87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chap 87]
Bài mà Singto hát trong đây: https://youtu.be/TpG7KpTvGAU

{ = Krist = }

Đột nhiên đèn trong quán lại tắt và có tiếng nhạc vang lên. Xung quanh tôi mọi người câm nín cứ như đã bàn trước với nhau.

Chỗ mà tôi đang ngồi là bộ bàn ghế salon ở trước cái sân khấu cao tới eo. Tất cả các bàn trong khu vực này, theo như tôi nhìn thấy và ghé qua chào hỏi thì phần lớn toàn là nhóm bạn trong khoa Quản trị kinh doanh năm 4 không thôi.

Có thể gọi là không chỉ nhóm tôi ăn mừng tốt nghiệp, mà là ăn mừng hết cả khóa luôn.

Ghita thùng bắt đầu đệm lên một bài hát mà phần dạo đầu quen tai cực kỳ, nhưng được điều chỉnh sao cho đổi từ Pop sang Acoustic.

.

♪ Có biết rằng nó tốt thế nào không? ♪
♪ Và có biết rằng hạnh phúc tới mức nào không? ♪

.

Đèn trong quán đã tắt hoàn toàn tới nỗi không thể nhìn thấy cái gì trên sân khấu, làm cho lời đầu tiên của bài hát không được tôi chú ý cho lắm. Lúc người chơi ghita bắt đầy gảy thì tôi nghĩ rằng liệu có ai đó tới ăn mừng rồi được gây bất ngờ hay không.

.

♪ Có biết rằng cuộc sống lúc trước của anh đã thay đổi bao nhiêu không? ♪

.

Không đúng, chắc không phải đâu. Nhưng mà giọng nó quen tai quá mức.

.

♪ Có biết rằng trước khi gặp em, anh đã từng như thế nào không? ♪
♪ Có biết rằng việc được gặp em nó to lớn biết bao nhiêu không? ♪

.

Ánh đèn sáng lên chỉ mỗi một vị trí, chính là chỗ cái ghế cao trước sân khấu chỉ cách tôi có 2 bước chân. Ngoài giọng rất ư là quen thuộc ra, khuôn mặt của người đang ngồi ở dưới spotlight đó còn quen mắt nữa kìa.

Không ngờ rằng...

Người được gây bất ngờ...

.
.

Lại là chính tôi.

.
.

Và người đang hát trên sân khấu...

.
.

Anh Singto!!

.
.

♪ Em... Tất cả đều do em làm... để cho cuộc đời của anh đáng để ghi nhớ ♪
♪ Từ lúc được gặp em ♪
♪ Cảm ơn thiên đường vì đã cho chúng ta được gặp nhau ♪
♪ Cảm ơn những người đã làm cho anh được gặp em ♪
♪ Cảm ơn tất cả câu chuyện ♪
♪ Và cả nguyên nhân đã làm cho anh được gặp... em (người yêu dấu) ♪

.

Tôi ngồi nhìn vào mắt người hát chính trong im lặng. Cảm xúc dồn nén trong lồng ngực từ từ được giải tỏa từng chút bằng dòng nước ấm ấm chảy dài chầm chậm theo khóe mắt. Đã bao lâu không được gặp mặt nhau như vậy rồi?

Sao anh lại ở đây được?

Tại sao lại có thể hát ở đây?

Rất nhiều câu hỏi của tôi được cất đi chờ đợi và tiếp tục nghe bài hát từ người trên sân khấu lúc anh Beem gảy đàn ghita quay lại giai điệu có lời bài hát lần nữa.

.

♪ Có biết rằng nó tốt thế nào không? ♪
♪ Và có biết rằng hạnh phúc tới mức nào không? ♪
♪ Có biết rằng cuộc sống lúc trước của anh đã thay đổi bao nhiêu không? ♪
♪ Có biết rằng trước khi gặp em, anh đã từng như thế nào không? ♪
♪ Có biết rằng việc được gặp em nó to lớn biết bao nhiêu không? ♪
♪ Em... Tất cả đều do em làm... để cho cuộc đời của anh đáng để ghi nhớ ♪
♪ Từ lúc được gặp em ♪
♪ Cảm ơn thiên đường vì đã cho chúng ta được gặp nhau ♪
♪ Cảm ơn những người đã làm cho anh được gặp em ♪
♪ Cảm ơn tất cả câu chuyện ♪
♪ Và cả nguyên nhân đã làm cho anh được gặp... em (người yêu dấu) ♪

.

Anh Singto đứng dậy khỏi chiếc ghế cao, đi về phía tôi, một bên tay vẫn cầm micrô và nhảy xuống khỏi sân khấu với dáng vẻ ngầu tới mức không giống như là bác sĩ. Mái tóc undercut cùng nụ cười gian manh ở khóe miệng, những đặc điểm riêng của bản thân đó làm cho mọi hành động của đối phương càng nổi bật hơn.

Người yêu mà tôi không được gặp mặt gần cả tháng đi thẳng tới dừng lại trước mặt tôi. Chúng tôi nhìn nhau bằng ánh mắt của sự nhớ nhung.

Không chỉ có mình tôi đơn phương nhớ anh ấy.

Chỉ vậy thôi, nước mắt của tôi đã chảy xuống thêm lần nữa.

.

♪ Cảm ơn thiên đường vì đã cho chúng ta được gặp nhau ♪
♪ Cảm ơn những người đã làm cho anh được gặp em ♪
♪ Cảm ơn tất cả câu chuyện ♪
♪ Và cả nguyên nhân đã làm cho anh được gặp... em (người yêu dấu) ♪

.

Kết thúc bài hát, đèn trong quán được bật lên sáng tỏ lần nữa. Anh Singto đặt micrô trong tay xuống, quay qua nhận bó hoa hồng lớn từ anh bác sĩ Fire và quay lại về phía tôi lần nữa cùng nụ cười.

.
.

"Kết hôn với anh nhé, bé ngoan?"

.
.

Chỉ vậy thôi là tôi đã lao tới ôm lấy anh Singto thật chặt bởi sự sợ hãi, sợ rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Cơ thể ấm áp của đối phương và bàn tay nóng hổi đang dịu dàng xoa phía sau lưng, nó nhấn mạnh rằng đây là sự thật.

"Hức, huhuhuhuhuhu...". Chắc chết, thật không muốn tin rằng tôi lại khóc như con gái tới như vậy.

"Sao nào? Kết hôn với anh nhé? Sống cuộc sống cùng nhau, ở cùng nhau mãi mãi."

"Ừ... Kết hôn, kết hôn ngay ngày mai luôn.". Tôi gật đầu liên tục trong khi đang vùi vào bờ vai rộng, nói bằng giọng trộn lẫn tiếng nức nở, kiểu mà không quan tâm chỗ này có những ai, bạn bè sẽ nhìn biểu hiện điên điên khùng khùng của tôi ra sao hay là ai sẽ đem đi chọc ghẹo về sau.

Kệ mẹ nó.

"Hừ hừ, anh cũng muốn kết hôn với bé ngoan ngày mai luôn đó. Nhưng chắc chuẩn bị lễ không kịp. Cho xin thời gian cỡ 1 tháng nhé, cô dâu nóng tính.". Giọng trầm thì thầm chọc ghẹo ở bên tai làm cho tôi nóng hết cả mặt.

"Hức, bác sĩ khùng!". Tôi đấm lên ngực đối phương. Dám ghẹo hả?

Cô dâu gì chứ? Chú rể thì đúng hơn, chú rể đó.

"Đau đó, vợ yêu."

"Đừng có mà nói. Anh chơi cái trò quái gì vậy?". Bây giờ đã định thần được rồi, thế nên phải gấp rút lau đi nước mắt rồi rời ra một chút. Chỉ chút xíu vậy thôi, nhớ mà, lâu rồi không gặp. Nếu không kẹt là có người khác ở đầy trong quán thì hôn mẹ nó luôn rồi.

"Không có chơi. Sao lại nói như vậy chứ? Anh bỏ công giải quyết công việc không ngủ không nghỉ để chuẩn bị ăn mừng bé ngoan tốt nghiệp luôn đó. Nào là gây bất ngờ cầu hôn nữa. Thấy sao?"

Vậy cũng hỏi được. Mất tích thêm ngày nữa là kiếm chồng mới luôn rồi. Xí!

"Ừ, thích. Cảm ơn nhé.". Cái suy nghĩ ở trên cắt bỏ đi nhé, tôi nói giỡn, đừng có đem đi mách Abo đó, một hồi đứt đầu.

Bác sĩ gian manh mỉm cười thích thú, đẩy vai tôi ra cho tự mình đứng, nâng bó hoa khổng lồ lên trước mặt. Bó lớn lắm, làm nhớ tới sự việc ở nhà ăn hồi năm trước.

"Trăm đóa hồng thay lời cầu hôn từ anh. Dù lần đầu tiên anh mua tặng Krist là vì cố tình phá, nhưng lần này anh thật sự tặng bằng trái tim. Tha thứ cho mọi chuyện đã qua được không?". Còn đợi ai tới cắt nơ nữa à? Nhận lấy chứ sao. Không làm giá đâu. Nếu ở riêng 2 người thì đã lôi vào phòng ngủ, bỏ qua giai đoạn ba mẹ đưa vào phòng tân hôn luôn rồi.

Oops! Bị lây tính dê sòm từ Abo rồi nhỉ?

"Đây là cầu hôn bất ngờ hay là từ biệt đi tu vậy, Abo? Có xin tha thứ nữa chứ.". Tonnam lên tiếng chọc ghẹo cùng lúc dẫn đầu đoàn hò ngày cưới cùng bạn bè.

"Nhiều chuyện!". Tôi quay qua mắng nó. Mắc cỡ lắm đó, chọc cái gì?

Và rồi nó có nghe đâu. Có biết nó hết hét lên cái gì không? Giống như hôm lễ đính hôn đó.

"Hôn đi~! Hôn đi~! Hôn đi~!". Ừa, mày thấy tốt thì cứ làm.

"Cái tụi...". Vẫn chưa kịp mắng cho xong thì tôi đã bị Abo thu hút sự chú ý lần nữa.

"Hừ hừ, nhớ ghê.". Bàn tay lên nâng cằm tôi lên kéo về phía mình, giật lấy bó hoa to bằng con trâu đặt lên ghế salon. Sau đó...

Hôn.

Bác sĩ đã dâm dê thôi chưa đủ, lại còn chai mặt nữa. Trước mặt bao nhiêu người vậy mà.

Lúc đầu tôi định chống đối rồi, nhưng lại bị gạt bỏ bằng cách mím nhẹ môi dưới 2-3 cái, hút hết mọi thứ ra khỏi trí não của tôi, bao gồm cả dây thần kinh xấu hổ trên mặt nữa.

"Ưm...". Tôi hôn đáp lại bởi sự nhớ nhung. Nhớ từ tận đáy lòng. Bàn tay vô thức đưa lên giữ cổ Abo để ôm lấy thật chặt. Hôn với sự khao khát giống như đây sẽ là nụ hôn cuối cùng, sao cho một mất một còn luôn.

"Hey, hey, hey! Mày định ăn em tao tại chỗ này luôn hay sao, thằng bác sĩ? Xấu hổ với người khác chút đi.". Tự nhiên Abo biến đâu mất, tôi chỉ quờ quạng được không khí và giọng anh Beem thì vang vào tai.

Khi mở mắt ra thì mới biết rằng tại sao anh ấy lại la lối. Thân người tôi áp vào ghế salon từ hồi nào không biết nữa. Vạt áo được kéo lên hơi cao một chút, thân người thì tựa xuống nửa nằm nửa ngồi.

Chết mẹ!

Mặt nóng lên chứ sao.

Tên bác sĩ khùng này lẹ tay quá mức rồi. Gì mà tôi bị đẩy xuống tới nỗi thằng cha bác sĩ leo lên theo trên ghế salon như vậy chứ? Tỉnh táo đi, Krist. Mày phải have sự tỉnh táo.

"Thằng em nghiệp chướng! Mày đê mê gì mà tới mức này vậy?". Anh Beem vẫn mắng không ngừng. Anh ấy kéo vai Abo lên đứng bình thường rồi. Tên bác sĩ đang kéo vạt áo bị thò ra ngoài quần rồi sửa lại quần áo của mình cho chỉnh tề.

Là tôi làm hả?

"Mày cũng lẹ dữ. Sắp cởi đồ chồng mày luôn rồi kìa.". Tonnam nhích qua thì thầm giống như đọc được suy nghĩ của tôi. Nó đỏ mặt nữa.

.

"Ơ...". Tao quên mình. Mở chiêu bài suy nghĩ không thấu đáo được không? "Tao... Tao say!!!"

.

Tôi hét vang khắp cả quán. Cả khóa đều nhìn luôn mà, lí nhí biện minh thì không có được, phải tuyên bố cho mọi người biết là tao say.

"Hừ hừ". Karn.

"Cười mẹ gì, thằng sloth!". Sau khi biện minh thì phải quay qua mắng đứa bạn. Bây giờ anh Fire dịch chuyển tức thời qua ngồi với nó rồi.

"Lẳng lơ"

"Karn!!!!"

"Mày ngưng mắc cỡ rồi la lối giùm đi. Ngồi xuống được rồi. Tao xấu hổ giùm.". Lann nhích qua kéo cổ tay cho tôi ngồi xuống. Còn bản thân thì trốn qua ngồi ghế salon ở phía đối diện. Chắc là nó xấu hổ thật, không chịu ngồi gần tôi gì hết.

Không thì... là do muốn ngồi với chồng. Anh Beem nhanh chóng buông Abo ra rồi hớn hở tới ngồi cùng Lann ngay lập tức.

"Khoan đã, tụi mày biết chuyện trước rồi phải không? Hèn gì thằng Lann lại nhắc tới chuyện kết hôn.". Tôi chỉ mặt từng đứa bạn thân.

Kêu không nghi ngờ sao mà được? Tụi nó cư xử kỳ lạ từ hồi bước vào quán rồi. Nào là người đông đúc nhưng lại có được bàn gần sân khấu giống như đã đặt trước. Vị trí tôi ngồi thì vừa đúng giống như đã được sắp xếp. Tụi nó cố ý chừa chỗ này sẵn rồi.

"Kế của thằng Karn.". Lann nhúc nhích một chút khi bị bắt được rồi đùn đẩy ngay lập tức.

"Sloth, mày là bạn tao đó. Thằng nghiệp chướng!". Người tiếp theo bị mắng là nó.

"Người như mày nếu không ép cho buồn bã trước khi gặp anh Singto gây bất ngờ như vậy thì có mà mắc cỡ lấy micro quất vào đầu anh ấy tới nỗi tiệc tàn luôn. Nếu mày ủ rũ vì nhớ anh ấy nhiều thì sẽ kệ mẹ nó rồi để yên phải không?". Ô! Không hổ là đứa bạn 10 năm của tao.

"Thằng Karn nó đúng đáng sợ. Đọc được mọi suy nghĩ của mày. Ngay cả việc đâm chọt vào chuyện kết hôn và chuyện Abo không rảnh thì mày sẽ ủ rũ và chịu đi uống rượu nữa. Rốt cuộc tụi mày là bạn hay vợ chồng cũ vậy?". Tonnam.

"Khỉ! / Cha già mày!". Tôi và Karn kêu lên cùng lúc rồi mỗi đứa phục vụ 1 hạt đậu tới tận trán nó.

"Hừ hừ, thôi mà. Anh là người xin Karn nghĩ ra kế hoạch này. Trách anh thì hơn.". Abo ngồi bên cạnh từ hồi nào không biết nữa, rồi còn kéo eo tôi lại cho ngồi gần hơn.

Tôi ngẩng mặt nhìn người không có được gặp gần cả tháng. Muốn đấm cho bầm mắt luôn. Cái ánh mắt gian manh dùng để nhìn tôi đó, lâu rồi không có được thấy, khi nhìn rồi mắc cỡ muốn chết. Mắc cỡ tới nỗi phải vùi mặt vào ngực rộng và trốn tránh hết mọi thứ.

"Anh đó!"

"Bị gì vậy? Mắc cỡ với anh hả? Quen nhau lâu rồi mà.". Giọng trầm bên tai làm cho nổi hết cả da gà luôn. Tôi đã nghĩ đúng hay nghĩ sai khi mà chọn việc tị nạn bằng cách vùi vào ngực Abo vậy ta?

"Thì tại lâu rồi không có thấy mặt nhau. Mắc cỡ."

"Anh nhớ bé ngoan lắm luôn. Muốn quay về với em dữ lắm, nhưng mà phải chịu đựng. Anh muốn giải quyết công việc cho xong, để cho từ giờ có thời gian ở bên cạnh Krist nhiều một chút.". Bàn tay to xoa lên mái tóc, vuốt nó chơi chơi như chúng tôi đã từng hay làm. Thoải mái tới mức tôi thả lỏng cả người để cho Abo ôm như vậy, chỉ ngẩng mặt lên trao ánh mắt thắc mắc với người đang ôm tôi.

"Có nghĩa là sao?"

"Nhận bằng, kết hôn và rồi đi honeymoon đó. Anh gấp rút giải quyết mọi thứ cho đâu vào đó, để công việc trong khoảng thời gian này không quá nhiều, để còn có thời gian đi dự lễ nhận bằng của Krist và chuẩn bị đám cưới của chúng ta nữa. Rồi chuyện honeymoon, có đặc biệt muốn đi đâu không?"

"Lên kế hoạch gì mà tới mức đó vậy trời?"

"Krist rất quan trọng. Anh không muốn chúng ta có cảm giác xa cách. Nếu chúng ta xa cách thì nó sẽ trở thành sự quen thuộc khi anh không có ở bên cạnh. Anh sợ Krist chán anh hoặc là thấy cô đơn, thế nên quyết định rằng mỗi 3 tháng hoặc 4 tháng, chúng ta phải kiếm thời gian đi chơi cùng nhau, dành thời gian cho nhau, siêng năng tăng độ ngọt. Thấy được không?"

".........". Điều mà anh ấy trả lời không phải là không tốt. Chỉ là tôi nghẹn lời.

Nghẹn lời khi mà 2 chúng tôi suy nghĩ giống nhau đến đáng sợ. Đây có phải Synchronicity không vậy ta?
(Synchronicity = Đồng phương tương tính: Hiện tượng 2 hoặc nhiều sự kiện có vẻ không liên quan nhau, khó có thể xảy ra đồng thời nhưng lại trùng hợp xảy ra một cách có ý nghĩa)

Anh ấy sợ rằng chúng tôi sẽ quen thuộc với việc xa cách nhau tới nỗi trở thành sự chán chường giống như tôi đã nghĩ. Hay chúng tôi là sinh đôi?

*Póc*

"Ôi! Sao lại đánh em?". Tôi vuốt trán vì bị ngón tay thon búng nhẹ lên.

"Làm cái mặt kỳ cục. Có phải đang nghĩ cái gì kỳ cục không đó, nhóc ranh?". Lâu rồi không có nghe Abo gọi nhóc ranh đó.

"Không có. Chỉ nghĩ là hai chúng ta nghĩ giống hệt nhau luôn. Bản thân em... cũng sợ anh sẽ có thể sống mà không có em.". Tại sao lại cảm thấy chán nản với câu nói cuối cùng tới nỗi phải cúi gầm mặt như vậy chứ?

"Ô, ô, bé ngoan của anh. Anh làm tới mức này, sao mà có thể sống thiếu em được chứ? Đừng lo nhé. Anh biết là Krist rất cô đơn. Nhưng anh hứa rằng sẽ kiếm thời gian ở cùng nhau sao cho nhiều nhất."

"Rồi anh sẽ không mệt sao?"

"Ở cùng Krist cũng giống như anh được sạc pin. Nếu sợ anh sẽ mệt...". Khúc cuối Abo cúi mặt xuống thì thầm bên tai. "...thì 'làm' thay anh đi."

Cái từ 'làm' đó, tên bác sĩ dâm dê không có ý nói tới làm việc đâu.

"Ừm, tối nay luôn không?". Tới đi, làm nũng qua thì làm nũng lại. Tôi giơ tay lên ôm cổ người dâm dê, vùi mũi vào xoa xoa ở bên má.

"Không"

"Không làm?"

"Không dậy khỏi giường được chắc luôn, bé ngoan. Hừ hừ!". A, nghe từ giọng điệu thì chắc tôi lại sẽ ngất trên ngực nữa nhỉ?

Thiệt không nên làm nũng lại mà. Sao lại quên rằng thằng cha bác sĩ này dâm dê tới mức nào được chứ?

"Dừng việc tạo nên thế giới của riêng 2 chúng ta rồi ăn mừng với bạn bè được chưa vậy? Mày nhịn cỡ 3-4 tiếng để uống rượu với bạn bè trước không được hay sao, Sing?". Anh Fire ngồi ở bên kia của Abo kéo vai anh ấy cho rời khỏi tôi.

Ghét thằng Karn thôi chưa đủ, phải ghét thêm chồng nó nữa mới được phải không? Người ta không có được gặp nhau cả tháng đó!

"Tao không có gặp vợ cả tháng. Muốn ăn muốn mừng gì thì cứ làm đi. Cho xin tán tỉnh thêm một chút.". Ô, Abo là anh em sinh đôi với tôi đó!

"Chúng ta nhất định là anh em đã lạc mất nhau chắc luôn, Abo. Chuyện nào cũng nghĩ y chang nhau.". Tôi ngồi lại đàng hoàng rồi nâng ly lên nhấp rượu như trước. Liếc nhìn trăm đóa hoa hồng ở bên cạnh rồi không nhịn được mà nhớ tới quá khứ. Cũng thấy khá là hài khi mà hai người chúng tôi đã đi xa tới như vậy.

"Có nghĩa là em cũng muốn anh lôi về phòng rồi quất cả ngày cả đêm luôn nhỉ?"

Hử???

Tên bác sĩ dâm dê!!!!

"Ôi! Trong cái đầu của anh toàn là...!!! Thật sự cạn lời mà. Ý em là việc nói chuyện đó, nói chuyện.". Thật ra cũng có lén nghĩ tới đó, nhưng tôi thật sự tôn thờ sự dâm dê của tên bác sĩ này. Chịu thua luôn.

"Hahahah, anh giỡn thôi mà.". Abo (giả vờ) bật cười che đậy rồi quay mặt trốn đi nói chuyện với anh Fire.

Tưởng thằng này tin rằng bác sĩ nói giỡn hả? Xí!

"Rồi mày định chừng nào cưới? Lann đã nói rằng tụi tao sẽ đi du học nước ngoài rồi phải không?". Anh Beem nâng ly rượu lên nhấp môi. Tay anh ấy cứ ôm vai Lann kiểu mà không quan tâm truyền thông đại chúng. Bạn tôi nhìn bàn tay đó rồi thở dài, nhưng không có làm gì. Chắc là bắt đầu thư giãn bớt rồi. Dù sao cũng tốt nghiệp rồi, quen nhau cũng không thiệt hại gì. Nếu là trước đây 2-3 ngày, đảm bảo là Lann kéo bàn tay đó ra rồi ném đi chắc luôn.

"Vừa mới nói hồi trưa đây thôi. Anh đúng là, thằng này có còn là em trai nữa không vậy?"

"Nó đột ngột quá. Cái gì cũng chưa chắc chắn. Giấy tờ cũng chỉ mới xong. Đơn thôi việc hiệu trưởng cũng vừa mới duyệt hồi sáng đây thôi. Dù sao tao chắc chắn cũng phải đợi sau đám cưới của mày.". Cái người canh thi hồi sáng đã xé tờ giấy thi của học trò với vẻ mặt vô cảm đang nốc rượu vào miệng kiểu mà không quan tâm tới nghề nghiệp nữa.

"Rồi anh đi như vậy mà không tạm biệt cặp đôi được ship cùng mình hả?"

"Ai?"

"Thì anh Saifah đó."

"Hừ". Anh Beem mặt hơi co giật một chút rồi mỉm cười xấu xa về chuyện gì đó một mình tới nỗi cả bàn chúng tôi đều nhìn. Xảy ra chuyện gì với King mà Dark lại bật cười xấu xa tới mức này vậy ta?

Nhưng ai mà dám hỏi. Lỡ đi biết chuyện không nên biết thì cuộc đời không yên bình chắc luôn.

"Ờ, rốt cuộc mày định chừng nào kết hôn? Để tao còn may đồ.". Tonnam nó trực giác nhanh lẹ, gấp rút đổi chủ đề quay lại chuyện kết hôn tiếp.

"Tao biết được chắc? Vừa mới biết là mình sẽ được kết hôn hồi nửa tiếng trước đây thôi. Tưởng đâu không được kết hôn luôn rồi kìa."

Đây không có xỉa xói gì đâu đó. Thật sự nghĩ như vậy. Thì tại lâu rồi không có ai nhắc tới mà. Nhưng chắc lời nói của tôi đã làm cho 1 trong 2 vị bác sĩ nghe không lọt tai, thế nên chú rể tương lai mới quay ngoắt lại kiểu mà cổ muốn gãy.

"Ai nói là sẽ không kết hôn?". Giọng cộc cằn nữa chứ.

"Thì tại đâu có ai nhắc tới đâu. Cả anh, cả mẹ. Nếu như mọi khi thì mẹ phải hẹn ăn cơm rồi bàn về chuyện này trước khi em tốt nghiệp chứ."

"Anh kêu mẹ im lặng trước bởi vì định gây bất ngờ cho em. Em nghĩ nhiều tới như vậy luôn hả?". Abo nhìn bằng ánh mắt lo lắng, nhưng chỉ một chốc lại đổi thành nụ cười xấu xa.

"Muốn kết hôn với anh chứ gì?"

"Đ... Đồ bác sĩ ghẹo gan!". Cần gương không? Tự luyến gì mà tới mức đó?

"Mắc cỡ thì cứ nói là mắc cỡ, vợ yêu à. Anh muốn cưới vợ mà còn nói thẳng nữa là.". Bác sĩ dâm dê vùi mặt vào thì thầm nữa rồi kìa. Liệu có giây nào không có làm nũng không vậy trời?

"Thẳng thắn hay là chai mặt?"

"Thôi mà, bé ngoan. Chúng ta không gặp nhau cả tháng rồi đó. Nói ngọt ngọt cho anh mát lòng chút đi.". Abo làm nũng cái, tôi suýt nữa đã nuốt ngụm nước bọt. Cũng đúng, lúc trước tôi ủ rũ nhớ Abo, bây giờ anh ấy đã ở trước mặt mà còn kiếm chuyện cãi nhau làm gì chứ?

"Xin lỗi nhé, Abo. Rồi anh có được ngủ chút nào không vậy? Mặt tiều tụy lắm luôn.". Tôi xoa quầng mắt thâm và hỏi câu hỏi ngu ngốc mặc dù đã biết rõ câu trả lời rồi. Đó là cách thể hiện sự lo lắng thì đúng hơn.

"Cũng có ngủ một chút vào giờ nghỉ. Công việc bận lắm. Nhưng mà bây giờ ok rồi, anh được nghỉ 1 tuần. Em hết học kỳ rồi phải không?"

"Ừm"

"Nếu vậy thì ngày mai đi chơi với nhau nhé... Chỉ 2 người."

"Không ngủ cho đủ giấc đi. Được nghỉ tận 1 tuần, ngày mốt hẳn đi cũng được."

"Không chịu. Muốn đổi chỗ nằm ôm vợ thật sớm."

"Trong đầu anh đó!"

"Sao? Trong đầu chỉ có mình Krist là tốt rồi mà.". Ờ, cũng đúng, không cãi.

"Vậy thì ăn nhiều nhiều vào.". Tôi xiên con tôm từ đĩa gỏi lên giao hàng tới tận miệng. Abo cười hài lòng rồi cúi xuống ngoạm lấy. Một bên tay cầm ly rượu, một bên tay thì ôm lấy eo tôi. Mặt mũi sung sướng không giống như người thiếu ngủ chút nào.

"Cảm ơn nhé. Bé ngoan cũng ăn chút đi. Hồi chiều vẫn chưa có ăn cơm phải không?". Abo đặt ly xuống nhưng không buông tay khỏi eo tôi, giành lấy nĩa từ tay tôi rồi xiên một con tôm khác lên đút.

Tôi mỉm cười rồi há miệng ngoạm tôm ngay.

Cuộc đời đẹp ơi là đẹp khi có Abo ở bên cạnh. Không có được ăn ngon miệng cả tháng rồi.

"Em biết không? Anh không có ăn ngon miệng cả tháng rồi. Nhớ trứng chiên lá quế do em nấu ghê."

Tôi trợn to mắt lần thứ 3. Chắc chết, đây rõ ràng là Synchronicity mà.

========== End Chap 87 ==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nadao