Chương 1: Tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + beta: Chanh ngọt

Hạ Lộ Thẩm cảm thấy hiện tại chắc là mùa xuân.

Từ cửa sổ nhìn ra, những hạt mưa bụi dày đặc vẫn đang rơi bên ngoài. Sẽ không có mưa lớn như vậy trừ khi là mùa xuân.

Hạ Lộ Thẩm chuyển tầm mắt, quay đầu nhìn về phía căn phòng mình đang nằm.

Đây là một gian phòng bằng gạch đỏ, trên sàn không lát gạch mà là sàn xi măng. Tường cũng không quét vôi, gạch đá đều lộ ra ngoài, nhìn lên là những xà gỗ, ở trên nữa là mái ngói.

Trong nhà có hai cửa sổ đối diện nhau, một cái ở bức tường bên trái và một ở bức tường bên phải. Cửa sổ được làm bằng gỗ và cũng không lớn lắm, đây là nguồn sáng duy nhất của căn phòng. Một ngọn đèn yếu ớt chiếu vào, vào một ngày âm u như vậy, nó chỉ chiếu sáng khu vực phía trước cửa sổ khoảng một mét, khiến căn phòng trông rất tối tăm.

Trong phòng có ba chiếc giường nhỏ sắp xếp cạnh nhau, ngoại trừ giường của cậu, hai chiếc giường còn lại ga trải giường màu trắng được xếp ngay ngắn đặt ở đầu giường, có lẽ đã giặt quá nhiều nên đã chuyển sang màu xám tro, có thể nhìn thấy vài chỗ không còn nguyên vẹn.

Đây là một phòng bệnh.

Đã một năm rưỡi rồi.

Hạ Lộ Thẩm thu hồi tầm mắt, nhìn về phía xà ngang và ngói trên đầu.

Một năm rưỡi sau thảm họa khủng khiếp đó, cậu vẫn còn sống.

"Đang nhìn gì vậy?" Một người phụ nữ cao gầy từ bên ngoài bưng khay đi đến bên giường cậu.

Bóng của người phụ nữ che khuất một phần ánh sáng khiến cho căn phòng mờ ảo càng trở nên u tối hơn.

Cậu khó khăn khăn nói: "bác ​​sĩ...Âu"

Bác sĩ Âu nhanh chóng giúp cậu lật người lại rồi ấn vào cơ bắp cứng ngắc, sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng liền chỉnh lại chăn giúp cậu.

"Nếu trời mưa, đội tìm kiếm có ​​thể sẽ phải ở bên ngoài lâu hơn một chút, nhưng cũng không quá mười ngày, đừng lo lắng."

"Cám ơn... bác sĩ... Âu." Hạ Lộ Thẩm thở hổn hển hai lần trong một câu, nói rất khó khăn.

Bác sĩ Âu đưa tay sờ trán cậu: "Cậu vừa mới tỉnh lại, tự chăm sóc bản thân thêm mấy ngày nữa, đừng quá lo lắng."

Bàn tay của bác sĩ Âu gầy mà dài, màu da khô vàng. Đầu ngón tay, lòng bàn tay và những nơi khác có nhiều vết chai, khi sờ lên trán, có cảm giác như một mảnh giấy nhám.

Bàn tay thô ráp ấm áp này bao phủ trán Hạ Lộ Thẩm, cảm giác mát lạnh truyền thẳng vào trong đầu cậu, có thứ gì đó ấm áp và mát lạnh chạy dọc sống lưng, di chuyển qua cơ thể cứng ngắc của cậu, ngay lập tức cậu có thêm một chút sức lực và các khớp cũng bớt cứng hơn.

Đây là phương pháp điều trị đặc biệt của bác sĩ Âu.

Hạ Lộ Thẩm nhìn bác sĩ Âu trong ánh mắt lại thêm vài phần biết ơn, cậu khó khăn mở miệng lần nữa: "Cảm ơn... ngài... vất vả rồi."

"Không cần cảm ơn, ngủ một giấc đi." Bác sĩ Âu nhìn vào mắt cậu, nhẹ giọng nói: "Có lẽ khi cậu tỉnh dậy, Hạ phó và những người khác sẽ trở về."

Hạ Lộ Thẩm được an ủi bởi giọng nói của cô, ý thức nhanh chóng thả lỏng, chìm vào giấc ngủ hỗn loạn.

Cậu lại mơ thấy cụm thiên thể va vào trái đất ngày ấy. Các thiên thể khổng lồ va chạm cùng lúc với nhiều phần khác nhau của trái đất dưới tác động của lực hấp dẫn. Một số bị chặn bởi bom hạt nhân, còn một số thì không.

Các vụ nổ và tác động hạt nhân gây ra chấn động đinh tai nhức óc. Ngay cả những người vội vã trú ẩn trong các lối đi tàu điện ngầm cũng không thể thoát khỏi cú va chạm.

Vô số người đang la hét và gào khóc, nhưng ngay khi những âm thanh này phát ra, chúng đã bị vụ nổ lớn lấn át.

Vụ nổ lớn đến mức Hạ Lộ Thẩm cảm thấy trong giây phút này cực kỳ yên tĩnh, giữa trời và đất không có bất kỳ âm thanh nào, ngay cả một nhịp tim cũng không cảm nhận được.

Cậu ôm chặt lấy anh trai mình, đôi mắt đỏ ngầu mở to, mũi và tai chảy máu, máu ướt đỏ sẫm ở khắp mọi nơi.

Trong bóng tối cậu bảo vệ anh trai mình, không có hy vọng được cứu. Cậu chỉ hy vọng rằng cho dù hai anh em có chết, thi thể của anh trai anh vẫn còn nguyên vẹn và không bị vỡ nát thành từng mảnh.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sống sót. Lúc tỉnh lại, cậu thậm chí còn may mắn được nằm trên giường bệnh và anh trai vẫn còn sống.

Hạ Lộ Thẩm ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ.

Bác sĩ Âu ban ngày cách hai tiếng sẽ đến xem cậu một lần, giúp cậu trở mình, hỗ trợ đi vệ sinh và còn cho cậu uống thứ gì đó lành lạnh để cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

Dần dần, sức khỏe cậu tốt hơn, cử động được tay chân, đã có thể ngồi dậy, tự mình dùng thìa múc cháo, ngũ cốc.

Khi trời không mưa, bác sĩ Âu sẽ quấn chăn thật chặt và dùng xe lăn gỗ đưa cậu ra khoảng không gian thoáng đãng giữa sân nhỏ để cùng các bệnh nhân khác tắm nắng.

Cậu dần dần biết được bác sĩ Âu là một người có năng lực đặc biệt, hiện tại là bác sĩ ở căn cứ.

Bất kể bệnh gì, đều có thể điều trị bằng dị năng trị liệu. Ngược lại, những bác sĩ chân chính, trong tình trạng thiếu trang thiết bị y tế và thuốc men, hầu hết đều chuyển nghề sang làm trồng trọt hoặc thu gom.

Bây giờ quả thực là mùa xuân, mới chỉ là đầu xuân, toàn bộ căn cứ đều rất bận rộn. Những người nhàn rỗi có lẽ là những đứa trẻ còn rất nhỏ và những người kém may mắn như bọn họ, bị thương hoặc bị bệnh.

Thực tế có rất ít bệnh nhân. Khi cậu ở cùng các bệnh nhân và nghe họ trò chuyện, cậu biết rằng việc đưa họ đi điều trị sẽ tốn rất nhiều vật tư, cơ sở trợ cấp một nửa, nửa còn lại bọn họ phải tự chi trả.

Hầu hết mọi người bị thương nhẹ hoặc ốm vặt đều không nỡ đến đây để chữa trị. Bị thương nặng hoặc bệnh nặng thì lại không có thuốc điều trị.

Khi nói đến vấn đề này, trong những bệnh nhân có một người đàn ông thấp bé bị thương ở cánh tay, ghen tị nói với Hạ Lộ Thẩm: "Nói cách khác, Hạ phó đội trưởng có thực lực cho phép cậu ở chỗ bác sĩ Âu phục hồi sức khỏe trong một năm rưỡi."

Một người đàn ông khác trả lời: "Này, ai nói không phải? Cả căn cứ ai lại không muốn có một người anh như Hạ Phó ?"
Hạ Lộ Thẩm chậm rãi chớp mắt, không nói gì.

Các bệnh nhân cũng không quan tâm và tiếp tục thảo luận.

Thời tiết mùa xuân vẫn hơi lạnh.

Bác sĩ Âu không để cậu ở bên ngoài quá lâu, không lâu sau sẽ ra đẩy hoặc ôm cậu về phòng.

Toàn bộ bệnh viện chỉ có một mình bác sĩ Âu, cô ấy cao chưa đến 1m7, ôm Hạ Lộ Thẩm cao gần 1m8 như một đứa trẻ.

Tất nhiên Hạ Lộ Thẩm sụt cân vì bệnh tật, nhưng quan trọng hơn là con người ngày nay rất khỏe mạnh.

Hầu hết mọi người giờ đây có thể biến thành động vật, những người sống sót gọi loại biến hoá này là thú hoá.

Người đàn ông thấp bé, có cánh tay bị thương đã thay đổi hình dạng động vật và cho mọi người thấy mình là một con thằn lằn.

Khi nhìn thấy người trước mặt lần đầu tiên biến thành một con thằn lằn lớn, đôi mắt của Hạ Lộ Thẩm gần như muốn rớt ra và cậu vẫn giữ vẻ mặt kinh ngạc trong một thời gian dài.

Theo như cuộc nói chuyện của bệnh nhân, dạng động vật của bác sĩ Âu là một con sóc chứ không phải hình dạng động vật mạnh mẽ.

Giống như anh trai của Hạ Lộ Thẩm, hình dạng thú của anh là một con sói khổng lồ cổ đại. Chưa kể căn cứ này, ngay cả khi tính cả hai căn cứ khác không quá gần, sức mạnh của sói khổng lồ cổ đại cũng có thể được xếp vào top 10.

Hạ Lộ Thẩm nghe rất nhiều, trong lòng có rất nhiều kỳ vọng, nghe đến mắt lấp lánh.

Cậu có một đôi mắt rất linh động, đen láy, trong trẻo và rất dễ truyền tải cảm xúc.

Bác sĩ Âu thấy cậu như vậy liền an ủi: "Mấy ngày nữa anh trai cậu sẽ về thôi."

Anh trai của Hạ Lộ Thẩm, Hạ Hoắc Cừ đã trở lại vào một ngày mưa.

Ngày hôm đó, như thường lệ Hạ Lộ Thẩm quấn chăn và đội mũ ngồi trước cửa sổ chợp mắt, nửa tỉnh nửa mê, một bóng đen phủ xuống, chặn hết hơn nửa ánh sáng vốn ít ỏi trong căn phòng.

Hạ Lộ Thẩm cảm giác được điều gì đó, cậu từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt mình là một thanh niên cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, có mái tóc húi cua, đường nét giống như một bức tranh thủy mặc, ở trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên cực kì rõ ràng.

Hạ Lộ Thẩm cảm thấy người đàn ông này vừa lạ vừa quen.

Ngẩn ngơ hồi lâu, trong mắt cậu nóng lên, nước mắt trào ra. Cậu đưa tay chạm vào người đàn ông, giọng nói phát ra từ trong cổ họng rất nhỏ và mơ hồ: "Anh ơi, sao anh gầy quá vậy?"

Như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng khiến ngực cậu đau nhức và thậm chí cậu không thể thở dễ dàng.

Hạ Lộ Thẩm chưa bao giờ nhìn thấy anh trai của mình gầy như vậy, có thể thấy ở cổ áo xương quai xanh bị lõm sâu xuống, tạo thành một cái bóng dày đặc.

Hạ Hoắc Cừ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ánh mắt đỏ hoe nhìn một lúc, sau đó dang rộng vòng tay dịu dàng nhưng mạnh mẽ ôm cậu vào lòng.

Hạ Lộ Thẩm áp vào lồng ngực ấm áp của anh trai mình, lắng nghe nhịp tim ổn định và hơi thở thuộc về anh trai tỏa ra từ làn da ấm áp ở chóp mũi. Ngay khi cậu nhắm mắt lại, cả người chợt cảm thấy chân thực. Ôm anh một lúc, cậu mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ, lau nước mắt rồi lại gọi: "Anh."

Hạ Hoắc Cừ buông cậu ra, nhìn sắc mặt cậu, khàn giọng nói: "tinh thần có vẻ ổn."

Hạ Lộ Thẩm ngẩng mặt lên, đôi mắt vẫn đỏ hoe, dùng hết sức cười: "Bác sĩ Âu nói tình trạng của em gần như tốt rồi, nếu em tiếp tục chăm sóc bản thân thì sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng."

Hạ Hoắc Cừ lại sờ tóc cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt ấm áp.

Hai người ngồi đối diện nhau nói chuyện, Hạ Lộ Thẩm lại bắt đầu mệt.

Cậu ngáp dài đến nỗi nước mắt thấm ướt lông mi.

Hạ Hoắc Cừ thấy em trai như vậy, giúp cậu đắp chăn, nói: "Ngủ đi, anh ở đây với em."

"Anh ơi, anh không cần ra ngoài thu thập sao?"

"Tạm thời anh sẽ không đi." Hạ Hoắc Cừ nói tiếp: "Anh hứa khi em tỉnh lại anh vẫn sẽ ở đây."

Sau khi Hạ Lộ Thẩm nghe được lời hứa, cậu yên tâm chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

Hạ Hoắc Cừ đã trở về, thông qua sự tiếp xúc với anh trai, căn cứ huyền thoại này cuối cùng đã trở nên chân thực hơn đối với Hạ Lộ Thẩm. (đoạn này khó dịch quá huhu, nên mình dịch theo cảm nhận á, bạn nào biết thì bảo mình sửa nhé)

Hạ Lộ Thẩm đã nằm trên giường được một năm rưỡi, cơ bắp của cậu cơ bản đã không còn, cậu gầy gò và hốc hác, tình trạng không tốt về mọi mặt.

Hiện tại cậu đã tỉnh lại, cần nghỉ ngơi một thời gian trước khi tình trạng thể chất có thể trở lại bình thường.

Sau khi cậu tỉnh lại, Hạ Hoắc Cừ tạm thời dừng việc ra ngoài thu thập mà ở lại chăm sóc cậu.

Giúp cậu tắm, bón cơm và đưa cậu ra ngoài sân phơi nắng.

Siêu năng lực của bác sĩ Âu rất hữu ích.

Hạ Lộ Thẩm hồi phục rất nhanh, bốn ngày sau bác sĩ Âu nói với bọn họ rằng cậu đã ổn và có thể đưa về nhà để nghỉ ngơi điều dưỡng.
Vì bác sĩ Âu là người có dị năng nên thu phí rất nhiều tiền, mỗi lần Hạ Hoắc Cừ ra ngoài thu thập, ngoại trừ giao cho căn cứ, còn lại anh mang về hơn 90% đều đưa cho bệnh viện, không đến 10% dùng cho chính mình.

Hạ Lộ Thẩm ít nhiều biết điều này, sau khi nghe tin cuối cùng cũng có thể xuất viện, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Hạ Hoắc Cừ trong lòng cũng tràn đầy vui mừng, lúc đón cậu trên khuôn mặt đều mang theo ý cười.

Hạ Lộ Thẩm đã có thể đi lại được, nhưng cơ thể cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên không thể đi xa.

Ngày cậu ra viện, Hạ Hoắc Cừ đã đích thân cõng cậu về.

Hạ Lộ Thẩm tỉnh lại hơn mười ngày, đây là lần đầu tiên cậu rời khỏi bệnh viện, vừa bước ra khỏi bệnh viện, cậu liền nhẹ nhàng thở ra.
Hơi thở này có chút lớn, phả vào gáy Hạ Hoắc Cừ.

Hạ Hoắc Cừ cười nói: "Ra viện vui như vậy sao?"

Hạ Lộ Thẩm nhướng mày, nói: "Vâng ạ. Em rất vui."

"Vậy sau này em phải cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt, trong khoảng thời gian tiếp theo không cần đến bệnh viện nữa."

"Chắc chắn sẽ không, em nhất định sẽ rèn luyện tốt!" Hạ Thẩm nghĩ thầm, "Sau khi hóa thành yêu thú, mình sẽ cùng anh trai đi ra ngoài thu thập."

Hạ Hoắc Cừ: "Chờ em chăm sóc tốt chính mình rồi nói sau."
———————————

Tác giả có lời muốn nói:
Một hành trình mới đã bắt đầu và tôi hy vọng nó có thể mang lại cho bạn trải nghiệm đọc truyệt tuyệt vời.

Editor cũng có điều muốn nói: ôi cái lưng của tuiiii ʕʘ‿ʘ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro