Quyển3: Chương 409-414: Arc Bắt cua, lướt sóng...chim cắt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 409: Radiant.

Lúc này, bầu trời phía trên biển Greenland đột nhiên trở nên quang đãng. Ngay cả mặt biển cũng tĩnh lặng hơn rất nhiều, những gợn sóng trên mặt biển giống như một tấm thảm len màu xanh, mịn màng nhưng có đường nét.

Đây mới là biển trong tâm thức con người chứ không phải biển cả hắc ám cuồn cuộn sóng gió.

Sau khi nhóm người Chilton xác nhận không có mối đe dọa nào trên tàu thì bắt đầu ngừng che đậy.

Khi họ đang ngồi trong bếp ăn bánh mì do Khánh Trần làm, Chilton nói: "Trước khi bão đến, chúng ta phải hoàn thành khảo sát xong vị trí A2, A4 và A7."

Lúc này, Yesenia tò mò hỏi: "Đúng rồi, sau khi lấy được vàng từ con tàu chìm thì chúng ta sẽ làm gì?"

Một thanh niên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi đã suy nghĩ kỹ về chuyện đó trong lần xuyên việt trước. Nếu ở châu Âu thế giới Ngoài không có ai trở thành Thời Gian Hành Giả thì lục địa tương ứng với thế giới Trong này có lẽ vẫn sẽ tồn tại một mảnh đất màu mỡ. Khi chúng ta quay trở lại thế giới Trong và từ từ đổi vàng lấy một chiếc phi thuyền bay, có lẽ chúng ta có thể mở ra một lục địa mới giống như Columbus đã làm. Dù sao thì chúng cũng cách không xa nơi đây..."

Chilton cười: "Chuyện cậu nghĩ đến Future chắc chắn có thể nghĩ đến, nếu bọn họ không đi thăm dò thì nhất định có vấn đề."

Trương Kiệm ở một bên sửng sốt: "Các người là Thời Gian Hành Giả?!"

Chilton liếc nhìn Trương Kiệm, dường như cảm thấy có chút buồn cười: "Không cần giả vờ nữa, chẳng phải cậu cũng biết rồi sao? Nhưng tôi cảm thấy kỹ năng diễn xuất của cậu rất tốt. Trong lúc tỏ ra kinh ngạc, cơ thể cũng vừa điều chỉnh rất thật."

Trương Kiệm: "?"

Anh ta thực sự có biết đâu.

Trương Kiệm im lặng nhìn những người này và tự hỏi liệu họ có giống Khánh Trần và Ương Ương không, có thể cầm lồng cua bằng tay không không? Hoặc là lợi hại hơn một chút cũng khó nói?

Ở một mức độ nào đó, Khánh Trần và Ương Ương là những Thời Gian Hành Giả đầu tiên và thứ hai mà Trương Kiệm từng tận mắt nhìn thấy, vì vậy họ tạo cho anh ta một ấn tượng kỳ lạ rằng những Thời Gian Hành Giả dường như đều rất lợi hại. Vì vậy, Chilton và những người khác cũng được xếp vào loại giống như Khánh Trần và Ương Ương.

Khánh Trần ở một bên gần như cười ra tiếng khi nhìn thấy vẻ mặt của Trương Kiệm, dường như chỉ có cậu là người duy nhất trên thuyền biết đã xảy ra hiểu lầm gì. Tuy nhiên, chủ đề của những người này đã khiến cậu chú ý.

Khánh Trần đã từng hỏi ảnh tử Khánh thị những vấn đề liên quan, hiện tại tập đoàn đã có vệ tinh riêng cho nên có thể nhìn thấy tình hình trên lục địa Châu Âu. Trên thực tế, tại lục địa Châu Âu tại thế giới Trong tương ứng với thế giới Ngoài đã có hơn một nửa bị chìm xuống đáy biển, trong khi nửa còn lại được bao phủ bởi những khu rừng rộng lớn, đó là toàn bộ Cấm kỵ chi địa số 001 lan tràn ra, nuốt chửng địa hình lẽ ra ban đầu phải ở đó.

Trong khu rừng rộng lớn của Cấm kỵ chi địa số 001 còn có dấu vết sự tồn tại của con người, có một lần vệ tinh đã vô tình chụp được một bức ảnh. Trong ảnh, một phần nhỏ khu rừng ở cấm địa đã bị đốn hạ, những ngôi nhà gỗ rải rác được dựng lên trên đất trống. Giống như một thị trấn nhỏ. Cho đến ngày nay, Liên bang vẫn không thể xác định còn ai sinh hoạt ở sâu trong cấm kỵ chi địa số 001 và ai có thể sống sót ở nơi đó.

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi hỏi thẳng: "Ông đang tìm một con tàu đắm à? Trong con tàu đắm có thứ rất quan trọng sao?"

Chilton liếc nhìn Khánh Trần, dường như không ngại trả lời câu hỏi của cậu: "Chúng tôi tìm thấy một bức thư của thuyền trưởng gửi cho vợ ông ta. Trong thư nói rằng thuyền Dawn mà ông ta điều khiển mang theo một lượng lớn vàng, còn có thứ có khả năng khiến người mạnh lên, đó là sức mạnh bí ẩn từ phương Đông."

Khánh Trần thầm nghĩ, trên tàu đắm cũng có thứ này?

Lúc này, điện thoại vệ tinh trong túi Chilton vang lên, trong điện thoại có người hỏi: "Kế hoạch có thuận lợi không?"

"Thuận lợi." Chilton suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng tôi tìm thấy một chiếc tàu bắt cua và dự kiến trong vòng ba ngày sẽ hoàn thành việc thăm dò tuyến đầu tiên, sau khi cơn bão đi qua, chúng tôi sẽ hoàn thành việc thăm dò tuyến thứ hai."

"Tàu bắt cua?" Trong điện thoại có người kinh ngạc hỏi: "Hiện tại cả thế giới đang tìm kiếm một chiếc tàu bắt cua tên là Bắc Cực ở biển Barents, thuyền của các người tên là gì?"

Chilton cũng rất ngạc nhiên, gã liếc nhìn Trương Kiệm và những người khác: "Con tàu của các người tên là gì?"

Khánh Trần nói: "Tàu Penguin."

Trương Kiệm: "..."

Chilton suy nghĩ một lúc và nhận ra đây không phải là biển Barents, có lẽ không phải là nơi bọn họ đang tìm kiếm.

Ông ta nói vào điện thoại: "Tàu chúng tôi đi tên là Penguin. Khoan, tại sao các người lại tìm chiếc tàu bắt cua đó?"

Người trong điện thoại dường như cũng không biết nguyên nhân, cũng không biết hắn nghe được tin tức này vào lúc nào: "Ta không biết tại sao, nhưng con tàu đó hình như rất quan trọng. Nếu các người gặp phải tàu Bắc Cực trên biển, chỉ cần cho ta biết tin tức, tổ chức Future sẽ đề nghị mua tin tức đó với giá 1 triệu euro... nhưng đừng tùy tiện đến gần, người trên thuyền rất nguy hiểm."

Chilton nói: "Số tiền đó có lẽ chúng tôi sẽ không kiếm. Quần đảo Jan Mayen vẫn cách biển Barents rất xa. Hơn nữa, nếu tìm được con tàu đắm, thu hoạch sẽ gấp trăm lần một triệu đó!"

Trong điện thoại có người nói: "Được rồi, vậy các người hãy cẩn thận, chú ý an toàn. Bên ta đã liên hệ với những người mua tiềm năng. Chỉ cần các người vớt được đồng vàng đầu tiên, ta sẽ lập tức báo giá dựa trên kiểu dáng của đồng vàng."

Chilton nói: "Đúng rồi, hãy bảo Rondo tụ họp cùng chúng tôi ở khu vực A2. Nếu tìm thấy dấu vết của con tàu đắm thì sẽ cần nhiều nhân lực hơn."

"Được rồi."

Lúc này, Chilton và những người khác không chú ý vẻ mặt của Trương Kiệm đã hoàn toàn rơi vào trạng thái đờ đẫn. Anh ta muốn nhìn Khánh Trần và Ương Ương, nhưng lại có chút không dám nhìn.

Trong lúc suy tư, hệ thống định vị và định vị vệ tinh "Galileo" trên tàu Bắc Cực đã phát đi một bản dự báo thời tiết đơn giản:

"Dự kiến trong ba ngày tới, vùng biển Greenland sẽ hứng chịu thời tiết bão tố hiếm gặp và không khí lạnh từ Bắc Cực sẽ di chuyển về phía nam với tốc độ gió 70 hải lý/giờ."

Đây chính là tin tức mà Khánh Trần đã chờ đợi!

Sau một khắc, lão John từ trong phòng điều khiển đi tới, nói với Chilton: "Chúng ta đã đến tọa độ mà ông cho chúng tôi."

Chilton và những người khác mừng rỡ, lần lượt đứng dậy đi lên boong tàu.

Theo tư liệu họ tìm hiểu được thì đây là nơi đầu tiên tàu Dawn bị pháo bắn trúng trên biển. Sau khi Dawn bị tấn công, nó lập tức tiếp tục trốn chạy về phía bắc, cuối cùng có lẽ bị đắm ở khu vực A4 và chìm xuống đáy khu vực A7. Dù sao thì đây cũng chỉ là suy đoán của Chilton. Nhưng nếu có thể được tìm thấy xác tàu đắm ở đây, điều đó có nghĩa là phương hướng của họ không sai.

Chilton đứng trên boong tàu nhìn Yesenia: "Còn lại nhờ vào cô, tìm kiếm xung quanh ba dặm."

Yesenia gật đầu và nhảy xuống nước.

Nửa giờ sau, cô ta phấn khởi ngoi lên khỏi mặt nước: "Hãy tiếp tục lái tàu về phía trước. Tôi tìm thấy một cỗ pháo trên tàu Dawn phía trước. Lái tàu đến đó và tôi sẽ dùng dây buộc nó lại vớt lên."

Trong khi nói chuyện, Yesenia thậm chí còn vớt hai con cá biển thon dài lên khỏi mặt nước và ném chúng xuống boong tàu. Đó là thứ cô ta bắt được từ đáy cát của thềm lục địa, chứng tỏ cô ta đã thực sự lặn xuống đáy biển.

"Đây là loại cá gì? Trông khá thú vị, có thể nuôi sống được không?" Ương Ương ngồi xổm bên cạnh hai con cá và hỏi Khánh Trần.

Khánh Trần nhàn nhạt nói: "Cá bơn Greenland thường sinh sống ở tầng cát của thềm lục địa. Loài cá này không sống được bao lâu sau khi lên bờ, bởi vì nếu không có áp lực của đáy biển, toàn bộ nội tạng của chúng sẽ hoại tử."

"Không có áp lực?" Ương Ương suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói với cá bơn Greenland: "Mày đã mua nhà chưa? Có bạn gái chưa?"

Khánh Trần: "...Không phải loại áp lực này!"

"Ồ." Ương Ương đứng lên: "Vậy tối nay nướng ăn đi."

Một giờ sau, Yesenia lấy sợi dây thừng trên thuyền và quay trở lại đáy biển. Khi cần cẩu khởi động, sợi dây không ngừng nâng lên, kéo Yesenia và thân súng màu đen phủ đầy rỉ sét và vỏ sò lên.

Chilton nhãn tình sáng lên, nói: "Đây hẳn là lô pháo muzzleloader nòng trơn* cuối cùng vào giữa thế kỷ 19, hơn nữa là của Anh, phù hợp với đặc thù của Dawn! Còn sau này đều là tàu bọc sắt và pháo breechloader*, chúng ta đã tìm đúng nơi rồi!"
*Pháo/đại bác từ trước thế kỷ 19, nó có đặc điểm là nạp đạn phía họng pháo (nạp phía trước).
* Pháo hiện đại, ưu điểm của nó là nạp đạn từ nòng pháo (nạp phía sau).

Đang nói chuyện, lão John đặt thân pháo lên boong, Chilton cùng một thanh niên khác hưng phấn đi lên tháo dây thừng, dời đến nơi có ánh nắng, cẩn thận xem xét.

Khánh Trần cảm thấy vui mừng khi những người này hăng hái giúp cậu tìm con tàu đắm đến vậy.

Trương Kiệm nhìn thấy hai người đang chật vật nâng thân pháo lên, đột nhiên nhớ lại lúc Khánh Trần và Ương Ương nâng lồng cua lên một cách dễ dàng. Hóa ra cũng có sự khác biệt giữa những Thời Gian Hành Giả với nhau...

Khi quay đầu lại, anh ta thấy Khánh Trần đang nhìn mình mỉm cười, như thể đối phương có thể đọc được suy nghĩ của anh ta. Trương Kiệm vội vàng cúi đầu, thật sự không dám nhìn thêm chút nào...

Tuy nhiên, đúng lúc mọi người đang vui mừng thì phía xa có hai con tàu xuất hiện trên biển. Một chiếc là tàu chở hàng được trang bị cần cẩu khổng lồ, chiếc còn lại là du thuyền sang trọng.

"Có phải là Rondo không?" Một thanh niên nói: "Hắn đến hội hợp."

Nhưng Chilton lấy kính viễn vọng ra nhìn nhìn nói: "Không đúng, tàu chở hàng đúng là của Rondo, nhưng chiếc du thuyền bên cạnh là Radiant. Rondo làm sao có tiền mua một chiếc du thuyền như vậy?!"

Radiant là một trong mười du thuyền hàng đầu thế giới, với tổng chiều dài 109 mét, gần gấp ba lần chiều dài Bắc Cực. Du thuyền còn có bãi đáp và thậm chí cả vòi rồng (water canon) để xua đuổi cướp biển.

Yesenia sắc mặt có chút tái nhợt: "Tôi nghe nói tháng trước Radiant đã bị người tên Carbry của Tổ chức Future mua lại... Rondo đã bán chúng ta, hắn coi chúng ta là chip đánh bạc để gia nhập Tổ chức Future!"

Chilton nghe được lời này sắc mặt trở nên ngưng trọng, Carbry là Thời Gian Hành Giả có cấp độ rất cao trong tổ chức Future, là cao thủ cấp C. Hơn nữa, Carbry là một Thời Gian Hành Giả sở hữu vật cấm kỵ và có địa vị đặc biệt trong tổ chức đó.

Chilton lạnh giọng nói: "Không nên cùng Rondo chia sẻ địa điểm đã suy đoán ra. Quả nhiên, trên thế giới này không có ai có thể tin được, ngoại trừ chính mình."

"Chúng ta chạy thì thế nào?" Yesenia hỏi: "Mặc dù Rondo biết vị trí của A1-A7, nhưng nếu không có giác tỉnh giả hệ thủy thăm dò, họ sẽ nhất thời không thể tìm ra nơi tàu đắm."

Khánh Trần đột nhiên từ bên cạnh nói: "Tốc độ nhanh nhất của Radiant là 22 hải lý, tốc độ nhanh nhất của tàu bắt cua của chúng tôi là 20 hải lý. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị đuổi kịp. Và hiện tại máy dò lặn tốt nhất đã có thể lặn tới 11.000 m, những người có đủ tiền mua Radiant chắc chắn sẽ không thể không mua được máy dò lặn đắt tiền..."

Yeseniya tức giận trừng mắt nhìn Khánh Trần: "Một kẻ bắt cua như mày biết cái gì?"

Lúc này, giọng nói nhiệt tình của Carbry phát ra từ hệ thống liên lạc vô tuyến của Bắc Cực: "Chào buổi chiều các bằng hữu trên tàu Penguin. Không biết các bạn có chào đón các vị khách của tổ chức Future không?"

------------------------------------

Chương 410. Kho báu dưới biển, tiếng súng trên tàu.

"Hỡi các bằng hữu trên tàu Penguin, bạn của các người, Rondo cũng ở đây, bây giờ cậu ta đã trở thành thành viên của tổ chức Future chúng tôi." Giọng cười đắc ý của Carbry vang vọng trong bộ đàm: "Đúng rồi, tôi vừa thấy các người vớt được pháo của tôi, vừa đúng lúc hãy mang nó cho tôi. Tôi muốn đặt nó trong phòng khách biệt thự ở Miami của tôi để trang trí, thế nên hãy nhanh chóng bắt tay vào làm việc đi!"

Ương Ương nghe được giọng nói này thì nhìn Khánh Trần một chút, hàm ý trong mắt cô rất rõ ràng: Có người muốn cướp đồ của cậu kìa, chơi hắn không?

Khánh Trần lắc đầu.

Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt truyền vào kênh liên lạc vô tuyến: "Nhưng cơn bão sắp đến rồi, hay là chúng ta thả neo ở vùng nông trước, đợi cơn bão qua rồi hãy thăm dò..."

Lời vừa dứt, mọi người trên tàu Penguin đều kinh ngạc nhìn Trương Kiệm. Không ai ngờ rằng Trương Kiệm lại dám lên tiếng vào lúc này...

Carbry trong hệ thống liên lạc vô tuyến cũng bị chọc cười: "Người vừa phát ngôn là ai?"

"Thuyền trưởng tàu Penguin." Chilton trả lời.

"Ồ?" Carbry bắt đầu thấy hứng thú: "Ta thấy các người là tàu đánh bắt cua, có từng nghe nói đến tàu Bắc Cực chưa?"

Trương Kiệm thành thật trả lời: "Đã nghe, khi còn bé đã bắt đầu nghe nói về nó. Nó có một lịch sử rất huy hoàng và một thuyền trưởng rất lợi hại."

Carbry nói: "Vậy ngươi có biết hiện tại nó ở đâu không? Ông chủ của ta đang tìm nó. Nếu ngươi có thể giúp ta tìm ra và nếu dưới đáy biển có tiền vàng, ta cho phép ngươi lấy đi một nắm."

Trương Kiệm thành thật tiếp tục: "Mọi người đều nói rằng nó đã đến biển Barents."

Khánh Trần nhìn anh ta với ánh mắt tán thưởng, hai câu trả lời này mỗi câu đều là sự thật, nhưng không có câu trả lời nào là chân tướng...

Tàu bắt cua bắt đầu di chuyển về phía khu vực A4.

Năm giờ chiều, ánh hoàng hôn trên biển như phủ một lớp vàng lên mặt biển. Chilton và những người khác ngồi trên boong tàu, bất lực nhìn khung cảnh.

"Làm sao bây giờ, Rondo lấy chúng ta làm vật cược gia nhập tổ chức tương lai, như vậy Carbry nhất định phải biết thực lực của chúng ta, chúng ta mang theo bao nhiêu vũ khí." Yesenia lo lắng: "Chilton, tôi đã nói với ông rồi, tên Rondo này không đáng tin cậy nhưng ông không tin."

Lúc này, Chilton dùng nắm đấm đập xuống boong tàu: "Bây giờ không phải lúc trách móc đồng đội, chúng ta phải đoàn kết lại, nghĩ ra đối sách. Cũng may người đến là Carbry, tuy rằng hắn là cao thủ cấp C, nhưng cao thủ cấp C Không phải là không gì không làm được, chúng ta vẫn có cơ hội!"

Yesenia lẩm bẩm: "Chúng ta chỉ có mấy người, có thể đoàn kết với ai, những thuyền viên quê mùa bẩn thỉu kia sao?"

Khánh Trần: "???"

Ương Ương: "???"

Họ còn đang nhìn chó cắn chó mà, hoàn toàn đang trong trạng thái ăn dưa, không ngờ rằng cô gái này còn đột nhiên lôi họ vào.

Mắc mớ gì đến chúng tôi?!

Nhưng mà Chilton suy tư một lúc rồi nói với Trương Kiệm và Khánh Trần: "Carbry rất tàn nhẫn ngoan độc. Sau khi tìm được kho báu, để ngăn chặn bí mật bị rò rỉ, hắn ta nhất định sẽ giết tất cả mọi người trên tàu Penguin."

Khánh Trần trong lòng tự nhủ, Carbry giết hết người trên tàu Penguin thì liên quan gì đến tàu Bắc Cực của chúng tôi.

Chilton nhìn Trương Kiệm: "Thuyền trưởng, cậu nói sắp có bão thật không?"

Gã ta mơ hồ cảm thấy đây có thể là cơ hội để họ trốn thoát.

Trương Kiệm nghiêm túc nói: "Dự báo thời tiết chưa chắc đã chính xác, ngày mai hoặc ngày kia có thể đến. Tuy nhiên, tàu bắt cua chúng tôi thường nghe được dự báo như vậy sẽ trực tiếp quay về."

Chilton hỏi Trương Kiệm: "Nếu bão đến, chúng ta có cơ hội thoát khỏi tàu Radiant không?"

"Không thể." Trương Kiệm lắc đầu: "Nếu tốc độ gió thực sự là 70 hải lý, thì chúng ta có 90% cơ hội..."

"Vậy tỷ lệ sống sót cũng khá cao." Chilton thở phào nhẹ nhõm.

Trương Kiệm nói: "Sẽ chết."

Chilton: "..."

Nếu mày nói chuyện như vậy lần nữa tao thề tao sẽ móc súng bắn mày.

"Hiểu rồi, chúng ta không thể chạy." Chilton đi vào khoang thuyền, từ trong vali lấy ra hai khẩu súng lục, đưa cho Khánh Trần và Trương Kiệm mỗi người một khẩu: "Nếu bây giờ chúng ta là đồng đội, vậy thì tôi sẽ chia cho hai người hai khẩu súng lục để tự vệ. Hai người đã từng sử dụng súng trước đây chưa? Nếu chưa, tôi có thể dạy."

Lúc Chilton nói điều này rất chân thành, như thể họ đã thực sự trở thành đồng đội.

"Chưa từng dùng qua." Khánh Trần lắc đầu.

Nói xong, Chilton bắt đầu kiên nhẫn dạy Khánh Trần và Trương Kiệm cách sử dụng súng lục, cách mở chốt an toàn, cách bóp cò và cách duy trì tư thế để triệt tiêu sức giật. Khi giảng dạy, đừng nói đến việc nghiêm túc, Khánh Trần giả vờ còn nghiêm túc hơn.

Sau khi dạy xong, Chilton nói: "Độ giật của súng lục lớn hơn so với tưởng tượng, vậy nên người mới tập sử dụng phải cầm súng bằng cả hai tay. Đừng bắt chước nhân vật chính trong phim bày ra mấy cái tư thế ngầu ngầu, nếu không các người sẽ làm thương chính mình."

Khánh Trần vội vàng gật đầu: "Tôi hiểu, tôi hiểu."

Đợi đến khi Chilton dạy súng xong, bảy người trở về khoang thuyền.

Yesenia phàn nàn: "Tại sao ông phải đưa súng cho đám quê mùa này?"

Chilton: "Để khi chúng ta nổ súng với Carbry, hãy để chúng cầm súng thu hút hỏa lực. Chúng ta còn một khẩu súng trường tự động trong tay. Sau khi bọn họ khai hỏa, đây mới là sát khí giúp chúng ta chiến đấu với Carbry."

Trên biển, mọi người thường cách nhau hàng trăm mét, gió biển rất lớn, súng ngắn hầu như vô dụng. Vì vậy, Chilton chỉ muốn bán Khánh Trần và Trương Kiệm một đợt làm mồi nhử, sau đó gã ta dùng súng trường tự động để kết thúc trận chiến.

Tuy súng trường tự động không dễ sử dụng, nhưng đây là biện pháp duy nhất họ còn lại: tạo ra hỗn loạn, gài bẫy chết thuyền trưởng và cuối cùng buộc thủy thủ già tên John này phải lái tàu rời đi.

Chilton nhìn về phía Yesenia: "Sau khi xuống nước, nếu tìm được vàng, cô chỉ cần nói với Carbry rằng mình đã tìm thấy, đừng cố ý giấu đi."

Yesenia sửng sốt một chút: "Tại sao?"

Chilton nói: "Bởi vì chúng ta phải lừa một số người xuống nước để giảm bớt lực lượng bảo vệ của chúng. Cô có thể giết một số người dưới biển, tôi cũng sẽ giết một số người trên tàu."

"Thì ra là thế." Yesenia mắt sáng lên: "Tôi sẽ cố gắng lừa càng nhiều người càng tốt xuống đó rồi giết họ dưới nước. Các người có thể hành động tùy theo tình hình trên thuyền."

Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của lão John: "Chúng ta đã tới tọa độ, bây giờ thả neo."

Chilton nghe vậy thì gấp, vội vàng tìm lão John và thì thầm: "Đừng thả neo!"

Thả neo rồi bọn họ còn chạy thế nào được!?

Bầu trời trên biển Greenland đã bị mây đen bao phủ, Trương Kiệm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm: "Giông tố sẽ đến sớm!"

Phía sau họ, du thuyền Radiant và tàu chở hàng Detroit nhìn thấy Penguin từ từ dừng lại, Carbry cũng đi lên boong tàu du thuyền. Từ xa nhìn lại, người đàn ông da đen này đang mặc một chiếc áo choàng tắm, phía dưới không mặc gì như là không hề sợ lạnh. Carbry có mái tóc ghim dày đặc dreadlocks trên đầu, đeo kính râm.

Hắn ta cười ha hả nhìn ra biển: "Vàng ở dưới đó sao?"

Chilton gật đầu, mọi người xung quanh đều căng thẳng chờ đợi trận chiến sắp nổ ra.

Yesenia lao xuống biển, điều không thể ngờ là trên tàu hàng còn có 12 thợ lặn mang theo súng giáo và chân vịt, họ cùng nhau nhảy xuống biển.

Tốc độ bắn của súng giáo không chậm hơn tốc độ của Yesenia là bao, nếu cô ta động thủ dưới nước, có khả năng sẽ chết ngay dưới biển. Cô ta vẫn chưa đạt đến cấp độ hóa nguyên tố.

Chilton nhìn mặt biển một chút.

Trong vòng nửa giờ, Yesenia lại nổi lên khỏi mặt nước, cô ta mừng như điên giơ đồng tiền vàng lên và hét lên: "Con tàu bị chìm không phải ở A7, mà là A4! Giấu trong một khe rãnh, những người đến săn kho báu đã bỏ qua nó!"

Ánh mắt của mọi người sáng lên, Carbry nháy mắt với những người phía sau, trên du thuyền còn có người mặc đồ lặn cùng nhau nhảy xuống biển. Trên boong tàu Radiant, chỉ có mười hai nhân viên an ninh có vũ trang đứng, lạnh lùng nhìn chằm chằm biển và tàu Penguin.

Chilton từ trong hành lý lấy ra khẩu súng trường tự động, Sera lo lắng nói: "Nếu ông động thủ bây giờ, Yesenia sẽ bị giết. Cô ấy không thể đánh lại nhiều người như vậy dưới nước."

Nhưng Chilton thấp giọng nói một cách tàn nhẫn: "Cô ta có thắng hay không không liên quan gì đến chúng ta! Cút ngay, cầm cho tốt súng của mày. Sau khi hai tên quê mùa đó thu hút hỏa lực, chúng ta sẽ nổ súng! Sera, mày mau khống chế tên John già đó và bắt hắn lái tàu đi sau khi nghe chỉ thị của tao!"

Nói đến đây, mọi thứ đã sẵn sàng.

Sắc trời trên biển càng lúc càng tối, như thể có một tòa thần quốc hắc ám đang từ trên trời áp xuống, gió mạnh gào thét như tiếng gầm của các Cựu Thần (Old Gods).

Sóng biển càng ngày càng cao.

Gã ta lại liếc nhìn du thuyền Radiant cách đó trăm mét, rồi đột nhiên hét lên với Trương Kiệm và Khánh Trần: "Khai hỏa, ngay tại lúc này!"

Kêu xong, gã ta liền trốn vào sau lồng cua, dùng những lồng cua dày đặc làm chỗ nấp.

Đúng như gã dự đoán, tiếng súng nổ dày đặc đã vang lên... Hai gã nhà quê quả thực đã bị gã lừa.

"Làm đi!" Chilton hét lên.

Tuy nhiên, khi ló ra từ sau lồng cua, gã ta chợt sững người

Dưới tấm màn trời đen, Radiant vẫn tỏa ra quang mang rực rỡ. Chỉ là những nhân viên bảo an vốn được cho là cầm súng đứng trên boong đều nằm rạp...

Trong mắt Chilton, người thiếu niên đứng tại mũi thuyền đang quay lại nhìn gã, nở nụ cười, hàm răng trắng lóa đáng sợ.

Tốc độ gió gần 30 hải lý/giờ, cách nhau 170 mét, tổng cộng 12 phát súng giết chết 12 người.

Lúc này Chilton mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Vừa rồi gã chỉ nghe thấy tiếng súng từ nơi gần, chứ chưa từng nghe thấy tiếng súng từ tàu Radiant, cũng không nghe thấy tiếng đạn trúng vào tàu Penguin.

Khoảnh khắc tiếp theo, Chilton nhìn vào chiếc mỏ neo trong tay, chiếc mỏ neo có khắc dòng chữ: Tàu Bắc Cực.

Chilton: "!"

------------------------------------

Chương 411: Thần quốc giáng lâm.

"Bắc Cực..." Chilton giấu nửa người sau đống lồng cua, sững sờ tại chỗ.

Làm sao đây có thể là tàu Bắc Cực?!

Chilton nhìn Khánh Trần trước mặt...

Đây còn là gã quê mùa trong miệng bọn họ sao? Vẫn là tên bắt cua mặt mày bẩn thỉu không hiểu gì?

Chilton âm mưu tính kế tàu Penguin và Yesenia, nhưng gã không ngờ rằng ở đây lại có một biến số như Khánh Trần.

Lúc này, Khánh Trần cười nói: "Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó, không nhận ra tôi sao? Chính ông đưa cho tôi khẩu súng này mà."

Khi Khánh Trần đang nói, Chilton muốn giơ súng trường tự động lên.

Nhưng gã đột nhiên cảm thấy khẩu súng trong tay nặng tựa ngàn cân. Ngay cả một Thời Gian Hành Giả đã được tiêm hai liều thuốc biến đổi gen cũng không thể nhấc nổi cánh tay lên. Những Thời Gian Hành Giả phía sau Chilton cũng bị đóng đinh tại chỗ, đầu gối của bọn họ cảm thấy đau đớn tột độ và một lực lượng vô hình đang ép họ.

Ương Ương ra tay, cô ấy hoàn toàn kiểm soát tình hình trong nháy mắt.

Khánh Trần cười tủm tỉm nhìn Chilton: "Sao vậy, chúng ta không nên đoàn kết sao, tại sao lại muốn bắn tôi? Các người sợ cái gì?"

Bộp một tiếng, Chilton và những người khác đều quỳ xuống đất, quỳ trước mặt Khánh Trần. Giờ khắc này, Trương Kiệm, Niedep và lão John trốn trong khoang tàu và im lặng quan sát, trong lòng tự nhủ này cũng quá kinh khủng rồi.

Họ... Đã đồng hành cùng với loại người này trong mấy ngày qua?

Mẹ nó nguy hiểm cỡ nào!

Mãi đến lúc này, Trương Kiệm và những người khác mới hiểu rằng chênh lệch giữa những Thời Gian Hành Giả với nhau thực sự rất lớn.

Lúc này, gió ở biển Greenland càng lúc càng mạnh, bầu trời càng lúc càng tối. Hắc ám thần quốc trên đỉnh đầu kia thực sự sắp giáng lâm.

Âm nhạc trong tàu Radiant đã dừng lại, Carbry nhìn 12 xác chết trên boong tàu với vẻ mặt âm trầm.

Hắn ta nhìn tàu Penguin cười lạnh: "Chilton, mày thực sự nghĩ rằng bắn chết vài người thường ở thế giới Ngoài có thể thoát khỏi sự trừng phạt của tổ chức Future sao."

Chilton chết lặng tại chỗ, gã tự nhủ chuyện này thì liên quan đ*o gì đến tôi?! Tôi cũng sắp chết rồi!

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Carbry đã ra lệnh cho thuyền trưởng tăng tốc hết công suất và đâm thẳng vào đây. Tuy nhiên, trước khi con tàu kịp tiếp cận, Yesenia đã nổi lên từ dưới nước. Phía sau cô ta có hơn chục thợ lặn trang bị súng giáo đang đuổi theo. Yesenia ở trong biển đột nhiên ngẩng đầu ném ra một chiếc hộp màu xanh lá cây, bay thẳng về phía tàu Bắc Cực.

Yesenia trong biển hét lớn: "Chilton, đây là thứ thuyền trưởng Dawn nói trong thư, có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ hơn!"

Chilton trong lòng chửi rủa, cô ta đang muốn thu hút sự chú ý của mọi người về phía gã, khiến Carbry có hứng thú với thứ trong hộp!

Quả nhiên, khi Carbry nghe thấy thanh âm của Yesenia, hắn ta nhìn chằm chằm vào chiếc hộp... rơi vào tay Khánh Trần.

Tuy nhiên, Yesenia ở dưới nước không ngờ rằng Carbry không thả cô ta đi mà ra hiệu với người thợ lặn. 12 thợ lặn lại đồng thời bắn súng giáo vào Yesenia. 12 khẩu súng giáo đan chéo, chặn hoàn toàn mọi đường thoát của Yesenia.

Yesenia nhanh chóng chìm xuống đáy biển, nhưng cô ta vẫn chậm một bước. Không kịp phòng bị, một mũi lao móc đâm vào cánh tay trái của cô ta, một mũi lao móc khác đâm vào bụng.

Không ai để ý rằng máu của Yesenia đã chảy ra biển và nhanh chóng khuếch tán theo dòng nước.

Những sinh vật khủng bố vốn im lặng dưới đáy biển chờ đón cơn bão đã ngửi thấy mùi máu của những siêu phàm giả từ cách xa hàng chục cây số, chúng bị bản năng hấp dẫn và lần lượt bơi về phía vùng biển này.

.......

"Trong hộp có gì? Phương pháp truyền thừa hay vật cấm kỵ?" Carbry hét về phía tàu Bắc Cực từ khoảng cách hàng trăm mét.

Khánh Trần mở hộp.

Bên trong hộp là một chiếc túi vải dầu, vải dầu bọc chặt đồ bên trong. Khánh Trần có thể tưởng tượng được Addison, thuyền trưởng của Dawn, đã cẩn thận và thận trọng như thế nào khi niêm phong túi dầu.

Cậu và Ương Ương nhìn nhau, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tay cậu. Carbry cũng cầm kính viễn vọng lên. Khánh Trần mở túi dầu từng lớp một, mong chờ bên trong có thứ gì.

Thế nhưng là, cậu đơ người tại chỗ sau khi mở túi dầu.

Bên trong có chín viên thuốc nhỏ khô được bọc bằng sáp trắng. Trên vỏ mỗi viên sáp trắng cũng có khắc chữ Hán sơn son thếp vàng: Hải Cẩu Hoàn.

Khánh Trần:"?"

Cmn đây không phải là thứ trong y học cổ truyền Trung Quốc có thể khiến đàn ông mạnh mẽ hơn sao?!

Ương Ương ở một bên cười không ngớt.

Khánh Trần tức giận nhìn Chilton: "Các ông nghiên cứu cái quái gì thế?"

Chilton thầm nghĩ trong lòng không tốt, hắn đột nhiên hô to: "Con tàu này không phải tên là Penguin mà là tàu Bắc Cực! Người mà Kamishiro, Kashima và Future các người đang tìm kiếm đều ở trên con tàu này, chúng tôi đều bị bắt làm con tin. Vừa rồi người đã giết bảo an trên tàu Radiant chính là người mà các người đang tìm kiếm! Chúng tôi không muốn đối đầu với Future!"

Carbry sửng sốt một lúc, sau đó hưng phấn hét lên với cấp dưới vừa mới lên boong: "Đi liên lạc với tàu Bass qua điện thoại vệ tinh rằng tàu Bắc Cực đang trong vùng biển Greenland, chúng ta đã tìm thấy người đó!"

Vừa nói, hắn vừa bắt đầu bố trí chiến thuật: "Để tàu chở hàng của Rondo tới, dùng tàu Radiant và tàu chở hàng bao vây tàu Bắc Cực. Đừng để bọn chúng có cơ hội quay đầu. Tất cả mau chóng cầm súng của mình lên, nạp đạn sẵn sàng, nếu có người dám xuất hiện thì lập tức đánh chúng cho nát xương!"

Lúc này, tổ chức Future không biết rõ ràng thực lực của người trên tàu Bắc Cực kia rốt cuộc là gì. Nhưng người có thể khiến Kamishiro, Kashima, Cửu Châu hưng sư động chúng như vậy chắc chắn không đơn giản. Vì vậy, Carbry không muốn tiếp cận một cách hấp tấp mà muốn đợi khu trục hạm như Bass đến tụ họp cùng họ.

Trên tàu chở hàng và tàu Radiant đã có hàng trăm người ẩn nấp sau các công sự che chắn khác nhau, tất cả đều chĩa súng vào tàu Bắc Cực.

Trên boong tàu Bắc Cực, Khánh Trần nhìn Chilton: "Ông không sợ tôi bắn chết ông trước à?"

Chilton miễn cưỡng cười nói: "Hiện tại các người sắp bị vây hãm, không phải tôi muốn đoàn kết với các người, mà là các người phải đoàn kết với chúng tôi. Hãy buông bỏ xiềng xích trói buộc chúng tôi, chúng tôi có thể cùng các người sát cánh chiến đấu."

Khánh Trần nhìn Ương Ương, Ương Ương cười nói: "Mãnh hổ không cần cùng dê bò kết đàn."

Trương Kiệm trốn trong khoang tàu hét lớn: "Có cần tôi giúp không?"

Ương Ương: "Anh còn không bằng dê bò..."

Trương Kiệm: "..."

Trong khi đang nói chuyện, Khánh Trần đã đến chỗ Trương Kiệm và đánh anh ta, lão John và Niedep bất tỉnh.

Kế tiếp, người biết chi tiết về trận chiến không thể lưu lại.

Khánh Trần ném ba người vào phòng điều khiển: "Bắt đầu đi!"

Ương Ương sử dụng lực trường ném đám người Chilton lên trời, đưa tới một loạt tiếng súng từ phía Carbry. Khi những người đó lần lượt bị ném lên không trung, Ương Ương đột nhiên nhìn thấy cậu thiếu niên đối diện, đồng tử thu nhỏ lại.

Đôi mắt có thể thay đổi diện mạo của một người. Vì vậy, khoảnh khắc đồng tử của Khánh Trần thu hẹp lại và biến thành mắt dọc, Ương Ương cảm thấy như thể mình đang đối mặt với một con thú hoang.

Giữa tiếng la hét, chửi bới và sợ hãi của Chilton, Khánh Trần lặng lẽ tính toán tất cả tiếng súng.

Súng trường tự động, băng đạn 30 viên.

Trên hai chiếc thuyền tổng cộng có 91 người, còn 12 người chưa nổ súng, chờ đợi xử lý biến số.

Nhưng không quan trọng.

Tiếng mắng chửi.

Tiếng súng trên tàu.

Tiếng sóng dưới tàu.

Bầu trời đen tối và những đám mây đen như biển cả lộn ngược, thời khắc mặt biển xa xôi, họ như đang đứng ở nơi tận cùng thế giới.

"Là lúc này." Khánh Trần nói.

Trong chớp mắt, Ương Ương lách mình đến phía sau Khánh Trần, ôm lấy eo cậu, hai người phóng lên tận trời. Nước biển trên boong tàu bị lực va chạm bắn tung tóe, như một cơn lốc xoáy lan ra ngoài.

Đã thấy Ương Ương và Khánh Trần bắn lên không trung. Mười hai xạ thủ trên tàu Radiant giơ tay định bắn, nhưng họ không theo kịp tốc độ của Ương Ương.

Một viên đạn sượt qua bên ngoài chân trái của Ương Ương, để lại một vết máu.

Khánh Trần hỏi: "Có sao không?"

Ương Ương cười nói: "Hôm nay không có gì quan trọng bằng Sinh Tử Quan của cậu."

Hai người đã bay lên độ cao hàng trăm mét, Khánh Trần rút súng ngắm màu đen của mình từ hư vô ra và liên tiếp bóp cò không ngừng.

Trên boong tàu, những tay súng lần lượt nổ tung ra từng đám sương máu, thậm chí sàn tàu chở hàng và tàu Radiant cũng bị nhuộm đỏ. Sóng đánh vào thân tàu, nước biển liên tục tràn lên boong tàu rồi cuốn theo máu chảy ra biển.

Khoảnh khắc Ương Ương nhìn thấy khẩu súng bắn tỉa, trong mắt cô ấy hiện lên ý cười, dường như rất nhiều điều đã có đáp án.

Carbry trốn trong khoang tàu run rẩy nhìn, hắn ta không đánh Khánh Trần thành cái sàng, mà là Khánh Trần định bắn Radiant của hắn ta thành cái sàng!

Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao tàu Bass phải nhắc nhở tất cả các thành viên của Future, nếu gặp tàu Bắc Cực, đừng tiến lại gần.

Thì ra trên con tàu này ẩn giấu những kẻ cực kỳ khủng khiếp!

Thiếu nữ là giác tỉnh giả hệ lực trường hiếm nhất tại thế giới Trong, còn thiếu niên là tay bắn tỉa thần thánh có thể rút ra một khẩu súng bắn tỉa công phá từ hư vô rồi nổ súng bách phát bách trúng.

Cmn tổ hợp tà đạo gì vậy?!

Lúc này, Chilton vẫn chưa chết. Gã ta bị bắn 7 phát, 6 phát vào tứ chi và 1 phát vào phổi phải, tạm thời chưa chết được.

Gã ta nằm trên lồng cua xếp dày đặc như những miếng đậu phụ, lúc hấp hối, gã nhìn lên bầu trời, nhìn đôi thiếu niên nam nữ trên trời, nhớ lại cảnh mình lựa họ như những kẻ quê mùa. Chilton chợt cảm thấy mình thật ngu xuẩn, ngu xuẩn như một con cá mặt trời dưới biển sâu không cần suy nghĩ.

Chỉ trong hai phút, Khánh Trần đã tiêu diệt hoàn toàn tàu chở hàng và tàu Radiant. Chỉ còn Carbry là vẫn trốn trong khoang tàu.

"Cậu nói xem chúng ta bây giờ có giống Jack và Rose trên tàu Titanic không?" Ương Ương đứng trên không đùa giỡn: "Tôi là Jack còn cậu là Rose."

Khánh Trần: "...Có cần đánh chìm tàu để hợp cảnh không?"

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Khánh Trần đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cậu nhìn thấy hàng chục chiếc vây cá nổi lên từ mặt nước đang nhanh chóng tiến đến gần ở phía xa, dường như có một sinh vật khổng lồ đang nhanh chóng đến gần.

"Không ổn." Khánh Trần cau mày: "Chính máu của Yesenia và tàu Radiant đã thu hút tất cả sinh vật trong biển."

Ương Ương sửng sốt một chút: "Liệu trận chiến này có biến đại dương của thế giới Ngoài thành biển cấm không? Biến biển cả thành Cấm Đoạn Chi Hải."

"Có lẽ là không. Cấp độ cao nhất của Yesenia là D, không đủ tư cách hình thành cấm địa." Khánh Trần nói: "Tuy nhiên, máu của những siêu phàm giả có sức hấp dẫn tự nhiên đối với dã thú. Tôi nghĩ với việc ngày càng nhiều Thời Gian Hành Giả xung đột trên biển, việc Cấm Đoạn Chi Hải hình thành ở thế giới Ngoài chỉ còn là vấn đề thời gian."

Nếu một ngày nào đó thế giới hiện tại cũng xuất hiện những sinh vật khổng lồ trong biển cấm, ống kính góc rộng của tàu lặn chỉ có thể chụp được đầu của chúng. Khi đó, biển cấm sẽ thực sự xuất hiện.

Ở thế giới Trong, thời gian hình thành một vùng đất cấm nhanh nhất là 4 năm. Đó chính là thời gian mà Cấm kỵ chi địa số 001 hình thành: năm thứ nhất xuất hiện sinh vật biến dị, năm thứ tư xuất hiện quy tắc.

Sách giáo khoa địa lý của học đường Lý thị nói rằng trong trận chiến cuối cùng giữa nền văn minh nhân loại cũ và cuộc khủng hoảng nền văn minh AI, hàng trăm siêu phàm giả đã chết, thậm chí còn có một Bán thần tên là Lý Thần Đàn vì kéo dài thời gian cho nhân loại mà ngã xuống. Vì vậy, sự hình thành của Cấm kỵ chi địa số 001 có nét đặc thù riêng, đó là lý do tại sao nó có thể lan ra khắp châu Âu.

Khánh Trần cúi đầu nhìn xuống suy tư: Có nên xuống biển và dùng Con rối giật dây để thu nhận Yesenia không?

Cậu liếc nhìn vào vây lưng của những con quái vật khổng lồ dưới biển ở xa, rồi nhìn lên bầu trời.

Cậu không muốn mạo hiểm.

Nói không chừng khi cậu hiến tế Yesenia vì lợi ích của thế giới này, cuối cùng lại trở thành thức ăn mới trong miệng của những con quái vật khổng lồ dưới biển.

Không chừng lúc ấy những quái vật khổng lồ dưới biển sẽ còn biến dị càng nhanh hơn nữa......

------------------------------------

Chương 412. Cực hạn của kỵ sĩ.

Trời cao buông xuống những đám mây xám xịt, giống như một thành phố treo ngược trên bầu trời.

Nước biển Greenland đã biến thành màu đen, sóng dâng cao như núi, sơn tích đan xen.

Khánh Trần và Ương Ương vững đứng trên dãy núi đó, gió thổi làm rối tung mái tóc của cả hai người.

Ương Ương ở bên cạnh hỏi: "Cậu đang đợi bão phải không? Gió bây giờ đã đủ mạnh chưa?"

Lúc này cô không biết Khánh Trần sắp khiêu chiến Sinh Tử Quan, cô chỉ biết Khánh Trần có một việc rất quan trọng cần hoàn thành trong cơn bão.

Khánh Trần lắc đầu: "Giông tố chưa đủ lớn, nhưng có lẽ là tối nay."

"Vậy trước tiên chúng ta xử lý Carbry?" Ương Ương ngẫm lại nói: "Hiện tại hắn đang trốn ở trong khoang tàu, nói không chừng còn ẩn giấu đòn sát thủ. Trên tàu chở hàng và du thuyền hẳn là có rất nhiều người, chuyện cậu có một khẩu súng bắn tỉa là vật cấm kỵ... không thể để người khác biết được."

Khoảnh khắc Khánh Trần lấy ra khẩu súng bắn tỉa màu đen có nghĩa là Khánh Trần đã giao bí mật của mình cho Ương Ương.

Thân phận ông chủ của Bạch Trú đã lộ diện.

Khánh Trần giấu diếm Ương Ương suốt một thời gian dài. Cậu vẫn luôn biết rằng ngay từ đầu cô gái này đến gần cậu là có mục đích, nhưng khi cậu gặp nguy hiểm ở nơi hoang dã, đối phương đã không chút do dự đứng về phía cậu. Khi cậu cần một người hộ đạo ở thế giới Ngoài, đối phương đã không ngần ngại vượt đại dương để cùng cậu ra khơi.

Khánh Trần và Ương Ương tuy quen nhau không lâu, nhưng số lần họ sát cánh chiến đấu là nhiều nhất, dường như họ định sẵn là chiến hữu lưng tựa lưng.

Không cần phải giấu nữa.

Khánh Trần nói: "Nói cho tôi biết bọn chúng trốn ở đâu."

Mắt người không thể xuyên qua thân tàu, nhưng khả năng cảm nhận lực trường của Ương Ương thì có thể.

Vì vậy, ngay từ đầu, tổ hợp giữa Ương Ương và Khánh Trần đã không đơn giản chỉ là bay lên trời trở thành pháo đài. Khả năng cảm giác lực trường của Ương Ương đủ để trở thành một đôi mắt khác cho Khánh Trần. Súng bắn tỉa công phá và đạn xuyên giáp lõi vonfram, hỏa lực tuyệt đối và cảm giác xuyên thấu thân tàu đủ để khiến tất cả kẻ ẩn nấp không thể trốn thoát.

"Hai người trốn trong container màu xanh của tàu chở hàng."

Súng ngắm oanh minh.

"Chỉnh mục tiêu sang phải 2 mét."

Súng ngắm lại lần nữa oanh minh sau khi điều chỉnh quỹ đạo. Bang một tiếng, viên đạn dài bằng lòng bàn tay xuyên qua lớp vỏ container, xuyên qua cơ thể mục tiêu.

"Có người đang ẩn nấp ở bên trái cửa sổ thứ ba bàn thứ hai 1 mét."

"Cách cửa sổ thứ ba bên phải hai mét, có người đang nằm trên mặt đất."

Ương Ương lần lượt chỉ ra vị trí chính xác của những kẻ ẩn nấp. Người trong thuyền chỉ có thể nghe thấy tiếng súng và sự tử vong, nhưng bọn họ không biết làm sao tay bắn tỉa bên ngoài lại có thể nhìn thấy tất cả bọn họ xuyên qua bức tường.

Một thời khắc nào đó, các thành viên của tổ chức Future đang suy nghĩ một vấn đề, liệu tổ hợp này có quá mạnh rồi không? Nếu trên đời này có thần linh thì có định suy yếu sức mạnh của loại người này không?

Chilton đang nằm trên tàu bắt cua, nhìn lên bầu trời, gã thấy hai người đang đứng vững dưới những đám mây đen cuồn cuộn, giống như những vị thần vừa mới giáng xuống từ hắc ám thần quốc.

Triệt để trấn áp hàng chục người phía dưới!

Lúc này, Ương Ương trên bầu trời rất thư thái, thư thái hơn bao giờ hết.

Trong cuộc sống Ương Ương, mọi người luôn đặt quá nhiều kỳ vọng vào cô, như thể cô ấy phải là người lợi hại nhất. Khi những người xung quanh gặp vấn đề, họ đều hy vọng cô có thể giúp đỡ và trở thành người hữu ích nhất trong nhóm.

Ương Ương phải tổ chức một cuộc biểu tình của học sinh ở Thành thị số 10, rồi đến Hải Thành tổ chức...

Cuộc sống như vậy rất mệt mỏi.

Nhiều lúc, Ương Ương cũng hy vọng mình có thể nghỉ ngơi, không cần luôn luôn làm một nhân vật chính. Trên thực tế, với thân phận giác tỉnh giả lực trường cấp B của cô, trận tàn sát trên biển tối nay không cần phiền toái như vậy...

Nhưng tối nay, Ương Ương đã giao lại toàn bộ sân khấu cho Khánh Trần. Cô cũng muốn thỉnh thoảng trải nghiệm cảm giác thảnh thơi lười biếng, đây có lẽ là ý nghĩa của việc cô gia nhập Bạch Trú.

Tiếng súng kết thúc, bầu trời tối tăm đã buông xuống trên mặt biển, như thể các Cựu Thần trong thần quốc đang vươn tay khuấy động mặt nước vốn đã đục ngầu.

Tàu chở hàng và du thuyền thủng lỗ chỗ.

"Chỉ còn lại Carbry, trực tiếp giết hắn sao?" Ương Ương hỏi.

Khánh Trần suy nghĩ một chút, nói: "Không cần giết hắn, tôi giữ hắn lại còn có ích."

Từ từ, hai người quay đầu nhìn về phía sau, nơi có hai chiếc tàu bắt cua đang điên cuồng tiến tới, thậm chí ngày giông bão cũng không có ý định dừng lại.

Người của Kamishiro và Kashima đã đến.

Ương Ương kinh ngạc nói: "Cậu kéo thù hận thật lớn. Trong thời tiết này đối phương vẫn truy đuổi cậu? Cậu đào mộ tổ tiên nhà họ à?"

Khánh Trần liếc nhìn cô: "Bọn họ không nhắm vào tôi, bọn họ nhắm vào toàn bộ Bạch Trú. Chúng ta xuống trước đi, Kamishiro và Kashima sắp tới rồi."

Sau khi Ương Ương và Khánh Trần rơi xuống, toàn bộ vùng biển đã bị sinh vật biển vây quanh, nơi nơi đều là vây lưng lượn lờ. Ngay dưới biển sâu dường như có mối nguy hiểm đang rình rập.

Khánh Trần từ trên cao nhìn xuống Chilton bên cạnh, bình thản hỏi: "Carbry tên đầy đủ là gì?"

Chilton ho ra máu, chật vật nói: "Cứu tôi với!"

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hãy cho tôi biết tên đầy đủ của Carbry, tôi sẽ cứu ông."

Chilton khó nhọc nói: "Carbry Jackson."

Khánh Trần thận trọng dò hỏi: "Đánh vần là gì."

Ương Ương nhìn Khánh Trần một chút, tự hỏi Khánh Trần muốn làm gì.

Người đứng đắn nào sẽ rảnh rỗi hỏi ai đó cách đánh vần tên của người khác khi họ sắp chết?!

Tuy nhiên, ý chí sinh tồn của Chilton đã thắng thế: "C-a-r-b-r-y J-a-c-k-s-o-n."

"Cảm ơn." Khánh Trần nghiêm túc nói.

"Giúp tôi với." Chilton hét lên bằng chút sức lực cuối cùng.

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi ấn vào ngực Chilton để thực hiện động tác hồi sức tim phổi, nhưng lực quá lớn khiến Chilton bị ấn chết.

"Thật đáng tiếc, không thể cứu được." Khánh Trần tiếc nuối nói.

Ương Ương mặt không đổi sắc nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người thực hiện hồi sức tim phổi cho một người bị bắn vào ngực..."

"Tôi chỉ biết làm tim đập lại." Khánh Trần thở dài.

Ương Ương tò mò hỏi: "Cậu có vật cấm kỵ nào đó cần biết tên thật của người khác sao?"

Khánh Trần nhìn cô nàng một chút, cô ấy thực sự rất thông minh, đoán được rất nhanh.

"Quên đi, tôi sẽ không hỏi, hiện tại cậu tính làm gì?" Ương Ương hỏi.

Khánh Trần bám vào lan can, nhìn về phía gió bão: "Hướng về phía cơn bão đi."

Lúc này, Trương Kiệm từ từ tỉnh dậy, anh ta trốn trong khoang tàu và nhìn thấy đôi thiếu niên nam nữ đang trò chuyện trên boong, xung quanh là xác chết. Khánh Trần đứng tựa vào lan can, Ương Ương thì ngồi trên lan can bên cạnh cậu, theo con tàu nhấp nhô trong sóng biển, đôi chân cô cũng đung đưa. Dường như những làn sóng vô tận và những đám mây đen buông xuống không hề gây ra bất kỳ cảm giác áp bách nào đối với họ.

Trương Kiệm hét lên: "Các cô cậu đang làm gì vậy?"

Khánh Trần quay người, cười hướng anh ta hô: "Chờ gió tới!"

Trương Kiệm cảm thấy bối rối. Đầu óc của mấy tên Thời Gian Hành Giả có phải đều có vấn đề gì không?!

Lúc này mọi người đều sợ chết khiếp vì bị bão cuốn xuống biển sâu, còn hai người các người lại chờ gió tới?

Các người đang đóng phim điện ảnh à?!

Nhưng anh ta đột nhiên cảm thấy, người thiếu niên này hình như thật sự đang chờ gió tới, cũng đang chờ một cơn bão hiếm gặp.

Carbry trên tàu Radiant lúc này cảm thấy có gì đó không ổn. Tiếng súng dừng lại, nhưng không có ai đến tìm và không có ai đến giết hắn ta.

Giống như hắn ta đã bị bỏ lại một mình trên biển.

Năm phút sau, Carbry lấy hết can đảm lặng lẽ đến gần cửa sổ và nhìn thấy cảnh tượng mà Trương Kiệm vừa nhìn thấy. Đôi nam nữ sánh vai ngồi bên lan can boong tàu, đối mặt với sóng biển, vô cùng bình tĩnh.

Carbry im lặng theo dõi tất cả những điều này, hắn thề rằng cảnh tượng này đủ khiến trái tim bất cứ ai phải rung động.

Thủy triều và gió gào thét trở thành phông nền cho hai người này. Bóng đen mơ hồ của con thú khổng lồ dưới nước đang điên cuồng kiếm ăn tương phản với hai người, tạo nên sự tương phản tột cùng giữa yên tĩnh và bạo lực.

Lúc này, hai người họ là trung tâm của vùng biển Greenland.

Ương Ương thoải mái ngồi trên lan can, hai chân đung đưa bên ngoài lan can: "Kỵ sĩ các cậu mỗi lần tấn thăng đều phải đối mặt với tình huống nguy hiểm nhất thế này sao?"

"Đúng, cửu tử nhất sinh." Khánh Trần nói.

Ương Ương nghiêng đầu hỏi: "Mạo hiểm cửu tử nhất sinh làm điều gì đó dù biết mình không thể làm nhưng vẫn làm... Đây có phải là tinh thần lãng mạn của kỵ sĩ không? Tôi đã từng nghe những câu chuyện về kỵ sĩ ở thế giới Trong nhưng tôi không hiểu lắm, chỉ là sau khi trải nghiệm trực tiếp với cậu, có lẽ tôi đã hiểu được phần nào."

Khánh Trần mỉm cười: "Trên thế giới này chẳng phải còn có rất nhiều người đang làm những việc tưởng chừng như không bao giờ hoàn thành sao, chẳng hạn như những người đi trước chúng ta và những gì các cậu đang làm bây giờ."

Ương Ương suy nghĩ một lúc rồi nói đùa: "Khác chứ, người đi trước chúng ta không nhìn thấy hy vọng nhưng vẫn làm, còn chúng tôi có thể dựa vào những thành công trước đó. Chúng tôi vận động học sinh thức tỉnh ý thức vì chúng tôi biết rằng chỉ có lứa thanh thiếu niên mới có thể cứu vớt được thế giới."

Khánh Trần hỏi: "Nói thật, tại sao cậu lại nhắm vào lứa tuổi học sinh?"

Ương Ương cười nói: "Cậu thử nghĩ xem, tại sao trong anime luôn là những thanh thiếu niên cứu vớt thế giới? Chẳng phải là bởi vì nếu người lớn nghe được thế giới sắp bị hủy diệt, phản ứng đầu tiên của bọn họ sẽ là, còn có chuyện tốt này sao? Vậy còn không tranh thủ thời gian hủy diệt đi! Người lớn không còn hứng thú cứu vớt thế giới nữa, chỉ có thanh thiếu niên mới là hoả chủng của thế giới này."

Ương Ương nói tiếp: "Mọi người luôn cười nhạo những người trẻ tuổi vì sự ngây thơ, trẻ con và sự lý tưởng hóa của họ. Nhưng chính dũng khí không lùi bước đó mới có thể nhen nhóm lên ngọn lửa. Một ngày nào đó, ngọn lửa sẽ bùng cháy."

Khánh Trần chợt nghĩ đến những lời sư phụ thường nói.

Bằng hữu của tôi, bạn không thể dùng sự dịu dàng để đối phó với bóng tối, mà phải dùng lửa.

Ương Ương nhìn sang bên trái: "Người của Kamishiro và Kashima sắp đến. Tôi nhìn thấy có người đứng ở boong tàu, nhìn dáng vẻ như là không giết cậu không thôi."

Khánh Trần nhìn về phía gió bão, cười nói: "Cơn bão tôi muốn cuối cùng cũng tới."

Khánh Trần trở lại khoang thuyền và lấy ván lướt sóng ra: "Hãy ở lại trên tàu, tàu đã thả neo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ương Ương, đưa tôi đến tàu Radiant."

Trương Kiệm kêu lên: "Cậu định đi đâu?"

"Không đánh ngất anh nữa." Khánh Trần nói: "Để anh xem một chút cái gì gọi là mạo hiểm thật sự."

Ương Ương nở nụ cười, cô ấy đưa Khánh Trần đến tàu Radiant.

Khánh Trần nói: "Tôi sẽ lái tàu Radiant đi hoàn thành Sinh Tử Quan, đồng thời dẫn Kamishiro và Kashima vào trong cơn bão. Cậu có thể giúp họ ổn định thân tàu Bắc Cực, chờ tôi trở lại."

Ương Ương hô to hỏi: "Nếu cậu không thể quay lại thì sao? Cuộc đời của cậu chỉ mới bắt đầu. Nếu cậu chết ở đây sẽ không hối hận chứ?"

Khánh Trần nghiêm túc nói: "Cuộc đời của kỵ sĩ là thử thách cực hạn hết lần này đến lần khác."

Ương Ương trầm tư suy nghĩ: "Cực hạn của kỵ sĩ ở đâu?"

Khánh Trần quay lại cười nói: "Trong lòng kỵ sĩ."

Nói xong, Ương Ương mỉm cười bay ra khỏi tàu Radiant: "Hiện tại tôi tin tưởng cậu có thể sống sót, nhưng cậu không cần bơi về, tôi sẽ đón cậu."

Cô bước vào khoang tàu và vác Carbry, người đang bị áp chế không thể di chuyển, trở lại tàu Bắc Cực.

Giác tỉnh giả hệ lực trường cấp B chính là không thể lý giải được.

Khánh Trần đứng trên boong tàu Radiant lắc lư, khai hỏa với Kamishiro và Kashima phía sau. Chỉ trong chốc lát, hai người đứng trên boong tàu đối diện đã bị giết.

Cậu bước vào buồng lái, tàu Radiant bắt đầu di chuyển từ từ. Trương Kiệm đang ở trên boong tàu Bắc Cực im lặng nhìn tàu Radiant đối diện.

Khánh Trần từng nói với anh ta rằng đối với một thuyền trưởng tàu bắt cua, tinh thần mạo hiểm hoàn hảo nhất là dẫn dắt thủy thủ đoàn đến vùng biển Barents nguy hiểm và sống sót trở về với cả một chiếc thuyền đầy cua hoàng đế. Khi đó anh ta còn có phần khinh thường, cho rằng nếu không phải người quanh năm ở trên biển Barents thì làm sao xứng đáng để nói về tinh thần mạo hiểm và tự do?

Nhưng giờ đây anh ta đã hiểu, đây mới là những nhà mạo hiểm thực sự, người dũng cảm nhất giữa biển và trời. Những người dũng cảm nhất trên thế giới này không phải là ngu dốt không biết sợ hãi, mà là họ nhìn thấy thủy triều dâng trào nhưng vẫn dám xung phong.

Trương Kiệm nhìn tàu Radiant tiếp tục tăng tốc độ, cuối cùng tốc độ của con tàu vượt quá 22 hải lý!

Hai chiếc tàu bắt cua phía sau vẫn đuổi theo cậu, Kamishiro và Kashima đã tìm kiếm Khánh Trần rất lâu, khó khăn lắm họ mới tìm thấy, vừa đối mặt chính là hai người của họ đã chết trước.

Như thế sao không tức giận cho được?

Hai chiếc tàu bắt cua đang đuổi theo tàu Radiant, đám sinh vật vây quanh trên biển bị thân tàu phá vỡ, sau đó chúng đuổi theo ba chiếc tàu này và cùng nhau rời đi!

Nhưng vào lúc này.

Nơi tận cùng thế giới có thủy triều dâng cao, cao như bức tường đen. Dần dần, từng đợt hải triều chồng chất lên nhau, giống như đỉnh Everest xếp chồng trên mặt biển tối tăm, thậm chí khiến Khánh Trần phải nhìn lên.

Tất cả mọi người kinh ngạc. Làn sóng này đến nhanh đến nỗi chớp mắt đã xuất hiện. Tàu của Kamishiro và Kashima ngay lập tức muốn đổi hướng nhưng đã muộn.

Bọn họ dự định tiếp cận nhanh chóng, sau đó dựa vào sức mạnh của siêu phàm giả để tiêu diệt ông chủ Bạch Trú. Họ không ngờ rằng đây chính là mồ chôn mà Khánh Trần đã chuẩn bị cho bọn họ!

Nếu coi sóng biển này như những ngọn núi, bây giờ họ đã ở giữa sườn núi, không kịp xuống núi nữa rồi!

Sẽ chết hết!

Trương Kiệm nhìn tàu Radiant tiếp tục đón hải triều đen, như thể nó đang cố gắng leo lên sườn núi đen kia!

Chiếc du thuyền lộng lẫy xa hoa đối mặt với làn sóng hắc ám, giống như một gã khổng lồ cầm chiến kỳ quang mang vạn trượng, đơn độc xông về phía tận cùng thế giới và hắc ám thần quốc kia.

Quyết tuyệt.

Không hối hận.

Trương Kiệm không ngừng lục lọi trong khoang tàu và lẩm bẩm: "Kính viễn vọng đâu?! Kính viễn vọng đâu! Tìm được rồi!"

Khoảnh khắc anh ta nâng kính viễn vọng lên, vừa lúc nhìn thấy chiếc tàu Radiant đang lao lên đỉnh cao của hải triều. Hơn nữa, anh ta còn nhìn thấy Khánh Trần đang đứng trên boong tàu, giống như một con người đã chinh phục được đỉnh Everest.

Khoảnh khắc tiếp theo, người thiếu niên nhảy xuống khỏi đỉnh sóng, ôm ván lướt sóng. Trương Kiệm cảm thấy choáng ngợp, hóa ra đây mới thật sự là cuộc sống.

Khoảnh khắc tiếp theo, Ương Ương đánh ngất Carbry và bay ra ngoài. Bởi vì cô cảm nhận được rằng khoảnh khắc Khánh Trần nhảy ra khỏi đỉnh hải triều đen, những con thú khổng lồ dưới biển đó đồng thời lao về phía cậu.

Ương Ương không biết chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ những sinh vật đã bị máu của Yesenia mở ra thế giới sinh vật mới, chúng đã biết phải ăn gì để tiến hóa. Có lẽ cơ thể của kỵ sĩ có một sức hấp dẫn khó tả đối với chúng. Hoặc có thể Khánh Trần đã mở ra Sinh Tử Quan của kỵ sĩ ở thế giới Ngoài nên đã tác động đến một số quy tắc nào đó.

Nhưng những điều này đều không quan trọng, quan trọng là Ương Ương không thể để chúng ảnh hưởng đến Khánh Trần.

Những con quái vật khổng lồ dưới biển bơi rất nhanh, Ương Ương bay còn nhanh hơn.

Khánh Trần đứng trên ván lướt sóng, lao xuống theo độ dốc của sóng khổng lồ, phía sau cậu, đỉnh sóng đã bắt đầu sụp đổ, như thể một trận lở tuyết theo sau. Mà vây lưng của con quái vật khổng lồ dưới nước dưới chân núi đang hướng về phía cậu.

Trương Kiệm lại giơ kính viễn vọng lên và thấy thiếu nữ đã đến đứng sừng sững phía trên những con quái vật khổng lồ dưới đáy biển, giống như một vị thần.

Trong ánh mắt cô tỏa ra ánh sáng xanh tím, mái tóc phiêu tán trong không khí.

Cô ấy vươn tay nắm chặt không khí, ấn xuống: "Xuống!"

Quyền bính!

Đây là khả năng độc nhất của giác tỉnh giả hệ lực trường. Trên thế gian này thực sự có một nhóm nhỏ người nắm giữ quyền lực tối cao trong quy tắc của thế giới!

Một cảnh tượng khiến người khiếp sợ đã xảy ra, trên mặt biển cuồng loạn bỗng xuất hiện một vòng hố sâu. Hố sâu trên mặt biển giống như vỏ trái đất bất ngờ sụp đổ sau khi bị tên lửa đạn đạo xuyên lục địa oanh tạc!

Trong nháy mắt này, hàng chục quái thú khổng lồ dưới nước lao về phía hải triều đen đều bị áp lực vô song đông cứng trong nước biển, giống như côn trùng trong hổ phách. Ương Ương giữ nguyên tư thế, chờ đợi Khánh Trần thực sự hoàn thành thử thách.

Lúc này, Khánh Trần đã đến "sườn núi" của hải triều đen, "trận tuyết lở" đã rất gần.

Hai chiếc tàu bắt cua đang vật lộn ở chỗ này, Khánh Trần đứng trên ván lướt sóng đối mắt cùng những người trên thuyền.

Thời không phảng phất đóng băng. Các cao thủ của Kamishiro và Kashima trên boong tàu ngơ ngác nhìn Khánh Trần, nhưng Khánh Trần chỉ liếc nhìn họ rồi tiếp tục xuôi dòng. Một cái liếc mắt tựa vĩnh hằng.

Các cao thủ Kamishiro và Kashima quay lại nhìn Khánh Trần và hét lên sợ hãi: "Ahhh!"

Đỉnh của hải triều đen đáng sợ đã đổ xuống, giống như một ngọn núi đảo ngược, trong nháy mắt bao phủ tàu bắt cua và bóng dáng của Khánh Trần.

Chỉ là, Ương Ương biết rằng không có chuyện gì xảy ra với Khánh Trần. Bởi khi sóng ập xuống sẽ hình thành một khoảng trống giữa sóng và phần chính của sóng, như là con đường sống cuối cùng dành cho những kẻ dũng cảm.

Đó là món quà của thế giới.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, việc kiểm soát hải vực này tiêu hao rất lớn ngay cả đối với cao thủ cấp B. Sắc mặt Ương Ương càng ngày càng tái nhợt, cô khó có thể cầm cự được.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Ương Ương vẫn kiên định. Cô tin rằng bóng dáng của Khánh Trần chắc chắn sẽ xuất hiện trở lại.

Một giây tiếp theo, thân hình đứng trên ván lướt sóng của Khánh Trần lao ra từ dưới làn sóng, nhân sinh dồn dập kia lại một lần nữa phá vỡ xiềng xích mới!

Ương Ương đột nhiên buông lỏng vùng biển nơi cô giam giữ, nước biển bị dịch chuyển trong phút chốc đổ ngược trở lại, tạo thành một xoáy nước khổng lồ.

Trương Kiệm cảm thấy da đầu tê dại. Đây là điều mà con người có thể làm được, đây là sức mạnh to lớn của thần linh mới đúng?!

Cho nên chị có năng lực này rồi vừa rồi còn dùng súng ngắm này nọ chi? Cứ dùng năng lực ép chết người không phải là được rồi sao chị đại?!

Nhưng mà cũng chính vào lúc này, dưới đáy biển có một bóng đen càng lúc càng lớn, một tồn tại khủng bố bị vết thương và máu trên đùi Ương Ương hấp dẫn.

Âm thanh ầm ầm chấn động, vô số xúc tu khổng lồ đột nhiên mọc ra từ đáy biển. Những xúc tu có màu đỏ sẫm với những giác hút đáng sợ!

Hóa ra dưới đáy biển Greenland và biển Barents này thực sự có mực khổng lồ!

Lại thấy những chiếc xúc tu đáng sợ đó cuộn Ương Ương đã kiệt sức, kéo cô xuống nước!

Thiếu nữ còn chưa kịp kêu cứu thì đã bị con mực khổng lồ kéo về phía biển tăm tối.

Lại ầm vang một tiếng, mặt biển bị xúc tu phá vỡ lại khép lại, dấy lên vô số sóng biển.

Khánh Trần đứng trên ván lướt sóng nhìn lại, thiếu nữ phía sau đã biến mất!

Cậu ngây người.

Con người mắc hội chứng sợ vật khổng lồ, giống như hội chứng sợ lỗ. Khi bạn đối mặt với đại dương vô tận và những sinh vật đáng sợ to lớn như những con tàu, theo bản năng, bạn sẽ cảm thấy sợ hãi.

Khánh Trần cũng không ngoại lệ.

Trên mặt biển không còn nhìn thấy bóng dáng Ương Ương nữa, cậu biết, nếu cô gái ấy kiệt sức mà bị thứ đó quấn lấy, cô ấy chắc chắn sẽ chết. Nhưng mà, mặc dù cô nàng đó rất thích đùa giỡn, và thường làm cho người khác đau đầu với những trò tinh quái.

Nhưng người con gái đó thực sự rất tốt.

Giờ đây, cô ấy đã vì cậu mà bị cuốn vào đáy biển.

Khánh Trần nghĩ đến thân hình lắc lư của thiếu nữ ngồi trên lan can, gió thổi bay tóc cô, đôi khi chạm vào mũi cậu.

Thiếu nữ gầy gò trông có vẻ yếu đuối: "Khánh Trần, cực hạn của kị sĩ ở đâu?"

Khánh Trần mỉm cười: "Trong lòng kỵ sĩ."

Trương Kiệm đứng trên boong tàu, ngơ ngác nhìn, cảm thấy choáng váng: "Không, không, không, đừng ngớ ngẩn như vậy, nếu đi xuống vào lúc này cậu sẽ chỉ chôn cùng cô ấy."

Nhưng mà vừa dứt lời, anh ta đã nhìn thấy Khánh Trần nhảy xuống nước và bị dòng chảy cuốn xuống đáy biển.

Khánh Trần ở dưới nước ra sức khua cánh tay, đuổi theo con mực khổng lồ như một chiếc tàu ngầm.

Như một lưỡi dao, xuyên vào đại dương!

Lúc này, cậu chợt phát hiện ra rằng mình có thể nhìn trong bóng tối sau khi uống trà Cảnh Sơn. Cậu nhìn thấy Ương Ương bị quấn chặt bởi xúc tu của một con mực khổng lồ, cô đã nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chờ đợi số phận của mình.

Khánh Trần tức giận!

Buông cô ấy ra!

Khánh Trần vừa đột phá đã bộc phát dũng khí không thể kiềm chế. Cậu như một chiếc tàu ngầm hạt nhân, dùng tay chân bơi về phía đáy biển.

Nhưng làm sao tốc độ của nhân loại dưới đáy biển có thể so sánh được với tốc độ của mực khổng lồ?

Càng ngày càng xa... Khánh Trần giận dữ dùng Con rối giật dây cắt vào lòng bàn tay mình.

Đến đi!

Không phải mày thích máu của siêu phàm giả sao? Đến đây nào!

Trong phút chốc, khi máu của Khánh Trần bắt đầu lan tỏa, con mực khổng lồ thực sự quay đầu trở lại. Nó quấn lấy lấy Ương Ương, bị máu thu hút trở lại.

Cá voi sát thủ cũng bị máu thu hút, nhưng do e ngại sự uy hiếp của mực khổng lồ, không dám tiến lại gần.

Khoảnh khắc tiếp theo, con mực khổng lồ đã đến trước mặt Khánh Trần. Khánh Trần đột nhiên không còn sợ hãi nữa.

Không có gì phải sợ.

Trên thế giới này nhất định sẽ có một vị vua dũng cảm trỗi dậy, nắm quyền điều khiển, hành động theo ý mình. Khi ta vững vàng, thế giới cũng sẽ vững chắc, không thể lay chuyển!

Thiếu niên treo lơ lửng trên biển, phát ra tiếng gầm giận dữ không lời, cậu truyền chân khí kỵ sĩ vào Con rối giật dây, đôi tay nắm chặt, và như một kỵ sĩ thời Trung Cổ cầm cây thương dài đâm về phía con mực khổng lồ!

Thiếu niên và con mực khổng lồ dưới biển xuyên qua nhau. Cây thương xuyên qua đầu nó trước khi những xúc tu chạm vào cậu. Cơ thể màu đỏ của con mực khổng lồ trong chốc lát đã chuyển sang màu trắng đục!

Khánh Trần đoạt lại thiếu nữ từ những xúc tu và ra sức bơi lên mặt nước, con mực khổng lồ từ từ chìm vào vực sâu, cá voi sát thủ không có gan chọc Khánh Trần nên quay lại cắn xé con mực khổng lồ.

Thiếu niên nhẹ nhàng vỗ vào Ương Ương trong lòng mình, nhưng cô ấy lại không có phản ứng gì. Cậu lưỡng lự một lúc rồi dùng làn da hấp thụ oxy từ biển chuyển vào phổi, sau đó dùng miệng truyền oxy vào miệng cô gái.

Khoảnh khắc tiếp theo, thiếu nữ dường như có chút ý thức.

Khánh Trần vội vàng buông lỏng miệng, tiếp tục dùng sức bơi trên mặt biển, nâng đối phương lên tàu Bắc Cực: "Trương Kiệm, đón người!"

Trương kiệm luống cuống tay chân kéo Ương Ương lên boong: "Cậu... Mực khổng lồ đâu rồi?"

"Chết rồi." Khánh Trần trèo lên boong tàu, thở dốc kịch liệt. Cậu không ngừng ấn vào trái tim Ương Ương, cho đến khi đối phương phun ra một ngụm nước, cậu mới thở phào và ngồi phịch xuống.

Cậu quay đầu lại nhìn phía mặt biển. Lần này cơn hải triều lớn nhất đã trôi qua, lúc này đây thật là cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa không thể quay trở lại.

Sau khi tỉnh lại, Ương Ương quay đầu cười yếu ớt nhìn cậu: "Cậu cứu tôi?"

Khánh Trần chật vật cười: "Không phải, là cậu cứu tôi."

Ương Ương chậm rãi ngồi dậy: "Tôi đã nghĩ là mình sẽ thiếu dưỡng khí và chết rồi, sao tôi còn có thể sống sót?"

Khánh Trần ngẩn ra một chút: "Không biết nữa, có lẽ là bởi vì thân thể của siêu phàm giả mạnh mẽ hơn, mới có thể chịu đựng được thiếu dưỡng khí thời gian lâu hơn."

Ương Ương gật đầu: "Có lẽ vậy."

Một số chi tiết nào đó của trận chiến này cứ thế bị chôn vùi dưới biển sâu, theo gió mà đi.

Khánh Trần đứng dậy nói: "Tôi lại xuống biển đây."

"A?" Trương Kiến cho rằng Khánh Trần điên rồi: "Cậu không sợ chết sao?"

Khánh Trần nói: "Các thuyền viên của tàu Alpine và Orca vẫn đang vùng vẫy trên biển, tôi vừa mới thấy bọn họ, phải kéo họ lên. Người của Kamishiro và Kashima vẫn chưa chết, tôi phải giết hết mới được."

Lúc này Carbry mới chậm rãi tỉnh lại: "Đây là đâu..."

Carbry chưa kịp nói xong thì Ương Ương dùng tay chặt vào cổ.

Hắn quay lại và trừng mắt nhìn: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Ương Ương nhìn Khánh Trần một cách bất đắc dĩ: "Giờ tôi hết sức rồi, cậu làm đi."

"Được." Khánh Trần đồng ý.

Thế giới của Carbry lâm vào bóng tối.

------------------------------------

Chương 413: Trở lại.

Khánh Trần bơi trong đại dương, những con cá voi sát thủ theo mùi hương đã đến đây để săn mồi, nhưng sau khi chứng kiến Khánh Trần giết chết con mực khổng lồ, chúng không còn dám đến gần.

Trên biển, cậu giết từng thành viên Kamishiro và Kashima còn sống sót, sau đó vớt Craig và những người khác vào bờ.

Craig ngã phịch xuống boong, bối rối: "Chúng tôi ném trứng gà vào tàu các cậu, còn trói nhà vệ sinh công cộng vào dây thừng của các cậu. Tại sao cậu vẫn còn cứu tôi?"

"Bởi vì ông là một thuyền trưởng giỏi." Khánh Trần cười nói: "Không có ông, rất nhiều thủy thủ sẽ mất việc."

"Chỉ đơn giản thế thôi?" Craig thắc mắc.

"Đúng, chỉ đơn giản vậy thôi." Khánh Trần nói: "Các ông vào khoang tàu thay quần áo và khoác chăn một lúc đi, chúng ta sẽ nhanh chóng lên bờ. Ngoài ra, đừng ra ngoài khi chưa có chỉ thị của tôi."

Craig suy nghĩ một chút rồi nói:"Có lẽ lúc khác tôi sẽ rất vui được uống một ly với cậu. Cậu là anh hùng của biển Barents, cậu sẽ mãi mãi là bạn của chúng tôi, những người bắt cua."

Khánh Trần suy nghĩ một lúc: "Thành thật mà nói, tai họa của các ông cũng là do tôi gây ra. Nếu không có tôi ở đây, tàu của ông đã không bị chìm."

Craig cười thoải mái: "Những người kiếm sống trên biển Barents đã học được cách đối mặt với rủi ro."

Khánh Trần đột nhiên nói: "Tôi sẽ đầu tư cho các ông, tôi sẽ trở thành chủ tàu của các ông và các ông cũng sẽ có một chiếc tàu bắt cua mới."

Craig sửng sốt.

Khánh Trần tiếp tục nói: "Sau khi lên bờ, sẽ có người chịu trách nhiệm bảo hộ các ông, nhưng xin hãy giữ bí mật về những chuyện trên biển. Tiếp theo, sẽ có người liên hệ cụ thể với các ông về việc thành lập công ty đánh bắt cua, tiền đề là các ông phải đồng ý ký một hiệp nghị bảo mật... Đầu tiên hãy nghỉ ngơi thật tốt đi."

Chớp mắt, Khánh Trần đã trở thành chủ tàu bắt cua hoàng đế lớn nhất cảng Amsterdam.

Sau khi tất cả những người này vào khoang tàu, Khánh Trần nhìn Carbry đang nằm trên sàn.

"Carbry Jackson?" Khánh Trần thử thăm dò nói.

Con rối giật dây quấn quanh tay Carbry không phản ứng.

Carbry hiện tại là cấp C, và Khánh Trần cũng là cấp C. Hơn nữa, Khánh Trần cũng vừa hoàn thành điều kiện thu nhận tháng này của Con rối giật dây. Vì vậy, không có lý do gì nó không hiệu quả, trừ khi... Chilton không tiết lộ họ thật của Carbry trước khi chết.

Khánh Trần nội cảm thán, lão tiểu tử này chết thật không lỗ, khi còn sống gã đã tính kế tất cả những người xung quanh, trước khi chết cũng không quên tính kế.

"Carbry Lincoln?" Khánh Trần thăm dò.

"Carbry Washington?"

"Carbry Smith?"

Khánh Trần đã thử từng cái một, nhưng không hề có cái nào đúng.

Cậu nhìn Carbry đang nằm trên mặt đất, lông mi của đối phương hơi run lên, rõ ràng đã tỉnh dậy...

Chỉ là, sau khi Carbry tỉnh lại, hắn thậm chí còn không dám tỏ ra mình đã tỉnh...

Khánh Trần không có ý định đánh ngất hắn ta nữa mà hỏi thẳng: "Này, ta biết ngươi tỉnh rồi, tên đầy đủ của ngươi là gì?"

Carbry: "..."

Khánh Trần thiêu thiêu mi mao: "Giả chết đúng không?"

Carbry: ". . ."

Người đàn ông da đen này thực ra trong lòng rất rõ, thiếu niên lòng dạ hiểm độc này muốn biết tên hắn chắc chắn không có chuyện tốt.

Khánh Trần chậm rãi hỏi: "Nghe nói ngươi là giác tỉnh giả, năng lực của ngươi là gì? Trước kia ở thế giới Ngoài ngươi đã cao ngạo như vậy, cho dù ngươi không nói cho ta biết, sau khi bão đi qua, ta cũng có thể tra trên mạng."

Carbry nhắm mắt lại: "Ta có thể hiện hóa ra giáo Sparta và bắn nó ra..."

"Giáo là giáo, còn phải giáo Sparta, có cái gì khác biệt sao?" Khánh Trần cười nhạo.

Carbry không dám cãi lại... Cái đó thực sự chẳng có gì khác biệt cả.

Khánh Trần cảm thấy năng lực của Carbry có chút vô dụng với mình, dù sao khả năng phóng ra giáo của một siêu phàm giả dưới cấp B còn không bằng khả năng sử dụng Lấy Đức phục người nã một phát của mình đâu. Đạn xuyên giáp lõi vonfram còn hiệu quả hơn nhiều so với giáo Sparta gì gì đó.

Khánh Trần hỏi: "Ngươi có thể hiện hóa bao nhiêu ngọn giáo cùng một lần?"

"Mười tám ngọn." Carbry nói.

"Vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Thập Bát Giáo." Khánh Trần bình thản nói.

Carbry: "..."

Rất rõ ràng, ông anh da đen này không get được câu đùa trong Lộc Đỉnh Ký.

Khánh Trần thở dài, bây giờ cậu chỉ có thể đợi cơn bão qua đi, sau đó lên mạng tra tên của tên này. Vì Carbry rất cao ngạo, với tư cách là một ngôi sao Thời Gian Hành Giả, hắn kiêu căng mua chiếc Radiant, một trong mười du thuyền sang trọng hàng đầu thế giới, vì vậy thông tin danh tính của hắn sẽ rất dễ tìm thấy.

"Đúng rồi, nghe nói ngươi còn có vật cấm kỵ phải không?" Khánh Trần vừa nhìn chằm chằm vào Carbry vừa nói.

Chính là trong chớp mắt này, ánh mắt của Carbry hơi dao động xuống dưới.

Lúc này, Khánh Trần nhìn thấy Carbry đang đeo một chiếc nhẫn ở ngón út. Chiếc nhẫn không đẹp, không có bất kỳ hoa văn gì, giống như một chiếc nhẫn dây kẽm màu đen đơn giản.

"Đợi đã." Carbry nói: "Tôi có thể gọi cho gia đình tôi, họ có thể trả tiền chuộc tôi..."

Carbry chưa kịp phản ứng thì lại bị đánh ngất.

"Đối với một Thời Gian Hành Giả như ngươi thì có giữ vật cấm kỵ cũng vô dụng, còn không bằng cho ta." Khánh Trần tháo chiếc nhẫn ngón út của đối phương, hơi tò mò tại sao trong suốt trận chiến đối phương chưa một lần sử dụng nó.

Cậu lấy dao găm của ngư dân bắt cua ra thử cắt vào chiếc nhẫn, kết quả là lưỡi dao bị mẻ nhưng chiếc nhẫn vẫn nguyên vẹn, xác nhận rằng đây chắc chắn là vật cấm kỵ.

Cách xác định vật cấm kỵ của Khánh Trần rất đơn giản và thô bạo...

"Đáng tiếc là hiện tại vẫn chưa biết điều kiện thu nhận của vật cấm kỵ, cũng không biết công dụng của thứ này là gì." Khánh Trần nói: "Có vẻ như chúng ta phải tìm ra bước đột phá từ Carbry."

Cậu dùng dây thừng trói chặt Carbry lại.

Ương Ương hỏi: "Một mình cậu có thể đối phó được hắn không?"

"Có thể." Khánh Trần lại gật đầu.

Kết quả là giây tiếp theo, Ương Ương vừa nhắm mắt đã ngất đi.

Khánh Trần vội vàng đỡ cô ấy, bế cô vào phòng thuyền trưởng. Vừa rồi, sức mạnh sánh ngang với thần trên biển của Ương Ương đã tiêu hao rất nhiều tinh thần lực của cô, sau đó còn bị kéo xuống nước, tuy lúc này đã tỉnh lại nhưng cô đã cạn kiệt sức lực. Chỉ là, sau khi quay trở lại boong tàu, cô không ngất đi ngay lập tức, mà là cố gắng chống đỡ, sau khi đảm bảo rằng Khánh Trần có thể ứng phó nguy cơ một mình mới rơi vào ngủ sâu.

Khánh Trần thở dài, chuyến lần này cậu nợ đối phương không ít nhân tình.

Lúc này, cơn bão đã dịu đi rất nhiều, cậu thúc giục Trương Kiệm nhanh chóng thu neo và quay trở lại cảng Amsterdam trước.

Tàu Bắc Cực lại ra khơi, còn Alpine, Radiant và các tàu khác, tất cả đều mang theo bí mật của mình chìm vào đáy biển Greenland.

.......

Gió êm sóng lặng.

Khu trục hạm USS Bass là chiếc đầu tiên đến vùng biển Greenland.

Hai người da trắng và một người da đen đứng trên boong tàu, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn những mảnh vỡ còn lại trên biển của tàu Radiant.

Một người đàn ông da trắng cảm thán: "Tao còn định bảo Carbry cho tao mượn thuyền chơi, cuối cùng lại thành ra thế này."

Người đàn ông da đen liếc hắn một cái: "Mike, lúc này không phải là chúng ta nên lo lắng cho Carbry sao?"

Một người đàn ông da trắng khác lặng lẽ suy nghĩ rồi nói: "Điều quan trọng nhất là bây giờ phải tìm được Carbry."

Mike ngậm một cây kẹo mút trong miệng, nhún vai nói: "W, hắn quá kiêu căng, gặp chuyện là điều sớm muộn thôi."

Người da trắng tên W liếc nhìn hắn ta: "Không kiêu ngạo hơn kẻ lái tàu khu trục như mày phải không?"

Mike cười híp mắt nói: "Nhưng tao là cấp A, kiêu ngạo một chút không phải là hợp lý sao?"

Radiant đã chìm nghỉm, Carbry biến mất và thậm chí không ai biết chuyện gì đã xảy ra ở hải vực này.

Mike tò mò nhìn W: "Có lẽ nào đây là một cái bẫy cố tình giăng ra cho Carbry?"

W nói tiếp: "Tao nghi ngờ có người đã gài bẫy nhắm vào Kamishiro và Kashima, kết quả tên ngu xuẩn Carbry này chạy tới đây."

Lúc này, ngoại trừ những người trong cuộc, không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong trận chiến. Mọi người chỉ có thể dựa vào suy đoán.

Nhưng mà đúng lúc này, một thành viên của tổ chức Future cầm điện thoại vệ tinh đi tới, W nhấc máy, trong điện thoại có người nói: "W, tàu Bắc Cực đã trở về cảng Amsterdam. Chúng tôi vừa nhận được tin liền lập tức chạy tới đó, kết quả là không còn ai trên tàu. Họ dường như đã bỏ tàu rời đi... Theo lời nhân chứng, Carbry vẫn ổn và không bị thương. Carby mang theo một vài thủ hạ xuống tàu rời Bắc Cực và vào thành phố, tôi phái người đi tìm nhưng không tìm thấy."

W có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Carbry đã đánh tan người của tàu Bắc Cực, sau đó vì Radiant mất đi động lực nên phải chuyển qua tàu Bắc Cực và quay trở lại cảng?

Nhưng sau khi sự việc bên phía Carby kết thúc, tại sao hắn ta không báo cáo tất cả chuyện này với tổ chức Future mà lại lặng lẽ quay trở lại Amsterdam?!

W có chút mơ hồ, có quá nhiều thứ quỷ dị trong chuyện này, đến nỗi khả năng tư duy logic của hắn có chút theo không kịp.

"Không." Sắc mặt W trở nên lạnh lùng: "Chắc chắn có người cố tình làm loạn tầm mắt, người mà nhân chứng thấy rất có thể đã bị khống chế. Đối phương đã phá hủy tàu Radiant. Tao không tin thằng ngu Carbry đó có thể lật ngược tình thế, chúng ta cũng hãy đến cảng Amsterdam."

"Chờ một chút, tàu Bass không có giấy phép thông hành nơi đó." Mike nói.

"Khi đến vùng biển quốc tế thì chúng ta đổi sang ca nô mà vào." W nói: "Tao không còn tâm trạng để gây sự nữa, mà là rất hứng thú với người Đông phương bị Thời Gian Hành Giả toàn thế giới truy đuổi này."

"Tại sao?" Người da đen ở một bên hiếu kỳ hỏi.

"Giả sử rằng Carbry hiện tại thực sự đã bị khống chế, khi đó thủ lĩnh tàu Bắc Cực vẫn là Thời Gian Hành Giả Đông Phương bị săn lùng." W nói: "Hắn ta rõ ràng có cơ hội lái tàu Bắc Cực đến các thành phố khác, sau sau đó thong dong rời đi. Nhưng hắn vẫn quay trở lại Amsterdam và đậu tàu Bắc Cực ở cảng một cách công khai. Mày có biết điều này có nghĩa là gì không?"

Người da đen suy nghĩ một lúc: "Là kẻ tài cao nên gan cũng lớn?"

W lắc đầu: "Hắn đang nói với những người đang truy đuổi hắn rằng hắn đã trở lại và chuẩn bị sẵn sàng khai chiến."

------------------------------------

Chương 414: Cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

Nhờ sự phách lối của Carbry, Khánh Trần đã tìm ra tên đầy đủ của con hàng này ngay sau khi cơn bão đi qua.

Carbry Louverture.

Khó trách cậu đoán không đúng.

Bây giờ, Carbry đã trở thành con rối của Khánh Trần, hắn có thể cảm nhận được mọi thứ, nhưng cơ thể hắn hoàn toàn không chịu sự khống chế của mình và thậm chí không thể nói chuyện. Hắn ta biết rằng tất cả những điều này đều đến từ sợi dây nhẹ như không trong tay Khánh Trần.

Vật cấm kỵ.

Trên tầng một của một chung cư nhỏ, Khánh Trần ngồi trên ghế sofa trông coi Ương Ương vẫn đang hôn mê, chờ cô tỉnh lại.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Khánh Trần đắp kín chăn cho Ương Ương rồi mới bước tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra, gió lạnh từ ngoài đường phố ùa vào.

Ngoài cửa là Trịnh Viễn Đông đang cầm một chiếc túi giấy siêu thị màu nâu. Vị thủ lĩnh Côn Lôn này đã thay một chiếc áo khoác ngoài và đội một chiếc mũ len dày, trông giống người bản địa Amsterdam.

Ở một nơi xa lạ như châu Âu, Khánh Trần tự nhiên sẽ liên lạc với Côn Lôn sau khi Ương Ương hôn mê. Bản thân cậu thì không sao, nhưng sự an toàn của Ương Ương lại không thể đùa được.

Trên thực tế, Khánh Trần nên liên hệ với Cửu Châu, vì thế lực của Cửu Châu ở nước ngoài lớn hơn Côn Lôn nhiều. Nhưng không hiểu sao Khánh Trần vẫn tin tưởng Côn Lôn hơn một chút.

"Đây, ăn gì trước đã." Trịnh Viễn Đông đưa túi giấy màu nâu cho Khánh Trần, bước vào phòng và cởi khăn quàng cổ ra.

Y liếc nhìn căn phòng đóng kín phía sau và nói với Khánh Trần: "Trong phòng là ai? Tàu Bass của Tổ chức Future đã đến vùng biển Greenland, trận chiến trước đó của các cậu đã được lan truyền trong giới Thời Gian Hành Giả ở Châu Âu và Bắc Mỹ."

Khánh Trần mỉm cười không trả lời, không muốn tiết lộ thông tin.

Trịnh Viễn Đông suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô bé ấy chắc hẳn đang bị thương, phải nằm trên giường dưỡng thương, nhưng cậu không muốn tung tích và vết thương của cô ấy bị bại lộ nên đã đóng cửa lại."

Khánh Trần nhíu mày, cười nói với Trịnh Viễn Đông: "Ông chủ Trịnh đừng lo lắng mấy việc vặt vãnh này."

Trịnh Viễn Đông gật đầu: "Cậu thật đúng là có khả năng gây sự, ở trong nước còn kiềm chế, đến Châu Âu là hận không thể quấy nơi này đến long trời lở đất. Nhưng cũng tốt, thanh niên tràn đầy năng lượng, đến nước người ta gây chuyện còn tốt hơn là quậy phá trong nước."

Trịnh Viễn Đông hỏi: "Cậu đã giết Carbry chưa?"

Khánh Trần lắc đầu: "Tôi thề là tôi chưa."

"Người như cậu mà thề thì thông thường cũng là vì che giấu chân tướng." Trịnh Viễn Đông chậm rãi nói: "Cậu chắc chắn không giết, nhưng kết cục của hắn chắc chắn cũng không tốt gì. Khu trục hạm Bass hiện đang đậu bên ngoài cảng Amsterdam, nhưng ông chủ của Future, "W" đã lái ca nô lên bờ. Họ không tìm cậu, mà đưa thông tin liên quan đến cậu cho Kamishiro và Kashima, có vẻ họ muốn thấy cả hai lưỡng bại câu thương."

Khánh Trần suy nghĩ một lúc: "Vậy thì kế hoạch của họ e rằng thất bại rồi."

Trịnh Viễn Đông nói: "Tôi đã sắp xếp ổn thỏa những người mà cậu đưa lên bờ, tạm thời không ai có thể tìm thấy họ. Tuy nhiên, một chàng trai trẻ tên là Trương Kiệm đã trực tiếp đã rời đi, nói là đi tìm cơ hội trở thành Thời Gian Hành Giả."

Khánh Trần gật đầu: "Cảm ơn."

Trịnh Viễn Đông suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Côn Lôn sẽ có lợi gì?"

Khánh Trần nói: "Tôi là một thành viên của Côn Lôn..."

Trịnh Viễn Đông nghiêm túc nhìn Khánh Trần: "Tư cách là thành viên của Côn Lôn đối với cậu mà nói thật đúng là có thì dùng, không thì vứt qua một bên..."

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng tôi tìm thấy một con tàu kho báu bị đắm tên là Dawn dưới biển. Con tàu bị đắm đó chứa của cải bị nước ngoài cướp bóc của nước ta vào giữa thế kỷ 19..., một con tàu chở đầy tiền vàng. Tôi có thể nói tọa độ cho ngài, kho báu trên tàu chia cho Bạch Trú 4 phần, Côn Lôn 5 phần và 1 phần còn lại tôi sẽ đầu tư vào cảng Amsterdam."

Trịnh Viễn Đông hơi ngạc nhiên: "Một con tàu chở đầy vàng? Vào giữa thế kỷ 19, những con tàu chở hàng có thể vượt biển đều có trọng tải hơn 200 tấn, sức chở cũng không hề nhỏ. Nếu thật sự chứa đựng nhiều của cải như vậy như cậu nói thì cậu có biết lần này cậu phân cho Côn Lôn bao nhiêu lợi ích không?"

"Không sao." Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi không thể tự mình trục vớt được."

Không thể trục vớt mới là vấn đề quan trọng nhất, trục vớt tàu đắm là một công trình lớn, không phải chỉ cần một chiếc tàu đánh bắt cua là có thể trục vớt được. Khánh Trần không thể thuê thuyền trục vớt, cho dù thuê được, cậu vẫn sẽ phải đối mặt với sự uy hiếp của tàu Bass trên biển. Đường đường là khu trục hạm, dù là cao thủ cấp B bị bắn một phát cũng phải chết.

Trịnh Viễn Đông nhìn Khánh Trần một chút: "Cậu không sợ sau khi tôi trục vớt được, cho dù rõ ràng là đã trục vớt được hai tấn vàng nhưng tôi lại nói với cậu rằng chỉ có một tấn thôi sao?"

Khánh Trần mỉm cười và nói: "Ở phương diện này, tôi luôn có thể tin tưởng Côn Lôn."

Trịnh Viễn Đông ngoài ý muốn nhìn Khánh Trần một chút, nhưng không nói gì. Y lấy ra một mảnh giấy và đưa cho Khánh Trần.

"Đây là cái gì?" Khánh Trần tò mò hỏi.

Trịnh Viễn Đông quàng khăn quàng cổ và đội mũ lại, bước ra cơn gió lạnh ngoài cửa: "Địa chỉ của ba tổ chức Kamishiro, Kashima và Future ở Amsterdam cũng như thông tin về các thành viên chủ chốt của mỗi tổ chức. Họ đã truy sát cậu nhiều ngày, tôi nghĩ với tính cách của cậu thì chắc sẽ cần cái này. Ngoài ra còn có phòng an toàn của Côn Lôn ở Amsterdam. Nếu cậu không trụ được, hãy chạy đến đó."

Khánh Trần nói với bóng lưng ông chủ Trịnh: "Còn một việc nữa cần Côn Lôn hợp tác."

"Là gì?"

"Xin hãy truyền bá tin tức ra ngoài, nói rằng Tổ chức Future thực ra đang nói dối. Carbry đã giết chết những Thời Gian Hành Giả ở phương Đông và quay trở lại Amsterdam."

Trịnh Viễn Đông suy nghĩ một chút: "Được."

Carbry nghênh ngang trở lại Amsterdam là sự thật, Khánh Trần cần nước ở Amsterdam đục hơn nữa.

Trong phòng vang lên một âm thanh yếu ớt. Khánh Trần đẩy cửa ra, rót một cốc nước nóng cho Ương Ương.

"Đỡ hơn chút nào chưa?" Khánh Trần ngồi ở mép giường hỏi.

Ương Ương yếu ớt cười: "Cuối cùng cũng không còn cảm giác trời đất quay cuồng đó nữa, thời gian đếm ngược còn lại bao nhiêu ngày?"

Khánh Trần đáp: "Còn 21 ngày."

"Tôi ngủ hai ngày rồi à?" Ương Ương thở dài: "Thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng trước khi xuyên việt có lẽ tôi có thể trở lại trạng thái tốt nhất."

Khánh Trần cảm thấy may mắn, lần này thời gian trở lại lâu, không thì Ương Ương sẽ phải xuyên qua trong trạng thái yếu ớt.

Ương Ương nằm ở trên giường, cười nhìn về phía Khánh Trần: "Xem ra cậu rất tự trách mình, cũng không cần phải như vậy... Nhưng cậu cảm thấy áy náy cũng không sao, nhớ là thiếu tôi một ân tình là được."

Khánh Trần cười: "Tôi sẽ nhớ kỹ."

Ương Ương cười, rồi đột nhiên nói: "Khánh Trần, sau lần tiêu hao này, tôi cảm thấy rất nhiều thứ đã biến thành lực trường trong nhận thức của tôi. Tôi có phần hơi lo lắng, nếu một ngày nào đó tôi nhìn mọi người cũng chỉ thấy mỗi lực trường trong mắt, mà không nhìn thấy màu sắc hay hình dạng, không nhìn thấy trời xanh mây trắng, không nhìn thấy biển cả và chân núi thì tôi phải làm sao?"

Nội tâm Khánh Trần thắt lại.

Tâm trạng của Ương Ương có vẻ như hơi trầm xuống: "Nếu một ngày nào đó tôi nhìn cậu chỉ thấy mỗi từ trường chứ không còn là bản thân cậu thì sao? Đến lúc đó, liệu tôi có mất đi tình cảm, mất đi ý nghĩa cuộc sống không?"

Khánh Trần đột nhiên siết chặt tấm ga trải giường, sau một hồi im lặng, cậu bình tĩnh hỏi: "Tôi có thể làm gì cho cậu?"

Ương Ương thấp giọng nói: "Cậu có thể nhảy cho tôi xem được không? Có lẽ sau khi cậu nhảy xong, tôi sẽ cảm thấy khá hơn."

Khánh Trần: "???"

Cậu tức giận nói: "Đừng lấy chuyện này ra đùa được chứ, để tôi nghiêm túc hỏi cậu một lần, tình huống cậu nói có phải là sự thật không."

Ương Ương không trả lời, cô chỉ cười ha ha nói: "Cậu cái tên này sao không biết đùa. Vừa rồi cậu rất căng thẳng đúng hông? Tôi thấy cậu bắt đầu nắm cả ga trải giường!"

......

Hai ngày sau.

Trong tòa nhà ba tầng theo phong cách Châu Âu cạnh sông Amstel, Kamishiro Shou ngồi im lặng bên lò sưởi, tay bưng một tách hồng trà. Lần này hắn khá là may mắn, khi thuyền ra khơi lần thứ hai, hắn đã bị Hà Kim Thu uy hiếp nên không đi theo nữa. Giờ đây, Alpine đã chìm, nếu hắn ở trên tàu chắc có lẽ cũng đã chết.

Có người từ ngoài phòng đi vào, thấp giọng nói: "Ông chủ, vẫn không có tung tích của Khánh Trần."

Kamishiro Shou cau mày: "Bến cảng không có, sân bay không có, nhà ga cũng không có, bến xe cũng không, hắn nhất định vẫn ở Amsterdam. Bằng mọi giá phải tìm ra hắn cho ta, nếu không phải vì hắn, ta đã không bị đồ quái vật Hà Kim Thu kia săn lùng trên biển Barents suốt ba ngày ba đêm!

Thuộc hạ của hắn ta thấp giọng nói: "Ông chủ, ngài nghĩ thế nào về những tin đồn gần đây? Có người nói rằng Khánh Trần thực sự đã bị Carbry giết chết."

Kamishiro Shou trầm ngâm: "Ta cũng đã nghe về tin đồn này. Theo lý mà nói thì có người đã nhìn thấy Carbry còn sống ở cảng và không hề bị người kiểm soát, tin đồn này khá là đáng tin cậy. Nhưng ta nghĩ mãi mà không rõ tại sao tổ chức Future lại nói có lẽ đã bị người kiểm soát?"

"Có thể tổ chức Future có mưu đồ gì khác?" Thuộc hạ suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi sợ họ đang cố tình che giấu thông tin. Hay là đang cố gắng gây ồn ào?"

"Có thể." Kamishiro Shou trả lời: "Mấy ngày nay chúng ta đã cảnh giác đề phòng Hà Kim Thu, e ngại hắn thực sự không thèm đếm xỉa đến việc sau này không thể đến châu Âu mà trực tiếp tận diệt chúng ta. Tuyệt đối đừng đi đến nơi vắng người, cẩn thận bị Cửu Châu động tay, bọn chúng chỉ chờ mỗi chuyện này, đừng cho bọn chúng cơ hội."

Nhưng vào đúng lúc này, tai nghe Bluetooth mà thuộc hạ đeo vang lên, thủ vệ ngầm trên đường bên ngoài tòa nhà truyền đến một tin nhắn: "Một kẻ khả nghi không rõ danh tính đang đến gần."

Thuộc hạ của Kamishiro Shou hỏi: "Chủng tộc nào?"

"Hắn quấn mình rất kín, nhưng làn da dưới chiếc mũ của hắn rất sẫm màu, là người da đen." Thủ vệ ngầm trả lời.

Kamishiro Shou thở phào nhẹ nhõm: "Vậy hẳn không phải là người của Cửu Châu."

Nhưng khoảnh khắc Kamishiro Shou vừa nói xong. Người đàn ông da đen trên đường đột nhiên hiện hóa chín ngọn giáo rồi phóng chúng ra như những viên đạn đại bác về phía căn phòng nơi Kamishiro Shou đang ở.

Mặt trước của ngọn giáo sắc nhọn có chóp lông màu vàng, tỏa ra sáng ánh kim loại cực kỳ chói mắt. Trong khoảnh khắc ngọn giáo bắn ra, trong không khí vang lên âm thanh ong ong vô cùng uy lực!

Trong tích tắc, chín ngọn giáo đâm xuyên qua lớp kính của căn phòng, giống như ai cày nát cả một khu vực bằng hỏa lực bao trùm.

Đồ đạc gọn gàng ban đầu trong phòng đều bị đập vỡ thành từng mảnh, trên bức tường đầy lỗ do giáo đâm thủng. Kamishiro Shou chưa tỉnh hồn nằm nhoài trên mặt thảm, nếu như vừa rồi hắn không phản ứng nhanh thì e là đã bị ngọn giáo của giác tỉnh giả kia đâm trúng!

Kẻ tấn công đã bỏ chạy rất nhanh sau khi động thủ!

Thuộc hạ của Kamishiro Shou trốn trong phòng gầm lên: "Kẻ tập kích đâu?"

Thủ vệ ngầm trả lời: "Chạy mất rồi."

Kamishiro Shou vẻ mặt u ám đứng lên: "Carbry! Đây là năng lực của Carbry. Người cung cấp thông tin của chúng ta đã xác nhận rằng hắn là giác tỉnh giả cấp C, năng lực của hắn là hiện hóa ngọn giáo của người Spartan!"

Thuộc hạ kỳ quái hỏi: "Nhưng tại sao Carbry lại tấn công chúng ta? Chẳng lẽ là ý đồ của tổ chức Future sao?!"

"Khó mà nói, nhưng tóm lại mọi chuyện khá phức tạp." Kamishiro Shou lạnh lùng nói: "Có hai khả năng. Một là Carbry đã phản bội tổ chức Future và hắn đang nghe lệnh của một tổ chức khác làm trò quỷ. Khả năng còn lại là tổ chức Future luôn coi Châu Âu là địa bàn của mình và sự phát triển của chúng ta ở đây đã chạm đến lợi ích của họ, vì vậy tổ chức Future sẽ muốn lợi dụng số lượng để kích động tranh chấp và sau đó đuổi hoàn toàn chúng ta ra khỏi Châu Âu."

.......

Cuộc tấn công vào trụ sở của Kamishiro tại Amsterdam nhanh chóng lan rộng như cháy rừng trong giới Thời Gian Hành Giả.

Lee Myung Ho, người phụ trách Kashima đang cười trên nỗi đau của người khác bắt đầu khui rượu ăn mừng.

Lee Myung Ho cầm ly rượu, lắc lắc rượu whisky màu hổ phách trong ly, cười nói: "Kamishiro lần này thật sự quá thảm rồi, không biết Kamishiro Shou bây giờ có biểu tình như thế nào, nghe nói bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị chuyển đến nơi trú ẩn an toàn để tránh đầu sóng. Ta muốn biết nơi trú ẩn an toàn của họ."

Một thuộc hạ nói: "Ông chủ, chúng ta cũng phải đề phòng tổ chức Future gây chiến với tất cả các tổ chức ở Châu Âu. Đây là sân nhà của bọn họ, những gia tộc mafia Corleone và Shiterry kia đã trở thành tai mắt của họ, hoàn toàn hợp nhất."

Lee Myung Ho trầm tư hai giây: "Phái người tới Kamishiro chia buồn. Tuy rằng ở thế giới Trong đã thấy ngứa mắt lẫn nhau, nhưng trên mảnh đất châu Âu này, hai nhà chúng ta nhất định phải tiếp tục kết thành đồng minh."

"Đã hiểu, tôi sẽ thu xếp ngay." thuộc hạ nhanh chóng rời đi.

Lee Myung Ho nhấc điện thoại gọi cho người đại diện: "Ngươi đã tìm được người mẫu ta muốn ngươi phỏng vấn chưa? Nếu đã tìm được thì tối nay ngươi có thể mang đến cho ta. Ta phải buông lỏng một chút."

Kamishiro xảy ra chuyện, Kashima quyết định chúc mừng một chút. Nhưng mà hắn vừa dứt lời, chín ngọn giáo Sparta lập tức đập vỡ kính bên ngoài căn phòng nơi Lee Myung Ho đang ở. Những mảnh thủy tinh vỡ vụn, trong suốt như pha lê dưới ánh đèn.

Lee Myung Ho lập tức hoảng sợ lùi lại, sau đó trơ mắt nhìn một ngọn giáo bay qua trước mặt, đập vào mũi và đập vào tủ rượu bên phải. Ầm ầm vài tiếng, chín ngọn giáo một lúc đập gãy những cây cột chịu lực của căn phòng, khiến nóc phòng sập xuống.

Mấy mươi phút về sau, các thành viên Kashima đã đào Lee Myung Ho ra khỏi đống đổ nát.

Lee Myung Ho sắc mặt tái nhợt: "Carbry! Future! Cửu Châu! Kamishiro! Rốt cuộc là ai làm?!"

Hai cuộc tấn công ngày hôm nay diễn ra quá nhanh và bất ngờ khiến mọi người đồng thời hoang mang và ngờ vực vô căn cứ.

Hoàn toàn không thể hiểu được tình hình.

Nếu thanh tra của các tổ tình báo khác từ Đơn vị Tình báo số một của Thế giới Trong có mặt ở đây, họ sẽ thấy rằng tất cả những điều này... quá quen thuộc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro