tình cũ không rủ cũng tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Earth là người như thế nào? Nếu không có tính cách mạnh mẽ, làm sao cậu dám thực hiện loại thí nghiệm mèo – người vô cùng táo bạo và nguy hiểm kia. Bởi vậy cho nên đối với Earth, Perth chỉ là một vật cản rất nhỏ, hành động đá cậu ra khỏi nhà của Perth ngày ấy không làm ý nghĩ tiếp cận Saint của Earth biến mất, thậm chí còn làm nó bùng lên mãnh liệt.

Làm sao để đến gần  Saint ? Rất dễ, chỉ cần dụ Saint ra khỏi nhà và tầm quan sát của Perth là được!

Earth suy đi tính lại một hồi, cuối cùng quyết định sẽ không trực tiếp ra tay mà nhờ người khác tách Saint khỏi Perth. Cậu gọi điện cho cha mẹ Saint, đầu tiên là ân cần hỏi thăm, rồi mới lái dần sang chuyện Saint, rằng Saint đã đỡ chưa, đã bình phục hoàn toàn chưa, đã đi học trở lại chưa? Vì có Earth gợi ý nên cha mẹ Saint mới giật mình nhận ra, việc học của con trai mình bị gián đoạn một thời gian dài rồi, hơn nữa hẳn là lúc này thằng bé đã bình phục ít nhiều, nên quay trở lại cuộc sống bình thường thôi. Vậy là sau khi kết thúc cuộc gọi với Earth, cha Saint liền gọi ngay cho Perth đòi người.

Perth vâng vâng dạ dạ hứa sẽ lập tức cho Saint đi học, tuy nhiên lại hoàn toàn ngó lơ vấn đề đem Saint về nhà mà cha Saint đề cập tới. Cha Saint nói mấy lần mà toàn

bị Perth lảng sang chuyện khác, cuối cùng thì quên luôn, đến lúc dập điện thoại rồi vẫn còn ngờ ngợ hình như mình đã quên vấn đề gì đó, nhưng lại nghĩ mãi mà không ra.

Perth cúp máy, quay sang nhìn con mèo đang ôm chuột bông tự chơi trên giường, liền lâm vào trầm mặc…
Cho Saint đi học, có ổn không đây?

Dù không ổn thì cũng đâu còn cách nào khác, ngay hôm sau Perth đã đến trường Saint xem xét. Thực ra trước khi tham gia vào thí nghiệm, Earth đã giúp Saint cũng như những người khác làm giả giấy tờ từ bệnh viện rồi, cho nên việc nghỉ học của Saint là hoàn toàn hợp lý và được chấp nhận.
Lúc này đi học trở lại, chỉ cần thông báo một tiếng với giáo viên chủ nhiệm là xong.

Perth vẫn luôn phân vân không biết có nên báo với giáo viên rằng Saint sau cơn bạo bệnh có chút vấn đề về đầu óc không, cuối cùng cảm thấy làm vậy không được hay cho lắm nên quyết định sẽ không nói. Dù sao thì con mèo của anh rất thông minh, anh cần phải đặt lòng tin vào nó. Anh đâu thể giữ nó mãi ở bên người được, sớm muộn gì Saint cũng phải ra ngoài tiếp xúc với thế giới loài người thôi.

Perth khoác cái ba lô anh mới mua lên vai Saint, ngắm nhìn con mèo mấy lượt, gật gù cảm thấy Saint thật giống sinh viên ngoan ngoãn chăm học, ngắm chán mới bắt đầu đưa Saint tới trường.

“Em đã nhớ kỹ mấy lời dặn của anh chưa?” Perth vừa lái xe vừa hỏi. Lúc này hai người đang trên xe ô tô của anh, Saint đối với việc được ngồi trên xe luôn rất thích thú, nó chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ mà cứ ngó nghiêng nhìn cảnh vật xung quanh.

“Meo, nhớ chứ.” Saint trả lời mà mắt cứ dán chặt vào cửa kính nhìn ra bên ngoài.

“Nhắc lại xem nào?” Perth thuận miệng nói.

“Ưm.” Saint cau mày suy nghĩ. “Không được tùy tiện bắt chuyện với người lạ, không được để người ta dụ bằng thức ăn, và còn…” Saint xòe tay ra đếm, điều một là như vầy, điều hai là như vầy, điều ba thì…

“Còn gì nữa?” Perth nhịp nhịp ngón tay trên vô lăng, biết ngay mà, lúc anh dặn dò Saint còn mải nghịch cái ba lô mới nên chắc hẳn nghe được cái gì đều chui từ tai này sang tai kia hết rồi.

“Miu~” Saint lúng túng cụp mắt, dẩu môi cố gắng phát ra một tiếng kêu thật đáng yêu để Perth mềm lòng.

“Hừ!” Perth nghiêm mặt. “Là không được kêu tiếng mèo nữa! Em không những không nhớ mà còn đang vi phạm đấy!!”

“A…” Saint bừng tỉnh, đúng rồi, không thể kêu tiếng mèo trước mặt người ngoài, nhưng cái này đã là thói quen rồi, làm sao thay đổi được.

“Nếu lỡ kêu thì phải giả vờ như không biết, người ta hỏi thì nhất quyết giả ngu phủ nhận, có biết không?” Perth ân cần dặn dò, tuy rằng mấy tiếng meo với miu của Saint anh thấy rất dễ thương, nhưng người khác nghe thấy sẽ chỉ cảm thấy kỳ cục mà thôi.

“Em biết rồi.” Saint cong môi trả lời lấy lệ.

Rốt cuộc cũng đến trường, Perth lại cẩn thận dặn dò Saint một lần nữa mới chịu buông Saint ra, để con mèo đang háo hức đến ngứa tay ngứa chân được hòa mình vào đám sinh viên đông đúc trong trường.

Saint chưa bao giờ đến chỗ nào có nhiều người như thế, nhất là khi ở bên nó không có Perth đi cùng. Saint không thấy sợ, dù sao nó cũng đã qua giai đoạn nhát người rồi, ngược lại ở chỗ này Saint  thấy rất vui.

Học hành thật chăm chỉ, sau đó có thể làm việc kiếm tiền nuôi Perth rồi. Saint hớn hở nghĩ thế.

Saint tìm địa chỉ lớp mà Perth nói rồi nhanh chóng tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Ánh nắng mặt trời ấm áp từ ngoài hắt vào làm toàn thân nó cảm thấy thoải mái, mèo vốn thích sưởi nắng mà.

Trong lúc Saint đang lười biếng nằm nhoài người ra bàn thì bên vai đột nhiên bị vỗ một cái. Saint ngước mắt lên nhìn, lập tức thấy một khuôn mặt được phóng đại ở ngay phía trước.
“Saint!” Chủ nhân của khuôn mặt đó cất tiếng nói. “Cậu đã khỏi bệnh rồi sao?"

Perth có dặn không được bắt chuyện với người lạ, nhưng nếu người ta chủ động nói chuyện với mình thì có thể đáp lại, bởi vì như thế có nghĩa là người ta đã quen Saint từ trước, đâu thể làm lơ được.

“Ừ.” Saint vừa trả lời vừa đem ánh mắt dò xét quét một lượt khắp người đối phương.

“Cậu nhìn gì vậy? Cậu không nhớ tớ sao?” Người kia có vẻ không thích ứng được với ánh mắt thăm dò kia, rùng mình một cái rồi nói. “Tớ là Mean đây mà! Mới có mấy tháng mà đã quên nhau à?”

Rốt cuộc đối phương cũng tự khai tên rồi, Saint híp mắt cười thân thiện. “Chào Mean.”

Mean cũng híp mắt cười theo. “Chào Saint.”

“………”

Bởi vì học đại học một lớp có mấy trăm người, hơn nữa không phải ai cũng học thời khóa biểu giống nhau nên bạn thân trong lớp không có nhiều lắm. Saint trước kia lại là một người hiền lành trầm tính, bạn bè được tính là thân cũng chỉ có mấy người, mà Mean là một trong số đó.
Có thể vì cảm giác quen thuộc nên Saint rất nhanh đã có thể vui vẻ trò chuyện cùng Mean, kể cả khi vào giờ rồi hai người vẫn tiếp tục nói chuyện. Chủ đề nói cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu là hỏi thăm lẫn nhau thôi.

“Nếu có gì không hiểu cứ hỏi tớ, tớ sẵn lòng giải đáp cho cậu. May mà kỳ này mình học toàn mấy môn học thuộc nên có bỏ lỡ mấy buổi cũng chẳng sao, đến lúc thi chịu khó học một chút là được…” Mean không ngừng thao thao bất tuyệt.

Saint há miệng định đáp lại, nhưng đột nhiên thấy ánh nhìn sắc bén từ giáo viên trên bục giảng bắn xuống chỗ cậu cùng Mean, Saint lập tức rụt cổ thầm kêu. “Meo, đáng sợ quá.”

“Gì cơ?” Mean không nghe rõ liền hỏi lại, sau đó cũng cảm thấy mình đang bị giáo viên chú ý nên đành ngoan ngoãn ngồi im ghi bài.

Việc kêu tiếng mèo thật sự là một thói quen rất khó bỏ, bằng chứng là Saint cố lắm cũng chỉ hạn chế được thôi, chứ nó đã buột miệng kêu mấy lần rồi.

“Chiều cậu cũng có tiết đúng không? Lát đi ăn cùng nhau nhé!”

“Meo!” Saint vốn định trả lời là “được” đấy chứ.

“Chiếp!” Mean sững người một chút rồi ngoác miệng kêu lên.

“… Cậu là chim sao?” Saint trợn mắt nhìn Mean.

“Không.” Mean vừa cười vừa nói.

“Vậy sao cậu kêu chiếp?”

“Thế cậu cũng có phải mèo đâu mà kêu meo? Há há há…” Mean vừa dứt lời thì cảm thấy lời mình nói rất buồn cười, thế là liền ôm bụng cười to.

“Meo, người ta đúng là mèo mà.” Saint nhìn Mean bằng ánh mắt quái dị rồi khẽ lầm bầm, cảm thấy cái cậu Mean này thật là kỳ cục. Mà có khi cậu ta là chim cũng nên, mắt nhỏ như thế, giọng nói kỳ kỳ như thế, tính cách cũng không giống người thường.

Mà nếu cậu ta là chim thật, không biết thịt ăn có ngon không?

Saint nghiến răng kèn kẹt, nghiền ngẫm nhìn Mean.

Tất nhiên Saint không có độc ác đến độ muốn ăn thịt bạn mình, nó chỉ là suy nghĩ một chút như vậy thôi. Mean hơi kỳ cục nhưng cũng là một người bạn rất tốt, một ngày của Saint trôi qua vui vẻ đều nhờ vào cậu bạn này. Tan học Saint phải đứng đợi Perth đến đón, Mean dù có xe riêng nhưng cũng đứng đợi cùng Saint, vừa đứng vừa rôm rả nói chuyện.

Lúc này lại đột nhiên xuất hiện một người.

Cô gái có mái tóc ngắn xoăn xoăn đầu tiên là trợn mắt nhìn Saint, sau đó thì nhanh chóng tiến tới, vung tay tát một cái vào mặt nó.

“Đồ tồi.” Cô gái xinh đẹp phẫn nộ quát lên.

“A…” Saint ôm má há hốc mồm.

“Cậu chết ở cái xó nào mà giờ mới xuất hiện? Cũng không thèm liên lạc với tôi một câu, cậu muốn chia tay rồi đúng không??”

Saint ngơ ngác nhìn người trước mặt, rồi lại quay sang nhìn Mean.

“Cả Zona mà cậu cũng quên sao?” Mean thì thầm, vẻ mặt hiện ra mấy chữ “cậu chết chắc rồi”.

“Quên?” Cô gái tên Zona nghe Mean nói vậy liền quát to, lại tiếp tục trừng mắt với Saint.

“Ngoeo, cô là ai chứ?” Saint đanh đá nổi xung lên. “Vì sao mới gặp mặt đã tát tôi, tôi có làm gì cô đâu?”

Zona không thể tin nổi há miệng đớp đớp, muốn nói mà không phát ra tiếng. Lúc này Mean mới giật tay áo Saint mà nói. “Này, đó là bạn gái của cậu mà, cậu thực sự không nhớ sao?”
Saint mở to mắt, bạn gái?

Cô gái ngực lép này là bạn gái của nó?
Không thể nào!

Pertrh , cứu với!!!!!!

😂😂😂😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro