Chương 17: Trong Lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì sao anh lại bình tĩnh như thế? Vì sao có thể buông bỏ được?

"Vậy tại sao, tôi không buông được!"

Mew bị cậu làm kinh ngạc, sự oán hận hiện lên trong ánh mắt cậu làm anh thấy rùng mình, cậu bé đáng yêu  thoáng chốc đã hoàn toàn biến mất.Khuôn mặt ấy giờ đã không còn mang vẻ thiên sứ, mà là sự tà mị.

"Tôi không buông được!"Gulf lặp lại, trừng mắt nhìn anh.

Mew nắm tay cậu, trấn an," Gulf đừng như vậy,  Chopper đi không hề đau đớn...."

"Tôi không nói chuyện con chó của anh!Từ khi mẹ tôi chết, tôi đều không buông được!"

Ngay khi cậu nói, Mew thoáng cái đã hiểu.Xem ra đây chính là cánh cửa lòng của cậu.

Mew lại gần, ôm lấy cậu, thân thể người trong lòng anh bởi vì phẫn hận mà run rẩy.

"Đừng như vậy, Gulf đừng như vậy… Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, chúng ta phải mạnh mẽ đối diện với nó."

Gulf đột nhiên khẽ cắn lên vai anh, rồi  hung hăng cắn mạnh hơn, tựa như người đang ôm cậu chính là kẻ thù vậy.

Mew chấp nhận bị cắn cũng không đẩy cậu ra.Một lát sau, cậu buông lỏng hàm răng, đẩy anh ra, duy trì khoảng cách với anh.

Mew nhìn chăm chú vào cậu khuôn mặt vẫn còn đang nhăn nhó vì căm hận,"Mẹ qua đời, không phải là lỗi của cậu…"

Gulf đột nhiên vung tay lên, cánh tay gần như đã đánh vào mặt anh, "Anh thì biết cái gì!"

Anh nắm lấy tay cậu, không phải sợ cậu vì giận dữ mà ra tay với mình, mà là sợ cậu tự làm tổn thương chính mình mà thôi.

"Cậu có thể nói cho tôi biết, nếu như cậu muốn."

Thái độ cùng giọng nói dịu dàng của anh, khiến cậu dần dần thả lỏng hơn, cúi đầu, ngồi trở lại sô pha.

Hai người yên lặng ngồi một lúc,Gulf cuối cùng cũng mở miệng nói.

Cha mẹ tôi, yêu nhau rồi nên duyên vợ chồng, sau kết hôn, cha tôi bận rộn với sự nghiệp,hay công tác ở nước ngoài, thời gian ở bên vợ của mình chẳng được bao nhiêu.

Mẹ tôi không chịu được cô đơn,kết thân với một người đàn ông đã có vợ.

Cha tôi vì muốn cứu vãng cuộc hôn nhân mà trở lại nhà. Nhưng mẹ lại cuồng dại yêu người đàn ông kia, nhất quyết muốn ly hôn để đến với ông ta.

Cuối cùng, chuyện ngoại tình này bị bại lộ, vợ của người kia giao hẹn để bốn người đối mặt nói chuyện.

Người đàn ông kia hổ thẹn, muốn kết thúc mối quan hệ không bình thường này. Nhưng mẹ tôi lại dây dưa không buông, bốn người đều rơi vào nỗi thống khổ vô biên.

Cuối cùng, vợ của người kia thấy việc đàm phán không có kết quả, bèn giết chết mẹ tôi, sau đó tự sát.

Phòng khách an tĩnh, chỉ có lời bộc bạch của cậu.

"Bà ta đến nhà chúng tôi, bà rất đẹp. Bà ta cười với mẹ rồi cùng nhau vào thư phòng, lúc đầu, rất yên lặng, về sau, âm thanh cãi vã càng lúc càng lớn…"

"Ngay lúc người giúp việc mở cửa,đã thấy bà ta cầm một con dao vơ loạn xạ , từng nhát từng nhát chém vào mẹ tôi,khắp nơi đều là máu, trên bàn, trên sàn nhà, thắm đỏ cả quần áo của mẹ…

"Sau đó, bà ta lại dùng con dao ấy,đâm vào chính mình, máu lại bắn ra…"

"Người giúp việc che mắt tôi lại, thế nhưng, tôi đều đã thấy, thấy tất cả…"

"Bọn họ cho rằng, tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nghe, không thấy, nhưng tôi cái gì cũng biết, cái gì cũng biết hết…"

Mew càng nghe càng đau lòng, chờ đến khi cậu kể xong, anh nhẹ giọng hỏi: "Năm đó, cậu mấy tuổi?"

"8 tuổi."

Mew khẽ thở dài.

Cậu khi đó, còn quá nhỏ, thực sự không nên để cậu phải chứng kiến loại chuyện kinh khủng thế này.

"Mẹ cậu cũng là người bị hại…"anh nhẹ giọng nói.

Gulf đột nhiên nắm chặc tay anh, lớn tiếng: "Bà ta! Người bị hại còn tôi thì sao?  Cha tôi,anh chị tôi thì sao! Bà ấy có nghĩ đến chúng tôi hay không!Bà ấy ích kỷ, chỉ lo cho bản thân mình! Anh còn nói bà ấy là người bị hại! Có gan làm, thì phải tự gánh chịu hậu quả thôi!"

Nhìn cậu kích động đến sắp nổ tung, Mew thoáng chốc hiểu rõ tất cả.

"Bởi vậy… cậu mới ghét phụ nữ"

Gulf gật đầu,"Đúng vậy, tôi ghét mái tóc xoăn của bà ấy, ghét khuôn mặt trang điểm,ghét mùi nước hoa, ghét tất cả những gì của bà ta, tất cả tất cả!"

"Bà ấy là mẹ của cậu."

Gulf lớn tiếng kêu lên: "Bà ta không phải! Bà ta là tình nhân của người đàn ông đó! Bà ta không phải là mẹ tôi, bà ta không hề yêu thương tôi!"

"Gulf, đừng như vậy, tôi tin rằng bà ấy có yêu thương cậu."

"Tôi không tin! Trong lòng bà ấy chỉ có người đàn ông kia! Bà ấy thậm chí còn không thương cha tôi!"

"Nếu như chưa từng yêu nhau họ sẽ không kết hôn"

"Bà ấy đã nói muốn cùng với người đàn ông kia!"

Mew cầm tay cậu, muốn xoa dịu đi nổi kích động nơi cậu, "Không, không phải như vậy bà ấy nhất định rất thương cậu, cũng đã từng yêu cha cậu, nhất định là vậy."

"Tôi hận bà ấy, bà ấy bỏ lại tôi, chỉ lo cho bản thân mình!" Gulf lại la lên, nước mắt từ nơi khóe mắt chảy xuống.

Nhìn cậu đau khổ như vậy, Mew trong lòng không khỏi khó chịu.

Một cậu bé đã phải chịu nỗi thống khổ to lớn bao năm như vậy, ngay từ khi còn nhỏ, đã phải nếm trải tư vị của hận thù, chuyện này thật khó có thể chấp nhận.

Gulf không thể hóa giải vướng mắc trong lòng, sự chán ghét dần chuyển thành sợ hãi, cậu né tránh người lạ, né tránh người khác phái, thậm chí không muốn cùng người khác nói chuyện, mà hết thảy toàn bộ những điều này, đều xuất phát từ chính người thân nhất của cậu.

Gulf vẫn tiếp tục nức nở,Mew yên lặng ngồi cạnh bên, an ủi.

Khóc một lúc lâu, cậu dần dần ngừng khóc.

Mew mang khăn đến, thay cậu lau nước mắt.

"Cậu không chịu tha thứ cho mẹ mình sao?"

Gulf ngẩng đầu, trừng mắt, "Tha thứ? Tôi không làm được! Vì bà ấy, cha tôi bỏ đi nước ngoài, không chịu trở về. Đến bây giờ ông ấy vẫn còn yêu,còn nhớ đến bà ấy, dù bà ấy đã đối xử với ông ấy như thế.

"Cha cậu có nỗi khổ của ông, tôi tin ông tuyệt đối không có ý bỏ lại cậu ở đây đâu."

Gulf chỉ im lặng, cúi đầu.

"Gulf, tôi mong cậu hãy hiểu rõ, mẹ cậu ngoại trừ là mẹ của cậu, bà ấy còn là một người phụ nữ, một người phụ nữ biết truy cầu tình yêu cho mình…"

"Bà ấy ích kỷ, chỉ lo lắng cho mình, bà ấy đối với tôi chẳng có gì hết!"

Muốn một lúc có thể hóa giải oán hận chất chứa trong lòng cậu nhiều năm qua, Mew biết thực không dễ dàng gì. Thế nhưng anh mong muốn, ít nhất có thể giúp cậu hiểu rằng, mẹ của cậu cũng không sai, muốn để cậu tin rằng, mẹ của cậu cũng rất đau khổ.

Mew nắm hai vai cậu, để cậu ngẩng đầu lên nhìn mình, "Gulf, trong chuyện này, mẹ cậu đương nhiên có trách nhiệm, thế nhưng, không phải toàn bộ trách nhiệm đều phải do bà ấy gánh chịu. Chuyện tình cảm này, tất cả những người trong cuộc đều phải có trách nhiệm. Mẹ cậu sai, những người khác, cũng có phần sai."

"Tôi biết, hành vi của bà ấy đã làm tổn thương cậu, thế nhưng, nếu có thể tha thứ thì hãy tha thứ. Tôi tin tưởng bà nhất định rất yêu cậu."

"Trong tình yêu,chúng ta căn bản không thể khống chế nổi bản thân mình.Rõ ràng biết là đau khổ,là sai, nhưng đối mặt với tình yêu, đối mặt với người mình yêu, con người thường lại không thể dừng lại.Tôi tin, cha cậu cũng hiểu điều này."

"Anh chưa từng yêu? Làm sao anh biết được?"

Một câu tựa như búa tạ, đập thẳng vào lòng anh.Bản thân còn chưa thực sự yêu bao giờ, làm sao biết được đây?
Mew nhìn cậu, không nói nên lời.

"Muộn rồi, nghỉ ngơi đi."

Gulf hừ lạnh một tiếng, "Anh là người lớn, giải thích mọi chuyện chưa rõ ràng, đã vội chuyển trọng tâm câu chuyện rồi."

Mew dở khóc dở cười, lại chẳng thể biện bạch cái gì, không thể làm gì khác hơn là im lặng.

Gulf đột nhiên kéo áo anh xuống.

"Làm gì vậy?"Anh vội vàng ngăn cậu lại.

"Để tôi xem."

Gulf kéo áo anh, lộ ra bờ vai, trên đó có một dấu răng, đã chuyển thành màu xanh tím, nơi dấu răng còn lộ ra tơ máu.

Đầu ngón tay khẽ chạm một chút,Gulf chao mày nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"

Mew mỉm cười,"Không chạm vào sẽ không đau."

"Anh không tức giận sao?"

Mew lắc đầu, kéo lại áo.

Gulf vội vàng nắm lấy tay anh, tựa như xoa dịu, lại tựa như cảm ơn, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.

Nằm trên giường, giữa bóng tối,Mew không ngủ được, anh nghĩ đến nhiều chuyện.

Đã biết toàn bộ tâm sự của cậu, anh hi vọng có thể giúp đỡ cậu. Dù cho cậu không thể tha thứ, thì ít nhất, cậu cũng có thể mở tâm hồn, đi ra ngoài, tiếp xúc với thế giới xung quanh.

Mew lại nhớ tới bàn tay của Gulf, bị cậu nắm lấy, lòng anh có loại cảm giác thực kỳ quái.

Cũng chưa phải chưa từng được người khác nắm tay, thế nhưng, lúc được cậu nắm lấy, cảm giác luôn luôn rất đặc biệt.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại, ngón tay thon dài, lòng bàn tay nóng ấm.Anh cảm thấy, trong lòng mình, dâng lên một dòng nước ấm áp, thấm vào tâm can.

Là bởi vì được cậu tín nhiệm chăng? Chính anh cũng không hiểu được.Có một loại cảm giác mông lung, lặng lẽ dâng lên trong lòng anh,....
 
                  __________* * * _________

Còn tiếp.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro