này thì mờ ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Saint há hốc mồm nhìn Perth đấm đá Earth rồi tống ra khỏi nhà, bim bim trên tay cũng rớt xuống luôn, từ bao giờ mà Perth của nó lại đáng sợ như vậy???

_ S A I N T !

Perth gầm lên một tiếng khiến nó sợ hãi, Saint lập tức đứng thẳng người, hai tay nghiêm chỉnh đặt sang hai bên, mắt mở to, bày ra bộ dạng bé ngoan có thể khiến bất cứ ai mềm lòng.

Chỉ mỗi tội quần còn chưa có kéo lên, vậy nên không thể làm cho Perth mềm lòng được.

_ Em… em… – Perth hết nhìn gương mặt ngơ ngác của Saint lại nhìn đến bên dưới không được che đậy của nó, tức giận mà không biết phải làm sao, vừa chỉ tay vào Saint vừa quát lên – Có mặc quần vào không thì bảo?!!

Saint vội vàng kéo quần lên, xong rồi lại đứng thẳng người nhìn Perth. Tới giờ nó vẫn còn chưa biết mình đã phạm lỗi gì nữa, mà hình như Perth cũng chẳng có ý định giải thích với nó, Saint đành phải mở miệng hỏi.

_ Meo, làm sao thế? Em làm sai cái gì ư?

Có khi nào là vì nó tự tiện mở cửa cho người ngoài vào nhà nên Perth mới tức giận vậy không?

_ Sao em lại để cậu ta vào nhà? – Perth gằn giọng nói.

_ Earth là người quen mà, không phải chỉ có người lạ mới không được cho vào nhà thôi sao? – Saint nhăn mày thắc mắc.

_ Vậy tại sao lại để cậu ta sờ soạng người như thế? – Đây mới là nguyên nhân chính khiến Perth tức giận, thái độ so với một ông bố có con gái bị yêu rau xanh sàm sỡ còn ác liệt hơn.

_ Đó là vì… – Saint nhanh nhảu nói, tuy nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt hằm hằm sát khí của Perth, âm thanh nó phát ra không hiểu sao chỉ còn bé như tiếng muỗi kêu – Earth cho em bim bim…

_ BIM BIM?????

Perth không thể tin nổi quát lên. Vậy là thằng nhóc kia chỉ cần có vài gói bim bim là đã mua chuộc được con mèo của anh rồi ư? Nhìn thấy cảnh kia đã bực mình rồi, biết được lý do còn khiến anh tức giận gấp bội.

Perth không để ý đến vẻ mặt sợ sệt của Saint, anh ngồi xuống ghế rồi túm tay Saint kéo xuống, để nó nằm sấp lên đùi mình, cái quần mới được kéo lên lại bị lột xuống.

Đét!!!

Bàn tay Perth giơ lên rồi nhanh chóng hạ xuống, thành công in lên cái mông trắng trắng tròn tròn của mèo nhỏ một dấu vết hồng hồng.

_ Ngao ngao ngaoooo…

Saint sau khi trợn mắt sững sờ mấy giây thì lập tức òa khóc, Perth đánh nó Perth đánh nó… con mèo vừa đau vừa sợ không thể khống chế nổi tâm tình cứ thế mà vừa chảy nước mắt vừa kêu “ngao ngao”, trông đáng thương vô cùng.

Mà Perth từ lúc đánh xong một phát vào mông mèo đã thấy hết giận rồi, chính anh cũng đang cảm thấy xót xa chết đi được. Perth vội vàng dựng Saint dậy đối mặt với mình, rối rít dỗ dành.

_ Saint , xin lỗi… xin lỗi, có đau không?

Ngao ngao, đau quá đi~

Thực chất mông chỉ đau chừng nửa phút là hết, cơ mà chủ yếu là Saint đã bị phát đánh kia của Perth làm cho tan nát cõi lòng rồi.

_ Không sao, không đau… không đau đâu…

Perth vừa ôm Saint an ủi vừa không ngừng xoa mông nó. Anh không hề có ý đồ gì đen tối đâu, chỉ là xoa như vậy sẽ đỡ đau hơn mà. Tuy nhiên ban đầu thì mục đích hết sức trong sáng, vài phút sau không hiểu sao hành động xoa xoa kia nó lại có chút mờ ám. Perth cảm nhận sự mềm mại co dãn trên tay, riết rồi không muốn buông ra luôn.

_ Saint, đừng để cho người khác làm thế này với em, được không? –  Perth tự biết là hành động mình đang làm hết sức vô sỉ, nhưng mà vẫn không quên dặn dò Saint không được để kẻ khác vô sỉ với nó.

_ Làm gì? Sờ mông á? – Saint ngẩng đầu lên, sụt sịt hỏi lại.

_ Ừ.

_ Nhưng sao anh được sờ? – Saint thật vô tư nói ra mấu chốt vấn đề.

_ Bởi vì anh khác. – Perth vẫn nhẹ nhàng giải thích, bàn tay lúc này đã dần mở rộng phạm vi thực hiện hành động vô sỉ – Anh làm vậy em có thấy khó chịu không?

_ Không… – Nghe được câu trả lời đúng ý, Perth còn đang định mỉm cười thì lại nghe Saint nói tiếp. – Meo, nhưng khi Earth sờ cũng không khó chịu…

_ Vậy nếu giờ có người cho em cá hay bim bim, em có cho người ta động vào không? – Giọng Perth đã trở nên trầm xuống.

_ Miu… – Saint có cảm thấy nguy hiểm nhưng vẫn thật thà trả lời. – Có chứ.

Perth lập tức đẩy Saint ra, đứng dậy lạnh lùng nói.

_ Được lắm, nếu thế thì từ giờ anh sẽ không động vào em nữa! – Perth quay ra nhìn gương mặt mờ mịt chẳng hiểu gì của Saint, lời nói càng thêm ác liệt – Em cũng về nhà em luôn đi!!!

Lần này Perth giận dỗi nặng rồi đây, cuối cùng thì saint đã nhận ra điều đó, anh đang đuổi nó đi kìa.

_ Meo meo meo… – Saint gấp gáp tới độ chỉ biết kêu tiếng mèo, hai tay bám chặt lấy áo Perth không buông.

_ Có cho người  khác chạm vào nữa không? – Perth hung tợn trừng mắt.

_ Meo! – Saint sợ hãi kêu lên.

_ Nói tiếng người! – Perth gắt.

_ Meo… không, không cho…

_ Anh thì sao? – Perth nhướn mày nhìn gương mặt nước mắt nước mũi tèm lem của con mèo kia, quyết không mềm lòng.

_ Anh… anh thì cho… – Rốt cuộc con mèo ngốc cũng khôn ra chút chút rồi.

_ Thế người ta đưa bim bim có cho sờ không? – Cơn tức giận đã nguôi ngoai gần hết nhưng anh vẫn cố nói cứng.

_ Không, bim bim cũng không. – Saint quẹt mũi, chớp chớp hai hàng lông mi ướt nước nhìn Perth.

_ Phải thế chứ. – Perth hài lòng ngồi xuống, không biết từ bao giờ anh đã phát hiện ra là trong lòng Saint vị trí của anh cũng khá quan trọng. Hiện giờ chỉ cần giở trò giận dỗi, nghiêm trọng hơn là doạ đuổi nó về nhà, Saint sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh ngay, còn có thể làm mọi cách lấy lòng anh nữa.
Perth vừa ngồi xuống Saint đã ôm chầm lấy, làm cho anh không khỏi đắc ý. Nếu như Saint là người anh đã có thể khẳng định rằng nó cũng có tình cảm yêu đương với mình rồi.

Còn thực tế vì Saint không phải người nên tình cảm của con mèo này đối với anh là gì? Perth nghĩ chắc cùng lắm chỉ là quý hơn cá chút thôi.
Saint vươn lưỡi khẽ liếm môi Perth, bày ra hành động mà mèo nhỏ thường dùng lúc muốn lấy lòng chủ nhân.

Perth không phản ứng gì, chỉ im lặng nhìn nó Saint há mồm ngậm môi dưới của anh rồi mở to mắt chờ đợi, nó biết Perth rất thích hành động này mà.

Mèo cưng đã cố đến mức này rồi mà anh còn lạnh lùng nữa thì thật quá đáng, khóe miệng Perth cong lên, anh xoay người đè Saint xuống ghế sofa rồi hôn nó, hai tay cũng không an phận mà bắt đầu di chuyển, trước tiên là từ bờ mông đầy đặn bên dưới kia…

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro