85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chap 85]

{ = Lann = }

Tôi là người tin vào tình yêu từ nhỏ, tôi ở trong gia đình mà tôi nghĩ là ấm áp, có ba mẹ và anh trai, là gia đình đáng ganh tỵ đối với nhiều người. Ba và mẹ đều là giảng viên đại học, chỉ là khác địa điểm. Đó là nghề nghiệp ổn định và đáng nể trọng. Bản thân tôi cũng có ước mơ như vậy.

Ước mơ tốt nghiệp xong sẽ trở thành giảng viên tốt và có người yêu ở bên cạnh giống như ba và mẹ.

Và rồi một ngày tôi cũng được gặp.

.

.

*Rítttt*

Tiếng bánh xe cạ xuống đường bởi chiếc siêu xe màu vàng tươi đang lao về phía bãi đậu xe ở trước tòa nhà khoa Quản trị kinh doanh với tốc độ cao. Sinh viên trong khoa gần như ai nấy cũng đều quay qua nhìn. Đám năm cao thì nhìn với sự quen thuộc, nhìn thấy chỉ một thoáng rồi rời mắt quay lại làm tiếp việc mình đang làm dở.

Còn năm nhất mới vào ngày đầu tiên như tôi vẫn tiếp tục ngắm nhìn.

"Ai nhỉ không biết, đúng thứ dữ, lái xe đúng nhanh. Xe lại còn cực kỳ nổi nữa.". Đứa bạn ngồi bên cạnh nhích qua thì thầm. Tôi nhìn bảng tên treo trước cổ thì thấy: Tonnam.

Mặt mũi đáng yêu tới nỗi nhiều người ngắm nhìn. Và tôi thấy cậu ta chạy đi giới thiệu và kết thân với người này người kia khắp nơi. Nhìn ganh tỵ ghê. Tôi là người dễ ngượng, không có dám chào hỏi ai trước cho lắm, là đứa con út của nhà mà ba mẹ và anh trai nâng niu hết mình.

"Thì đó. Chắc là sinh viên năm nhất giống như tụi mình.". Tôi đáp lại. Tôi cũng cố gắng kiếm bạn đó chứ. Tonnam có vẻ thân thiện nhất rồi. Đám con gái trong khoa không chịu nói chuyện với tôi, còn đám con trai thì nhìn bằng ánh mắt là lạ.

Đáng sợ thấy ớn.

Anh trai tôi ra lệnh từ lúc trước khi tới trường rằng không được quen với tụi con trai lỗ mãng hay là đám nhìn tôi bằng ánh mắt mà tôi cảm thấy khó chịu, đám này nó có ý đồ. Tôi cũng không hiểu cho lắm rằng có ý đồ là như thế nào, con trai như nhau mà. Anh trai tôi liền cầm cái gương cỡ lớn đưa tới trước mặt. Xuất hiện cái bóng mà tôi rất ư là ghét.

Khuôn mặt xinh như con gái.

Chỉ vậy thôi là tôi hiểu ngay rằng cái 'ý đồ' mà anh trai nói là gì.

Thế nên tôi bắt đầu kết bạn với Tonnam, người mà chắc chắn sẽ không có ý đồ với tôi. Ngoài Tonnam đang ngồi cùng bàn với tôi để đợi tới giờ học ra, phía đối diện còn có một người con trai bất động tới nỗi tôi tưởng là bức tượng trang trí cho cái bàn mà lúc này đang úp mặt ngủ. Tôi vẫn chưa thấy rõ mặt cho lắm, nhưng cậu ta lại đi thẳng tới ngồi cùng một chỗ với chúng tôi khoảng gần nửa tiếng trước rồi. Không chào hỏi, không nói không rằng, tới nơi liền úp mặt trốn liền luôn.

Cố gắng nghĩ rằng bàn khác đầy rồi, chia nhau ngồi đi vậy.

"Aaaaa, hôm nay nhất định là đẹp trai lắm luôn đó bà. Tiếc là tui đăng ký lớp của thầy ấy không kịp.". Tiếng các cô gái thu hút sự chú ý của tôi và Tonnam. Là mấy chị năm 2 mà từ lúc chiếc xe màu vàng đó rẽ vào bãi đậu xe thì liền gấp rút móc son môi ra và soi gương dữ dội. Không phải chỉ có mấy chị bàn đó nữa, bàn nào cũng y chang. Để cho năm nhất tụi tôi ngáo ra.

"Tui muốn quay lại học năm nhất ghê. Sẽ dụ dỗ để thầy ấy trở thành người yêu cho bằng được luôn.". Một người khác cầm khăn mặt lên bỏ vào miệng cắn.

Và thêm nhiều câu nói đại khái như muốn học lớp của giảng viên nào đó để bắt làm người yêu. Chắc là liên quan tới chiếc xe màu vàng nhỉ? Bởi vì mọi ánh mắt của đám con gái đều nhìn về một phía.

"Kiểu này không phải năm nhất rồi quá, cái thằng Lann. Mày nghĩ cái xe nổi nổi đó, chủ nhân của nó đẹp trai tới mức nào đây?". Tonnam nhìn về phía chiếc xe đang là tâm điểm chú ý và người lái vẫn chưa xuống xe.

À mà... mới nói chuyện với nhau không bao nhiêu câu mà đã 'mày, tao' và có từ thằng đằng trước tên tôi rồi sao? Dễ thân thiết quá nhỉ, Tonnam? Có vẻ tính cách không có đáng yêu như mặt mũi rồi.

"Cũng không biết, chắc là đẹp trai. Tao không có hứng thú với con trai đâu.". 'Mày' qua thì 'mày' lại, không ai ăn gian ai.

"Hả? Cái mặt như mày mà không hứng thú với con trai ấy hả? Tao thấy đừng có kiếm vợ nữa, kiếm chồng dễ hơn nhiều đó."

"Mày muốn mắng thì nhìn lại cái mặt bản thân đi, Tonnam."

"Gọi tao là Ton thôi cũng được.". Liên quan gì tới chủ đề vậy?

"Aaaaaaaa!". Tiếng gào thét vang lên thu hút sự chú ý của chúng tôi về phía chiếc xe lần nữa. Ngay cả người đang ngồi ngủ ở phía đối diện còn giật mình tỉnh giấc và nhìn xung quanh bằng sắc mặt mơ màng. Tên này nhìn ngáo thật. Thoáng thấy bảng tên ghi là Karn, tên này mặt cũng xinh. Rốt cuộc bàn này tụ tập những người mặt xinh nhỉ? Chúng tôi có nên tách ra không? Mấy anh khóa trên nhìn quá trời rồi.

Tôi rời sự chú ý khỏi Karn và quay về phía chiếc siêu xe màu vàng tươi. Người con trai mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần tây đen, mang giày da bóng màu nâu cháy và đeo kính chống nắng ló đầu ra khỏi chiếc xe có cánh cửa theo hệ thống nâng lên trên trời, không phải kiểu mở ra.

Tôi không hề ngạc nhiên tại sao mọi người lại gào thét. Ngoài việc xe đẹp và có vẻ giàu có ra, mặt mũi và cách ăn mặc còn giống như là nhảy ra từ tạp chí vậy.

Rất đẹp trai.

Ngay cả đứa con trai như tôi còn thừa nhận rằng người này đẹp trai cực kỳ. Khuôn mặt bảnh bao và nam tính tới mức đáng ganh tỵ. Là người con trai mà không uổng kiếp sinh ra là con trai. Thân hình cao to, cơ bắp săn chắc tới mức áo sơ mi không thể che đậy được sự lực lưỡng.

"Hôm nay thầy Perapat lại đẹp trai nữa rồi bà. Ôi, muốn xỉu vào người thầy ghê.". À, tên là thầy Perapat nhỉ?

Đây là giảng viên sao? Tưởng người mẫu ở đâu tới chụp hình thông qua việc dùng tòa nhà khoa mình làm địa điểm chụp ảnh nữa chứ. Nào là chiếc xe trị giá cao hơn lương giảng viên đó nữa.

"Muốn làm người ngồi cạnh ghế lái chỉ một lần thôi, rồi tui sẽ không quên ơn đâu."

"Nếu lấy được làm chồng, tao sẽ liếm tới tận 'tay nắm cửa' luôn, mày à.". Cái này là tiếng từ nhóm các cô gái giới tính thứ 3 từ một bàn khác. Tôi không dám nêu lại bởi vì lời nói thô quá mức, lấy ví dụ 1 câu nhẹ nhất thôi vậy.

Hơi tội nghiệp thầy một chút đó. Đã bị sàm sỡ bằng ánh mắt rồi mà còn bị sàm sỡ qua tưởng tượng nữa. Không biết mấy anh chị đó đã tưởng tượng để 'tự sướng' hết bao nhiêu người rồi.

"Giảng viên đó mày.". Tonnam đưa mặt qua nói sau khi lấy lỗ tai đi tọc mạch lời nói của mọi bàn. Và rồi đúng lúc đó, thầy Perapat bước vào trong tòa nhà khoa cùng với tiếng gào thét vang lên lần nữa.

"Ừ, nghe thấy rồi.". Tôi đáp lại và vẫn không rời mắt khỏi người con trai đang là tâm điểm nổi bật của người trong cả khoa. Nhưng đối phương lại không hề chú ý nhìn ai hết. Khuôn mặt nghiêm túc và lầm lì tới nỗi làm cho bầu không khí xung quanh không đáng để tiếp cận. Mấy chị sinh viên lúc nãy than thở rằng muốn té vào người thầy ấy ra vẻ như định đứng dậy, nhưng gặp ánh mắt hung dữ lúc cởi kính ra sau khi đã bước vào chỗ mát thì liền buông người ngồi xuống chỗ cũ.

"Xí! Hôm nay lại tỏa ra hào quang 'đừng tới gần tao' nữa rồi. Tại sao nhỉ? Tại sao? Con gái xinh đẹp trong cả trường sẵn sàng dâng hiến thân mình mà thầy ấy lại không thèm để ý tới ai hết.". Chị đó bắt đầu than.

"Có phải là gay không? Không để ý tới gái xinh gì hết."

"Không hề. Tui thấy thầy cặp với mấy ngôi sao và người nổi tiếng hoài. Mỗi lần nhìn nhau như muốn nuốt nhau luôn vậy. Ôi, muốn bị nhìn như vậy ghê."

"Nhìn được, nhưng đừng đụng vào nhé. Thầy ấy không đụng vào sinh viên đâu. Nghe mấy anh chị năm 4 nói rằng thầy ấy chỉ một mực dạy, không có đặc quyền dành cho sinh viên nào hết, trừ điểm đúng ác, nửa điểm cũng không chịu làm tròn cho, rớt là rớt. Từng có một Hoa khôi quyến rũ thầy, thầy ấy đánh rớt luôn. Đại khái như không muốn làm trụ trì ăn gà chùa, thế nên cắt cổ gà cho khỉ xem.". Ờm... Tục ngữ nước nào mà đem trộn làm gỏi với nhau được hay vậy? Giỏi thật đó.
(Trụ trì ăn gà chùa: chỉ việc người có quyền dùng quyền lực để bắt người dưới quyền làm vợ hay bắt làm tình.
Cắt cổ gà cho khỉ xem: chỉ việc trừng phạt một cá nhân để làm gương cho người khác)

"Aaaaa! Càng ở trên cao thì lại càng đáng để thử."

"Đừng có mong nếu như vẫn còn mặc đồ sinh viên. Thầy ấy không thèm nhìn ai đâu."

Tiếng trò chuyện thỉnh thoảng bay tới tai. Tôi nhìn vị giảng viên đó với sự hứng thú. Không phải hứng thú kiểu cùng một ý nghĩa với nhóm con gái đó, mà hứng thú với dáng vẻ là người thầy tốt và cư xử đáng nể trọng.

Giống như ba tôi vậy.

Đừng có trách tôi khoe. Hồi con trẻ hay là ngay cả bây giờ, ba tôi vẫn còn đẹp trai đó. Dù cho đã hơn 50 tuổi rồi, nhưng sinh viên vẫn gào thét không khác gì thầy Perapat. Nhưng ba không thèm nhìn ai hết, chỉ yêu một mình mẹ thôi.

Muốn có tình yêu như vậy ghê.

Trong khi đang mơ màng nhìn người đang là đề tài trong cuộc đối thoại của bàn bên cạnh, đúng lúc đó ánh mắt của thầy ấy quay qua chạm vào ánh mắt của tôi.

Giống như có dòng điện chạy khắp cơ thể. Đôi mắt hung dữ, nghiêm túc, sâu bên trong ẩn chứa sự đáng sợ và bí ẩn đang nhìn chăm chú về phía tôi.

Giống như mọi thứ trở nên bất động, mọi thứ xung quanh ngay cả tiếng bàn tán, tiếng gào thét đều biến mất và trở nên im lặng.

Đôi mắt đó có một sự cuốn hút kỳ lạ.

Chỉ một chốc thôi, nhưng đối với tôi lại dường như rất lâu. Ánh mắt đó mất đi. Chủ nhân của thân người siêu hot đối với các cô gái đã bước lên cầu thang rồi.

"Chắc là mình chỉ tưởng tượng thôi.". Tôi lầm bầm nhỏ tiếng. Không đời nào mà người không có vẻ gì là sẽ chú ý tới ai mà lại nhìn tôi chăm chú đâu.

"Mày nói gì đó, Lann?". Tonnam ngẩng mặt lên khỏi điện thoại và nhìn tôi.

"Không có gì. Gần tới giờ vào học rồi. Mày học lớp nào?". Năm nhất, học kỳ 1 không thể tự chọn và đăng ký lớp học được. Phía khoa sẽ đăng ký giùm trước, tới học kỳ 2 rồi mới tự mình đăng ký.

"Lớp số 3. Tiếc thầy đó ghê, dạy lớp số 1. Không có được học cùng luôn.". Thầy đó mà Tonnam nói là thầy Perapat nhỉ?

"Thích hả?"

"Khỉ! Tao không phải là gay. Nghe nói tụi con gái muốn học nhiều lắm, nên muốn đi ngắm gái thôi.". Tonnam nhanh chóng phủ nhận. Thế nên tôi cười lớn.

"Trừ điểm ác, bản chất xấu xa, không thông cảm cho ai. Dù học thì cũng không tốt nghiệp được đâu.". Cái này tôi không có nói nhé, mà là một người con trai đã xuất hiện từ hồi nào không biết nữa. Cậu ta dừng lại ở phía đối diện, phía sau Karn (người lại tiếp tục ngủ). Thân hình cao ráo, khuôn mặt bảnh bao trộn lẫn đáng yêu, mà theo hướng đẹp trai nhiều hơn. Có vẻ đào hoa tột cùng nữa. Chỉ cần nhìn ánh mắt của cậu ta khi nhìn về phía các cô gái đang quyến rũ mình thôi là biết.

Trùm casanova chắc luôn. Nhưng cũng đỡ là không có nhìn tôi bằng ánh mắt là lạ.

"Mày là ai?". Tonnam hỏi. Có vẻ là năm nhất giống tụi tôi, nhưng không có bảng tên treo trên cổ.

"Tao tên Krist, là bạn của thằng nghiệp chướng này... Dậy được rồi, sloth. Mày định ngủ tới chừng nào? Đi vào học!". Krist lấy bảng tên trong túi quần ra đeo và rồi... ờm... đánh vào đầu Karn một cái để gọi dậy.

Chắc là thân nhau lắm nhỉ?

"Ừ". Người bị bạn gọi là sloth ngẩng mặt lên, nhìn xung quanh bằng ánh mắt lim dim và rồi dừng lại ở người đánh đầu mình. Sau đó thì...

Ngủ tiếp.

"Thằng Karn chết tiệt! Tao kêu mày dậy! Đi học cho xong đã. Lát hết tiết tao đãi sinh tố.". Hiệu quả. Karn đứng dậy đi thẳng lên phòng kiểu mà không thèm để ý tới ai ngay lập tức.

"Tụi mày cũng học lớp số 3 phải không? Rất vui vì được làm quen. Lên phòng thôi.". Krist nhìn theo sau lưng Karn rồi quay qua rủ tụi tôi lên phòng học cùng nhau.

Đó là điểm bắt đầu của sự gặp gỡ, cả bạn thân... và người yêu.

.

.

******************************

*Lộc cộc lộc cộc*

Tiếng gõ bàn phím vang lên theo nhịp trong khi đầu óc của tôi đang trôi chảy. Mùi cafe thơm tho cùng ly sứ màu trắng được đưa tới trước mặt, cắt ngang nhịp độ gõ bàn phím của tôi. Tôi chuyển ánh mắt rời khỏi màn hình về phía người đang mỉm cười dịu dàng với tôi.

"Cafe đây.". Thầy Perapat, người được yêu thích của các cô gái trong khoa Quản trị kinh doanh. Ngoài tôi ra thì không còn ai được thấy dáng vẻ đầu tóc bù xù cùng bộ đồ ngủ cũ kĩ này nữa.

Người đã ở cùng với tôi gần cả năm với tư cách... mơ hồ, không xác định được mối quan hệ. Bởi vì đối phương cứ nhắc lại rằng đợi tôi tốt nghiệp trước.

"Cảm ơn ạ. Mà thầy không định về phòng gì hết sao?". Tôi nhận cafe rồi nhấp môi.

Anh ấy chuyển tới lúc tôi gặp vấn đề về việc một người thầy biến thái đeo bám. Bây giờ đã hết vấn đề biến thái đó rồi, chỉ còn một người biến thái khác vẫn lì lợm ở phòng này cho bằng được. Đuổi bao nhiêu cũng đều làm vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác.

"Lại đuổi anh nữa rồi, Lann. Liệu có ngày nào mà không đuổi chồng mình ra khỏi nhà không vậy?"

"Khẹc, khẹc, khẹc! Nói cái quái gì vậy thầy?"

"Nói quái chỗ nào? Nói sự thật. Hay định cãi là không phải?". Sắc mặt ghẹo gan mà chắc chỉ người thân như gia đình hay tôi cùng đám bạn thân mới được nhìn thấy.

Chắc các cô gái trong khoa sẽ gào thét dữ dội luôn nếu được thấy người thầy ít nói, hung dữ, ở chế độ mafia lúc ở trường, nhưng thực tế lại ghẹo gan biết bao nhiêu. Lúc đầu khi để lộ ra mặt này, bản thân tôi còn không muốn tin. Lúc dạy dữ muốn chết.

"Thì không phải.". Tôi nói lí nhí rồi giả vờ nhấp cafe tiếp. Một lần có thể không tính mà, phải không?

Người yêu còn chưa phải, gọi chồng chồng vợ vợ gì chứ? Bị lây từ đứa em rể làm bác sĩ hay sao?... Ý tôi là chứng dâm dê đó.

Sao nói là sẽ đợi tới tốt nghiệp mà? Rồi thế quái nào mà cứ nhắc lại từ 'vợ' vậy? Có được từ việc cưỡng bức tôi nữa là. Cảm thấy quá là tức mình khi mà bản thân không đủ cứng rắn.

"Lapat!". Khi bị phủ nhận thì liền bùng nổ chế độ mafia. Anh Beem hạ thấp giọng và nhìn chằm chằm gây lực ngay lập tức.

Đôi khi người này cũng đáng sợ đó. Krist từng nói anh trai mình rất xấu xa. Càng quen biết bạn thân của anh Beem như anh Saifah thì tôi lại càng bắt đầu tin. Chỉ có cùng một kiểu người thì mới chơi với nhau được. Anh Saifah gì gì đó... rõ ràng là mafia.

"Em muốn làm việc.". Tôi không chống chọi lại ánh mắt áp lực đó được đâu. Càng nhớ tới cảnh tượng lúc bị cưỡng bức đã khắc sâu trong đầu thì dù cho yêu tới đâu, tôi vẫn cảm thấy sợ anh ấy.

"Nghỉ một chút cũng được. Cái này không gấp mà, không phải sao? Tận tuốt học kỳ 2 anh mới dùng. Lann còn chưa có ngủ nữa đó."

"Gần thi cuối kỳ rồi. Em muốn làm cái này cho xong. Thằng Krist nó đòi kèm cho nữa rồi. Khi Abo xuất viện thì nó lại càng quay mòng mòng tới nỗi không có thời gian đi học luôn."

"À, thì thằng bác sĩ sắp lên làm chủ tịch của bệnh viện rồi mà. Tiệc chiêu đãi tuần tới, nó nhờ mời Lann tới nữa đó."

"Ừ, thằng Krist báo rồi. Chính vì vậy, thầy đừng nói chuyện với em. Em đang gấp rút cày để nộp. Mắc công chậm trễ rồi kiếm chuyện trừ tiền nữa.". Dù cho mối quan hệ của chúng tôi hơn mức người quen rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận việc từ anh ấy và tính tiền như trước.

Người ta phải ăn phải tiêu mà. Lâu rồi không có làm phiền gia đình chuyện tiền nong. Việc làm trợ lý cho giảng viên như vậy tốt hơn việc dạy thêm cho tụi nhỏ ở nhà nhiều, không có lộn xộn nữa.

"Keo quá. Vợ anh, anh nuôi được. Đã nói là không cần phải làm gì. Anh ra tiền hết cho cũng không chịu."

"Em không phải là vợ nhỏ, vợ lén của thầy. Chừa lại cho em chút lòng tự trọng đi."

"Tại sao lại nói như vậy chứ, Lapat? Bức tường trong lòng em, chừng nào nó mới sụp đổ đây?". Lời nói của anh Beem làm cho tôi khựng tay lại lần nữa.

Bức tường ấy hả? Haizzzz...

"Cho hỏi cái này chút."

"Sao?". Anh Beem nhướng mày nhìn. Anh ấy biết rõ là tôi đổi chủ đề, nhưng vẫn chịu xuôi theo dòng nước.

"Ngày đầu tiên của em hồi năm nhất. Thầy có nhìn em hay không?". Chuyện này nó vướng mắc trong lòng tôi suốt. Ánh mắt đó không hề giống như nhìn lướt qua, mà là nhìn chăm chú một cách sâu sắc.

"Ờ hở.". Đối phương thừa nhận một cách dễ dàng, ra vẻ giống như là nhớ ra ngay đó là lúc nào luôn. Có nghĩa nó cũng ở trong ký ức của anh ấy phải không?

"Tại sao?"

"Không biết nữa. Ánh mắt của Lann cuốn hút, chắc vậy. Có vẻ trong sáng, tinh khiết, nhưng cùng lúc lại bí ẩn, lạnh lùng, thú vị.". Người nói di chuyển khuôn mặt tới gần.

"Làm gì đó?"

"Hôn"

"..."

"Được không?"

"......Ừm.". Tôi đáp lại và nhắm mắt một cách chờ đợi. Đôi môi ấm áp xuống làm cho tôi chảy nước mắt.

Bàn tay lớn đưa tới lau đi nước mắt ở khóe mắt của tôi theo thói quen. Ban đầu anh Beem thường hay kinh ngạc khi thấy tôi khóc lúc chúng tôi hôn nhau. Nhưng khi dài lâu thì lại trở thành thói quen. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại khóc mỗi khi tôi hôn anh Beem.

Thất vọng sao?

Không phải bởi người này, mà là từ một người khác đè chồng lên tâm trí thì đúng hơn.

*Cốc cốc cốc* *Ting tong Ting tong*

Âm thanh vang lên ở trước phòng làm cho 2 chúng tôi từ từ rời nhau. Anh Beem đứng dậy khỏi ghế salon, bực bội đi về phía cánh cửa và càm ràm.

"Ai vậy chứ? Vừa bấm chuông, vừa gõ cửa như vậy. Không phải thằng Krist thì cũng thằng Ton chắc luôn.". Hừ hừ, ừ nhỉ. Chuyên gia làm ầm của nhóm chỉ có 2 đứa đó. Nếu là Karn thì sẽ nhấn 1 cái rồi đứng ngủ đợi. Đôi khi tôi không có nghe thấy nữa kìa, cho tới khi định ra ngoài mới thấy nó đứng dựa vào cửa ngủ đợi. Suýt nữa tôi sốc chết luôn rồi. Hỏi nó thì nó nói là đợi được 2 tiếng rồi.

Thằng khùng! Gõ thêm lần nữa thì tay mày sẽ gãy hay sao?

"Không thì là anh Saifah, bạn anh.". Người nóng tính thì còn 1 người nữa. Nhưng người này mỗi lần tới, nếu chậm trễ chỉ 1 giây thôi là suýt nữa đã đem bom phá cửa cùng với lời mắng thô lỗ kiểu mà tôi phải trốn vào phòng ngủ bởi sự sợ hãi.

"Thằng nghiệp chướng đó không có tới đâu. Dạo này bị gì không biết, mất tích luôn. Chắc là kẹt bồ nhí.". Anh Beem nói trong lúc mở cửa.

Và người ở phía sau cánh cửa làm cho 2 chúng tôi không ngờ tới. Không phải Krist hay là Tonnam và cũng không phải anh Saifah. Mà là...

"Ba!"

"Vẫn còn nhận ra ba mày được sao? Tới mức chuyển tới ở cùng nhau luôn rồi hả?". Người đàn ông mà tôi 'từng' yêu thương và kính trọng hết cả con tim, người mà tôi giữ làm tấm gương trong cuộc sống, lúc này lại đang nhìn tôi và anh Beem bằng ánh mắt khinh miệt.

Anh Beem lặng đi một chút trước khi giơ tay lên vái chào và mời vào trong.

"Vào trong trước đi ạ."

Gần 1 năm không có gặp mặt. Người này đã ly dị với mẹ nhiều tháng rồi. Mẹ cũng đã điều chỉnh tâm lý được chút rồi. May là vẫn còn có anh trai tôi. Mẹ và anh trai tôi hiểu rõ việc tôi yếu đuối tới mức nào, nên mới không để cho tôi dính vào những vòng lẩn quẩn đó, để cho tôi tự do với cuộc sống của mình. Khi người này đã ly dị với mẹ thì tôi về nhà vào ngày nghỉ thường xuyên hơn.

Dù cho ở phòng tôi xua đuổi anh Beem, làm ra vẻ lạnh lùng bởi vì sợ bản thân sẽ mềm lòng, nhưng ở trước mặt người khác tôi luôn tôn trọng anh ấy. Anh ấy đã dẫn tôi tới gặp ba mẹ mình và tôi cũng đã dẫn anh ấy tới gặp mẹ và anh trai rồi. Mọi người chấp nhận được và không trách gì.

Mặc dù 2 chúng tôi không có giới thiệu rằng chúng tôi là gì với nhau, ai hỏi thì trả lời là bạn, chỉ có nhóm bạn thân là thích chọc ghẹo nào là chuyện người yêu, nào là chuyện vợ chồng mặc dù biết nằm lòng rằng không phải vậy.

Chuyện đó kệ nó trước đi. Người bước chân tới dừng lại ở trước mặt tôi bây giờ mới là người mà tôi nên giải quyết cho xong chuyện.

"Tới làm gì?"

Tôi trao ánh mắt lạnh lùng kiểu mà tôi thường dùng với những người tiếp cận vì lợi ích theo như Karn đã dạy. Trước đây tôi là đứa con ngoan, nghe lời và luôn vui vẻ với ông ấy. Cho tới khi niềm tin của tôi đối với người này bắt đầu mất dần đi từ việc phản bội mẹ.

Bức tường làm cho tôi không mở lòng với anh Beem cũng là từ người này. Anh Beem giống ba tới mức đáng sợ.

"Mày nói chuyện với ba mày như vậy sao?". Ba nói bằng giọng không hài lòng.

"Ngồi xuống trước đi thầy.". Anh Beem đi theo và chìa tay về phía ghế salon. Tôi đứng dậy từ việc ngồi gõ chữ dưới sàn nhà và chuyển lên ngồi ghế salon, để màn hình mở như vậy sau khi đã save file.

"Cậu cũng là giảng viên nhỉ? Thông minh đó, lừa con tôi để sai việc.". Ba liếc mắt nhìn công việc mà tôi đang làm dở. Chắc là hiểu lầm chuyện gì đó.

"Nếu ba nghĩ rằng con làm miễn phí thì ba đã nghĩ sai. Từ ngày con không xin tiền từ gia đình nữa, con đã giúp nhiều thầy cô làm dự án hay mấy tài liệu giảng dạy suốt. Đó là nghề nghiệp. Đừng khinh thường con.". Điều mà tôi dành cho người đàn ông này chỉ có sự lạnh lùng mà thôi.

"Lann, mày mê nó tới mức cãi lại ba rồi sao?"

"Con không có cãi, chỉ là giải thích cho nghe. Đôi khi có thể là ba không rảnh để biết về cuộc đời con, nhưng mà mẹ biết đó. Có gì thì cứ nói chuyện với mẹ."

"Mày với anh mày y như nhau. Là đàn ông như nhau thì đáng lẽ cũng nên hiểu cho ba một chút chứ. Tại sao lại chỉ bênh vực mẹ? Thật ra ba vẫn còn yêu mẹ mày đó. Nhưng mà bên đó không chịu nghe, một mực đòi ly dị. Với con bé đó, ba chỉ... lỡ."

"Hừ, Ba nói việc ngoại tình là sự lỡ lầm sao? Ba đã bị làm gì? Bỏ thuốc? Hay là bị cưỡng bức?"

".........". Người bị hỏi im lặng và không dám nhìn vào mắt. Tôi biết từ lỡ lầm chỉ là lời biện minh vô tâm. Lỡ hay là dao động bởi sự khiêu gợi vừa trẻ hơn, vừa đẹp hơn?

"Kệ đi. Chuyện đã qua lâu rồi, giờ này ba nói làm gì nữa. Rốt cuộc chuyện ba định nói chỉ có bấy nhiêu thôi sao?"

"Không phải. Hôm nay tới để kêu mày chia tay với người yêu đi."

"Sao?". Thừa nhận là ngạc nhiên đó, chỉ một chút, không nhiều đâu. Ngạc nhiên vì biết tới mối quan hệ của tôi và anh Beem đầu tiên, nhưng lại gần cả năm mới tới ra lệnh chia tay.

"Chia tay nhau đi. Ba đã điều tra hết rồi. Cậu ta là giảng viên dạy ở khoa mày mà, không phải sao? Thầy và học trò, rất đáng khinh. Nếu người ta biết thì mày không còn tương lai luôn đó, Lann."

"Giờ ba mới nghĩ thông được rằng con sẽ mất hết tương lai mặc dù con đã quen với anh Beem gần cả năm sao?". Thật ra chúng tôi không có quen nhau, nhưng đối với ba, tôi cố tình nói như vậy.

"Hơn nữa, con cũng làm theo ba đó. Con có ba làm gương suốt bấy lâu nay. Ba ngủ với học trò của mình. Con ngủ với giảng viên. Noi theo gương ba đó, thấy được không?"

"LANN!!". Người làm ba giơ tay lên định tát vào khuôn mặt tôi một cách không thể kiềm chế cảm xúc được. Tôi nhắm mắt lại, không chịu né. Muốn tát thì để cho tát luôn.

*Chát*

Tiếng da thịt va chạm mạnh vang lên nhưng tôi lại không cảm thấy đau. Sự ấm áp bởi vì vòng tay đã kéo về phía bản thân cứ như một cái mền dày bao bọc để bảo vệ, không cho sự lạnh lẽo lọt vào trong.

Tôi mở mắt, nhìn về phía một người giảng viên khác đã đi tới đón lấy bàn tay đó thay tôi.

"Anh Beem, có đau không?". Mặt anh Beem đỏ lên thành vết bàn tay. Có nghĩa là ba không hề nương tay, mặc dù biết rằng sức lực đó sẽ tác động lên khuôn mặt của tôi.

"Con không còn gì để nói với ba nữa.". Tôi quét mắt về phía người đã làm tổn thương chúng tôi bởi sự dễ dãi, ngang ngược của mình. Giọng điệu không hề la lối dù chỉ một câu, nhưng lại lạnh lùng, trầm thấp, đầy ấp sự xa lạ. Đối với tôi, người này là người lạ mặt.

"Mày phải chia tay với nó. Đừng có cư xử thấp hèn để cho ba mất mặt. Người ta bắt đầu biết rằng tụi mày quen nhau rồi. Hôm trước bạn ba, người dạy trong cùng trường đại học với mày tới hỏi rằng có phải mày đang quen với giảng viên không. Ba không biết nên để mặt mũi ở đâu khi mà có đứa con trai đi quan hệ với con trai."

"Việc ba tới sau khi mất tích nhiều tháng là để giữ gìn sĩ diện của chính mình sao?". Tôi sắp sửa chịu đựng hết nổi rồi.

"Đủ rồi. Tôi nghĩ thầy về trước đi. Đừng làm tổn thương Lann như vậy nữa.". Anh Beem ôm chặt lấy tôi. Dù cho giọng điệu vẫn lịch sự, nhưng lại trầm tĩnh và nghiêm túc.

"Cậu mới là người làm tổn hại con trai tôi. Không sợ mất hết tương lai hay sao khi mà tới ngủ với học trò như vậy?". Tại sao ba nói mà không nhìn lại chính mình gì hết? Tôi muốn há miệng cãi lại như vậy, nhưng bàn tay lớn dường như biết rằng tôi đang định nói cái gì nên mới đưa tới bịt miệng tôi lại và rồi anh ấy trở thành người nói thay.

"Tôi không có ngủ với tất cả học trò đâu. Tôi yêu Lann. Đối với tôi, Lann là mọi thứ. Bấy lâu nay chúng tôi chưa từng quá phận. Mặc dù đã chuyển tới ở cùng nhau, nhưng tôi luôn tôn trọng Lann. Tôi chưa từng nghĩ rằng điều mình đang làm là sai lầm bởi vì bản thân tôi cũng độc thân, không có sự ràng buộc gì. Thật ra muốn qua lại với Lann công khai cũng được, bởi vì gia đình tôi cùng mẹ và anh trai của Lann đều đã nhận biết hết rồi. Nhưng việc chưa nói với ai là để đợi Lann tốt nghiệp mà thôi. Điều quan trọng với em ấy bây giờ là tập trung vào việc học."

"Anh Beem...". Tôi quay mặt về phía chủ nhân cái tên, vùi mặt vào ngực để cho nước mắt chảy trong im lặng. Bàn tay lớn xoa lên tấm lưng để an ủi. Nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng nói của ba tôi.

"Nếu cậu không dừng lại thì tôi sẽ kêu trường đại học xử lý cậu."

"Thoải mái ạ. Tôi sẵn sàng để chịu trách nhiệm mọi thứ. Từ lúc chuyển tới đây ở, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Rằng chừng nào phía trường đại học gọi tôi tới gặp thì tôi chỉ cần thôi việc. Nhưng tôi sẽ không chia tay với Lann."

"Cậu nhất định sẽ mất hết tương lai.". Ba tôi vẫn đe dọa.

"Tôi không nghĩ rằng bản thân không có đường đi đâu.". Anh Beem nói với giọng điệu tự tin, không dao động hay e ngại lời đe dọa của ba dù chỉ một chút. Chắc rồi, nếu ba biết gia đình anh Beem là ai thì chắc sẽ không đe dọa chuyện sự nghiệp đâu. Người này nằm yên ở nhà còn không sợ chết đói nữa là.

"Mày..."

"Đủ rồi! Dù cho ông định làm thế nào thì 2 người chúng tôi cũng không bao giờ chia tay đâu. Tôi yêu Lann và rất nghiêm túc với Lann. Nếu việc mà ông làm không hề nghĩ cho hạnh phúc của Lann, mà là vì chính bản thân mình thì tôi sẽ không tha thứ cho ông đâu đó.". Tôi cảm nhận được áp lực to lớn trong giọng nói đang truyền đạt lời nói lịch sự.

Chế độ Dark bắt đầu mở rồi nhỉ?

"Ơ... mày...". Ba bắt đầu cà lăm. Tôi không biết là vì cái gì nên mới ngẩng mặt lên nhìn anh Beem.

Và tôi suýt nữa đã nhảy ngược ra khỏi vòng tay dịu dàng, trái ngược với ánh mắt đe dọa đáng sợ tột cùng của anh Beem vào lúc này.

Nó đáng sợ hơn bao giờ hết và làm cho ngay cả người không bị nhìn như tôi còn sợ tới run người.

Không hổ là cặp đôi Dark và King (Krist từng tám cho nghe là dữ lắm).

"M... Muốn quen nhau thì tùy, nhưng đừng có làm cho tôi gặp rắc rối.". Ba nói bằng giọng run run rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. Ngay cả liếc mắt nhìn tôi cũng không hề.

Sự đáng sợ của anh Beem mất đi. Tôi chọn việc vùi mặt lại vào lồng ngực rộng và để cho biết bao nhiêu nước mặt chảy ra tới nỗi nóng rát hết cả lên.

Đây là người mà tôi từng lấy làm gương trong cuộc sống sao? Người mà tôi yêu thương và kính trọng, tại sao lại có thể trở nên như vậy chứ?

"Có biết tại sao em lại yêu anh không?". Tôi vừa nói vừa nức nở trong khi bàn tay ấy ôm chặt lấy tôi. Anh Beem xoa đầu an ủi mà không nói gì, chỉ im lặng nghe tôi nói.

"Lúc trước ba là người yêu thương gia đình, tốt bụng, ấm áp, dịu dàng, luôn dạy tôi rằng việc làm người thầy tốt thì nên thế nào. Và ngày đầu tiên em gặp được anh, em nghĩ rằng anh rất giống ba. Càng quen biết lâu ngày thì lại càng giống. Em từng muốn có tình yêu như ba và mẹ, vừa là người yêu, vừa là tri kỷ, thế nên em mới yêu anh. Và khi biết ông ấy ngoại tình, em liền ghét lây sang anh. Lúc nào cũng thấy hình ảnh của ông ấy đè chồng lên anh."

"Anh biết."

"Anh giống ba tới mức em thấy sợ. Sợ rằng nếu em chịu phá đi bức tường theo như anh xin thì một ngày em sẽ đau đớn giống như mẹ. Dù cho em biết rõ ba và anh là 2 người khác nhau, nhưng em vẫn sợ... Hức... Em xin lỗi, anh Beem. Em xin lỗi...". Dù cho sợ, nhưng tôi lại không hề muốn buông đôi bàn tay ấm ấp này.

Giữa tôi và anh Beem, nó là sự đau đớn và là tình yêu ấm áp. Tôi cảm thấy khổ sở. Tôi muốn mở lòng, nhưng lại không dám.

"Có khi là sẽ tốt hơn nếu anh không phải khổ sở với người như em."

"Đừng nói như vậy, Lann. Anh chịu khổ sở. Bấy lâu nay anh biết là Lann sợ chuyện của ba. Nhưng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nó. Dù cho bao lâu đi chăng nữa thì anh cũng sẽ chứng minh cho Lann thấy, rằng anh và ba của Lann không hề giống nhau chút nào."

"Hức, ừ nhỉ. Ít ra ba em cũng không có chế độ mafia."

"Hừ hừ, buồn lắm đó. Lúc nãy Lann còn làm vẻ mặt sợ anh nữa."

"Anh Beem đáng sợ. Đừng nhìn em bằng ánh mắt như vậy đó. Em sợ muốn đứng tim. Lúc nãy anh suýt nữa đã giết ba em bằng ánh mắt luôn rồi."

"Em làm quá thật đó."

Tôi im lặng một lúc khi đã cảm thấy an lòng hơn. Anh Beem thật sự khác với ba, ở chỗ ba thường tạo áp lực, nhưng ở cùng anh Beem thì lại chỉ có sự an lòng.

"Xin lỗi nhé, anh Beem. Đợi thêm một chút nhé.". Tôi lầm bầm nhỏ nhẹ, không muốn đối phương nghe thấy cho lắm. Nhưng anh ấy vẫn nghe thấy.

"Không sao, Lann. Anh hiểu Lann. Anh sẽ đợi ngày mà Lann phá đi bức tường đó và bước về phía anh. Chỉ cần Lann ở bên cạnh, không bỏ đi đâu. Anh đợi được."

Cảm ơn, thật sự cảm ơn... Em yêu anh...

Anh Beem...

========== End Chap 85 ==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nadao