Chap 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên tự thân vận động phải đứng bếp làm cơm, nên Gulf thấy khu bếp này quan trọng vô cùng. Hơn bốn tiếng đồng hồ loay hoay dọn dẹp, hết khuân qua, dọn lại mấy chục lần rồi mà cậu vẫn chưa ưng ý. Dường như cái bếp đặt trái thì hợp phong thủy hơn.

Căn nhà cùng với gác xép chỉ vỏn vẹn mười sáu mét vuông. Bằng cái phòng tắm nhà cậu thôi mà sao cậu thấy nó rộng rãi quá chừng, tính đến nát cả óc, bung cả tóc vẫn không sao làm cho gian nhà lạnh lẽo trở nên ấm cúng.

Nói vậy chứ cũng đỡ lắm rồi, chẳng bù cho hôm qua, lúc mới dọn nhà, cậu đã tưởng mình không sao sống nổi. Bụi bặm, bẩn thỉu, mùi tanh tưởng cứ như một nơi đổ đống đồ phế thải, đã vậy còn tặng kèm thêm một thế giới các thể loại côn trùng từ kiến, gián tới cả nhện. Cũng phải nhờ cả bác Nak với dì Tram cùng mấy anh trong xóm bỏ công bưng bê, dọn dẹp đồ cùng, căn nhà với cái gác mới tạm coi ra cho có hình.

Chẳng tiện nghi, chẳng sang trọng, nhưng Gulf lại thích vô cùng. Bây giờ cậu mới cảm nhận hết sự thoải mái, niềm hạnh phúc tột cùng của hai chữ "Tự do". Ăn giờ nào, ngủ giờ nào, muốn làm gì tùy thích. Quá là tuyệt vời!

Nồi cơm trên bếp đã bắt đầu sôi lục bục, đưa tay mở nắp, Gulf chống cằm mơ màng nhìn bong bóng nước sôi ùng ục trong nồi mà hình dung đến bữa cơm lát nữa đây của mình. Chắc là sẽ ngon lắm, dù thức ăn chỉ là hai cái trứng gà chiên.

Gulf không hiểu sao từ lúc thực hiện kế hoạch bước ra đời tự lập, sống và làm việc như thế này, cậu hết hẳn chứng biếng ăn. Bữa cơm đối với cậu không còn tẻ nhạt, chán chường nữa, mà bỗng trở nên quan trọng đến lạ. Gần đến bữa là cậu đã thấy đòi cồn cào, nghe nước bọt tứa ra đầy lưỡi mỗi khi mùi thức ăn xộc vào mũi. Bây giờ, mỗi bữa cậu chén tem tẻm, ăn được ba bát đầy cơm. Ba mà biết được chuyện này chắc là mừng khỏi nói.

- Gulf! Gulf ơi!

Một người đàn bà chợt hớt hải chạy vào làm cắt ngang luồng suy tưởng của Gulf. Cậu ngẩng đầu lên, nhận ra bà là dì Cho, người đã mình thuê nhà với giá rẻ, liền nhoẻn miệng cười duyên:

- Dì Cho đi đâu vậy? Dì ăn cơm chưa?

- Chưa! – Thở hào hển, đưa tay chặn ngực, bà như vừa chạy qua một đoạn đường dài.

- Chưa thì lát nữa ở lại ăn cơm với cháu.

Nhẹ nhàng kéo ghế, Gulf mời bà ngồi. Không hiểu sao linh tính báo cho cậu biết rằng bà muốn báo cho cậu một chuyện gì đó rắc rối. Quả nhiên, sau khi vừa đặt mông xuống ghế, uống lấy hớp nước cho lấy lại tinh thần, bà e dè cất tiếng:

- Gulf à, thật là không may. Chắc là dì phải lấy lại căn nhà rồi.

- Sao vậy ạ? – Như sét đánh ngang tai, mặt Gulf tái mét – Dì sợ con không trả nổi tiền nhà phải không ạ? Dì đừng lo, để con trả tiền cho dì liền mà.

Nói xong, cậu xăng xái đến bên chiếc túi đệm để sát góc nhà, rút đại một xấp tiền hai mươi bath. Vừa đếm đủ số hai trăm, cậu vừa mắng mình ngu. Khi không lại đóng kịch nghèo khổ với dì Cho làm gì, vờ hẹn lần hẹn lựa tới tháng rồi mới đóng tiền, báo hại...

- Không phải! – Đẩy xấp tiền trả lại cậu, dì Cho lắc đầu với vẻ mặt buồn thiu – Không phải vấn đề tiền bạc. Là ông chủ muốn lấy lại nhà.

- Chú Cho ạ? Thôi được rồi, để cháu đi năn nỉ chú ấy.

- Không phải! Không phải là chú Cho cháu đâu. Ông ấy không phải là chủ của căn nhà xép này.

- Vậy ông chủ là ai ạ?

- Là một người giàu có.

Đến nước này, dì cũng không giấu Gulf nữa. Bằng một giọng buồn hiu, tội nghiệp, bà cho cậu biết: Căn nhà xép này vốn thuộc về quyền sở hữu của ông chủ Jongcheveevat, một thương gia giàu có đầy lòng nhân hậu. Ông đã mua lại căn nhà này giùm một người nghèo với giá cao để giúp đỡ một người bạn, khi ông này muốn từ bỏ thành phố để trở về đoàn tụ với vợ con.

Bao năm qua, căn nhà xép này vẫn bỏ hoang, không người ở, lại thấy vợ chồng ông bà Cho không có nơi nương tựa, ông Jongcheveevat đã cho mượn tạm ở nhờ. Rồi thời gian trôi qua, nhờ tiết kiệm, biết làm ăn, vợ chồng ông bà dần khá giả, mua được một căn nhà ở mặt tiền. Thấy căn nhà xép bỏ không cũng uổng, bà Cho mới tìm người để cho thuê.

Ai dè, vừa cho Gulf thuê xong, cậu chủ Jongcheveevat lại có kêu có việc nên cần lấy lại.

- Cậu Jongcheveevat lấy lại để ở ư? – Nỗi thất vọng trào dâng, Gulf xụ mặt. Giấc mơ về cuộc sống tự lập của cậu phút chốc sụp đổ tan tành. Dù muốn dù không thì cậu cũng đành phải trả lại nhà thôi.

- Đừng buồn thế cháu, để từ từ rồi dì...

- Dì Cho ơi, dì nói với người ta chưa? Cháu đến lấy lại nhà đây. – Lời an ủi bị cắt ngang bởi một giọng đàn ông ồm ồm đáng ghét.

- Vâng, vâng...

Nhìn dì Cho hối hả chạy đi, có vẻ như dì sợ người đứng ngoài cửa lắm. Gulf bỗng cảm thấy ấm ức trong lòng. Làm cái gì mà dữ vậy? Muốn lấy lại nhà thì cũng phải thư thả, từ từ đợi người ta tìm được nhà đã chứ. Bộ giàu là gớm lắm sao. Gulf đứng bật dậy bước ra cửa, cậu phải mắng cậu chủ kia một trận cho hả tức.

- Cháu biết, nhưng dì cũng thông cảm dùm cháu, tình cảnh của cô Pha tội nghiệp lắm. Cháu phải...

Giọng nói này sao nghe quen quá. Cố đoán nhưng không nhớ ra, Gulf kéo nốt bên cửa đang khép hờ rồi sững người như hóa đá. Sao lại là gã Mew chết tiệt kia? Vô tình hay cố ý đây?

Phía bên kia, Mew cũng nghe tiếng động mà quay lại. Nhận ra cái người đang đứng sau cánh cửa, đôi mắt anh tối sầm đi giận dữ. Quỷ ám hay sao thế này?

- Hừ!

- Hừ!

Không hẹn mà cả hai đồng thời chớp mắt lườm nhau một cái dài tóe lửa đầy thù hận. Trong khi Mew thầm nghĩ đây là cơ hội tốt để trả đũa thằng nhóc láo toét thì bên kia Gulf cũng đang nhếch môi cười nghĩ tới viễn cảnh làm gã lưu manh này thua thảm hại.

Chờ đó, nhà ngươi sẽ biết thế nào là thua trắng!

- Cậu ta đây hả dì Cho? – Vờ như không quen biết, Mew quay sang bà Cho hỏi tỉnh bơ.

- Dạ vâng.

Nhẹ gật đầu, bà lo lắng đưa mắt nhìn Mew rồi lại nhìn sang Gulf, sao hai đứa này lại gườm nhau như kẻ thù từ kiếp trước vậy. Thôi thì, cứ giới thiệu cho biết nhau đã rồi tính. Bà đưa tay mời tất cả vào nhà. Vừa ngồi xuống chiếc bàn xếp nhỏ, bà liền kéo tay Gulf giới thiệu.

- Gulf, đây là cậu Suppasit Jongcheveevat, là con trai của ông Jongcheveevat, và cũng là người chủ của căn nhà xép này.

Rồi không để ý tới vẻ mặt khó coi của Gulf, bà Cho quay sang giới thiệu tiếp

- Cậu Suppasit, đây là Gulf, người mới thuê nhà tuần trước. Cậu bé là trẻ mồ côi, cha mẹ mất sớm nên tình cảnh có chút khổ cực, tôi cho cậu bé thuê nhà với giá rẻ để nó tiện đi lại với làm việc. Tình cảnh của Gulf cũng đáng thương lắm.

- Vậy sao? – Khẽ xoa cằm, Mew nhỏ giọng mỉa mai – Chào nhóc! Như đã giới thiệu, anh đây là chủ cái nhà này. Nhóc có thể gọi anh đây là Mew, cậu chủ Mew. Mà thật sự là bạn nhỏ Gulf đây hoàn cảnh khó khăn lắm hả? Ba mẹ cậu chết cả rồi à?

- Chết cái đầu anh đó. Đồ vô học!

Trừng mắt, Gulf như muốn ăn tươi nuốt sống Mew ngay vào bụng. Dám trù ẻo ba người ta hả? Ba của anh chết thì có. Lầm bầm nguyền rủa Mew, Gulf như quên mất chính cậu đã dựng chuyện này để kể cho bác Nak, dì Tram và mọi người trong xóm trọ nghe.

- Kìa Gulf, sao cháu lại mắng cậu chủ Suppasit thế. – Bà Cho hoảng hốt nắm tay Gulf – Cậu chỉ đang hỏi thăm cháu thôi mà.

- Dì không biết đấy thôi, cậu ta nổi nóng vì sợ bị cháu lật tẩy đấy. – Vẫn thản nhiên, Mew cười vui vẻ - Thật ra là cậu ta không có nghèo đâu, mà cũng chẳng đáng thương một chút nào. Đặt điều thảm hại, đoạn trường như vậy chỉ vì thằng lỏi này muốn gạt dì với mọi người thôi. Chính mắt cháu đã thấy lúc trước ở sân vận động, nhóc này đã trắng trợn gạt tiền người ta tới cả nghìn bath đấy.

Sự thật hiển nhiên rồi, Gulf đành cứng họng, chưa kịp tìm lời đốp lại, cậu đã nghe dì Cho chưng hửng.

- Vậy sao? Nhưng... có khi nào cậu nhầm Gulf với ai không cậu? Một đứa bé ngoan như nó, đời nào lại...

- Đúng vậy đó dì Cho, cháu đời nào lại làm mấy chuyện tiểu nhân, bỉ ổi, vô liêm sỉ ấy – Thấy dì Cho còn chưa dao động, Gulf chạy đến ôm tay bà rồi bồi thêm – Chỉ tại có người nào đó sợ cháu vạch chuyện xấu xa của mình, nên đặt điều kiếm chuyện với cháu đó thôi.

- Này, ăn nói cho đàng hoàng nha. – Mew vỗ mạnh lên mặt bàn, quắc mắt – Ai có chuyện gì xấu mà sợ thằng nhóc ranh như mi vạch trần chứ.

- Thì cái chuyện người nào đó đồng lõa với tên cướp, giật đồ của người khác rồi bị bắt về đồn đó. – Nhịp nhịp chân, Gulf chun mũi cười đắc thắng.

Không nhắc thì thôi, nhắc thì lại nhớ tới cú đấm của nhóc ranh giữa phố chợ, Mew tức điên lên, quát lớn:

- Còn dám nhắc nữa à, ranh con. Có tin tao lột da mày không?

- Tin đấy thì sao? – Gulf vênh mặt, chẳng chút sợ hãi – Một khi đã khịa nhau rồi, thì chuyện gì mà người ta chẳng dám làm. Mà sao ông cảnh sát lại thả anh ra sớm vậy? Hối lộ bao nhiêu hả? Có lỗ vốn không?

- Này!

Không lẽ lại lao lên bóp cổ thằng lỏi con này trước mặt bà Cho, Mew đành phải nhịn. Nhịn mà giận tím người, chân tay ngứa ngáy cào vào cạnh bàn sồn sột.

- Gulf à, em hiểu lầm rồi, anh Mew không phải đồng bọn của kẻ cướp đâu. Anh ấy là người tốt, em đừng trách oan anh ấy.

Giữa lúc căng thẳng, tiếng một cô gái vang lên cứu nguy kịp thời cho Mew.

Hừ, lại còn bênh!

Quay đầu lại định mắng cho giọng nói kia một trận vì sự nhẹ dạ cả tin, đôi mắt Gulf chợt mở to ngơ ngẩn. Cậu phải tự nhéo vào tay mình xem có phải là nằm mơ không, sao cô gái này lại giống người bị giật mất đồ vậy nhỉ. Lắp bắp, Gulf hỏi nhỏ:

- Chị, là chị à?

Cô gái gật nhẹ đầu trong lúc Mew hỉnh mặt lên cười tự đắc. Trong trận chiến này, tỷ số đã được quân bình.

- Phải! Và bây giờ thì bé đã hiểu lý do nào mà anh đây phải lấy lại nhà rồi chứ? Có chịu đi chưa?

Hợp lý rồi, nhưng không hiểu sao Gulf vẫn còn thấy ấm ức trong lòng. Cậu không thể chấp nhận thua một cách dễ dàng như vậy được. Tự nhiên cậu hét to:

- Ai cho anh gọi tôi là bé! Tôi không đi!

- Á à... định giở trò ngang hả nhóc khôn lỏi? – Nheo nheo con mắt, Mew khôi hài trêu chọc.

- Khong phải ngang, nhưng ai bảo anh không nói sớm, báo hại tôi dọn đồ đã đời rồi giờ lại đòi nhà chứ.

- Chuyện không có gì phải ầm ĩ. Bé đã bỏ công dọn nhà dùm anh đây, nên anh sẽ trả tiền coi như là phí dọn dẹp. Dễ thôi mà – Vừa nói, Mew vừa móc xấp tiền dằn xuống bàn trước mặt Gulf.

- Tôi không phải đầy tớ của anh – Hất mạnh tay khiến xấp tiền rơi xuống đất, Gulf vênh mặt lên, ngạo ngược – Tôi không đi đấy, anh làm gì được tôi?

- Chuyện này...

Không ngờ tình huống lại bị đẩy tới mức độ căng thẳng thế này, bà Cho nhẹ nhún vai bất lực. Bà là người đứng giữa đàng, biết bỏ ai bênh ai được chứ. Cuối cùng thì cô gái đành phải đứng ra dàn xếp:

- Thôi, hai người đừng có cãi nhau nữa. Tôi có cách như thế này, anh Mew và Gulf nghe thử có được không nhé?

- Chị không được bênh hắn ta đâu đấy. – Lừ lừ mắt, Gulf ngồi xuống ghế. Mew cũng trừng mắt, lườm cậu nhóc một cái thật dài.

- Thật ra thì tôi cũng chỉ cần một nơi để ở tạm thôi, cả căn nhà xép thế này thì một mình tôi ở cũng dư thừa và buồn chán lắm. Nếu anh đồng ý thì tôi và Gulf sẽ cùng ở. Không thì... tôi sẽ đi ngay, tôi không thể để cậu bé ấy ra đi vì mình được.

- Sao lại thế được! – Mew la lên thất thanh – Gulf là con trai, sao ở chung nhà với một cô gái như cô chứ. Như vậy không tốt đâu.

- Sao lại không được, Gulf còn nhỏ, cậu bé cũng giống như em trai của tôi thôi mà. Với lại có Gulf ở đây, tôi cũng sẽ không lo có ai đến gây rắc rối hoặc chọc phá. – Mỉm cười nhìn Gulf đang mở to đôi mắt long lanh nhìn mình, cô gái cất giọng dịu dàng. – Tôi thấy căn nhà xép có hai tầng, tôi sẽ ở tầng trên, còn Gulf sẽ ngủ ở tầng dưới, vậy là ổn.

Mew cứng họng. Anh không muốn thằng nhóc này ở lại đây. Nó là sao chổi, là cục đá ngáng đường anh. Chỉ cần nghĩ tới cảnh hai người ở chung một nhà thôi là anh đã thấy sôi máu rồi.

- Không được là không được! - Mew sẵng giọng.

- Vậy thì tôi sẽ đi. – Thấy có vẻ không thuyết phục được Mew, cô gái lần nữa khẳng định, rồi dợm cầm túi đứng dậy.

- Nếu chị đi, thì em cũng sẽ đi với chị, trả nhà này lại cho hắn – Nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô gái, Gulf vẩy tay làm bộ dáng cho Mew ra rìa – Bộ trên đời này chỉ mình hắn có nhà cho thuê sao. Bên kia đường cũng có một căn nhà cho thuê, giá rẻ lắm.

Chẳng ưng bụng cho Gulf ở lại chút nào, nhưng người đẹp đã mở lời, lẽ nào lại tiếp tục từ chối, Mew đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà trong bụng tức anh ách. Anh gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng tự nhủ, rồi có dịp anh sẽ dạy cho thằng nhóc sao chổi này một bài học ra trò.

Dấm dẳng một lúc thì Mew mới chịu đứng dậy ra về. Trước khi đi còn dặn bà Cho để ý lo giùm cho cô gái, và không quên đấu võ mồm với Gulf thêm đôi ba hiệp.

Sau khi đuổi được Mew lưu manh ra về, cũng phải mất một lúc để Gulf giúp cô gái dọn dẹp và sắp xếp chút đồ dùng cá nhân. Làm xong đâu đấy, cậu xới hai đĩa cơm, đặt hai quả trứng chiên rồi thêm chút rau xào mà bà Cho mang sang cho hồi chiều, kéo người bạn trọ mới của cậu lại cùng ngồi ăn cơm.

No nê rồi, rảnh rỗi rồi, Gulf mới sán lại gần, vừa ôm lấy cánh tay người chị gái mới nhận, vừa hỏi thăm thông tin về cô.

Cô gái bị giật đồ, giờ là người chị và cũng là bạn trọ mới của cậu tên là Thong Pha, có nghĩa là bầu trời. Chị Pha là một cô gái quê đúng chất, quanh năm đầu tắt mặt tối với ruộng đồng và lo việc nhà cửa nên gần như chị chẳng biết chút gì về cuộc sống xung quanh. Lơ ngơ lên thành phố, không biết cảnh giác nên mới bị giật đồ như vậy.

Càng nghe chị Pha kể về cuộc sống gia đình, Gulf càng thấy thương chị. Cậu thầm nghĩ sẽ chăm sóc và bảo vệ cho chị, để chị có thể thoải mái sống được ở cái thành phố đất chật người đông này. Và nhất là phải bảo vệ chị Pha tránh xa khỏi móng vuốt của cái tên Mew lưu manh, biến thái kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro