Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam Nguyên chỉ là một con mèo màu trắng đen với khuôn mặt nửa đen nửa trắng,phối hợp với đôi mắt cá chết,thường bị đứa nhỏ qua đường cười nhạo.

Bất quá mấy đứa nhỏ đó cũng chỉ dám cười nhạo,nếu thực sự ném đá vào hắn,hắn sẽ cho bọn họ nếm trải tư vị sống không bằng chết dưới vuốt mèo.Phần bình tĩnh tự tin này là Tam Nguyên thu được từ lãnh tụ chó hoang Đại Hoàng ở đầu đường,dù sao Đại Hoàng đánh cũng không lại hắn.Mấy con cẩu lớn như thế cũng không đánh lại hắn,chỉ là loài người nhỏ bé tay nhỏ chân nhỏ,không có mao không có đuôi,làm sao có khả năng đụng đến hắn?

Bởi vậy Tam Nguyên cho ra kết luận (đứa nhỏ) nhân loại không đáng sợ,còn về người trưởng thành,Tam Nguyên chưa từng để mắt tới nhân loại có mắt thẩm mỹ hạ thấp này.Dù sao hắn chỉ cần nằm dưới ánh mặt trời hay ngồi ở mép tường ngẩn người,sẽ có nhân loại trưởng thành đi ngang qua,lấy điện thoại di động chụp ảnh hắn,miệng thì kêu: "Đáng yêu!Đáng yêu quá!"

Bởi vậy Tam Nguyên cho ra kết luận,nhân loại đã sa đọa vào sự ngu xuẩn không thể nào cứu chữa.

   Như mọi ngày,Tam Nguyên ngồi trên sạp báo tắm nắng,cái đuôi màu đen chỉ có chóp đuôi có chút trắng đặt ở dưới chân nhẹ nhàng lay lay,đại biểu tâm trạng của hắn bây giờ rất thoải mái.

   Hắn đang nghĩ bữa trưa ăn cái gì —— đương nhiên cái này không phải do hắn chọn mà phải xem chủ nhân của hắn,một lão thái thái bảy mươi tuổi đã rụng răng nguyện ý cho hắn ăn cái gì.Dựa theo thực đơn ngày hôm kia xem được,doán chừng là thức ăn cho mèo đi.Thật là không hiểu ý tứ.

   Nhưng hắn vẫn rất thoải mái,vì thế điều phiền não này rất nhanh bị quên đi.

   Hắn không cảm thấy buổi trưa ăn đồ ăn cho mèo có gì không tốt,không bằng nói,không có ăn mới là chuyện không ổn.

   "Thật đáng yêu a"

   Một giọng nữ dễ nghe vang lên, Tam Nguyên không hề để ý,dù sao hắn cũng đã thành thói quen.

   Một cái tai màu đen pha trắng khẽ nhúc nhích một chút,biểu thị hắn vẫn đang lơ đãng lắng nghe mà ánh mắt của hắn vẫn rơi lên trên sạp báo như cũ.Dưới đôi chân mềm mại của hắn đạp một chồng báo lẫn tạp chí,màu sắc rực rỡ trên bìa báo trong mắt hắn chỉ là hai màu trắng đen không chút thú vị,toàn chữ lít nha lít nhít hắn xem không hiểu,hắn hiện tại chỉ đang ngẩn người mà thôi.

   "Lại đây,lại đây,meo meo?Meo meo?Meo meo?" Giọng nữ không buông tha,trong miệng vẫn phát ra tiếng vang đùa giỡn.

   Tam Nguyên cảm thấy rất vô vị, tại sao tất cả nhân loại đều cho là mèo kêu meo meo?(Chứ không thì kêu gâu gâu à?? @@) Tại sao mấy tên nhân loại rõ ràng phát âm không đúng tiêu chuẩn,lại kiên trì muốn gọi "meo"? Âm tiết cao quý này há nhân loại có thể học được? (=))))

   Tuy rằng nghĩ như vậy, mà Tam Nguyên vẫn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn: Đó là một nữ nhân ăn mặc rất tân triều,đi giày cao gót nhọn,mặc một cái quần dài,trên vai khoác một chiếc áo mỏng.Nàng hơi cúi người,lộ ra da thịt non mềm,khe rãnh sâu hoắm cùng nhũ hoa như ẩn như hiện.Này nếu như là một nam nhân bình thường nhìn thấy, phỏng chừng đầu óc lâng lâng, nhưng cũng tiếc Tam Nguyên không phải là loài người, cho nên hắn thờ ơ không động lòng.
  
   Hắn ngáp một cái, lộ ra răng nanh,trên cái lưỡi phấn nộn đầy những măng rô, phảng phất tuyên bố với nhân loại, bọn họ đã từng là một sinh vật không hề vô hại như bây giờ.

   Tách tách ——

   Tiếng di động chụp ảnh vang lên,Tam Nguyên liếm chóp mũi,thay đổi tư thế, đưa lưng về phía nữ nhân.

   Ngáp có cái gì tốt? Nàng là muốn nghiên cứu hàm răng của ta sao? Hay là đầu lưỡi? Sách,nhân loại đê tiện.

   Người phụ nữ còn muốn ghé sát vào thêm một chút,Tam Nguyên chậm rãi xoay người,từ trên sạp báo nhảy xuống, đuôi cùng thân thể cơ hồ duỗi thành một đường thẳng tắp,tốc độ như là một làn khói bỏ chạy không thấy.

   "Ai!" Nữ nhân bất mãn mà chu mỏ, "Thật là,sao lại chạy đi chứ."

   Nàng tiếc rẻ quay đi,lại thấy một bóng người mơ hồ vẫn luôn chờ ở cách đó không xa.Một nam nhân lưng cao chân dài từ trên xe bước xuống.Nam nhân thoạt nhìn rất trẻ trung,mắt phượng dài nhỏ hiện ra mấy phần phong tình,đường viền nhu hòa phối hợp với ngũ quan anh tuấn tạo thành một cảm giác quá mức mềm mại đáng yêu(???). Hắn nhanh chân đi lại đây, đứng sau nữ nhân,cung kính nói: "Đại tiểu thư, chúng ta cần phải đi."

   Nữ nhân quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân một cái, ngữ điệu trở nên trào phúng cùng băng lãnh: "Tại sao lại là ngươi?Không phải ta đã nói đừng để cho ta nhìn thấy ngươi rồi sao."

   Nam nhân hơi cúi đầu, đúng mực nói: "Đây là Khâu tiên sinh dặn dò."

   "Dặn dò." Nữ nhân xoay người, làn váy phiêu dật.Nàng tiến lên một bước kề bên tai nam nhân,móng tay tô vẽ đỏ tươi nhẹ nhàng khoát lên trên bả vai nam nhân.Động tác này khiến nàng phảng phất giống như chim nhỏ dịu ngoan nép vào người,nhưng lời nói từ miệng nàng phun ra lại hết sức ác độc, "Dặn dò ngươi khi nào? Ở trên giường của hắn sao? Các ngươi lúc đó đang làm gì? Hả?"

   Nữ nhân khẽ ngẩng đầu, nhìn gò má  không tỳ vết chút nào của nam nhân, không rõ là đố kị, buồn nôn hay là cái gì khác, gằn từng chữ: "Ngươi lấy lòng cha ta như thế nào? Phía trước của ngươi còn có thể dùng sao?"

   Nam nhân không nói lời nào, lùi về sau một bước kéo dài khoảng cách: "Thỉnh Đại tiểu thư lên xe."

   Nữ nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đi tới đối diện kéo cửa ra, quay đầu nói: "Thẩm Nhan, ngươi không tư cách cùng ta ngồi chung một chiếc xe,đi ra chỗ khác."

  Nam nhân buông tay mở cửa ra,đứng ở ven đường: "Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy