Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm nay hắn nhất định phải đợi nàng trở lại, muốn tận mặt hỏi nàng thử xem nàng rốt cuộc đang bận rộn chuyện gì? Mặc dù rất ghét khi thấy mình giống như một thằng bé trai chờ đợi thân nhân về nhà, nhưng hắn không quản được nhiều như vậy, hắn không cách nào khống chế mình được, tất cả những chuyện này đều bởi vì Song Hỷ. Lần đầu tiên, hắn thừa nhận mình đích xác là thích nữ nhân kia, nhưng hắn không biết làm thế nào là đi yêu một người. Mặc dù, tổn thương mà hắn phải chịu không nhiều như những huynh đệ khác, coi như là hắn may mắn bởi đã, gặp được nghĩa phụ có lòng tốt, hơn nữa người lại toàn tâm toàn ý đào tạo cho hắn, mến yêu hắn. Nhưng vậy mà hắn cũng đã từng trải qua lại sợ hãi lẫn bị thương tổn, cho nên đối với tình yêu thương mà nghĩa phụ mang đến, hắn luôn bị động tiếp nhận, nhưng không biết phải biểu hiện ra như thế nào. Mãi cho đến khi nghĩa phụ ngoài ý muốn tử vong, hắn vẫn chưa thể tự thổ lộ với nghĩa phụ tấm lòng yêu mến cảm kích từ nội tâm của hắn. Điểm này là hắn giấu sâu tận đáy lòng, là điều mà hắn càng thêm tiếc nuối hơn, so với huyết thống không sạch sẽ trong thân thể hắn. Hắn rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, cho đến khi Song Hỷ xuất hiện, hắn mới phát hiện trong nội tâm mình vẫn còn tràn đầy khát vọng. Khi thấy nụ cười của nàng, nghe được thanh âm của nàng, sẽ làm cho những bất an, lo lắng bên ngoài của hắn bình tĩnh lại. Dĩ nhiên còn có đôi môi khả ái khéo léo kia của nàng, cùng với nụ cười cong cong duyên dáng, đo đỏ mềm mềm làm người ta muốn tận tình thưởng thức, nhớ lại cảm giác tuyệt vời khi hắn hôn nàng, lập tức giống như có một luồng điện đang lẻn vào khắp thân thể của hắn. Đối với nàng dục vọng mãnh liệt của hắn luôn làm cho hắn ứng phó không kịp. Hắn vốn là cho là đây chẳng qua là dục vọng đơn thuần, tìm một nữ nhân tới phát tiết một cái là được rồi, nhưng hắn lại phát hiện mình chỉ muốn có mình nàng. Chỉ là mấy lần trộm hương nay đã không thể thỏa mãn không được hắn, hắn không khỏi nghĩ đến bờ ngực sữa non mịn bị thức tỉnh trong lòng bàn tay của hắn, điểm nhỏ màu hồng căng lên đứng thẳng, chờ đợi hắn thương yêu.... Nữ nhân đáng chết, tại sao vẫn chưa trở lại, rốt cuộc đã đi nơi nào? Tối hôm nay hắn nhất định phải hấp dẫn nàng, để cho nàng nằm ở trên chiếc giường vừa lớn vừa mềm của mình, phụng bồi mình tới trời sáng. Nếu như nàng mở miệng nói muốn hắn chịu trách nhiệm, hắn có lẽ sẽ suy tính. Vừa lúc đó, người mà hắn chờ đợi rốt cục đã trở lại. Hắn không che giấu được nội tâm mừng rỡ chuẩn bị nghênh đón, lại phát hiện người trở về không phải là chỉ có một mình Song Hỷ mà, bên cạnh còn đi theo một người, lập tức hắn cảm giác như được mình tựa như là đang từ bầu trời cao bị hung hăng ném vào trong Địa ngục. Hắn nhanh chóng đem thân thể mình ẩn vào trong bóng tối, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người lưu luyến không rời ở trước cửa. Một loại cảm giác bị phản bội tràn đầy trong lòng của hắn, làm cho hắn muốn giết người. "Ông chủ, cám ơn ông, đã trễ thế này còn đưa ta trở về." "Không nên khách khí, mới vừa rồi đã làm cho cô nương sợ hãi. Nghịch tử của ta cũng thật là, hắn đi ra ngoài thì xem giống như là vứt bỏ, hắn quay về trở lại xem như là mừng rỡ nhặt được. Ta cũng đã mấy năm nay không gặp nó. Nó bảo là muốn đi ra ngoài học cái kỹ thuật gì đó, không muốn kinh doanh cùng ta trong quán rượu nhỏ như thế, không nghĩ rằng khi vừa mới trở về hắn đã không lễ phép với cô nương rồi. Thật là mất thể diện." "Ông chủ, ông không nên nói như vậy, có lẽ huynh ấy ở bên ngoài đã gặp phải chuyện không vui gì đó, mới có thể uống quá nhiều rượu như thế. Ta sẽ không để ý, hơn nữa ta cũng không có sao! Ông chủ, không phải ông cũng lo cho ta mà bị thương sao?" Ông chủ quán rượu nhìn tay phải bị thương của mình, bất đắc dĩ cười cười, "Không có chuyện gì. Đúng rồi, hôm nay là ngày lãnh lương, bị thằng nghịch tử đó nháo loạn cả buổi, quên đưa cho cô nương." "Ác!" Tới kỳ lãnh lương rồi, nhưng một tháng mới đây đã qua? Thời gian qua thật mau. Ông chủ quán rượu lấy ra một tiểu hồng bao, sau đó đưa cho nàng, "Ta dùng bao tiền lì xì để đưa cô nương để trông vui mắt. Nếu như cô nương biểu hiện thật tốt, ta sẽ giúp cô nương tăng lương." "Cám ơn ông chủ." "Mau vào đi thôi! Ta nghe nói là nàng cô nương trộm lén đi ra ngoài để làm thêm việc. Chủ nhân của Mai vương phủ, cũng rất giàu có nha! Tại sao nàng còn thiếu tiền?" "Bởi vì ta nợ hắn......" Song Hỷ đem tất cả mọi chuyện nói với ông ấy ,, nếu không thì trận ủy khuất này không có ai có thể lắng nghe, thật sự rất thống khổ. Bất quá nàng chưa nói với ông chủ quán rượu nàng là con gái của Huyện thái gia, nếu không sẽ hại phụ thân mất thể diện. "Thì ra là như vậy. Đúng rồi, nếu như cô nương muốn giải quyết vấn đề này, có thể đến chỗ này tìm người này." Ông chủ quán rượu lấy từ trong ngực ra một thẻ bài nho nhỏ, phía trên viết "Túy ông lâu" , còn có địa chỉ cùng thời gian kinh doanh. "Oa! Rất cám ơn ông! Nơi này là chỗ yên hoa phải không?" "Không phải, đây là nơi đặc biệt kinh doanh rượu, bên trong có ba vị tửu quốc danh hoa. Chẳng qua, gần đây Nhị cô nương vừa mới mất tích, hiện tại do Đại cô nương trở lại chủ trì. Cô nương có thể đến đó, xin nàng ấy giúp một tay, nhưng nàng ấy sẽ ra điều kiện với cô nương, cô nương có muốn đồng ý hay không cũng được, không miễn cưỡng." "Vâng, ta biết." "Vậy ta đi về trước, cô nương cũng nhanh vào nhà đi!" "Ừ!" Song Hỷ vui vẻ phất tay tạm biệt ông chủ quán rượu, sau đó nhìn tấm thẻ bài trong tay, đem cất giữ cẩn thận, chuẩn bị tìm thời gian đi bái phỏng vị Đại cô nương kia. Đúng rồi, còn có bao tiền lì xì đây! Thật là quá tuyệt vời. Song Hỷ vừa đi, vừa mở ra bao tiền lì xì ra, xem thử tiền lương được bao nhiêu, không cẩn thận, liền đụng vào một lồng ngực bộ cường tráng bền chắc. "A!" Tiền của nàng lập tức văng tung tóe tán lạc đầy đất. "Là ngươi!" Đập vào trong mắt chính là gương mặt không hề có chút cảm xúc gì của Mai Đan Thanh. Song Hỷ vội vàng ngồi xổm người xuống muốn nhặt tiền, lại bị hắn nắm lấy cổ tay, thô bạo kéo về hướng hắn, không để cho nàng đưa tay đi nhặt. "Không cho phép nhặt." "Tại sao?" "Ta nói không cho phép nhặt là không cho phép." "Những đồng tiền kia là ta muốn trả lại cho ngươi, cũng coi như là tiền của ngươi, ngươi không phải là muốn tiền sao? Ta trả lại cho ngươi sớm một chút, ngươi không phải là sẽ rất vui vẻ sao?" "Ta thay đổi chủ ý, ta không muốn nàng trả tiền lại." "A?" Nàng sửng sốt một chút, sau đó lộ ra nụ cười vui vẻ hỏi: "Ngươi đã đồng ý tha thứ cho ta sao? Không hề tức giận nữa chuyện ta hại ngươi thiếu chút nữa chết sao? Ngươi thật là một......" "Ta muốn nàng dùng thân thể để bồi thường ta, theo ta mười lần, giữa chúng ta sẽ xóa sạch mọi ân oán." Vốn muốn nói hắn là một người tốt, vừa nghe đến những lời này, Song Hỷ lập tức đổi lời nói: "Ngươi thối tha!" Hắn đột nhiên nắm lấy cằm của nàng, ép nàng đối mặt với hắn, "Phải không? Vậy ta sẽ để cho nàng ghét ta hơn, nếu như lần này nàng còn có gan cự tuyệt, ta sẽ để cho cha nàng tự mình đến cầu xin ta." "Ngươi...... Ngươi...... Ngươi......" Nàng giận đến mức không biết phải làm như thế nào. Tay nắm lấy cằm nàng, không hề buông lỏng, ngược lại càng bóp càng chặt hơn, làm cho nàng đau đớn, ánh mắt thâm thúy âm lãnh tuần tra quét qua quét lại ở trên khuôon mặt tái nhợt của nàng, "Tại sao phải kinh ngạc như vậy?" "Ta lại tưởng cho rằng ngươi là một người tốt." "Hừ!" Khuôn mặt xinh đẹp của hắn bất chợt ánh lên vẻ giễu cợt, "Điều này chứng tỏ rằng nàng hoàn toàn không hề biết chút gì về ta. Bất quá ta cũng không cần nàng hiểu ta, ta chỉ muốn thân thể của nàng dâng cho ta là được rồi." "Ngươi, tên dâm tặc này, muốn nữ nhân sao không đi kỹ viện tìm, sao lại chà đạp những cô nương đàng hoàng như vậy...... A! Thật là đau quá!" Cằm của nàng sắp bị hắn bóp nát tới nơi, đau đến mức nàng thiếu chút nữa cho là hắn thực sự muốn bóp chết nàng. "Nàng không biết chà đạp phụ nữ đàng hoàng rất có nhiều kích thích sao? Hơn nữa ta là nam nhân a! Thứ không có được càng muốn chiếm cho bằng được. Tất cả mọi chuyện đều phải trách nàng, ngoan ngoãn nghe lời của ta sẽ không có chuyện gì, lại hết lần này tới lần khác không muốn vâng lời ngược ý ta." Nửa đêm canh ba đi ra ngoài hẹn hò với tình lang, còn nhận tiền mà tình lang gửi tặng, chứ không nguyện ý tiếp nhận tình yêu thương của hắn, làm cho hắn rất tức giận. Không thể cho phép nàng càn rỡ nữa, thứ hắn muốn lấy có được liền nhất định phải lấy được. "Đi tắm cho sạch sẽ thơm mát đi, ta ở trong phòng chờ nàng." Hắn lãnh khốc vô tình ra lệnh. "Ta --" Không muốn, hai chữ này vẫn không kịp nói ra khỏi miệng, liền bị hắn tàn nhẫn cắt đứt. "Đừng nghĩ chạy trốn, nếu không ta sẽ để cho nàng thấy cái gì gọi là con của ác quỷ!" "Tiền của ta......" Không để ý tới nàng giãy giụa, hắn dùng lực lôi kéo tay của nàng, sải bước về hướng bên trong nhà. Dọc theo đường đi, tình huống hai người lôi kéo nhau đưa tới một trận xôn xao. Mọi người nhìn thấy chủ tử nổi điên lôi lôi kéo kéo Song Hỷ, tất cả đều bị dọa không dám lên tiếng. "Tứ Nương!" Mai Đan Thanh rống to. "Có." Tứ Nương vội vội vàng vàng chạy đến, thấy một màn trước mắt này, cũng bị hù chết. "Vương gia, người đừng như vậy, dù coi như Song Hỷ phạm vào lỗi gì, người đại nhân có đại lượng, không nên cùng nàng so đo." "Đem nàng tắm rửa sạch sẽ, đưa đến phòng ta." Hắn hiện tại tuyệt đối không giống như đại nhân, ngược lại giống như là một tiểu hài tử đang giận dỗi. "Mai Đan Thanh, ngươi không thể, ngươi làm như vậy là muốn ép ta chết." Song Hỷ xấu hổ và giận dữ giãy dụa, không cách nào coi thường ánh mắt đồng tình hoặc là mập mờ của những người khác. Ghê tởm! Còn mạnh miệng bảo nàng phải tắm rửa sạch sẽ, là như thế nào? Ngại nàng bẩn a? Nàng có cảm giác bị làm nhục, trong lòng càng thêm hận hắn. "Nàng muốn chết sao?" Vẻ mặt lạnh lùng trào phúng càng làm cho hắn thêm tàn nhẫn vô tình. Hắn không thể nào để cho nàng chết, hơn nữa hắn còn nắm được nhược điểm của nàng trên tay. "Đừng quên sống chết của cha nàng cùng cả nhà nàng đều do nàng nắm giữ." Nói xong, hắn liền đem Song Hỷ đẩy tới trước mặt Tứ Nương. May mà Tứ Nương kịp thời ôm lấy Song Hỷ, nếu không Song Hỷ nhất định sẽ ngã úp xuống đất. Thấy Mai Đan Thanh tức giận rời đi, Tứ Nương nhìn sắc mặt tái nhợt, nhìn mắt rưng rưng muốn khóc của Song Hỷ, "Song Hỷ, con rốt cuộc đã làm gì, để cho Vương gia tức giận như vậy?" Hắn rất tức giận, khác rất xa so cùng với vẻ cáu kỉnh thường ngày khi không có linh cảm, khác nhau rất xa. Song Hỷ cúi đầu không nói gì, sau đó mới nhẹ nhàng nhìn về phía Tứ Nương nói: "Tứ Nương, nếu hắn muốn ta, vậy thì thuận ý của hắn đi! Ta không chọc nổi hắn." "Không được, hắn muốn cái gì cũng có thể, nhưng trong sạch là thứ quý giá nhất của một cô nương, nếu như con mất cái đó, ai còn muốn kết hôn với con chứ? Hạnh phúc nửa đời sau của con phải làm sao?" Tứ Nương cho dù có thương yêu Mai Đan Thanh thế nào đi chăng nữa, cũng không chấp thuận hắn vô pháp vô thiên như vậy. Hơn nữa, thích một người, muốn một người, không phải là dùng sức mạnh để đoạt lấy, ép nàng đi vào khuôn khổ, như vậy sẽ chỉ làm mình cùng đối phương bị tổn thương nhiều hơn mà thôi. Làm sao bà có thể đứng đó nhìn Vương gia phạm một sai lầm nghiêm trọng lớn còn mà không ngăn cản? Tứ Nương không làm được. "Con không cần đi, Tứ Nương sẽ thay con đi cầu xin ngài ấy." Mặt Song Hỷ bình tĩnh, giọng nói lại lạnh như băng: "Không, Tứ Nương, giúp con ăn mặc xinh đẹp một chút! Con sẽ không hướng hắn xin tha nữa." "Nhưng......" "Tứ Nương, không quan trọng." "Được rồi!" Tứ Nương cũng chỉ đành thuận theo ý của nàng trước. Chỉ hy vọng đến lúc đó Vương gia không nên quá tàn nhẫn với Song Hỷ mới tốt. Nên ôm tâm tình như thế nào để đối mặt hắn đây? Trước khi Song Hỷ vào phòng, lòng vẫn còn ở bàng hoàng bất an. Chẳng lẽ nàng thật sự muốn trở thành nữ nhân của hắn sao? Tại sao nàng vốn nên có tâm tình tức giận vào lúc này, giờ phút này lại không hề có cảm giác đó chứ? Tim nàng thế nhưng lại đập loạn nhịp, lại có loại cảm giác mong đợi? Đột nhiên, cửa phòng bị dùng sức mở ra, trước khi nàng kịp phản ứng đã bị người bên trong lôi vào. "A!" Kèm theo một tiếng thét chói tai, cả người nàng thiếu chút nữa ngã nằm trên mặt đất. Nàng nghĩ thầm: mặt nhất định sẽ chạm đất trước, có lẽ nàng có thể lấy cớ đó để trốn tránh tối hôm nay...... Một vòng tay rộng lớn vững vàng ôm lấy nàng, để cho nàng tránh khỏi xui xẻo ngã xuống đất. Nàng cũng biết mình không có may mắn như vậy. "Cẩn thận một chút, ta không hy vọng đêm đầu tiên của chúng ta lại làm nàng chảy máu đâu." Nói vừa xong, hắn lại giống như là phát hiện được chuyện gì buồn cười lắm lắm, hắn bèn cúi đầu nở nụ cười. Nụ cười của hắn làm lòng của nàng khẽ chấn động, nàng chỉ có thể mở lớn hai mắt, bất lực nhìn hắn. Cười cái gì? Nàng thật muốn lớn tiếng hỏi hắn. "Tối hôm nay nàng không chảy máu cũng không được." Khóe miệng của hắn nở nụ cười tàn nhẫn. "Ngươi thật là tên đại bại hoại." Nàng nói là lời thật lòng, chứ cũng không phải là loại ngôn ngữ liếc mắt đưa tình. Tròng mắt đen của hắn chợt lóe, đó là một tia sáng lạ giấu diếm không muốn ai biết, không cách nào suy đoán, nhưng cho dù có bất kỳ ý định gì thoáng qua , cũng rất nhanh bị hắn che giấu lại. "Phải không? Thì ra là hình tượng của ta ở trong cảm nhận nàng là như vậy a!" Hắn chậm rãi nói, "Bất quá, bất kể nàng hận ta như thế nào chăng nữa, tối hôm nay ta là tuyệt đối sẽ không thả nàng." Nàng cũng tuyệt đối sẽ không cầu xin tha thứ. Hai người cũng không ai chịu nhận thua, một người khát vọng có thể chinh phục đối phương, một người cố gắng không bị đối phương chinh phục, giằng co lẫn nhau, ai cũng không chịu để thua. "Tại sao?" Nàng lẳng lặng hỏi. Hắn không trả lời, nhưng hắn biết nàng muốn hỏi là cái gì. "Tại sao không muốn thả ta?" "Bởi vì nàng là tân nương đã bị ác ma chọn trúng." "Ác ma?!" Sắc mặt nàng trắng xanh, không hiểu hắn nói là có ý gì? Khi nàng vẫn còn chưa kịp hiểu, đã thấy hắn chậm rãi buông nàng ra, sau đó lui về phía sau mấy bước, hắn đưa tay kéo đai lưng ra, xoay người kéo áo xuống. Sau lưng của hắn đột nhiên xuất hiện một mặt quỷ trông rất sống động . Song Hỷ lập tức bị dọa cho sợ đến sắc mặt tái nhợt, phát ra tiếng thét chói tai, lui về phía sau, cho đến khi đụng phải mép giường, không cẩn thận nên đã bị ngã bật về phía sau. Tại sao có thể có tiếng thét chói tai là từ đâu ra? Lúc Song Hỷ cảm thấy rất nghi ngờ, liền nhìn thấy sắc mặt hắn xanh mét, lúc này mới phát hiện đến tiếng thét là từ mình trong miệng mình phát ra, nàng vội vàng che miệng lại, nhưng tổn thương đã tạo thành. "Không...... Không muốn......" Nàng muốn chạy trốn, nhưng hắn lại không muốn cho nàng đạt như ý nguyện. Hắn bắt lấy nàng, dùng sức rất mạnh mẽ. Ban đầu sao nàng có thể cho là hắn cùng bề ngoài của hắn mảnh mai yếu đuối giống nhau chứ, thật ra toàn thân cao thấp của cơ thể hắn tràn đầy sức mạnh lực lưỡng của nam nhân, nhất là bây giờ, lúc hắn đang tức giận như thế này. "Nàng cũng sẽ sợ sao? Ta còn tưởng rằng nàng rất dũng cảm, luôn luôn thích khiêu chiến tính nhẫn nại của ta." Song Hỷ không có cách nào mở miệng ra được, nàng đột nhiên cảm thấy nam nhân ở đứng trước mặt cùng với gương mặt ác quỷ ở sau lưng của hắn hòa thành một, làm cho nàng lo sợ bất an. "Nàng nói nàng sợ sao? Nàng sợ sao?" Nàng bị hắn nắm chặt bả vai, dùng sức lắc lắc. Nàng bị lay động đến mức choáng váng, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ được, cũng theo bản năng nói ra khỏi miệng, "Ta sợ." Mai Đan Thanh giống như đã bị giẫm phải vết thương, không cách nào khống chế cơn cuồng nộ đang dâng trào. "Thì ra là đây mới là bộ mặt thật của nàng. May mắn ta đã phát hiện ra sớm, nếu không sau này đầu óc ta bị mê hoặc, thật lòng muốn cưới nàng, đến lúc đó có phải mỗi buổi tối đều sẽ thấy một nữ nhân bị hù dọa đến phát điên nằm ở bên cạnh ta khóc thút thít hay không?" Song Hỷ cảm thấy rất kinh hoảng, chưa từng thấy dáng vẻ dữ tợn cùng hung ác của hắn như thế bao giờ. Nàng không biết phải nói gì, chỉ có thể không ngừng lắc đầu, "Ngươi không nên như vậy, ngươi sẽ dọa ta sợ lắm." "Tốt nhất ta cùng nàng nói cho rõ ràng tốt hơn. Thật ra thì ta không phải là người, ta là con của ác quỷ, máu chảy trong cơ thể ta bị nguyền rủa. Từ lúc ta vừa sinh ra liền đại biểu cho bất hạnh, tất cả mọi người sợ ta, ghét ta, muốn giết chết ta. Nhưng mọi người muốn đối đãi ta như thế nào, ta đều không quan tâm, duy chỉ có nàng, ta không cho phép, nàng nghe chưa?" Hắn phát ra tức giận điên cuồng hét lên, giống như nỗi uất ức trong tim nhiều năm qua bị đè nén nay phát tiết ra ngoài, mà người khơi dẫn phát mào ra trận núi lửa này lại chính là người mà hắn quan tâm nhất. Thấy ánh mắt của nàng sợ hãi, thân thể phát run, còn có nước mắt khóc thút thít của nàng, càng làm hắn giống như là một con cọp bị chọc giận, gặp người liền cắn. "Sao ngươi lại không phải là người chứ? Ngươi rõ ràng là người cơ mà." "Không, cha của ta là ác quỷ, sau khi ông ta đã bắt đi nữ nhân mà ông ta thích, để cho nàng sinh cho ông ta bốn đứa bé nửa người nửa quỷ. Hiện tại ta cũng muốn bắt chước ông ta, nhìn trúng nữ nhân ta thích, muốn nàng giúp ta sinh hạ đời sau của ta." "Ngươi tỉnh táo một chút......" Song Hỷ muốn giải thích, nhưng hắn lại không muốn nghe. "Không cần phải gọi kêu ta tỉnh táo nữa, nàng nói gì ta cũng sẽ không tin, ánh mắt của nàng đã hoàn toàn biểu đạt hết thảy, nàng sợ ta." "Ta sợ ngươi......" "Thì sao nào? Nàng cho là ta sẽ quan tâm sao?" Hắn giống như là một dã thú bị thương, la hét với nàng, "Không sao, nếu chuyện mà ta sợ nhất đã xảy ra, mà nàng cũng làm cho ta thất vọng rồi, ta cũng không cần băn khoăn nhiều như vậy, nhẫn nại nhiều như vậy nữa." Hắn dùng lực nắm lấy đôi vai mảnh khảnh của nàng, ép lưng của nàng tựa xuống ván giường cứng nhắc, ánh mắt tối tăm mang theo uất hận. "Cái gì? A...... Không......" Nàng muốn quay đầu đi chỗ khác, lại bị hắn vươn tay chế trụ cằm thật chặt, không để cho nàng có cơ hội né tránh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro