P.16(Có lẽ nào)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Sáng hôm sau)
PN:anh ơi
Tuấn:j em
PN:anh cho em đi chs xíu nha
Tuấn:em đi chs ở đâu
PN:em chỉ ra côg viên chs xíu thôi
Tuấn:um,z em đi đi
PN:dạ em cảm ơn anh
Nhung ôm chầm lấy anh khiến anh ko nỡ làm mất Nhung thêm nữa
Tuấn:thôi em đi chs xíu về nha
PN:dạ,bye anh
Nhung vừa đi ra tới công viên thì thấy Quỳnh đang ngồi ở cái ghế đá hôm quá
Nhung định lẻn đi ra chổ khác thì bị Quỳnh nhìn thấy
MQ:Nhung ơi*chạy lại ôm lấy Nhung*
PN:anh làm j z
PN:thả tui ra mau
MQ:*buôn ra*em nhớ anh ko,anh nhớ em lắm 
PN:tui thấy anh quen lắm mà ko nhớ
MQ:em có bị sao ko,sao ko nhớ anh được
MQ:lại đây ngồi vs anh*kéo Nhung lại chỗ ghế đá ngồi*
MQ:r em kể cho anh nghe đi
Nhung bắt đầu kể lại hết mọi chuyện từ lức được Tuấn cứu giúp tới h
MQ:em ko nhớ anh thiệt hả,anh là ng yêu của em mà
PN:xin lỗi nhưng tôi ko nhớ..a
MQ:em sao z
PN:tôi đau đầu quá
MQ:*ôm Nhung vào lòng r vỗ vỗ vào lưng Nhung*
MQ:sao r em đỡ chx
PN:dạ cũng đỡ r
Tuấn đang ở nhà thấy Nhung đi lâu quá nên chạy đi kím Nhung
Chạy ra tới công viên thì thấy Quỳnh ôm Nhung
Tuấn:*chạy tới*em làm j z hả
Tuấn:anh kia buôn ng yêu tôi ra
PN:*chạy lại ôm Tuấn*anh ơi em đâu đầu quá
Tuấn:*đẩy Nhung ra*em làm sao mà để anh ta ôm em z hả
PN:sao anh la em*khóc*
MQ:sao anh la cô ấy dữ z*định đi lại zỗ Nhung*
PN:*đẩy Quỳnh ra*anh đi ra đi*ngồi xuống đất khóc
Tuấn và Quỳnh lòng như muk xé toạt ra vì nhìn thấy nước mắt của Nhung
Tuấn:thôi đi về
PN:ko,em hỏng về đâu
Tuấn:bây h có đi về ko*hung dữ*
PN:dạ về
Tuấn:đi!
------------------
                  Hết ời
Em xin lỗi mn,truyện này hơi ngắn vì em sắp đi học òi
                 Bye mn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro