thỉnh thoảng giận nhau cho vui cửa vui nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vụ việc của mèo xám, Perth đã nhận thấy những mối nguy hiểm đang rình rập xung quanh anh. Không chỉ người mà ngay cả mèo cũng có thể trở thành tình địch của anh, điều này làm cho áp lực của Perth so với người thường tăng lên gấp bội.

Nhưng khó khăn đâu chỉ có vậy, Saint không những là một con mèo, còn là một con mèo vô cùng hiếu động.

Nhiều khi rất là ngoan ngoãn ngọt ngào, nhưng nhiều lúc lại nghịch ngợm bướng bỉnh. Hơn nữa sống cùng nhau trong một thời gian dài, có muốn hay không cũng phải cãi nhau vài ba bữa mới là hợp lý. Cho nên dù Perth muốn hết mình cưng chiều Saint cũng chẳng được, con mèo kia á, lắm lúc không vỗ mấy cái vào mông là không xong!!!

Cuộc cãi vã của hai người xảy ra chỉ sau khi mèo xám về được mấy ngày. Chẳng là có một hôm Saint thấy trời nắng đẹp quá nên tâm tính mèo nổi lên, thản nhiên nằm vắt người lên lan can ngoài ban công để phơi nắng. Vốn dĩ nó chẳng thấy việc này có gì nguy hiểm, thậm chí còn vì tìm tư thế thoải mái mà hay ngọ nguậy lăn lộn trên đó.

Thế nhưng đối với Perth thì cảnh tượng này quá đáng sợ. Lỡ chẳng may Saint bị ngã xuống thì sao? Đây là ban công tầng hai đó, nếu bị ngã xuống không gãy tay thì cũng gãy chân, Saint đâu còn là con mèo nhỏ có thể dễ dàng bay nhảy được nữa. May mà hôm nay đột nhiên về nhà sớm, nếu không anh đã chẳng phát hiện được ra con mèo kia có sở thích nguy hiểm như vậy.

_ Meo, có sao đâu chứ? – Saint không cho là mình đã làm sai, thời tiết ấm áp dễ chịu thế mà không được nằm phơi nắng thì nó thấy ngứa ngáy lắm.

_ Rất nguy hiểm, nếu ngã xuống em sẽ phải đi bệnh viện đấy! – Perth hi vọng hai từ “bệnh viện” có thể dọa được Saint, nhưng mà anh đã nhầm rồi, Saint nghe xong chỉ cong môi cãi lại.

_ Làm sao mà ngã được. –Saint có hơi bực mình, đang nằm rất thoải mái đột nhiên bị người ta túm eo kéo vào, Perth nhiều lúc kỳ quặc quá đi.

_ Đừng bướng nữa, vào đây cho anh! – Perth lôi tay Saint, hiển nhiên không muốn tranh cãi thêm nữa.

_ Nghoéo! – Saint hung dữ cào tay Perth một phát – Nhưng em muốn phơi nắng!

Đại khái là vì hai người đã có tiếp xúc thân mật, sự cưng chiều của Perth dành cho Saint so với trước đây tăng lên rất nhiều nên con mèo bắt đầu ỷ lại, dám giở thói ương bướng ra.

_ Để anh lấy ghế cho ngồi. – Đúng là Perth rất chiều nó, mới đó mà đã dịu giọng nhượng bộ rồi.

_ Không! – Saint lắc đầu nguầy nguậy – Muốn nằm vắt người trên kia cơ~

_ Saint! – Perth làm mặt lạnh – Anh đã bảo là làm vậy rất nguy hiểm, đừng để anh phải nói nhiều.

_ Em đâu có sợ. – Saint bặm môi.

_ Nhưng anh sợ, em mà bị làm sao anh sẽ rất lo lắng. – Perth nói xong liền mạnh mẽ lôi mèo vào, còn tiện thể kéo tay đóng sập cửa ban công lại.

_ Anh… meo… quá đáng!!! – Vậy là không được nằm trên ban công trải đầy nắng ấm dễ chịu nữa rồi, Saint ấm ức trừng Perth.

_ Vào xem phim đi, lát anh làm cá nướng cho.

Perth ôm Saint vỗ vỗ lưng, anh biết con mèo rất dễ bị dụ dỗ, nhất là trước mấy hành động và lời nói dịu dàng như vậy. Tuy nhiên có vẻ như lần này cách đó không được hiệu quả rồi, bằng chứng là Saint không những không ngoan ngoãn đi xem phim, còn đẩy Perth ra, quay người muốn mở cửa ban công.

Cái này rõ ràng là làm phản rồi! Perth cái gì cũng tốt, mỗi tội hơi gia trưởng một chút, việc Saint không nghe lời là một trong những lý do chính khiến anh nổi giận với nó.

_ SAINT ! – Perth hung dữ quát to.
Bộ dạng này làm Saint sợ, thế nhưng nó vẫn cứng đầu giương mắt nhìn anh. Rõ ràng đã chọc mông người ta nhiều lần vậy mà vẫn còn hung dữ với người ta được, Saint có cảm giác như mình bị thiệt, bị thiệt rất nặng là đằng khác.

_ Ngao ngao~ anh không thương em… – Saint rống lên ăn vạ, gọi nó là con mèo ngốc quả không sai, Saint cứ nghĩ rằng Perth không chiều theo ý mình tức là không thương mình nên vô cùng thương tâm. Đâu có biết chính vì đối với Perth nó rất quan trọng nên anh mới không để nó làm ra những hành động nguy hiểm như thế.

_ Em chẳng hiểu gì cả! – Perth bất đắc dĩ thở dài, lôi tay Saint kéo vào trong nhà.

_ Chẳng hiểu cái gì chứ… – Saint giãy dụa, bướng bỉnh muốn vùng ra.

_ Saint, nghe lời!!!

Đấy đấy, Perth lại quát nó rồi. Tâm hồn mèo con mỏng manh của Saint lại lần nữa bị tổn thương, làm cho nó đau lòng không chịu nổi.

_ Sao em phải nghe lời anh, anh là gì của em chứ?! – Trong lúc bối rối Saint đã vô tình nói ra điều mà Perth lo sợ nhất.

Perth sững người, không biết phải trả lời ra sao.

Nếu như Saint hiểu chuyện, nó phải biết rằng, hai người đã quan hệ thân mật với nhau như thế, biểu hiện của Perth đối với nó âu yếm dịu dàng như thế, tức là anh đã coi nó trở thành cái gì.

Perth không thể trả lời anh là chủ nhân của Saint, vì như vậy sẽ phủ định tình cảm anh dành cho nó.

Nhưng cũng không thể nói anh là người yêu nó, vì Saint đâu có yêu anh, nhỡ đâu nó lại hỏi “Sao anh lại là người yêu em?” thì anh biết phải trả lời sao đây?

_ Ừ phải, anh chẳng là gì của em cả. – Perth nhắm mắt quay mặt đi chỗ khác, mệt mỏi phất tay – Em đi về nhà đi, đó mới là nơi có những người quan trọng với em.

Saint sửng sốt nhìn Perth, anh đang đuổi nó đi đấy ư? Nó chỉ mới cãi anh có vài câu thôi mà đã bị đuổi về rồi, Saint mím môi chớp mắt, những giọt nước mắt trong suốt lăn trên má ngày một nhiều.

Perth ra xem TV, không thèm để ý đến Saint nữa.

Giờ thì hay rồi, cả chủ nhân lẫn thú cưng đều giận dỗi nhau. Saint đứng một lúc thấy Perth không thu hồi lại câu nói kia thì rất tủi thân, nó lập tức cắm đầu chạy ra ngoài cửa, còn không quên đóng sập một cái thể hiện sự tức giận của mình.

_ Chỉ giỏi phá hoại. – Perth khẽ lầm bầm một câu rồi chống tay ôm đầu suy nghĩ.

Trên đời này có biết bao nhiêu người xứng với anh, tại sao anh lại đi yêu một con mèo dở hơi thế chứ? Ngốc nghếch, cứng đầu, vô tích sự, không hiểu tình thú, không biết yêu… nhược điểm thì đầy rẫy ra vậy mà anh vẫn mù quáng lao đầu vào. Thậm chí giờ còn si mê đến mức không thể bỏ được.

Tuy nhiên lần này Perth quyết không xuống nước trước, nghĩ mà xem, chính vì anh lúc nào cũng tỏ ra mềm lòng trước Saint nên nó mới dám ngang bướng như vậy. Nếu lần này còn tiếp tục nhượng bộ, mai sau con mèo sẽ trèo lên đầu anh mà ngồi không biết chừng.

Bởi vậy cho dù đang lo sốt vó lên nhưng Perth vẫn kiên quyết dính chặt mông trên ghế sofa, từng giây từng phút đều mong chờ con mèo kia mau mau mò về…

Cũng may là Saint trông mạnh miệng thế thôi chứ khá nhát, làm sao nó dám một mình đi về nhà chứ. Saint sau khi sập cửa một cái rất hoành tráng thì liền ngồi thụp xuống, bày ra bộ dạng mèo canh cửa ngồi chồm hổm trước nhà Perth, dự định Perth mà không đi tìm nó thì nó sẽ cứ ngồi thế này mãi.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Saint từ bộ dạng hùng hổ ngồi xổm biến thành ngồi bệt ôm đầu gối thút thít. Meo meo, bị bỏ rơi thật rồi…

_ Này cậu nhóc, có chuyện gì sao? – Đột nhiên có một giọng nói vang lên, Saint ngước mắt lên nhìn, là một cô gái.

_ Xin chào, chị là Zim. – Cô gái mỉm cười thân thiện. – Sao em lại ngồi ngoài đây vậy?

Saint chớp mắt nhìn Zim hai cái rồi quay mặt đi chỗ khác, không phải Perth, không quan tâm!

Zim ngại ngùng gãi đầu, xem chừng cậu nhóc đó không để ý đến cô rồi, cô nên lo làm việc của mình đi thôi. Zim bấm chuông cửa, sau đó ghé mặt vào lỗ nhỏ trên cánh cửa nói.

_ Giám đốc, tôi là Zim, tôi mang một số văn kiện đến theo lời anh.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Perth tươi cười ra đón người, cho dù khóe mắt liếc thấy Saint đang bày ra vẻ tội nghiệp nhìn mình anh cũng mặc kệ.

_ Giám đốc, cậu nhóc này là ai vậy? – Zim vẫn rất là tò mò về Saint.

_ Mèo lạc nhà ai ấy mà, đừng để ý làm gì. – Perth vẫn không thèm nhìn Saint một cái, nói xong liền kéo Zim đang ngớ người vào nhà, cửa cũng đóng lại luôn.

Saint không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy, lúc này nó không thể suy nghĩ được cái gì nữa, trong đầu chỉ ong ong hai chữ “mèo lạc, mèo lạc, mèo lạc”…

_ Không phải đâu! – Saint vội vàng đứng dậy đập cửa – Perth, em không phải mèo lạc…

Perth không biết là lời anh vừa nói làm Saint đau lòng đến mức nào đâu. Con mèo nước mắt nước mũi tèm lem vừa đập cửa vừa gào khóc.

_ Perth , em không phải mèo lạc… em là mèo của anh mà…

_ Em sẽ ngoan… đừng không nhận em như vậy…

_ Perth ơi, ngao ngao ngao~~~

Zim không thể nào chuyên tâm làm việc, rốt cuộc vẫn phải hỏi một câu.

_ Giám đốc, hình như bên ngoài có tiếng mèo kêu… – Hơn nữa còn kêu rất thảm thiết.

_ Đừng để ý, mau giúp tôi giải quyết xong đống văn kiện này đi. – Perth lạnh lùng nói, ruột gan anh cũng đang đứt ra từng khúc đây, cơ mà phải làm thế thì con mèo kia mới chừa được. Cứ để nó đau lòng một lúc đã, lát anh sẽ ra dỗ sau.

Cơ mà tới lúc Perth làm xong việc và tiễn Zim đi rồi thì anh lại chẳng thấy Saint đâu cả.

_ Saint ! – Perth hoảng hốt gọi to, đừng nói là con mèo thương tâm quá nên đã làm chuyện dại dột gì nhé.

Quả đúng là Saint đang làm chuyện dại dột, Perth suýt ngã ngửa khi thấy nó bám trên tường nhà, chân với với muốn trèo lên ban công tầng hai. Có lẽ vì đập cửa mãi mà không có người ra mở, Saint quá sốt ruột nên muốn trèo lên tầng hai rồi nhảy vào bên trong.

Perth vừa tức vừa buồn cười, tức vì Saint vẫn không biết lo cho bản thân mà làm chuyện mạo hiểm như vậy, buồn cười vì con mèo này đúng là ngốc không để đâu cho hết, chẳng phải anh đã khóa cửa ban công ngay trước mắt nó rồi sao? Giờ leo lên cũng đâu có vào nhà được!

_ Saint, mau xuống đây. – Perth hô to, tay giang rộng ra – Nhảy xuống đây, anh đỡ…

_ Meo… – Saint run run chặt bám trên tường, quay đầu xuống nhìn – Perth?

_ Đúng rồi, em mà không mau xuống thì anh sẽ tiếp tục giận đấy! – Nói vậy cũng có nghĩa là giờ anh hết giận rồi, khuôn mặt Saint lập tức tràn đầy sức sống, không chút do dự buông tay buông chân phi về phía Perth.

Bịch!!!

May mà chỗ Saint trèo lên không cao quá, may mà xương cốt Perth cũng thuộc dạng cứng cáp, thế nên hiện giờ Saint mới có thể an toàn nằm gọn trong lòng Perth như thế này.

_ Perth   Perth  !!! – Saint vừa tiếp cận được Perth thì nhanh chóng dùng tứ chi bám chặt vào, còn luôn miệng gọi tên anh.

Perth hoàn toàn dung túng cho biểu tình làm nũng đó của Saint, cứ như vậy ôm nó vào nhà.

_ Em không phải mèo lạc! – Saint vừa dụi đầu vào ngực anh vừa nói.

_ Ừ. – Perth đóng cửa lại.

_ Em là mèo của anh, anh đã nhận nuôi em rồi.

Có sao? Perth tự hỏi, tuy nhiên vẫn gật đầu “Ừ” một tiếng.

Perth ấn Saint vào tường, con mèo vẫn dùng tay chân ôm chặt lấy anh.

_ Saint anh là gì của em nào? – Perth cọ môi vào mặt Saint.

_ Ông chủ. – Saint ngửa mặt lên đón nhận sự âu yếm của đối phương.

_ Gì nữa? – Anh mút môi dưới Saint một cái.

_ Ưm… anh họ?

_ Chưa hết. – Anh cúi đầu xuống cắn cổ Saint, bàn tay lần xuống phía dưới bắt đầu vuốt ve.

_ Meow~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro