đó là khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"ba mẹ ơi... ba mẹ- hức ư... đừng bỏ con lại mà..."

giọng một đứa trẻ 8 tuổi khóc nấc lên trong căn nhà nhỏ vọn vẻn 20m vuông. Từng giọt nước mắt của cô chẳng biết từ đâu ra mà lại tuôn không ngừng. Khóe mắt đỏ hoe, nước mũi cũng nhĩu nhại trông rất thảm thương. Kugi không ngừng hoảng sợ vì cảnh tượng cha mẹ cô đang nằm liệt ra đất với những phần cơ thể bị chặt ra từng khúc, máu me khắp nơi, mắt họ vẫn mở trừng ra như thể có điều gì còn nuôi tiếc.

"ba mẹ ơi- ức... con sai rồi, hư hức... đáng lẽ con nên nhận siêu năng từ người đàn ông đó... hức- bố mẹ ơi đừng bỏ con mà..." giọng nói cô run rẩy, như không tin vào mắt mình. Không đời nào Kugi có thể chấp nhận cảnh tưởng chết chóc trước mắt khi người chết lại là cha mẹ cô. Đầu óc cô vẫn còn quá non nớt để có thể nhìn nhận hết vấn đề. Mà phải thôi, giờ con bé đã chẳng thể nghĩ ngợi gì được nữa.

...

"nhóc con à! cháu còn ổn chứ? có bị thương ở đâu không?" một anh hùng xông vào nhà cô vì nghe được lời khẩn cầu từ những người hàng xóm quanh đó, họ đã nghe được tiếng khóc của cô hàng giờ liền và lo lắng gọi cho cảnh sát.

nhưng tất cả lại không kịp nữa rồi... cha mẹ Kugi đâu còn nữa đâu. Họ bỏ cô lại rồi.

...

năng lực của Kugi rất khó để nhận ra, vì còn nhỏ nên cô chỉ có thể cường hóa mọi thứ không quá nhiều. Mỗi lần phát động siêu năng, cô chỉ nghĩ đơn giản là cô hôm nay cô khỏe nên có thể bưng đồ nặng, hay là hôm nay trời mưa nên cái đôi giày cô cũng hơi nặng so với bình thường. Không mảy may nghi ngờ năng lực của bản thân.

Và vì sau mấy lần kiểm tra, bác sĩ không thể phát hiện ra siêu năng của cô nên vội đưa ra kết luận rằng cô là đứa trẻ vô năng. Mặc cho cha mẹ cô là những người sỡ hữu kosei rất mạnh. Một người có thể điều khiển đồ vật bất kể xa tới đâu, lớn hay bé; một người mang sức mạnh thể chất phi thường có thể lớn gấp mấy lần sau khi phát động siêu năng.

Thế mà cô nhóc Kugi lại chẳng thể thừa hưởng chút gen nào của bố mẹ thì lạ thật đấy.

đó là vì gia đình cô nghĩ thế

chuyện gia đình Daneko có người con vô năng đã lan truyền khá nhanh, ai cũng suýt xoa vì nghĩ Kugi sẽ mang một kosei mạnh mẽ hệt như bố và mẹ. Có người nói rằng hẳn bố mẹ cô phải buồn và vô phước lắm mới sinh ra người con như cô.

và điều đó cũng vô tình truyền đến tai của một người đàn ông lạ mặt, được đồn đại rằng có thể khiến cho 1 kẻ vô năng trở nên mạnh mẽ.

...

[cuối năm lớp 9 của Kugi]

"Daneko-chan à! cậu có năng lực mạnh mẽ như thế sao lại không vào khoa anh hùng mà lại vào khoa gì đâu không thế?" một bạn học của cô níu tay áo Kugi lại sau tiết sinh hoạt lớp. Khẽ thì thầm hỏi cô về phiếu đăng kí nguyện vọng mà thầy giáo vừa phát ban nãy.

"Cậu tớ đi làm xa cực lắm, với tiền đi làm thêm mà tớ để dành cũng chỉ đủ trả cho khoa hỗ trợ thôi. Tớ không muốn phải làm phiền người thân vì ba cái ước mơ vớ vẩn..." cô thở dài một hơi, nặng nhọc trả lời.

đó là sự thật, vì ba mẹ không còn nên Kugi chỉ đành ở với cậu năm lên 9, tới khi lên 12 tuổi thì cậu cô đi làm ăn xa nên khi nào cũng vắng nhà. Nhưng cậu vẫn rất yêu thương cô, thường gửi tiền tiêu vặt cao hơn cả tiền ăn uống và sinh hoạt. Dù dư giả và yêu thương cô thế, nhưng vì sợ sẽ làm gánh nặng cho cậu nên Kugi không muốn phiền hà quái gì đến người thân của mình. Cô học khoa hỗ trợ cũng làm cậu cô ăn mừng cả ngày rồi haha.

"mà cũng chẳng quan trọng, chỉ là cấp 3 thôi mà? tớ sẽ tập trung học và lấy bằng tạm thờ anh hùng nhanh nhất có thể, tới lúc đó tớ có thể kiếm tiền rồi chuyển vào khoa anh hùng sớm thôi." Kugi cười mỉm, giọng có chút vênh váo nói tiếp.

"họ không thể nào làm ngơ tớ đâu"

...

Kì thi tuyển sinh vào UA đã kết thúc. Kugi thật sự đã trúng tuyển vào khoa hỗ trợ của UA như đã tính. Cậu cô khi nghe tin đã rất vui mừng, dù không thể gặp nhưng cũng đã gửi thư và tiền thưởng cho cô cháu gái. Nó quả là rất nhiều đó...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro