CHAP 7: BUÔNG BỎ ...VÌ YÊU LẦM,CƯỚI SAI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍁 BUÔNG BỎ....VÌ YÊU LẦM - CƯỚI SAI.
💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔
Sức khỏe của Mew dần hồi phục trở lại, buổi tối cũng đã ngủ ngon. Một tuần của hai người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng lại khiến một người vô cùng hạnh phúc, còn người kia thì lúc nào cũng áy náy và buồn rầu.

Cuộc họp quan trọng ở tổng bộ công ty sẽ tổ chức ba tháng một lần, lúc này tất cả các nhân viên ở chi nhánh đều phải đến tổng bộ công ty tham dự cuộc họp. Mới sáng sớm, Gulf đã tây trang chỉnh tề chuẩn bị cùng Mew đến công ty.
Cậu rất vui vẻ, cứ như con chim sẻ mà nói rất nhiều chuyện. Ban đầu Mew không hiểu gì, cứ nghĩ hôm nay được gặp ba mẹ ở công ty nên rất vui mừng, nào ngờ khi đến nơi anh ta mới biết.Cô
người yêu cậu làm việc ở tổng bộ công ty, tuy chức vụ nhỏ nhoi thôi nhưng cuộc họp này yêu cầu tất cả các nhân viên đều phải có mặt, cho nên cô cũng nằm trong số nhân viên cùng họp.
Mew đi cùng Gulf mà tâm trạng rã rời, nhìn sắc mặt cũng đủ biết anh ta đang chán chường đến mức độ nào. Khi vào trong, nhìn thấy Mew cũng có mặt, anh ta lại không vui vẻ mà đến nói chuyện với em trai, ngược lại chỉ đáp qua loa có lệ với đứa em một năm không gặp được mấy lần.
Anh ta cũng quên luôn là em trai bị thương, một câu cũng không hỏi han, chỉ gật đầu khi em trai chào hỏi mà thôi.
Max có nghe nói về việc anh trai cũng bị thương và sức khỏe gần đây khá kém cho nên cậu không hỏi nhiều, trở về chỗ ngồi.
Gulf được gặp người yêu thì trong lòng thích thú lắm, lúc trước cậu còn ước rằng được làm việc cùng với cô nhưng điều ước này không dễ hưởng thụ như vậy, nếu có được thì cậu phải lén lút đến mức độ nào nữa, thế nên thôi không ước.
Hôm nay Dao mặc đầm trắng, cách ăn mặc của cô rất thanh nhã và kín đáo, không lộ liễu hở hang, nhìn qua là biết cô gái thùy mị đoan trang rồi, vì vậy nên mỗi lần giới thiệu cô với bạn bè, cậu đều rất tự hào. Bây giờ nhìn thấy cô ở khoảng cách không gần không xa như vậy, trong lòng cậu tràn ngập vui sướng, thật lòng còn muốn giơ tay vẫy vẫy với cô nữa, nhưng sợ bị phát hiện nên đành thôi.
Mew ngồi bên cạnh cậu, tâm tư hoàn toàn không đặt vào xấp tài liệu trên tay, ngược lại chỉ mải để ý đến cậu. Thấy cậu nhìn cô gái kia bằng ánh mắt như bắn ra tim hồng, lòng anh ta đau đớn không thôi. Không biết gì cả, có lẽ giờ đã tốt hơn nhiều rồi.
Gulf vốn đang nhìn Dao, đột nhiên nhìn thấy NTK Cham điều khiển xe lăn đi vào, liền chú ý đến. Gương mặt y trông không có vẻ gì là vui nhưng nếu nhìn kỹ vào ánh mắt, sẽ thấy được sự hân hoan khó mà kìm nén được.
Max đang ngồi bên kia, vừa thấy Cham liền đi đến, hỗ trợ y yên vị vào chỗ ngồi. Hai người họ còn trao đổi gì đó, chỉ thấy Mew lắc đầu cười cười.
Cuộc họp diễn ra tận hai tiếng đồng hồ, bình thường Gulf sẽ khó chịu lắm, cậu vốn là người năng động nên không thích ngồi yên một chỗ lâu như vậy, nhưng hôm nay có Dao ngồi bên kia nên tâm trạng vô cùng tốt, còn muốn cuộc họp này kéo dài lâu hơn. Cậu cùng cô thi thoảng sẽ dùng điện thoại nhắn tin cho sau đó lại ngẩng lên dùng ánh mắt ra hiệu.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Gulf đi cùng Mew được một đoạn thì bỗng nhiên ôm bụng kêu lên:
"Ngài Mew ra xe trước đi, tôi đi toilet một chút." Sau đó liền chạy đi.
Mew bề ngoài thì bình tĩnh nhưng nội tâm đã dậy sóng. Anh ta đưa tài liệu cho Sila cầm, rồi bình thản bước về phía toilet.
Nơi nào đó khuất người ở gần toilet nam, Gulf ôm Dao vào lòng, nói:
"Nhớ em quá đi, cả tháng rồi không gặp."
"A, đừng mà, đây là công ty đó." Dao thẹn thùng đẩy cậu ra.
Nhìn thấy em, anh như được tiếp thêm sức mạnh vậy á. Hôm nay quả thật rất vui." Gulf nắm tay cô không buông.
"Em cũng vậy." Dao đỏ mặt nhưng vẫn nói ra câu này.
"Cho anh hôn một cái nhé?" Gulf thấy cô đỏ mặt cực kỳ đáng yêu cho nên nhịn không được mà muốn hôn.
"Đừng...ở đây là..."
"Không ai thấy đâu mà, một cái thôi?" Gulf nói xong liền hôn lên má cô.
Mew đứng cách họ một bức tường, nội tâm đau đớn tưởng chừng như không thể nào chịu nổi. Anh ta không thể ngờ được rằng ngay cả ở tổng bộ công ty mà Gulf cũng không sợ, còn dám ân ái với người yêu. Nhưng việc cấm kỵ đó cũng chẳng khiến cậu phân tâm, tình yêu của cậu còn lớn hơn vậy nhiều.
Gulf đi lướt qua Mew mà không thấy. Ngược lại Mew thấy rất rõ khuôn mặt ngập tràn sắc xuân của cậu, bàn tay đã siết lại thật chặt, móng tay đâm vào da thịt thế mà anh ta không biết đau.
"Lẽ ra thấy em vui tôi phải vui mi đúng, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy đau đn thế này?"
Dao bước ra cùng lúc đó Mew cũng rời đi. Hai người chạm mặt nhau, Dao vội vã cúi đầu:
Chào giám đốc."
Mew nhìn cô, nhìn rất lâu, lâu đến mức cô sợ hãi không biết mình đã làm gì khiến Mew tổng để ý nhiều như vậy. Cô vẫn cúi đầu, nhưng lúc này chịu không được mà ngẩng lên, nhìn thấy khuôn mặt điển trai của hắn tỏa ra sát khí bức người, đôi mắt như bắn ra lửa, biểu hiện này...sao giống sát nhân cuồng sát trong phim thế?
Lẽ ra khi nãy chào xong cô phải đi ngay mới đúng, tự nhiên đứng lại làm gì không biết. Nhưng đã lỡ đứng lại, lỡ thấy ánh mắt anh ta nhìn mình chằm chằm, cô đành phải tiếp tục nán lại mà hỏi: "Giám đốc...còn có việc gì sao?"
Mew không nói gì, chỉ xoay người bỏ đi khiến Dao lơ ngơ không hiểu tại sao.
Gulf đã lên xe ngồi đợi được mười phút, lại chẳng thấy Mew đâu. Cậu cầm lon nước ép đào trên xe mà uống, uống đến quên hết trời trăng, vừa bước ra xe định mua lon nữa uống thì thấy Max đẩy xe lăn của Cham đi ra cửa công ty.
"Chào anh." Max lễ phép lên tiếng trước.
"Ừm, chào cậu, chào anh." Gulf nhìn Cham, anh ta chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn sang hướng khác.
"Anh em đâu rồi ạ?" Max nhìn quanh, hỏi.
Đi đâu không biết nữa, anh ở đây chờ mà không thấy ra. À phải rồi, nghe nói cậu bị thương, có sao không, sao lại bị?" Gulf thân mật hỏi thăm.
"Dạ chỉ là vết thương ngoài da thôi. Em vì cứu người nên bị vạ lây, hôm ấy trời tối quá nên em bị công kích mà không thể phản công được, nếu trời sáng thì mấy tên côn đồ đó không xong với em đâu." Max nói rất mạnh mẽ, ngữ khí đầy hùng hồn.
"Vậy sao? Cậu ở đây lâu không, chiều nay sang nhà anh cậu ăn cơm, mời cả nhà thiết kế Cham nữa, anh sẽ đích thân nấu." Gulf mời.
"Em nghe anh trai bảo anh nấu rất ngon nhưng tiếc là giờ em phải ra sân bay ngay, sáng mai em phải thi nữa. Lần khác em nhất định sẽ đến." Max tiếc nuối mà từ chối.
Sau đó ba người chia tay nhau. Gulf vừa mua lon nước ép nho thì thấy Mew trở lại xe, liền hỏi:
"Anh đi đâu mà giờ mới ra xe vậy? Đợi lâu muốn chết."
Mew không nói gì cũng không nhìn cậu, lên xe ngồi. Gulf nhìn ánh mắt anh ta tỏa ra sự lạnh lùng tàn khốc, khuôn mặt anh tuấn cứng đờ, liền hiểu, lại tới nữa rồi. Mỗi khi anh ta tỏ thái độ như vậy nghĩa là đang rất khó chịu, cậu cũng nên biết điều mà im lặng, để khỏi phải chuốc lấy phiền phức.

Một buổi chiều nọ, Mew nhận được tin Gulf cùng Dao đi vào một cửa hàng tổ chức tiệc cưới.
Mew thất thần ngồi bên ở sofa suốt cả một buổi, chị Jo gọi anh ta đi ăn cơm anh ta cũng không trả lời, hoàn toàn bất động.
Đến khi Gulf trở về nhà, anh ta bảo cậu ngồi xuống ghế, sau đó hỏi:
- Em có thể chia tay với bạn gái được không?
Gulf bị câu nói này khiến cho nhảy dựng lên, cậu đáp ngay: "Không thể!"
Mew ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt anh ngập tràn sự đau khổ. "Tại sao?"
"Cô ấy là tất cả của tôi, không bất cứ ai có thể ngăn trở chúng tôi hết. Tôi sẽ không bao giờ chia tay với cô ấy, anh nghe có hiểu không? Từ giờ về sau, nếu còn nghe anh đề cập đến việc này nữa, đừng trách tại sao tôi lại làm thế với anh." Ý Gulf là nhắc tới bản hợp đồng kia.
Mew cúi đầu, không nói gì nữa. Anh tận lực kìm chế sự chua xót đang trào dâng trong lồng ngực, đau đến mức muốn
thở cũng khó khăn.
"Không thể sao? Không thể cùng tôi chung sống yên ổn cả một đời sao?" Mew lẩm nhẩm một mình mà Mew lúc này đã rời đi rồi.

Ran đang ở nhà chăm sóc cho người tình, đột nhiên nhận được điện thoại của nhân viên quán Bar, nói rằng Mew tổng đang ở đây, uống say đến mức nằm dài ra bàn mà vẫn đòi rượu.
Người yêu đang rất mệt, đột nhiên ban chiều đi dạy về thì nằm một chỗ không đi nổi nữa, người giúp việc sắc thuốc, hầm canh, uống xong cả rồi mà vẫn không đỡ. Ran lo lắng lắm, cứ ngồi bên cạnh xoa bóp tay chân cho cậu, không dám rời đi nửa bước.
Nghe tin này, dù quan tâm tới bạn nhưng anh cũng không thể bỏ lại người yêu, đành gọi điện cho Tur đến quán Bar, đưa Mew về nhà giúp.
Tur cùng May đang ở Las Vegas du lịch, nghe tin này dù có lòng nhưng không có sức, vì thế bảo Ran đang ở nhà chăm sóc cho người tình, đột nhiên nhận được điện thoại của nhân viên quán Bar, nói rằng Mew tổng đang ở đây, uống say đến mức nằm dài ra bàn mà vẫn đòi rượu.

Ở trên xe, Mew hết lảm nhảm nói đông lại nói tây, Sila nhìn bộ dạng của anh thì cực kỳ căm phẫn cái tên báo tin đó cho Mew. Anh biết Gulf sẽ không bao giờ yêu Mew, chuyện cậu muốn kết hôn và đi đến cùng với Dao đã là hai năm rõ mười, có cố phủ nhận như thế nào cũng vô dụng mà thôi.
Thế nhưng Mew vẫn cố, cố hết sức mà hi vọng. Sila dù biết rõ nhưng không dám vạch trần, chỉ biết lẳng lặng tìm cách ngăn chặn những nguồn tin
xấu. Có điều tai mắt của Mew khắp mọi nơi, anh ngăn ở đây thì đằng kia cung cấp, thế nên đành phó mặc cho số phận.

Gulf vẫn còn ở bên ngoài, cậu tức giận câu Mew nói buổi chiều nên cố ý đi thật khuya, tận 23h mới về.
Mew đã ngủ được hơn một tiếng, nghe tiếng động ngoài cửa thì biết Gulf đã về.

Gulf đi tắm xong thì lên giường ngủ. Vừa nằm xuống, lập tức bị người bên cạnh đè lên.
- Ahh! Anh làm cái gì vậy, buông ra!
- Gulf...anh...anh muốn em." Mew kéo chiếc áo thun trên người Gulf xuống, hôn lên cổ cậu.Gulf không ngừng giãy giụa dùng hết sức bình sinh mà vẫn không đẩy được người nằm trên ra. Cần cổ trắng ngần liên tục bị cắn mút, đôi môi lành lạnh của anh ta không ngừng chạm vào da thịt cậu, khiến cậu ghê tởm đẩy ra.
"Buông ra...anh bị điên sao...bản hợp đồng...ah..." Tay anh ta lần xuống nơi mẫn cảm của cậu rồi còn không giữ tay anh ta lại thì chiếc quần cũng tụt mất.
"Em là của tôi...cho dù em có hận tôi, tôi cũng nhất định phải làm!"
Mew nói xong thì xé quần áo của Gulf ra.
Gulf biết bây giờ có cố gắng hét lên hay giãy giụa cũng vô dụng, vì vậy nằm yên lấy lại sức. Cậu mặc kệ anh ta cởi quần, mặc kệ hắn xé áo, cứ nằm im như cá chết.Sợ hãi không có nghĩa là cậu chịu đựng thỏa hiệp mà không phản kháng.
Đợi anh ta không còn đề phòng nữa, cậu dùng hết sức đạp anh ta ra.
Mew bị một lực lớn đạp xuống giường, cánh tay phải va vào tủ quần áo kêu "rắc" một tiếng, lập tức cơn đau nhói xông lên đại não.
- Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối không yêu anh cũng sẽ không chia tay với Dao. Vĩnh viễn sẽ không!"
Nói xong liền vơ lấy quần áo chạy ra khỏi phòng, vừa đi vừa mặc lại.

Mew nằm yên dưới nền đất lạnh lẽo, nước mắt không ngừng rơi xuống. Mew chỉ biết anh rất đau, đau ở nơi nào cũng không cảm nhận rõ, hình như...cả cơ thể đều đau.

Nghe được tiếng động ở trên lầu, chị Jo cùng con trai chạy lên, thấy Mew ngồi dưới đất, vẻ mặt thất thần, hai người liền đỡ anh lên giường. Trong lúc đỡ lên, vô tình chạm phải vết thương trên tay anh, khiến anh ta hít một hơi khí lạnh.
"Cậu chủ, anh có sao không, để tôi gọi xe cấp cứu." Con trai chị Jo rút điện thoại ra định gọi thì Mew ngăn lại.
Mew ho khẽ rồi nói: "Tôi không sao, hai người ra ngoài đi."
Chị Jo và con trai nhìn nhau sau đó bước ra ngoài, khép cửa lại.
Gulf chỉ mặc mỗi cái áo khoác may mà cậu để nó ở bên ngoài phòng, lúc chạy đi kịp vơ lấy, chứ nếu không bây giờ cậu chết cóng rồi. Trời đêm thật lạnh, mà cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo thun bị xé rách và chiếc quần short ngắn, dù có thêm chiếc áo khoác nhưng vẫn không đủ ấm.
Vẫy được một chiếc taxi, Gulf vừa lên xe vừa gọi điện cho Mild, phải mất rất lâu cậu ta mới nghe máy, nói bằng giọng lè nhè ngáy ngủ:
"Alô, ai đó?"
"Tao là Gulf, mày mau mở cửa đi, à tiện thể cho mượn ít tiền, tao sắp tới rồi đó!"
"Mày đang ở đâu, làm gì nửa đêm tới nhà tao chứ?" Mild vẫn còn lờ mờ chưa tỉnh.
"Gặp đi rồi nói, mày mau mở cửa, tao sắp tới rồi!"
Ờ ờ!" Lúc này cậu ta mới tỉnh, vội cầm ví, mặc áo khoác ra mở cửa.
Vừa lúc đó Gulf cũng xuống xe taxi, cầm ví Mild trả tiền xe. "Ế, mày ăn mặc gì kỳ vậy?" Dưới ánh đèn đường, Mild thấy Gulf mặc quần short rách, áo thun ở trong tơi tả.
"Vào nhà đi rồi nói, tôi lạnh cóng rồi!" Gulf lách người vào trong.
Sắc mặt Mild hết xanh lại trắng, hết trắng lại tím, đổi màu liên tục. Cậu ta cắt ngang, hỏi:
"Mày nói cái gì?"
Gulf thở dài, "Để tao kể hết đã."
Sau đó cậu kể lại toàn bộ câu chuyện, nói hết sự thật cho Mild nghe. Vì ba mẹ của cậu ta đều ở quê, căn nhà nhỏ này là cậu ta thuê, bình thường đều sống một mình, bây giờ ngoài hai người ra thì chẳng có ai nữa, vậy nên Gulf mạnh miệng nói hết.Nghe xong, Mild há mồm thật lâu mới lắp bắp:
"Mày...mày nói mày với giám đốc Mew... kết hôn sao?"
Gulf đau khổ gật đầu.
"Thế còn...Dao làm sao bây giờ?" Mild mặt nhăn mày nhó cũng không kỳ thị chuyện này bởi đồng tính đã dần được xã hội chấp nhận, Mỹ đã cho phép hôn nhân đồng tính rồi.
"Haizz, tôi cũng không biết làm sao." Gulf chán nản cực độ.
Thế có thể ly hôn được không?" Mild hỏi xong thì liền nói tiếp. "Ấy không được rồi, ly hôn thì nhà, xe, cả công việc của cậu nữa, đều mất luôn. Mày mất việc thì tao cũng không an ổn nổi."
"Thì đó." Gulf tiếp tục thở dài.
"Cơ mà mày ký tên vào bảng đăng ký kết hôn thật đó hả? Sao lúc ấy mày không bàn với giám đốc Mew làm bản kết hôn giả đi? Dù sao khi đó Ngài ấy cũng đâu có đồng ý kết hôn với cậu đâu." Mild đưa ra ý kiến.
"Mày nghĩ ông Bon là ai, mang giấy kết hôn giả về thì yên được chắc? Vả lại lừa dối một người già thương mình như ông ấy, tao không làm được.
Ờ há. Cơ mà tuy tao là bạn mày, bạn của Dao nhưng tao không khuyên cậu ly hôn đâu. Bởi ông Bon thương mày, giám đốc Mew tốt với mày, vả lại ơn nghĩa của người ta làm sao phụ bạc như vậy được. Nhưng tao cũng muốn mày kết hôn với Dao, dù sao hai người là môn đăng hộ đối, yêu nhau thật lòng, xứng đôi vừa lứa, tương kính như tân, ngọt ngào như mật, không kết hôn quả là đáng tiếc.
Sáng hôm sau, khi Sila nhận được cuộc gọi từ chị Jo thì lái xe đến nhà tìm Mew mục đích là xem anh ta như thế nào rồi, bởi chuyện hôm qua khá kinh thiên động địa.
Khi lên đến phòng, chưa bước vào anh đã nghe mùi thuốc lá nồng nặc, còn có cả mùi rượu xộc lên mũi nữa.
Mở cửa bước vào, anh nhìn thấy Mew đang ngồi bệt trên nền đất, dưới chân toàn là tàn thuốc, còn có mấy chai rượu la liệt khắp nơi.
"Ngài Mew, ngài đừng hút thuốc nữa." Sila rút điếu thuốc trên tay anh ta vứt xuống đất.
"Đừng cản tôi. Mew tuy nói lời khó chịu nhưng giọng điệu lại hời hợt giống như đã quá mệt để nói lớn tiếng.
"Ngài đứng dậy đi, có gì từ từ nói." Sila đỡ anh ta.
"Ahh!" Mew thét lên.
"Ngài sao vậy? Tay ngài..." Sila vừa sờ vào anh ta đã hét thêm tiếng nữa, anh vội nói: "Tay ngài gãy rồi, mau đến bệnh viện băng bó!"
Mew không chịu đi, Sila phải gọi
vọng xuống nhà, lúc này chồng chị Jo đang ở dưới, vội chạy lên cùng đỡ Mew xuống nhà, lên xe đi bệnh viện.
"Ngài bị gãy lúc nào? Ai làm?" Sila vừa lái xe vừa lo lắng hỏi.
"Cậu ấy đi rồi." Mew nói câu không liên quan.
"Ai? Cậu Gulf ư?"
"Có lẽ...sẽ không về nữa. Tôi sai rồi." Mew gục đầu lên thành xe, khóe mắt rơi ra một giọt nước trong suốt.
"Làm sao vậy, hôm qua xảy ra chuyện gì?" Sila cố gặng hỏi.Mew chỉ nói "tại tôi", tôi sai rồi"...chứ không hề giải thích hay kể lại chuyện gì cả. Sila đành im lặng. Đến bệnh viện, anh đỡ anh ta xuống xe rồi đưa anh ta đi bó bột.

Gần đây chuyện giám đốc nghỉ việc liên miên khiến nhân viên công ty vừa lo lắng, lại vừa căng thẳng. Bởi giám đốc tuy không có mặt nhưng hai vị trợ lý đắc lực của ngài Mew làm việc rất cẩn trọng, ép họ đến không thở nổi.
Ai nói rắn mất đầu là không làm được gì chứ? Còn khổ hơn lúc có đầu nữa là, bởi mọi người phải tự tìm phương hướng giải quyết vấn đề, ngày nào cũng họp mấy lần, mệt đến bở hơi tai mà không dám than thở, bởi trợ lý Sila rất ác liệt, vừa đuổi việc mấy nhân viên dám buôn dưa lê linh tinh về ngài Mew.

Tuy rằng Sila cố tình chặn các nguồn tin về Gulf nhằm giúp Mew đỡ phải đau khổ khi đối mặt với cậu nhưng đến ngày thứ ba thì anh ta đã tìm ra tung tích. Anh ta gọi người đưa đến nhà Mild một phong thư, trong đó viết:
- Gulf.... là tôi. Hôm đó vì quá kích động nên đã làm em khó chịu, tôi cũng nhớ mình đã vi phạm hợp đồng nên phải chịu phạt. Em về nhà đi, tôi đã dọn ra ngoài rồi. Đừng lo, nếu em không muốn gặp tôi, tôi sẽ cố không để em nhìn thấy tôi đâu. Xin em, hãy về nhà đi."
Gulf ban đầu không chịu về nhưng ngẫm lại ở nhà Mild mãi cũng đâu phải là cách hơn nữa nếu ông bà Bon đến nhà thì biết làm sao? Cậu tuy hận Mew nhưng dù sao cũng là "con dâu" Suppasit gia, không về nhà mà đi
lang thang như thế thì dù ông bà Bon có thương cậu bao nhiêu cũng sẽ không dung túng được hành vi này.

Biện Bạch Hiền về nhà, chị Jo đã bước ra nói:
"Cậu Gulf, cậu chủ nói rằng cậu cứ ở nhà đi, ngài ấy sẽ không về đây. Nếu cậu không muốn gặp ngài ấy, ngài ấy sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa." Chị Jo nói mà giọng run run, bởi vì xúc động trước tình cảm của cậu chủ mình.
Gulf gật đầu cảm ơn chị Jo rồi lên phòng. Trong phòng, chẳng có bất cứ vật dụng nào của Mew nữa.
Trong tâm Gulf có một tia áy náy nhưng cậu quyết không cho anh ta một cơ hội nào.
Một tháng trôi qua, Gulf cũng không gặp Mew lần nào, dù chỉ là bóng lưng cũng không thấy. Anh ta dường như đã bốc hơi khỏi thế giới của cậu.
Thêm nửa tháng sau đó, ông bà Bon đến nhà. Ông bà đến là vì muốn thăm "hai v chồng con trai" chứ không có mục đích gì hết. Thế nhưng khi nghe tin Mew dọn ra khỏi nhà, ông Bon giận dữ gọi điện bắt Mew đến.
Gulf tái kiến Mew sau một tháng rưỡi, anh ta vô cùng tiều tụy. Quần áo trên người có vẻ như quá rộng với anh ta, bị gió thổi bay phần phật.
Anh ta bước vào nhà, liếc nhìn Gulf một cái rồi quay sang chào ông bà Bon. Ông Bon hỏi:
"Lý do gì mà có nhà lại không ở, con dọn đi đâu?"
Dạ...căn nhà ở khu F." Mew có rất nhiều bất động sản nhưng biệt thự ở khu biệt thự này là thuận tiện nhất cho việc đi làm. Vì Gulf mà dọn đến nơi xa như vậy, anh ta cũng ăn không ít khổ.
"Tại sao lại dọn đến đó?" Ông Bon bắt đầu nổi giận.
"Dạ...vì con và Gulf cãi nhau, con...không muốn thấy em ấy nữa nên dọn đi." Mew nói dối. Anh ta biết rằng nếu nói sự thật, ông bà Bon sẽ chĩa mũi dùi vào Mew ngay.
Bốp!!!
Một tiếng bạt tay giòn vang hạ xuống má trái của Mew. Bà Mean ngỡ ngàng, Gulf ngỡ ngàng, cả chị Jo và con trai có mặt tại đại sảnh cũng ngỡ ngàng.
Mày còn muốn khiến cho tao tức giận đến mức nào mới vừa lòng hả? Ngay từ đầu đã gây ra vô số chuyện với Gulf bây giờ cũng vậy, mày làm con mà muốn cãi lời cha suốt như thế sao? Đồ bất hiếu!" Ông Bon đập tay vào thành ghế. Ông dĩ nhiên nhớ rằng Sila từng nói với ông là Mew yêu Gulf nhưng yêu mà cãi nhau đến mức như thế này, có lẽ là lời Sila đã sai.
Con xin lỗi." Mew không nhìn ai chỉ lặng lẽ nói câu này.
Bà Mean liên tục vuốt lưng cho ông Bon hạ hỏa còn Gulf thì lúng túng không biết làm sao. Rõ ràng mình là người gây họa lại để Mew gánh một mình.
Trở về nhà đi!" Ông Bon hừ lạnh.
"Dạ...con không thể về." Mew nhìn sang Gulf
"Cái gì?" Ông Bon đứng bật dậy, dường như muốn đánh thêm lần nữa.
Gulf vội vàng đi sang đỡ Mew dậy rồi nói: "Dạ thưa ba, anh ấy nhất thời giận dữ cho nên không muốn gặp...ờm...gặp con thôi nhưng giờ ba đã đến nói thì sao anh ấy có thể không về được chứ?" Rồi quay sang tươi cười nhưng nghiến răng nói với Mew: "Anh về nhà đi nhé?"
Mew gật đầu.

Sau khi cục diện được giải quyết, ông bà Bon về rồi, Gulf lạnh mặt ngồi trên ghế sofa. Mew tiến lại gần, ngồi đối diện cậu, nói:
- Anh xin lỗi.
- Hừ. Anh cho rằng xin lỗi là xong sao?
- Vậy bây giờ em muốn anh phải làm sao? Nếu không muốn gặp anh nữa thì anh sẽ đi ngay." Mew nói với vẻ mặt tràn đầy ảo não.
Gulf thấy cơ hội đến liền nói thẳng: "Ly hôn đi."
Mew ngỡ ngàng mở to mắt, sau đó vội vã hỏi lại: "Em nói gì vậy?"
- Tôi nói chúng ta ly hôn đi.Gulf gằn từng chữ một.
- Không, anh không đồng ý.Mew quả quyết.
- Chứ bây giờ anh tính sống kiểu đồng sàng dị mộng này đến bao giờ? Tôi yêu cô ấy, người tôi muốn kết hôn là cô ấy, còn anh chỉ là bạn bè, tôi không muốn sống kiểu bạn bè rồi cô đơn cả đời không có vợ như vậy được. Anh không ly hôn thì cũng có giữ được tôi một giây một phút nào đâu."
- Cho dù em không yêu anh, anh cũng nhất quyết không ly hôn!" Mew siết chặt tay nói.
Mew quay trở lại nhà, mỗi ngày đều trông thấy Gulf nhưng lại chẳng vui vẻ gì, bởi cậu cố tình gây sự với anh ta không bao giờ cho anh ta thấy nụ cười nào nữa, lúc nào cũng cáu gắt và khó chịu.
- Anh nhìn đi, giày của anh để sai vị trí sang chỗ của tôi rồi. Mắt anh bị kém lắm à?
Mew cúi xuống để giày sang một bên, không nói gì.
- Còn nữa, giấy tờ tài liệu của anh đừng có để trên bàn trà, tôi lại tưởng nhầm là của tôi."
Mew lặng lẽ gom hết tài liệu đặt sang bàn bên cạnh.

Sau bữa cơm, Mew đã đặt bát xuống, đi ra vườn. Gulf thấy anh ta đi rồi cũng mất cả hứng ăn uống, bèn ăn qua loa rồi thay quần áo ra ngoài.
- Em đi đâu vậy? Mew thấy cậu đang cầm chìa khóa xe đi ra.
- Hừ. Anh có thể quản tôi sao? Sau đó đi thẳng.

Gulf đến nhà Mild làm cơm. Dù sao cũng là bạn bè thân thiết, cậu ta lại hết lòng giúp đỡ cậu, việc đã hứa thì phải làm. Hôm rời đi Mild có đưa cho cậu một chìa khóa, để cậu có đến thì thuận lợi vào nhà.
Gulf xắn tay áo làm mấy món, rau xào thập cẩm, cá nướng, thịt heo chua ngọt. Vì không biết bạn gái của Mild có ghé sang không nên cậu nấu cơm rất nhiều, dư vẫn tốt hơn thiếu.
Kết quả là khi Mild về nhà thì vô cùng thích chí, hô lên một tiếng rồi mừng rỡ chạy lại bàn ăn nhón một miếng.
- Gulf, mày đến khi nào thế? Mild hỏi người đang lấy cá từ lò vi sóng ra.
- Được hơn một tiếng rồi.
Mild đỡ lấy đĩa cá đặt lên bàn, sau đó mở nồi cơm ra.
- Mày nấu nhiều vậy?
- Tao nghĩ người yêu mày sẽ đến
- Em ấy nói 19h đến.Lúc này ngoài cửa đã có người, đó là người yêu Mild và Dao.Gulf khi nhìn thấy Dao thì trong mắt tràn ngập nhu tình mật ý, vui sướng đến mức mọi khó chịu trong mấy ngày qua lập tức quẳng lên chín tầng mây. Cậu liên tục gắp thức ăn cho cô, cô cũng đáp lại cậu. Bầu không khí tràn ngập hạnh phúc, tựa như chỉ có hai người.

Mew cả ngày ăn không vô, ngủ không ngon. Anh ta chỉ nghĩ đến Gulf mỗi giờ mỗi khắc đều muốn gọi hỏi câu đang ở đâu, bao giờ về. Nhưng anh ta biết cho dù có gọi, cậu cũng sẽ không nghe máy.
Bây giờ cậu đối với hắn tràn ngập ý thù địch, không một chút dịu dàng cho dù là giả tạo cũng không giả vờ cho anh ta thấy nữa. Cả đời Mew chưa bao giờ yêu một người đến thế. Kể cả mối tình đầu với một cô bạn ở Mỹ cũng không được sâu đậm thế này, thậm chí khi cô ấy nói lời chia tay anh ta cũng chẳng mảy may đau khổ, chỉ hơi buồn một chút rồi qua rất nhanh.

Một buổi chiều, thành phố chuẩn bị chào đón màn đêm buông xuống, Dao nhận được một cuộc điện thoại, bảo cô tới quán cafe Slowly, có người cần gặp.

Bên ngoài, Sila đã chờ sẵn, cho nên khi cô vừa xuống taxi thì anh lập tức dẫn cô lên một tầng riêng biệt có một phòng nhỏ bằng thủy tinh, nhìn thôi cũng biết là phòng dành cho khách VIP.

Dao dè dặt mở cửa phòng ra nhìn thấy người ngồi bên trong thì lập tức cứng đờ.
- Giám...giám đốc Mew?"
- Cô ngồi đi." Mew chỉ tay vào ghế đối diện.Dao run rẩy ngồi xuống, cô bị những suy nghĩ chạy loạn trong đầu làm cho sợ hãi.
- Chắc cô rất muốn biết tại sao tôi lại gọi cô ra đây? Mew xoay xoay nhẫn cưới trên tay không nhìn Dao. Anh cố tình không muốn nhìn cô bởi nhìn càng nhiều, anh sẽ càng căm hận rồi làm ra chuyện gì đó không kiểm soát được.
- V...vâng.Dao siết chặt hai tay vào nhau dường như cũng ngầm nhận được địch ý của đối phương cô ngồi cứng đờ như tượng gỗ.
- Tôi muốn nói với cô về chuyện của Gulf. Mew rất lâu sau mới nói ra câu này.
- ...Hả?...Dao bất ngờ đến mức quên dùng kính ngữ, vội sửa lại. "Giám đốc nói...anh Gulf ạ?
Mew không ừ cũng không gật đầu xác nhận câu hỏi của Dao, chỉ nói: "Tôi muốn cô và cậu ấy chia tay."
Dao ban đầu rụt rè như con mèo nhỏ nhưng nhắc đến chuyện của cô và Gulf lại phản ứng mãnh liệt.
- Không, tôi sẽ không chia tay với anh ấy!
- Cô nghĩ cậu ấy là của cô sao?" Mew liếc nhìn Dao khiến da gà trên người cô đồng loạt nổi lên.
- Tôi...tôi và anh ấy yêu nhau. Dao chỉ biết nói có vậy.
"Yêu?" Mew cười lạnh. "Cho dù yêu thì cũng không có kết quả."
Dao chưa kịp hỏi tại sao, đã bị anh ta đẩy xấp giấy tờ trên bàn về phía cô.
"Tự mình xem đi, tôi và cậu ấy là vợ chồng hợp pháp.Mew nói một cách cứng rắn.
Dao cầm lên xem, một lúc sau sắc mặt tái nhợt, tay run rẩy làm rơi mấy tờ giấy lên bàn. Cô mấp máy môi rất lâu mới
nói ra được: "Không thể nào, anh gạt tôi!"
"Vậy cô nghĩ cậu ấy đã trả nhà cũ rồi thì sống ở nơi nào? Xe ở đâu cậu ấy có? Ngay cả công việc ổn định hiện tại của cô cũng là do tôi vì cậu ấy mà giúp, thế đã rõ chưa?"
Dao rơi lệ. Một cô gái nhu mì và dễ thương như vậy lại khóc trước mặt bạn, bạn sẽ không kìm được mà chạy đến an ủi cô ấy, đưa khăn cho cô ấy. Thế nhưng cô lại khóc trước mặt anh ta, mà anh lại chẳng hề động tâm, còn thấy khinh thường.
"Cô phải đưa ra lựa chọn. Tự ý rời khỏi cậu hay hay là buộc phải rời khỏi cậu ấy."
"Không, tôi không chọn.Dao quyết liệt từ chối.
Mew nhấp một ngụm cafe trên bàn, hờ hững nói: "Tôi và cậu ấy có hôn thú rõ ràng, nếu tôi kiện cô về tội phá hoại gia đình người khác, cô thấy sao? Vả lại cô muốn Gulf cũng bị dính dáng đến chuyện này để gia đình tôi ghét bỏ cậu ấy, thu hồi tài sản cá nhân hoặc đuổi ra khỏi nhà, cô muốn sao?"
Dao vừa khóc vừa suy nghĩ, lúc thì lắc đầu, lúc lại mím chặt môi. Nhưng sau cùng, cô lau nước mắt rồi hỏi:
"Giám đốc muốn tôi phải thế nào?" Đây cũng là ngầm đồng ý.
Mew nhếch môi, ánh mắt tràn ngập lạnh lùng và sự ích kỷ: "Tôi cho cô 1.000.000 bath (691 triệu VND), sau đó cô rời khỏi nơi này, tìm nơi khác cách xa thành phố, không liên lạc với Gulf nữa. Đồng thời tôi cũng sẽ giải quyết vấn đề công việc cho cô
Tôi không nhận tiền đâu.Dao từ chối.
"Tôi không phải đang thương lượng với cô, đây là bắt buộc. Cầm tiền đi, ngày mai sẽ có người đến đón cô rời khỏi đây. Cách xa Gulf càng sớm càng tốt, nếu không tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Được, tôi hứa. Dao cắn răng nói.

Từ ngày Mew dọn về đến nay, Gulf đã cự tuyệt chuyện ngủ cùng anh. Cậu ôm gối trở về phòng mà ngày đầu tiên đến đã ngủ, sau đó khóa trái cửa mỗi khi vào phòng.

Ngày thứ tư không liên lạc được với Dao, Gulf như đứng trên lửa ngồi trên than. Cậu hấp tấp chạy đi tìm Mild. Có điều chuyện Dao nghỉ việc rất lặng lẽ, trong công ty không có mấy người biết chuyện này, bởi cô làm ở bộ phận nhỏ, lại ít người lui tới nên không ai quan tâm.

Mew thấy cậu như vậy thì trong lòng khổ sở, thế nhưng anh ta không thể nói ra sự thật. Bởi vì anh hi vọng sau khi cô gái kia đi rồi, anh sẽ có cơ hội ở bên cậu, được cậu đáp lại tình cảm này. Đau dài chi bằng đau ngắn, hắn muốn cậu cắt đứt thật nhanh.

Cứ thế một tuần trôi qua, Gulf vừa hao tổn sức lực đi tìm Dao vừa hao tổn tinh thần nhớ thương cô lại thường xuyên tức giận nổi nóng, không chiểu ăn uống đầy đủ nên cơ thể bị suy nhược đến nỗi ngất xỉu.
"Gulf, em sao vậy?"Mew vừa bước xuống lầu đã thấy Gulf một thân tây trang nhăn nhúm bụi bặm chưa kịp cởi giày đã ngất xỉu trước ngưỡng cửa.
"Buông ra...tôi không cần!" Gulf lấy lại chút sức lực cuối cùng vừa quát vừa gạt tay anh ta ra, cậu chưa hoàn toàn ngất đâu, chỉ là có chút mệt nên đi không nổi nữa.
"Được được, anh không chạm vào em. Nhưng phải đi bệnh viện." Mew tay chân lóng ngóng đứng một bên mà khuyên nhủ.
Không!" Gulf lảo đảo vịn tay vào cửa rồi đứng dậy, thất thểu đi vào trong. Đi được vài bước lại ngã, Mew vẫn đi theo cậu nên đỡ được.
"Buông tôi ra!" Gulf quát mà chẳng còn chút sức nào.
Mew thấy cậu vịn vào ghế sofa được rồi mới buông tay, hồi lâu sau mới nói: "Anh xin lỗi."
Gulf cố tình xô Mew ra xa mình một chút nhưng mà cậu không có sức lực thành ra giống như vịn vào người anh ta hơn.
Đột nhiên Gulf nhớ ra gì đó, liền quay sang nhìn anh ta với ánh mắt sắc bén, hỏi: "Anh...có phải anh đã làm gì Dao rồi không?"
Mew không đồng ý cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Anh xin lỗi."
"Anh..."Gulf thở hồng hộc. "Anh là đồ cầm thú, cút, cút đi!" Nói xong liền ngất xỉu.

Gulf tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện tay còn cắm kim truyền dịch. Cậu ngồi bật dậy, liền bị cô y tá giữ chặt lại, nói:
Ngài Mew đã căn dặn không cho cậu rời đi."
Gulf cố gắng vung tay nhưng sức lực không bằng cô y tá nên đành ấm ức nằm xuống, để cô mang thức ăn đến.
"Mời cậu dùng." Cô y tá nâng cậu ngồi lên, sau đó mở bàn di động ra, đặt lên tận mấy món, toàn là thức ăn dễ tiêu hóa và bổ dưỡng.
Gulf không có khẩu vị nên ăn mấy muỗng rồi thôi. Cô y tá tiêm thuốc, cậu ngủ một giấc, sau khi thấy dịch đã truyền hết thì tự động xuất viện về nhà.
Gulf nằm ở nhà dưỡng bệnh cho tới chiều, thân thể bắt đầu tốt lên. Cậu ngồi đợi Mew về, Mew vừa bước vào nhà cậu liền chạy đến nắm chặt cổ áo anh ta mà hỏi:
"Dao đang ở đâu? Anh làm gì cô ấy?"
Mew bị Gulf nắm cổ áo rất khó chịu, nhưng anh không dám giãy ra, chỉ để cậu tự tiện, đáp:
"Cô ấy đang sống rất tốt."
"Anh đưa cô ấy đi đâu? Có phải anh dùng tiền ép cô ấy chia tay với tôi không?" Gulf nghiến răng.
Anh không muốn chia sẻ em với cô ấy." Mew trả lời rất bình thản.
Gulf buông tay ra, chỉ vào mặt anh ta mà mắng: "Đồ ác độc, đồ xấu xa. Tôi và cô ấy yêu nhau thì có gì sai, anh có quyền gì cấm cản chúng tôi?"

"Anh và em là vợ chồng hợp pháp."
"Vợ chồng gì chứ? Ai là vợ của anh? Tôi căm thù anh, ghê tởm anh. Chúng ta ly hôn đi!" Câu cuối Gulf gần như là gào lên.
Sắc mặt Mew trong nháy mắt tức thì thay đổi, hắn nói: "Không."
"Không à," Gulf cười to. "Tôi sống cùng anh đã là nhân nhượng lắm rồi, bây giờ anh dám làm ra chuyện thương thiên hại lý như thế, tôi chẳng thể ép mình nhân nhượng thêm nữa. Mau đem giấy đăng ký kết hôn ra đây!" Thật ra ly hôn thì cần gì tờ giấy đó, ý của cậu chỉ là muốn xé nát nó để hả giận thôi.
"Gulf, anh xin em. Chúng ta có thể bắt đầu lại mà, anh hứa sẽ yêu thương..."
"Im đi!" Gulf ôm ngực thở dốc, vì quá tức giận mà mặt đỏ nhừ. "Bắt đầu cái gì với đồ cầm thú như anh. Tôi cho anh hai lựa chọn, một là ly hôn, hai là đưa Dao về đây cho tôi!"
"Được được, em muốn gì anh cũng làm hết, chỉ cần đừng ly hôn, điều kiện gì cũng được." Mew lúc này đã mất đi lý trí, hắn vội vã ấn số gọi cho Sila
bảo hãy đưa Dao trở về đây trong thời gian sớm nhất.
Lúc này Gulf mới dừng phẫn nộ, cậu liếc anh ta một cái, sau đó bỏ lên lầu khóa trái cửa.
Mew ngã quỵ xuống sàn nhà lạnh lẽo, trái tim anh ta bị giày vò cực độ, nước mắt cũng muốn tuôn trào. Cuối cùng, vẫn là anh ta thất bại.

Sau khi Dao trở về thì Gulf gần như dọn sang nhà cô ở, một tuần lễ về nhà chỉ có một vài lần để chống chế với ông Bon mà thôi.
Lúc cậu dọn hành lý là nửa đêm, cho nên Mew không hay không biết, vì thế không cản được.
Nhìn Gulf và Dao chung sống như vợ chồng,Mew càng ngày càng trầm luân trong đau khổ, đến mức anh ta muốn uống thật nhiều rượu, can đảm mang cậu trở về trói trong nhà, không cho đi đâu xa rời khỏi anh ta nữa. Nhưng anh ta biết, nếu làm vậy thì cả hai vô pháp vãn hồi. Cậu sẽ hận anh ta hơn nữa, rồi sau này ngay cả việc nhìn mặt nhau cũng không thể.
Sila thấy Mew làm việc như một cái máy, anh ta muốn vắt kiệt chút sức lực còn lại để tập trung vào công việc cho đỡ nhớ nhung Gulf
Anh không đành lòng để ân nhân của mình phải đau khổ đến mức như thế, liền ba lần bảy lượt hẹn Gulf ra gặp mặt để nói chuyện nhưng bất cứ lúc nào cậu cũng tìm lý do để thoái thác. Hơn nữa cho dù có đối mặt nhau ở công ty thì cũng không thể nói chuyện riêng tư được.

Sila đã được Mew dặn dò kỹ lưỡng rằng không được nói cho ông Bon biết chuyện này, vì thế dù trong lòng ấm ức anh vẫn im lặng.

Trong thời gian sống cùng nhau, Dao đã tìm cơ hội hỏi Gulf về cuộc hôn nhân giữa cậu và Mew, lý do gì cậu lại giấu cô. Gulf không trốn tránh cũng không phủ nhận, chỉ đáp:
"Ông Bon nợ ân tình của ba anh. Sau khi ba cho mượn vốn làm ăn, ông ấy đã thoát nghèo, còn trở thành ông chủ lớn. Vì tình nghĩa đó mà ông ấy đi tìm gia đình anh, khi ấy gia đình anh vì bão tố lũ lụt mà dọn đi nơi khác, cho nên ông không tìm được. Ngày xưa ba anh và ông ấy từng hứa hôn cho Mew và chị gái của anh, tuy nhiên, sau khi tìm được gia đình anh thì ba anh đã qua đời lâu rồi còn mẹ cũng mới mất được một tháng, chị gái đã lập gia đình. Vì thế ông ấy tìm anh, nói với anh rất nhiều, mong anh đồng ý cuộc hôn nhân này để ông ấy trả lại phần náo ân tình với ba anh. Lúc đó anh không nghĩ gì nhiều, vì anh áy náy khi để một người đàn ông lớn tuổi tìm mình, năn nỉ mình mãi, cho nên đồng ý."
- Sao anh không kể với em ngay từ đầu?" Dao hỏi, mặt cô nhăn nhúm lại.
- Lúc ấy bối rối quá nên không nói với ai hết." Gulf xoa xoa mặt cô. "Sau khi kết hôn thì Mew bảo anh ký một bản hợp đồng riêng, trong đó có một khoản ghi rằng sau khi ông Bon qua đời thì sẽ ly hôn. Mặc dù khi ấy anh cũng không mong ông Bon qua đời sớm, chỉ là nghĩ sẽ còn đường rút lui cho nên mới bình thản như vậy. Ai biết được bây giờ lại thành ra thế này."
- Anh cũng đừng tuyệt tình quá, dù
sao giám đốc cũng là vì yêu anh." Dao khuyên.
- Hừ. Mặc xác anh ta." Gulf nhớ lại chuyện bỉ ổi Mew làm với mình, tuy tức giận nhưng cậu không thể nói cho cô biết được, vì thế đành lấp liếm. "À...nếu anh dây dưa mãi chỉ khiến anh ta thêm đau khổ thôi, cắt thì cắt đứt một lần cho xong."
Dao chỉ gật đầu, không nói gì nữa.

Gulf càng ngày càng bộc lộ sự chán ghét rõ ràng. Ở công ty có gặp anh ta thì không chào, họp gì đó thì luôn không để ý tới anh ta, ngay cả nhà cũng không về lấy một lần. Dù sao ông bà Bon cũng đâu có ở trong nước, cậu thoải mái tự tung tự tác vui vẻ bên Dao thôi.
- Bạch Hiền. Mew nắm cổ tay cậu.
- Anh làm cái gì, đây là công ty! Gulf giằng tay ra.
- Em về nhà một ngày đi." Anh ta thở hắt ra.
"Tại sao?" Gulf rút tay về được thì xoa cổ tay.
- Anh nhớ em. Mew không ngại mà nói ra câu này. Bởi anh ta biết nếu còn ngại thì chẳng bao giờ thổ lộ gì được với cậu cả.
"Hừ. Tôi không cần. Vả lại không thích sống với đồ cầm thú như anh.Gulf bỏ đi thẳng.

Khoảng một tuần sau, khi Mew đang ở công ty ký tên xử lý văn kiện bằng tay trái thì nghe tin Dao có thai. Cây bút trên tay rơi xuống đất, anh ta thẫn thờ ngồi trên ghế.
Có lẽ cảm giác đau như bị rút xương cũng không bằng thế này. Anh ta tuyệt vọng rồi.Có những thứ, dù không muốn cũng phải buông tay.

Gulf rất mong chờ đứa con đầu lòng của mình, cậu thậm chí còn hoan hỉ suốt cả một ngày vì chuyện này, cậu dự tính sẽ kết hôn với cô trong thời gian sớm nhất. Nhưng trước mắt phải giải quyết xong Mew đã.
Thật ra Dao chỉ bị đau dạ dày, cho nên hay buồn nôn mà thôi. Lúc trước bị ép phải rời đi, cô đã rất đau khổ nên mất ăn mất ngủ, khiến dạ dày bị tổn thương.
Nhưng cho dù không có em bé, Gulf vẫn quyết tâm đến cùng. Bằng mọi giá cậu phải ly hôn với Mew.
Điều cậu muốn cũng rất nhanh đến. Buổi chiều hôm nay sau khi tan tầm, Mew gọi điện bảo cậu đến nhà, anh ta có việc cần nói.
Gulf bước vào, nhìn thấy anh ta mặc tây trang phẳng phiu, dù có hơi gầy đi nhưng vẫn phong độ, không đến mức rũ rượi.
- Em ngồi đi.Mew chỉ tay vào ghế đối diện.
- Gì đây?.... Gulf nhìn vào xấp giấy trên bàn.
Đây là đơn ly hôn. Anh đã ký rồi, giờ đến phiên em." Tuy lời nói thì bình tĩnh nhưng bàn tay anh ta đang run rẩy.
- Thật không? Gulf không nhịn được mà nở nụ cười.
Mew không hiểu tại sao, anh ta rất thích nhìn cậu cười nhưng nụ cười này của cậu lại khiến anh ta đau đến cùng cực.
Nhìn Gulf hí hoáy ký tên, anh ta nói: "Sau khi ly hôn, tài sản em được nhận là căn biệt thự này, cùng với một mảnh đất ở khu A, anh cũng đã chuyển vào tài khoản ngân hàng của em một số tiền."
- Không cần đâu, tôi không cần tiền của anh.Gulf từ chối một cách rất vui vẻ.
- Cứ nhận lấy đi. Nhưng công việc của em sẽ bị chuyển đến tổng bộ công ty, nếu em không muốn làm thì có thể xin nghỉ." Mew lại nói tiếp.
- "Được rồi, tôi không làm nữa. Tôi không muốn thấy anh!" Gulf lạnh lùng.
- Em yên tâm, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau. Sau khi ly hôn rồi, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, tựa như trên đời này không có Mew
- Kẻ đã yêu em hết lòng. rũ mắt.
- Thế thì tốt. Gulf định lấy tờ giấy hợp đồng riêng ra, đã thấy Mew cầm một tờ giấy trên bàn giơ cho cậu xem, sau đó xé nát vụn. Lúc ấy, cậu còn thấy loáng thoáng cổ tay anh ta đang quấn băng gạc hình như còn lấm tấm màu máu đỏ.
- Em được giải thoát rồi. Chúng ta, cả đời không tái kiến. Mew siết chặt tay phải từ đầu đến bây giờ cho nên vết thương vốn đang dần khép miệng lại bị nứt ra. Đau như thế anh ta mới thanh tỉnh được, mới không làm ra chuyện sai lầm gì với cậu nữa. Anh ta rất muốn tiến đến ôm cậu lần cuối nhưng anh ta thừa biết cậu sẽ giãy ra mà thôi.
"Cảm ơn." Gulf vui vẻ đứng dậy.
- Chúc em hạnh phúc.Mew nói xong câu này, ánh mắt thê lương ảm đạm của hắn trào ra nước mắt.

Mew ngồi trước mặt ông bà Bon, anh ta nói:
- Ba, mẹ, con muốn sang Mỹ."
- Bao giờ con về?" Bà Mean hỏi.
- Con...có lẽ sẽ không về nữa. Mew cắn chặt răng, dường như muốn cản trở cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lồng ngực. Đi rồi, sẽ mãi mãi chẳng còn nhìn thấy người kia được nữa.
- Sao có thể như thế? Ba mẹ chỉ có hai đứa con trai, cả hai đều đi hết thì mẹ biết sống sao? Vả lại con bị thương, cần người chăm sóc. Mẹ không đồng ý." Bà Mean rơi lệ.
- Thôi được rồi, con đã quyết thì ba chấp nhận. Nếu cần ba giúp gì thì cứ nói." Ông Bon vỗ vỗ lưng vợ mình, dịu dàng nói với Mew. " Dù sao chuyện xưa là ba sai, ba đền đáp ân nghĩa với ba Gulf, lại khiến nó khó xử, còn con thì rơi vào vòng lẩn quẩn."
- Ba đừng trách mình nữa. Dù sao cũng là con sai."
Thôi chuyện cũng đã lỡ rồi, nói nữa cũng không có ích lợi gì. Nói ba nghe, con muốn điều gì?"
- Con muốn mang cổ phần của mình ở công ty đi.Mew nói.
- Được, nếu thiếu tiền cứ nói với ba. Ba sẽ gọi em con về điều hành công ty. Haizzz, tuy rằng hơi sớm nhưng cũng đành vậy." Ông Bon thở dài đầy ảo não.
- Dạ, cảm ơn ba."

Sở dĩ Mew muốn đi sớm như vậy là vì anh ta muốn tránh né hôn lễ của Gulf. Cậu sẽ sớm tổ chức, mà anh ta thì không muốn nhìn thấy. Anh ta sợ rằng mình sẽ kích động đến phá tan đám cưới của cậu.

Trước khi đi Mỹ thì anh đến gặp Ran
- Mày ly hôn rồi sao?" Ran hỏi.
- Ừ. Đã kết thúc.Mew cầm ly rượu trên tay xoay xoay.
- Tuy hơi bất ngờ nhưng đây có lẽ là lối thoát cho cả hai.
- Là tao yêu lầm cưới sai thôi. Mew lại rót một ly rượu khác. "Trái tim đặt không đúng chỗ, cưới người không yêu mình."

Ba ngày sau, Mew lên máy bay sang Mỹ. Đi cùng anh còn có thư Mooc, trợ lý Rio cùng Sila. Ngoại trừ Sila, hai người kia bị ép ở lại công ty để giúp đỡ Max nhưng không ai muốn cả. Rio thậm chí còn rút một nửa tiền ngân hàng mang vợ con sang Mỹ cùng Mew. Mooc năm nay 24 tuổi nhưng vẫn chưa có bạn trai, gia đình cũng không có vướng bận nên cô quyết định đi theo anh ta mà không do dự gì.
Mew rất cảm kích ân tình của bọn họ, cho nên sang Mỹ thì sắp xếp cho họ một chỗ tốt, nghỉ ngơi vài tháng thì bắt đầu suy tính tương lai sẽ làm gì.

❤Hết chap 7♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mewgulf