Chương 1 : Ngày tàn của thiên tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong các giải ngân hà đã tồn tại đến năm chủng tộc.

Trấn giữ nơi bầu trời là loài thiên tộc, vị trí của họ là nằm giữa trung tâm mặt trời. Thiên tộc là một chủng tộc rất hòa đồng, không muốn chiến tranh bùng nổ nên rất được nhân loại ( trái đất ) yêu thích. Họ có một mối liên kết rất bền vững

Sống Trong Biển Máu chính là Vampire. Vampire nằm tại vị trí xa nhất của giải ngân hà, những kẻ sát nhân này không bao giờ muốn hòa đồng với bốn tộc còn lại nhưng cũng không có nghĩa là có hứng thú muốn chiếm đoạt thế giới. Những kẻ này vốn dĩ không quan tâm đến thế giới.

Những con quỷ sống tại hố đen của giải ngân hà. Không được thân thiện và rất ác tính. Đó chính là dòng tộc quỷ vương.

Nhân loại là những con người của trái đất. Với công nghệ khoa học cao họ đã có thể đứng ngang tầm với bốn tộc còn lại.

Và tộc khát máu nhất chính là Dực Dạ. Dực dạ không hề nằm trong vị trí trung tâm của Dải Ngân Hà. Vì loài tộc này là tộc đe dọa đến nhân loại. Luôn muốn xâm lăng và chiếm lấy thế giới. Đâỳ được cho là một hắc tộc. Kẻ đe dọa toàn thể vũ trụ nên việc xác định vị trí tộc Dực Dạ ở đâu là hoàn toàn không thể biết.

___●●●●___

Mùa đông. Tháng 12...

Giá lạnh phủ trên đỉnh đầu của mặt đất...

Hơi nóng đã biến mất đi...

Hàng nghìn cây cối cố phủ trên mình một lớp bông dày trắng xóa...

Thiên tộc,... không rõ là năm nào. Vậy mà vẫn cứ mãi ánh nắng ấm áp gieo xuống đỉnh đầu...

Cũng phải thôi, bởi vì thiên tộc làm sao mà có tuyết được...nằm giữa trung tâm mặt trời kia mà.

"xà xà... vì sao thiên tộc không có tuyết vậy ?"

" ... bởi vì chúng ta là thiên tộc. Không chịu nổi cái lạnh..."

"tớ rất thích ngắm tuyết... thật mong một lần xuống nhân thế"

"thái tử....ngài mau trở về cung điện"

Đôi mắt ủ rũ xuống... vẻ mặt liền trở nên buồn rầu. Vuốt nhẹ lên đầu tiểu xà...

"xà xà.. ngươi xem xem. Ta mới ra ngoài một tí liền lại phải trở về rồi. Thủy Ngọc nàng ta đến tìm ta rồi. Không nói chuyện với con rắn nhà ngươi nữa..."

"ân"

Tiểu xà kêu một tiếng nhỏ rồi nhìn theo bóng của cậu nhóc đang chạy đi... Đã lâu lắm rồi mới có thể gặp được người nói chuyện với mình. Tiểu xà cảm thấy rất vui...

Cậu nhóc chạy lon ton đến Thủy Ngọc... nhìn thấy khách phương xa lạ ghé thăm thiên tộc

Thấy lạ bèn hỏi :" Thủy Ngọc, kia là tộc nào vậy ?"

Thủy Ngọc nhìn theo hướng cánh tay của cậu nhóc chỉ về phía xa cung điện kia liền" A" lên một tiếng

Thủy Ngọc kinh hãi, mặt mày tái mét. Lấy thân mình bao chùm lấy cậu nhóc này. Che chắn như thể không muốn cho đối phương kia nhìn thấy cậu rồi nói :" đó là Dạ Dực... thái tử người mau vào cung điện thôi, tránh xa tầm nhìn của họ ra"

" ân ..."

---------------

Quan chủ của Dạ Dực nhìn thấy hình ảnh kia ở phía xa liền có hứng thú hỏi : " kia là ai...? "

Đáp lại tiếng nói đó là một tên cận vệ ngay bên mình : " chủ nhân... đó là con trai của lão Thiên Xung "

Quan chủ cười khéo dài tiếng" hô..." khuôn mặt đầy thích thú

" thưa chủ nhân... ngài muốn dặn dò gì ? "

Quan chủ Dạ Dực khinh một tiếng :" chúng ta vô... không cần quan tâm đến con trai của lão Thiên Xung. Dù gì Thiên tộc này cũng sắp tàn. Ta chỉ thấy tiếc cho mỹ nhân kia khi sinh ra ở thiên  tộc. "

" vâng. Thuộc hạ đã rõ "

--------------

Vì sao ta lại sinh ra tại thiên tộc...

Vì sao ta lại là thái tử của Thiên tộc...

Những lời nói ai toán này không ngừng thuốc ra trong người vị thái tử nhỏ tuổi kia...

Đây là một căn phòng nằm ở phía trong sâu nhất của cung điện. Vì vậy nên không có một ai ở xung quanh nơi đây cả.

Thái tử của Thiên tộc đã sống ở đây suốt mười năm qua. Nỗi cô đơn tha thiết, được mong ước ra bên ngoài thế giới kia không ngừng giày xé tâm hồn đến nỗi phải oán giận như vậy.

Vị thái tử đó không ngừng oán than, ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Thì...

Tiểu xà hốt hả, thấy thái tử liền thở nhẹ một hơi dài. Giọng khàn khàn : " ngươi đây rồi... Kim Ngưu "

Kim ngưu đầu tiên là giật mình sau đó liền rất vui vẻ cười nói : " tiểu xà xà... ngươi làm sao chạy được vô đây "

Tiểu xà : " ngươi vẫn chưa biết gì sao ? "

Kim ngưu ngơ ngác hỏi :" biết gì là biết gì...?"

Tiểu Xà : "cả gia tộc của ngươi đang bi truy sát. Ngươi cần đi ngay khỏi đây"

Kim ngưu hoảng hốt : " ngươi... ngươi nói sao...? "

Tiểu xà : " cha mẹ và gia tộc ngươi họ đều chết hết rồi... ngươi mau lập tức rời khỏi đây "

Kim Ngưu Nghe tiểu xà nói vậy, thần sắc trên khuôn mặt liền căng thẳng ra. Vẻ u sầu không còn nữa mà thay vào đó chính là một khuôn mặt đau khổ và chứa đựng sự tức giận.

Bỏ qua lời nói ngoài tai của tiểu Xà... lập tức phóng ra khỏi cung điện này.

Tiểu xà thì chưa kịp phản ứng với hành động này của kim ngưu thì...

Thủy Ngọc một thân đầy máu me chạy tới. Cô ta khóc nức nở ôm chặt lấy kim ngưu mà nói : " thái tử... người mau chạy. Chạy xa nơi này càng xa càng tốt. Không được để họ bắt được "

Kim Ngưu sợ hãi khi nhìn thấy bộ dạng này của Thủy Ngọc.

Trên người bị Ngọc không biết là có bao nhiêu viết chém. Máu từ người chảy ra. Nghe đến những lời nói đó của Thủy Ngọc. Kim Ngưu liền cảm thấy bất an và lo sợ.

Cậu kìm nén lại cảm xúc bất an trong lòng của mình. Trấn định lại tinh thần ôm lấy Thủy Ngọc hỏi : " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.... ngươi vì sao lại thành ra như thế này ?"

Thủy Ngọc nhìn ra được nét sợ hãi qua ánh mắt của Kim Ngưu liền nhận thấy trong đôi mắt của cậu có một giọt nước long lanh sắp rơi xuống...

Thủy Ngọc liền lau nước mắt trên khóe mắt của cậu cười tươi mà nói : " thái tử người vạn lần cũng không được khóc.... người chính là vị tiên tử trong cuốn sách cổ kia. Người chính là chúa trời của chúng ta. Khụ khụ...khụ "

Thủy Ngọc ho ra máu.

Kim Ngưu hốt hoảng : " Thủy Ngọc... người đừng làm ta sợ "

Thủy Ngọc ôm lấy cánh tay Kim Ngưu tiếp tục ôn tồn nói : " thần không sao... thần muốn người nghe để hiểu hết về bản thân mình "

Kim Ngưu đau khổ nói : " ta không cần... ngươi ngàn vạn lần cũng đừng nói gì nữa. Ta sợ ngươi nói sẽ... sẽ... "

Lời nói ngập ngừng đứt câu... Vì lúc này đây nước mắt của Kim Ngưu đã dần ứa ra...

Thủy Ngọc không khác gì như là một người chị gái ruột của cậu. Nhìn thấy cảnh này hỏi sao cậu không đau lòng. Thâm tâm hơn nữa chính là cả gia tộc đang đến nguy cơ bị diệt vong...

Kim Ngưu không muốn biết về con người hay thân thế của chính bản thân mình. Điều đó có còn quan trọng nữa hay không ? Chính vì vậy Kim Ngưu không ngừng ra sức ngăn cản Thủy Ngọc nói chuyện.

Thủy Ngọc là một cô gái rất đơn thuần. Cô không chỉ xem kim ngưu là đại thế tử mà còn như là một đứa em trai...

Gia Tộc thì gần sắp đến con đường diệt vong. Rốt cuộc cũng không thể nào để kim ngưu rơi vào tay của chúng. Thế giới này thật sự sẽ loạn mất...

Vì thế cho dù có chết đi chăng nữa ! Thủy Ngọc cũng phải cố gắng nói hết sự thật cho Kim Ngưu nghe : " thái tử người cần nên biết rõ về bản thân mình... Hãy để thần nói hết những gì người cần nghe. Người hãy coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của thần. "

Kim Ngưu bối rối : " ta... ta..."

Thủy Ngọc gắng gượng nói rõ ràng rành mạch cho Kim Ngưu hiểu: " từ xa xưa đến nay đã tồn tại đến năm tộc cầm chủ quyền. Nhưng thiên tộc của chúng ta được xem như là thần hộ mệnh của bốn tộc còn lại. Chúng ta trấn dữ, nắm quyền giữ hòa bình cho bốn tộc... các vị tiên tử đã lập ra một cuốn sách... Cuốn sách này chính là bảo vật của vạn năm. Đã sống xuyên suốt qua hàng triệu thế kỷ. Vì là một cuốn sách cổ. Có sức mạnh ẩn chứa bên trong nó có thể sẽ dẫn đến tới thế giới này sẽ bị diệt vong, nên các vị tiên tử đã giấu chúng đi. Nó được tương truyền lại từ các đời sau, nhưng không ai biết rõ vị trí xác định của cuốn sách đó. Một lần tình cờ thiên tộc chúng ta đã tìm thấy một vài nét chữ trên phiến đá sau hang động ở phía Nam cách cung điện năm trăm kilômét. Nó nói rằng chỉ có vị tiên tử được sinh ra từ đá hoa sen ngũ sắc là chúa của các vị thần cũng là người sẽ tìm ra cuốn sách cổ đó, trấn giữ sức mạnh trong cuốn sách đó và đưa thế giới sống lại trong hòa bình... và đứa trẻ đã được sinh ra từ đá hoa sen thần ngũ sắc kia chính là người đó. "

Kim Ngưu nghe thấy thế liền kinh ngạc hỏi : " Nếu ngươi nói như vậy thì ta không phải do cha mẹ sinh ra ? "

Thủy Ngọc đáp : " đúng. Người là tiên tử từ đá hoa sen ngũ sắc hóa ra. Phía dưới cuối dòng phiến đá đó còn nói. Đứa trẻ được hình thành từ đá hoa sen ngũ sắc sẽ có năng lực rất khác so với những người còn lại. Người hãy chuẩn bị nghe những điều quan trọng sau đây. "

Kim Ngưu : " được..."

Thủy Ngọc : " máu của vị tiên tử là một nguồn sức mạnh cho ai uống phải nó. Một giọt máu nhỏ cũng đủ làm người chết sống lại. Nước mắt chính là là vị thuốc hóa giải mọi căn bệnh gây đến chết người. Đặc biệt nhất chính là giọng hát. Giọng hát của người mang theo sức mạnh cứu rỗi của những linh hồn lạc lối. Người tuyệt đối không được để bản thân mình chảy máu, vì máu của người là loại mà những kẻ phàm ác muốn có nhất. "

Kim Ngưu nghe đến vậy liền cảm thấy bản thân mình lại sợ hãi chính mình như vậy. Năng lực này lại là điều cấm kỵ . Hèn gì từ nhỏ cậu đã được bao bọc rất kỹ.

Kim Ngưu bối rối hỏi : " Nếu người nói ta từ hoa sen ngũ sắc hóa thành Vậy thì lấy căn cứ đâu mà cho ta là đứa trẻ đó ? "

Thủy Ngọc hơi yếu nói : " vì viên đá đó còn nói rằng. Bên cạnh bị tiêm tử đó còn có một vị hắc xà đi theo "

Tiểu xà nghe đến tên mình được nhắc qua trong giọng nói yếu ớt thoi thóp của cô nương kia... mình mà ngạc nhiên nhìn Kim Ngưu rồi lại nhìn đến Thủy Ngọc mà nói : " hắc xà ngươi nói đến chính là ta "

Thủy Ngọc : " đúng là con rắn nhà ngươi... thời gian cũng không còn nhiều ta muốn làm phép để bảo vệ ngươi và chủ tử của ta "

Kim Ngưu : " người vì sao Muốn làm phép lên chúng ta. "

Thủy Ngọc chỉ cười mà không nói gì vì cô biết là thời gian của mình không còn nhiều nữa cũng như thời gian mà thái tử ở đây cũng không còn nhiều. Bọn họ sắp đuổi kịp đến rồi.

Lấy hết tu vi của mình còn sót lại đem con tiểu hắc xà kia xong ấn vào người của Kim Ngưu. Trên mặt Kim Ngưu liền hiện rõ những vết dấu ấn bị phong ấn nơi đó chính là nơi tiểu hắc xà nằm ngủ. Chờ đến ngày Kim Ngưu tìm thấy cuốn sách cổ mà tỉnh giấc.

Kim Ngưu chưa kịp tiếp thu những gì mà Thủy Ngọc đang làm. Thủy Ngọc đột nhiên Mở cánh cổng xuyên qua đến nơi Vương Quốc khác thì Kim Ngưu đã bị thủy Ngọc đẩy vào cổng.

Kim Ngưu hét to : " Thủy Ngọc... ta không thể rời khỏi Thiên tộc. "

Thủy Ngọc cười tươi nói : " người cứ yên tâm đến thế giới loài người kia. Chiếc vòng cổ mà người đang đeo chính là kỷ vật của cha người và người đứng đầu của hiệp hội Hunter. Đến đó và tìm kiếm sự trợ giúp của họ. Phong ấn trên người của người đã bị thần niêm phong. Sẽ không thể nào phát huy ra được năng lực của người, mùi máu của người sẽ không còn nồng như trước nữa. Nhưng người nên nhớ tuyệt đối không được để máu của mình vương vào ai. Tạm biệt thái tử... Kim Ngưu "

Kim Ngưu khóc : " không ... "

-----------------

Thế giới con người, hiện đại công nghiệp hóa...

Đêm hôm đó bầu trời của trái đất liền có một tia sáng rơi xuống từ bầu trời. Hiện tượng này người dân không thể thấy được vì trời đang rất mưa to... sấm đánh âm vang, gió lớn gào thét.

Kim Ngưu đã rơi xuống đây và cậu đang ở trong tình trạng hấp hối. Rơi xuống căn nhà của vợ chồng nhà họ Lục...

Hết chương 1
Mong mọi người cho ý kiến và hãy cmt phía dưới nhé
đừng quên hãy bình chọn cho chuyện của mình ^~^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro