Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Thiên Ngạo lắc đầu bó tay với cô nàng nào đó, hắn biết ngay cô đi tới đâu liền có náo nhiệt tại đó mà. Cô nhìn hắn đi tới cũng chẳng nể nang gì cầm cây súng đen trên tay ngắm khía mãi không chán, hết lật bên này xong lại lật sang lên kia nhìn. Lãnh Thiên Ngạo thật sự rất muốn xông vào người cô hét lớn một câu.

"Rốt cuộc là cây súng đó có gì hơn hắn, hắn đẹp trai phong độ ngời ngời thế này cô lại không nhìn, đi nhìn cây súng thối nát đó làm gì"

Nhưng cô nàng nào đó vẫn không cho hắn chút thể diện nào tiếp tục ngó lơ. Mọi người âm thầm cầu phúc cho cô, mong cho cô chết một cách tử tế nhất. Hai chàng trai thủ vệ có vẻ rỗi rãi kéo nhau sang một góc tán dốc.

"Theo chú mày, lão đại sẽ phạt tiểu tổ tông đó như thể nào" Chàng trai tóc nâu đỏ tỏ vẻ bí hiểm nói

"Chích điện, tra tấn đặc biệt, bỏ vào hộp đêm, hay cưỡng bức hàng loạt" Chàng trai tóc xanh điền tỉnh nói, cầm chai nước lên uống.

"No...no theo anh, lần này nhẹ thì cô ấy bị thịt, nặng thì ba ngày không xuống được giường"

Chàng trai tóc xanh đang uống nước nghe hắn nói liền bị sặc nước ho liên tục, chàng trai tóc nâu đi lại thổ lưng, nhưng khi cậu ta ngước mặt lên, hai mắt long lanh sùng bái nói:

"Boss cũng thật dũng mãnh quá đi, em sùng bái anh ấy"

Thế là chàng trai tóc nâu đỏ học cách của cô làm ngơ chàng trai tóc xanh, hắn không muốn mọi người biết mình là anh em chí cốt với một kẻ bệnh hoạn như thế, hắn không quen biết tên kia a, cuối cùng ko chịu nổi đành lên tiếng

"Thôi ngay đi, rớt nước miếng kìa"

"Em biết" Chàng trai tóc xanh thật thà trả lời.

"..." Hắn rất muốn hét to tôi không quen chú nga.

Quay lại cặp chính--------

Lãnh Thiên Ngạo tối sầm mặt mũi, đối với cô hắn luôn không có cách gì trị nỗi, luôn cưng chiều dung túng cô hết mức cô thể chỉ cần cô muốn gì hắn đều đáp ứng, đến mức cô nói đúng liền đúng, mà cô có nói sai đi chăng nữa cũng là đúng. Có lần cô nhìn con ngỗng liền nói con vịt, tranh cãi một hồi, thôi khỏi nói cũng biết..con vịt..là con vịt được chưa khổ quá. Chỉ cần thấy cô ủy uất hay sơ sát một chút hắn liền cảm thấy đau lòng. Còn có nhìn cô khóc thôi cũng là một tra tấn cực hình đối với hắn rồi, nhìn vào đôi mắt đen không nhiễm chút tạp chất nào đã không nỡ lòng nào rồi, ấy vậy mà khi cô ủy uất khóc, hắn lại ngoài lúng ta lúng túng chạy đi chạy lại lấy khăn chùi nước mắt cho cô thì chả biết làm gì, con mèo nhỏ này...đúng là khắc tinh ông trời phái xuống trừng phạt hắn mà. Đánh coi cũng không nở, nói nặng cô liền hờn giận bỏ cơm, có hôm còn ngất xỉu, từ đó hắn dù có nặng lời nhưng cũng biết chừng mực mà dừng, cô rất kiên quyết nhưng cũng rất ương bướng, cũng tại hắn cưng chiều cô quá nên cô mới trở nên như vậy, trèo luôn lên đầu hắn ngồi luôn rồi.

"Miu Miu...em tại sao bắn cậu ta, em dám ko có sự đồng ý của tôi mà ra tay" Lãnh Thiên Ngạo lành lùng nói, cô quả thật ngày càng không chịu để lời hắn nói vào tai, ngày càng hư ra rồi.

"Hắn hiếp em" Một câu nói ngắn gọn cũng khiến hắn như điên người muốn xông vào giết người ngây lập tức, song ai kia còn châm dầu hỏa vào lửa

"Hức..em cũng không muốn bắn...hức..lần sau em sẽ nghe lời, Miu Miu ngoan anh đừng mắng Miu oa huhu" Cô định dơ tay lên chùi nước mắt liền đụng phải cây súng, toan định vứt đi nhưng nghĩ lại thấy tiếc nên bỏ lại vào trong túi. Bọn đàn em của Lãnh Thiên Ngạo giật giật khóe miệng nhìn hàng loạt hành động vừa rồi của cô, không phải chứ, đến mức này rồi còn tiếc cây súng đó à.

Miu Miu cất cây súng xong thì nước mắt như không kìm được tuôn ra khỏi hóc mắt, cô dứng yên lấy hai tay dụi dụi nước mắt nhưng nó cứ chảy ra, hắn nhìn thấy liền đau lòng đi lại vuốt mái tóc cô trầm trầm nói

"Tôi sai khi ko tra rõ đã mắng em, ngoan nín nào, tôi có kẹo"

Cô đang dụi mắt bỗng dưng dừng lại, hai mắt phát sáng gật đầu nín, anh lấy ra cây kẹo bạc hà đưa cho cô sau đó dụ dỗ hỏi

"Miu hồi nãy..."

Miu Miu đoan ăn cây kẹo chưa nghe hắn nói hết câu hoảng hốt bỏ cây kẹo tay nhỏ nắm áo hắn khẩn khoản nói

*Ngạo..em..xin..*nấc cụt* em ..
.muốn *nấc cụt*...em...*nấc cụt*

"..."

Bọn đàn em đứng cả buổi hóng chuyện muốn nghe coi nói mà nãy giờ cô cứ nấc cụt miết, đã nói được éo gì đâu, mẹ kiếp bực bội quá  😣"😣"!!

"Hắn...nhìn em"

"..."

Nói thừa, vừa bước vào phòng thấy cô ngồi thù lù một đống dù không muốn cũng phải nhìn cô, có mắt mà ko nhìn thà mù sướng hơn. Ai như cô, khả năng bơ người rất cao, có khí level cao thủ rồi không chừng, tới boss còn coi không ra gì mà .

"Miu Miu nói vẫn đề chính" Mặt hắn không cảm xúc nghiêm khắc nói

"Hắn, dám hả mồm khi nói chuyện với em" Cô buồn bực nói, miệng hắn thúi hoắc, cô ko thích.

"Em...." Lãnh Thiên Ngạo thật hết chỗ nói. Đám đàn em của hắn cảm giác trên đầu như có đàn quạ đen bay qua, giỏi...cô ấy thật sự quá tuyệt, nói chuyện không cho mở mồm, cô chắc chắn là người duy nhất rồi.

"Còn ôm em nữa" Cô vẫn thút thít nói, mà người được coi là tội phạm lúc nãy, xin thưa hộc máu xỉu rồi ạ.

"Nói tiếp" Hắn lạnh lùng nói.

"Hắn...lại nhìn em"

"Miu Miu, em có tin tôi đánh mông em nở hoa hay không" Lãn Thiên Ngạo hít sâu một hơi, cố gắng nhịn cơn tức giận nghiến răng nói

"Được rồi, người ta nói..oa hắn  phải rồi hắn nói ngực em nhỏ,mà anh bảo nhỏ chỗ nào, rõ ràng đầy đủ nở nang thế này mà" Cô khoe, hắn hoảng hốt lấy áo khoác cho cô, điên hay sao mà dám ở đây làm mấy động kì quặc như thế.

"Tôi nói lần nữa...chuyện chính"

"Hắn hôn này nè." Cô nói rồi chỉ vết xướt ở cổ. Lãnh Thiên Ngạo sôi máu xách cô về nhà, khi đi ngang qua cô lén quay lại, lè lưỡi với đám đàn em của hắn. Bọn họ bây giời mới hiểu ra, người thật sự gặp xui xẻo, xui ơi là xui thì chắc đụng phải vị tiểu tổ tông này, thật đáng sợ, bọn họ nhìn mặt cô như LoLita liền tưởng nhu nhược, ai ngờ cô nở nụ cười đầy đắc ý với bọn họ, đấu với Miu mấy chú còn non lắm.

Giờ thì bọn hắn mới hiểu cô thật sự không nhu ngược như bọn hắn nghĩ, chuyện người đàn ông lúc nãy là tới kiêu chiến sao, người của lão đại ai cũng là bom nguyên tử hại người a. Hắn bế cô lên xe rồi về thẳng biệt thự, cô biết hắn giận nên lon ton chạy xuống bếp làm cho hắn dĩa mì ý, ai ngờ hắn vung tay hất, đáng ghét, cô ghét hắn quá, không muốn ăn cơm nữa bỏ bát đi lên mặc cho m.n nói gì thì nói.

P/s: Đáng lẽ đăng sớm, bấm lộn xóa vt lại từ đầu huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro