31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tia tin tức tố thơm ngọt theo vết gặm cắn của cậu rò rỉ ra ngoài, Lee Sanghyeok không khỏi căng chặt thân thể.

Sau gáy hơi đau đớn, có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác khi đầu lưỡi ấm áp của Alpha chạm vào.

Khi động tác cắn của người sau lưng dừng lại, Lee Sanghyeok thừa cơ muốn tránh thoát, bên tai lại đột nhiên nóng lên, thanh âm trầm thấp vang lên: "Hiong, anh nói có thể đánh dấu anh."

Lee Sanghyeok chỉ cảm thấy vành tai mình tê rần, thân thể nhanh chóng nóng lên, đầu óc trống rỗng, theo bản năng ừ một tiếng.

"Thật sự có thể chứ?" Jeong Jihoon dùng chóp mũi của cậu chạm vào lên vành tai anh.

Lee Sanghyeok trốn sang một bên, cuối cùng cũng có phản ứng: "Đương nhiên......" là không thể.

Ba chữ sau còn chưa kịp nói ra, lại nghĩ đến trong kỳ động dục của mình Jeong Jihoon đã hào phóng giúp đỡ anh như thế nào. Nếu anh từ chối lại làm như mình để ý đến việc đánh dấu tạm thời này quá.

Đầu óc Lee Sanghyeok quay cuồng: "Không phải em vừa tiêm thuốc ức chế rồi à?"

Jeong Jihoon thở ra khí nóng bên tai anh: "Không đủ, em vẫn rất khó chịu."

Jeong Jihoon không nói dối, Lee Sanghyeok có thể cảm nhận được thân nhiệt của cậu, có lẽ đây là cái giá mà Alpha thuần huyết phải chịu.

"Vậy trước đây em vượt qua như thế nào?" Lee Sanghyeok muốn từ quá khứ tìm ra phương pháp thích hợp giúp cậu.

Jeong Jihoon không chút do dự trả lời: "Em cố chịu."

Nghe vậy, Lee Sanghyeok cảm thấy có chút đau lòng, trở tay xoa xoa đầu cậu: "Vất vả rồi."

Jeong Jihoon ngẩng đầu nhìn Lee Sanghyeok. Giọng nói cực kỳ trầm thấp mang theo vài phần mơ hồ: "Hionh, không thể sao?"

Lee Sanghyeok cúi đầu thấp hơn, chủ động lộ ra cái cổ trắng như tuyết, "Em cắn đi."

Jeong Jihoon nhìn phần da kia, hầu kết khẽ lăn.

Cậu là thật sự khó chịu, cảm thấy thuốc ức chế lần này thực sự không còn hữu ích như trước. Dù trước đây nó cũng không có hiệu quả lâu, nhưng cũng không càng ngày càng trở nên khó chịu như bây giờ.

Jeong Jihoon cúi người về phía trước, áp môi mình vào làn da mềm mại của anh, mơ hồ nói: "Em sẽ nhẹ nhàng."

Vừa dứt lời, sau cổ Lee Sanghyeok đã đau nhói, mùi tin tức tố từ thông biển của Alpha tràn vào tuyến thể của anh.

Cái nóng như thiêu đốt và sự khó chịu trong người sẽ giảm theo cấp số nhân khi hai người cùng chịu. Đây có thể là lý do tại sao quốc gia này khuyến nghị AO nên kết hợp với nhau.

Jeong Jihoon nói sẽ nhẹ nhàng, nên cậu thật sự đã rất kiềm chế, ít nhất cũng không giống lần đầu tiên đánh dấu không thèm kiêng nể gì.

Nhưng cũng có thể là vì việc phóng tin tức tố nhẹ nhàng này khiến thời gian đánh dấu như bị vô hạn kéo dài.

Lee Sanghyeok dường như không chịu nổi, hơi cong eo, Alpha liền đuổi theo, vươn tay nắm lấy cằm anh, khẽ nâng lên, rót vào sâu thêm hai phần tin tức tố.

Khuôn mặt trắng nõn của Lee Sanghyeok lập tức đỏ bừng, hai mắt tán loạn, mềm nhũn, trở tay nắm chặt quần áo của Jeong Jihoon, từ trong cổ họng phát ra vài âm thanh trầm thấp.

"Ư..."

Sức mạnh của âm thanh này kích thích Alpha hơn anh tưởng rất nhiều, người con trai siết chặt eo anh, áp vào ngực, khiến anh không thể động đậy.

Đến khi việc đánh dấu kết thúc, dấu răng của Alpha in cũng không cạn.

Jeong Jihoon nhìn ấn ký trên chiếc cổ trắng ngần của anh, trong đôi mắt đen như có ý cười khẽ.

Đó là một ký hiệu đánh dấu tạm thời hoàn chỉnh.

Có chứa hương vị thuộc về một mình cậu.

Ngày hôm sau, Jeong Jihoon xin nghỉ do đang trong kỳ mẫn cảm. Khi Lee Sanghyeok đến trường liền bị bao vây bởi hàng chục ánh nhìn của cả nam lẫn nữ, như thể lần đầu tiên nhìn thấy anh.

Tại sao họ lại như vậy? Có lẽ Lee Sanghyeok có thể đoán được, chẳng qua là do kỳ mẫn cảm của Jeong Jihoon ngày hôm qua mà thôi.

Anh cùng Jeonh Jihoon có tin đồn với nhau cũng không phải mới ngày một ngày hai, đến giờ cũng coi như đã miễn dịch hoàn toàn, chỉ cần không thừa nhận thì hết thảy đều chỉ là tin đồn.

Lớp 13 của họ đã thay đổi so với thường lệ, hôm nay một chút tám dóc cũng không có.

Ngay khi Lee Sanghyeok vừa ngồi xuống, Moon Hyeonjun đã đến bên bàn anh.

Moon Hyeonjun đem đơn đăng ký đại hội thể thao trước mặt Lee Sanghyeok: "Sanghyeok hyung, chọn một môn để tham gia đi, lớp 13 cần anh lắm đấy."

Lee Sanghyeok: "Lớp các cậu không phải vẫn luôn rất mạnh về mặt thể thao à? Hẳn là không cần tôi cũng được mà."

"Cần nhiều lắm." Moon Hyeonjun sợ anh từ chối, vội vàng nói: "Là do đại hội thể thao cấp tỉnh sắp tới đó. Lớp chúng ta chỉ vượt trội hơn một ít, nhưng trình độ đó vẫn còn chưa đủ."

Lee Minhyung ở hàng ghế trên nghe vậy quay đầu lại: "Cái gì?! Tuyển chọn đại hội thể thao năm nay bắt đầu sớm như vậy?"

Moon Hyeonjun có chút đau khổ, đây là hạng mục mà hắn coi trọng nhất: "Cho nên các ứng cử viên vẫn chưa được quyết định đâu."

Lee Minhyung nhìn Lee Sanghyeok thúc giục: "Sanghyeok hyung, anh cứ yên tâm đi. Với thể chất này của Hyeonjun chắc chắn có thể dành được về mấy suất."

Lee Sanghyeok liếc nhìn hai người bọn họ, nghĩ tham gia cho có là được, liền gật đầu.

"Đúng rồi," Lee Minhyung chống cằm hướng cái ghế trống ở hàng sau hỏi: "Jihoon không sao chứ?"

Lee Sanghyeok: "Tốt hơn nhiều rồi."

"Ngày hôm qua làm em sợ chết khiếp." Lee Minhyung nghĩ đến tin tức tố của Jeong Jihoon, thở dài: "Tuy nhiên, Jihoon quả nhiên đủ mãnh, tin tức tố cũng đúng là thuộc hàng cực phẩm, phải không hyung"

Lee Sanghyeok bỗng nhiên cảm giác chỗ đánh dấu trên cổ có chút đau đớn, không tỏ ý kiến: "Ừ."

Nói là tham gia cho có, nhưng vào buổi chiều, Lão Hwang lại đích thân đến nhìn chằm chằm mấy vận động viên tham gia đại hội thể thao tập huấn.

"Mọi người, đứng dậy chạy nhanh lên! Hội thao sẽ diễn ra vào ngày mốt. Cứ như thế này sẽ không được đâu."

Lão Hwang rất sung sức, lớn giọng nói: "Nhanh lên, đặc biệt là Lee Sanghyeok và Moon Hyeonjun. Hai người sắp tham gia thi đấu chính rồi đấy. Mau lên cho tôi!"

Lee Sanghyeok: "........."

Tại sao anh lại phải đến để chịu tội thế này?

Chạy được một lúc thì các lớp khác cũng đến tập hợp để huấn luyện, có vẻ như mọi người đều rất coi trọng đại hội thể thao này.

Một nhóm người hùng hục chạy trên sân chơi.

Lee Sanghyeok tránh sang một bên, cũng may anh có đánh dấu tạm thời của Jeong Jihoon nên cảm thấy tin tức tố của Alpha trong đám đông cũng không khó chịu như trước.

Đột nhiên, một nam sinh có phần quen thuộc chạy đến bên cạnh Lee Sanghyeok: "Nghe nói Nam OnJoo ở trường số 2 đang theo đuổi cậu, nhưng cậu lại không từ chối hắn ta. Đây không giống như phong cách của cậu chút nào."

Lee Sanghyeok nhướng mày nhìn người đi tới.

Anh nhớ tới con sói Alpha bị Jeong Jihoon đánh trong kỳ nghỉ hè và cũng bị anh đánh vài lần sau đó, con sói xám xịt hay bỏ chạy kia.

"So với Nam OnJoo, tôi cũng không tồi." Park JinMan cong môi đánh giá Lee Sanghyeok: "Nếu không cậu cũng suy xét một chút về tôi đi?"

Loại người không có mắt này trong mắt Lee Sanghyeok đều giống nhau, nếu có thì hẳn sẽ không được một tấc lại muốn tiến một thước thế này.

Park JinMan thấy anh không để ý tới mình, còn cố ý nói giọng cợt nhả: "Sao hôm nay em trai nhỏ của cậu không theo đuôi cậu nữa à? Ồ, đúng rồi, hình như cậu ta đang trong thời kỳ mẫn cảm nhỉ."

Lee Sanghyeok liếc nhìn nam sinh, đối với Lee Minhyung và Moon Hyeonjun bên cạnh nói: "Có nghe thấy tiếng chó sủa không? Trường học nuôi chó ồn ào như vậy từ khi nào thế?"

Moon Hyeonjun cùng Lee Minhyung vẫn luôn kiền chế không nói gì, bây giờ nghe thấy Sanghyeok hyung của họ mỉa mai thằng oắt kia liền lập tức mỉm cười đồng ý.

"Đúng đó, con chó chết tiệt kia khéo vẫn chưa phát dục hoàn toàn đi. Không biết khi nào nên sủa, khi nào không nên sủa, đúng là loại chó mù."

"Đầu năm nay." Moon Hyeonjun buồn bã nói: "Loại chó nào cũng dám thả ra sủa bậy."

"Các người! ..." Park JinMan trừng lớn mắt nhìn ba người bọn họ, tức giận đến lộ ra bản thể.

"Mày làm sao! Mày thích gì!"Lỗ tai Moon Hyeonjun nháy mắt lộ ra, hắn cũng là một Alpha sói, nhưng xét từ góc độ giống, Moon Hyeonjun vẫn có chút lớn hơn nhiều so với đồng loại của mình.

"Muốn đánh nhau à chó con?"

Lee Minhyunh cũng đứng lên phía trước. Đồng đội của Park JinMan nhìn thấy, liền vội vàng kéo hắn ta lại, "Sắp thi đấu rồi, đừng quậy."

Park JinMan nhìn bọn họ thật sâu, nghiến răng nghiến lợi không nói gì, cùng đội ngũ chạy đi.

"Có ngon thì đừng có chạy." Lee Minhyung từ phía sau hét lên, "Rác rưởi."

Hắn ôm lấy bả vai Moon Hyeonjun, tức giận nói: "Hyeonjun, cậu nhớ bè bẹp hắn trên sân, bắt thằng đó phải trả giá cho tui!"

Moon Hyeonjun : "Được!"

Trong ngày khai mạc đại hội thể dục thể thao, toàn trường cùng đồng thanh hát bài Quốc ca trang trọng, sau đó là bài phát biểu của lãnh đạo nhà trường.

Khi Lee Sanghyeok đi xuống cầu thang, anh nhìn thấy một cái lều kiểm tra đo lường tin tức tố được dựng lên bên cạnh đường băng chỗ sân chơi.

Ở giữa sân bày ra vài cái bàn, bên cạnh còn có mấy quan chức chính phủ ngồi.

Cuộc tuyển chọn thể thao cấp tỉnh được thực hiện mỗi năm một lần, chủ yếu là để tuyển chọn những tuyển thủ hạt giống nổi bật, những tuyển thủ được tuyển chọn đã vượt qua vòng chung kết sẽ có cơ hội tham gia thi đấu các giải thể thao toàn quốc.

Việc trở thành một vận động viên quốc gia có ý nghĩa hoàn toàn khác, vì vậy mọi trường học đều rất coi trọng cuộc tuyển chọn thể thao này.

Cuộc tuyển chọn được chia thành hai bài thi, một bài vượt rào 400 mét và một bài thi chạy cự ly dài 3000 mét.

Lớp 13 có Moon Hyeonjun tham gia, để đề phòng liền chọn Lee Sanghyeok làm ứng viên dự bị, nhưng nhìn tinh thần nhiệt huyết của Moon Hyeonjun là biết về cơ bản sẽ không có vấn đề gì.

Ngay khi Lee Sanghyeok vừa ngồi xuống bóng cây, Jeong Jiheung liền đi tới.

"Này, tôi đang tìm ông đấy." Jeong Jiheung khẽ nhét vào tay anh một thứ gì đó: "Đây là số điện thoại của cô gái Alpha lần trước tôi đã nói với ông, ông nhớ thêm cô ấy vào nhá."

Jeong Jiheunh vỗ vai anh, thực nghĩa khí nói: "Đại hội thể thao kết thúc tôi sẽ đến tìm ông cùng đi liên hoan. Người anh em, tôi làm tất cả là vì ông thôi, tích cực lên."

Lee Sanghyeok: "........."

Lee Sanghyeok vừa muốn nhét lại cho hắn, Jeong Jiheung đã chạy trước, hắn xoay người vừa chạy vừa nói với lại: "Nhớ thêm đó, cô gái kia còn đang đợi kìa."

Lee Sanghyeok nhìn xuống tờ giấy trên tay, cất vào túi, cũng không có ý định để ý đến.

Một lúc sau, điện thoại trong túi anh kêu lên hai cái. Lee Sanghyeok vừa móc ra đã thấy có người gửi yêu cầu add Kakaotalk cho anh.

Sau đó, tin nhắn của Jeong Jiheung xuất hiện:

[Thỏ manh manh]: Tôi biết ông nhất định sẽ không chủ động nên đã để cô gái kia thêm ông đấy, ông mau đồng ý đi.

Sau đó lại tới một tin khác.

[Thỏ manh manh]: Tôi cảnh báo ông nhá, bạn nhất định phải thêm ha, chính tôi đã cam đoan với bọn họ rồi! Đừng để tôi mất mặt.

Lee Sanghyeok: "............"

Bạn bè như gì ấy.

Dù vậy Lee Sanghyeok cũng không muốn để Jeong Jiheung mất mặt, ném đi cái mặt mũi quan trọng nhất của hắn nên đành phải đồng ý.

Sau khi đồng ý, khung trò chuyện của cô gái nhảy lên.

[Tôi biết các bạn Omega đều nhút nhát, không sao cả, tôi có thể chủ động. ]

Lee Sanghyeok xem tin nhắn mà không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng chỉ đáp lại bằng một nụ cười ngượng nghịu lễ phép.

[Nghe nói cậu sẽ tham gia đại hội thể thao đúng không? Vậy tôi không làm phiền cậu nữa. Sau khi đại hội kết thúc đừng quên tới ăn liên hoan nhé, đợi cậu, đến lúc đó chúng ta sẽ vui vẻ trò chuyện sau. ]

Lee Sanghyeok cất điện thoại vào túi quần.

Anh vừa đặt điện thoại vào thì một cơn gió đã ập đến trước mặt.

Vừa ngẩng đầu liền thấy cái tai gấu của Lee Minhyung, bản thân hắn thì thở hồng hộc: "Sanghyeok hyung, cuối cùng cũng tìm thấy anh! Đi với em mau!"

"Chuyện gì vậy?"

Lee Minhyung thật sự rất sốt ruột "Lát nữa em sẽ giải thích cho anh, đi theo em trước đã!"

Theo Lee Minhyung đến lều kiểm tra, Lee Sanghyeok đi vào thì thấy thầy chủ nhiệm của họ – Lão Hwang cũng đang ở đó, vẻ mặt của ông ấy có vẻ rất lo lắng.

Lee Minhyung vội vàng nói với bác sĩ: "Đây là tuyển thủ dự phòng của lớp chúng em. Anh mau giúp anh ấy kiểm tra đo lường đi."

Trước khi Lee Sanghyeok có thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra, anh đã được sắp xếp để vào làm kiểm tra.

Báo cáo y tế nhanh chóng được đưa ra.

Một bác sĩ nam nhìn vào biên bản khám sức khỏe của anh, ân cần nhắc nhở: "Anh có chắc chắn để một Omega tham gia tuyển chọn không? Một khi đã xác nhận thì không thể sửa đổi."

Các bác sĩ bên cạnh cũng nhìn lại Lee Sanghyeok, dù sao những người tham gia cuộc thi này đều là Alpha, rất ít khi có Omega.

Bởi vì AO lúc vừa sinh ra đã có sẵn sự chênh lệch, điều này không thể một sớm một chiều mà bù đắp được.

Lee Minhyung không chút do dự trả lời: "Chúng tôi chắc chắn!"

Lão Hwang bên cạnh cũng gật đầu.

Cuối cùng đã có được tư cách để tham gia, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Lee Sanghyeok cũng nhận ra điều gì đó, liền hỏi: "Hyeonjun xảy ra chuyện gì à?"

Lee Minhyung từ từ giải thích: "Hắn sắp bước vào thời kỳ mẫn cảm nên không thể tham gia thi đấu, nếu trong lúc thi đấu kỳ mẫn cảm bộc phát sẽ ảnh hưởng đến những người chơi khác. Cũng may là chúng ta kịp trở tay, nếu không sẽ không đủ điều kiện để tham gia. "

Lee Minhyung nắm lấy tay anh lắc lắc: "Sanghyeok hyung, cố lên, tất cả đều trông cậy vào anh đó!"

Đến lúc này, Lee Sanghyeok cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận.

Anh nhớ rõ suất vào chung kết những năm trước đều là của lớp 13. Bây giờ là thành viên của lớp mười ba, anh cũng phải dốc toàn lực.

Lee Sanghyeok: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Cuộc thi tuyển chọn này là hạng mục đáng chú ý nhất của toàn trường, không phân giới tính, bản thể, chỉ cần có thực lực. Trong lúc thi đấu không thể biến thân, nhưng có thể phóng ra bản thể.

Bài thi đầu tiên là 400 mét vượt rào.

Sắp đến giờ thi đấu, Lee Sanghyeok bước vào phòng thay đồ, đột nhiên, anh cảm thấy một đôi mắt đang dừng trên người mình.

Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy đó là tên sói đất thích sủa bậy lần trước.

Park JinMan là một tuyển thủ trong lớp giáo dục thể chất của trường họ. Hắn đến gần Lee Sanghyeok, trên môi nở một nụ cười đáng khinh: "Ồ, nghe nói lớp 13 đổi thành cậu tham gia."

Lee Sanghyeok khoác áo khoác, tiếng nói trầm thấp không gợn sóng: "Hóa ra mày chỉ biết nghe nói, lần trước nghe nói lần này cũng chỉ là nghe nói."

Khuôn mặt ôn hòa của Lee Sanghyeok lúc này trở nên lạnh lùng hơn hẳn: "Xem ra mắt mù cũng khiến thính lực của mày không tốt luôn rồi à."

"Cậu...!" Park JinMan liếm liếm má, kìm nén tính khí, cười khẽ, "Không ngờ miệng lưỡi cậu lại sắc bén như thế.

Park JinMan đi tới gần anh, lạnh lùng mà âm hiểm nhìn lại: "Để tôi xem cậu có thể kiêu ngạo đến bao lâu, cậu cho rằng một Omega như cậu có thể so sánh với đám Alpha bọn này à? Hừ, không biết tự lượng sức mình."

"Mày không cần phải lo lắng về điều đó." Lee Sanghyeok thần sắc bình đạm: "Tự lo cho bản thân mình trước đi. Người mù thi đấu nguy hiểm lắm."

"Thằng bố mày ấy!" Park JinMan thật sự không nhịn được nữa, không ngờ nhận về lại là sự chế giễu của một Omega.

Muốn tiến lên dạy cho nó một bài học, kết quả ai ngờ hắn chưa kịp ra tay, một luồng tin tức tố lạnh lẽo trên người Lee Sanghyeok đã khiến hắn ta giống như một con chó nhà có tang, không thể lại gần nửa bước.

( 丧家之犬/chó nhà có tang: Chó nhà có tang là một thành ngữ của người Trung Quốc, bính âm là sàng jiā zhī quǎn, có nghĩa là chó vô gia cư. Nó là một phép ẩn dụ cho những người không có nơi nào để chạy nên đành chạy xung quanh. Từ "Sử ký · Gia đình Khổng Tử". Tang: sāng gốc dùng để chỉ chó có đám tang nhưng không được cho ăn vì chủ bận lo tang lễ; sāng sau dùng để chỉ chó không nhà. Nó là một ẩn dụ cho những người không có nơi nào để đi, phải loanh quanh xung quanh.)

Tin tức tố lơ lửng bay trong không khí mang theo ý muốn bảo vệ mạnh mẽ, dày đặc bao bọc lấy Omega, còn đối với kẻ xâm lược bên ngoài thì mạnh mẽ trấn áp cùng chèn ép.

Park JinMan lùi lại ba bước, ấn huyệt thái dương đầy hoài nghi.

Hắn hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Lee Sanghyeok.

Làm thế nào mà......

Làm thế nào có thể có tin tức tố của Alpha ... mạnh đến mức tay chân hắn chỉ mới ngửi thôi đã muốn nhũn ra, theo bản năng muốn đầu hàng.

Lee Sanghyeok cũng nhận ra mùi từ cơ thể anh, vô thức chạm vào tuyến thể của mình, đó là tin tức tố của Jeong Jihoon.

"Ba tôi," Lee Sanghyeok thực sự không muốn lãng phí thời gian cho một kẻ thần kinh như vậy, nhưng hắn lại cứ chọc phải anh, sự tức giận lập tức lóe lên trong đôi mắt hổ phách.

"Tôi ghét nhất người khác nói đến ba tôi, lỗ tai dùng tốt như thế, chẳng lẽ chưa từng nghe nói đến à?"

Khi tâm trạng của Lee Sanghyeok biến động, tin tức tố cũng dao động theo.Tin tức tố của thông biển sâu thẳm giống như một con báo đang giương móng vuốt.

Park JinMan kinh hãi lùi lại, cuối cùng không quay đầu mà chạy mất. Bộ dạng chạy trốn như chết của hắn ta thật giống một con chó ăn trộm bị người hô hoán, đánh đập.

Còn 10 phút nữa thi đấu sẽ bắt đầu.

Lee Sanghyeok đang khởi động dưới bóng cây, đột nhiên, anh nhìn thấy Jeong Jihoon trong đám đông.

Ánh mắt của cả hai giao nhau trên không trung.

Đúng lúc đó, nhịp tim của Lee Sanghyeok đột nhiên đập nhanh hơn hai nhịp.

Ngay cả khi có rất nhiều người đang vây quanh một chỗ, bọn họ vẫn luôn có thể tìm thấy nhau ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Jeong Jihoon cười với anh, dùng khẩu hình nói: Em ở đây chờ anh.

Sẵn sàng vào vị trí thi đấu, tất cả các tuyển thủ phải xếp hàng để phun bình xịt cách ly tin tức tố.

Điều này để đảm bảo các em không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố lẫn nhau, cũng như không ảnh hưởng đến các học sinh cổ vũ xung quanh.

Những tuyển thủ đã khởi động xong đang ở vạch xuất phát, Lee Sanghyeok liếc nhìn bọn họ, phát hiện rất nhiều người đều lộ ra bản thể. Ở đây loại lỗ tai nào cũng đều có, hoàn toàn là một đám cường nhân.

Một tràng pháo tay nhiệt liệt, phi thường to lớn vang dội nổ ra gần đó.

Lee Minhyung không biết lấy từ đâu được lá cờ đỏ, vẫy vẫy điên cuồng: "Sanghyeok hyung, cố lên cố lên! Sanghyeok hyung vạn tuế! Nói cho bọn họ biết ai mới là bố đê!"

Một nhóm người phía sau cũng hét lên: "Sanghyeok vạn tuế, ông phải tin rằng ông là người xinh đẹp nhất trên sân đấu!"

"Đúng đúng đúng! Xông lên!"

Lão Hwang đứng trong đội ngũ học sinh cũng rống lên một tiếng: "Lee Sanghyeok cố lên cố lên cố lên, em có thể làm được!"

Lee Sanghyeok nhìn những người này, cười ra tiếng.

Các lớp khác cũng ngay lập tức cổ vũ cho lớp mình.

Trong lúc nhất thời, toàn sân chơi như đang cãi nhau.

Lee Sanghyeok cúi người ngồi xổm ở vạch xuất phát, nhìn về phía trước, ánh mắt rơi trên người thiếu niên khoác áo đen.

Giờ phút này anh cảm thấy rất thoải mái, mỗi khi có linh cảm mạnh mẽ anh đều sẽ cảm thấy thế này.

"Pằng ..."

Tiếng súng thi đấu vang lên.

Lee Sanghyeok cong khóe miệng, vội vàng chạy về phía trước.

Tốc độ như một cơn gió thoảng qua.

Cặp chân dài nhanh chóng phi lên, vượt qua một rào cản thành công.

Lee Sanghyeok như phong bế mọi âm thanh xung quanh, chỉ biết đến điểm cuối ở phía trước cùng mọi hàng rào trước mặt.

Đôi mắt anh không còn đạm bạc nữa mà trở nên kiên định.

Trong ba lần vượt chướng ngại vật, sau lưng dần dần không còn chó rừng cọp beo nào nữa.

Bả vai của Lee Sanghyeok như múa theo cử động của tứ chi, giống như một con bướm đang bung ra, chói mắt tuyệt đẹp.

Tuy chỉ là vài giây ngắn ngủn trên sân thi đấu, nhưng đối với các vận động viên lại như kéo dài vô hạn.

Khi băng qua rào cản thứ sáu, một tuyển thủ do vung đuôi quá mạnh vô tình bị ngã, bổ nhào vào đường chạy của Lee Sanghyeok.

Đây là điều nguy hiểm nhất khi vượt rào, một tuyển thủ bị ngã rất có thể sẽ kéo theo những tuyển thủ khác.

Mắt thấy Lee Sanghyeok sắp trực tiếp bị vướng phải. Mọi người đều hít một hơi nín thở.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lee Sanghyeok toát ra bản thể của chính mình, nhẹ nhàng vượt qua người nọ.

Xung quanh ngay tức khắc nổ ra những tiếng la hét.

"A a a a a a mẹ ơi! Đẹp trai, đẹp trai quá đi mất!"

"Đậu má, quá ngầu! Ngầu bá cháy bò chét Sanghyeok ơi!!!"

Lee Sanghyeok không thể nghe thấy họ đang hét cái gì.

Trong lòng anh chỉ có tiến về phía trước, tiến về phía trước!!

Vì vụ tai nạn ngoài ý muốn vừa rồi, trên sân chỉ còn lại ba người.

Một con sói, một con sư tử, chỉ có anh là một con mèo nhỏ.

Nhưng tốc độ của cả ba gần như bằng nhau.

Lee Sanghyeok cắn răng, toàn lực xông lên.

Trong lúc xông về phía trước, trong đầu anh thế mà nảy ra một suy nghĩ.

Anh nói với chính mình, Jeong Jihoon đang xem, Jeong Jihoon đang ở đó chờ anh, anh muốn mình là người đẹp trai nhất! Muốn đứng đầu!

Chỉ còn lại ba rào cản cuối cùng.

Đôi tai mèo trắng lộ ra của Lee Sanghyeok gấp lại, tốc độ lại tăng lên!

Thời điểm nước rút cuối cùng đã đến.

Khuôn mặt Jeong Jihoon càng ngày càng rõ ràng trong tầm mắt.

Cả khuôn mặt Lee Sanghyeok đỏ bừng, tai mèo bị thổi bay.

Anh đang chạy về phía em ấy.

Đến chỗ em ấy.

Ở khoảng cách cuối cùng, Lee Sanghyeok gần như nghiến răng, nhắm mắt chạy.

Cả ba gần như cùng nhau lao về đích.

Toàn bộ mọi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm về phía trọng tài, trọng tài giơ bảng hiệu của lớp 13.

"A a a a a Sanghyeok hyung, anh chính là nam thần của em!" Lee Minhyung điên cuồng lắc lắc Moon Hyeonjun: "Cậu thấy chưa! Chúng ta thắng rồi!"

Có một nam sinh còn từ tận đáy lòng bật ra một câu: "Sanghyeok hyung, sao anh có thể đẹp trai như vậy, em gần như muốn khóc vì anh rồi!"

"Không hổ là Sanghyeok của chúng ta! Ngầu quá trời luôn!"

Lee Sanghyeok thở hổn hển, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt tràn đầy tơ máu vì gió, đôi môi trắng bệch, tim đập như quá tải.

Anh ngã vào vòng tay của Jeong Jihoon, cả người run lên, bắp chân co giật.

Jeong Jihoon đưa tay ôm lấy eo anh, một tay vuốt ve sống lưng anh, nhẹ giọng nói: "Hiong, anh gối đầu lên vai em rồi từ từ điều chỉnh hô hấp."

Theo lời cậu, Lee Sanghyeok gối đầu lên vai cậu ấy bình tĩnh lại hô hấp, cơn khó chịu vừa rồi cũng dần dần nguôi ngoai.

Cơ thể bị gió xuyên qua, hiện tại đều là mồ hôi nhễ nhại từ cằm chảy xuống.

"Tốt hơn chưa?" Jeong Jihoon không ngừng lấy tay vuốt vuốt lưng của anh.

Cả hai dán vào nhau, Lee Sanghyeok có thể cảm nhận được sự rung động nơi lồng ngực cậu khi nói.

"Ừm." Lee Sanghyeok đáp, "......... chỉ là chân có chút mềm."

Jeong Jihoon rũ mắt, thấy trên cổ anh đều là mồ hôi, nhịn không được nhìn xuống, miếng dán ngăn cách cũng bị thấm đẫm mồ hôi, trở nên trong suốt đến mức có thể nhìn thấy rõ dấu răng trên đó.

Bởi vì vận động mạnh nên tin tức tố theo mồ hôi của Lee Sanghyeok tỏa ra cũng mang theo một chút hương vị thủy tùng bên trong.

Jeong Jihoon bất giác ngứa răng không thể giải thích được, rõ ràng là giai đoạn mẫn cảm của cậu đã hoàn toàn trôi qua rồi mà.

Cậu khẽ liếm răng hàm sau, dời tầm mắt khỏi cổ Lee Sanghyeok.

Sau khi Lee Sanghyeok lau sạch mồ hôi, Jeong Jihoon rót cho anh ly nước nho đã chuẩn bị trước đó từ trong túi.

Cổ họng Lee Sanghyeok sớm đã khô khốc, tay run run không cầm chắc nổi. Cuối cùng, vẫn là Jeong Jihoon trực tiếp cầm đỡ cho anh uống.

Cậu nhìn hầu kết đang cuộn lên cuộn xuống của Lee Sanghyeok và chiếc cổ thon dài của anh, răng lại bắt đầu ngứa ngáy.

Rốt cuộc cũng giải được cơn khát, Lee Sanghyeok thở dài một hơi, vẫn nằm trên người Jeong Jihoon, mùi tin tức tố trên người cậu khiến anh cảm thấy rất thoải mái và an tâm.

"Jihoon." Lee Sanghyeok nắm lấy quần áo cậu, không đầu không cuối kêu một tiếng.

Có thể là do trên người anh có đánh dấu của Jeong Jihoon nên cứ theo bản năng ỷ lại mà cúi người dựa sát vào cậu, ghé vào bên tai Jeong Jihoon nói nhỏ: "Vừa rồi anh đẹp trai không?"

Hơi thở nóng bỏng của anh xẹt qua tai cậu, trong lòng Jeong Jihoon lóe lên một tia tâm tư phức tạp, không khỏi cười nhẹ: "Anh đẹp trai nhất."

Hai mắt Jeong Jihoon hơi rũ xuống, rơi vào trên cái cổ sạch sẽ xinh đẹp của Omega, chậm rãi nói thêm: "Anh là con mèo vượt rào đẹp trai nhất mà em từng thấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro