Không Tên Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nheo mắt lại nhìn cửa lớn Vân Vương Phủ đang bị rất nhiều Ngự Lâm quân vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài. Tính toán dựa theo diện tích của bốn phía tường thành của Vân Vương Phủ, ước chừng lão hoàng đế xuất động khoảng năm ngàn Ngự Lâm quân. Năm ngàn Ngự Lâm quân là một khái niệm gì chứ? Có thể nói là đủ để tịch thu tài sản và diệt môn cả một nhà rồi!

Vân Thiển Nguyệt mím môi thật chặt, nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh, "Ngươi thấy sao?"

Vẻ mặt Dung Cảnh lạnh nhạt, ánh mắt ôn nhuận nhìn Vân Thiển Nguyệt: "Bình thường khi xuất động Ngự Lâm quân có hai loại tình huống, một loại là tịch thu tài sản và diệt môn, loại còn lại là đến đây bắt người. Nếu không phải là loại trước, thì nàng nói lúc này Hoàng thượng muốn bắt nhất là người nào ở Vân Vương Phủ?"

Vân Thiển Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Ta sẽ không giao Vân Mộ Hàn cho hắn!"

Ánh mắt của Dung Cảnh lóe lên: "Nếu Hoàng thượng đã xuất động Ngự Lâm quân thì cũng không dễ dàng giải quyết đâu. Nếu công khai kháng chỉ, lúc này hắn đang giận dữ, vừa vặn tìm được lý do để động thủ với cả Vân Vương Phủ."

"Động thủ Vân Vương Phủ thì ta phải sợ hắn hay sao? Năm ngàn Ngự Lâm quân đến đây bắt người, có vẻ vẫn còn thiếu một ít!" Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, "Không tra rõ nguyên nhân cái chết của công chúa, lại tới trước cửa Vân Vương Phủ bắt người. Ta cũng muốn nhìn xem hắn lấy ra lý do gì!"

Dung Cảnh cười nhạt, không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt cũng không lập tức đi ra, mà là đứng ở tại chỗ nhìn động tĩnh ở cửa lớn, chỉ thấy Ngự Lâm quân vây quanh toàn bộ Vân Vương Phủ, đối diện cửa lớn có mở ra một con đường, từ con đường đó đi ra hai người, một người trong đó làm cho nàng khẽ giật mình, không khỏi khẽ kinh ngạc: "Dạ Khinh Nhiễm?"

"Ừ, nàng không nhìn lầm, là Dạ Khinh Nhiễm!" Dung cảnh gật đầu.

"Không phải là hắn bị ngươi điểm huyệt sao? Sao lúc này lại xuất hiện ở chỗ này? Hắn có thể tự mình giải khai huyệt đạo?" Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Nhiễm mặc một thân khôi giáp, mặt mũi túc mục (nghiêm túc + trang trọng), đi theo phía sau hắn là thống lĩnh Ngự Lâm quân Triệu Chính.(truyện được post độc quyền tại: www.tamvunguyetlau.com)

"Dạ Khinh Nhiễm tu luyện võ công khác với người bình thường, người bình thường tu luyện đều là kinh mạch chân khí đi lưu thông các nơi trong thân thể, mà võ công mà Dạ Khinh Nhiễm tu luyện chính là công pháp đảo ngược, chân khí trong thân thể hắn là đi ngược lại. Cho nên, có thể nghịch chuyển để giải khai huyệt đạo của ta mà vẫn bình an vô sự. Huống chi từ nhỏ hắn đã nghiên cứu thủ pháp điểm huyệt của Vinh vương phủ, việc hắn có thể sớm giải khai huyệt đạo cũng không có gì kì lạ." Dung Cảnh cũng nhìn Dạ Khinh Nhiễm, ấm giọng nói.

"Làm sao hết lần này tới lần khác người tới lại là Dạ Khinh Nhiễm đây!" Vân Thiển Nguyệt mím hai cánh môi lại thật chặt.

"Nếu người tới không phải là Dạ Khinh Nhiễm thì nàng sẽ động thủ? Nếu hắn tới thì nàng không động thủ sao. Ý nàng nói là như thế phải không?" Dung Cảnh thu hồi tầm mắt từ trên người Dạ Khinh Nhiễm, nhướn mày nhìn Vân Thiển Nguyệt, mây mù ngưng tụ từng tấc trong đôi mắt của hắn.

"Ý ta muốn nói là ta vừa mới cầm xích luyện xà của Dạ Khinh Nhiễm nên không tiện động thủ với hắn." Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, lôi kéo hắn đi thẳng về phía trước, trong đầu cũng đang nhanh chóng nghĩ đối sách. Nếu người khác tới thì nàng nhất định sẽ giáo huấn một phen, sau đó làm ầm ĩ đến long trời lỡ đất rồi hành sự tùy theo hoàn cảnh, nhưng giờ đây người đến lại là Dạ Khinh Nhiễm, như vậy phải đổi sách lược rồi.

Tựa hồ Dung Cảnh nở nụ cười thoáng qua, mây mù trong mắt tiêu tan, không nói thêm gì nữa, bước theo Vân Thiển Nguyệt đi thẳng về phía trước.

Hai người mới vừa đi tới khúc quanh, đã thấy Vân Mạnh với sắc mặt tái nhợt chạy tới, nhìn thấy hai người vội vàng nói: "Thiển Nguyệt tiểu thư, Hoàng thượng phái Ngự Lâm quân đến đây muốn áp giải thế tử vào Đại lao Hình bộ."

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt phát lạnh, quả nhiên nàng đoán không sai, nàng lạnh giọng hỏi: "Vì sao Hoàng thượng phải áp giải ca ca đi Đại lao Hình bộ?"

"Đương nhiên là vì cái chết của Thanh Uyển công chúa, nghe nói sau khi Thất hoàng tử mang người tiến cung gặp Hoàng thượng, khi Hoàng thượng nhìn thấy Thanh Uyển công chúa chết thảm như vậy liền nổi trận lôi đình, vì vậy lập tức hạ lệnh tới bắt thế tử vào Đại lao Hình bộ, lĩnh chỉ đến đây chính là Nhiễm Tiểu vương gia và Triệu thống lĩnh Ngự Lâm quân. . . . ." Vân Mạnh run run nói: "Bây giờ người đã tới, lão nô mới vừa bẩm báo lão Vương Gia và Vương gia, lão Vương Gia nói từ nay về sau chuyện trong phủ đều do tiểu thư ngài làm chủ. Việc này. . . . . . việc này phải xử lý thế nào ạ, thế tử bị thương nặng như vậy, nếu bị áp giải vào Đại lao Hình bộ thì còn có thể còn mạng sao?"

"Không có chuyện gì, ngươi không cần phải gấp gáp, chúng ta đi qua xem một chút!" Vân Thiển Nguyệt trấn an Vân Mạnh một câu, che dấu thần sắc, đi thẳng về phía trước.

Vân Mạnh cũng không thèm lau mồ hôi trên trán, lập tức đi theo sau Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh.

Đi tới cửa lớn Vân Vương Phủ, chỉ thấy đội ngũ Ngự Lâm ngũ chỉnh tề, đầu đội khôi giáp, áo giáp màu bạc, trường mâu đại đao(thương lớn) lấp lánh hàn quang, người người mặt mũi trang nghiêm. Tuy bây giờ là buổi trưa, nhưng không khí ở cửa lớn Vân Vương Phủ xơ xác tiêu điều. Ngự Lâm quân cũng chia làm ba bảy loại, tất nhiên hôm nay tới bao vây Vân Vương Phủ bắt người chính là loại thượng đẳng nhất.

Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm bị che ở dưới khôi giáp, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ cảm thấy một thân khôi giáp, bên hông trang bị bảo kiếm, tư thế oai hùng nhưng cũng rất trầm ổn và đầy sát khí. Lúc này hắn cùng với lúc bình thường giống như hai người khác nhau, thiếu niên luôn dương dương tự đắc, tiêu sái với tư thế oai hùng giờ đây đã hoàn toàn lột xác thành tướng quân, giống như một vị lão tướng rong ruổi nơi sa trường, không nhìn thấy bất cứ một dấu vết non nớt nào từ trên người hắn.

"Phụng mệnh Hoàng thượng, Vân Mộ Hàn bảo vệ công chúa bất lực, khiến công chúa chết thảm, lập tức áp giải vào Đại lao Hình bộ, chờ đợi xử trí." Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt đi tới, nhìn tay nàng đang lôi kéo Dung Cảnh, mặt không thay đổi nói.

"Chính ca ca ta cũng bị thương nặng, khó khăn lắm mới cứu được một mạng. Vân Vương Phủ cũng muốn Hoàng thượng cho một công đạo đấy! Bây giờ lại phái quân đến đây bắt người? Hoàng thượng dượng có vẻ quá không anh minh rồi." Vân Thiển Nguyệt thu hồi toàn bộ tâm tình, mặt cũng không biểu tình nhìn Dạ Khinh Nhiễm.

"Rốt cuộc là Vân thế tử có oan khuất hay không, sau khi tra rõ tự nhiên sẽ biết. Hôm nay ngươi không thể chống lại Hoàng mệnh." Dạ Khinh Nhiễm dứt lời, khoát tay ra hiệu, ra lệnh cho Triệu thống lĩnh: "Đi vào bắt người!"

"Dạ!" Triệu thống lĩnh được lệnh, vung tay lên, mang theo một đội người ở phía sau đi vào bên trong.

"Đứng lại!" Vân Thiển Nguyệt quát một tiếng, mặc dù giọng nàng không lớn, cũng không tức giận, nhưng lại ẩn chứa uy hiếp.

Thân thể Triệu thống lĩnh run lên, lập tức không tự chủ được mà dừng bước.

"Vân Thiển Nguyệt, ngang nhiên ngăn trở chính là kháng chỉ. Ngươi có biết kháng chỉ thì bị tội gì không?" Giọng điệu của Dạ Khinh Nhiễm hơi trầm xuống.

Đáy lòng của Vân Thiển Nguyệt trầm xuống, nghĩ tới từ lúc mất đi trí nhớ cho tới lúc khôi phục trí nhớ, Dạ Khinh Nhiễm vẫn luôn gọi nàng là tiểu nha đầu. Hôm nay rốt cục nghe thấy hắn gọi thẳng tên nàng để xác định ranh giới giữa hai bên. Nhớ tới ngày ấy nàng đi Đức thân vương phủ, Đức Thân lão Vương Gia nói, chung quy Dạ Khinh Nhiễm vẫn là người của hoàng tộc Dạ thị, trong thân thể người của Đức phủ thân vương đều vĩnh viễn chảy dòng máu của hoàng tộc Dạ thị. (truyện được post tại: www.tamvunguyetlau.com) Mặc dù tính tình của Dạ Khinh Nhiễm khác với tất cả các nam nhân của Dạ thị, nhưng cho dù hắn là một ngoại lệ thì hắn vẫn luôn là con cháu của Dạ gia. Nàng mấp máy môi, lạnh lùng nói: "Thanh Uyển công chúa hạ độc hoa tình với ca ca ta, mới dẫn tới sự việc như thế, nàng tự gây nghiệt không thể sống. Có thể oán trách người nào chứ? Ca ca của ta không sai, tự nhiên không phải đi Đại lao Hình bộ. Chẳng những hắn không đi Đại lao Hình bộ, ta còn muốn muốn Hoàng thượng cho Vân vương phủ một công đạo đấy."

"Hoàng thượng nói tra rõ chuyện này. Nếu chuyện này thật như lời ngươi nói, Vân thế tử bị công chúa hạ độc, mới dẫn đến cái chết thảm của công chúa, Hoàng thượng tất nhiên sẽ thả người. Hoàng thượng thánh minh, đương nhiên sẽ không oan uổng người vô tội." Dạ Khinh Nhiễm trầm giọng nói: "Ngươi tránh ra!"

"Nếu tra ra ca ca ta vô tội, nhưng hắn thật đã bị giải vào Thiên Lao, hắn ở trong thiên lao chịu khổ thì sẽ tính toán như thế nào đây?"

Vân Thiển Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Không oan uổng người vô tội? Giờ đây không phải là đang oan uổng người vô tội sao. Cho dù là vua của một nước, thiên tử miệng vàng lời ngọc muốn trị tội người khác cũng cần phân rõ phải trái. Con gái của hắn là người, nhi tử của người khác thì không phải là người sao?"

"Vân Thiển Nguyệt, chú ý quân thần khác nhau!" Dạ Khinh Nhiễm quát lạnh, "Hôm nay ngươi nói lời đại nghịch bất đạo, ta có thể bắt ngươi hỏi tội!"

"Hay cho một câu quân thần khác nhau. Quân phải có đạo làm vua, thần mới có thể tuân theo đạo làm thần. Nếu Hoàng thượng là thánh minh thì sẽ không phải không biết phân biệt trắng đen đã sai người tới bắt ca ca ta. Thời điểm ta tới hiện trường còn thấy ca ca ta che chở bảo vệ cho Thanh Uyển công chúa, nếu không hắn sẽ không bị trọng thương đến vậy, rõ ràng hắn có thể tự mình rời đi nhưng hắn lại không làm thế. Thanh Uyển công chúa tỉnh lại cảm thấy xấu hổ nên tự sát. Việc này có thể oán trách được ai chứ? Nếu ta không tới kịp, ca ca ta cũng sẽ mất mạng." Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lạnh lẽo, giọng nói cũng trở nên bén nhọn, "Bắt người vô tội, Vân Vương Phủ thề sống chết sẽ không giao người. Đừng nói hôm nay là năm ngàn Ngự Lâm quân, kể cả năm vạn Ngự Lâm quân cũng đừng mong áp giải được ca ca ta đi Đại lao Hình bộ. Ta đại nghịch bất đạo đã thành thói quen, Hoàng thượng dượng cũng sớm biết rồi."

"Việc này không giống bình thường! Thánh chỉ đã hạ, năm ngàn Ngự Lâm quân là phụng mệnh làm việc." Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt: "Ngươi cũng đã biết thánh chỉ là cái gì? Người kháng chỉ, giết không tha. Người ngăn trở thánh chỉ, cũng bị xem như kháng chỉ. Bất kể như thế nào, hôm nay công chúa đã chết cũng là do Vân thế tử bảo vệ không tốt."

"Vậy ngươi có thể động thủ! Hiện tại liền bắt ta đi." Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười: "Dù sao Hoàng thượng đã sớm muốn phế Vân Vương Phủ rồi, bây giờ thật vất vả mới có cớ nữ nhi của hắn bị chết để nắm được nhược điểm của Vân vương phủ, mượn chuyện này để máu nhuộm Vân Vương Phủ mà thôi."

Dạ Khinh Nhiễm trầm mặt nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn hắn, hôm qua Dạ Khinh Nhiễm nằm ở trên giường hoặc là phải nói Dạ Khinh Nhiễm của trước kia cùng với Dạ Khinh Nhiễm đang mặc khôi giáp lúc này quả nhiên là hai người. Hắn hiểu được quân nhân là phải phục tùng mệnh lệnh. Xem ra Dung Cảnh nói không sai, nếu lão hoàng đế đã phái Dạ Khinh Nhiễm cùng năm ngàn Ngự Lâm quân đi, thì sẽ không dễ dàng mà dừng tay lại. Hắn cho rằng Vân Vương Phủ không dám công khai kháng chỉ sao? Nếu vậy hôm nay nàng sẽ làm cho hắn xem.

"Ngươi thật sự muốn ngăn trở?" Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào mắt Vân Thiển Nguyệt.

"Hoàng thượng không thánh minh, ta đương nhiên không tuân theo." Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

"Cảnh thế tử, ngươi thân là người trong triều đình, hôm nay cũng muốn kháng chỉ theo Vân Thiển Nguyệt sao?" Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên chuyển hướng sang Dung Cảnh. Lần đầu tiên hắn không gọi Dung Cảnh là nhược mỹ nhân, mà gọi Cảnh thế tử.

"Nhiễm Tiểu vương gia, ta đứng ở chỗ này thì bị xem là cùng kháng chỉ sao?" Dung Cảnh nhướng mày.

"Không phải thì là tốt nhất! Ta khuyên ngươi mau tránh ra xa một chút, đao kiếm không có mắt, nếu làm ngươi bị thương thì ngươi cũng chỉ có thể chịu thôi." Dạ Khinh Nhiễm quay đầu, khoát tay với Triệu thống lĩnh, trầm giọng nói: "Đi vào bắt người! Nếu có người dám ngăn cản, bắn tên, giết không tha!"

"Dạ!" Triệu thống lĩnh liếc Vân Thiển Nguyệt rồi dẫn người đi vào bên trong phủ.

Vân Thiển Nguyệt lập tức xuất thủ, Hồng Nhan Cẩm trong tay áo bay ra, nhẹ nhàng quét qua, trong nháy mắt Triệu thống lĩnh và đội người phía sau hắn bị đánh trở lại. Ánh mắt nàng lạnh xuống nhìn Dạ Khinh Nhiễm: "Nếu ngươi muốn năm ngàn Ngự Lâm quân táng thân ở đây, ta tuyệt đối phụng bồi!"

"Vân Thiển Nguyệt! Ngươi có biết kháng chỉ thì sẽ bị xét nhà diệt môn không?" Dạ Khinh Nhiễm nhìn đoàn người bị đánh về, chân mày nhướng lên.

"Ta chỉ biết không hỏi xanh đỏ đen trắng mà tới bắt người của ta thì ta sẽ không giao người" Vân Thiển Nguyệt thu hồi Hồng Nhan Cẩm, thản nhiên nói.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Hồng Nhan Cẩm của Vân Thiển Nguyệt, trong nháy mắt ánh mắt có chút lờ mờ không rõ, lát sau, hắn cất cao giọng hô to: "Bắn tên!"

Dạ Khinh Nhiễm vừa dứt lời, đội cung tên Ngự Lâm quân lập tức tiến lên, đồng thời giương cung, một loạt mưa tên bắn về phía Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt đứng bất động, Hồng Nhan Cẩm từ trong tay áo bay ra giống như một dải ngân hà, mang theo một mảnh chân khí đánh về phía Ngự Lâm quân. Thoáng chốc, mưa tên bị đánh trở lại, một đoàn Ngự Lâm quân té xuống.

"Triệu thống lĩnh, ngươi đi bẩm báo với Hoàng thượng, Vân Thiển Nguyệt của Vân Vương Phủ kháng chỉ. Xin Hoàng thượng định đoạt." Dạ Khinh Nhiễm nhìn thoáng qua đoàn người Ngự Lâm quân đang ngã xuống đất, phân phó Triệu thống lĩnh.

"Dạ!" Triệu thống lĩnh bò dậy từ trên mặt đất rời khỏi Vân vương phủ, đi về hướng hoàng cung.

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng vuốt Hồng Nhan Cẩm trong tay, Hồng Nhan Cẩm nhẹ mềm trơn ấm, nàng nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nghĩ tới chẳng lẽ hôm nay là ngày nàng phải ngả bài với lão hoàng đế sao? Nàng cứ có cảm giác chuyện này có cái gì không đúng. Lão hoàng đế sắp tới sẽ tổ chức đại thọ năm mươi lăm, huống chi chuyện này chưa điều tra rõ mà đã muốn áp giải Vân Mộ Hàn hỏi tội, mặc dù có tra ra được, thì không khỏi phải làm to chuyện này. Như vậy không phải cố ý muốn công bố cho thiên hạ biết Thanh Uyển công chúa chết như thế nào sao? Làm như vậy thì có lợi gì cho lão hoàng đế?

Dạ Khinh Nhiễm không tiếp tục hành động, cũng không nói nữa, chẳng qua là mặt không biểu tình nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cứ cảm giác chuyện này hôm nay bất thường ở chỗ nào, nàng cỗ gắng suy nghĩ, bỗng nhiên có cái gì chợt lóe lên trong đầu, mặt nàng biến sắc, điểm nhẹ mũi chân phi thân đi Tây Phong Uyển. Ánh mắt Dung Cảnh cũng chợt sáng lên, theo sát nàng đi Tây Phong Uyển.

Dạ Khinh Nhiễm thấy hai người rời đi, khoát tay chặn lại, nói với phía sau: "Một đội cấm vệ đi theo ta vào bắt người!"

"Dạ!" Đội quân sau lưng nhất tề lên tiếng.

Dạ Khinh Nhiễm không thi triển khinh công, mà là dẫn người đi bộ vào bên trong.

Từ lúc Vân Mạnh đi theo sau Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt tới giờ, vẻ mặt hắn vẫn luôn trắng bệch, đi đứng run run, hắn không nghĩ đến Thiển Nguyệt tiểu thư thực có can đảm dám kháng chỉ. Lúc này thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt rời đi, nhìn Dạ Khinh Nhiễm đi vào, hắn cũng lập tức đi theo phía sau.

Vân Thiển Nguyệt đi tới Tây Phong Uyển, trong viện yên tĩnh một cách không tầm thường, đáy lòng nàng trầm xuống, nhẹ nhàng rơi xuống trong sân, đẩy cửa vọt vào gian phòng của Vân Mộ Hàn, chỉ thấy Vân Mộ Hàn vốn đang phải nằm ở trên giường giờ đây đã không thấy đâu, một tỳ nữ nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, trong tay còn nắm chặt chén thuốc, nước thuốc văng đầy mặt đất. Nàng lập tức ngồi xổm người xuống, bấm vào nhân trung của tỳ nữ một cái.

Tỳ nữ kia chậm rãi tỉnh lại.

"Ca ca của ta đâu?" Vân Thiển Nguyệt trầm giọng hỏi.

"Thiển Nguyệt tiểu thư?" Tỳ nữ tỉnh lại có chút mê mang nhìn Vân Thiển Nguyệt, lát sau, nàng trợn to mắt, vội la lên: "Thiển Nguyệt tiểu thư, thế tử bị Diệp công chúa mang đi rồi!"

"Diệp Thiến?" Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra: "Ngươi xác định?"

"Xác định! Diệp công chúa đã từng ở trong phủ của chúng ta, cũng đã từng tới nơi này của thế tử, cho nên nô tỳ mới biết Diệp công chúa." Tỳ nữ khẳng định gật đầu, "Diệp công chúa không che mặt, cũng không che dấu hành tung cho nên nô tỳ mới không đề phòng, nếu không nô tỳ chỉ cần hô một tiếng sẽ có động tĩnh . Nô tỳ cho rằng Diệp công chúa đến thăm thế tử, không nghĩ lại. . . . . ."

"Diệp Thiến đã tới đây vào lúc nào?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

"Là hai ngày trước, khi đó ngài không có ở trong phủ." Tỳ nữ nói: " Khi đó Diệp công chúa cũng không ở lâu, rất nhanh liền rời đi"

"Khi đó ca ca của ta có ở đây không?" Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

"Thế tử có ở đây, giống như là Diệp công chúa đặc biệt đến tìm thế tử !" Tỳ nữ gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt đứng lên, nhìn về phía cửa thấy Dung Cảnh đang đi tới, truyền âm nhập mật hỏi, "Ngươi thấy chuyện này như thế nào?"

"Chắc là Diệp công chúa biết rõ chuyện trao đổi giữa Vân Mộ Hàn và Nam Lăng Duệ. Hôm nay nàng bắt được Vân Mộ Hàn, có lẽ muốn đàm điều kiện với chúng ta. Trong tay chúng ta có Vạn chú vương Nam Cương, trong tay nàng không thể không có một con át chủ bài được, không phải sao?" Dung Cảnh ấm giọng nói.

"Sao ta lại không nghĩ tới Diệp Thiến chứ!" Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Vân Mộ Hàn còn đang bị thương nặng, Diệp Thiến có thể mang hắn đi nơi nào? Huống chi hôm nay lão hoàng đế còn muốn áp giải Vân Mộ Hàn vào Đại lao Hình bộ, giọng nói của nàng có chút trầm: "Sao nàng lại không bắt Nam Lăng Duệ?"

"Trong lòng nàng rõ ràng biết nàng ta có tình ý với Nam Lăng Duệ, mặc dù bắt được Nam Lăng Duệ, cũng không uy hiếp được nàng. Hôm nay bắt được Vân Mộ Hàn, lấy tình cảm huynh muội của nàng với Vân Mộ Hàn, đương nhiên có thể đàm điều kiện với nàng" Dung Cảnh nói.

"A, quả nhiên là người không đơn giản !" Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười.

"Nếu đơn giản thì ba năm trước sao nàng ta dám làm một số giao dịch với Dạ Thiên Dật được?" Dung Cảnh cũng cười cười.

"Không biết chuyện hôm nay nàng ta làm có liên quan tới Dạ Thiên Dật hoặc là nói nàng ta lại có giao dịch với hắn hay không?" Vân Thiển Nguyệt nhớ tới ba năm trước đây, chậm rãi thu hồi nụ cười, nàng từng giấu Dạ Thiên Dật rất nhiều chuyện, Dạ Thiên Dật cũng từng giấu nàng rất nhiều chuyện. Giọng nói của nàng bỗng nhiên thấp mà trầm, "Nếu lần này nàng ta liên thủ với Dạ Thiên Dật thì sẽ có hậu quả gì đây?"

"Hậu quả chính là Dạ Thiên Dật dùng chuyện này tới uy hiếp nàng gả cho hắn." Giọng nói của Dung Cảnh cũng trầm thấp thêm một phần.

"Diệp Thiến thì sao?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày. (truyện được post tại: www.tamvunguyetlau.com)

"Không nói chính xác được!" Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, trước khi mất trí nhớ nàng cũng chỉ mới gặp Diệp Thiến có hai lần, trừ ba năm trước đây khi nàng ta giao dịch với Dạ Thiên Dật, thì còn có năm năm trước nàng nhìn thấy nàng ta đuổi theo Dạ Khinh Nhiễm luôn trốn tránh nàng ta. Hai lần đó nàng chưa từng chính diện gặp nàng ta. Sau khi nàng mất trí nhớ Diệp Thiến mới tìm tới Thiển Nguyệt các, kết hợp chuyện phát sinh trước kia cùng chuyện sau khi mất trí nhớ có thể thấy thoạt nhìn Diệp Thiến là người đơn giản, nhưng thật ra thì rất phức tạp. Nàng ta có thể vì Xích luyện xà mà có thể đi theo Dạ Khinh Nhiễm năm năm, nàng ta thích Nam Lăng Duệ nhưng lại có thể áp chế mình, hôm nay nói nàng ta dùng chuyện này để hợp tác với Dạ Thiên Dật thì cũng không phải là không được.

Trong khi hai người đang nói chuyện, Dạ Khinh Nhiễm đã dẫn người đi tới Tây Phong Uyển.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ nếu sớm biết Diệp Thiến đã mang người đi, nàng còn ngăn cản làm cái gì? Nghĩ đến chỗ này, tâm tư nàng khẽ động, bỗng nhiên nhìn Dạ Khinh Nhiễm, bởi vì Dạ Khinh Nhiễm, toàn bộ lực chú ý của nàng đều đặt ở trên người Dạ Khinh Nhiễm cùng năm ngàn Ngự Lâm quân hắn mang tới, mới không phát giác Diệp Thiến lén vào Vân Vương Phủ, nếu không với công lực giờ đây của nàng, nếu có người tiến vào Vân Vương Phủ, sao nàng có thể không phát hiện ra chứ. Nàng nhìn Dạ Khinh Nhiễm nói: "Ca ca của ta bị Diệp Thiến mang đi rồi! Cho dù ta không kháng chỉ, ngươi cũng không bắt người đi được."

Dạ Khinh Nhiễm dừng bước, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, cũng không nói chuyện, khoát tay ra phía sau, có hai người xông vào phòng, dạo qua một vòng rồi đi ra ngoài, lắc đầu với Dạ Khinh Nhiễm, "Hồi bẩm Nhiễm Tiểu vương gia, trong phòng không có người nào!"

Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, nói với tên binh lính kia: "Ngươi lại đi bẩm báo Hoàng thượng, Vân thế tử không có ở Vân Vương Phủ."

"Dạ!" Một gã tiểu binh lập tức lên tiếng chạy ra ngoài.

Dạ Khinh Nhiễm không nói thêm gì nữa, bỗng nhiên xoay người đi ra khỏi Tây Phong Uyển, những binh lính kia lập tức đi theo phía sau hắn.

Vân Thiển Nguyệt cau mày nhìn bóng lưng Dạ Khinh Nhiễm, giây lát, nàng nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh, "Có phải Dạ Khinh Nhiễm có cái gì đó bất thường đúng không?"

"Ừ!" Dung cảnh gật đầu, dung nhan như họa xuất hiện một tia u ám.

"Lạ ở chỗ nào?" Vân Thiển Nguyệt thấy từ đầu đến cuối Dạ Khinh Nhiễm không hề quay đầu lại, nàng cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, nhưng không nghĩ ra là không không thích hợp ở chỗ nào.

"Ánh mắt của hắn khi nhìn nàng." Dung Cảnh nói.

"Đúng rồi, ta vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, hóa ra là ánh mắt hắn nhìn ta." Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, "Trước kia ánh mắt của Dạ Khinh Nhiễm luôn mang theo nét cười, nhưng hôm nay. . . . . ." Nàng bỗng nhiên nắm chặt tay, phun ra ba chữ: "Quá xa lạ, giống như là đối xử với người xa lạ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Nghe nói trong tay Hoàng thượng có một viên thuốc thất truyền, tên là vong tình, không biết có phải đã cho Dạ Khinh Nhiễm dùng rồi hay không?" Ánh mắt Dung Cảnh ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào của Tây Phong Uyển, chậm rãi mở miệng.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt biến đổi, nàng biết vong tình, vong tình không chỉ là sẽ quên yêu, mà còn quên đi thất tình lục dục. Sao Dạ Khinh Nhiễm có thể dùng thuốc này chứ? Nàng đứng không vững nữa, điểm nhẹ mũi chân, trong khoảnh khắc bay ra khỏi Tây Phong Uyển, Dạ Khinh Nhiễm mới vừa đi ra cửa viện đã bị nàng ngăn cản. Nàng không nói một lời, đưa tay phải ra định bắt mạch ở cổ tay hắn.

Dạ Khinh Nhiễm lập tức né tránh, cả giận nói: "Vân Thiển Nguyệt, ngươi làm cái gì thế?"

Vân Thiển Nguyệt không nói một lời, lần nữa ra chiêu, tay không rời khỏi cổ tay của hắn.

Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm phát lạnh: "Nếu ngươi không ngừng tay thì đừng trách ta không khách khí!"

Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói một lời, biến hóa chiêu thức, mỗi một chiêu đều nhắm ngay cổ tay Dạ Khinh Nhiễm. Dạ Khinh Nhiễm bị làm cho tức giận, bắt đầu động thủ. Hai người có qua có lại, chiêu thức biến ảo cực nhanh, trong khoảnh khắc đã xuất ra hơn mười chiêu.

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt có chút âm trầm, công lực của Dạ Khinh Nhiễm tăng lên rất nhiều so với một ngày trước. Một ngày trước nàng ở quân cơ đại doanh nhìn thấy Dạ Khinh Nhiễm cùng với khi hắn chặn bên ngoài xe ngựa chất vấn Dung Cảnh về chuyện lương thảo, lúc đó công lực của hắn tuyệt đối không có cao như thế này. Mà nay cư nhiên lại cao đến như vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nàng đang suy nghĩ, chỉ thấy Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên một người biến ảo thành hai người, xuất ra bốn đạo chưởng phong bổ về phía nàng, sắc mặt nàng biến đổi, vội vàng tránh né, nhưng vẫn bị chưởng phong quét qua một bên, thân thể nàng bị đánh ra sau mấy trượng, lui mấy bước liền đụng phải một lồng ngực ấm áp, nàng biết đó là Dung Cảnh, lập tức cảm thấy an tâm hơn, sắc mặt trắng bệch nhìn Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm thu hồi chưởng phong, người nhẹ nhàng rơi xuống, lạnh lùng nhìn Vân Thiển Nguyệt: "Vân Thiển Nguyệt, nếu còn có lần sau, ta muốn cả mạng của ngươi đấy. Đừng cho là ta nói đùa."

Thân thể Vân Thiển Nguyệt có chút cứng ngắc, trước kia nàng trốn tránh không muốn tiếp xúc với Dạ Khinh Nhiễm, nhưng không ngờ tới hôm nay hắn lại trở thành như vậy. Nàng nheo mắt lại, bỗng nhiên đẩy ra Dung Cảnh, Hồng Nhan Cẩm trong tay áo bay về phía Dạ Khinh Nhiễm.

Hiển nhiên Dạ Khinh Nhiễm không ngờ tới Vân Thiển Nguyệt lại ra tay lần nữa, sắc mặt hắn trầm xuống, rút bảo kiếm bên hông ra, đón nhận Hồng Nhan Cẩm của Vân Thiển Nguyệt. Binh khí chạm vào nhau, ngay lập tức xuất hiện hai đạo hàn quang, tia lửa bắn ra bốn phía.

Trong nháy mắt hai người lại lao vào đánh nhau.

Dung Cảnh cũng không ngăn cản Vân Thiển Nguyệt, mà đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng nhìn chăm chú hai người đang đánh nhau, dung nhan như họa hơi có chút lạnh lẽo..

Vân Mạnh và một đội Ngự Lâm quân đi theo phía sau Dạ Khinh Nhiễm cũng chờ ở tại chỗ, Vân Mạnh thì không có việc gì, nhưng đội Ngự lâm quân kia hoàn toàn không có nội lực, nên không thể chống đỡ nổi uy lực mà chân khí của hai người phát tán ra, trong chốc lát đã ngã la liệt thành một mảnh trên mặt đất.

Trong lúc nhất thời hoa cỏ, cây cối, núi giả ngoài Tây Phong Uyển đều bị hủy hết.

Sau nửa canh giờ, cửa lớn Vân Vương Phủ bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to, "Hoàng thượng giá lâm!"

Liên tiếp hô ba tiếng, Dạ Khinh Nhiễm và Vân Thiển Nguyệt phảng phất không nghe thấy, thân ảnh biến hóa, càng đánh càng hăng, Dung Cảnh cũng làm như không nghe thấy, vẫn nhìn hai người. Vân Mạnh nhìn về phía Dung Cảnh, thấy sắc mặt Dung Cảnh nhàn nhạt, trong lòng hắn mới an tâm một chút.

Không bao lâu, lão hoàng đế đã đi tới, theo phía sau hắn là Dạ Thiên Dật, sau Dạ Thiên Dật là Vân Vương gia với sắc mặt trắng bệch, sau đó là Văn Lai cùng đội nghi trượng cung đình của lão hoàng đế, lão hoàng đế tiến vào, phẫn nộ quát một tiếng, "Dừng tay!"

Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên rút tay về, Vân Thiển Nguyệt giống như là không nghe thấy, đánh bay bảo kiếm của hắn, trong khoảnh khắc Hồng Nhan Cẩm đã quấn lấy tay chân Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Nhiễm cả kinh, nàng lại lần nữa đưa tay giữ cổ tay của hắn, vị trí tay nàng đặt ngay tại mạch đập.

"Nguyệt nha đầu, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn làm phản hay sao?" Lão hoàng đế nhìn thấy động tác của Vân Thiển Nguyệt, giận tím mặt.

Vân Thiển Nguyệt không để ý tới lão hoàng đế, mang theo Dạ Khinh Nhiễm người nhẹ nhàng bay lên trên đầu tường Tây Phong Uyển, vừa mới chạm vào mạch đập của hắn nàng liền cảm thấy một cỗ chân khí cường đại đánh bật nàng ra, tay nàng đau nhức, vội vàng dùng chân khí chế trụ, chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể Dạ Khinh Nhiễm rất bao la, nàng kinh dị nhìn hắn.

"Làm sao? Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương phủ có ý với ta hay sao?" Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt rút tay về, gắt gao nhìn Dạ Khinh Nhiễm, bỗng nhiên tung Hồng Nhan Cẩm lên, thẳng tắp ném Dạ Khinh Nhiễm vào trong hồ cách đó không xa. "Phù phù" một tiếng, Dạ Khinh Nhiễm rơi xuống hồ.

"Nguyệt nha đầu, ngươi đang làm gì vậy?" Lão hoàng đế biến sắc, hét lớn hỏi nàng.

Vân Thiển Nguyệt không thèm nhìn lão Hoàng đế, cũng phi thân xuống hồ. Nàng vừa đến trong hồ, lại đưa tay túm lấy cổ tay Dạ Khinh Nhiễm, nói với hắn nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi không dùng vong tình dược có đúng hay không?"

Dạ Khinh Nhiễm trầm mặc không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Vân Thiển Nguyệt.

"Tuyệt thất tình, quên lục dục, người không bằng cầm thú. Dạ Khinh Nhiễm, ta hỏi ngươi, ngươi không có ăn vong tình đúng hay không?" Vân Thiển Nguyệt cũng mắt lạnh nhìn Dạ Khinh Nhiễm: "Nếu ngươi nói cho ta biết ngươi ăn vong tình dược rồi, thì lúc này ta sẽ giết ngươi. Nam nhân Dạ thị đã có quá nhiều cầm thú, thiếu một người cũng không sao."

Dạ Khinh Nhiễm không nói lời nào.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên xuất thủ túm cổ hắn, nàng dùng sức ở cổ tay, trong nháy mắt cổ Dạ Khinh Nhiễm xuất hiện một đạo vết đỏ, nàng dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, "Dạ Khinh Nhiễm, ngươi có nói cho ta biết không, đừng cho rằng ta sẽ nhân từ mà nương tay."

Dạ Khinh Nhiễm vẫn không nói.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nhắm mắt lại, cổ tay chợt dùng sức lần nữa, Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên mở miệng, "Tiểu nha đầu. . . . . ."

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng buông tay, Dạ Khinh Nhiễm ho khan hai tiếng, trong miệng trào ra chút nước, gương mặt ở trong hồ mờ mờ nhưng dưới ánh sáng vẫn có thể thấy được đang đỏ bừng, hắn thấp giọng thở dài, "Mặc dù đã lừa được nhược mỹ nhân, nhưng mà cũng không gạt được muội."

"Đưa thuốc kia cho ta!" Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không biết vì sao hắn phải giả trang thành cái bộ dạng này, nhưng nàng có thể đoán ra mấy phần, lời nói ngày đó của Đức thân lão Vương Gia vẫn còn ở bên tai, mặc dù sau này sẽ đối lập là địch, nhưng nàng cũng không hi vọng Dạ Khinh Nhiễm sẽ biến thành cái xác không hồn

"Đã bị ta ăn, làm gì còn nữa?" Dạ Khinh Nhiễm oán giận nói: "Tiểu nha đầu, muội ra tay thật ác độc!"

"Nếu ta không hung ác thì ngươi có thể nói ra sao?" Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, mím môi hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mới chỉ qua một đêm mà thôi tại sao công lực của ngươi lại tăng lên nhiều như vậy, hơn nữa còn muốn ngụy trang thành bộ dạng này?"

"Muội để cho ta đi ra trước đã, ngày mai ta sẽ giải thích với muội, nếu không Hoàng bá bá sẽ sai người xuống hồ đó, hơn nữa nhược mỹ nhân cũng đang ghen kìa." Dạ Khinh Nhiễm nói.

Vân Thiển Nguyệt nghe được động tĩnh cách đó không xa, tựa hồ có âm thanh của người xuống nước, nàng chế trụ cổ tay Dạ Khinh Nhiễm, từ đáy hồ phá nước phi thân ra ngoài. Trong khoảnh khắc người nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, nàng buông Dạ Khinh Nhiễm ra, lắc lắc cho nước trên người rơi xuống bớt, trước tiên nhìn về phía Dung Cảnh.

Sắc mặt Dung Cảnh nhàn nhạt, giọng nói ôn nhuận nghe không ra cảm xúc gì, "Lập tức vận công hong khô quần áo đi!"

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy vội vàng vận công, chân khí lưu chuyên, không lâu sau đã hong khô y phục. Nàng lại nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh đã dời tầm mắt không nhìn nàng, mà đi nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nàng cũng quay đầu nhìn Dạ Khinh Nhiễm, chỉ thấy lúc này Dạ Khinh Nhiễm cực kỳ chật vật, trên cổ in rõ vết bóp, nhìn thấy mà giật cả mình, nàng thu hồi tầm mắt, khóe mắt liếc qua lão hoàng đế một cái.

"Hồ nháo!" Lão hoàng đế nhìn hai người, sắc mặt xanh mét, "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ai tới nói cho trẫm biết một chút?"

Dạ Khinh Nhiễm và Vân Thiển Nguyệt đều không nói lời nào.

"Nhiễm tiểu tử, Nguyệt nha đầu, nói!" Lão hoàng đế gầm lên một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, nhường quyền chủ động cho hắn, mặc dù khi ở đáy hồ hắn không nói gì, nhưng nàng cũng có thể đoán ra một chút.

Dạ Khinh Nhiễm đưa tay sờ sờ cổ, giũ nước trên quần áo, mặt lạnh nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, nói với lão hoàng: "Hoàng bá bá, ngươi nhất định phải trừng trị Vân Thiển Nguyệt, ta phụng mệnh của Hoàng bá bá đến đây tuyên chỉ, nhưng nàng lại kháng chỉ bất tuân. Tình hình hôm nay ngài cũng thấy đấy. Nữ nhân ngang ngược bực này, càn rỡ không coi thánh chỉ của ngài ra gì nên bị trừng trị thích đáng."

Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

"Nguyệt nha đầu! Mới vừa rồi Triệu thống lĩnh cũng tiến cung bẩm báo với trẫm, nói ngươi kháng chỉ bất tuân, có chuyện này hay không?" Lão hoàng đế trầm mặt nhìn Vân Thiển Nguyệt.

"Không có!" Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

"Không có? Không phải là ngươi làm bị thương Ngự lâm quân của trầm ở cửa ra vào sao? Bây giờ ngươi lại đả thương Nhiễm tiểu tử thì trẫm tận mắt nhìn thấy. Ngươi còn nói không có?" Lão hoàng đế giận dữ nhìn Vân Thiển Nguyệt, "Buồn cười! Ta thấy ngươi càng ngày càng không để trẫm vào trong mắt rồi?" Dứt lời, hắn không đợi Vân Thiển Nguyệt mở miệng, cả giận nói: "Thiên Dật, bắt nàng lại, giải vào Thiên Lao, chờ xử trí."

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy trong lòng cười lạnh, lão hoàng đế cũng chơi chiêu này sao, nàng không hề nói gì .

Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt rồi nói, "Phụ hoàng bớt giận, tất nhiên Nguyệt nhi không dám ngang nhiên kháng chỉ, (truyện được post tại: www.tamvunguyetlau.com) chắc hẳn là có nguyên nhân, hay là để cho nàng nói ra nguyên nhân, sau khi nghe xong rồi xử lý cũng không muộn."

"Còn có cái gì có thể nói chứ? Trẫm tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn là giả sao?" Lão hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dật gầm lên.

"Có đôi khi tận mắt nhìn thấy cũng chưa hẳn là thật, sao phụ hoàng sao không nghe Nguyệt nhi giải thích, xem nàng nói như thế nào?" Dạ Thiên Dật nói.

"Tốt! Vậy trẫm sẽ nghe nàng nói một chút! Xem nàng có thể nói ra cái gì !" Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, vẻ mặt già nua tái nhợt, "Nguyệt nha đầu, ngươi nói cho trẫm vì sao ngươi lại kháng chỉ? Nếu nói không tốt, hôm nay vô luận là người nào cầu xin, trẫm cũng không tha cho ngươi."

"Thanh Uyển công chúa hạ độc hoa tình ca ca ta, ca ca của ta bởi vì trúng độc mới vô lực bảo vệ nàng, thế cho nên mới dẫn tới chuyện nàng tự sát mà chết. Nếu ta đến trễ một bước, ca ca cũng sẽ chết không có chỗ chôn, Hoàng thượng dượng không hỏi rõ phải trái đúng sai đã đến đây bắt người, đương nhiên ta sẽ không giao người. Huống chi, ca ca của ta đã bị Diệp Thiến mang đi rồi, sao ta có thể giao . . . . ." Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi, mở miệng nói với lão hoàng đế, lời còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm giác không khí ở Tây Phong Uyển biến đổi, nàng chợt im miệng.

Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn, ánh mắt cũng nhìn về phía bên trong Tây Phong Uyển. Cơ hồ cùng lúc đó Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm cũng đồng thời quay đầu nhìn lại.

Hơi thở trong Tây Phong Uyển khác so với lúc trước, hiển nhiên đã có người lặng yên không một tiếng động tiến vào bên trong. Vân Thiển Nguyệt chậm rãi thả ra hơi thở dò xét tình hình bên trong, khi đi tới gần chủ phỏng thì hơi thở mà nàng thả ra bị đánh trở về bởi một cỗ hơi thở quen thuộc, nàng nhướng mày, điểm nhẹ mũi chân, trong chốc lát đã bay vào Tây Phong Uyển.

"Nguyệt nha đầu! Ngươi đi đâu?" Lão hoàng đế nhìn chằm chằm vào Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng rời đi, gầm lên hỏi.

"Phụ hoàng, Tây Phong Uyển có động tĩnh, chắc là Nguyệt nhi đi thăm dò." Dạ Thiên Dật thu hồi tầm mắt, nhìn Dung Cảnh, thấy hắn không mở miệng, thì quay sang nói với lão hoàng đế.

"Có động tĩnh gì? Đi! Đi qua xem một chút!" Sắc mặt lão hoàng đế nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, dẫn đầu đi về phía Tây Phong Uyển.

Dung Cảnh, Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm cũng chậm rãi đi theo phía sau lão hoàng đế, đoàn người cùng tiến vào Tây Phong Uyển.

Lúc này, ở bên trong Tây Phong Uyển, Vân Thiển Nguyệt đã vào gian phòng, chỉ thấy Vân Mộ Hàn đang nhắm mắt nằm ở trên giường, trong phòng không có bất kỳ người nào khác. Nàng đi tới trước giường nhìn Vân Mộ Hàn, đưa tay ra bắt mạch cho hắn, lát sau, nàng đi ra khỏi gian phòng, chỉ thấy tỳ nữ kia quy củ đứng ở trước cửa, nàng bất động thanh sắc nhìn tỳ nữ kia một cái, cũng không nói chuyện, nhìn đoàn người lão hoàng đế đi vào trong viện.

"Nguyệt nha đầu, ngươi lại giở trò quỷ gì đó?" Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt đứng ở cửa ra cửa, hắn dừng bước, xuyên qua bức rèm che thoáng nhìn vào bên trong, lập tức dựng thẳng lông mày lên, cả giận nói: "Không phải là Vân Mộ Hàn vẫn ở trong phòng sao? Ngươi nói nhăng nói cuội gì mà hắn ta bị Diệp công chúa mang đi? Chuyện này ngươi phải nói rõ cho trẫm."

"Ngươi tên là Lâm nhi? Ngươi tới kể lại chuyện cho Hoàng thượng." Vân Thiển Nguyệt không đáp lời lão hoàng đế, nhìn về phía thiếp thân tỳ nữ hầu hạ Vân Mộ Hàn đang đứng ở cửa, "Nói một chút đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."

"Trẫm đang hỏi ngươi. Ngươi lại để cho một tiểu nha đầu đến nói cái gì hả?" Lão hoàng đế uy nghiêm nhìn Vân Thiển Nguyệt.

"Hoàng thượng dượng, không phải là ta không muốn nói, mà là ta cũng muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì." Vân Thiển Nguyệt mạn bất kinh tâm (thờ ơ) nhìn Lâm nhi: "Nói đi!"

Lâm nhi "Phù phù" một tiếng quỳ rạp xuống đất, lắc đầu, thấp giọng nói: "Nô tỳ không biết đã xảy ra chuyện gì."

"Không biết?" Vân Thiển Nguyệt cười nhạt, "Ta cảm thấy người biết nhiều nhất chính là ngươi."

"Nô tỳ không biết Thiển Nguyệt tiểu thư đang nói cái gì! Nô tỳ thật sự không biết cái gì." Lâm nhi mạnh mẽ lắc đầu, "Nô tỳ vẫn ở trong nội viện này, chưa từng rời khỏi đây, không biết chuyện của Thiển Nguyệt tiểu thư."

"Hoàng thượng dượng, ngài hỏi đi. Ngài muốn biết cái gì thì hỏi cái đó đi." Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía lão hoàng đế.

Sắc mặt lão hoàng đế nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nhìn Lâm nhi: "Trẫm hỏi ngươi, có phải Vân Mộ Hàn vẫn luôn ở trong phòng phải không? Có phải đã từng bị người nào mang đi rồi lúc này lại đưa trở về hay không?"

"Hồi bẩm hoàng thượng, thế tử vẫn luôn ở trong phòng, nô tỳ vẫn canh giữ ở trong viện, chưa từng đi đâu khác." Lâm nhi lắc đầu.

"Nguyệt nha đầu, trẫm muốn hỏi đúng là chuyện này! Ngươi nói Vân Mộ Hàn bị Diệp công chúa mang đi, thế nhưng bây giờ hắn lại hoàn hảo nằm ở trong phòng, mà tiểu nha đầu này cũng nói hắn vẫn luôn ở trong phòng. Bây giờ ngươi giải thích như thế nào?" Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, "Nguyệt nha đầu, ngươi biết khi quân, kháng chỉ thì bị tội gì không?"

"Hoàng thượng dượng, ngài là Thánh chủ Minh Quân sao?" Vân Thiển Nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại, nghiêm túc nhìn lão hoàng đế.

Lão hoàng đế hừ lạnh một tiếng, cũng không nói chuyện.

"Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Thiên Dật, các ngươi nói hoàng thượng dượng là Thánh chủ Minh Quân sao?" Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Thiên Dật.

"Tất nhiên Hoàng bá bá là Thánh chủ Minh Quân! Vân Thiển Nguyệt, ngươi đừng bày trò để để trút bỏ tội danh kháng chỉ." Vẻ mặt Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn Vân Thiển Nguyệt.

"Phụ hoàng, tuy Nguyệt nhi quần là áo lụa không thay đổi, nhưng không phải là người không hiểu lý lẽ." Dạ Thiên Dật nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái, nói với lão hoàng đế: "Nàng sẽ không vô duyên vô cớ nói Vân thế tử không có ở trong phòng, chắc hẳn là trong chuyện này có vấn đề gì đó."

Lão hoàng đế hừ một tiếng, nhìn về phía Dung Cảnh vẫn đứng đó không mở miệng, giọng điệu hòa hoãn hỏi, "Cảnh thế tử, ngươi nói thử xem. Trẫm có phải là Thánh chủ Minh Quân không?"

"Hoàng thượng có phải là Thánh chủ Minh Quân hay không, trăm ngàn năm sau tự có hậu nhân bình luận." Dung Cảnh nhàn nhạt thi lễ, nhợt nhạt mở miệng.

Lão hoàng đế gật đầu, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt: "Nguyệt nha đầu, trẫm xem rốt cuộc ngươi còn muốn nói cái gì? Trẫm cũng muốn nhìn rốt cuộc ngươi đang chơi trò bịp bợp gì."

"Trước hãy nói chuyện ta kháng chỉ, giải quyết xong chuyện này, rồi xem rốt cuộc là ta bịp bợm hay là người khác bịp bợm." Vân Thiển Nguyệt liếc Lâm nhi, nói với lão hoàng đế: "Hoàng thượng dượng, ta mới vừa nói, ca ca ta mang theo Thanh Uyển công chúa đi Hồ Tịch Nhan, Thanh Uyển công chúa muốn ca ca ta xuống hồ bắt cá cho nàng, trong lúc hắn bắt cá, Thanh Uyển công chúa tự mình té vào trong hồ, ca ca của ta chỉ có thể xuống hồ cứu nàng, nhân cơ hội này, nàng hạ độc hoa tình cho ca ca ta. Ca ca của ta vì giải độc nên đến một chỗ trong hồ ở phía đối diện khe núi để bức độc, trong lúc đó thổ phi đến, nàng tự mình chịu kết cục thảm hại. Sau đó ca ca phát hiện, chạy đến cứu nàng, giết toàn bộ thổ phỉ, không ngờ lại gặp ám sát. May là ta nghe được động tĩnh chạy tới kịp thời, cứu được hắn và Thanh Uyển công chúa, Thanh Uyển công chúa vừa giận vừa xấu hổ nên tự sát. Chuyện xảy ra chính là như thế. Ta muốn hỏi hoàng thượng dượng một chút, vì sao hạ thánh chỉ muốn giải ca ca của ta vào đại lao Hình bộ, mà không truy xét hung thủ thật sự. Ca ca của ta cũng là người bị hại."

"Hắn bảo vệ công chúa không tốt, dẫn đến cái chết thảm của công chúa. Mặc dù hắn cũng là người bị hại, nhưng cũng cần phải trông trông coi chặt chẽ. Nếu trẫm tra ra chuyện đúng như lời ngươi nói, tất nhiên trẫm sẽ cho hắn một công đạo." Lão hoàng đế đợi Vân Thiển Nguyệt nói xong, mặt mũi uy nghiêm mở miệng, "Nguyệt nha đầu, ngươi nghi ngờ thánh ý của trẫm hay sao?. Thanh Uyển thân là công chúa của trẫm, sao nàng có thể biết tới độc hoa tình? Huống chi thần trí luôn luôn không tốt, làm sao có thể hạ độc ca ca ngươi được?"

"Thanh Uyển công chúa là thần trí không tốt sao?" Vân Thiển Nguyệt cười nhạt, "Hoàng thượng dượng, nàng là nữ nhi của ngài, ngay cả ta cũng nhìn ra là nàng thần trí bình thường, chẳng lẽ ngài lại không nhìn ra?"

"Nói bậy nói bạ! Từ sau khi trở về từ Hương Tuyền sơn của Linh Đài tự trở về thần trí của Thanh Uyển vẫn luôn thất thường. Bao nhiêu thái y chẩn đoán bệnh cũng đều không chữa trị được. Tiểu nha đầu, chẳng lẽ y thuật của ngươi còn giỏi hơn cả các Thái y trong Thái y viện sao?" Khuôn mặt của lão hoàng đế mặt càng ngày càng lạnh.

Vân Thiển Nguyệt cười lạnh trong lòng nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, "Cho dù thần trí của nàng thất thường, nhưng hiện tại trên người ca ca của ta vẫn còn lưu lại độc hoa tình, không phải là nàng hạ độc, thì ca ca của ta cũng là bị người khác hại. Hoàng thượng dượng, ngài không thể bởi vì Thanh Uyển công chúa chết, mà cũng muốn đưa ca ca của ta vào chỗ chết. Huống chi ta nhiều lần gặp phải ám sát, ca ca của ta hôm nay cũng gặp phải ám sát, đây rõ ràng chính là có người ở sau lưng muốn diệt trừ Vân Vương Phủ, để cho hoàng thất và Vân Vương Phủ quân thần bất hoà? Nếu ngay cả điểm này hoàng thượng dượng cũng nhìn không ra, ta thật không phát giác ra hoàng thượng dượng là Thánh chủ Minh Quân ở chỗ nào. Việc cấp bách không phải là xem xét đó là sai lầm của ai, mà là nghiêm lệnh tra rõ chuyện này."

"Hả? Ngươi nói cho trẫm nghe, tra rõ như thế nào?" Lão hoàng đế nhướng mày.

"Thứ nhất, lúc ấy Thanh Uyển công chúa là do Thất hoàng tử mang ra khỏi cung. Thứ hai, ca ca của ta nói muốn mang Thanh Uyển công chúa đi hồ Tịch Nhan ở thành Đông nhưng nàng lại khăng khăng muốn đi hồ Tịch Nhan ở thành Bắc. Thứ ba, tại sao công chúa lại vô duyên vô cớ rơi vào trong hồ, ca ca của ta buộc phải xuống hồ cứu nàng, ngài nói nàng không biết đến độc hoa tình, nhưng đúng là nàng đã hạ độc hoa tình cho ca ca ta. Phải biết rằng trong vòng hai canh giờ nếu không giải được độc hoa tình thì sẽ bị mất mạng. Thứ tư, hồ Tịch Nhan ở thành Bắc cách quân cơ đại doanh Tây Sơn gần như thế tại sao lại có thổ phỉ hoành hành?"

Vân Thiển Nguyệt nói một hơi mạch lạc có trật tự, nhìn lão hoàng đế, "Hoàng thượng dượng, nhiều nghi vấn như vậy, ngài lại không tra rõ, còn phái năm ngàn Ngự Lâm quân tới bắt người bị hại là ca ca của ta đây. Mặc dù nói Quân muốn thần chết, thần phải chết, nhưng Quân phải minh (anh minh), thần mới có thể cung kính, cho dù Quân muốn thần chết, cũng phải chết có ý nghĩa. Hôm nay Hoàng thượng dượng làm như vậy thật không công bình, tuy ta chỉ là một nữ tử yếu đuối không thể nói gì, nhưng giờ đây Vân Vương Phủ do ta chưởng gia, đương nhiên ta sẽ không để cho ca ca của ta vốn vô tội, suýt nữa mất mạng lại phải vào đại lao Hình bộ chịu tội nữa. Hôm nay đừng nói hoàng thượng dượng phái năm ngàn Ngự Lâm quân, kể cả năm vạn Ngự Lâm quân, cho dù cả nhà Vân Vương Phủ bị sao trảm, thì loại chuyện bất công như thế này Vân Vương Phủ không thể nghe chỉ tuân theo."

Vân Thiển Nguyệt nói năng có khí phách, mặc dù giọng nói không cao, nhưng thanh thúy rõ ràng, vang dội khắp nơi ở Tây Phong Uyển.

Nàng dứt lời, tất cả mọi người không người nào lên tiếng.

"Nguyệt nha đầu, trước kia đúng là trẫm đã xem thường ngươi rồi! Một tiểu nữ tử mà cũng có thể có kiến giải ngôn luận như thế này, thật đúng là làm cho trẫm thay đổi cách nhìn đấy. Đây là do trước kia ngươi vẫn giấu diếm trẫm , hay là do công lao dạy dỗ của Vân thế tử và Cảnh thế tử đây?" Lão hoàng đế trầm mặc trong chốc lát, nhìn Vân Thiển Nguyệt, một đôi mắt thâm thúy, nhìn không ra cảm xúc gì.

"Bất kể là tự thân ta, hay là ca ca và Dung Cảnh dạy bảo có công, tóm lại hôm nay hoàng thượng dượng làm như thế này ngay cả ta, một tiểu nữ tử đều cho rằng đây là việc làm mất anh minh của ngài, một khi chuyện này bị lan truyền ra ngoài, dân chúng thiên hạ sẽ bình luận hoàng thượng dượng như thế nào? Hậu nhân sau này sẽ bình luận hoàng thượng ngài như thế nào? Thánh chủ minh quân, thần tử cung kính. Ngay cả một nữ nhân như ta cũng hiểu đạo lý trên, ta nghĩ hoàng thượng dượng cũng sẽ hiểu rõ chứ?" Vân Thiển Nguyệt thẳng sống lưng mà đáp.

"Càn rỡ! Vân Thiển Nguyệt, những lời này của ngươi chính là đại nghịch bất đạo. Trên đời này làm gì có cô gái nào vô lễ đối với Hoàng bá bá giống như ngươi chứ?" Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên tiến lên, xin chỉ của lão hoàng đế: "Hoàng bá bá, ta xin chỉ lập tức hành quyết răn đe Vân Thiển Nguyệt ngay tại chỗ. Nếu không thánh chỉ là một lời nói suông, sau này còn người nào muốn tuân theo nữa?"

"Nhiễm Tiểu vương gia, chuyện này quả thật chỉ là chuyện nhà mà thôi. Hoàng thất và Vân Vương Phủ có quan hệ thông gia trăm năm qua, đã sớm là huyết mạch tương liên. Chuyện hôm nay phụ hoàng chỉ muốn cảnh báo mà thôi, cũng không phải thật sự muốn giải Vân thế tử vào đại lao Hình bộ. Phụ hoàng đương nhiên là Minh Quân, sao có thể làm ra chuyện như thế được? Phụ hoàng làm như vậy chỉ muốn chấn nhiếp xuống dưới, rồi tra rõ xem rốt cuộc chuyện này là Vân thế tử hãm hại Thanh Uyển, hay là thật sự có người khác tính kế từ trước, để chúng ta có thể lĩnh chỉ tra rõ việc này." Dạ Thiên Dật tiếp nhận lời của Dạ Khinh Nhiễm, nhìn về phía lão hoàng đế: "Phụ hoàng, ngài nói nhi thần phân tích như vậy có đạo lý hay không?"

Vân Thiển Nguyệt không dấu vết nhướn đôi mi thanh tú một chút, giây lát sau, nàng che kín thần sắc trong mắt.

"Ừ! Nói rất có lý!" Lão hoàng đế chậm rãi gật đầu, trầm giọng phân phó, " Bắt đầu từ ngày hôm nay chuyện Thanh Uyển và Vân thế tử bị hại do ngươi và Nguyệt nha đầu toàn quyền tra rõ, không cho phép bỏ qua một chút dấu vết nào, nhất định phải tra rõ ràng cho trẫm."

"Nhi thần tuân chỉ!" Dạ Thiên Dật lập tức khom người, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn đứng bất động, hắn ôn nhu nói: "Nguyệt nhi, còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn phụ hoàng để chúng ta cùng nhau tra rõ chuyện này."

"Tại sao còn có ta? Có hắn một người không phải là đủ rồi sao?" Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía lão hoàng đế.

"Nguyệt nha đầu, nếu ngươi đã vì ca ca không tiếc cãi lại ý chỉ của trẫm, lại nói một tràng như vậy, nên trẫm muốn nhìn năng lực của ngươi. Huống chi chuyện này dính líu đến Vân thế tử và công chúa của trẫm. Để hai người các ngươi tra rõ trẫm mới có thể yên tâm. Trẫm cho các ngươi thời gian ba ngày, nhất định phải điều tra rõ chân tướng." Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói không cho cự tuyệt, "Đã nghe chưa?"

"Được!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Chuyện này nàng cũng thật sự đang muốn tra rõ, dựa vào người khác tra không bằng dựa vào chính mình.

Lão hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt đáp ứng, gật đầu, nhìn về phía bên trong nhà, nói với nàng: "Trẫm không áp giải Vân thế tử đi đại lao Hình bộ nữa, mà để Vân thế tử dưỡng thương trong phủ, bây giờ ngươi hãy nói chuyện lúc trước Vân thế tử bị mang đi. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện này đương nhiên cũng phải làm rõ" Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, nhấc chân đi về phía Lâm nhi, thấy nàng ta nhu thuận quỳ ở nơi đó, nàng ngồi xổm xuống nhìn nàng ta, cười nói: "Trên tai trái của Lâm nhi có nốt ruồi, mà ngươi thì không có. Tại sao?"

Lâm nhi cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt rat ay kéo ở sau tai, chỉ nghe một tiếng "xoát" rất nhỏ vang lên, từ trên mặt nàng kéo ra được một mặt nạ thật mỏng, mặt nạ bị lấy ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp hơn vài phần so với của Lâm nhi, nàng cầm mặt nạ đưa qua đưa lại, cười cười, "Mặc dù mặt nạ này rất tinh xảo nhưng giả thì chính là giả, không biến được thành thật đấy."

Mặt nàng kia trắng bệch, nghiêm mặt nhìn Vân Thiển Nguyệt.

"Hoàng thượng dượng, bây giờ còn cần ta nói rõ sao?" Vân Thiển Nguyệt cầm lấy mặt nạ nhìn về phía lão hoàng đế.

Lão hoàng đế híp đôi mắt lão lại nhìn, cả giận nói: "Ngươi là người phương nào?"

Nàng kia lắc đầu, bỗng nhiên nhắm mắt lại, muốn cắn lưỡi tự vẫn.

Vân Thiển Nguyệt lập tức nắm cằm của nàng ta, cười nói:, "Thời khắc sinh tử, cũng phải nhìn xem có đáng giá hay không. Hôm nay ngươi chỉ là giả trang thành Lâm nhi mà thôi, cũng không phải là đại sự gì, sẽ không bị chết đâu. Ngươi là tỳ nữ thiếp thân của Diệp công chúa có đúng không?"

Nàng kia sửng sốt nhìn Vân Thiển Nguyệt, có chút không dám tin nàng có thể đoán ra thân phận của nàng ta.

"Diệp công chúa, tiểu nha đầu này lớn lên từ nhỏ cùng ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật nhẫn tâm nhìn nàng chết mà không đi ra sao?" Vân Thiển Nguyệt nhìn vào bên trong phòng, ánh mắt dừng ở trên xà nhà.

Lão hoàng đế cùng tất cả mọi người theo ánh mắt của nàng nhìn về phía xà nhà bên trong phòng. Chỉ thấy trên xà nhà trống không, không có người nào. Lão hoàng đế cau mày, quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt: "Nguyệt nha đầu, trong nhà chỉ có Vân thế tử, làm gì có ai khác nữa?"

"Phụ hoàng, bên trong nhà quả thật là có người, người đã quên Nam Cương có một thuật ẩn thân có thể làm cho người đối diện không nhìn thấy mình. Chắc hẳn Diệp công chúa đã tập thành thuật ẩn thân của Nam Cương rồi." Dạ Thiên Dật chậm rãi mở miệng, ánh mắt chuyển sang hướng Dung Cảnh: "Cảnh thế tử có công lực cao thâm, chắc hẳn đã sớm có cảm giác."

Dung Cảnh chỉ cười nhạt, không nói gì.

Lão hoàng đế nhìn về phía xà nhà bên trong một lần nữa, ánh mắt vẫn có chút nghi ngờ.

"Ha ha, quả nhiên không giấu được Vân Thiển Nguyệt!" Trên xà nhà bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc, tiếng cười còn chưa dứt, từ trên xà nhà có một người nhẹ nhàng rơi xuống, chính là Diệp Thiến.

Vân Thiển Nguyệt thấy nàng đi ra ngoài, chậm rãi buông lỏng tay đang nắm chặt cằm của tỳ nữa kia, cười nói với lão hoàng đế: "Hoàng thượng dượng, bây giờ Diệp công chúa đã ra, ngài muốn biết cái gì thì cứ hỏi nàng, ta tin tưởng Diệp công chúa hiểu rõ vô cùng."

"Diệp công chúa, ngươi đây là. . . . . ." Lão hoàng đế nhìn Diệp Thiến, lại nhìn thoáng qua đám người Vân Thiển Nguyệt, Dung Cảnh, Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, bỗng nhiên cảm giác mình già rồi. Nếu là lúc còn trẻ, hắn cũng có loại nhạy cảm này, mặc dù võ công không cao thâm, nhưng bằng cảm giác, hắn cũng sẽ phát hiện được trong phòng còn có một người. Tuy thuật ẩn thân của Nam Cương lợi hại, cũng không thể khiến bóng người biến mất hoàn toàn..

"Chuyện này có cái gì mà phải giải thích chứ! Ta chỉ đùa giỡn với Vân Thiển Nguyệt mà thôi." Diệp Thiến cười đi ra cửa, nhìn về phía lão hoàng đế nói: "Khi ta đến thì thấy nàng đang ngăn cản Dạ Khinh Nhiễm và năm ngàn Ngự Lâm quân mà hoàng thượng ngài phái đến đây để bắt người. Ta thấy Vân Thiển Nguyệt dám ngang nhiên kháng chỉ, nên muốn giúp nàng một tay mà thôi, dù sao Dạ Khinh Nhiễm thật ác độc, lại có thể ra tay với Vân Thiển Nguyệt, ta thật đúng là không ngờ tới. Lúc này lại thấy hoàng thượng tự mình đến, ta nghĩ chuyện hôm nay chắc là không cần ta hỗ trợ nữa rồi, cho nên ta liền đưa Vân thế tử trở về."

"Là như vậy sao?" Lão hoàng đế dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Diệp Thiến.

"Đương nhiên là như vậy! Nếu không còn có thể như thế nào? Nếu ta thật sự muốn mang Vân thế tử đi, thì tại sao còn mang hắn trở lại? Mà người ta thích lại là Dạ Khinh Nhiễm. Muốn Vân thế tử làm cái gì?" Diệp Thiến gật đầu.

Lão hoàng đế nhìn Diệp Thiến một lát, thấy nàng cười vô cùng rạng rỡ, gật đầu, uy nghiêm nói: "Hóa ra là Diệp công chúa đùa giỡn, muốn giúp Nguyệt nha đầu một tay. Lúc ấy ngươi không nghĩ tới ngươi giúp nàng là đang đối nghịch cùng trẫm sao?"

"Hoàng thượng là Thánh chủ Minh Quân, đây chẳng qua là trò đùa nho nhỏ mà thôi, tự nhiên sẽ không phải là đối nghịch với ngài." Diệp Thiến thản nhiên cười: "Huống chi hôm nay Vân Thiển Nguyệt phụng chỉ tra rõ chuyện ngài phân phó, sau này Vân thế tử ở trong phủ dưỡng thương, ngài chỉ phân phó Dạ Khinh Nhiễm tới phủ áp giải người chứ không phải hạ thánh chỉ đúng không. Cho nên nàng không tính là kháng chỉ, dĩ nhiên ta lại càng không bị xem là đối nghịch với ngài."

"Hôm nay trẫm mới biết được Nguyệt nha đầu và Diệp công chúa đều là người khéo mồm khéo miệng! Người chết cũng có thể bị các ngươi nói cho sống lại!" Lão hoàng đế nghe vậy chợt cười to, khoát khoát tay, "Thôi, chuyện hôm nay trẫm sẽ không truy cứu nữa!"

"Đa tạ Thiên thánh Ngô Hoàng." Diệp Thiến cười thi lễ.

Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt mà cười, cũng không nói cám ơn. Chuyện hôm nay tất nhiên không đơn giản như vậy, cho dù là ai thì trong lòng cũng đều rõ ràng minh bạch, lão hoàng đế phái năm ngàn Ngự Lâm quân, Dạ Khinh Nhiễm giả bộ vô tình, Diệp Thiến dùng tỳ nữ thiếp thân của nàng giả làm Lâm nhi mang Vân mộ Hàn đi rồi lại mang về. Những chuyện này thoạt nhìn như không có liên quan, nhưng thực chất lại có liên quan, nhìn như có liên quan nhưng lại không liên quan.

"Không cần cám ơn! Còn có chưa đầy mười ngày nữa chính lễ mừng thọ của trẫm, nghe nói Nam Cương Diệp công chúa khiêu vũ không tệ. Đến lúc đó có thể khiêu vũ một khúc để cho trẫm và các vị chư thần được thưởng thức một phen." Lão hoàng đế nhìn Diệp Thiến, sắc mặt hòa hoãn.

"Thiên thánh Ngô Hoàng muốn thưởng thức, Diệp Thiến đương nhiên sẽ không để cho Ngô Hoàng thất vọng." Diệp Thiến cười đáp ứng.

Lão hoàng đế gật đầu, nhìn về phía Dung Cảnh, "Cảnh thế tử, hiện tại sứ giả các quốc gia đang trên đường tới Thiên Thánh, mấy ngày nữa sẽ vào kinh. Việc thị sát quân cơ đại doanh hãy tạm thời gác sang một bên, sứ giả vào kinh sẽ do ngươi toàn quyền vất vả tiếp đãi. Có ngươi xuất mã, trẫm mới yên tâm."

"Cảnh tuân chỉ, hoàng thượng yên tâm!" Dung Cảnh nhàn nhạt gật đầu.

"Nhiễm tiểu tử, việc quân cơ đại doanh Tây Sơn tạm thời do Thiên Dục quản lý, từ ngày hôm nay, ngươi chịu trách nhiệm an toàn của kinh thành, nhất định phải tăng cường phòng thủ cho trẫm, không cho phép xuất hiện chuyện ám sát hoặc bất cứ sai lầm nào." Lão hoàng đế nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, trầm giọng nói: "Trẫm giao Ngự Lâm quân và mười vạn binh mã tại kinh thành cho ngươi toàn quyền điều khiển."

"Dạ, Hoàng bá bá!" Dạ Khinh Nhiễm khom người lĩnh chỉ.

"Vân Vương huynh, ngươi sinh được một nữ nhi thật tốt đấy. Tuy tiểu nha đầu này luôn làm cho người ta đau đầu, nhưng trẫm vẫn không nỡ trị tội nàng." Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Vương gia, "Hôm nay nàng dám làm trái ý chỉ của trẫm, ngươi nói ngày mai nàng có thể làm ra chuyện gì nữa không?"

"Lão thần sợ hãi! Thiển Nguyệt quá mức ngang bướng. . . . . ." Vân Vương Gia đổ mồ hôi thấm ướt áo, lúc này nghe lão hoàng đế nói vậy mồ hôi lạnh lại càng ứa ra.

"Nhưng mà nàng có thể làm ra những chuyện này cũng không thấy kỳ lạ. Mặc dù nàng không dịu dàng như Vân Vương Phi năm đó, nhưng đó là thực chất bên trong a, thật ra trẫm biết nàng rất giống Vân Vương Phi, là giống từ trong xương. Vân Vương Phi cũng chỉ dịu dàng khi ở trong Vân vương phủ mà thôi. Ra khỏi Vân Vương Phủ, nàng cũng không phải là nàng nữa." Lão hoàng đế dứt lời, ý tứ hàm xúc sâu thẳm nhìn Vân Vương gia, "Vân Vương huynh, ngươi thấy trẫm nói có đúng không?"

Vân Vương Gia tựa hồ không biết nên nói như thế nào, có chút vô thố.

Lão hoàng đế cười một tiếng, không hề nhìn Vân Vương gia nữa, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt: "Nguyệt nha đầu, trẫm nghe nói hôm nay Tam công tử của Hiếu thân vương phủ tới đây đón Đại tiểu thư của Vân Vương phủ ra ngoài ngắm hoa hả, ngươi đã đáp ứng mối hôn sự này?"

"Mặc dù ta không thích Hiếu thân vương phủ, nhưng nếu lang có tình, thiếp có ý. Tất nhiên ta nguyện ý thành toàn chuyện tốt này." Vân Thiển Nguyệt dừng một chút, ý hữu sở chỉ (ý tại lời nói), "Nhưng người phá hoại nhân duyên của người khác sẽ bị thiên lôi đánh đấy, ta không muốn bị thiên lôi đánh đâu."

Sắc mặt Dạ Thiên Dật hơi đổi.

Hình như khóe miệng Dung Cảnh có chút cong lên.

Nụ cười trên mặt lão hoàng đế cứng đờ, nghiêm mặt nói: "Ngươi, cái xú nha đầu này, sớm muộn gì sẽ có ngày ta cho ngươi nếm chút khổ sở, lúc đó ngươi sẽ biết cái gì gọi là nói không thể nói lung tung, việc không thể làm loạn. Phải trừng trị ngươi để ngươi không dám không sợ trời không sợ đất, vô pháp vô thiên nữa." Dứt lời, hắn nhìn mọi người, rồi nói với Dạ Khinh Nhiễm: "Nhiễm tiểu tử, cho Ngự Lâm quân rút lui!"

"Hoàng bá bá, ngài cứ bỏ qua cho Vân Thiển Nguyệt như vậy sao?" Dạ Khinh Nhiễm bất mãn nói: "Nàng khiến ta bị thương, suýt nữa bóp chết ta ở trong hồ, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy."

"Nhiễm Tiểu vương gia, ngươi luận võ với Nguyệt nhi bị thất bại mà thôi. Chỉ là một chút thương tích, qua hai ngày là sẽ tốt thôi. Ta thấy việc này coi như xong đi." Dạ Thiên Dật nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng.

"Đúng vậy, Nhiễm tiểu tử, Nguyệt nha đầu cũng giống như tiểu Ma vương, chính là một hỗn nha đầu mà thôi. Chuyện hôm nay coi như xong! Nếu còn có lần sau, trẫm nhất định không tha cho nàng." Lão hoàng đế dứt lời, nói với Văn Lai: "Bãi giá! Hồi cung!"

"Bãi giá! Hồi cung!" Văn Lai hô lớn một tiếng.

"Cung tiễn hoàng thượng!" Mọi người nhất tề khom người.

Lão hoàng đế đi ra khỏi Tây Phong Uyển, Văn Lai và đội danh dự theo sát phía sau, Vân Vương gia vội vàng đi tiễn lão hoàng đế.

Sau khi lão hoàng đế rời đi, Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng với Vân Thiển Nguyệt, "Vân Thiển Nguyệt, nói cho ngươi biết, chuyện hôm nay bổn Tiểu Vương sẽ không để yên như vậy đâu. Sau này ngươi cẩn thận đấy, tốt nhất đừng tiếp tục chọc giận Hoàng bá bá nữa, nếu không ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt."!"

"Thủ hạ bại tướng mà thôi!" Vân Thiển Nguyệt không so đo nói.

Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy giận tím mặt, vừa muốn xuất thủ, Dạ Thiên Dật ra tay ngăn cản Dạ Khinh Nhiễm, nhắc nhở hắn, "Phụ hoàng nói ngươi mang theo Ngự Lâm quân rút lui! Ta nhớ được thời điểm phụ hoàng hạ chỉ cho ngươi năm trăm Ngự Lâm quân thôi, ngươi lại thỉnh chỉ xin phụ hoàng năm ngàn. Hôm nay năm ngàn Ngự Lâm quân đã chịu ảnh hưởng không ít, còn không lập tức cho bọn họ rút lui? Chẳng lẽ ngươi còn muốn để bọn họ qua đêm ở Vân Vương Phủ?"

Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, rút tay về, hung hăng nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, bước nhanh đi ra ngoài. Theo hắn rời đi, toàn bộ năm ngàn Ngự Lâm quân vây quanh Vân Vương Phủ giống như thủy triều đồng thời rút lui.

Say khi năm ngàn Ngự Lâm quân rút lui, ở bên ngoài Vân Vương Phủ không khí khẩn trương, xơ xác, tiêu điều đã giảm đi rất nhiều.

"Chuyện hôm nay là như thế nào? Ngươi nói Dạ Khinh Nhiễm xin chỉ mang năm ngàn người đến đây?" Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

"Ừ! Sau khi ta hồi cung, phụ hoàng nhìn thấy Thanh Uyển như vậy liền nổi trận lôi đình, phái Triệu thống lĩnh dẫn năm trăm Ngự Lâm quân đến đây bắt người, lúc ấy Đức thân vương thúc và Dạ Khinh Nhiễm cũng có mặt ở đó. Dạ Khinh Nhiễm nói năm trăm Ngự Lâm quân không đủ uy hiếp với Vân Vương Phủ, nếu nàng kháng chỉ bất tuân, năm trăm Ngự Lâm quân và Triệu thống lĩnh cũng không làm gì được, hắn tự mình xin chỉ đến đây. Phụ hoàng liền đáp ứng!"

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cười nhạo nói: "Ta vậy mà không biết mình đắc tội với Dạ Khinh Nhiễm lúc nào!" Dứt lời, nàng nhìn về phía Diệp Thiến, "Còn có Diệp công chúa, ta cũng không biết mình đắc tội với ngươi khi nào!"

"Đắc tội?" Diệp Thiến cười một tiếng, "Vân Thiển Nguyệt, ta đang giúp ngươi đấy."

"Vậy sao?" Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

"Đương nhiên!" Diệp Thiến thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, nàng xoay mặt qua một bên, ngáp một cái, đưa tay đỡ thiếp thân tỳ nữ của nàng đang quỳ trên mặt đất lên, "Đi!" Dứt lời, nàng điểm nhẹ mũi chân, chuẩn bị phi thân rời đi.

Vân Thiển Nguyệt xuất thủ ngăn cản nàng, "Diệp công chúa cứ đi như vậy sao? Ta cũng muốn biết tỳ nữ Lâm nhi của ca ca đang ở đâu? Nếu nàng mất mạng, tiểu tỳ nữ này của ngươi phải ở lại hầu hạ ca ca của ta đấy!"

"Tiểu tỳ nữ kia đang ngủ ở phòng của ngươi." Diệp Thiến hất tay Vân Thiển Nguyệt ra.

Vân Thiển Nguyệt cũng đồng thời buông tay ra, nhìn phương hướng Diệp Thiến biến mất, ánh mắt lóe lên, cũng không ngăn cản nữa.

"Nguyệt nhi, phụ hoàng để ta và nàng tra rõ chuyện này, ta thấy nên bắt đầu từ hôm nay luôn. Việc cấp bách đương nhiên là. . . . . ." Dạ Thiên Dật thấy Diệp Thiến rời đi, nhìn thoáng qua Dung Cảnh, nói với Vân Thiển Nguyệt, hắn vừa mới nói được một nửa thì nghe được có người đi tới, hắn lập tức quay đầu lại, thấy người tới là Văn Lai, hỏi: "Văn công công, có chuyện gì vậy?"

"Bẩm Thất hoàng tử, hoàng thượng nói mời Thất hoàng tử và Cảnh thế tử đi theo hoàng thượng vào cung một chuyến, nói muốn cùng hai ngài thương nghị chuyện hạ táng Thanh Uyển công chúa, xem nên xử lý như thế nào ạ. Là chôn cất trước, hay là tra ra chủ mưu sau lưng rồi mới chôn cất." Văn Lai cung kính nói.

"Được! Ta sẽ đi ngay." Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh, ôn nhu nói với Vân Thiển Nguyệt: "Đợi xử lý xong chuyện của Thanh Uyển, ta lại tới tìm nàng."

"Ừ, nếu quá muộn thì không cần phải tới nữa! Hôm nay ta mệt mỏi lắm! Ngày mai rồi hãy nói." Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay. Nghĩ tới hôm nay Thanh Uyển công chúa không được sạch sẽ, đối với hoàng thất mà nói là một vết nhơ, đương nhiên nàng ta sẽ không được hậu táng vào Hoàng Lăng,. Hơn nữa lại sắp tới đại thọ năm mươi lăm năm của lão hoàng đế, nghe nói hai tháng trước Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị cho thọ thần của hắn, đương nhiên đây mới là chuyện đại sự, nên không thể nào khoa trương hạ táng cho Thanh Uyển công chúa, huống chi mấy ngày nay là ngày nắng nóng. Chắc là chỉ chôn cất qua loa mà thôi.

"Cũng được!" Dạ Thiên Dật gật đầu, xoay người nhìn về phía Dung Cảnh: "Cảnh thế tử, mời!"

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt từ trên ống tay áo của nàng dời đi, nhàn nhạt gật đầu: "Thất hoàng tử, mời."

Hai người cùng nhau rời đi, nhưng Dung Cảnh đi lại nhẹ nhàng, chậm chạp, đi sau Dạ Thiên Dật một bước, không tới một lát thân ảnh cẩm bào màu tím nhạt và thân ảnh cẩm bào màu trắng nguyệt nha đã đi ra khỏi Tây Phong Uyển.

Chưa đến một lát Tây Phong Uyển náo nhiệt đã không còn tiếng người, Vân Thiển Nguyệt xoay người đi vào gian phòng của Vân Mộ Hàn một lần nữa. Nàng vừa tới cửa thì chỉ thấy Vân Mộ Hàn vẫn nhắm mắt ngủ say, nàng đi tới trước giường đưa tay kéo, kéo ra được một lớp mặt nạ tơ tằm từ trên mặt hắn, dưới mặt nạ lộ ra một khuôn mặt xa lạ, nàng nhìn khuôn mặt lạ lẫm này, mím môi thật chặt.

Lão hoàng đế cũng không đi vào gian phòng, mà là từ cửa sổ nhìn vào xem xét tình hình bên trong. Cho dù hắn có bước vào, đoán chừng hắn cũng không phát hiện ra thuật dịch dung tinh diệu như vậy, mà nàng thông qua hơi thở mới biết đây không phải là Vân Mộ Hàn, nhưng lại không thể vạch trần.

Bởi vì Diệp Thiến công khai mang đi Vân Mộ Hàn, đương nhiên là nàng ta muốn có thẻ bài để đàm phán với nàng, nhưng lại sợ lão hoàng đế biết nàng ta đã mang Vân Mộ Hàn, đến lúc đó lão hoàng đế sẽ nổi lên lòng nghi ngờ rồi tra xét, vạn nhất bị lão hoàng đế biết được Vạn chú vương của Nam Cương đã rơi vào trong tay của nàng và Dung Cảnh, nàng ta sẽ mất đi lợi thế. Cho nên nàng ta đi rồi quay lại, tìm thế thân giả trang thành Vân Mộ Hàn. Mà mặc dù nàng biết người kia không phải là Vân Mộ Hàn, nhưng cũng không vạch trần. Bởi vì một khi nàng vạch trần, có lẽ Diệp Thiến sẽ nói ra chuyện của Nam Lăng Duệ và Vân Mộ Hàn, như vậy, hôm nay Vân Vương Phủ chắc chắn sẽ bị xét nhà diệt tộc rồi.

Không thể không nói, sau trận khôi hài năm ngàn Ngự Lâm quân bao vây Vân Vương Phủ, Diệp Thiến là người thắng lợi lớn nhất.

Mặt khác, chắc lão hoàng đế và Đức thân vương phủ là cùng một phe, cho Dạ Khinh Nhiễm dùng vong tình, lại bị Dạ Khinh Nhiễm dùng phương pháp nào đó làm mất đi công hiệu của vong tình, nhưng hắn vì giấu kín lão hoàng đế và Đức thân vương, cho nên mới xin năm ngàn Ngự Lâm quân tới vây Vân Vương Phủ áp giải Vân Mộ Hàn, bất hòa với nàng, đối xử vô tình và nhẫn tâm với nàng để chứng minh cho lão hoàng đế hoặc là Đức thân vương thấy hắn thật sự đã vong tình. Nàng không cho rằng lúc ấy Dạ Khinh Nhiễm đã lừa gạt được Dung Cảnh, Dung Cảnh thân ngồi nhà tranh có thể ngồi xem thiên hạ. Cho nên, chắc là hắn đã biết lão hoàng đế và Đức thân vương cho Dạ Khinh Nhiễm dùng vong tình. Nên hắn mới nhắc nhở nàng kiểm tra Dạ Khinh Nhiễm. Quả nhiên ở dưới đáy hồ nàng đã ép được Dạ Khinh Nhiễm nói ra sự thật.

Mưu kế này hoàn thành, Dạ Khinh Nhiễm coi như đã đạt được mục đích. Nhưng nàng vẫn nhìn không thấu Dạ Thiên Dật sắm vai trò gì trong những chuyện này. Chuyện gì cũng không liên quan đến hắn, nhưng lại cảm thấy chuyện gì cũng có liên quan đến hắn.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay che cái trán, dùng ngón giữa nhẹ nhàng xo xoa ở mi tâm, trong phòng yên tĩnh, mỗi suy nghĩ của nàng đều bị ngăn trở, nhưng lại không tìm thấy diểm dừng chân. Lát sau, nàng thả tay xuống, hướng ra phía bên ngoài gọi: "Mạc Ly!"

"Tiểu thư!" Mạc Ly nhẹ nhàng thả người rơi xuống

"Mạc Ly, ngươi ở bên cạnh ta đã bao nhiêu năm?" Vân Thiển Nguyệt nhìn Mạc Ly.

"Từ sau khi Vương Phi qua đời ạ!" Mạc Ly nói.

"Những năm này ngươi vẫn đi theo bên cạnh ta, số lần ta phân phó chuyện cho ngươi có thể đếm được trên đầu ngón tay nhỉ." Vân Thiển Nguyệt hỏi.

"Trước khi tiểu thư mất trí nhớ vẫn chưa từng gọi qua ta." Mạc Ly cúi đầu, giọng nói có chút ảm đạm.

Vân Thiển Nguyệt cười cười, "Đó là bởi vì ta trời sanh chỉ tin tưởng chính mình, mà không tin tưởng người khác. Đối với ta, ẩn vệ luôn vô dụng. Cho nên, kể từ hôm nay, ngươi không còn ẩn vệ của ta nữa."

Mạc Ly biến sắc, nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên kiếm cầm trong tay kề lên cổ mình.

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, Hồng Nhan Cẩm trong tay áo theo cửa sổ bay ra, quấn lấy kiếm của hắn, cau mày nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn nói: "Ta nói ngươi không phải là ẩn vệ của ta, chứ chưa nói là không dùng ngươi, ngươi chết cái gì?"

Mạc Ly ngẩn ra.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn nói: "Bây giờ ngươi lập tức khởi hành đi Nam Cương một chuyến, mang ngọc tỷ của Nam Cương Vương về đây cho ta. Ngươi chỉ cần đi tới đó thì sẽ có người tiếp ứng ngươi. Sau khi trở về ngươi sẽ quang minh chính đại đi theo bên cạnh ta. Ta không cần ẩn vệ."

Mạc Ly kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt mơ hồ lộ vẻ xúc động. Vân Thiển Nguyệt mỉm cười nhìn hắn, giây lát sau, hắn nới lỏng kiếm, quỳ một chân trên đất, "Dạ! Tiểu thư! Thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro