16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở ván thứ 3, đội hình lớp 13 thi đấu theo kiểu tấn công, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội thở dốc.

Lee Sanghyeok đứng ở bên sân nhìn Jeong Jihoon, cho dù không có biến hóa bản thể, nhưng tốc độ di chuyển của cậu vẫn kinh người như cũ.

Thân ảnh như sét đánh khéo léo bỏ qua lớp người phòng ngự, một thân hình lao ra chặn bóng từ tay Lim HoDeok, không chờ Lim HoDeok phản ứng lại đã xoay người giơ cánh tay dài nhảy lên úp rổ.

Bởi vì khoảng cách có chút xa, nên khi Jeong Jihoon nhảy lên lấy đà ném rổ, sau eo theo động tác ném bóng liền lộ ra. Vòng eo nam sinh hữu lực thon chắc theo xương sống lưng hơi nhô ra, làn da rắn chắc trắng nõn, dưới ánh mặt trời lóa mắt đến không chịu được.

"A a a a a a Jeong Jihoon!!!"

"Đẹp quá mẹ ơi! Jihoon nim ơi, anh đẹp trai quá!"

Tiếng gào thét lên đến mấy đề-xi-ben của nhóm Omega khiến miệng Lee Sanghyeok giật giật.

Bản thân Lim HoDeok cũng cảm thấy được mình bị nhắm tới, đổ mồ hôi hột, âm trầm mà nhìn chằm chằm Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon không chút để ý quay đầu đón nhận ánh mắt như thiêu đốt của hắn, mặt mày khinh miệt liếc một cái.

Lee Sanghyeok nhìn vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì của thiếu niên, trong lòng có chút xúc động, đứa nhỏ năm đó bây giờ đã là một nam sinh cao lớn có tính cách riêng của mình rồi. Nhịn không được câu môi cười nhẹ một tiếng.

Nụ cười không thể nghe thấy chìm vào trong tiếng hò hét điên cuồng, nhưng người trong sân lại đột nhiên dừng bước chân, từ trong đám đông vô tình liếc nhìn một cái.

Đôi mắt đào hoa đen bóng chính xác chạm tới ánh mắt của Lee Sanghyeok, lại rất mau rời mắt đi.

Khi trận đấu còn vài chục giây cuối cùng, Lim HoDeok nhận bóng trực tiếp ghi bàn ở khu vực ba điểm, nhưng Jeong Jihoon đã cản lại đường bóng của hắn ta.

Trước khi các nữ sinh cùng Omega bên ngoài sân có thời gian để hò hét, giáo viên thể dục, người được kéo tới làm trọng tài đã thổi còi.

Thi đấu kết thúc.

Điểm số là 48 so với 16.

Hoàn toàn là một phen huyết ngược, cưỡi lên đầu người ta mà đánh, không cần so đo suy nghĩ một giây.

Bên ngoài một trận ồn ào hoan hô, thâm chí còn có người huýt sáo.

"Tuyệt quá! Jihoon nim cứ chơi như vậy thì không có chuyện ảnh không thắng được!"

"Cú vào rổ cuối cùng đẹp trai quá đi mất!"

Lee Minhyung đi theo kêu một miệng: "Jeong Jihoon đỉnh nhất, Jeong Jihoon đẹp zai nhất!"

Moon Hyeonjun theo sát phía sau: "Không hổ là Jeong Jihoon của chúng ta, vừa vào sân gáy một tiếng đã khiến ai nấy đều phải kinh ngạc!"

Khi Jeong Jihoon đi ngang qua Lim HoDeok, không chút để ý cong lên khóe môi hờ hững. Có ngạo mạn, có khinh thường rồi rời sân, Jeong Jihoon tùy ý giơ tay đập tay cùng các đồng đội.

Lim HoDeok quay đầu lại nhìn cậu, sắc mặt không quá đẹp, liếm liếm nanh sói của chính mình.

Mặc dù các học sinh Lớp 2 và Lớp 6 có chút không cam lòng, nhưng lại không thể không phục.

Lee Minhyung bước đến gần họ: "Đừng quên chính mình đã nói gì. Về sau nhớ kỹ đến tiết thể dục thì đi đường vòng đi nhé."

Nói xong câu đó, còn không quên cười nhạt một tiếng.

Sắc mặt của ủy viên thể dục lớp 2 xanh mét, Lâm Hòa duỗi tay ngăn lại hắn: "Đừng xúc động."

Sau đó liếc mắt nhìn Jeong Jihoon một cái, nhàn nhạt nói: "Yên tâm bọn này nói được thì làm được."

Mấy người đi về phía tòa nhà dạy học, Lim HoDeok liếc mắt thấy nam sinh đang đứng dưới bóng cây.

Ủy viên thể dục nhận ra hắn dừng lại, duỗi tay lay lay hắn vài cái: "Nhìn gì vậy?"

"Không có gì." Lim HoDeok thu hồi tầm mắt, trên mặt mang theo ý cười: "Chỉ là một con mèo nhỏ đáng yêu mà thôi."

Lời nói cuối cùng của hắn nhỏ đến mức ủy viên thể dục bên cạnh không nghe thấy, ngơ ngác hỏi một tiếng: "Cậu nói cái gì?"

Lim HoDeok lần này chỉ lắc đầu.

Jeong Jihoon đi tới bóng cây, phát hiện đã hết nước, đang định cầm điện thoại di động đi siêu thị thì một chai nước đá được đưa tới trước mặt cậu.

Cậu nhướng mắt, ánh mắt đọng lại vài giây trên gương mặt người tới, không nói gì, tự nhiên cầm lấy rồi mở ra.

Lee Minhyung hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lee Sanghyeok: "Sanghyeok hyung, sao anh lại ở đây?"

Lee Sanghyeok cười cười: "Mấy đứa chơi không tồi, phối hợp rất khá."

"Chuyện." Lee Minhyung nhướng mày nói, "Nếu như anh cũng đến chơi, thì phải nói là hoàn hảo!"

Hắn dường như nghĩ lại cảnh nào đó, thở dài: "Nếu như có thêm anh đến, khéo chúng ta còn không cần phải chơi đến hiệp ba, bên kia đã trực tiếp xin tha ấy chứ. Nhớ trước đây anh cùng Jihoon ăn ý đến thế nào, em nghĩ anh còn có thể trực tiếp cùng đội bóng rổ giằng co một hồi á! "

"Đúng vậy, với sự phối hợp tuyệt vời của hai người, cộng thêm cả chiêu thức này nữa." Moon Hyeonjun lắc đầu, cảm khái: "Đỉnh của chóp luôn!"

Lee Sanghyeok xem bọn họ phóng đại, cười cười lắc đầu.

Sau một hồi thi đấu, mọi người đều có chút mệt mỏi, hơn nữa thời tiết nóng bức, tan trận liền sôi nổi hướng về khu dạy học

Lee Sanghyeok cùng Jeong Jihoon sóng vai đi ở phía cuối cùng.

Thấy người bên cạnh cứ luôn nheo mắt nhìn mình, Jeong Jihoon nhịn không được quay đầu nhìn sang, "Anh nhìn cái gì vậy?"

Lee Sanghyeok đang nheo mắt, đột nhiên mỉm cười, từ từ nói: "Chỉ là, anh đột nhiên nhận ra em trai anh dường như ngày càng đẹp trai hơn thì phải."

Em trai anh?

Cách xưng hô này lâu lắm rồi không được nghe, bước chân Jeong Jihoon chợt ngừng lại.

Cậu dời tầm mắt không được tự nhiên, mặt vô biểu tình nói: "Là mắt của anh hôm nay đột nhiên tốt hơn thôi."

Lee Sanghyeok sửng sốt, nhếch khóe miệng nhịn cười.

Anh gật đầu dỗ dành cậu như một người anh trai: "Đúng thật, em lúc nào chả đẹp trai nhất".

Vẫn còn hơn mười phút trước khi tan học.

Giáo viên tiếng Anh vừa tiến vào đã phát một bộ bài thi, sau đó giáo viên Ngữ văn cũng đến giao bài tập về nhà, giáo viên các bộ môn khác cũng liên tiếp để lại nét chữ trên bảng đen.

"Mấy thầy cô bị sao vậy? Chúng ta sống sao bây giờ?"

"Nhiều như vậy? Tôi chưa thấy nhiều bài tập về nhà như vậy trong đời bao giờ đâu?"

"Ai có thể cho tôi biết sự khác biệt giữa bài thi vật lý và bài thi hóa học với?"

"..."

"Cậu cường điệu quá rồi đấy, ha ha ha ha ha diễn quá rồi người anh em."

Các bạn học khi thì oán trách, khi lại vui cười nô đùa, toàn bộ phòng học đang trong trạng thái cãi cọ ồn ào thì lão Hwang từ ngoài phòng học đi vào, bắt đầu lên giọng giáo dục: "Mấy đứa kêu ca cái gì, tôi nói bắt đầu từ học kỳ này, lớp 13 của chúng ta phải dốc toàn lực. Đều đã vào năm hai trung học rồi mà một chút căng thẳng cũng không có à? "

Từ khi Lee Sanghyeok vào lớp 13 của bọn họ, giáo viên các bộ môn đều có vẻ rất phấn khích, không chỉ giao bài tập mỗi ngày, không cho ngủ trong lớp, còn bắt nộp điện thoại di động, nhưng đám học sinh bọn họ lại không dám hó hé gì.

Thanh danh bên ngoài của Lee Sanghyeok "King Kong Barbie phiên bản beta với khuôn mặt thiên thần" cũng không phải là nói không, cộng thêm một Jeong Jihoon nổi tiếng cả Mapo, huyền thoại từ cấp 2 đến cấp 3. Bọn họ quanh đi quẩn lại có khổ cũng không dám nói ra, dù thế nhưng bọn họ rất thích có học bá trong lớp, đi học có thể vênh váo hơn nhiều.

Tỷ như Lee Minhyung lúc nào cũng khoe khoang khắp nơi nào là " Lớp chúng tôi có đứng nhất khối" hay "Đứng đầu tỉnh năm ngoái cũng ở lớp chúng tôi nè" bla bla.

Sau đó, để có được thành tích cao hơn cho kỳ thi tháng, các thầy cô cũng đã rất vất vả.

Để theo kịp tiến độ của lớp thực nghiệm, Lee Sanghyeok phải học bù lại tiến độ sa sút sau khi kết thúc buổi tự học buổi tối mỗi ngày, cơ bản đều là phải đến hai ba giờ sáng mới đi ngủ.

Đứng nhất cũng không phải dễ dàng mà có như vậy, công sức bỏ ra tỷ lệ thuận với thành quả thu được.

Sau khi đuổi kịp tiến độ tiếng Anh xong thì đêm cũng đã khuya.

Bình thường mà nói lúc này anh cũng phải gần xong rồi, nhưng hôm nay tốc độ lại có chút chậm hơn rất nhiều.

Phòng điều hòa chạy 25 độ làm anh có chút lạnh, cơ mà cũng cảm thấy có chút nóng nếu tắt đi. Lee Sanghyeok kiểm tra thời gian, bây giờ đã là 2:20.

Giờ này chắc phòng cách vách đã đi ngủ từ lâu, chà xát cánh tay chính mình, Lee Sanghyeok đi qua mở cửa, cảm nhận một chút khí lạnh từ bên ngoài. Rồi trở lại bàn làm việc, xoa xoa lông mày, đầu có chút trướng căng.

Nghĩ rằng do bản thân hơi mệt mỏi, nên liền lấy lọ tinh dầu từ hộp bút chì của mình ra, xoa một vòng lên thái dương và trán.

Chẳng mấy chốc, loại cảm giác sảng khoái mát mẻ thoang thoảng đã kích thích não bộ qua làn da, toàn bộ cơ thể ngay lập tức sảng khoái.

Cố lên.

Lấy ra môn hóa học và vật lý, cùng lúc học cả hai.

Lee Sanghyeok chuyên chú học liền có chút quên đi mội thứ xung quanh, không nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra.

Jeong Jihoon khựng lại khi thấy cánh cửa đối diện đang mở toang.

Trong đêm tối tĩnh lặng, bóng lưng gầy gò trước bàn học dường như mang đến một cảm giác tồn tại đặc biệt.

Jeong Jihoon kiểm tra thời gian trên điện thoại di động, hơi nhíu mày, nhưng nghĩ nếu bây giờ cậu đi lên làm phiền anh, ngày hôm sau người này có thể còn thức muộn hơn nữa.

Nghĩ vậy liền không lên tiếng, cầm cốc xuống lầu rót nước.

Sáng sớm hôm sau, gần bảy giờ, cửa phòng Jeong Jihoon không bị gõ như đúng hẹn, cuối cùng vẫn là cậu chủ động rời giường.

Khi xuống lầu, thấy trên bàn đã bày sẵn một bữa ăn thịnh soạn, cửa phòng bếp đột nhiên bị đẩy sang một bên,  Jeong Jihoon nhìn sang thì thấy Lee DalHyeok đang bưng một bát canh đi về phía mình.

" Jihoon, con dậy rồi à." Lee DalHyeok đặt canh lên bàn, chào hỏi: "Qua ăn đi, không lát nữa lại đi học muộn."

Lee DalHyeok bưng cho Jeong Jihoon một bát canh, giương mắt nhìn lên lầu: "Hôm nay Sanghyeok sao thế nhỉ, bình thường nó dậy sớm lắm mà."

Sau đó ông đứng dậy toan đi: "Cháu ăn đi, để chú lên xem thử."

Nghĩ đến việc Lee Sanghyeok hiện tại là Omega, Jeong Jihoon đặt cặp sách xuống ghế, đứng dậy nói: " Chú à, để cháu đi cho."

Lee DalHyeok liếc cậu một cái, nghĩ đến con trai ở tuổi này đại đa số đều không thích cha mẹ vào phòng, vì thế liền gật gật đầu đồng ý:"Được."

Jeong Jihoon đi tới cửa, cong ngón tay gõ gõ: "Anh dậy chưa?"

Bên trong không có phản ứng.

Cậu lại gõ gõ, nhưng như cũ vẫn không có ai đáp lại.

Cuối cùng, cậu đặt tay lên tay nắm cửa, bên trong ngoài ý muốn không khóa. Hẳn là tối hôm qua ôn tập quá muộn, Lee Sanghyeok quên mất.

Jeong Jihoon đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lee Sanghyeok vẫn đang nằm trên giường.

Cậu bước đến bên giường, thiếu niên trên giường mơ mơ hồ hồ mở mắt, hai mắt đầy tơ máu, đuôi mắt thì phiếm hồng, sắc mặt hồng nhuận, vừa thấy chính là đã sinh bệnh.

Lee Sanghyeok giật giật khóe môi khô khốc: "Mấy giờ rồi?"

Anh nói với một giọng khàn khàn, nghẹn ngào đến kỳ cục.

Jeong Jihoon nhíu mày, giọng nói chìm xuống: "Đã gần bảy rưỡi rồi."

Lee Sanghyeok ho khan một tiếng, mở chăn bông ra liền bị Jeong Jihoon vươn tay đẩy lại vào chăn.

"Làm sao vậy?" Lee Sanghyeok ngơ ngác nhìn lên.

Lông mi Jeong Jihoon hơi rũ xuống, khóe môi ép xuống: "Anh bị bệnh mà không biết à?"

Lee Sanghyeok giật mình, đưa tay lên sờ trán, mới nhận ra có gì đó không ổn, ngượng ngùng cười cười, không sao cả nói: "Cảm lạnh một chút mà thôi. Có lẽ do tối qua bật điều hòa quá thấp đó mà."

Nói rồi vẫn muốn đứng dậy, lại bị một đôi tay ấn vào chăn bông lần nữa. Lee Sanghyeok nâng mắt đối diện với đôi mắt đào sâu thẳm của Jeong Jihoon, màu sắc có vẻ nhạt hơn bình thường nghe cậu nói: "Nghỉ một ngày."

Ngữ khí không chừa lại một chỗ đàm phán nào.

Có lẽ Jeong Jihoon cảm thấy bản thân có hơi quá ngang ngược liền thấp giọng nói thêm: "Chú đang ở dưới."

Khi nghe tin Lee DalHyeok đến, thái độ của Lee Sanghyeok rõ ràng mềm mỏng hơn rất nhiều.

Lại cùng Jeong Jihoon đối diện thêm hai giây, mới thỏa hiệp mà nằm trở về.

Mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lee Sanghyeok thúc giục cậu: "Vậy em mau đi học đi."

Jeong Jihoon biết Lee Sanghyeok đang lo lắng cái gì, trầm mặc vài giây: "Để em bảo với chú."

"Ừ." Lee Sanghyeok khàn giọng dặn dò: "Em mau đến trường đi, đi học đừng ngủ."

Jeong Jihoon gật gật đầu.

Anh uống thuốc hạ sốt rồi ngủ cả buổi sáng, đến trưa tỉnh dậy thì cơn sốt đã giảm bớt.

Sau bữa trưa, Lee DalHyeok nhận được một cuộc gọi từ cửa hàng, có người đến để giao hàng.

Thấy ba muốn từ chối, Lee Sanghyeok giành nói: "Ba, con không sao rồi."

 do dự một chút, lúc này mới đồng ý với đầu dây bên kia.

Ông xách túi căn dặn: "Lấy hàng xong ba sẽ về ngay."

"Hay con cũng đi cùng với ba đi." Lee Sanghyeok nói xong rồi đi đến trên sô pha lấy áo khoác mặc vào nói tiếp, "Lần này là hàng gì vậy ba."

"Đừng đi, con đang bệnh mà." Lee DalHyeok lo lắng nói: "Một mình ba làm được."

"Đi thôi." Lee Sanghyeok cầm chìa khóa đi về phía cửa ra vào: "Con chỉ đi qua nhìn một chút, coi như là ra ngoài hít thở không khí. Ở nhà cả buổi sáng rồi, rất chán.

Thấy con trai nhất quyết như vậy, Lee DalHyeok cũng chỉ có thể đồng ý: "Vậy thì ra cửa hàng ba nấu một ít lê mật ong cho con dưỡng ẩm cổ họng."

Lee Sanghyeok đáp một tiếng: "Dạ."

Đến lúc kiểm tra hàng hóa xong cũng đã là hai giờ chiều, người nói chỉ đến nhìn qua một chút, kết quả vẫn luôn bận bịu luôn chân luôn tay.

Lee DalHyeok đưa khăn cho anh: "Mau lau đi, bảo con đừng hoạt động mạnh mà con không nghe..."

Mắt thấy ông còn muốn nói tiếp, Lee Sanghyeok liền vừa đổi chủ đề vừa lau mồ hôi: "Ba, mật ong nấu xong chưa ạ?"

"Ờ ờ, con chờ đó, để ba vào lấy cho." Lee DalHyeok bị dời đề tài cũng không phát hiện ra, chạy vào bếp.

Ngay sau đó bưng ra một bát sứ trắng, đặt trước mặt Lee Sanghyeok: "Con mau nếm thử đi. Đã ninh hơn một giờ rồi đấy."

Lee Sanghyeok dùng thìa chọc chọc quả lê trong bát, quả lê màu trắng chuyển sang màu vàng nhạt, mùi thơm của mật ong thoang thoảng tản ra.

Anh nhấp một ngụm, cảm giác ngọt ngào dần dần lan tỏa, phủ lên đầu lưỡi, truyền đến cảm giác ấm áp từ tận trái tim, cảm giác khó chịu nơi cổ họng trong chốc lát đã đỡ hơn rất nhiều.

"Thật ngon." Lee Sanghyeok bởi vì cảm lạnh, thanh âm khàn khàn có chút sàn sạt. Anh nhấp một ngụm nữa hỏi: "Còn nữa không ạ?"

Lee DalHyeok trả lời: "Còn."

"Vậy để chừa lại cho Jihoon nha ba." Lee Sanghyeok nói: "Gần đây học hành rất nhiều áp lực."

Lee DalHyeok gật gật đầu: "Được, vậy con bảo Jiheung qua lấy một bát nữa, để ba đóng gói cho thằng bé."

Bởi vì cảm mạo lại vận động nhiều, còn thêm cả ăn đồ ấm, Lee Sanghyeok cảm thấy có chút mệt.

Anh chào ba, rồi lắc lư về nhà.

Vừa bước đến cửa tiểu khu, anh đã thấy bên cạnh đầu ngõ một nam sinh đang đứng.

Ánh mắt Lee Sanghyeok tối sầm lại.

"Hyeokie." Lim HoDeok thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, ngữ điệu đầy nhịp điệu: "Chúng ta nói chuyện đi, lần trước là tôi quá xúc động."

Lee Sanghyeok bị ánh mắt này của hắn nhìn đến kích thích một trận rùng mình ghê tởm, chán ghét lảng tránh, trầm giọng nói: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì."

Lim HoDeok nhìn anh, ánh mắt u ám, mang theo một chút gian xảo: "Tôi không muốn làm gì, chỉ muốn nói chuyện với cậu."

"Tôi bảo cậu biến đi, cậu nghe không hiểu tiếng người à?"

"Hyeokie, cậu so với lúc nhỏ càng ngày càng đẹp hơn nhiều." Lim HoDeok như không nghe thấy sự kinh tởm trong thanh âm của anh, gần như si mê mà tinh tế thưởng thức, thanh âm ôn nhu nói: "Lại còn biến thành một bé mèo con rất đáng yêu, tôi thích nhất là mèo con đấy."

Nghe vậy, Lee Sanghyeok lập tức nhíu mày.

Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm: "Còn cậu thì không thay đổi gì cả, vẫn nực cười như trước kia."

Lim HoDeok nghe vậy hơi giật mình, giống như cảm thấy càng thú vị, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: "Lớn lên rồi thật ra cũng không giống hồi trước lắm, khi còn nhỏ cậu chỉ biết chịu đựng khi bị bọn này khi dễ, hiện tại còn biết tranh luận nữa rồi."

Lim HoDeok đến gần Lee Sanghyeok nói: "Làm sao bây giờ, như thế này thoạt nhìn trông càng đáng yêu hơn."

"Từ sau khi cậu rời đi, tôi thật sự rất nhớ cậu, là cậu giúp tôi khám phá ra con người thật của mình."

Lee Sanghyeok nghe hắn nói một đống thứ như thế, thật sự cảm thấy rất đau đầu.

Anh biết nếu hôm nay không chấm dứt chuyện này, người này vẫn sẽ không hiểu được tình huống mà quấy rầy anh lần nữa.

Lee Sanghyeok quét mắt sang bên cạnh, ở cửa tiểu khu có một người đang đi đến, khoảng cách càng ngày càng gần.

Anh không muốn nghe hắn tiếp tục lải nhải, Lee Sanghyeok xoay người chủ động đi về phía con hẻm.

Vừa bước vào, mùi hương tin tức tố vị khói báo động đã bay đầy sau lưng anh, quanh quẩn quanh người như muốn ép buộc anh phải lộ ra bản thể.

Lee Sanghyeok nhanh chóng xoay người, đá vào nơi yếu hại của Alpha bằng một cú đá bên hông dữ dội.

Lim HoDeok biến thân thành sói muốn mượn bản năng tốc độ né tránh, lại không có nửa giây để chạy trốn.

Lee Sanghyeok một chân vững vàng đá ngang phần gan của Lim HoDeok, lại thuận thế phi một đá đánh thẳng vào cằm hắn.

Lim HoDeok bị một chiêu lại một chiêu đánh đến không rảnh để đánh trả, là một Alpha sói, hắn hất đuôi sói ra lại bị một Omega mèo đá vào bức tường phía sau.

Cú va chạm sau lưng khiến Lim HoDeok hoa mắt choáng váng.

Hắn ăn đau ôm lấy bụng, thật sự không nghĩ tới chính mình đã sử dụng tin tức tố rồi mà Lee Sanghyeok cư nhiên vẫn còn sức lực. Không như hầu hết Omega mà hắn thường gặp đều sẽ nháy mắt ngoan ngoãn phục tùng mềm oặt ở trong lồng ngực hắn.

Cú ra chân thứ hai đá Lim HoDeok đến cắn lưỡi, giữa môi chảy máu. Hắn kinh ngạc mà ngẩng đầu trừng mắt nhìn Omega trước mặt.

Lee Sanghyeok tư thái thong dong, thậm chí không hề hóa ra bản thể.

Lim HoDeok khó có thể tin được đây là một Omega có năng lực đến thế nào: "Cậu làm sao có thể..."

Lee Sanghyeok không kiên nhẫn đi về phía hắn: "Đã cho mày cơ hội rồi, đây là tự mày tìm chết."

Omega trước mặt ngũ quan tinh xảo ôn nhu, khí chất lại trầm xuống toát ra khí thế mạnh mẽ sánh ngang với Alpha hàng đầu.

Lee Sanghyeok vừa trải qua thời kỳ động dục, trong khoảng thời gian này lại được Jeong Jihoon trấn an, ngửi thấy mùi tin tức tố không quá mạnh mẽ của Lim HoDeok, thân thể cũng không dao động bao nhiêu, chính là dạ dày quay cuồng nổi lên cảm giác ghê tởm.

Đẳng cấp Taekwondo của anh vốn đã có thể ra ngoài mở phòng tập của riêng mình. Nên chiêu nào ra chiêu ấy tinh chuẩn xinh đẹp, đánh thẳng vào nơi yếu hại.

Việc né đòn và tấn công của Taekwondo đều chú ý nhanh chuẩn tàn nhẫn, tốc độ là đặc biệt quan trọng.

Chỉ cần anh không muốn, đám dân nghiệp dư hoàn toàn không động được vào anh.

Cho nên sau khi vào trung học, về cơ bản chỉ có Lee Sanghyeok đánh người khác, không có ngoại lệ.

Cho dù Lim HoDeok có là ​​một Alpha, tất cả chiến thuật phản kháng cũng toàn bộ bị Lee Sanghyeok thành thạo mà hóa giải.

Mùi Alpha quá nồng, khiến cho cơn buồn nôn của Lee Sanghyeok hoàn toàn cuộn lên.

Anh cắn răng nhịn xuống, quỳ xuống túm tóc Lim HoDeok, ép hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Còn cảm thấy tôi đáng yêu nữa không? Hửm?"

Lee Sanghyeok toàn đánh vào các bộ phận trọng yếu, toàn thân Lim HoDeok đau đến không chịu nổi.

"Tao cảnh cáo mày lần cuối, cút cho xa một chút, đừng làm tao ghê tởm nữa." Lee Sanghyeok lạnh mặt rũ mắt chăm chú nhìn hắn, "Lần sau sẽ không có chuyện giải quyết bằng một chút đau đớn như thế này nữa đâu."

Lim HoDeok sợ hãi mà trừng mắt nhìn Lee Sanghyeok, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Lee Sanghyeok cư nhiên đối với tin tức tố của hắn thờ ơ đến vậy, trừ khi đối phương là...... một bản thể hiếm có.

Trên thực tế, không phải là thờ ơ, mà là Lee Sanghyeok có thể chịu được tin tức tố của hắn.

"... Cậu không sợ tôi đem chuyện này nói cho mẹ của cậu biết à?" Lim HoDeok cố nén sợ hãi, lấy ra nhược điểm cuối cùng, trong mắt hiện lên một tia quỷ dị.

Nhìn vẻ mặt của Lee Sanghyeok hơi cứng lại, Lim HoDeok như rốt cuộc cũng hòa được một ván, cười nhạo nói:"Lee Sanghyeok, cậu điên cái gì? Cho dù cậu có thay đổi thế nào, cậu vĩnh viễn đều là con trai của tội phạm giết người, thích ngược đãi......"

Những lời này quả thực đã bóp chặt vào điểm yếu của Lee Sanghyeok, đó là một bí mật chôn sâu trong tâm trí anh.

Không đụng đến được.

Lee Sanghyeok ánh mắt sắc bén, chuẩn bị đập đầu Lim HoDeok xuống đất.

Một giọng nói lạnh lùng đã cất lên.

"Nếu ngại sống lâu quá thì cứ nói tiếp đi."

Nam sinh đứng bên cạnh Lee Sanghyeok, từ trên cao rũ mắt nhìn xuống.

Lee Sanghyeok nhìn thấy người tới, sống lưng căng thẳng thoáng thả lỏng, ngược lại ánh mắt lại run lên.

Em ấy có nghe thấy không?

Jeong Jihoon ánh mắt lạnh như băng nhìn Lim HoDeok như nhìn vật chết, tiếng nói trầm thấp thật sự dọa người: "Tao thấy mày mới là mặc kệ biến đổi như thế nào cũng đều làm người khác ghê tởm từ đầu đến chân đấy."

Lee Sanghyeok rũ mắt xuống, tâm tình phức tạp, lông mi có chút run rẩy.

Nhìn thấy Lee Sanghyeok nắm tóc , Jeong Jihoon kéo vai anh ý bảo buông tay: "Buông ra, đừng làm bẩn tay mình."

Lee Sanghyeok nhìn thấy ánh mắt Jeong Jihoon lộ ra vẻ dữ tợn, ý thức được cậu muốn làm gì, cũng không ngăn cản, buông tay ra, một mình bước ra ngoài.

Mới vừa đi đến đầu hẻm, liền ngửi thấy một mùi thơm của thông biển sâu thẳm, ngay sau đó là một vị khói cháy khét báo động sặc người, cùng một tiếng kêu thảm thiết.

Ở một khắc khi nhìn thấy Jeong Jihoon kia, Lee Sanghyeok không biết là sợ hãi hay là nhẹ nhõm nhiều hơn.

Phòng tuyến tâm lý của anh liên tục bị xâm phạm, giống như một người bị đào khoét vết thương đến đầm đìa rỉ máu.

Tựa như bắt gặp một tia sáng le lói trong bóng tối ngột ngạt, nhưng ánh sáng lại đột ngột vụt tắt khi anh mới cảm thấy mình cũng dính được một chút ánh sáng mong manh này?

Bóng tối như bùn đen như mực, lại lần nữa bò lên. Vị đắng từ đáy lưỡi lan ra, cổ họng không ngừng co rút.

Đau khổ, khó chịu, không thở được.

Lee Sanghyeok nghiêng người muốn ngã, anh duỗi tay ra miễn cưỡng chống lấy bức tường.

Cơn buồn nôn vừa mới kìm lại trong nháy mắt chợt cuồn cuộn ập đến.

Mặt mày tái mét, anh che miệng bước nhanh về nhà.

Khi Jeong Jihoon đi ra khỏi ngõ, trên người cậu nồng nặc mùi tin tức tố xâm lược của Alpha, trên đồng phục học sinh còn lưu lại mùi khác, cậu tùy tiện cởi ra ném vào thùng rác bên cạnh.

Chờ hương vị trên người phai nhạt một chút, Jeong Jihoon mới lên lầu.

Vừa mở cửa, một cỗ mùi hương quen thuộc của hoa sơn chi thân mật quấn quýt đã kéo nhau đến, như có như không xâm chiếm tất cả không khí trong phòng, chính là sự cám dỗ tột cùng của Omega.

Ngửi thấy mùi này, tin tức tố trong cơ thể Jeong Jihoon lại ngo ngoe rục rịch trào lên.

Cảnh tượng này quen thuộc đến nỗi Jeong Jihoon liền đi thẳng lên lầu trước khi kịp đóng cửa, sau đó cậu phát hiện người con trai kia đang ngồi dưới sàn trong phòng tắm.

Sắc mặt Lee Sanghyeok tái nhợt, vô cùng yếu ớt.

"... Anh không sao chứ?" Giọng Jeong Jihoon rất nhẹ.

Nghe thấy âm thanh, Lee Sanghyeok dường như muốn quay đầu lại, nhưng thất bại, yết hầu lại một trận co rút đau đớn, anh lại quay đầu nôn khan một trận.

Jeong Jihoon chưa bao giờ nghĩ rằng thói ở sạch của Lee Sanghyeok lại nghiêm trọng như vậy, rút ​​kinh nghiệm lần trước, cậu không bước tới, chỉ đứng yên nhìn anh một cách bất lực.

Tình trạng này thật sự rất tệ, Jeong Jihoon nhanh chóng gọi điện thoại cho Jeong SeungMyung.

Hôm nay có thể do ba cậu không có ca trực nên kết nối rất nhanh, bên kia alo một tiếng rồi cười nói: "Jihoon sao lại nhớ gọi điện cho ba thế?"

Ngón tay Jeong Jihoon run run cầm điện thoại, cổ họng như bị cái gì bóp nghẹt, không phát ra được âm thanh.

Jeong SeungMyung cảm thấy có gì đó không ổn, bên tai nghe thấy tiếng nôn mửa, như hiểu được đang có chuyện gì xảy ra.

Cố gắng dùng âm thanh bình tĩnh nhất có thể nói: "Sanghyeok có phải đang nôn mửa không? Con trước phải bình tĩnh lại nhé, trả lời câu hỏi của ba."

Jeong Jihoon hít sâu một hơi, thấp giọng dạ một tiếng.

"Hai đứa đang ở đâu?"

"Ở nhà." Jeong Jihoon khàn giọng nói.

"Vậy là tốt rồi." Jeong SeungMyung nhẹ nhàng thở ra: "Trong phòng hoặc trên người thằng bé có thuốc. Con thử tìm xem, gọi là kháng thể Anti Ale. Còn có thằng bé hiện tại có lộ ra bản thể không? Có phát ra tin tức tố không?"

Jeong Jihoon trả lời: "Có."

Jeong SeungMyung đâu vào đấy nói: "Thằng bé vừa mới qua thời kỳ động dục, hẳn là xuất hiện tình trạng động dục" giả ". Chỉ là muốn được trấn an thôi, con cho thằng bé uống thuốc trước, rồi lại tiến hành trấn an thằng bé. Ba bây giờ gọi điện cho phía bệnh viện, có việc gì lập tức liên hệ cho ba ngay nhé."

Jeong Jihoon ổn định một chút, xoay người đi về phía phòng Lee Sanghyeok, phát hiện dưới gối có một lọ thuốc, trên đó có chữ "Anti Ale".

Khi Jeong Jihoon nhìn thấy tên thuốc, hai mắt chậm lại, động tác chỉ dừng một giây, theo hướng dẫn mà lấy ra ba viên thuốc.

Cậu lấy một chai nước khác trong phòng rồi đi ra.

Cảm giác được có người phía sau vỗ nhẹ lưng mình, Lee Sanghyeok ở trong cơn mông lung thấy rõ thiếu niên đang tiến đến gần.

Jeong Jihoon lộ ra tai báo và đuôi báo, toàn thân có họa tiết da báo đen, đuôi báo mang theo trấn an nhẹ nhàng quấn lấy đuôi mèo của Lee Sanghyeok, từng chút một xua tan lo lắng của anh, "Nào, uống thuốc đi."

Jeong Jihoon đem viên thuốc nhét vào miệng anh, lại đưa tới một ngụm nước, thấy thân thể anh khẽ run lên, Jeong Jihoon liền nhẹ nhàng ôm lấy anh bao bọc cả người.

Lee Sanghyeok ý thức đã không còn tỉnh táo nữa, anh cảm nhận được nguồn nhiệt đang đến gần, cơ thể vốn dĩ cảm thấy lạnh lẽo lại nóng lên.

Tin tưc tố mùi thông biển thăm thẳm của đối phương gần kề, bay bay ngùn ngụt bên cạnh anh, như có tác dụng thôi miên, chỉ cần hít vào một hơi, cơn đau toàn thân âm ỉ không chịu nổi lúc này đều dần dần biến mất.

Thật sự quá thoải mái, quá ấm áp, khiến anh không kiểm soát được mà rúc về phía người cậu.

Trước khi ý thức hoàn toàn tan biến, anh nghe thấy có người thấp giọng nói điều gì đó.

"Anh à, anh không ghét em đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro