CHƯƠNG I. Rosario

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc trò chuyện với Celia và Marcela Cuccittini
 
“Tôi mua một miếng thịt mông bê. Loại thịt này tôi thấy người ta bày bán khá nhiều ở Barcelona, nhưng không biết chúng có tên gọi là gì. Tôi rắc một chút muối lên mỗi miếng thịt, nhúng vào trứng gà và lăn qua vụn bánh mì. Tôi thả lần lượt từng miếng thịt vào chảo dầu sôi và rán chúng đến khi chín vàng, vớt ra và xếp vào đĩa nướng. Tôi đập dập hành và cho vào chảo. Khi hành có mùi thơm, tôi thả thêm vài lát cà chua, một chút nước, muối, rau thơm và một thìa đường rồi đun hỗn hợp này trên lửa nhỏ liu riu khoảng 20 phút. Thế là xong phần nước sốt, tôi rưới đều nước sốt lên từng miếng thịt bò.

Lấy vài miếng phomat hoặc bơ cứng từ tủ lạnh, tôi xắt thành từng lát mỏng và đặt lên từng miếng thịt, rồi đem chúng bỏ vào lò nướng cho tới khi những miếng pho mát hoặc bơ đó chảy ra. Giờ chỉ còn lại việc chiên một ít khoai tây lên, để bên cạnh và thế là món milanesa a la napolitana (thịt chiên bột) đã sẵn sàng.”

Với niềm đam mê và kinh nghiệm của một đầu bếp giỏi, bà Celia mô tả món ăn yêu thích của cậu con trai mình, Lionel Messi.
“Khi tới Barcelona, tôi phải chế biến món này 2-3 lần một tuần và mỗi lần như vậy phải nấu với ít nhất 3 miếng thịt bò cỡ vừa. Tôi xoa đầu và bảo thằng bé: “Món milanesa a la napolitana và mate này của mẹ sẽ giúp con ghi được nhiều bàn thắng đấy.”

Lionel có ẩm vị khá đơn giản: Món thịt chiên bột, nhưng không phải làm từ thịt giăm bông hay thịt ngựa; thịt gà với nước sốt từ tiêu, cà chua, hành tây và rau thơm. Messi cũng chẳng quan tâm nhiều đến các món cầu kỳ mà anh trai Rodrigo, một đầu bếp nổi tiếng với ước mơ tự mở một nhà hàng riêng cho mình. Mặc dù cậu em trai không phải lúc nào cũng thích các món ăn của mình, nhưng Rodrigo vẫn thử nghiệm chế biến các món ăn theo nhiều công thức mới. Có phải cậu bé rất thích ăn đồ ngọt? “Đúng, Leo rất thích sôcôla và alfajor .

Mỗi khi đến Tây Ban Nha, chúng tôi phải mang theo rất nhiều hộp bánh này để thằng bé luôn có đủ dùng.” Bà kể câu chuyện khi Leo còn nhỏ rằng một HLV đã khích lệ cậu bé bằng việc hứa rằng sẽ thưởng cho nó một chiếc alfajor mỗi lần nó ghi bàn và Leo đã ghi tới tám bàn trong một trận. Quả là một cơn mưa bàn thắng!

Nhấm nháp tách cà phê tại quán La-Tienda nằm trên đại lộ San Martín de Rosario, mẹ của cầu thủ khoác áo số 10 của Barça nhẹ nhàng tâm sự về cậu con trai nổi tiếng của mình với niềm vui và hạnh phúc vô bờ tràn ngập trong mắt. Leo được thừa hưởng mái tóc đen, nụ cười dịu dàng, khuôn mặt sáng của bà - mặc dù bà vừa cười vừa nói rằng cậu giống cha như đúc.

Celia Maria Cuccittini Oliveira de Messi (tên đầy đủ của bà) có giọng nói dịu dàng và nhỏ nhẹ. Trong lúc trò chuyện, bà thường liếc mắt qua người em gái Marcela đang ngồi đối diện. Là em út trong gia đình Cuccittini, Marcela cũng là mẹ của những cầu thủ như Maximiliano chơi cho Olimpia ở Paraguay; Emanuel chơi cho CLB Girona ở Tây Ban Nha và Bruno đang học tại trường bóng đá Renato Cesarini, chiếc nôi của nhiều ngôi sao bóng đá có tên tuổi như Fernando Redondo và Santiago Solari.

Marcela Cuccittini de Biancucchi là mẹ đỡ đầu và cũng là người dì đáng mến của Leo. Mỗi lần về quê Rosario, cậu bé thường ở nhà dì. Bà Celia chia sẻ rằng “Chúng tôi phải đến gặp hoặc gọi điện để xem nó ra sao, còn em gái tôi lúc nào cũng chiều nó. Ở đó còn có Emanuel nữa, hai đứa lúc nào cũng dính như sam.” Chúng đã chơi bóng đá từ khi còn bé tí. Celia kể lại: “Trong họ, có 5 thằng con trai, nhà tôi có 3 đứa: Matías, Rodgrigo và Messi. Em gái tôi có 2 đứa là Maximiliano và Emanuel. Vào các ngày Chủ nhật, khi hai gia đình lên thăm bà ngoại, chúng thường tụ tập lại đá bóng cùng nhau ngoài phố cho đến tận bữa trưa.”

Đó thường là những trận đấu lộn xộn, với trái bóng nhựa hoặc quả bóng tennis và sau mỗi trận, Leo thường là đứa khóc lóc rồi trở về về nhà vì nó bị thua hoặc bởi vì các anh nó ăn gian.
“Mới đây, Maximiliano nhắc em nhớ lại những ‘trận đấu’ đó”, Marcela thêm vào. “Và thằng bé nói với em rằng, khi nào về nhà bà ngoại ở Rosario, nó muốn có một trận đấu giữa gia đình Messi và Biancucchi giống như ngày trước.”

Thế là những kỷ niệm lại đưa chúng tôi trở về với bà ngoại của Leo, Celia: Những món ăn ngon của bà, các loại bánh ngọt, những bữa cơm gia đình thân mật vào mỗi ngày Chủ nhật và niềm đam mê bóng đá. “Bà là người đã cùng bọn trẻ đến các buổi tập luyện. Bà cũng là người khăng khăng rằng họ nên cho phép Lionel chơi bóng dù nó chưa đủ tuổi, dù nó là đứa bé nhất và ít tuổi nhất. Tại vì thằng bé lúc nào cũng là đứa nhỏ nhất nên họ sợ rằng nó sẽ bị lấn át hay bị lép vế trước những đứa trẻ lớn hơn.

Nhưng không, bà vẫn la lên “Chuyền cho Lionel đi, chuyền cho thằng nhóc ấy, bởi vì chỉ có thằng bé mới ghi bàn được thôi.” Bà cũng là người đã khuyên chúng tôi nên mua cho thằng bé một đôi giày.

Thật đáng tiếc khi bà không thể nhìn thấy thằng bé ngày hôm nay. Bà mất khi Leo mới lên 10 tuổi. Nhưng ai cũng biết rằng, trên trời cao, bà đang nở một nụ cười mãn nguyện khi nhìn thấy thành quả mà đứa cháu bà yêu quý nhất đạt được.

Nhưng Leo bắt đầu chơi bóng như thế nào? Ai dạy cậu bé? Leo có được tất cả những kỹ thuật của mình từ đâu? - đó vẫn là câu hỏi khó đáp. “Tôi không biết, có thể từ cha, hai anh, hay những người anh em họ. Cả gia đình chúng tôi đều yêu bóng đá. Tôi cũng là một fan hâm mộ. Thần tượng của tôi ư?

Maradona đó. Tôi luôn dõi theo sự nghiệp, những bàn thắng của ông ấy bằng cả niềm đam mê mãnh liệt. Ông ấy thật sự quyến rũ đến mê hoặc trên sân cỏ. Khi được gặp ông ấy, tôi đã nói với ông ấy rằng tôi hy vọng một ngày nào đó con trai tôi sẽ là cầu thủ xuất sắc và ông sẽ là HLV của thằng bé. Và hãy nhìn xem điều gì đã xảy ra…thằng bé đã tiến xa như thế nào…”

Điện thoại đi động trên bàn rung lên, cắt ngang cuộc trò chuyện. Celia xin phép và bước ra ngoài để nghe máy trong khi Marcela trở lại đề tài Leo còn nhỏ: “Thằng bé thật lạ thường, chưa đầy 5 tuổi mà nó có thể giữ bóng tốt hơn hẳn bọn nhóc cùng trang lứa. Nó yêu bóng đá và chưa từng thôi đam mê. Ngày nào nó cũng cầm bóng ra trước cổng và sút vào tường, ồn đến nỗi hàng xóm phải yêu cầu thằng bé giữ yên tĩnh.”

Celia kết thúc cuộc trò chuyện qua điện thoại, quay trở lại ghế ngồi và gật đầu đồng tình, “hình phạt nặng nhất chúng tôi có thể nghĩ ra cho thằng bé có lẽ là nói với nó: Hôm nay con sẽ không được chơi bóng nữa”. “Đừng, mẹ ơi! Con xin mẹ, con sẽ ngoan, mẹ đừng lo… con hứa đấy, mẹ cho con đá bóng đi mà.” Nó ngồi năn nỉ cho tới khi nào tôi đồng ý. Leo không phải đứa trẻ hỗn xược, cũng chẳng lười biếng. Nó lúc nào cũng là đứa trẻ ngoan, trầm tính, nhút nhát giống như bây giờ vậy.
Thật sao?

“Vâng, đúng thế đấy. Thằng bé không bao giờ để ý đến sự nổi tiếng. Khi về Rosario, nó  luôn muốn đi dạo vòng quanh, dọc theo đường San Martín với Emanuel. Khi chúng tôi nói rằng thằng bé không thể làm vậy, rằng mọi người ở đây có thể bắt gặp và sẽ vây lấy nó thì thằng bé đã rất buồn. Nó không hiểu điều đó và thấy khó chịu. Ở Barcelona, thằng bé đến khu mua sắm Corte Ingles trong bộ đồ thể thao.

Ronaldinho thường vuốt tóc và hỏi Leo rằng “cậu có bình thường không khi đi chơi với bộ dạng thế này.” Leo vẫn chẳng bận tâm đến những điều đó. Đó là lý do tại sao khi đã nổi tiếng, nhưng việc ký tặng, chụp ảnh với người hâm mộ không có gì làm phiền thằng bé. Có những buổi tối, khi thằng bé về thăm nhà sau nhiều ngày đi xa, tôi qua phòng nằm kế bên nó. Chúng tôi trò chuyện, tôi xoa đầu con và kể cho nó những chuyện xảy ra khi nó không có nhà, rồi chợt nói, nửa đùa nửa thật: “Con mà cứ thế này thì làm sao có cô gái nào chịu từ bỏ tất cả để theo con cơ chứ?” Messi làm mặt ngầu rồi nói: “Mẹ thật là... ”.

Quán cafe nơi chúng tôi đang ngồi treo rất nhiều áo của các cầu thủ Argentina. Áo của Leo cũng được treo ở đây, dưới cái cửa sổ, nổi bật với con số 30 của Barcelona. “Nhiều người không biết tôi là mẹ của thằng bé mặc dù chúng tôi sống trong thị trấn này”, Celia nói. Bà thật sự là một phụ nữ giản dị, luôn muốn tránh xa những xì xào bàn tán bởi vì bà ý thức rất rõ về những rủi ro người nổi tiếng có thể phải đối mặt và ưu tiên sự thoải mái cho con trai và gia đình mình. Mọi thứ cho đến bây giờ vẫn ổn, nhưng bà cảm thấy thế nào khi là mẹ của một siêu sao? “Tự hào, rất tự hào. Việc mở tờ báo và nhìn thấy - ở đây cũng như ở Tây Ban Nha - bức ảnh về thằng bé hoặc số áo của nó, hay thấy bọn trẻ mặc áo đấu của con trai mình khiến tôi vô cùng sung sướng và tự hào.

Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy đau đớn khi nghe những lời chỉ trích hoặc những thông tin sai lệch về cuộc sống của thằng bé. Điều đó ảnh hưởng sâu sắc đến tâm hồn mỗi chúng ta và thật đau đớn khi ai đó gọi anh lại và nói: “Cô xem cái này chưa, cô biết điều gì chưa?” Leo à? Thằng bé thường ít khi đọc những bài viết về mình. Nếu nó có chợt thấy chúng, thì điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng điều đó không có nghĩa là thằng bé chưa phải trải qua những khoảng thời gian khó khăn.

Lionel nhà tôi đã từng rất buồn khi bị chấn thương và không được vào sân trong vài tháng, lúc đó mọi việc dường như không theo như mong muốn của nó. Trong những lúc như vậy, tôi lập tức lên đường đến Barcelona để xem chuyện gì đã xảy ra, để được gần gũi với con và chăm sóc nó. Leo sống nội tâm, thường giữ những chuyện không hay trong lòng, nhưng cũng già dặn hơn so với tuổi.

Tôi nhớ khi chúng tôi nói bóng gió về khả năng thằng bé sẽ trở về Argentina, nó nói với tôi rằng: “Mẹ không phải lo lắng nhiều cho con đâu, mẹ cứ về đi. Chúa sẽ ở bên cạnh chúng ta.” Thằng bé rất mạnh mẽ.
Sau đó, bà quay trở lại chủ đề thành công của con trai mình, về những người trở nên điên loạn vì “El Pulga”   ở cả hai bờ Đại Tây Dương. “Điều tôi thích nhất đó là mọi người đều yêu mến thằng bé”, Celia nói. "Họ yêu thích Leo, tôi nghĩ rằng, bởi vì nó rất giản dị, khiêm tốn và tốt bụng. Nó luôn lo lắng cho mọi người xung quanh và cần biết chắc chắn rằng tất cả mọi người đều ổn: Bố mẹ, anh chị em và các cháu.

Nó luôn nghĩ  về gia đình. Tất nhiên, tôi là mẹ thằng bé và có thể ai đó sẽ nghĩ  tôi đang nói về thằng bé như là “con hát mẹ khen hay”, nhưng thật sự, Leo có một trái tim đôn hậu.”

Làm thế nào để một người mẹ nhìn thấy tương lai của con trai mình? “Trong bóng đá, tôi mong thằng bé sẽ làm nên lịch sử như Pelé, Maradona; tôi cũng hy vọng nó tiến xa hơn nữa trên con đường sự nghiệp của mình. Nhưng trên hết, là một người mẹ, tôi hy vọng Chúa sẽ ban cho con tôi hạnh phúc, và nó sẽ có được một gia đình nhỏ, nơi nó cảm nhận cuộc sống thực sự, bởi vì nó vẫn chưa thật sự được “sống”.

Nó đã trao cả tâm hồn và thể xác cho bóng đá. Nó không được ra ngoài nhiều và cũng không được làm nhiều thứ khác như bạn bè đồng trang lứa. Đó là lý do tại sao tôi hy vọng Leo có một cuộc sống tuyệt vời. Bởi vì nó xứng đáng được như thế.”

Bên ngoài trời đang tối dần. Đường phố trở nên hỗn loạn: Xe buýt, xe tải, xe ô tô lao vun vút để lại những đám khói bụi phía sau, chú ngựa gầy kéo theo cả một xe phế thải đầy ắp, người nọ nối tiếp người kia, túa ra tứ phía, rẽ vào các cửa hàng hay chờ đợi ở các trạm xe buýt. Celia phải về. María Sol, bé gái út nhà Messi đang chờ bà ở nhà, còn Marcela phải đón Bruno từ trường học bóng đá.
Ngoài trời đang mưa và Celia khăng khăng đòi tiễn những vị khách của mình trở lại trung tâm thành phố. Bà ấy đi lấy xe.

Tại cửa, Marcela nói vội những lời cuối trước khi rảo bước đi, bà nói về nỗi sợ hãi của các chấn thương, tiền bạc luôn đi trước sự toan tính của con người. “Hiện nay, các con tôi và cả Leo nữa, không đánh mất ý nghĩa của thực tại. Tôi, gia đình mình và gia đình của chị tôi, chúng tôi đang sống trong cùng một thị trấn, ở đó chúng tôi được sinh ra, trong cùng một ngôi nhà, chúng tôi không chuyển đến một khu nào khác, và không muốn rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn của mình, và những đứa trẻ cũng vậy.

Tôi hy vọng chúng không bao giờ thay đổi. Tôi hy vọng những gì đã xảy ra với các cầu thủ, những người đã đánh mất chính mình vì sự nổi tiếng, sẽ không bao giờ xảy ra với bọn trẻ.”

Chiếc Volkswagen màu xám đỗ xịch cạnh vỉa hè. Celia chạy nhanh trên những con đường phía nam Rosario. Khi lái xe ngang qua trường cũ của Leo, Celia nhận xét: “Messi học không giỏi. Thằng bé hơi lười.”
Bà rẽ phải phía trước Tiro Suizo, một CLB thể thao được thành lập vào năm 1889 bởi những người nhập cư từ Tesino. Trên đường, có hai đứa trẻ không nhìn thấy chiếc xe đang trờ tới vì còn mải mê vờn trái bóng giữa đường, bà chỉ tay và nói: “Chẳng khác thằng nhóc Lionel ngày xưa chút nào!”
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro