25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ hai người tắm rửa xong xuống lầu thì thấy trong phòng khách có một đứa nhỏ đang nhảy nhót tung tăng trên sô pha.

"Hây da, Ultraman Tiga biến hình!"

Hai mắt Lee Sanghyeok tròn xoe, nhìn về phía Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon bên này cũng nhướng mày, rõ ràng cả hai đều đã quên mất trong nhà vẫn còn một cậu bé.

Thấy bọn họ cuối cùng cũng tỉnh, Taehyung vẫy vẫy tay với Jeong Jihoon: "Đại ca, em muốn ăn mì! "

Jeong Jihoon: "..."

Lúc bọn họ xuống lầu, Lee Sanghyeok nhìn thấy hoa quả trong đĩa đều có dấu vết bị gặm qua, xem ra bọn họ thực sự đã bỏ đói nhóc con này.

"Để anh đi nấu mì." Lee Sanghyeok nói với Jeong Jihoon, "Em dọn dẹp nơi này một chút đi."

Jeong Jihoon: "Được."

Mì nấu rất nhanh, bên này vừa dọn dẹp xong, bên kia đã có mì để ăn.

Son Taehyung vẫn chưa biết dùng đũa, Lee Sanghyeok cũng không thể cầm tay bé tập gắp đồ ăn mãi, cuối cùng anh quyết định bón thìa.

Jeong Jihoon nhìn thấy động tác của anh, giật lấy cái bát, "Để em."

Lee Sanghyeok nghi ngờ nhìn cậu: "Em chắc không?"

Son Taehyung rất có mắt mở miệng nói: "Để đại ca bón ạ."

Lee Sanghyeok: "........."

Sao bỗng nhiên có cảm giác như bị ghét bỏ thế này nhỉ.

Jeong Jihoon quấn mì lên đũa, nhìn qua còn rất ra dáng. Lee Sanghyeok thấy một màn này, đột nhiên có chút cảm khái.

Anh còn chưa bón cho Jeong Jihoon nhà bọn họ ăn bao giờ đâu.

Nghĩ vậy, Lee Sanghyeok liền lấy một cái bánh mì, bẻ một miếng, đưa đến bên miệng Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon nghiêng đầu nhìn anh.

Lee Sanghyeok phảng phất cho rằng đây là lẽ dĩ nhiên: "Nào, há miếng."

Jeong Jihoon: "..."

"Hay là em muốn uống sữa trước?" Lee Sanghyeok nghiêng đầu qua hỏi.

Thâm tâm Jeong Jihoon khẽ nói, em thích như bình thường hơn.

Jeong Jihoon – người chưa bao giờ được hiong bón cho ăn khi còn nhỏ, lại được cho ăn ở tuổi mười bảy.

Cảnh tượng trên bàn cơm đại khái là như thế này, Jeong Jihoon bón cho nhóc nhỏ, Lee Sanghyeok bón cho nhóc lớn, đồng thời tự gắp thức ăn cho mình.

Buổi chiều sau khi đưa Taehyung về, Jeong Jihoon nhận được điện thoại của Han Wangho, muốn bọn họ đến chỗ ban nhạc một chuyến.

Vừa vặn Lee Sanghyeok cũng không có việc gì liền đi theo.

Lee Sanghyeok lần đầu tiên đến chỗ ban nhạc của Jeong Jihoon. Không giống như sự hoang dã mà anh đã tưởng tượng, phòng âm nhạc của họ trong sáng đến không ngờ với những bức ảnh đen trắng và nhiều loại nhạc cụ treo trên tường khác nhau.

Jeong Jihoon vừa vào đã bị lôi đi thảo luận một ca khúc nào đó, có thể thấy cậu rất nổi tiếng trong vòng này.

Lee Sanghyeok nhìn người thiếu niên trên sân khấu, bất giác mỉm cười, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh lại.

Anh nhìn bức ảnh trong điện thoại, chỉ cần một cái bóng lưng cũng có thể nhận ra em trai anh rất đẹp trai.

Với tư cách là một người anh, anh không thể kìm nén được muốn khoe khắp nơi, giống như một người nuôi mèo. Tất cả các mạng xã hội đều là hình mèo của hắn.

Lee Sanghyeok nhấp mở instagram, tải lên trạng thái mới nhất.

Danh tiếng của Lee Sanghyeok ở instagram không hề nhỏ, bởi vì anh thuộc lớp người đầu tiên ở instagram nên cũng dần dà tích lũy được vài năm.

Dù thế cũng rất ít khi anh đăng bất cứ thứ gì trên đó, chủ yếu là tranh vẽ, còn một ít ảnh riêng tư thì hầu như không có.

Có khá nhiều người hâm mộ trực tiếp nhảy vào bình luận dưới bài đăng của anh ngay lập tức.

[Sanghyeok, anh tuổi chắc cũng không còn trẻ nữa, đừng để bị loại tiểu thịt tươi này lừa! Đặc biệt là mấy người chơi âm nhạc ấy, rất lăng nhăng! ]

[Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Sanghyeok đăng loại ảnh chụp lén này á, đây là đâu? Ban nhạc hả? Bóng lưng người phía trước là ai?! Tôi cũng muốn follow ảnh!! ]

[ Cuối cùng cũng đợi được anh, đây là ảnh bạn trai của Sanghyeok sao?! Đẹp trai quá đi mất! ]

Ánh mắt của Lee Sanghyeok dừng lại trên hai chữ "bạn trai".

Bạn trai?

Đúng vậy, Jeong Jihoon đã mười bảy tuổi, cũng đã đến tuổi tìm Omega hoặc bạn gái.

Nếu không, đến giai đoạn giao phối ở tuổi 18 sẽ phải trải qua trong bệnh viện.

Trên thực tế, nếu Jeong Jihoon không chán ghét, anh có thể giúp cậu, giống như lần này trong thời kỳ giao phối của anh, dùng đánh dấu tạm thời để kết thúc cũng không phải là không thể.

Lee Sanghyeok có chút bị sốc bởi suy nghĩ của chính mình.

Ở trong lòng tự mắng, mình đang nghĩ cái gì vậy, Lee Sanghyeok, mày điên rồi!

Loại chuyện này thoạt nhìn đã thấy thật sự có hơi thái quá, còn thực sự bất thường.

"Anh đang nhìn cái gì vậy?" Han Wangho bước tới, đưa cho anh một chai nước.

Lee Sanghyeok nhận lấy: "Cám ơn."

Han Wangho ngồi xuống bên cạnh anh.

Lee Sanghyeok không biết tại sao, anh có chút kháng cự Han Wangho theo bản năng, giống như là trời sinh.

Có thể là do anh là mèo, còn Han Wangho là sóc chuột, cho nên trời sinh sẽ khó chịu lẫn nhau.

Han Wangho nhìn các chàng trai trên sân khấu, bất ngờ nói: "Tôi gặp Jihoon trong lễ hội. Cậu ấy lúc đó chưa cao như bây giờ, há mồm ngậm miệng tất cả đều là chuyện của hai người, nói anh tốt với cậu ấy thế nào. "

Lee Sanghyeok nghi ngờ nhìn Han Wangho, trong tay vô ý thức bóp lấy chai nước.

"Nghe cậu ấy nói, tôi còn tưởng cậu ta thất tình cơ."
Han Wangho cười cười: "Mãi đến sau này, tôi mới biết được người đó là anh, cũng khá tốt. Chỉ là tình anh em thôi, nhưng nhìn ra được Jihoon thật lòng rất ỷ lại vào anh. "

Đến lúc này, Lee Sanghyeok cuối cùng đã hiểu tình cảm của Han Wangho đối với Jeong Jihoon là gì.

"Phải không?" Lee Sanghyeok nhướng mày, trong đôi mắt màu hổ phách lóe lên một tia cảm xúc không rõ: "Từ nhỏ em ấy đã rất ỷ lại vào tôi, kể cả sau này cũng thế."

Nghe vậy, Han Wangho quay đầu nhìn về phía Lee Sanghyeok, Lee Sanghyeok cũng không tránh né.

Han Wangho đột nhiên cong cong mắt cười, thản nhiên nói: "Tôi phát hiện ra anh khá là ngây thơ, hai người cũng không có quan hệ huyết thống, ai sẽ ỷ lại ai cả đời chứ."

Lee Sanghyeok mím môi.

Những lời này hoàn toàn xuyên thủng nỗi đau mà anh chôn chặt trong lòng.

Đúng vậy, họ không có quan hệ huyết thống, nếu có, dù không gặp nhau nhiều trong hai năm qua, mối quan hệ cũng sẽ không đến mức căng thẳng như vậy.

"Không nhất định." Lee Sanghyeok thấp giọng nói, có chút công kích nói: "Tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng em ấy như là em trai ruột của tôi, không ỷ lại tôi thì ỷ lại vào ai?"

Sau khi rời khỏi ban nhạc, Jeong Jihoon cảm thấy tâm trạng của Lee Sanghyeok không tốt lắm liền hỏi: "Sao vậy?"

Lee Sanghyeok ngẩng đầu nhìn, sau một hồi mới mở miệng: "Em thích Beta hay Omega?"

Jeong Jihoon nhướng mày, thật sâu mà nhìn chằm chằm Lee Sanghyeok.

"Nhìn vừa mắt thì thích thôi." Jeong Jihoon nhìn sang chỗ khác, thẳng thắn nói: "Không cần biết người đó là Beta hay Omega." Nói xong, còn bổ sung thêm một câu: "Lớn tuổi hơn em cũng không sao. "

Lee Sanghyeok gật đầu, khóe môi giật giật: "Lớn hơn em một chút cũng không tệ."

Haizzz rốt cuộc em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ thích làm nũng mà thôi.

Hai người ăn tối ở De Blanc xong trở về nhà, Jeong Jihoon đi tắm trước, lúc Lee Sanghyeok bước vào, còn có thể ngửi thấy mùi tin tức tố của Jeong Jihoon bên trong.

Kỳ thực, Han Wangho nói đúng, ai sẽ ỷ lại ai cả đời chứ.

Cuối cùng, không phải tất cả bọn họ đều phải tự lập gia đình riêng của mình sao.

Nhưng cứ nghĩ đến việc Jeong Jihoon sẽ không cần anh nữa, trong lòng Lee Sanghyeok thực sự cảm thấy rất buồn.

Vặn vòi hoa sen, để dòng nước theo gương mặt chảy xuống.

Trượt qua chiếc cổ thon dài và lõm xương quai xanh, một đường đi xuống.

Đầu óc anh cứ quay cuồng câu nói đó.

Sao không thể cả đời ỷ lại vào anh được, nếu Jeong Jihoon muốn ỷ lại vào anh cả đời, thì anh sẵn sàng để em ấy ỷ lại.

Cả đời....cả đời.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên, một luồng nước lạnh xối thẳng vào người anh.

Lee Sanghyeok xoa xoa mở mắt ra, nhìn chằm chằm vòi hoa sen có chút tức giận.

Bây giờ ngay cả vòi hoa sen cũng nói với anh rằng điều đó là không có khả năng sao.

Vòi hoa sen lại "xì xì" kêu hai tiếng.

Nước lạnh chảy ra càng lạnh hơn.

Lee Sanghyeok: "........."

Này thật đúng là muốn đóng băng trái tim của anh luôn mà.

Cảm giác thậm chí còn tệ hơn.

Anh đập mạnh vào công tắc, vòi hoa sen lại "xì xì" thêm hai tiếng.

Nhưng lần này không có nước chảy ra nữa.

"..." Tâm tình Lee Sanghyeok càng thêm phức tạp.

Đầu tiên là cho anh một gáo nước lạnh để anh tỉnh người rồi kết thúc là không cho anh chút nước nào nữa luôn.

Có vẻ như suy nghĩ của anh thực sự đã quá quá phận rồi.

Khi Jeong Jihoon ra khỏi phòng, liền nghe thấy tiếng động như tiếng đập từ trong phòng tắm.

Cậu bước tới gõ gõ cửa phòng: "Có chuyện gì vậy?"

Lee Sanghyeok trong tay cầm dép lê, cố gắng muốn sửa vòi hoa sen bằng cách đập đập nó mấy cái, tựa như đang đối phó với một đối thủ khó xơi.

"Vòi hoa sen bị hỏng." Lee Sanghyeok nói: "Anh đang xem có sửa được không."

"Anh mở cửa đi, để em vào xem cho."

Jeong Jihoon bước vào. tin tức tố thuộc về Omega đang lơ lửng trong không khí, màn sương mù ấm áp và mùi vị ngọt ngào dây dưa cùng một chỗ.

Sau đó, tầm mắt cậu không khỏi ngừng lại trên người Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok còn chưa kịp mặc quần áo, chiếc khăn tắm màu trắng quấn quanh eo anh, một mảnh trắng bóc đến chói mắt, cổ tay và cổ chân đều gầy gầy tinh tế.

Dáng người anh cao gầy, nhưng dưới góc nhìn của Jeong Jihoon, cậu cảm thấy chính mình có thể hoàn toàn vây lấy Lee Sanghyeok, dễ dàng kìm giữ anh vào trong ngực, khiến cho anh không thể nhúc nhích.

Có thể là do nhiệt độ nước vừa dùng lúc nãy khá cao, nên da thịt nơi bả vai, cổ và đầu gối của Lee Sanghyeok trong mắt cậu đều có hơi ửng đỏ.

Cổ họng Jeong Jihoon ngứa ngáy, nhắm mắt lại.

Cố nén tâm tư trong lòng xuống, bước vào kiểm tra vòi hoa sen, giọng nói có chút nghẹn: "Chắc là đường ống nước bị vật gì đó chặn rồi. Để em mở ra nhìn xem".

"Vậy anh đi lấy dụng cụ." Lee Sanghyeok không cảm thấy bản thân lắc lư linh tinh trong khăn tắm có vấn đề gì. Rất nhanh đã mang hộp dụng cụ tới.

"Cờ lê." Jeong Jihoon nói, "Tháo cái vít này ra xem."

"Cờ lê, phải không?" Lee Sanghyeok cúi xuống tìm kiếm trong hộp dụng cụ.

Jeong Jihoon rũ mắt, bởi vì đứng trên ghế nên khi cúi đầu xuống như vậy cậu hoàn toàn có thể nhìn thấy xương bả vai gầy gò của Lee Sanghyeok, còn có đường cong nơi sống lưng, tất cả đều hoàn toàn hiện ra trước mặt cậu.

Tầm mắt từ sau cổ một đường đến thẳng thắt lưng hoàn hảo, dưới ánh đèn phòng tắm giống như một mảnh trắng lóa chói mắt.

Làn da kia thực sự là trắng đến phát sáng.

Jeong Jihoon cảm thấy dường như Lee Sanghyeok có làn da đẹp hơn sau khi anh ấy trở thành một Omega.

Cậu còn phát hiện dấu vết đánh dấu trên gáy của Lee Sanghyeok đã bắt đầu mờ đi và kết vảy, mùi vị sẽ ngày càng phai nhạt trong vài ngày tới, và mùi hương của cậu sẽ sớm biến mất khỏi người anh.

"Đây," Lee Sanghyeok đưa dụng cụ cho cậu: "Cờ lê em muốn này."

Jeong Jihoon vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn nữa.

Không đến mười phút Jeong Jihoon đã sửa xong, là bụi ở bên trong khiến đường ống nước bị kẹt.

"Xì xụp"

Ống nước phát ra tiếng động lạ.

Đột nhiên, nước từ vòi hoa sen phun ra tung tóe.

Bắn thẳng vào mặt Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon đứng không vững, trọng tâm trở nên không ổn định, loạng choạng ngã khỏi băng ghế.

Sau đó, cậu nghe thấy một tiếng hự đau đớn.

Cảm giác đau đớn trên người Jeong Jihoon không quá mãnh liệt, nhưng răng của cậu dường như lại va vào thứ gì đó, giống như xương.

Cậu vô thức vươn đầu lưỡi liếm liếm hàm răng, không ngờ lại liếm phải một mảnh trơn bóng.

Mở mắt ra liền phát hiện mình đang đè lên người Lee Sanghyeok, nơi vừa mới liếm chính là xương quai xanh của anh, chỗ xương quai xanh lõm xuống bị răng cậu đập vào rách cả da.

Ngay sau đó, mùi sơn chi thoang thoảng thơm ngát trên cơ thể anh tràn ngập trên môi cậu, theo đó còn có nhàn nhàn mùi máu.

Lee Sanghyeok vỗ vỗ cánh tay Jeong Jihoon "Dậy đi, anh bị em đè đến không thở nổi rồi này."

"À." Jeong Jihoon nhanh chóng đứng lên.

Kết quả ai mà ngờ được, khóa thắt lưng của Jeong Jihoon lại móc vào khăn tắm của Lee Sanghyeok, khi cậu đứng dậy liền trực tiếp kéo theo khăn choàng tắm mà anh đang quấn quanh eo mình.

Hoàn.toàn.trần.truồng

Hoàn toàn, hoàn toàn, hoàn toàn khỏa thân.

Cả hai người đều sững sờ.

Cũng may dù có vội vàng nhưng Lee Sanghyeok vẫn nhớ mặc quần lót, nếu không cảnh tượng sẽ càng thêm xấu hổ.

Từ trên cao nhìn xuống đôi chân dài trắng nõn kia, Jeong Jihoon chỉ cảm thấy tim mình dường như đập nhanh hơn.

Tầm mắt hướng lên trên một chút lại nhìn thấy vết sẹo ở bụng nhỏ của Lee Sanghyeok, ánh mắt có chút ngưng trọng.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vết sẹo này, thậm chí cậu còn từng vuốt ve nó.

Khi cậu gặp Lee Sanghyeok lần đầu tiên, thân thể của anh ấy đầy vết thương, dù những vết thương đó sau này cũng đã từ từ liền lại, chỉ có vết sẹo này là không bao giờ có thể lành hẳn. Lee Sanghyeok phản ứng lại, nhanh chóng kéo chiếc khăn tắm vẫn đang treo trên thắt lưng Jeong Jihoon về.

Jeong Jihoon cũng hoàn hồn, dời tầm mắt đi chỗ khác, giọng nói cứng đờ: "Anh tắm đi, em đi ra ngoài trước."

Cậu vội vàng trở về phòng, cảnh tượng vừa rồi lại hiện lên trước mắt, đặc biệt là đôi chân trắng nõn không thường bị ánh nắng chiếu vào nên gần như trắng đến mức có thể véo ra nước kia.

Không chỉ trắng, mà còn mịn.

Còn có cái eo nhỏ nhắn, cái cổ dài trắng nõn thon dài khiến người xem ngứa ngáy trong lòng.

Trong lặng lẽ, một đôi tai báo bật ra khỏi mớ tóc đen của Jeong Jihoon, cái đuôi báo sau lưng cậu cũng đung đưa trong không khí.

Jeong Jihoon nhìn chằm chằm cái đuôi của mình, sững sờ.

Chỉ có một lý do duy nhất để bản thể bỗng nhiên xuất hiện.

Đó là vì cậu đang hưng phấn.

Cảm xúc của cậu trước nay vẫn luôn được kiểm soát tốt, sẽ không thể có lúc nào không thể kiểm soát được bản thể.

Vậy đây là.........

Thật ra Jeong Jihoon từ lâu trước kia đã phát hiện mình đối với Lee Sanghyeok khác với cách em trai đối với anh trai như bình thường, cậu đối với Jeong Jiheung chưa bao giờ có loại dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ như vậy.

Bá đạo chiếm hữu đến nỗi một cái xưng hô cậu cũng sẽ để ý.

Mí mắt Jeong Jihoon rũ xuống, cảm xúc trong mắt đào hoa trở nên phức tạp.

Đêm hôm đó, Jeong Jihoon đã có một giấc mơ, đó không còn là những kỷ niệm khi họ còn nhỏ nữa, mà họ hiện tại, là một giấc mơ ướt át.

Trong giấc mơ, đôi chân trắng nõn và thon gầy của Lee Sanghyeok đung đưa, một đôi tay từ mắt cá chân anh trượt lên, một đường chạm đến đôi môi đỏ mọng của anh ấy, ngón tay ở trên mặt anh xoa nắn vuốt ve.

Lee Sanghyeok bị sờ đến thoải mái, yêu kiều rên một tiếng.

Cực kỳ gợi cảm.

Tất cả những nơi ngón tay lướt qua đều nhuộm màu đỏ ửng.

Ngón chân Lee Sanghyeok đều hồng, mắt cá chân cũng hồng, đầu gối cũng hồng, ngay cả sườn eo cũng hồng cả lên.

Chủ nhân của đôi bàn tay kia từ từ trở nên rõ ràng trong ống kính, với đôi tai báo đen trên đỉnh đầu, đuôi mắt thon dài và đôi môi khẽ nhếch lên. Hắn ta thoải mái mà buông thả trước mặt Omega, khát vọng trong ánh mắt cấm dục kia quả thực cùng trong hiện thực khác nhau như trời với đất.

Ngón tay hắn sượt qua sườn eo của Omega, chạm vào phía sau anh, đuôi mèo trắng tự nhiên quấn lấy cánh tay hắn, như thể cầu xin được hắn vuốt ve nhiều hơn.

Chẳng bao lâu, dưới sự sờ mó của Alpha, Omega có đuôi mèo kia mềm oặt ở trong lòng hắn.

Đuôi mèo trắng dần dần đổi màu, quét ngang cái bụng nhỏ và ngực đối phương, cuối cùng cuốn theo đuôi báo đen, run nhè nhẹ, nháy mắt chuyển sang màu hồng.

Hình ảnh này vừa kiều diễm vừa ái muội, kích thích trí tưởng tượng của người xem.

Đôi tay kia ở gốc đuôi mèo khẽ nhéo nhéo, chỉ một cái động chạm như vậy đã khiến mèo nhỏ mềm oặt nằm trên ngực hắn, hơi thở ấm áp phả vào cổ người kia.

Alpha cười thấp một cái, nghiêng đầu day day dái tai Omega, lại tủm tỉm kêu một tiếng: "Hiong."

Đuôi mắt của Omega trở nên đỏ bừng, cằm đặt trên vai Alpha, trên trán có một sợi tóc đen ẩm ướt dính sát vào da, trông rất ngoan ngoãn.

Alpha có vẻ cảm thấy chơi rất vui, hắn lại ở một bên tai thổi khí, đè nặng thanh âm nói: "Hiong, anh thật gầy."

Như có chủ đích, hắn lại khẽ nheo mắt, giọng nói vang lên đầy mê hoặc: "Anh ơi, anh thích như thế này không?"

Ống kính lại di chuyển, trong màn đêm yên tĩnh đen nhánh.

Đôi tai mèo của Lee Sanghyeok hoàn toàn chuyển sang màu phấn hồng, anh vùi đầu vào gối.

Toàn bộ căn phòng tràn ngập tin tức tố Alpha, một đôi tay siết chặt vòng eo của Lee Sanghyeok.

Omega kia dường như không chịu nổi tin tức tố mà hắn tỏa ra, thì thào gọi: "Jihoonie."

Nam sinh phía sau ngẩn ra, nhẫn nhịn, tựa như ủy khuất mà lẩm bẩm một câu: "Hiong, xin anh đấy."

"..."

Omega cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Giây tiếp theo, Lee Sanghyeok giương cổ lên.

Jeong Jihoon vuốt ve lỗ tai mèo của Lee Sanghyeok, lẩm bẩm mà gọi: "Hiong, hiong."

Jeong Jihoon đột nhiên mở mắt ra.

Giống như gặp phải một cơn ác mộng kinh hoàng, ánh mắt mơ hồ, lồng ngực cậu phập phồng thở gấp, cả người vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng vừa rồi, suy nghĩ cũng có chút chậm lại.

Cậu nhớ rõ có người đã từng nói, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.

Jeong Jihoon mất hơn một phút mới có thể tỉnh táo hoàn toàn.

Hơn nữa cậu còn phát hiện, làm như vậy trong mộng còn sẽ sinh ra phản ứng. Cậu cứng rồi.

Jeong Jihoon cắn răng, chửi nhỏ một tiếng.

Xốc chăn lên, đi vào phòng tắm.

Nước ào ào chảy ra, Jeong Jihoon cảm thấy như thứ tin tức tố ngọt ngào trong mơ vẫn còn đọng lại trong miệng. Cậu tự hỏi liệu trong thực tế nó có thơm ngọt như vậy không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro