam vì tội quan hệ với phụ nữ thuộc tầng lớp cao, cầm một cục đá to bằng nắm đấm chạy đến, ném vào đầu Khánh Trần.

Khánh Trần chỉ nghiêng đầu là tránh được. Nhưng bị còng sắt hạn chế, một người thì cậu có thể tránh, nhưng hơn hai ngàn người thì không thể.

Từng tù nhân đi đến trước chuồng lợn, ném đá.

Khánh Trần bị thương khắp nơi.

Những nhân viên tình báo Khánh thị đến gần, họ cầm đá do dự, dù bị binh sĩ bên cạnh dùng roi quất, họ vẫn không ném ra. Lưng họ bị roi đánh đến máu chảy đầm đìa.

Khánh Trần bình thản nói: "Không sao cả."

Lại là ba từ đó.

Những nhân viên tình báo Khánh thị cuối cùng cũng ném đá, nện vào người Khánh Trần tạo ra âm thanh lộp bộp, làm vết thương trên người Khánh Trần lại nứt ra. Máu tươi chảy qua quần áo, hòa vào bùn đất, lũ lợn đen sợ hãi nép vào góc chuồng.

Đợi khi tất cả tù nhân đã đi, Khánh Trần hít một hơi sâu ngồi trong chuồng lợn, dù với sức mạnh hiện tại của cậu cũng đau thấu xương.

Sáng ngày thứ ba.

Tất cả tù nhân từ khu giam giữ đi ra làm việc, việc đầu tiên là nhìn về phía chuồng lợn, muốn xem cậu thiếu niên kia đã chết chưa.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả mọi người sững sờ. Chỉ thấy xung quanh chuồng lợn vốn trống trải, cậu thiếu niên kia đã dùng những viên đá ném vào mình hôm qua, xây lên một bức tường chắn gió. Đối phương không tự than thở, cũng không khuất phục, vẫn dùng hành động của mình, thể hiện ý chí của bản thân.

Một tên lính Kamishiro điên cuồng lao đến, đẩy đổ bức tường đá, nhưng Khánh Trần không hề tỏ ra chán nản.

Trong một khoảnh khắc, những nhân viên tình báo Khánh thị thậm chí cảm thấy ánh mắt Khánh Trần nhìn tên lính Kamishiro có chút thương hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro