TSCNS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Tưởng Trạch Thần có một thời niên thiếu khiến kẻ khác cực kỳ ngưỡng mộ, rồi lại có một thời thanh niên cực kỳ khổ sở, về phần trung niên và lão niên thế nào ư? Xin lỗi, cậu còn chưa trải qua, hơn nữa cũng rất có thể không có cơ hội trải qua nữa đâu.

Người sắp chết — nói là người bị chết oan chết uổng càng chính xác hơn — phải có cái cảm giác gì? Đối với sinh mạng sắp tắt mà thấy sợ hãi? Đối với thứ sắp mất đi mà không cam lòng? Đối với thế gian đủ loại hoài niệm. Đối với nguyện vọng có thể đạt được mà không buông tay? Hay hoặc là đối với kẻ đã hại chết mình mà phẫn hận?

Tưởng Trạch Thần chẳng có cảm giác gì cả, chỉ là an tĩnh mà nằm, lắng nghe tiếng 'tích tích' bằng phẳng đơn điệu của máy theo dõi nhịp tim. Nếu như phải nói ra một cảm thụ đang có vào lúc này, vậy đại khái chính là... cảm giác thở phào nhẹ nhõm đi?

—— Dường như đã mệt mỏi lâu lắm rồi, rốt cuộc có thể có được một lúc nằm trên chiếc giường mềm mại thoải mái mà buông lỏng tâm tư cùng cơ thể.

Cảm giác như thế xuất hiện ở trên người một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi quả thực rất buồn cười, mà ngay cả Tưởng Trạch Thần đều không thể ngờ chính mình sẽ có cảm giác như vậy, thế nhưng cảm giác này nó lại là tồn tại rõ ràng, khiến cậu ngay cả lừa dối chính mình đều không có cơ hội.


—— Có lẽ nói, đến mức này rồi, cậu vì sao còn phải tự lừa dối mình nữa chứ? Tự ngược lâu như vậy rồi, làm nhiều việc mà mình căn bản không muốn làm như vậy rồi, vô luận là đó là những sai lầm mắc phải trong giai đoạn tuổi phản nghịch, hay cái tính quyết không chịu thua cùng không nuốt trôi cục tức nghẹn ấy cũng được, hay bởi vì mẹ cậu ép buộc, bởi bà phẫn nộ, bởi hai mắt đẫm lệ cầu xin của bà cũng được...

Cuộc đời của Tưởng Trạch Thần khi còn sống không thể nghi ngờ là một cuộc đời thất bại, thất bại đến nỗi bỗng nhiên quay đầu nhìn lại cũng không biết mình đã đi sai từ bước nào — hoặc là, ngay những bước đi đầu tiên đã là mười phần sai lầm.

Cửa phòng bệnh được lặng yên mở ra, người đàn ông mang tây trang giày da cẩn thận dè dặt mà đi đến, ánh mắt dưới gọng kính hết sức bình tĩnh, đầu tóc không một sợi rối loạn, nhất cử nhất động đều là ưu nhã và có phong độ như vậy, phảng phất như giờ này khắc này nơi anh tới không phải là giường bệnh của người em trai đang hấp hối vì bị trọng thương, mà là một bữa dạ tiệc của giới thượng lưu.

Yên lặng nhìn anh trai của mình ngồi xuống cạnh giường, Tưởng Trạch Thần thật không ngờ người cậu thấy cuối cùng là anh trai mình — có điều, chuyện này tựa hồ cũng là chuyện tất nhiên thôi.

—— Vô luận lúc nào, đi tới bên cạnh cậu vẫn chỉ có anh trai, anh một lần lại một lần giúp đỡ cậu, vì cậu giải quyết đủ loại phiền phức, cho dù việc cậu làm có thể khiến cha cậu tức giận đến giơ chân, có thể khiến mẹ cậu tức giận đến mất sạch ưu nhã, anh vẫn luôn luôn kiên định mà đứng ở phía trước, che chắn cho cậu.

Ai cũng biết, Tưởng Trạch Hàm đối với em trai Tưởng Trạch Thần của mình tựa hồ có sủng nịch cùng kiên trì không giới hạn, anh là một anh trai hoàn mỹ nhất — nhưng mà, thứ gì càng hoàn mỹ thì càng có thể là thứ giả tạo vụng về nhất.

Cha của hai anh em Tưởng gia đã chuyên tâm với sự nghiệp ở nước ngoài từ rất sớm, trên cơ bản mấy năm cũng sẽ không về nước một lần, mà người phụ nữ vắt óc suy tính mãi mới có thể đoạt lấy cái danh 'Tưởng phu nhân' cũng đi theo ông, ngăn chặn bất luận chuyện gì cùng bất luận người nào có thể làm dao động địa vị của bà. Tưởng Trạch Thần lớn lên cùng với người anh trai hơn mình năm tuổi, Tưởng Trạch Hàm cho cậu tất cả những gì anh có, khiến cậu trải qua thời kỳ thiếu niên hoàn mỹ mà người người ngưỡng mộ mong ước, sau đó đem cậu dưỡng thành một nhị thế tổ chẳng biết làm gì ngoài hưởng lạc.

—— Với một đứa bé không hề có năng lực nhận biết thế giới này, lại được người thân cận duy nhất cùng đáng tin cậy nhất cưng chiều như thế, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cuối cùng còn có thể lớn lên thành tài, đại khái là ít càng thêm ít đi? Chỉ tiếc Tưởng Trạch Thần không phải là một người may mắn trong số những đã người ít càng thêm ít này.

Cha Tưởng chết bất ngờ, người phụ nữ vẫn cho rằng chỉ cần buộc chặt được ông chồng của mình là có thể ngồi vững ở Tưởng gia rốt cuộc cũng biết tầm nhìn của mình thiển cận cỡ nào, chỉ tiếc tới khi bà kịp phản ứng lại thì Tưởng Trạch Hàm đã thuận lý thành chương mà kế thừa sự nghiệp, một cơ hội cũng không cho người mẹ kế cùng đứa em trai còn ngây thơ lật ngược thế cờ.

Tưởng phu nhân đương nhiên là không cam lòng, bà cho là mình còn có một cơ hội trở mình, bởi vì bà còn có một đứa con trai mang huyết thống Tưởng gia, chỉ tiếc, bà phát hiện đứa con trai luôn bị mình vứt sau đầu không lo đến đã bị anh trai nó cưng chiều tới mức thành kẻ vô dụng còn không thể tự mình đứng nổi nữa.

Vì cơ hội duy nhất, cho dù là một bãi bùn nhão không thể trát tường thì cũng phải ráng mà nặn cho ra thành một thứ thành phẩm coi được. Làm người đều có mong muốn, cho dù là một nhị thế tổ không nên thân cũng đều có mong muốn mình có thể thành công, mong muốn một ngày nào đó mình được người ngưỡng vọng. Tưởng phu nhân đem tâm tư âm hiểm của Tưởng Trạch Hàm mở ra rồi nhào nát, sau đó nhồi vào trong óc con trai mình, rốt cuộc nương theo thời kỳ phản nghịch của cậu cùng những nhàn ngôn toái ngữ đầy khinh thường của những người khác mà thành công khơi mào bất mãn của cậu với anh trai.

Thế nhưng, ai cũng có thể nghĩ, người có xuất thân thấp kém, lại là cậu em trai nhị thế tổ mà người trong giới không ai không biết tiếng xấu, làm sao có thể so sánh với người anh trai luôn được người khác cho rằng là người trẻ tuổi anh tuấn lại có tiền đồ rộng mở cơ chứ? Mà để cho Tưởng Trạch Thần thống hận bất đắc dĩ nhất chính là vô luận cậu làm cái gì, anh trai của cậu vẫn lộ ra khuôn mặt ông anh hai cưng chiều cậu em, phóng túng cậu, sủng nịch cậu, vì cậu thu dọn cục diện rối rắm, rồi lại bất động thanh sắc mà 'tặng' cậu một cái danh kẻ vô dụng, thậm chí còn đeo trên lưng bêu danh bạch nhãn lang, vong ân phụ nghĩa.

Từ từ dần dần, ngay cả Tưởng Trạch Thần là tên ngốc đến mức chẳng có đầu óc cũng nhìn ra được, cậu cùng Tưởng Trạch Hàm tuyệt đối không phải đối thủ của nhau, muốn cậu cùng Tưởng Trạch Hàm đấu, thì cho dù là nhét cậu vào bụng mẹ thêm lần nữa rồi sống lại cũng chẳng có phần thắng.

—— Thậm chí, mà ngay cả Tưởng Trạch Thần cũng đã không rõ ràng lắm, anh trai của mình rốt cuộc là thật tình sủng ái mình, hay là như mẹ cậu đã nói, vì không để người ta lên án mà anh vẫn luôn luôn dùng sự sủng nịch để giết chết cậu, diệt trừ một hậu hoạn là cậu đây.

—— Nói chung, chuyện này chỉ có Tưởng Trạch Hàm mới có thể biết rõ nhất.

Khiến Tưởng Trạch Thần nằm ở trong bệnh viện là do một sự cố giao thông, nếu như không có sự cố lần này, Tưởng Trạch Thần hiện tại đại khái đã ngồi ở bên trong phòng họp công ty, mặt đối mặt với anh trai của mình, làm một cuộc đọ sức cuối cùng.

Vì lúc ấy, cậu đã chuẩn bị thật lâu rồi, kiên trì cẩn thận đến nỗi cảm thấy có chút không giống như là chính mình — cậu có loại cảm giác, có lẽ lúc này đây cậu thật có thể khiến anh trai của mình đau đầu một hồi.

—— Cũng không phải vì tranh đoạt cái gì nữa, Tưởng Trạch Thần đã mệt chết đi rồi, cậu chỉ muốn chứng minh, mình kỳ thực cũng không quá kém cỏi, mình... kỳ thực cũng rất có năng lực. Sau đó, sau đó vô luận thắng thua, cậu cũng không muốn tranh giành nữa.

Chỉ tiếc, cậu đã không chứng minh được nữa rồi, cũng sẽ không biết anh trai của mình phản ứng thế nào với lần tấn công cuối cùng của mình.

—— Tai nạn xe cộ.

—— Đó chỉ là một tai nạn xe cộ bình thường thôi sao? Một hồi ngoài ý muốn? Một hồi ngoài ý muốn trùng hợp đến vậy sao?

Tưởng Trạch Thần lẳng lặng nhìn người anh trai ngồi ở bên giường, an tĩnh mà mềm nhẹ vuốt tóc mình, cảm thấy hai mắt của mình như đang mờ dần.

—— Người này, sẽ là người đầu têu cho cái sự cố 'Ngoài ý muốn' đấy sao?

—— Lẽ nào, đây chính là thủ đoạn mà anh sẽ dùng với cậu sao?

Tưởng Trạch Thần tin tưởng, đây cũng không có nghĩa là Tưởng Trạch Hàm đã không hề còn biện pháp, phải dùng thủ đoạn như vậy để ngăn cản cậu, có lẽ anh cũng đã mệt mỏi như cậu rồi, mệt mỏi vì phải làm một người anh trai hoàn mỹ, mệt mỏi với thằng em trai luôn không biết thân biết phận như cậu lại cứ tìm phiền toái tới cho anh, giải quyết như vậy sẽ xong hết mọi chuyện.

—— Đối với cả hai, đều là một loại giải thoát đi?

Cho dù trong tâm có nhiều nghi hoặc hơn thì Tưởng Trạch Thần cũng hỏi không ra khỏi miệng được nữa, hỏi rõ rồi thì được cái gì đây? Dù sao đều đã không còn cần thiệt nữa...

"Tiểu Thần, sợ sao?" Giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm lên mắt Tưởng Trạch Thần, thần sắc Tưởng Trạch Hàm tràn đầy thương hại cùng bi thương, ánh mắt dịu dàng, thanh âm mềm nhẹ, "Không phải sợ, anh hai vẫn ở chỗ này, anh vẫn luôn bên em mà, em nghỉ ngơi đi, Tiểu Thần sẽ khỏe lại ngay thôi mà... Lần trước em còn quấn quýt lấy anh đòi đi Hawaii nghỉ mát không phải sao? Có điều công việc của anh hai luôn bận rộn, vẫn luôn không có cơ hội, chờ Tiểu Thần khỏe rồi, chúng ta sẽ cùng đi, có được hay không?"

2

3

4

5

6

7

8

9

82 PN1

Tưởng Trạch Thần mở to mắt, sau đầu đau đớn kịch liệt làm cho cậu nhớ chuyện gì vừa mới xảy ra... Cậu dựa theo manh mối tìm được biệt thự của tên uy hiếp cậu, tính giải quyết theo 'Quy củ giang hồ', lại chưa từng nghĩ mới vừa vào cửa đã bị đánh bất tỉnh.

—— Hừ —— đau quá, cho dù tỉnh, đầu cũng mê man khó chịu muốn chết, ngay cả tư duy tựa hồ cũng chậm nửa nhịp.

Lấy lại ý thức, Tưởng Trạch Thần cảm giác được mình đang nằm trên một cái giường vô cùng lớn, giường thực mềm mại, thoải mái hơn nhiều so với tấm ván mà cậu đã ngủ quen, nhưng lại làm cho trong lòng cậu bất ổn, thậm chí còn sợ hơn so với bị tuỳ tiện ném trên sàn nhà.

Giật giật cánh tay, cảm giác tê mỏi đau nhức làm Tưởng Trạch Thần nhịn không được mà gần như rên ra tiếng, cậu có thể cảm giác được hai tay đều bị cột lấy, treo lên, dường như bởi vì thời gian bị trói quá lâu, cũng đã mất đi tri giác —— sẽ không bị tàn phế chứ? Tưởng Trạch Thần trong lòng chợt lạnh, nhịn không được có chút tuyệt vọng.

Cửa sổ phòng bị một bức màn che lại, một chút vầng sáng màu cam xuyên thấu qua tấm màn rất dày chiếu vào trong phòng, tối tăm đến nỗi Tưởng Trạch Thần chỉ có thể mơ mơ hồ hồ thấy rõ bài trí trong phòng —— không có người, Tưởng Trạch Thần hơi nhẹ nhàng thở ra.

Ngọ nguậy nâng nửa người trên lên, tay bị trói kéo lấy dây thừng, khi thử nâng nửa người lên, cảm giác đau đớn như kim đâm truyền tới, khiến Tưởng Trạch Thần nhăn mặt. Thân thể dẻo dai cuối cùng cũng dựa vào sức căng của dây thừng treo trên cao, Tưởng Trạch Thần cong tay, thăm dò, thử cắn vào nút thắt của sợi dây đang cột ở cổ tay, nỗ lực làm cho mình thoát khỏi trạng thái vô lực lúc này, không nghĩ tới người thắt nút cực kì cẩn thận, làm cậu muốn gãy răng nanh cũng không thể nới lỏng.

Tuyệt vọng lại sâu thêm một tầng, Tưởng Trạch Thần nỗ lực làm cho mình tỉnh táo lại, vận dụng đầu óc suy nghĩ biện pháp khả thi, đột nhiên lỗ tai khẽ động, nghe được tiếng bước chân.

Lông tơ toàn thân bỗng chốc dựng lên, Tưởng Trạch Thần cảnh giác trừng mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, theo tiếng bước chân chậm chạp nhàn hạ càng lúc càng gần, thân thể cũng run lên nhè nhẹ.

Một tiếng "cùm cụp" nhỏ, cánh cửa đang đóng bị mở ra, người hiện ra trước mắt khiến Tưởng Trạch Thần dồn sức mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin.



"Là mày?!" Tưởng Trạch Thần cắn răng gầm nhẹ.

"Gọi anh hai." Người tới có tiếng nói trầm thấp tuyệt vời, biểu tình cũng là dịu dàng quyến luyến, cùng với Tưởng Trạch Thần giờ khắc này khóe mắt muốn nứt ra tạo nên hai đối lập rõ ràng.

"... Ai?" Tưởng Trạch Thần sửng sốt.

"Gọi anh hai, hay là... Em thích kêu 'chủ nhân' hơn?" Người tới đi đến bên giường, chế trụ cằm Tưởng Trạch Thần, kéo gương mặt có chút dại ra của cậu về phía mình, hơi híp mắt. ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào trên mặt của anh, đem gương mặt tuấn mỹ hoàn toàn không thua kém Tưởng Trạch Thần hiện ra không chút che dấu, ý cười đong đầy trong ánh mắt càng hấp dẫn khiến người ta gần như không thể dời mắt.

"... Đừng phá, căn bản không có câu kịch này..." Tưởng Trạch Thần nhất thời đầu đầy hắc tuyến, lắc lắc đầu, muốn bỏ ra cái tay trên cằm, bất mãn oán giận nói, "Em thật vất vả mới tìm được cảm giác, đều bị anh phá đi rồi..."

"Nếu không muốn gọi anh hai, vậy kêu chủ nhân đi." Căn bản không để ý tới lời nói của Tưởng Trạch Thần, người nọ cười khẽ một tiếng, cúi người, không chút khách khí mà cướp lấy cánh môi Tưởng Trạch Thần, cắn một cái thật mạnh.

Nước mắt sinh lý liền chảy ra, cánh tay bị trói, bả vai bị một sức mạnh thật lớn đè lại, cằm cũng bị chữ chặt, Tưởng Trạch Thần cố gắng muốn giãy dụa, lại vô ích, chỉ có thể cam chịu ngửa đầu thừa nhận nụ hôn sâu của đối phương, sau khi bị đối phương tinh tế cẩn thận liếm láp khoang miệng thì tức giận mà bắt đầu phản kháng, dây dưa với đầu lưỡi đang làm loạn trong miệng mình.

Một tiếng cười khẽ, người nọ chậm lại cường độ tiến công, để Tưởng Trạch Thần trút hết bất mãn cùng tức giận của mình, chỉ là thỉnh thoảng khiêu khích khẽ cắn một cái, để Tưởng Trạch Thần vẫn duy trì... sinh lực tràn đầy.

"Anh, kỹ thuật của anh lại tiến bộ, anh hai." Vừa hôn xong, Tưởng Trạch Thần thở hồng hộc trừng mắt nhìn người gần mình trong gang tấc một cái, hừ nhẹ.

"Đó là bởi vì em dạy giỏi, lại phối hợp." Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, lập tức trừng phạt cắn cắn chóp mũi Tưởng Trạch Thần, "Không ngoan, kêu chủ nhân."

"Chủ nhân cái đầu anh!" Tưởng Trạch Thần giận dữ trừng mắt, đưa chân muốn đá anh, lại bị đối phương mau tay nhanh mắt giữ chặt mắt cá chân.

Ngón tay thon dài nhanh chóng cởi bỏ dây lưng, kéo khóa kéo xuống, kĩ thuật thuần thục tuyệt đối là đã trải qua nhiều năm huấn luyện mới có thể đạt thành. Trong ánh mắt kinh sợ của Tưởng Trạch Thần, quần bò và cả quần lót của cậu bị quyết đoán lột xuống, có thể nói hành văn liền mạch lưu loát.

"Ê! Ê! Anh làm cái gì!" Bỗng dưng bộ vị quan trọng bị lột sạch, Tưởng Trạch Thần sợ ngây người, đang giãy dụa lại bị đối phương bắt được khe hở, xâm nhập vào giữa hai chân, trải qua cọ xát bên dưới, nhất thời dục vọng bừng bừng phấn chấn.

"Em sai! Em sai rồi! Anh hai! Em không chơi như vậy đâu! QAQ" Tưởng Trạch Thần rơi lệ đầy mặt, cứng ngắc không dám nhúc nhích, lại chỉ thấy đối phương ôn ôn nhu nhu mà cười, "Em gọi anh là gì?"

"... Chủ, chủ nhân QAQ" Tưởng Trạch Thần khuất phục.

"Ừ, ngoan..." Tưởng Trạch Hàm khen ngợi vỗ vỗ đầu Tưởng Trạch Thần, lại vẫn chưa tránh ra như cậu mong muốn, ngược lại là vươn tay sờ phía sau của cậu, nhẹ nhàng ấn một cái.

"Đệt mợ! Tưởng Trạch Hàm anh nói chuyện không giữ lời gì hết!" Tưởng Trạch Thần cáu kỉnh vùng vẫy, lại bị ngón tay đột nhiên đâm vào của đối phương làm cả kinh mà nhất thời im bặt.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chuyển động trong lối giữa, ấn, mở rộng, nơi đó thật sự là thật chặt, gần như muốn cắt đứt ngón tay của anh, cho dù sớm nhấm nháp qua mùi vị tiêu hồn thực cốt của nơi này, Tưởng Trạch Hàm vẫn hoài nghi rốt cuộc là làm sao nó có thể chứa đựng anh.

"Anh... Anh nói chuyện không giữ lời gì hết... QAQ" Tưởng Trạch Thần nhất thời mềm nhũn xuống dưới, hai mắt đẫm lệ mù sương cố tình đánh thức lương tri anh hai nhà mình, cố nén khoái cảm sớm quen thuộc đang ăn mòn đầu óc cậu.

"Anh làm gì mà không giữ lời, hửm?" Tưởng Trạch Hàm cúi người, từng cái từng cái hôn nhẹ nhàng đáp xuống hai gò má Tưởng Trạch Thần, trong giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm ái muội, ngón tay cong lại nhẹ nhàng từ từ đè vào nội bích, rồi ấn mạnh một cái, mang theo từng đợt sóng khiến Tưởng Trạch Thần tê dại, sau đó đè xuống nơi nào đó nhô lên trong nội bích.

"Anh!" Thân thể Tưởng Trạch Thần chấn động mạnh một cái, nhất thời thanh âm đề cao một quãng, run rẩy trong thanh âm rốt cuộc khó nén *** bị khơi dậy, "Anh, anh nói sẽ cùng em luyện tập mà!"

"Anh đang làm đây..." Tưởng Trạch Hàm cười khẽ.

"Mới không có! Trong kịch bản căn bản không có cái này!" Tưởng Trạch Thần giờ này khắc này rất muốn đập chết cái gì đó, có lẽ là Tưởng Trạch Hàm, có lẽ là bản thân cậu...

"Trong kịch bản nói, em bị nghiêm hình bức cung tra tấn..." Tưởng Trạch Hàm hé mắt, đồng thời cắm vào ngón tay thứ hai, ôn nhu nói, ánh mắt quét về phía đồ vật đầu giường, đột nhiên hiểu, "A, còn có roi, anh quên."


"——!!!" Tưởng Trạch Thần kinh sợ nhìn Tưởng Trạch Hàm vươn người lên, cầm lại cây roi ở đầu giường, sau đó dùng roi da quệt quệt vào hai gò má cậu, cười hỏi, "Đạo cụ này dùng cũng không tệ, không biết sử dụng thì cảm giác thế nào... Em muốn thử một chút không?"

Tưởng Trạch Thần nước mắt lưng tròng, liều mạng lắc đầu, bởi vì cậu thấy được ánh mắt không có ý tốt của Tưởng Trạch Hàm rốt cuộc đang lưu luyến nơi nào —— ở nơi đó có thể làm cái gì, trong não cậu toàn phim đen đương nhiên là biết rõ rồi.

—— mẹ kiếp không cần khẩu vị nặng như vậy được không!

"Không muốn?" Tưởng Trạch Hàm có chút tiếc hận.

"Không muốn! QAQ "

"... Được rồi, anh cũng không nỡ..." Tưởng Trạch Hàm cười khẽ một chút, cúi người nhẹ lau đi nước mắt dính trên lông mi của Tưởng Trạch Thần, "Anh không nỡ để em bị thương một chút nào... Hơn nữa nơi đó của em... Chính là nơi đặc biệt thuộc về anh, chỉ có đồ của anh có thể đi vào, ngay cả đạo cụ anh cũng không chịu đâu... Cho nên, ngoan, đừng lo lắng..."

Tưởng Trạch Thần run run, cảm thấy mình một chút đều cũng không được an ủi, ngược lại càng kinh sợ ...

Tùy tay ném roi da qua một bên, Tưởng Trạch Hàm rút ra ngón tay đã muốn khai phá xong lối đi, kéo khoá kéo quần mình ra, nhìn anh thoạt nhìn đã chuẩn bị xong, Tưởng Trạch Thần không khỏi lần thứ hai bắt đầu phản đối, "Không, không làm như vậy! Anh cũng cởi quần áo, nếu không thì em không làm với anh đâu!"

"Tiểu Thần em không thấy là như vậy mới có mỹ cảm lăng nhục sao? Một người áo mũ chỉnh tề, một người lại lăng loạn trần trụi..." Tưởng Trạch Hàm chớp chớp đôi mắt, nghiêm nghị nói rằng, "Anh bây giờ đang nghiêm hình bức cung mà."

"Nghiêm hình bức cung cái đầu —— a ——!" Tưởng Trạch Thần mãnh liệt kêu lên, thứ to lớn đột nhiên tiến vào cơ thể, lớn đến mức khiến cậu khổ sở đau nhức đến gần như bị xé rách, ngay cả lần đầu tiên cũng chưa từng đau như vậy, cậu nhất thời vừa tức giận vừa tủi thân, "Anh đi ra! Đi ra đi! Em không muốn làm!"

"Tiểu Thần, thả lỏng." Bộ vị yếu ớt bị cơ vòng gắt gao ôm trụ, làm Tưởng Trạch Hàm cũng không khỏi hơi hơi nhăn mặt, "Ngoan, nếu không thì em càng đau."

"Biết em đau thì lấy ra đi! Chắc chắn là anh không chuẩn bị tốt cho em mới có thể như vậy!" Tưởng Trạch Thần nghiêm mặt, chỉ trích.

"Bởi vì... Đây là nghiêm hình bức cung mà." Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, lúc đối phương thử thả lỏng thân thể mà giảm bớt đau đớn đồng thời mãnh liệt tiến vào, rốt cục có thể nhét mình vào dũng dạo nếm trăm lần cũng không ngán kia, "Nếu không đau một chút, thì sao được?"

"Đệt mợ!" Tưởng Trạch Thần mắng một câu, cũng không biết là đang mắng Tưởng Trạch Hàm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hay là đang mắng anh thế nhưng lẫn lộn khái niệm, còn cưỡng từ đoạt lý.

Chậm rãi chuyển động phần eo, từng chút từng chút dùng bộ vị cứng rắn của mình cọ vào nội bích của Tưởng Trạch Thần, bộ vị dính sát vào nhau hợp cùng một chỗ, một chút chuyển đồng đều sẽ khiến cho đối phương nhẹ nhàng rung động, đợi cho Tưởng Trạch Thần hoàn toàn thích ứng, nhẹ giọng thúc giục anh không cần cọ xát nữa, Tưởng Trạch Hàm mới rốt cục thả nhẹ động tác, nhẹ nhàng rút ra rồi cắm vào thật sâu, làm Tưởng Trạch Thần nhịn không được mà tràn ra rên rỉ vụn vặt.

Đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra bị chà đạp có chút sưng đỏ, Tưởng Trạch Hàm rốt cục buông tha cánh môi đáng thương, ngược lại khẽ cắn tai Tưởng Trạch Thần, bàn tay vuốt ve lên xuống dọc theo thắt lưng mềm dẻo dọc, thỉnh thoảng chăm sóc một chút bộ vị đang từ từ sung huyết của đối phương, tay kia thì vén áo sơ mi rộng thùng thình lên, vuốt ve hồng anh trước ngực.

Tưởng Trạch Thần trước giờ các giác quan đều rất nhạy cảm, phía trước cùng phía sau đều được chăm sóc tốt, khiến cậu lập tức đắm chìm trong lốc xoáy ***, phần eo phối hợp với sự ra vào của Tưởng Trạch Hàm mà nhẹ nhàng lắc lư, hai chân thon dài cũng kẹp lấy eo đối phương, thỉnh thoảng nhẹ nhàng cọ cọ thúc giục. Nhìn chăm chú bộ dáng động tình của cậu, ánh mắt Tưởng Trạch Hàm lộ ra nguy hiểm, cắn thật mạnh lên xương quai xanh của Tưởng Trạch Thần, để lại một dấu răng thật sâu.

Tưởng Trạch Thần đau đến run lên, *** lại vẫn chưa biến mất, ngược lại càng thêm dâng lên, chỉ là bất mãn liếc mắt nhìn Tưởng Trạch Hàm một cái, lại không ngăn cản. Đôi mắt Tưởng Trạch Hàm âm trầm, để lại trên người Tưởng Trạch Thần từng cái từng cái dấu hôn hoặc đậm hoặc nhạt, từ ngực đến bụng, thậm chí là cả đùi trong, dùng tất cả mọi cách để tuyên bố quyền sở hữu của anh đối với thân thể này.

"May là gần đây không có sắp đặt... Nếu không thì..." Tưởng Trạch Thần lẩm bẩm một câu, lại bị Tưởng Trạch Hàm thúc mạnh, ngay lập tức ném suy nghĩ vừa rồi lên chín tầng mây. Động tác của Tưởng Trạch Hàm càng ngày càng kịch liệt, Tưởng Trạch Hàm không có cách nào ôm lấy cổ anh ổn định thân thể như lúc trước nên bị đâm đến hoa mắt chóng mặt, chỉ biết theo bản năng càng kẹp chặt lấy phần eo của Tưởng Trạch Hàm, dũng đạo chặt chẽ co lại, làm Tưởng Trạch Hàm có cảm giác tựa hồ như mỗi lần anh rút ra, đối phương đều đang vô cùng dây dưa mà giữ lại.

Cuối cùng sau vài lần nặng nề va chạm, chất lỏng ấm áp tràn đầy dũng đạo, Tưởng Trạch Thần cũng được tay trái của Tưởng Trạch Hàm an ủi mà đạt tới cao trào, bắn ra. Tình ái kịch liệt khiến hai người đều có chút hơi thở không ổn định, kề sát cùng một chỗ nhắm mắt lại, hưởng thụ dư vị cao trào.

Một lát sau, Tưởng Trạch Thần di chuyển thân thể, đòi Tưởng Trạch Hàm trước tiên cởi bỏ dây thừng trên tay cậu, bị trói như vậy mà làm tình, cậu thật sự có chút không chịu nổi.

Tưởng Trạch Hàm chống người dậy, cởi bỏ dây thừng, lại vẫn chưa rút dục vọng đang ở trong cơ thể cậu ra, cọ xát nhè nhẹ khiến đồ vật vừa mới mềm xuống nhanh chóng khôi phục sức sống.

Tưởng Trạch Thần tinh tế cảm nhận được, nhịn không được cũng cương một chút, xoa xoa bàn tay rốt cục đạt được giải thoát, muốn đẩy Tưởng Trạch Hàm ra, lại không nghĩ rằng đối phương nhanh hơn cậu một bước dùng tư thế tương liên mà xốc cậu lên.

Một trận tê dại từ sống lưng dâng lên, *** chưa hoàn toàn bình ổn lại bị khơi dậy, Tưởng Trạch Thần bước mắt lưng tròng bị Tưởng Trạch Hàm ôm từ phía sau, biết phản kháng không được, liền dứt khoát phá bình phá suất (*).

Advertisement / Quảng cáo



(*Phá bình phá suất: chỉ chuyện đã muốn không thành thì dứt khoát mặc kệ cứ để nó như vậy, hậu quả xấu cũng không quan tâm).

Nhẹ nhàng chuyển động phần eo, khiến cho Tưởng Trạch Thần chủ ý, Tưởng Trạch Hàm dán vào lỗ tai cậu, cười khẽ, "Còn không nhận tội?"

"Nhận, nhận tội gì?" Tưởng Trạch Thần lơ mơ.

"Lời kịch của em đó, chẳng lẽ em đã quên hết lời kịch rồi sao?" Trong giọng nói của Tưởng Trạch Hàm tràn đầy chế nhạo, "Lời kịch vừa rồi của anh là thật sự có trên kịch bản đó."

"... Đệt mợ, sao anh lại còn nghĩ tới chuyện này!" Tưởng Trạch Thần có chút tan vỡ, "Em xin anh, anh bỏ qua màn diễn này đi! Chờ khi em quay phim, em thực sợ sẽ có bóng ma tâm lí với cái màn này đó."

"Bóng ma? Bóng ma gì? Muốn cương? Hay là..." Lại chuyển động phần chỉ, chỉ là hời hợt cọ xát, Tưởng Trạch Hàm dùng âm sắc mỹ diệu nhất mà phun ra lời nói thô tục, "Muốn bị anh làm?"

"Đồ vô lại!" Tưởng Trạch Thần nghiến răng nghiến lợi, "Còn tìm anh tập luyện nữa thì em chính là tên đần!"

—— Kẻ đần năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều ╮(╯▽╰)╭

83 PN2

[Tóm lược lời tác giả: PN không liên quan đến chính văn, viết theo yêu cầu của đọc giả, ai lỡ đọc thì hãy xem nó như ảo giác:3 ]

Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy bóng dáng yếu ớt tái nhợt của người kia ngồi dựa vào cửa. Trời chiều chạng vạng rực rỡ xuyên qua khe hở, chiếu vào trên mặt cậu, làm bóng dáng gầy yếu của cậu thêm phần mông lung, nhưng càng tôn lên cặp mắt đen của cậu —— trong ánh mắt kia chỉ có anh.

Dưới làn mi run nhè nhẹ, con ngươi màu đen nhìn về phía anh cực kì yếu ớt, mang theo thần sắc đáng thương khiến người ta thương xót, dường như chỉ dùng sức một chút, sẽ làm cho cả tinh thần và thân thể đối phương đều vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Không khỏi nhớ tới bộ dáng chói mắt đã từng tràn đầy sức sống của cậu, trong lòng Tưởng Trạch Hàm càng thêm thương tiếc, bất quá cho dù người nọ là dạng gì, anh đều sẽ yêu cậu sâu đậm như vậy.

Khoé miệng Tưởng Trạch Hàm gợi lên nụ cười dịu dàng, cảm giác mỗi khi nhìn thấy bóng dáng dịu ngoan này, mỏi mệt cả ngày của anh đều sẽ tan biến hết, lòng tràn đầy ắp hạnh phúc ấm áp, cảm thấy hạnh phúc nhất trên thế gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Đóng cửa lại, bước nhanh qua, ngồi xổm người xuống, Tưởng Trạch Hàm đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, "Tiểu Thần thật ngoan, đợi anh hai nãy giờ sao?"


Đôi mắt Tưởng Trạch Thần run rẩy, dường như là vì tránh đi ánh sáng, rũ tầm mắt xuống, im lặng không nói. Tưởng Trạch Hàm cũng không cho rằng cậu ngang ngược, chỉ là ôm lấy bờ vai cậu, nhẹ nhàng hôn lên hai gò má của cậu, "Đói bụng không? Anh hai làm cơm cho em được không? Muốn ăn cái gì hửm?"

Tưởng Trạch Thần vẫn lặng im, nhưng Tưởng Trạch Hàm hình như cũng không định đợi nghe câu trả lời của cậu, mà tự mình sắp xếp bữa tối, "Thịt viên củ sen cơm nếp, gà ngó sen... A, còn có cá Tây hồ nấu giấm, em thích ăn nhất đó, được không?"

Giơ tay lên, mơn trớn cái vòng xinh đẹp tinh xảo trên cổ Tưởng Trạch Thần, sau đó tháo sợi xích dài nhỏ đeo trên cổ cậu xuống, tùy tay để qua một bên, Tưởng Trạch Hàm thật cẩn thận nâng Tưởng Trạch Thần dậy, như là đối đãi với thuỷ tinh dễ vỡ, lại không nghĩ rằng đối phương vừa bước bước đầu tiên đã lảo đảo, may mắn Tưởng Trạch Hàm mau tay nhanh mắt, mới không có làm cậu lại ngã ngồi trên mặt đất.

"Làm sao vậy? Bị tê chân sao?" Tưởng Trạch Hàm vội vàng hỏi han, thuần thục đỡ lấy thân thể Tưởng Trạch Thần, một tay muốn giúp cậu vuốt ve mát xa chân, lại bị đối phương vươn tay ngăn cản.

"... Thật có lỗi, hôm nay công việc hơi nhiều, về hơi trễ, vậy mà làm em đợi anh tới chân cũng tê rần, thân thể em luôn không tốt, bình thường ở nhà vẫn nên hoạt động một chút mới tốt, đừng lúc nào cũng ngồi..." Nhẹ giọng nói ra câu nói đầy áy náy, Tưởng Trạch Hàm chăm sóc từng chút một, nhưng Tưởng Trạch Thần chỉ khẽ khàng đẩy đẩy anh, dường như có vài phần ý tứ thúc giục, lại không quan tâm hai chân của mình vừa cử động đã đau như kim đâm.

"Xem ra là Tiểu Thần cực kì đói rồi? Được rồi, anh hai đã biết, anh sẽ đi nấu cơm ngay bây giờ, được không?" Tưởng Trạch Hàm cười khẽ một tiếng, một tay đỡ lấy phần eo Tưởng Trạch Thần, một tay ôm lấy chân cậu, chỉ dùng một chút lực đã có thể ôm ngang cậu lên, căn bản mặc kệ người trong ngực vô lực giãy dụa, cười đi vào phòng trong, "Tiểu Thần em lại nhẹ đi, đêm nay cần phải ăn nhiều một chút mới được, nếu không thì anh thật sự sẽ lo cho sức khoẻ của em đó."

Hình như nhận thấy phản kháng của mình căn bản không có tác dụng, Tưởng Trạch Thần có chút suy sụp thả lỏng thân thể, cánh tay khoác hờ lên vai Tưởng Trạch Hàm, tầm mắt rũ xuống, khe khẽ thở dồn dập có chút gấp gáp.

Đặt Tưởng Trạch Thần lên ghế tựa cạnh bàn ăn, trìu mến vuốt ve ***g ngực của cậu, giúp cậu thuận hơi, Tưởng Trạch Hàm đợi sau khi hơi thở của cậu rốt cuộc hồi phục thì hôn lên trán cậu, lúc này mới lưu luyến đứng dậy, đi tới phòng bếp.

Vài năm trước, sau ngày Tưởng Trạch Thần gặp phải tai nạn xe cộ, Tưởng Trạch Hàm liền sa thải người làm trong nhà, mỗi ngày tự mình nấu cơm cho cậu. Lúc mới bắt đầu thì xem sách dạy nấu ăn, từng chút từng chút một nghiêm túc xem xét độ lửa cùng gia vị, mới miễn cưỡng làm ra đồ ăn có thể cho vào miệng, cho đến hiện tại có thể chỉ cần tuỳ ý vung nồi xẻng là làm ra được món ngon hương vị xuất sắc, trù nghệ của Tưởng Trạch Hàm có thể nói tăng vùn vụt —— anh luôn thông minh, hơn nữa cố chấp, cho dù xét về mặt nào. Chỉ cần anh hy vọng, nguyện ý, mong muốn, thì không có chuyện gì anh không làm được, không có thứ anh không đạt được.

—— Cho dù là cái gì...

Rất nhanh, một bàn đồ ăn đã được lục tục bưng lên, Tưởng Trạch Hàm ngồi xuống bên cạnh Tưởng Trạch Thần, cẩn thận điều chỉnh tư thế cho cậu, rồi cầm lấy chiếc đũa, gắp đồ ăn vào chén cậu, sau đó cười khẽ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tưởng Trạch Thần đang nhìn đồ ăn trước mặt lại không cử động, "Tiểu Thần, sao lại không ăn? Lại đang làm nũng, muốn để anh hai đút em sao?"

Ánh mắt Tưởng Trạch Thần lóe lóe, cuối cùng vẫn có chút chậm chạp nâng tay lên, cầm lấy đôi đũa tre cực nhẹ, cẩn thận gắp đồ ăn trong bát.

Động tác của cậu vô lực, thậm chí có thể xem là vụng dại, mỗi lần phải gắp hai ba lần mới có thể gắp được, còn thường xuyên chưa kịp đưa vào miệng đã rớt lại trong chén.

Tưởng Trạch Hàm cũng không thúc giục cậu, dịu dàng kiên nhẫn nhìn nhất cử nhất động của cậu, có đôi khi cũng sẽ gắp vài món cậu gắp không được bỏ vào cơm đút cho cậu ăn, cẩn thận săn sóc đến cực điểm.

Ăn vài miếng, đến khi dạ dày không còn khó chịu, Tưởng Trạch Thần liền dừng chiếc đũa.

"Còn chưa ăn bao nhiêu mà, đủ rồi sao?" Tưởng Trạch Hàm nhăn mi, nói có chút không vui, Tưởng Trạch Thần nâng mắt nhìn anh, sau đó lại dời mắt đi, vẻ mặt hờ hững đến nỗi khiến người ta không biết cậu đang nghĩ gì.


"Tiểu Thần, đừng không vui như vậy chứ, chỉ là không thể đóng phim thôi, anh hai vẫn sẽ đối xử với em thật tốt mà." Thở dài, ôm bả vai Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Hàm nhẹ xoa tóc cậu, để cậu tựa vào trong ngực mình, "Em không cần làm gì cả, anh hai sẽ cho em mọi thứ tốt nhất, như vậy không tốt sao? Vui vẻ một chút đi, nếu không thì thân thể của em chịu không nổi đâu, em xem, em lại gầy đi... Nếu em xảy ra chuyện gì, anh hai phải làm sao đây?"

Thanh âm của Tưởng Trạch Hàm đau xót dịu dàng xen lẫn khẩn cầu van xin, bàn tay đang nắm bả vai Tưởng Trạch Thần cũng hơi dùng sức, Tưởng Trạch Thần run lên một cái, nhưng cuối cùng vẫn cầm đũa lên, nuốt từng ngụm từng ngụm đồ ăn vào trong dạ dày mà không cần biết mùi vị.

"Như vậy mới ngoan chứ, Tiểu Thần." Vẻ mặt của Tưởng Trạch Hàm rốt cuộc cũng ôn hoà lại, khóe miệng cũng hơi hơi mang ý cười, "Anh hai thật sự là không hiểu Tiểu Thần vì sao thích quay phim như vậy, giới giải trí có gì tốt đâu? Dơ bẩn, hỗn loạn như vậy, còn phải cùng người ta bằng mặt không bằng lòng —— lan truyền scandal với những đứa diễn viên căn bản chẳng có chút tiếng tăm, thật sự là rất oan ức cho Tiểu Thần ... Anh hai thật ghét thấy em trên TV thân mật với người khác, hơn nữa dần dà Tiểu Thần em đều không phân biệt được diễn hay không diễn, vì những người đó chống đối anh hai, lừa gạt anh hai..."

Tay Tưởng Trạch Thần run lên, ngó sen vừa mới gắp lên rớt lại trong bát, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Trạch Hàm, vẻ mặt có chút lo lắng bất an, hơi hơi há miệng, trong cổ họng phát ra một chút tiếng động nhỏ, cuối cùng lại vẫn là có chút buồn bã mà ngậm miệng lại.

Tưởng Trạch Hàm không nói gì nữa, chỉ dịu dàng vuốt tóc Tưởng Trạch Thần, nhìn cậu tiếp tục im lặng ăn cơm, đợi cậu ăn sắp xong, mới đứng dậy trở lại phòng bếp, bưng nước thuốc vẫn luôn hâm trong nồi ra.

"Đây, Tiểu Thần, hôm nay là thuốc nhục quế kê can (thuốc bổ thận kiện khí)." Bưng chén lên, đặt bên môi Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Hàm nhìn cậu co quắp một chút, dùng ánh mắt chán ghét cùng hoảng sợ khó có thể nói mà nhìn chén thuốc nặc mùi trước mặt, khóe miệng nhẹ nhàng nhíu nhíu, thanh âm thấp xuống mấy độ, "Tiểu Thần..."

Cơ thể Tưởng Trạch Thần khẽ run, bất an liếc nhìn Tưởng Trạch Hàm một cái, vội vàng mở miệng, kiên quyết đổ hết thuốc vào miệng.

Cậu uống quá nhanh, thậm chí không cẩn thận sặc một cái, thuốc tràn ra từ khóe miệng, chảy xuống cổ, làm ướt áo trong mỏng manh, thậm chí dính vào quần.

Tưởng Trạch Hàm vội vàng lấy bát ra, vỗ vỗ lưng Tưởng Trạch Thần đang liên tục ho khan, không ngừng vỗ về, nhìn chén thuốc còn dư hơn phân nửa, khe khẽ thở dài, "Quên đi, đêm nay Tiểu Thần không muốn uống, thì thôi đi."

Tưởng Trạch Thần nhẹ nhàng thở ra, trong mắt chợt hiện vui mừng rồi biến mất, sau đó lại bị Tưởng Trạch Hàm ôm lên, đi vào phòng tắm.

Đặt Tưởng Trạch Thần lên ghế dựa trong phòng tắm, Tưởng Trạch Hàm kéo ống tay áo, bắt đầu xả nước, cho đến sau khi nước ấm vừa đủ chảy đầy bồn tắm lớn, mới xoay người, cởi quần áo của mình, cũng cởi quần áo của Tưởng Trạch Thần ra.

Tưởng Trạch Thần sau khi cởi quần áo thoạt nhìn càng thêm gầy yếu, vô lực rúc vào ngực anh, dịu ngoan đến nỗi làm tim anh mềm mại, Tưởng Trạch Hàm ôm lấy cậu, cùng vào bồn tắm lớn. Dòng nước ấm áp bao bọc thân thể hai người, khiến Tưởng Trạch Hàm phát ra một tiếng than nhẹ, sau đó vừa hôn nhẹ hai gò má Tưởng Trạch Thần, vừa dùng khăn mặt vấy nước ấm, nhẹ nhàng chà lau thân thể cậu.

Da thịt kề sát cùng một chỗ, xúc cảm tuyệt vời đến khó có thể nói thành lời, hai tay vuốt ve tới lui trên cơ thể mềm dẻo, khiến dục hoả trong cơ thể Tưởng Trạch Hàm khẽ nhúc nhích.

Ngón tay trượt dọc theo sống lưng Tưởng Trạch Thần, tiến vào trong nước, hơi hơi dò hỏi cửa động, thân thể Tưởng Trạch Thần mãnh liệt cương một chút, lại vẫn không phản kháng giãy dụa, chỉ là đột nhiên cương cứng vẫn để Tưởng Trạch Hàm cảm nhận được.

"... Thật có lỗi, Tiểu Thần, anh quên, thân thể của em không tốt, thường xuyên làm tình đối với em sẽ tạo thành thương tổn, là anh hai không đúng, em không cần gấp." Dịu dàng an ủi, ngón tay Tưởng Trạch Hàm rời khỏi nơi nguy hiểm kia, ngược lại ôm lấy eo cậu, nắm chặt một cổ tay của cậu.

Cổ tay vô lực bị Tưởng Trạch Hàm lấy một sức mạnh không thể chống lại mà cầm lấy, đặt vào bộ phận cực nóng đang cứng rắn kia, Tưởng Trạch Thần như bị phỏng mà hơi quẩy người một cái, lại rất nhanh thuần phục, có chút chết lặng để Tưởng Trạch Hàm điều khiển, cọ xát trên bộ phận kia. Tai nghe hô hấp của Tưởng Trạch Hàm gần mình trong gang tấc đang dần trầm đi, hơi thở ấm áp phun lên hai gò má cùng tai cậu, làm cho Tưởng Trạch Thần nhẹ nhàng run rẩy, thân thể mẫn cảm bị điều giáo cũng từ từ nóng lên.



"Anh yêu em, Tiểu Thần, anh yêu em..." Tưởng Trạch Hàm nỉ non, gần như trầm mê, theo *** từ từ cao lên, cánh tay anh ôm Tưởng Trạch Thần càng ôm càng chặt, để thân thể mềm dẻo mảnh khảnh kia kề sát mình, sát sao đến không có một khe hở.

Tiếng nói ma mị bên tai khiến trong mắt Tưởng Trạch Thần hiện lên một tia phức tạp cùng đau khổ, lập tức đôi mắt hạ xuống, nhẹ nhàng há mồm, rốt cục phun ra vài thanh âm nhẹ đến gần như nghe không được.

"Em cũng yêu anh... Anh hai..."

Động tác của Tưởng Trạch Hàm dừng một lát, lập tức khẽ nở nụ cười, tiếng nói dịu dàng đến cực điểm, lại cất dấu lạnh giá cùng nguy hiểm, "Tiểu Thần, lại muốn giống lần trước dùng lời ngon tiếng ngọt lừa anh thả lỏng cảnh giác, sau đó bỏ chạy sao? Không có khả năng đâu, Tiểu Thần, anh tuyệt đối sẽ không cho phép em rời đi, em trốn không thoát đâu —— cho dù em chạy thoát, anh cũng tuyệt đối sẽ bắt em về... Tuyệt đối."

Tưởng Trạch Thần không trả lời, chỉ là có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc cho Tưởng Trạch Hàm nắm tay cậu, tăng sức mạng cùng tốc độ vuốt ve tính khí, lập tức gầm nhẹ một tiếng, phun ra bạch trọc.

Thân thể căng cứng từ từ thả lỏng, Tưởng Trạch Hàm ôm trong ngực thân thể trẻ tuổi, nhẹ nhàng cọ cọ hai gò má cậu, lộ ra nụ cười mỹ mãn.

"Tiểu Thần, em chỉ có thể tiếp tục ở bên cạnh anh, chỉ có thể nhìn một mình anh, chỉ có thể nghe anh nói, cả đời..."

84 PN3

Tại linh đường, người phụ nữ từng được gọi là 'Tưởng phu nhân' khóc đến gần như ngất đi, mà 'Tưởng phu nhân' hiện giờ lại đang đứng ở cửa, đau thương dè dặt tiếp đón tân khách.

Tưởng Trạch Hàm mặc tây trang màu đen, ánh mặt đạm mạc nhìn di ảnh cuối cùng của em trai mình cách đó không xa, suy nghĩ dường như đã bay về một phương trời xa xôi nào đó. Anh cứ đứng thẳng tại một góc khiến người ta không chú ý đến, giống như những vách tường quanh anh nặng nề và vô hình, cô độc một góc, cho dù không ít người muốn một nói một câu "Nén bi thương mọi chuyện đều có số." để lấy cớ tiếp cận, nhưng khi nhìn thấy anh thì liền thay đổi chủ ý.

—— Tưởng Trạch Thần......

Dùng ánh mắt để miêu tả vẻ mặt của người trên di ảnh, Tưởng Thạch Hàm không biết giờ phút này mình phải có cảm xúc gì đây nữa, dường như tâm hồn của mình đã bị lấy đi mất một phần, một màu sắc nhợt nhạt, hoang vu đến vắng lặng.

Tưởng Thạch Thần luôn mang đến phiền toái cho anh, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Một khi không hài lòng chuyện gì lại làm ầm hết cả lên, hại anh luôn phải tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực cho cậu, còn phải dùng một vẻ mặt anh trai tốt luôn không thay đổi để an ủi cậu, chăm sóc cậu, đi theo sau mông cậu để giải quyết những chuyện phiền phức, rõ ràng là khiến người khác chán ghét đến mức hận không thể bóp chết.

—— Đúng vậy, Tưởng Trạch Hàm từ nhỏ đã không thích Tưởng Trạch Thần, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cậu được vợ chồng Tưởng gia mang từ bệnh viện về nhà họ Tưởng, khi nhìn ba người một nhà bọn họ quanh quần bên nhau, khoảnh khác họ nói nói cười cười, từ lúc đó ở sâu trong tâm hồn anh đã chán ghét cậu rồi.

Tưởng Trạch Hàm oán hận, bất mãn, không cam lòng, anh muốn trả thù, muốn đuổi đi kẻ đã chiếm mất vị trí của anh, muốn đoạt lại mọi thứ đã từng thuộc về anh. Nội tâm tràn ngập tiêu cực như vậy khiến anh lớn lên trong cô tịch, sau đó anh không chút do dự chấp nhận lời đề nghị của ông bà ngoại, làm một người anh trai tốt, một người bao dung săn sóc, từng bước cũng cố địa vị của bản thân, lúc nào cũng nuông chiều em trai mình, cố gắng khiến bản thân trở nên cường đại, càng mạnh càng tốt, khiến cho Tưởng Trạch Thần không cách nào đuổi kịp mình.

—— Anh đã thành công, thuận lợi đến mức ngay cả chính anh cũng bất ngờ.

Vợ chồng Tưởng gia vì sự nghiệp đã bỏ lại hai anh em anh đi Mĩ, hàng năm đều rời nhà, mà Tưởng Trạch Hàm lớn hơn em trai năm tuổi tất nhiên trở thành người duy nhất có quyền lên tiếng trong Tưởng gia. Anh có thể hợp lẽ mà an bài cuộc sống của em trai mình, bồi dưỡng tính cách của cậu, nhìn đứa nhỏ anh vô cùng nuông chiều lớn dần trở thành một thiếu niên kiêu ngạo phản nghịch, rồi lại từ một thiếu niên kiêu ngạo phản nghịch thành một thanh niên ăn chơi đàng ***

 không làm việc ra hồn, mỗi một ngày lớn dần, mỗi mỗi lần chuyển biến, đều bị anh khống chế chặt trong tay, anh mỉm cười chiều chuộng nhìn cậu, sủng cậu đến vô pháp vô thiên, sau đó anh sẽ một thân sạch sẽ đứng sau cậu, nhìn cậu vô tri vô giác đi vào con đường tự hủy hoại chính mình.

—— Rõ ràng, hết thảy đều thực thuận lợi, rõ ràng là do Tưởng Trạch Thần không nên thân, làm cho cha Tưởng dần dần dời mắt khỏi cậu, đem toàn bộ hy vọng đều đặt trên người anh, mà anh chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, liền có thể hợp lí lẽ mà nhận hết mọi thứ từ tay cha Tưởng, chỉ tiếc là trời không hiểu lòng người, cha Tưởng đột nhiên bị tai nạn giao thông, ngay cả một câu di ngôn cũng không thể để lại đã qua đời, hiện tại anh vẫn còn chưa nắm Tưởng thị trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả di chúc sau này cũng là tờ di chúc đã viết thật lâu trước kia – lúc đó, Tưởng Trạch Thần vẫn chưa là một thiếu niên khiến người khác phả thất vọng, cha Tưởng vẫn còn ôm chút hy vọng đối với cậu......

Cha Tưởng đột ngột qua đời, Tưởng Trạch Hàm chưa nắm được quyền, mà cái vị 'Tưởng phu nhân' không biết tình thế không tự lượng sức kia lại mơ ước Tưởng thị, thậm chí còn đem đứa con không khác nào tường quét bùn nhão kia kéo vào, trở thành trợ lực của bà.

Đối với loại điếc không sợ súng như vầy, ban đầu Tưởng Trạch Hàm cũng chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, anh không tin bọn họ có thể tạo ra sóng gió gì, cho nên khinh thường không so đo với họ.

Chỉ tiếc là, có người lại không biết thỏa mãn, ăn no quá thì bọn họ không thể tiêu hóa được đâu, ba lần bốn lượt cản trở làm cho Tưởng Trạch Hàm càng ngày càng khó chịu, sau đó.....

Ánh mắt của Tưởng Trạch Hàm vẫn nhìn vào tấm di ảnh trên linh đường, khóe miệng như có như không khẽ cong, tựa như là một nụ cười, nhưng không chút tình cảm.

"Cậu cũng thật nhàn nhã quá nhỉ, chạy đến một góc ra vẻ đè nén, mọi chuyện thì vứt lên đầu nhóm bọn tôi bắt bọn tôi làm hết, tôi rõ ràng chỉ là bạn tốt kiêm trợ lí, sao lại cảm thấy như bảo mẫu của cậu vậy....." Đỗ Lỗi oán giận, đặt mông ngồi xuống bên người Tưởng Trạch Hàm, kéo kéo cà vạt của mình, "Tuy rằng nói như vậy với người chết là không tôn trọng, nhưng mà chết sớm để sớm siêu sinh thôi, em trai cậu qua đời, tôi cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm."

Tưởng Trạch Hàm liếc nhìn hắn, vẻ mặt không đổi, nhưng mà ánh mắt tĩnh lặng kia khiến cho Đỗ Lỗi có chút sợ hãi.

Đè thấp thanh âm, Đỗ Lỗi đi đến bên người Tưởng Trạch Hàm, dùng âm thanh chỉ đủ để hai người nghe thấy, "Tôi biết cậu đã thấy chướng mắt thằng em trai đó từ lâu rồi, nó luôn mang đền phiền phức cho cậu, nhưng là.... khụ, tai nạn xe lần này không phải là cậu tìm người làm chứ?"

".....Cậu cho rằng tôi làm sao?" Ngữ khí của Tưởng Trạch Hàm bình tĩnh đến mức khiến người ta không thể nào đoán được suy nghĩ của anh.

"......Tuy rằng tôi cũng không quá nghĩ như vậy, dù sao thì mấy thứ như mưu sát gì đó, vẫn là...." Đỗ Lỗi ho nhẹ một tiếng, thần sắc có chút đoán dò, "Nhưng mà trong chuyện này thì quả thật cậu sẽ là người có lợi nhiều nhất...."

"Lợi ích...." Tưởng Trạch Hàm cười khẽ một tiếng, "Tôi còn chưa từng đặt nó vào mắt, mọi chuyện của nó cũng như một vở hài kịch thôi."

Vẻ mặt của Đỗ Lỗi cũng thả lỏng, "Nói như vậy thì này chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn?"

Tưởng Trạch Hàm không trực tiếp trả lời, chỉ cuối xuống, "Cho dù không phải là tôi, nó đã cản trở không ít người, gây phiền phức cho không ít người, ai có lợi còn chưa xác định rõ."

"Cậu nói là..." Đỗ Lỗi giật mình kinh hãi, "Là Vương Gia, hay là....." Nhìn lướt qua Trương Dĩnh đang thấp giọng nói chuyện với tân khách, do dự một chút, "....Trương gia?"

"Là ai thì có quan hệ gì nữa sao?' Tưởng Trạch Hàm đôi mắt tối lại, mang theo chút trào phúng không thể nhận ra, "Đối với chúng ta mà nói đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, nếu không có tham dự vào thì bí mật này càng ít người biết thì càng tốt, không phải thế sao?"

"Chính là vậy." Đỗ Lỗi ngầm hiểu, giương mắt nhìn di ảnh của Tưởng Trạch Hàm, vẻ mặt mang theo chút thương hại, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Bạn bè của Tưởng Trạch Thần ít đến đáng thương, có thể đến đây ít ỏi không được mấy người, nếu không phải là có liên quan đến Tưởng Trạch Hàm và Tưởng gia thì có lẽ ngay cả lễ truy điệu cũng không có nỗi một người.

Đương nhiên, khách đến đều là nể mặt Tưởng gia và Tưởng Trạch Hàm mới đến phúng viếng, tất nhiên cũng không thể có được mấy người thật lòng thương tiếc tên nhị thế tổ nổi tiếng này được, cho nên lễ truy điệu của Tưởng Trạch Thần chưa mở được bao lâu đã tan tràng, sau đó hạ tang.

Sau khi về đến nhà Tưởng Trạch Hàm có chút mệt mỏi, rõ ràng ở lễ truy điệu, anh là một người vì quá đau thương nặng nề ngồi một góc không thể chiêu đãi khách nhân, cơ hồ không làm một cái gì cả, nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn ở quanh người anh, không xua đi được.

Buông thả, mờ mịt, lười biếng, dường như làm gì cũng không thể lên tinh thần được, cho dù anh nhìn thấy người nọ nhắm mắt lại, chết ở trước mặt anh, cho dù anh vì cậu làm xong lễ truy điệu, cũng nhìn hủ tro cốt của cậu được hạ táng, như Tưởng Trạch Hàm vẫn có một cảm giác không thật, cảm thấy Tưởng Trạch Thần như vẫn còn sống, dường như vẫn có thể tùy thời chạy đến, mang theo bộ dạng chẳng ra đâu như xưa, khiến anh tức đến không thể nói nên lời, rồi lại không thể không thu dọn tàn cục cho cậu.

——

Lúc biết được cậu bị tai nạn xe cộ, bị đưa đến bệnh viện cấp cứu, trong khoảnh khắc đó đầu óc Tưởng Trạch Hàm như trống rỗng, từ lúc đó cảm giác như mộng như ảo không thật bắt đầu tồn tại. Mãi cho đến khi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện, bị bác sĩ cho biết, Tưởng Trạch Thần vẫn không thể vượt qua cơn nguy kịch, lúc nào cũng có thể ra đi, anh vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng bồn chồn không yên.

Trải qua nửa ngày trời, rốt cuộc bác sĩ cũng cho phép đi vào phòng bệnh thăm, khi Tưởng Trạch Hàm nhìn thấy Tưởng Trạch Thần sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, hô hấp mỏng manh, lúc đó đột nhiên có cảm giác, người em trai của anh bỗng khiến cho anh có một loại cảm giác trìu mến.

—— Nhu thuận, nghe lời, không hề gây chuyện thị phi, không làm anh tức giận, nếu như em trai anh cứ như vậy thì thật tốt biết bao?

—— Đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bộ dáng yếu ớt nhu thận như giờ chỉ là vì cậu giờ không thể không như thế thôi, một khi cậu bình phục thì tất cả chỉ là ảo giác.

Mặc kệ đây là chuyện ngoài ý muốn hay là có người mưu tính, Tưởng Trạch Hàm đều cảm thấy được, có lẽ Tưởng Trạch Thần chết đi như vậy là tốt nhất.

Đã không còn cậu cản trở – cho dù anh chưa từng đặt người này vào mắt-Tưởng Trạch Hàm càng thêm dễ dàng nắm Tưởng thị trong tay, hơn nữa anh cũng mệt mỏi, mệt mỏi vẫn phải luôn giả làm một người anh tốt, mệt mỏi phải luôn chăm sóc dung tinh cho người em trai không lúc nào không làm người khác bớt lo, mà anh cũng đã bị em trai anh luôn chăm sóc cắn ngược lại một cái, như là nuôi một con chó dữ.

Tưởng Trạch Thần đã không còn lí do để tồn tại, cho nên, chết đi cũng tốt.

Hơi hơi nhắm mắt lại, dựa người vào ghế xoay, Tưởng Trạch Hàm phát hiện ra mình đã hoàn toàn thoát khỏi Tưởng Trạch Thần, nhưng đầu anh vẫn không ngừng quay, xua đi không được tất cả đều là hình ảnh của cậu. Hình ảnh từ nhỏ đến lớn dần dần hiện ra, khiến anh đau đầu không thôi, mỗi một góc trong Tưởng gia đều là bóng dáng Tưởng Trạch Thần, bộ dáng mới trước đây thôi, cũng có hình ảnh lớn lên sau này, thậm chí lúc nãy khi Đỗ Lỗi gọi điện tới, anh vậy mà chút nữa đã thốt ra "Tưởng Trạch Thần lại gây phiền phức gì nữa đây."

—— Mọi thứ, đều làm cho Tưởng Trạch Hàm phiền đến không chịu nổi.

Cửa thư phòng bị gõ nhẹ hai cái, sau khi Tưởng Trạch Hàm lên tiếng trả lời, Trương Dĩnh bưng mợt ly cà phê vào, tươi cười thản nhiên.

Đã không còn vẻ giả đau thương ở lễ truy điệu, vẻ mặt cô tỏa sáng, mặc một bộ váy ngủ lụa xinh đẹp phô bày đường cong cơ thể tuyệt đẹp, nhưng không cách nào khiến Tưởng Trạch Hàm nổi chút hứng thú.

Nhìn thấy Trương Dĩnh bưng tách cà phê, Tưởng Trạch Hàm không dấu vết nhíu mày, tuy vẫn chưa nói gì, nhưng lại bị Trương Dĩnh luôn quan sát kĩ càng nhận ra.

Khe khẽ thở dài, buống tách cà phê ra, Trương Dĩnh đã xác định Tưởng Trạch Hàm sẽ không bao giờ...uống cái tách này nữa, không khỏi cười đến chua sót, "Quả nhiên là em nghĩ nhiều, cho dù Tưởng Trạch Thần đã chết, anh cũng sẽ không thay đổi thái độ với em."

Tưởng Trạch Hàm liếc nhìn Trương Dĩnh một cái, ánh mắt như đang biểu đạt nghi vấn – anh không hiểu Trương Dĩnh đang nói cái gì.

".... Kì thật, em vẫn có chút đố kị với Tưởng Trạch Thần" Trương Dĩnh nhún vai, tựa vào bàn bên người Tưởng Trạch Hàm, lông mi khẽ run khiến cho cô thoạt nhìn có vài phần yếu ớt, "Bởi vì chỉ có một mình cậu ấy mới cỏ thể chạm vào đồ của anh, cũng sẽ không bị anh ghét bỏ, cho dù là em đã gả cho anh, trở thành vợ của anh, Tưởng phu nhân, sống cùng anh ở dưới một mái nhà, nhưng cũng chưa từng được hưởng qua đãi ngộ như vậy."

"....Chỉ là thói quen thôi." Tưởng Trạch Hàm nhìn lướt qua tách cà phê, cuối cùng vẫn không miễn cưỡng bản thân bưng lên, "Bọn anh đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ."

"Em biết..." Trương Dĩnh khẽ cười, "Đó không phải.... nếu như em vẫn bên cạnh anh, mười năm, thậm chí là hai mươi năm sau, cũng có thể được đãi ngộ như vậy sao?"

"Anh không biết." Tưởng Trạch Hàm nhíu nhíu mày.

"Anh luôn như vậy." Thật ra Trương Dĩnh cũng đã quen với thái độ luôn như thế của anh, cô cũng không quan tâm lắc đầu, "Anh đó... kiên nhẫn của anh hồi giờ đã ít đến đáng thương, hơn nữa đều đặt trên người Tưởng Trạch Thần, cho nên dù là anh làm như vậy là có mưu đồ, nhưng em vẫn luôn hâm mộ cậu ấy, hâm mộ anh chăm sóc ôn nhu với cậu ấy, kiên nhẫn chu đáo – hiện tại cậu ấy đã chết, sau này kiên nhẫn của anh có thể đặt lên người em không?"

Tưởng Trạch Hàm dời mắt khỏi người Trương Dĩnh, có chút không kiên nhẫn, "Này anh cũng không biết."

".... Như vậy... Đêm nay, anh có thể ngủ ở phòng em không?" Trương Dĩnh hỏi vấn đề cuối.


"Sẽ không, hôm nay anh không có hưng trí." Tưởng Trạch Hàm lập tức từ chối.

"Em biết rồi." Trương Dĩnh gật đầu, lịch sự khách khí nói ngủ ngon, xoay người ra khỏi thư phòng, còn Tưởng Trạch Hàm nhìn theo cánh cửa bị cô mở ra, đột nhiên có xúc động muốn gọi cô lại – hỏi cô nguyên nhân cái chết của Tưởng Trạch Thần rốt cuộc là sao.

Nhưng mà, cuối cùng anh cũng không hỏi ra, bởi vì giờ đây đã không còn ý nghĩa nữa.

Vô luận là ngoài ý muốn hay lí do gì, cũng là anh đã ngầm đồng ý cho cậu chết, thậm chí là dung túng cho cái chết của cậu.

—-Đúng vậy, người kia đã chết rồi.

Cái người chậm rãi lớn lên trước mắt anh, người duy nhất được cho phép vào nơi cá nhân của anh đã chết rồi, cái người đã nhận hết kiên nhẫn và ôn nhu của cả đời anh, lại là người anh luôn khinh thường đã chết, cái người làm cho anh đã quen thấy cậu luôn đảo quanh tầm mắt anh, lúc nào cũng phải cảnh giác chú ý nhất cử nhất động của cậu cũng đã chết rồi....

Từ nay về sau, trong thế giới này chỉ còn một mình Tưởng Trạch Hàm, cô tịch giữa đất trời, anh là người thắng cuối cùng, nhưng lại không hề cảm thấy khoái trá khi chiến thắng, thắng nhưng cảm thấy như đã thua.

–Nhưng, đây là lựa chọn của anh, mà anh cũng không hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro