Xuân Hòa mà ai cũng có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra so với mọi người, mình không hào hứng với việc đi quân sự lắm. Phần vì đồ đạc cồng kềnh vất vả, phần vì ở chung với một đống đống người thật sự không dễ dàng. Tỉ như việc đem hết hành lý lên tầng 3, bằng thang bộ, kèm theo đồ dùng được phát, ắt hẳn nhiều người tự hỏi tại sao mình không phải con trai hoặc tại sao không ai giúp mình nhỉ. Ai cũng có một thồ lồ đồ như vậy thôi, đừng hi vọng.

Bạn nam X đi qua, mình đang lè lưỡi ôm xô chậu, bạn cũng nhiệt tình hỏi có ý giúp.

Mình hớn hở muốn gật đầu lắm rồi. Nhưng mà người ta giúp bạn H ở sau mình.

Thật ra bạn X không có lỗi, nhưng mình vẫn cực kì bực tức. Lòng tự ái của một cô gái khiến mình vô lí.

Đồ đạc đã yên vị trong phòng đâu vào đấy, mình mỉm cười thật hạnh phúc như kiểu vừa xây dựng thành công căn villa 80 tỉ như trong mơ của đời mình. Một góc giường xếp tầng 1 với chăn rồi gối, đúng y như kinh đô lúc còn bé vậy. Đối với một cô bé không xa nhà đi học như mình, đây hẳn là một trải nghiệm khó quên.

Và đặc biệt khó quên hơn nữa là một ngày 6 lần kiểm tra sĩ số, chưa kịp nằm ấm lưng thì kèn hiệu nổi lên như một điệu cười man rợ từ thế lực vô hình rằng: "Đúng rồi đấy, thời gian ăn hành ăn tỏi và ăn cơm quân đội đến thật rồi đấy!"

Đúng thế, ngoại trừ sự khắc nghiệt trong kỉ luật ra thì đồ ăn chính là nỗi kinh hoàng tiếp theo. Dù tiếng lành đồn quanh là cơm trắng thì trộn với B1 cho chúng bay không tiêu hóa được nhưng thú thực thì đồ ăn cũng không quá tệ, có đứa còn bảo ăn còn ngon chán so với với 1 tuần 12 bữa mì tôm. Nỗi kinh hoàng muốn nói đến ở đây là không-thể-ngừng-ăn. Đừng nói là đi quân sự là giảm được cân hay tập sống lành mạnh nhé, vì điều kiện tiêu chuẩn để đạt được điều trên là một môi trường quân đội thứ thiệt, và, không có hai cái canteen to đến nỗi có trường đại học F nào đấy hằng mơ ước. Nhất định. Chung quy là nhiều đứa cũng không tin được rằng mình có thể ăn hai cái kem bốn cái lạp xưởng và đôi túi xoài muối ớt chỉ trong một ngày, nhưng đấy đúng là một ngày bình thường ở chốn thiên đường.

Nhưng mình thì chỉ thích món thạch, còn phải là món thạch bơ thơm lừng ít nổi tiếng hơn so với thạch dừa thạch matcha hay thạch chanh leo.

Có một hôm, phòng bạn X bị phạt nguyên một phòng vì tội không xuống ăn cơm chung. Bị phạt cái gì thì mình không rõ, chỉ nhớ là con bé H phòng mình rất dễ thương mời các bạn ấy cùng đặt đồ ăn vào ban đêm để ăn cùng cho vui. Mình thầm nghĩ, rõ ràng là nó thích bạn X, chỉ là kiếm cái cớ thôi.

Mình chơi với X từ lâu, nhưng mình biết con bé H bạn mình còn lâu hơn nữa. Rõ ràng là cảm nhận được sự sai sai trong câu chuyện này, nhưng mình cũng không biết sai chỗ nào.

Ai lên Xuân Hòa cũng bị dị ứng B1, 70% là không thải được tinh hoa mắc kẹt ở đáy ruột già, nhưng 99% thì là mắc kẹt thêm cái sự động lòng ngu ngốc nào đấy ở trong tim.

Phòng của X và phòng mình đêm hôm lọ mọ bóc tách từng hộp thạch, mỗi đứa một chiếc đùi gà thơm lừng. X chuyền cho con bé H đồ ăn đầu tiên, còn bóc sẵn cho nó. Và X thì đưa mình một hộp thạch vị bơ, bảo cái này thơm lắm.

Đúng là thơm thật, cảm ơn X đã không bị dị ứng mà mất não.

Nói chung thạch bơ ngày hôm ấy ngon lạ lùng, và còn ngon hơn cả là khi mình vừa dứt thìa, một tiếng đập cửa dồn dập từ ngoài vào đánh gãy con tim yếu mềm của hai chục đứa trẻ.

Cả hai phòng đều bị bắt xuống sân, mắng cho một trận, và bắt lên phòng mang hết mọi đồ đạc để hành quân di chuyển. Lúc này thấy miếng thạch nó thấm chứ, nãy không ăn thì ôm một cái vali một cái cặp với hai túi chăn gối đi ba vòng sân sẽ khiến mình mệt mà hi sinh chết toi rồi.

Nhìn X và mấy đứa con trai phòng kia len lén cầm giúp mấy đứa phòng mình, tự nhiên mình thấy hơi chán. Chán chúng bay lắm, yêu đương vào là mụ mị cả người đi thế đấy.

Thật ra mình cũng muốn được giúp cơ...

Mình nên nhắc các khóa sau, đi quân sự thì nên mang một vali thật to chứa đủ mọi vật cần thiết, và một tấm thân đủ lớn để chứa một trái tim "to". Sẽ không biết lúc nào mình bị phạt, và cũng không biết bao giờ tim mình sẽ có người ghé qua trên cái chốn đầy nắng trong mắt và đầy gió xao động trong lòng này đâu.

X đi qua hỏi có nặng không. Chẳng lẽ mình lại tát cho nó phát vì cái tội xàm, nặng rõ rành rành ra đấy thôi. X hớn hở bảo mình rằng để bạn nó cầm đỡ cho.

Thôi cũng được, thật ra cũng vui ấy chứ.

***

"Ê, tao vừa hỏi rồi, bạn mày để ý có người yêu rồi."

Mặt mình không có nhiều biến đổi lắm, nhưng trong lòng cứ có chút chán nản. Ai cũng nói mình mặt lạnh khó gần khó thương, nhưng mình cũng biết thích người khác mà, chỉ là đối tượng của mình thì thường không thành.

"Chắc mày thì không quan tâm lắm đâu nhỉ, tao biết bạn tao đỉnh mà."

Đúng là đôi cái chiếc tình cảm cỏn con chẳng làm mình buồn lâu được, ở cái chốn hết ăn lại nằm nói chuyện yêu đương này dễ khiến người khác ảo tưởng thôi. Nhưng nói để mà không quan tâm là sai, mình cũng hay nghĩ chứ.

Thằng X biết chuyện, đặt cho mình cốc thạch bơ. Và đặt cho con bạn mình và tám đứa còn lại phòng mình đồ ăn khác. Chúng nó nhân ngày mình mất đối tượng mà bày trò liên hoan, đúng là cái lũ đốn mạt. Thèm ăn thì nói toẹt ra là thèm ăn đi, còn bày đặt.

Trong lúc chúng nó mải đánh bài, mình hỏi X về vụ của chúng nó, X và H. X chỉ cười đánh trống lảng, nó nói không có gì đặc biệt cả. Mình đoán là chúng nó lại sao rồi.

Đêm hôm ấy khi mọi người về phòng hết, đứng trên giảng đường vắng ngắt nhìn xuống sân Trung Tâm chẳng một bóng người, mình gãi chân sồn sột và nghe X tâm sự. Tính về thời gian, nó quen mình lâu như anh em một nhà vậy, cùng nhau lớn lên.

X nói H không muốn một sự mập mờ, nhưng X dù thích nó, vẫn cần khoảng thời gian để tiến triển. Mình lặng lẽ thở dài, ôi cái lũ ngốc nghếch chẳng mang gì ngoài mang nặng trái tim.

Sáng hôm sau đi học, cả X và mình đều gục xuống bàn như trúng độc. Trúng độc Xuân Hòa, một là ngộ độc thực phẩm, hai là độc tâm tình.

***

Xuân Hòa làm con người ta cực rảnh rỗi, mà rảnh rỗi thì sinh chuyện. Nhất là những truyền thuyết cứ tự nhiên mà nổi lên. Đặc biệt là mấy cái chuyện ma, mấy cái chuyện tình và mấy cái drama phốt phủng kể ra cho tháng ngày không no cơm thì cũng phải no chuyện.

Nhưng dăm ba cái chuyện ma mãnh không đáng sợ bằng xuống đến sân trường đột nhiên nhìn thấy con bạn mình đang nắm tay thằng nào đấy.

Và đặc biệt lại còn là X và con H bạn mình. Dung dăng dung dẻ xung quanh sân Trung Tâm và đang tiến gần về khu Cơ Điện.

Đột nhiên mình thấy có gì đấy sai sai trong lòng.

Hôm đấy con bé hẹn mình ra cầu Cơ Điện, đưa mình một cốc sữa chua mít rồi lặng giọng nói.

"Bọn tao thành đôi rồi đấy."

Mình vui mừng cho nó, là thật, nhưng thâm tâm mình cũng hơi buồn, là thật.

Cả là mình thấy mọi thứ đang không diễn ra vui vẻ. Nó nói với chất giọng như kiểu tao đã mua cống vật cho mày rồi đấy chắc mày biết mày nên làm gì nhỉ.

Con bé biết mình không thích sữa chua mít.

Tối ấy mình báo lại với lớp trưởng, ca trực của X với mình đêm nay đổi cho H.

Mình nghĩ mình hiểu chuyện gì đang diễn ra trong lòng mình, nhưng Xuân Hòa vốn không có chỗ cho cơn bão nhỏ. Nắng chỉ đẹp và gió chỉ thoảng trong lòng của những người đang đi đúng lộ trình của học kì quân sự này.

Tối xem phim chung của toàn đại đội, mình khóc sì sụt. Ơ nhưng phim cảm động thật mà...

Có đứa bạn mình hẹn mình đi vòng vòng sân, chúng mình cùng kể những câu chuyện, nhưng câu chuyện về những điều mình nghĩ thì lại không nói được.

Tầm này có cốc thạch bơ thì tuyệt.

***

Hôm ấy mình cầm cốc nước mía đầy đá, đứng lặng nhìn cầu Cơ Điện.

Tương truyền rằng nếu hai người yêu nhau, dắt tay nhau đi qua chiếc cầu này mà không có cản trở, sẽ bên nhau trọn đời.

Mình vừa cầm cốc nước, vừa hút sùn sụt vừa chậm rãi đi qua cầu. Một bạn Z nào đó đột nhiên chạy xẹt qua từ phía bên kia, đánh ngã mình và cốc nước mía. Bạn Z vẫn chạy như chưa từng va chạm vào ai cầm cốc nước mía đi trên cầu.

Mình chỉ lặng lẽ quay lưng lại và hét to, tròn vành rõ chữ.

"Chạy chạy cái ***********!"

Hôm ấy mình bị túm về đánh răng không nước đến phù cả môi trên.

Buổi chiều, mình hăng hái tham gia môn bóng sọt. Con H cũng chơi, nhưng lại là đội bên kia. Mình cảm thấy hết vui, bèn giả vờ ngã để thay người. Ai ngờ con bé cũng có ý tưởng y hệt. Vậy là trên sân đồng thời có hai người ngã. Mình lờ mờ thấy X đang có ý chạy đến chỗ mình, chả hiểu sao mình đứng vụt dậy rồi bay đi mất dạng.

Tối đấy mình đi trực ca đêm. Cảnh Xuân Hòa khi chỉ còn những nhịp thở thực sự khiến người ta có thể xao xuyến nhiều lắm, gió hiu hiu thổi bay nỗi lòng con tí còn mắc lại từ những buổi ngày dài lê thê mệt mỏi.

Nhìn thấy X ở bàn trực, mình tính chạy đi, nhưng rồi nó gọi mình lại.

"Tao muốn nói chuyện với mày tí, nên tự ý đổi ca mà không báo mọi người."

Mình đứng lại, nhưng không ngồi xuống. Mùi cồn thoang thoảng khiến mình nhíu mày.

"Mày với nó lại sao?"

"Có cái gì đâu mà lại sao?"

"Không phải yêu nhau à?"

"... Không."

Mình tặc lưỡi, ngồi xuống, nghe lơ mơ tiếng kể rầm rì của nó lãng đãng trong đêm lặng vắng ở Xuân Hòa.

Dăm ba cái chuyện yêu đương, dù đúng hay sai thì người sai luôn là người không đúng. Chẳng riêng ai cả mà đứa nào cũng sai, sai nhất là vội đổ vì hiệu ứng Xuân Hòa. Đến cả người còn bị nhốt ở nơi này đến nội bất xuất, ngoại bất nhập, thì làm gì còn đường lui cho chuyện cảm tình.

Nó tự nhiên lục trong túi áo, đưa cho mình chiếc băng cá nhân size to. Nó bảo chiều nay nó chuẩn bị cho con bé kia, vì giả ngã thành ngã thật, nhưng con bé đã hất đi vì chúng nó cãi nhau từ trước. Và đến tối thì chẳng còn gì, một cú ngã từ chiều lưu lại đến tối và có lẽ là còn dài mới khỏi.

Mình lén giơ tay lên xem vết xước đỏ rát, nhưng từ chối cầm băng cá nhân X đưa.

Buổi đêm gió mát, X cũng hơi biêng biêng, nói lắm, nó kể chuyện rồi mình lim dim lúc nào không hay.

Hết ca trực, mỗi đứa một hướng đi về phòng. Trên tay mình đã có ai đấy dán lên miếng băng thật gọn gàng, vuông vức.

***

Ngày hôm nay là ngày chào cờ cuối cùng ở chốn thiên đường. Thật ra cũng nhiều chuyện xảy ra, mọi thứ cũng không xinh đẹp bồng bềnh lắm nữa. Mình đứng cạnh con bé, chẳng biết nó nghĩ gì, mặt nó không nhiều biểu cảm. Sao tự dưng mình như người có tội vậy nhỉ?

"Tao xin lỗi."

Mình ngẫn ra, chưa hiểu chuyện gì.

"Là tao vội vàng, rồi tao lo sợ Minh sẽ thích mày trước, nên tao mới xấu tính như vậy. Thôi thì, tao xin lỗi."

Mình chẳng biết nói gì, lại im lìm.

Tay con bé H run run, mắt nó rũ xuống. 

Mình nắm lấy tay nó rất chặt.

"Xuân Hòa này có chúng mày coi như trọn vẹn. Mày không cần xin lỗi gì cả."

***

Ở nơi này có những sự kiện đặc biệt vào tuần cuối. Trong đó có trò viết máy bay rồi nhờ các bạn tổ chức sự kiện ấy đem đưa cho người mình gửi gắm.

Cầm trên tay tờ giấy trắng, mình chẳng có nhiều suy nghĩ, viết gửi cho con bé một lá thư ngắn gọn thôi trên dưới đôi tờ A4 size chữ 12.

Ngày phi máy bay đi, lòng mình nhẹ nhõm. Thả máy bay, như là thả được mối dây rễ bám vào lòng mình ở chốn này từ bao giờ.

Mình nhận được vài chiếc máy bay, không cần đoán cũng biết của ai.

"Xuân Hòa là một giấc mơ trưa, mơ rồi là phải tỉnh, nhưng lúc tỉnh sẽ chẳng thể nào quên..."

Hôm sau phòng X và phòng mình lại liên hoan, tâm trạng ai cũng nhớ nhớ thương thương, luyến tiếc cho hành trình tuổi trẻ.

X lại đưa cho mình một cốc thạch bơ, vị thạch hôm nay tươi mà thơm lạ.

***

Buổi văn nghệ cuối cùng là ngày mọi người đều có tâm lý quẩy. Đến tiết mục cuối thì xõa không còn một cái gì để tiếc nữa. Mình cũng không ngoại lệ, lắc trái lắc phải không thiếu phát nào, chỉ thiếu nước lên sân khấu xung phong làm cơ trưởng đội bay. Dù vui nhưng mình vẫn biết mọi thứ xung quanh bay theo vòng nào. Bạn nam X chợt đến gần mình hơn, nhét trong tay mình một chiếc máy bay giấy. Mình đứng khựng lại đó một lúc, X thì chạy đi. Mình quẩy cũng hết vui, lách đám người đi theo nó.

 Mình đứng trước mặt nó, giơ cái máy bay lên và hỏi.

 "Gì đây mày?"

 "Máy bay gửi mày thôi."

 Mình thở ra một hơi sâu, cười nhăn nhó.

 "Cái này là dành cho mấy năm tình bạn của chúng mình á hả?"

 X đứng hình đôi giây, gật đầu rồi ừ một tiếng.

 "Với cả cho một tháng Xuân Hòa nữa. Cảm ơn mày."

Mình không biết nói gì, im lặng để gió thổi qua làn mồ hôi mát lạnh. Nhìn về hướng nhạc đang xập xình, lặng nói.

 "Ê, mày biết cái gì của Xuân Hòa thì sẽ ở Xuân Hòa không?"

 "Biết."

 "... Vậy..."

 "Nhưng mà thôi, cái đấy về Hà Nội rồi tính tiếp."

 Thái Khanh/mak/0419




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro