Chap 4: Đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó trừng mắt nhìn người vừa nói câu đó, tóc đỏ, vuốt keo, tai đính viên đá quý màu đen, mắt xám tro có xen lẫn những tia lạnh, dây chuyền hình thập được dịp lộ ra nằm trên khuôn ngực rắn chắc bởi 2 chiếc cúc áo bị bung ra hờ hững, mang vẻ đẹp lai. Người con trai này quả thật theo nó là rất đẹp, ko phải là vẻ baby như những ngôi sao Hàn Quốc, mà có nét gì đó rất bí ẩn và thoáng vẻ bất cần, chưa kể đến cái khoản lạnh lùng kiệm lời vô đối thường khiến những đứa con gái chết mê chết mệt, cũng may vì nó có hệ miễn dịch cực tốt với cái gọi là " mĩ nam" gì đó nên giờ đây nó ko quan tâm cho lắm đến cái người ở đối diện. Hắn ko nói gì, chỉ lơ đãng đút tay vào túi quần, khinh khỉnh nhìn nó, mắt lạnh cơ hồ ko chứa một chút xúc cảm nào! - Leader của SMT lại đánh 1 đứa con gái, có thấy nhục mặt quá ko?- nó cười khẩy.

- I DON'T CARE!- hắn cố tình nhấn mạnh- suy cho cùng cô cũng là 1 thiên thần mang đôi cánh màu đen thôi cũng chả thuần khiết gì đâu! Kiêu quá rồi cưng ạ!- hắn gằn giọng rồi dần bước tới.

Nhanh như gió, nó toan đấm hắn nhưng hắn vẫn nhanh hơn, đã đỡ được đòn của nó, nó đấm 1 cái là hắn lại chắn 1 cái, độ phòng thủ của tên này cực chuẩn, đúng thật là nó ko thể nào đánh lơ tơ mơ như mấy " con gà" kia được! Gần nửa giờ trôi qua mà bọn nó cứ như mèo vờn chuột, chơi trò đuổi bắt nhau. Cả 2 đều ko ngờ đối thủ lại khó "nuốt" như thế, có lẽ kì này, cái bản tính cao ngạo đã khiến họ coi thường nhau quá rồi! Nó đột ngột chuyển hướng, ko tấn công phần trên nữa, bất ngờ thục 1 chỏ vào ngực Jun rồi thừa thắng xông lên, thưởng luôn 1 cái đấm vào bụng, bị như thế khiến hắn phải thoái lui.

-Khá lắm!- hắn cười nhạt- khúc dạo đầu kết thúc!

Dứt lời, hắn bắt đầu phản đòn, chính giữa tụi nó là những cái bàn học được xếp ngay ngắn, lợi dụng thế đó, hắn dùng sức ép mấy cái bàn về thẳng phía nó; bị dồn đến gần sát chân tường, nó vung người nhảy lên bàn, những cái bàn cứ xô vào nhau mà di chuyển khiến nó mặc dù muốn vẫn ko thể nào đứng vững được, mất thăng bằng. Có hộp gỗ vuông gần đó ( hộp đựng phấn) , biết nó định nhảy khỏi bàn, hắn phang thẳng hộp gỗ ấy về phía nó, ko né tránh kịp, hộp gỗ đã đáp trúng bả vai nó như mong muốn của hắn, cái hộp vừa trúng nó thì nắp hộp bị hở ra, bụi phấn văng tung tóe, mất đà, nó té xuống sàn. Hắn tiến sát nó, giở giọng khinh thường:

- Té đẹp!

Chưa chịu thua, thừa cơ hội hắn đang lơ là, nó nhanh nhẹn dùng chân đá vòng ra phía sau gối hắn khiến hắn vì bất ngờ mà khụy chân xuống, bằng cặp mắt màu xám lạnh, hắn nhìn nó.

- Lỳ thật!

- Quá khen!- nó nói rồi khóe môi nhếch lên, tạo thành 1 nửa vòng cung hoàn hảo.

Hơi bất ngờ, sau cú đá đó của nó Jun vẫn có thể đứng dậy bình thường, thường thì ai bị nó dùng chiêu này thì ít nhất là 2, 3 ngày sau mới có thể đi lại bình thường được; có chăng, nó đã ra tay quá nhẹ ??? Thấy mắt nó có gì đó chuyển biến, đoán được là nó bị phân tâm, có sơ hở, hắn gạt chân nó, khiến nó phải ngã người ra sau nhưng cũng mau chóng lấy lại được thăng bằng.

Nó dùng chân đá lên cổ hắn nhưng ko thành vì tay hắn đã kịp chụp lấy chân nó, nhưng điều hắn chưa kịp nghĩ ra là chân còn lại đang trụ đất, nó phi thẳng lên bụng hắn khiến hắn phải buông ra, thân hình cũng theo lực đá của nó mà bị lùi về phía sau, phần xương chậu va đập khá mạnh với cạnh bàn, bỏ qua cơn đau, tì tay vào cái bàn gần đó, lấy thế dùng chân đá thẳng vào bả vai bị thương của nó. Hắn lấy thế lại, hết đấm vào bụng rồi lại đá thêm 1 cái ngay khớp gối nó, cũng may nó né kịp, ko thì tiêu, hắn là con trai, sức nó ko bằng hắn vốn là hiển nhiên, chỉ có điều nó ko ngờ là hắn lại " hết mình" như thế! Hắn lại ào lên, phía sau là chân tường, nó ko thể né, nhanh trí lấy chai nước hoa trong túi ra, nó hướng vào hắn mà xịt, theo phản xạ hắn lùi lại.

- Đểu!- hắn.

- Chưa bằng anh !- nó.

Cả hai tuy là đều bị "thiệt hại" khá nặng nhưng mặt ai cũng lạnh và tỉnh như nhau, ko hề thấy một tia hoảng loạn hay sợ hãi. Cả hai cứ đối đầu nhau như thế, đúng thật là kẻ tám lạng, người nửa cân. Nó thấp thoáng liếc ra khung cửa sổ phía sau lưng, đây chỉ là lầu 1, 1 phút đứng ở thế phòng thủ, đầu óc thông minh của nó đã kịp tính toán.

- Quá bất cẩn! Cáo từ! Nếu ko đuổi theo, trận này hòa!

Nói rồi nó nhảy xuống sân qua ô cửa sổ sau mình, hắn tại sao lại bất cẩn ko chịu khóa khung cửa đó chứ? Tuy thế nhưng hắn vẫn ko buồn đuổi theo nó. Kì này 2 bên đều thương tích đầy mình. Có lẽ do mệt quá nên cả 2 đều quên đi bạn của mình.
~Hết chap4~
Aaaaa....hay toá dòi.
Chap này viết dài hơn cho m.n rồi nhé!!
Không biết Nhi đang như thế nào nhỉ???
Xin gt về Jun leader no.1 của SMT
Đình Văn Nặc Long (Jun)
Hotboy,lạnh lùng,học giỏi,một ngcó chức lớn ở thế giới ngầm.
Biết nhiu ha từ từ khai thác thêm về cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro