past lives

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"làm ơn đừng gọi tôi tỉnh
tôi không mơ, tôi không mơ mà"

đôi khi tớ có cảm giác cuộc sống này là một giấc mơ. tớ đang mơ, mơ một giấc mơ mang tên "cuộc sống".

tớ không sống, tớ chỉ mê man cứ thế qua ngày, không có cảm giác chân thực, không hiểu được mình bước tiếp vì cái gì, điều gì.

"trống rỗng, cậu nhỉ?"
"ừ, chính là nó đó. cảm giác mơ hồ lạc lối, trống rỗng, cứ như phía trước chẳng có gì ngoài một mảng xám, một làn sương mù dày đặc, như đêm đen không có ánh đèn đường, như khoảng không vô định."

tớ không tìm thấy lối ra. tớ cũng không cố, vì tớ sợ hãi, có lẽ vậy. vì tớ không biết mình đang cố vì điều gì.

"vì sao vậy? nó có gì quan trọng sao?"

"..."

cậu biết không, tự dưng tớ thấy hoài niệm vô bờ bến.
"sao tự dưng lại hoài niệm?"

thật ra, chính tớ cũng không biết mình hoài niệm vì điều gì. con người mà, những ảnh hưởng của ca nhạc, truyền thông, phim ảnh luôn tiêm nhiễm vào tâm trí ta một khái niệm có tên "hoài niệm". chẳng biết vì sao nhưng những bản nhạc hay bộ phim xoay quanh chủ đề "hoài niệm" sẽ luôn luôn tạo sức hút lớn. tuổi thơ, năm tháng cũ, chốn cũ, người cũ, "the good old days". phải chăng "hoài niệm" đã luôn luôn nằm trong bản năng của con người?

"ngày tháng cũ" của tớ không có nắng vàng, cũng không có những cánh đồng mênh mông hay dòng sông rộng lớn, chẳng có diều hay trăng, chẳng có áo trắng hay xe đạp.

"thế gian ngày đó" dường như đã trở nên phức tạp hơn, mới mẻ hơn, hiện đại hơn. dù vẫn còn nhiều dấu vết xưa cũ.

"vậy rốt cuộc cậu đang hoài niệm về điều gì?"

tớ vẫn luôn có cảm giác lạ lắm. giống như tớ vẫn luôn đang tìm kiếm một cái gì đó, một người nào đó, một việc nào đó, một ai đó, một nơi chốn, một mảnh ghép, một linh hồn...vì tớ vẫn luôn luôn không hiểu được, bản thân mình đang muốn điều gì, đang đấu tranh vì cái gì, nên có lẽ tớ mới cảm thấy mình cần một lý do, một mục tiêu để sống tiếp, để hướng về.

tớ khát khao nó.

nhưng tớ mệt rồi.

tớ có cảm giác mình đang "chết". chết dần từng ngày. héo úa, cằn khô như cái cây, cái cỏ, cái hoa bên đường chẳng có ai chăm sóc. thế giới này cũng chỉ đến thế thôi. tớ cũng chỉ đến vậy thôi. lỡ mê man lâu quá rồi, mê man mộng mị. cuối cùng cũng phải tỉnh lại thôi.

"nhưng cậu muốn mơ tiếp."

"..."

phải không? tớ muốn mơ tiếp phải không? nhưng có gì để mà mơ chứ?

"cậu nói vậy nhưng trong thâm tâm cậu vẫn luôn hi vọng sẽ có điều gì đó xảy ra, phải không?"

nắng vàng. phải rồi.
nắng vàng và những bãi cát trắng. trăng bạc và đêm đầy sao.
sách và mùi giấy mới. mưa, mùi gỗ ẩm, mùi nước hoà với cát bụi.
lửa, những đốm lửa mùa đông. đom đóm và những cánh diều.
sách, vở, va li, hành trang và những chuyến bay đến vùng đất mới. sa mạc và tuyết, thảo nguyên và đồng cỏ, núi và băng, sông và rừng.
thế giới và tôi.

"mơ tiếp đi."

hả?

"cậu hãy mơ tiếp đi. không cần tỉnh lại, đừng tỉnh lại. đó sẽ là những giấc mơ đẹp, tớ hứa đấy!"

phải không? tớ không biết nữa. nhưng mà, tớ biết...
tớ không hề muốn tỉnh lại

và thế là tôi mơ tiếp, không biết bao giờ sẽ tỉnh lại nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro