DAY 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Căn phòng thoáng chốc không còn một tiếng động. Seulgi dường như có thể nghe rõ mồm một tiếng thở của 3 người.......à không.....chỉ 2 người thôi vì bây giờ Seulgi đâu có dám thở. Cô đã nghĩ đến hình ảnh chỉ cần mình thở hắt ra một cái thôi là cái con Mèo xù lông bừng bừng sát khí kia sẽ lao đến ngũ mã phanh thây mình. Con Gấu bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, tim đập mạnh. Bác sĩ, bác kiểm tra một cái đi...

Jimin vẫn tiếp tục nhìn bàn tay của Seulgi bị huấn luyện viên nắm một chút, rồi lại nhìn cô một chút, tái mặt hắng giọng

Seulgi ngượng ngùng muốn giật ra, vị em trai bộ đội lại cầm chặt. Vì vậy cô cùng cậu ta bắt đầu đọ sức với nhau, so xem ai khỏe hơn ai 

Cái tên chết tiệt này có phải cậu ta cố tình chơi cô không. Seulgi thật sự lo con Mèo và tên điên này sẽ vì mình mà đánh nhau. Đánh nhau trong trường thì không sao, nhưng nếu ra tay ở chỗ này thì không thể chỉ bị phạt đứng nửa tiếng là xong chuyện được. Một người là cấp trên, quyết định toàn bộ tương lai trong trại huấn luyện này của cô có sung sướng hay đau khổ. Một người là ông xã nhà cô, tuấn tú lịch sự, khí thế bất phàm. Hơn nữa tên huấn luyện viên này lại được cái gọi là "chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng", chẳng phải Jimin nhà cô yếu thế hơn sao???

- Jiminnie, anh đừng nổi giận. Huấn luyện viên tới để kiểm tra tình hình chiến sĩ trong tiểu đội của mình, chúng ta không nên làm chậm trễ công việc của người ta, nha 

- Công việc mà cần nắm tay đến bây giờ à???_Jimin hừ ra một tiếng

- Đây là cậu ta chỉ đang an ủi chiến sĩ bị thương trên trận địa_Seulgi lại cùng huấn luyện viên bắt tay vài cái sau đó buông tay ra

- Kang Seulgi...não anh không phải bánh bao, không có nếp nhăn, muốn nói dối với anh thì em nên viết bản thảo trước đi

Thật sự, Seulgi rất ghét cái vẻ khắt khe này của con Mèo. Bình thường, anh nói ác độc thế nào, nham hiểm thế nào, cô đều chịu được, ai bảo da mặt cô quá dày, tính tình thì tưng tửng ngốc nghếch. Nhưng trong tình hình thế này, anh có nên có chút chí khí đàn ông hay không? Khi mấy em gái nhỏ liếc mắt đưa tình với anh, cô còn đang phơi nắng dưới ánh nắng mặt trời, đến giờ cô đã nói gì chưa? 

- Đúng... đúng...đúng...não tôi là bánh bao không có nếp nhăn...não anh là bánh mì...tất cả đều là nếp nhăn. Tôi nói dối thật dễ phát hiện nhỉ...vậy anh với người ta liếc mắt đưa tình, trêu hoa ghẹo nguyệt thì hay rồi 

- Em có ý gì? Em làm sai lại nổi giận với anh?

Jimin nổi giận, mắt cũng dần đỏ lên, nhìn thế nào cũng giống như muốn cầm bình nước muối đang truyền đập thẳng lên đầu cô đến nơi

- Tôi làm sai cái gì? Đúng...tôi không nên quay đầu nhìn anh trong thời gian tập đứng, không nên dùng nửa tiếng bị phạt đứng trước mặt bao người mà len lén nhìn anh trò chuyện vui vẻ với người ta. Sai lầm lớn nhất của tôi là mười phút trước, tôi còn định tha thứ cho hành vi mèo mả gà đồng của anh...

- Mèo mả gà đồng? Em nói ai mèo mả gà đồng? Ai là mèo ai là gà? Sinh viên đại học rồi, nói năng có suy nghĩ một chút được không?

- Vâng...tôi không có suy nghĩ. Thấy tôi lẳng lơ quyến rũ người khác chứ gì???Nếu chướng mắt thì anh đi đi, đâu có ai giữ anh đâu

 Jimin quay đầu đi nhanh ra ngoài, sập cửa đến mức cánh cửa còn rung lên bần bật, may mà bác sĩ không có ở đây, nếu không nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên.

Chưa được hai giây, cửa đột nhiên lại mở ra. Con Mèo lại quay lại

- Vì sao cậu còn chưa đi?_Jimin nói với huấn luyện viên

- Tôi tới vì công việc, hỏi thăm tình hình chiến sĩ hy sinh duy nhất trong ngày hôm nay_huấn luyện viên nhún vai

- Kang Seulgi, anh hỏi em, em đồng ý để cậu ta ở lại? Nếu em đồng ý, anh không nói hai lời, lập tức đi. Nếu em không đồng ý............

- Huấn luyện viên ở lại......giải quyết việc công, có gì mà phải trốn tránh???_Seulgi bướng bỉnh ngắt lời Jimin  

        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro