Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong giấc mơ, cậu nghe được giọng nói rất quen:

-“Gulf, dậy đi…”

Cả mùi hương bạc hà cũng rất dễ chịu, chẳng muốn dậy, chỉ muốn ngủ mãi thôi.

Ai đó bực mình, kéo cậu khỏi chiếc giường êm ái. Mắt nhắm mắt mở, đã bị người ta quát:

-“Sao không đi chơi?”

-“Tao còn phải vẽ…”

Đoạn, cậu lại ngủ gà ngủ gật.

-“Đi chơi về rồi vẽ…”

-“Không được, nếu không giao bản vẽ thì em ấy sẽ bị các fan tẩy chay mất…”

Cậu nói trong vô thức.

-“Nó đâu rồi?”

Mew bực.

-“Đi quay phim rồi, ở tận Chiang Mai, tuần sau mới về!”

-“Thế thì chắc không cần gấp đâu, dậy thôi…”

-“Đừng, tao muốn ngủ một lát, tý dậy tao còn làm việc, phải giao trong tối nay cho fan club của em ấy…”

-“Fan club đếch gì mà nó là thần tượng mà phải chiều thế? Người ta phải chiều nó mới phải?”

-“tao không biết, mày lặng yên chút được không?”

Không nói nổi, Mew hỏi:

-“Vẽ theo mấy bức ảnh này hả…”

-“Ừ…”

Gulf đáp, rồi lại thiếm thiếp.

….

Ngủ đã mắt, Gulf mới giật mình thức giấc.

Trời ơi, Cậu đã ngủ bao lâu rồi chứ? Thế này làm sao mà kịp giao tranh cho fan của Goof?

Lò dò tỉnh dậy.

Mới phát hiện, mình không phải ở trên giường, mà đang nằm ở ghế sau của xe ôtô.

Lẽ nào cậu bị bắt cóc?

Chết mất…

Mà phải không? Bắt cóc người ta phải trói chân trói tay, ai lại đắp chăn mỏng cho cậu như này không?

Nhìn qua gương chiếu hậu, một khuôn mặt cực kì quen thuộc…

-“…M…M...E…W……”

Anh trả lời:

-“Sao?”

-“Mày…đang…lái…xe…đấy!”

-“tao biết!”

Gulf tự định thần, tự thấy mình ngu. Họ chẳng phải đã 18 tuổi rồi sao?

Năm ngoái, ba dậy hai đứa, mà Gulf lười, nên chỉ Goof học, giấy khai sinh đã sửa sang sớm một năm từ ngày vào lớp 1, nó cũng lấy được bằng rồi.

Có mỗi cậu là lạc hậu…

Ngây ngây một lúc, lại cuống:

-“Chết, còn bức vẽ của Goof, làm sao bây giờ, mình đi đâu đấy?”

Mew chậm rãi:

-“tao đã vẽ nốt ba bức cho nó, và dùng máy mày nhắn tin, nó cũng rep rồi, tối sẽ có người tới lấy!”

-“Ừ…”

Anh mở bài nhạc nhẹ nhàng…

Be mine. I love you, okay?
I worry about you, okay?
I’ll take care of you till the end
Be mine. You know me, right?
You saw me, right?
I’ll protect you till the end

Cậu nhớ ra, thắc mắc:

-“Tao ngủ cơ mà, tao ra xe mày bằng cách nào thế?”

-“Còn phải hỏi, mày béo như con lợn …”

Gulf ngượng chín người, quát:

-“Thế là mày bắt cóc con nhà lành đấy! Bác giúp việc nhà tao đâu? Sao có thể để mày đem tao đi như thế?”

-“Bác ấy đi chợ…”

-“tao sẽ kiện!”

Mew cười…

-“Kiện củ khoai hả? Ngủ đi, còn hai tiếng nữa mới tới nơi cơ…”

-“Đi đâu?”

-“Đi ra biển với tụi thằng San…”

Gió thổi qua cửa kính, mắt cậu lại díu vào…

Một đoạn, nghe tiếng thở đều đều, anh dừng xe, tạm đậu vào bãi đất trống gần đó.

Lách xuống hàng ghế dưới, ánh mắt trìu mến.

Sờ má cậu hơi lạnh, ai đó vặn điều hòa, rồi dịu dàng kéo chiếc chăn đã bị cậu đạp tung.

Tay anh nắm tay cậu, rất chặt, tim anh như muốn ngừng đập, anh bên cậu, ngày càng gần, khẽ khàng…vụng trộm…đặt một nụ hôn nhẹ trên môi.

Ngày hôm ấy, Mew đã có một ý nghĩ rất kiên định…

Gulf, nhất định mai sau, dù khiêng dù vác, dù mày đồng ý hay không đồng ý, cũng phải về làm vợ Tao, nhất định thế!!!

…..

………..

Vì không muốn tụi bạn bàn tán, anh gửi xe ở xa, rồi nói với các bạn, mình và Gulf đi tàu về.

Bạn bè đội tuyển, học cùng khu, cũng gọi là quen biết, gặp nhau tay bắt mặt mừng.

San là sướng nhất, dù sao, Gulf cũng là người mà San yêu quý, chỉ ngay sau người yêu . Mew và Gulf tới nơi cũng 3h chiều, nhưng lúc sáng Mew nhắn tin nên San quan tâm, lấy phần rất nhiều đồ ăn.

Ngủ một giấc dài, ăn một bụng toàn hải sản no căng, ngồi lim dim ngắm cảnh từ ban công của khách sạn, Gulf khẽ hít thở, chưa bao giờ thấy sung sướng, thoải mái tới thế.

Một lát, tụi bạn đã ùa vào, rủ nhau đi tắm biển, Gulf đành tiếc nuối từ chối:

-“Lúc sáng đi vội quá quên không mang đồ bơi rồi mọi người ạ…”

-“Gớm thằng này lạc hậu, không mang thì mua, không mua thì thuê…”

San bực:

-“Ranh con, đừng có trốn ở nhà chơi game , chẳng mấy khi có dịp không có đồ tao cho mượn có mấy cái quần tao mới mua nè …”

-“Đúng đấy, đi cho vui…”

Nhìn mọi người tấn công, lôi kéo Gulf, Mew thủng thỉnh đằng sau, khẽ cười!

-“ Mew và Gulf về tàu mệt không? Mai về thì về ôtô chung với bọn tao…”

Gulf thấy cũng hay, đáp:

-“Ừ, tao về với tụi mày, còn Mew lỡ mua vé tàu về rồi, nên chắc không về được cùng…”

Người đằng sau tối đen mặt mày, lớn tiếng:

-“Lúc đó tao mua cả vé tàu luôn cho mày mà, với lại Gulf bị say xe nặng lắm, đi ôtô rồi lại nôn hết ra người tụi mày…”

Gulf tức, San hỏi vô tư:

-“Ơ, mày bị say xe bao giờ thế, lần trước đi Thi ở Chiang Mai còn ngồi hẳn hàng cuối cùng, lúc về còn nhe nhe nhởn nhởn mà???”

Cậu gật đầu lia lịa:

-“Đúng, đúng, tao có bị say xe đâu, chắc Mew nhầm rồi…mai tao về với tụi mày..."

Mew điên muốn bóp chết Gulf.

Nhưng khi mọi người cùng từ phòng thay đồ đi ra, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng…

Bên nhau 14 năm, gần như ngày nào cũng gặp.

Nhưng vẫn không nhận ra…

Gulf đã lớn…và còn rất đẹp.

Anh còn nghe rất rõ tiếng xì xào bên cạnh…

-“Mấy ông nhìn thấy Gulf Kanawut Toán 2 chưa, chuẩn không cần chỉnh luôn mặc dù là con trai nhưng làn da đến chân sao lại có thể trắng và chuẩn đến thế… ”

-“Đúng đó, đúng đó, khúc nào ra khúc nấy không được rồi bây ơi tao con trai còn mê huống chi con gái…”

-“Trời ơi, tao chết mất…”

-“Trời ơi sao mà trắng thế, chỉ muốn cắn cho một cái…”

-“Ừ, công nhận, năm sau có khi phải kích nó đi thi Nam vương, biết đâu Học viện harvard  mình cũng được thơm lây…”

…..

…..

Bọn con trai, mỗi đứa một câu, ánh mắt thì đầy đen tối, từ đứa có tình ý sẵn như Earth Lý 1 hay kist Toán 1, cho tới đứa chưa có tình ý gì cả thêm một lũ con gái xung quanh ánh mắt ghen tị với thân hình chuẩn người mẫu của cậu…

Tất cả đều dán vào đứa nhóc đang trong bộ quần bơi xanh dương áo chưa kịp kiếm để mặt phía trước, tâm tư không hề trong sáng!!!

Mew hận không thể tống Gulf bao tải, vác về nhà!!!

Mew nhanh chóng tiến lên cởi áo khoát của mình chùm lên người Gulf quăng 1 câu xanh rờn rồi quay lưng giải tán tụi trai lẫn gái nhìn chằm chằm vào Gulf mắt như muốn dính lên luôn người cậu.

-" Mặt vào đã không có múi còn khoe "

Gulf nghe Mew phán một câu liền tức điên.

-" Ai mướn mày dòm ...xì"
_________________

Mọi người vui vẻ chơi nhảy sóng, bịt mắt bắt dê, bóng nước, …

Nhận thấy hôm nay
Tụi con trai lẫn gái có vẻ quan tâm quá mức tới mình, Gulf có phần ngại, cậu nói với các bạn mệt, muốn lên bở nghỉ một lát, xong lại xuống.

Rất nhiều ánh mắt tiếc nuối, nhưng trận bóng đang dở tới lúc kịch tính nên cũng không cản…

Bước chân trần trên cát, từng luồng gió biển thổi khẽ vài cọng tóc trên trán cậu bay phất phới, ngày hôm nay, thật tươi mát.

Dạo quanh nhặt mấy vỏ sò cho em trai, phát hiện chỗ phía Nam bờ biển, nước rất trong, sạch…mà lại chẳng ai chơi.

Thích thú, Gulf lập tức lao xuống bơi, ba cũng từng dậy hai anh em bơi từ năm 10 tuổi, nhưng tính lại thì cậu vẫn ngu hơn Goof, nên chỉ dám xuống chỗ gần.

Loanh quanh ra rồi lại vào, được ba bốn vòng, mệt thở không ra hơi, cậu thả chân, định chạy lại phía tụi bạn…Mà cố mãi, chân vẫn không chạm đáy biển.

Tại sao lại thế? Rõ ràng chỗ cậu cách bờ biển rất gần mà? Chả nhẽ chỗ này có hố ngầm…vì vậy mới không ai ra đây chơi?

Hơi hoảng, cậu cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ trong đầu giờ sẽ bơi vào bờ, sẽ rất nhanh thôi…

Đúng là chó cắn áo rách, ngay cái lúc cậu cần vào bờ nhất, thì chân lại bị chuột rút! Vùng vẫy, gọi tụi san mà vô ích.

Gulf đuối dần, chỗ này cách chỗ mọi người xa quá, làm sao mà họ nghe tiếng cậu được?

Sức lực cuối cùng dần cạn kiệt, chân tay đờ đẫn, người cũng mềm nhũn, có lẽ số phận chỉ tới đây…

-“Gulf…Gulf…Gulf ơi…”

Cậu lại nghe thấy giọng nói đó, rất quen…

Có người gọi cậu tha thiết, có mùi bạc hà vương vấn đâu đây. Cậu muốn mở mắt, mà sao khó nhọc tới thế?

Môi người đó chạm môi cậu, truyền cho cậu từng luồng khí…

Người đó ôm cậu vào lòng, cậu nghe sao bi thương…

-“Gulf ơi, đừng chết, Tao xin mà…”

-" Tao xin đấy, Mày như thế tao phải làm sao…”

-“Gulf, cầu xin Mày…”

Ai đó thực sự cuống…làm động tác sơ cứu cho cậu mà cả người anh run rẩy. Nỗi sợ bủa vây tới lạnh toát.

Anh xin cậu…

Anh xin ông trời…

Anh xin…cầu xin…

Nghe tiếng ho đó, ánh mắt thẫn thờ hé mở…anh mới thở phào, chẳng biết, người vừa thoát khỏi tay tử thần, rốt cuộc là Anh – hay là cậu?

Không kiềm được xúc động, vòng tay anh siết chặt lấy cậu, ghì cậu trong lòng mình…

-“Mew…sao…vậy…”

Tiếng cậu hỏi rất khẽ, nghe tiếng cậu thôi mà anh cũng thấy run…

-“Cảm ơn Gulf!”

Gulf ngẩng lên, còn ngơ ngác:

-“Cảm ơn gì?”

-“Cảm ơn Mày…vì đã tỉnh lại! ”

Những hình ảnh chập chờn hiện về…thì ra là anh, nhiều năm nay vẫn là anh, khi cả thế giới, mọi người tạm quên mất cậu, thì vẫn luôn có một người nhớ tới, đó là Mew!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro