CHƯƠNG 3 : CHUYỂN LỚP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

......
Điền Chính Quốc nhìn cái ghế bị ngã trên đất, cúi người nâng lên, rồi bình tĩnh đứng dậy theo ra ngoài.
Mọi người hóng tình hình ở cửa sau một hồi lâu, sau đó sôi nổi mà bắt đầu bàn tán.
"Kích thích thế, đây là yêu đương kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau mà mọi người hay nói đó hả?"
"Có tưởng tượng được không? Đứng nhất khối cư nhiên ở trong lớp chúng ta đó? Kỳ diệu vl luôn."
"Đây là đôi bên vì yêu mà chuyển lớp đó sao!"
Cố An cùng Tiếu Khi cũng mắt to trừng mắt nhỏ, người khác không biết quan hệ thật sự của hai người này, nhưng bọn hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên với anh em nhà đó thì rất rõ ràng.
Cố An nhịn không được cảm thán: "Thái Hanh thật sự trưởng thành rồi, cậu ấy còn dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện cùng Chính Quốc ca, cậu nói cậu ta có phải bị điên rồi không?"
Tiếu Khi gật đầu cũng cảm thấy như thế: "Tớ nghĩ hơn phân nửa là bị điên rồi đấy. Cơ mà còn có một khả năng khác, là có thể cậu ấy thực sự ghét Chính Quốc ca."
Cố An trừng hắn một cái: "Cậu cảm thấy Thái Hanh có khả năng chán ghét Chính Quốc ca hả?"
Tiếu Khi buột miệng thốt ra: "Không có khả năng, trừ phi mặt trời mọc từ hướng Tây và trái đất ngừng quay nha."
"Đúng rồi đấy." Cố An nghi hoặc khó hiểu: "Nhưng tớ thật sự không thể đoán ra được hai người này đang bị sao nữa."
Tầng thượng của tòa nhà dạy học bị khóa quanh năm, khi vừa bước vào trung học, Thái Hanh đã nhận được chìa khóa dự phòng của tầng thượng từ đàn anh.
Thỉnh thoảng dù rảnh hay không thì cậu cũng hay lên đây một chuyến.
Thái Hanh ghé vào lan can trên tầng thượng, nhìn xuống toàn bộ khuôn viên trường, lúc này trên bầu trời, mặt trời đã lên chói chang.
Hai người cùng trầm mặc một hồi.
Ánh mắt Thái Hanh chuyển qua trên mặt Điền Chính Quốc, ý vị thâm trường nhìn anh, ngữ khí hờ hững: "Anh có ý gì?"
Đột nhiên bị hỏi bằng ngữ khí khiển trách, Điền Chính Quốc hơi giật mình.
Không nghĩ tới có một ngày anh sẽ bị Thái Hanh dùng ngữ khí như vậy dò hỏi.
Điền Chính Quốc giương mắt, chăm chú nhìn cậu.
Thái Hanh cũng nhận thấy cảm xúc chính mình dao động quá lớn, thu liễm một ít, đè nặng hỏa khí trong lòng: "Đi nói với Trần chủ nhiệm rằng anh hối hận rồi, muốn quay lại lớp thực nghiệm đi."
Thấy sắc mặt cậu ta như thế, Điền Chính Quốc nhịn không được cong cong môi.
Tâm tình có chút tốt lên.
Thái Hanh liếc mắt nhìn anh, vừa định hỏi anh cười cái gì, đã thấy Điền Chính Quốc làm tư thế tựa vào lan can sân thượng giống cậu, cúi đầu nhìn xuống.
Mái tóc mềm màu nâu nhạt của anh trông như cành cọ dưới nắng, lông mi dài mà rậm.
Điền Chính Quốc đột nhiên ngẩng đầu, đụng phải tầm mắt của Thái Hanh, mắt phượng híp lại nói: "Chuyển về không được, hơn nữa anh cũng không muốn về."
Thái Hanh nhướng mày, con ngươi nặng nề nhìn anh: "Vì cái gì?"
Điền Chính Quốc ngoảnh mặt đi, đôi mắt màu hổ phách nhìn sân chơi trong khuôn viên trường, không chút để ý lại giống như trong lúc vô tình nhớ tới: "Không biết em còn nhớ lời hẹn của chúng ta ngày đầu năm mới không."
Điền Chính Quốc chậm rãi mở miệng: "Em nói muốn cùng anh thi vào cùng một trường đại học."
"Rõ ràng là đã bàn xong." Anh quay đầu nhìn Thái Hanh, mặt không biểu tình nhìn thẳng cậu vài giây, nhỏ giọng nói:"Hiện tại em muốn thất hứa sao?
Thái Hanh nheo mắt, nhìn chằm chằm vào con ngươi màu hổ phách của anh.
Nhìn trong chốc lát, cậu mất tự nhiên dời đi tầm mắt, lại nhịn không được quay đầu lại, nghiêm túc mà nhìn chăm chú nhìn vào mắt Điền Chính Quốc.
Như thể là muốn thấy rõ điều gì đó.
Điền Chính Quốc hoàn toàn không đoán ra được hiện tại Thái Hanh đang suy nghĩ cái gì.
Qua hồi lâu, Thái Hanh mới đột nhiên mở miệng nói: "Không nghĩ tới."
Điền Chính Quốc sửng sốt, cái đáp án này anh sớm đã hiểu rõ, cũng không biết vì cái gì còn muốn đi hỏi.
Có lẽ là trong lòng còn cất giấu một tia may mắn chăng.
Nhưng đến cuối cùng, vẫn chỉ có mình anh là người duy nhất thực hiện lời hứa đó một cách nghiêm túc.
Thật là, làm thế nào mà một đứa trẻ có thể thực hiện lời hứa một cách nghiêm túc được chứ.
Điền Chính Quốc đang muốn tìm một bậc thang xuống cho chính mình, người đối diện lại nhẹ nhàng bâng quơ nói thêm: "Không nghĩ tới chuyện thất hứa."
Điền Chính Quốc nghe vậy không khỏi hoài nghi mà ngẩng đầu lên.
Anh thực sự không nghĩ tới câu trả lời cuối cùng sẽ xoay chuyển tình thế như thế.
Điều này có phần nằm ngoài dự đoán của anh, khiến anh hơi bất ngờ.
Ánh mắt anh bất giác ở trên mặt cậu dừng vài giây, trong giọng nói mang theo một tia vui sướng: "Thật sao?"
Thái Hanh không trả lời, nhưng đó lại là câu trả lời tốt nhất.
Từ góc nhìn của Điền Chính Quốc, anh có thể thấy rõ lông mi như lông quạ của Thái Hanh, mái tóc đen bồng bềnh trong nắng trở nên như lập thể mờ ảo.
"Thái Hanh, vậy chúng ta cùng nhau thi về lớp cũ nhé." Điền Chính Quốc như là thuận miệng nói: "Được không?"
Thái Hanh không trả lời, cậu ngắm nhìn nơi xa xa trong sân, một vài học sinh đang đùa giỡn, xuất thần một lúc lâu mới chống thân mình đứng thẳng dậy, xoay người đi đến cửa cầu thang.
"Trở về đi." Giọng nói trầm thấp mang theo ý vị không rõ theo gió truyền đến.
Điền Chính Quốc nhìn theo cái bóng lãnh đạm kia, không biết vậy là mình đã thuyết phục thành công hay chưa, bất quá vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Anh đột nhiên cảm thấy không khí giữa họ không còn quá bế tắc như trước nữa.
Khẽ câu môi, nhanh chóng chạy theo.
Hai người một trước một sau lần lượt bước vào lớp.
Lớp học đang ồn ào bỗng im bặt.
Cố An và Tiếu Khi ngồi trước mặt ngơ ngác nhìn bọn họ, trong lòng đoán chừng suy đoán của bọn họ đã tanh bành rồi.
Cố An bạo gan bước tới xác nhận: "Hoài ca, hai người ... không đánh nhau à?"
Tiếu Khi nhìn lướt qua gương mặt hai người: "Không vả mặt thì hẳn cũng lên động chân động tay chút chứ nhỉ."
Hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, Thái Hanh nhấc mí mắt lên, "Mấy người nghĩ cái gì vậy?"
Cố An cùng Tiếu Khi bị cái liếc mắt kia của cậu ta nhìn đến trong lòng nhảy dựng, đồng thời ngậm miệng ngay.
Điền Chính Quốc cười cười: "Không đánh, hơn nữa em ấy đánh thắng được sao?"
Thái Hanh liếc anh một cái rồi bò ra trên bàn cam chịu.
Cố An và Tiếu Khi sửng sốt, hiện tại hai người này thế mà có thể hòa hòa khí khí ở chung, đặc biệt là cái bộ dáng cả người đầy gai của Thái Hanh kia, cư nhiên lại thu liễm không ít.
Quả nhiên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Điền Chính Quốc nhìn thần sắc cổ quái của hai người kia, chốc lát lại đổi một cái biểu tình, có chút làm người không nhịn được bật cười.
Đột nhiên điện thoại ở túi trong ngăn bàn rung lên, Điền Chính Quốc lấy ra xem.
Thoạt nhìn, hóa ra là Thái Mạch.
Thái Mạch vốn học cùng lớp với anh, lúc này hẳn là đã biết tin anh chuyển lớp rồi.
[Thỏ manh manh]: Ông bị sao vậy, sao lại tự nhiên muốn chuyển qua lớp 13 thế? Ông bị điên à? !
Điền Chính Quốc không trả lời ngay lập tức, qua ước chừng năm phút sau, thấy bên kia cuối cùng cũng bình tĩnh dừng lại mới gõ tin trả lời.
[Mộng giả]: Không điên, hơn nữa thành tích của tớ ở đâu đều sẽ không giảm xuống đâu.
[Thỏ manh manh]: Xùy xùy xùy sao thế được, ông là ai mà có khả năng giảm xuống chứ, học thần của trung học số 1 Hoàn Xuân.
Điền Chính Quốc nghe ra hắn nói mát, xem ra là có chút giận dỗi.
Vừa muốn dỗ dành vài câu thì bên kia đã thừa nhận trước.
[Thỏ manh manh]: Ông và Thái Hanh đều cố tình chọc giận tôi đúng không? Một hai đều như thế là có chuyện gì không biết.
Sau khi tán gẫu thêm vài câu, Điền Chính Quốc đang định cất điện thoại di động, Thái Mạch lại gửi đến một tin nhắn.
Là một liên kết từ Tieba.
[Thỏ manh manh]: Nhân tiện, tôi mới biết ông và Thái Hanh cư nhiên còn có tên CP nữa đấy, cười xỉu, ghép hai người lại với nhau không phải là có nhầm lẫn gì à, họ bị mù chắc?
Điền Chính Quốc nhấp vào liên kết mà cậu ta gửi.
Nghỉ hè trong Tieba của trường rất náo nhiệt.
Tiêu đề hàng đầu của bài đăng nóng.
【 Biển sao lại một lần nữa cùng chung khung hình sau hai năm xa cách! 】
( Thật ra chữ Tinh-ngôi sao trong tên của Điền Chính Quốc thì không nói. Còn chữ Hanh /淮/huai trong tên của Thái Hanh với chữ Hải/海/hǎi chắc đọc lên cũng na ná nên mới ghép vậy á )
Nhấp vào, là bức ảnh anh và Thái Hanh lần lượt một trước một sau bước lên sân thượng, phía sau còn một bức ảnh chụp nữa, là bức ảnh Thái Hanh đi theo phía sau anh.
Một sự trùng hợp quỷ dị.
Đối lập như thế, Thái Hanh lúc này hoàn toàn lộ ra khí chất Alpha, vai rộng chân dài, ngũ quan cũng không còn non nớt như trước, giữa mày còn nhiều thêm vài phần trầm ổn cùng lạnh lùng.
Lâu chủ: CP biển sao lúc sinh thời, Quốc vì Hanh mà hạ xuống phàm thế, cùng rơi vào lớp mười ba Hoàn Xuân, nắm tay cùng nhau tiến bộ!
[Đừng nói gì cả, đau khổ hai năm cuối cùng tui cũng chờ được một khung ảnh chung của hai người này rồi! ]
〔 Không phải nói đã chia tay rồi sao? Hiện tại đây là cái tình huống gì? Là Tinh ca chia tay xong hối hận nên chạy tới dỗ dành ông xã à? 〕
[ Giơ cao đảng CP biển sao, đây chẳng phải là cách thể hiện tình yêu cưng chiều của Quốc ca à! 〕
[Thế một ngày nào đó tui có thể nhìn thấy cảnh họ tay trong tay bước vào sảnh cưới không vậy? ? ]
.........
Điền Chính Quốc tùy ý lật xem một chút, rồi thoát khỏi bài đăng.
Không biết là ai đưa tin đồn này lên, anh và Thái Hanh chưa từng có quan hệ như vậy, cũng không thể là loại quan hệ như vậy.
Điền Chính Quốc cảm hoang đường mà cười nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua nam sinh bên cạnh.
Đây là em trai của anh mà.
Dù là quá khứ hay hiện tại, dù có khoảng cách hai năm, cũng vẫn luôn giống như anh em ruột thịt một nhà.
Chuông vào lớp vang lên, giáo viên tiếng Anh từ ngoài bước vào, cô vừa vào liền nói về kế hoạch của mình cho học kỳ này.
Điền Chính Quốc thấy Thái Hanh còn nằm trên bàn, dùng bút chọc chọc cánh tay cậu.
Thái Hanh không kiên nhẫn mà ngẩng đầu, khó chịu trừng mắt nhìn anh.
Đối diện với con ngươi hổ phách của Điền Chính Quốc, mơ hồ nhớ tới vừa rồi trên sân thượng mình mới nói gì, một chút không kiên nhẫn trong lòng tự động biến mất hầu như không còn.
Cậu lười biếng dựa đầu vào một tay, nhìn lên bảng đen.
Khai giảng là một loại dày vò đối với hầu hết các học sinh, đặc biệt là học sinh lớp 13 bọn họ. Ngoài trời nắng nóng, một lớp qua nửa tiết cũng gục hơn phân nửa, ai còn thức đều đang lén lút chơi điện thoại di động.
Điều này khiến cho hai bạn học duy nhất ở hàng sau vẫn còn đặc biệt chăm chú lắng nghe cô giáo nói trên bục trở thành điểm sáng không bình thường trong cả lớp, làm giáo viên tiếng Anh cũng phải cảm động lệ nóng nước mắt rưng rưng.
Sau khi tiết một kết thúc, Thái Hanh ngáp một cái, đang muốn lại nằm xuống bàn thì một viên kẹo được đặt trên bàn cậu.
Điền Chính Quốc lấy sách bài tập đã chuẩn bị ra, xoay cây bút trong tay, thuận miệng nói: "Nó có vị bạc hà, ăn xong sẽ không buồn ngủ nữa."
Thấy cậu vẫn chưa nhúc nhích, Điền Chính Quốc không biết thói quen của em ấy có phải đã thay đổi sau hai năm hay không, vì vậy anh vơ vét trong túi một hồi, trực tiếp đặt một nắm kẹo lên trên bàn.
Hai mắt Thái Hanh hơi nheo lại, nhìn bao bì xanh đỏ trên bàn, mỗi thứ có một mùi vị khác nhau.
"Nếu không," Điền Chính Quốc do dự nói: "Tự em chọn đi?"
Thái Hanh quay đầu nhìn anh, lười biếng đáp.
Cuối cùng, Điền Chính Quốc thấy em ấy đem kẹo bỏ hết vào trong túi.
Anh ngẩn người, theo bản năng nói: "Không chừa cho anh cái nào à?"
Thái Hanh bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, như được lấy lòng, trong mắt xẹt qua một tia cười, cậu móc từ trong túi ra một viên, đặt lên bàn Điền Chính Quốc.
"..." Điền Chính Quốc nhìn kẹo trên bàn cười tủm tỉm, "Sao em không cho anh tự chọn một cái chứ?"
Trên bàn trước, Cố An vẫn luôn chú ý tình huống phía sau, liền nghe được mặt sau nói cái gì mà chọn hay không chọn, hắn thật sự không hiểu rốt cuộc đang làm cái gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Liền phát hiện cả hai người kia đều đang ngậm kẹo trong miệng, cảnh tượng tuy kỳ lạ nhưng lại rất hòa hợp.
Hắn quay đầu chọc chọc Tiếu Khi: "Hanh ca không phải từng nói qua cậu ta ghét nhất ăn kẹo phải không?!"
Tiếu Khi đang chơi game thì bị hắn chọc, nhân vật trên điện thoại trực tiếp ngã lăn ra chết: "Này, cậu cũng đâu phải ngày đầu mới biết Thái Hanh? Học kỳ 1 không phải vì cậu cho cậu ta cái kẹo nên mới bị đánh tơi bời một trận à, cảnh cáo cậu đừng dại dột nữa nha."
"Đúng vậy, cho nên thành ra bây giờ tớ đi đường cũng bị bóng ma tâm lý đấy, chính là......" Cố An lại dùng dư quang lặng lẽ liếc mắt nhìn hai người ở hàng phía sau , hắn thành tâm thành ý đặt câu hỏi: "Hoài ca của chúng ta có phải hay không có chút tiêu chuẩn kép hay sao ấy. Không phải, đây thực sự là tiêu chuẩn kép cực luôn."
"..." Tiếu Khi hồ nghi nhìn hắn, "Sao cậu lại nói thế?"
Cố An lẩm bẩm: "Cậu nhìn phía sau xem."
Tiếu Khi quay đầu lại, đập vào mắt là sự hòa hợp bất ngờ của hai người ở hàng sau, hắn động não hiểu ngay tại sao Cố An lại hỏi như thế.
"Tớ nghĩ cậu nói chuẩn rồi đấy." Tiếu Khi quay đầu, hạ giọng nói: "Hanh ca còn không phải là tiêu chuẩn kép bình thường nữa."
Mà là cực kỳ tiêu chuẩn kép luôn mới đúng.
....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro