Quyển 4-b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 97: linh hồn công kích

Trong phòng dưỡng bệnh vô cùng xa hoa của Liên gia, ánh nến hồng ấm áp thắp sáng khắp mọi nơi. Một ngọn gió mát của mùa thu nhẹ nhàng thổi tới, khiến cho ngọn lửa bập bùng như đang nhảy múa.

Trên giường lớn mềm mại bằng bông, một cô gái với mái tóc đen dài, làn da trắng mịn có chút tái nhợt đang nằm.

Nàng có ngũ quan tinh xảo, thoạt nhìn nhu nhược khiến người ta muốn yêu thương bảo vệ. Hơn nữa biểu cảm như sắp khóc tới nơi của nàng lại càng làm tăng thêm vẻ động lòng người.

Bất quá cái vẻ ngoài ấy chẳng là gì trong mắt một tiểu oa nữ đang ngồi lắc chân trước đầu giường cả!

Tiểu oa nữ này khác hoàn toàn với vẻ nhu nhược của nữ tử kia! Đó là một vẻ đẹp thuần khiết như hài đồng, nhưng bên trong lại ẩn chứa vẻ tinh nghịch đáng yêu, thậm chí thông minh cơ trí không phù hợp với lứa tuổi.

Hài nữ này chỉ cần nhìn qua đã khiến người ta điên đảo, chỉ muốn dừng lại lâu hơn để ngắm nàng thêm một chút.

Từ đôi mắt cho tới cái miệng anh đào nhỏ nhắn, làn da bạch ngọc cho tới mái tóc nâu mềm rủ xuống như thác nước.

Từng chi tiết trên thân người nàng đều muốn hoàn mĩ tới cực điểm!

May mắn hài tử này mới chỉ có 11 tuổi... Nếu đợi nàng ta lớn lên sẽ là như thế nào oanh động đây?

"Dựa theo ước định ngươi phải nghe theo ta sai khiến a! Ta hoàn toàn có thể biến ngươi thành nô tỳ đi theo bên người, bất quá vì thân phận có chút khó xử, may thay ngươi là biểu tỉ của ta nên lần này coi như tránh được một kiếp đi!

Bất quá Mộ Dung Vân, ta không thích để chiến thắng của ta không đạt được chút lợi ích nào a!

Hiện tại sẽ là ta hỏi ngươi trả lời! Đừng để ta biết ngươi có nửa điểm giả dối, tới lúc đó ngươi có muốn nói cũng không thể nữa đâu!"

Giọng nói non nớt nhưng lạnh lùng tới cực điểm không hiểu sao khiến cho Mộ Dung Vân run lên. Nàng ta thực không ngờ hài tử thoạt nhìn dễ thương khả ái như vậy mà nội tâm lại đáng sợ tới mức này.

"Ngươi muốn hỏi gì?"

Có để mình trấn định, Mộ Dung Vân đánh ánh mắt ra phía cửa sổ bên ngoài nhìn ánh trăng. Bất quá đối với linh hồn cảm giác lực mạnh mẽ của nàng ta, Mộ Dung Vân thuỷ chung vẫn cảm nhận được Y Y phía kia tựa như quả bom nổ chậm kề kề bên cạnh.

"Cực kì đơn giản thôi! Linh hồn công kích! Cho ta biết toàn bộ về nó là xong."

"Chỉ như vậy? Ngươi ngay từ đầu đặt nên điều kiện, nhốt ta ở trong này chỉ vì muốn biết thứ này?"

Mộ Dung Vân gần như không dám tin vào tai mình nữa. Luyện dược sư linh hồn công kích cũng không tính là thông tin mật gì, vậy mà tiểu ác ma này chỉ vì muốn hỏi mà đem Mộ Dung Vân ép tới mức độ này...

Mộ Dung Vân bị nhốt trong cái phòng dưỡng thương của Liên gia từ ngày đó tới giờ là đã hơn 7 ngày rồi a.

Nàng ta còn tưởng Y Y sẽ ép mình làm thứ gì đó kinh khủng lắm kia!

"Vậy hiện ngươi cho ta biết hay để ta phế đi tu vi của ngươi đây?"

Y Y cũng chẳng muốn nói nhiều, nhất quyết không dây dưa trên cái vấn đề đáng xấu hổ này nữa.

Nàng là luyện đan sư duy nhất trên cái đại lục này không có lão sư, toàn bộ kiến thức của Y Y đều là từ trong sách mà ra nên đôi khi có một số vấn đề ngoài lề không biết là chuyện bình thường.

Việc phải tốn công tốn sức làm tới tận bước này cũng chỉ vì Y Y thật ra không quen bất cứ một luyện dược sư nào cả.

Hỏi không được thì chỉ còn cách tra khảo, mà Mộ Dung Vân này lại vừa hay là đối tượng tuyệt vời để Y Y khi dễ.

Linh hồn công kích trong Thiên cổ đan y hoàn toàn không có nhắc tới. Dù sao nó cũng chỉ là một cuốn sách mà thôi, hiển nhiên không có thể linh động như một lão sư được.

"Luyện dược sư bọn ta là chức nghiệp được coi trọng nhất trong tất cả các loại nghề nghiệp... Thậm chí một số luyện dược sư linh hoàn cấp còn xếp trên ma pháp sư các ngươi!

Không chỉ vì luyện dược thuộc có thể cứu mạng kẻ khác, mọi người còn vô cùng kiêng kị bọn ta vởi vì linh hồn lực bẩm sinh đã cực kì mạnh mẽ nữa!

Linh hồn của bọn ta có thể cảm ứng được xung quanh động tĩnh, tựa như khi chiến đấu với ngươi lúc trước ta đã dùng linh lực nhạy bén mà bắt được tốc độ của ngươi vậy.

Luyện dược sư cũng không dừng lại ở đó, bọn ta có thể sử dụng hoả hồn trong lò đan để nung chảy dược liệu ngưng kết thành đan.

Linh hồn công kích cũng tựa như một loại hoả hồn, bất quá nó không hoá thực chất!

Hoả hồn loại này sẽ thông qua đôi mắt đỏ rực như máu của bọn ta mà đánh sâu vào ý thức của đối phương, nung cháy tâm thức của bọn hắn.

Kẻ nào sở hữu một linh hồn lực yếu ớt hẳn phải chết không nghi ngờ, nếu nhẹ thì cũng ảnh hưởng tới tâm thức, suốt đời sau thành kẻ ngớ ngẩn!"

Mộ Dung Vân không dám dối trá nửa lời kể toàn bộ sự thật cho Y Y. Dù sao đây cũng không phải bí mật kinh thiên động địa gì, khi đi tới luyện dược sư công hội hỏi qua cũng sẽ biết được kha khá thông tin.

Nếu hiện tại Mộ Dung Vân nói dối khả năng ngày sau Y Y phát hiện ra lại tìm nàng tính sổ thì quả thực là phiền toái lớn!

"Vậy con mắt đỏ ngày đó ngươi dùng đối với ta chính là linh hồn công kích?"

Nhớ lúc trước còn ở tại Thiên Huyền bí địa Mộ Dung Vân đã thi triển một chiêu này lên người Y Y, bất quá vì linh hồn lực xa xa không bằng nàng nên mới không có hiệu quả mà thôi!

Khi đó nhìn sắc mặt những kẻ xung quanh tựa hồ vô cùng kiêng kị chiêu này cuả nàng ta đồng thời còn ôm bộ mặt vui sướng khi người gặp hoạ mà nhìn Y Y nữa!

"Vậy ngươi sử dụng linh hồn công kích như thế nào?"

"Ngươi phải là một luyện dược sư đạt tới linh lộ cấp trước đã mới có thể tạo ra hoả hồn đủ mạnh đánh vào tiềm thức của con người!"

Mộ Dung Vân giọng nói có chút trào phúng nhìn về phía Y Y nói.

Mặc dù nàng ta sợ thực lực kinh khủng của Y Y, nhưng về luyện dược thuật thì Mộ Dung Vân vẫn vô cùng tự tin vào bản thân mình, luôn không ngừng lấy đó làm vốn để kiêu ngạo.

Nhận thấy chút kinh thường trong giọng nói của Mộ Dung Vân, sắc mặt Y Y lập tức trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.

Không biết vô tình hay cố ý, không khí xung quanh cũng vì Y Y mà giảm đi vài độ, nhắc cho Mộ Dung Vân nhớ tới tình cảnh của bản thân lúc này.

Tựa như một bác học rơi vào tay xã hội đen vậy!

Mặc cho ngươi có giỏi tới cái trình độ nào, kẻ có súng trong tay, chơi đùa mạng sống cuả ngươi luôn là người nắm quyền ra lệnh.

Hiện tại Mộ Dung Vân tuỳ thời có thể bị Y Y biến thành phế vật, thậm chí còn trở thành kẻ ngu ngốc suốt đời! Nàng ta tới bước này mà vẫn còn không biết điều, đi tỏ thái độ với kẻ nắm mạng sống của mình trong tay thì thật sự không bị điên thì não bộ cũng là có vấn đề.

Nhắc lại cho Mộ Dung Vân biết vị trí của mình, khiến cho nàng ta lại run như cày sấy Y Y mới mở miệng nói.

"Đừng để ta phải nhắc lại lần nữa!"

Hiếm khi Y Y biểu lộ hoàn toàn vẻ mặt ác ma ẩn dấu sâu phía bên trong mình như lúc này. Phải nói Mộ Dung Vân lần này thực sự 'may mắn' a!

"Ngươi cũng biết lão sư của ta là Thủ Đức Chính đại nhân chứ?"

"Ân đã biết!"

"Hoả hồn của ngài ấy có thể nói là bá vương trong linh lộ sư cấp bậc, vì lực lượng linh hồn lực mạnh mẽ mà ngài ấy có thể chế tạo thêm một loại kĩ năng thiêu đốt tâm thức khiến người ta lâm vào đau đớn đến tột cùng nhưng chung quy không thể chết nổi. Ngươi nếu thả ta trở về Mộ Dung gia tộc, ta sẽ giao thứ này cho ngươi!"

Mộ Dung Vân vô cùng cẩn thận trong lời nói, chỉ sợ bản thân mình lỡ lời nói sai chỗ nào sẽ khiến Y Y đổi ý mà phế đi tu vi bấy lâu

"Ngươi không có quyền đặt điều kiện!"

Y Y nhàn nhạt trả lời, bàn tay nhỏ bé hướng tới đôi khuyên tai trữ vật của Mộ Dung Vân lấy xuống.

.

.

.

CHƯƠNG 98: kế hoạch của Mộ Dung gia.

Trong lúc đó tại Mộ Dung gia tộc

Rầm

"Chuyện này rốt cuộc là sao? Mộ Dung Tình, ngươi thử nói xem!"

Gia chủ của Mộ Dung gia- Mộ Dung Kính trước cuộc họp khẩn của gia tộc vô cùng tức giận đánh vỡ cái bàn phía dưới, đưa đôi mắt vô cùng đáng sợ nhìn chằm chằm Mộ Dung Tình.

"Gia chủ bớt giận, chuyện này cũng do Mộ Dung Vân làm việc thiếu cẩn trọng, kinh thường sức mạnh của Liên Y Y nên mới thành ra như vậy! Hơn nữa trước đó bọn họ còn có ước định kẻ thua chịu sai khiến, có vô số người làm chứng nên không thể cứ như vậy mà phản ước được."

Mộ Dung Tình dịu giọng nói với gia chủ, khuôn mặt tựa thiếu nữ đôi mươi của nàng ta trở nên dịu dàng mềm mại tới cực điểm, khiến cho Mộ Dung Kính kia vơi bớt đi phần nào.

"Vậy ngươi nói hiện tại chúng ta phải để cho Mộ Dung Vân ở lại Liên gia hay sao?"

Mộ Dung Kính sắc mặt trầm thấp tới cực điểm, chiến khí trong cơ thể bộc phát ra khiến cho Mộ Dung Tình phía dưới sợ hãi lui lại phía sau tới vài bước.

Dù sao tầm quan trọng của Mộ Dung Vân đối với gia tộc bọn họ cũng không phải là vừa, hiện bị bắt tới Liên gia quả thực như một cái bạt tai đối với họ.

Có ai trong cái Lâm Mạc quốc này không biết Mộ Dung gia có một luyện dược sư linh lộ cấp.

Cũng nhờ Mộ Dung Vân mà Mộ Dung gia tộc mới trở thành thế gia có triển vọng như ngày nay, địa vị càng lúc càng tăng tiến.

Đối với một thế gia không có ma pháp sư như Mộ Dung gia mà nói, Mộ Dung Vân không khác gì một trợ lực khổng lồ có thể kéo bọn họ lên sánh ngang hàng với Liên gia nếu nàng ta đạt tới luyện hoàn sư cấp bậc.

Mộ Dung gia với Liên gia từ trước tới nay luôn là quan hệ hợp tác thân thiết, nhưng mặt ngoài là vậy bên trong luôn có điều ẩn giấu.

Bản chất của con người luôn luôn kèm với một chút ganh tị và tham lam, tuỳ theo từng người mà phát triển chúng theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực mà thôi.

Mộ Dung gia trước đây cùng Liên gia đứng ngang hàng với nhau nên tất nhiên sẽ không xảy ra cớ sự này.

Vì có Mộ Dung Vân nên Mộ Dung gia tộc bọn họ có phần nhỉnh hơn Liên gia chút đỉnh. Bất quá vì sự xuất hiện của Y Y, Liên gia một lúc tăng tới 2 phẩm, bỏ xa Mộ Dung gia tộc một khoảng cách vậy nên bảo sao Mộ Dung gia không ghen tị cho được?

Nay Liên gia còn có hành động bắt luôn con ngỗng đẻ trứng vàng của bọn họ, thử hỏi làm sao gia chủ Mộ Dung gia có thể ngồi yên ?

Nếu Liên gia đã có một ma pháp sư, nay lại bắt Mộ Dung Vân theo ước định chịu sai khiến của Y Y chẳng phải Liên gia sẽ như hổ thêm cánh hay sao?

Việc này dù có liều cả cái mạng già Mộ Dung Kính cũng không thể cho phép xảy ra được!

"Mộ Dung Tình ngươi lần này làm hỏng việc, không những không thắng được Liên gia mà còn khiến Mộ Dung Vân bị bắt! Tất cả là do ngươi thất trách! Nếu biếu điều thì tự về phòng gia pháp chịu phạt đi!"

Nghe đến phòng gia pháp, Mộ Dung Tình sắc mặt lập tức tái xanh, quỳ rạp xuống đất không ngừng van xin.

"Gia chủ, xin cho Tình nhi lấy công chuộc tội, ta nhất định sẽ đưa được Mộ Dung Vân về!"

"Đưa về? Ngươi nói cho ta biết ngươi dùng cách nào đưa Mộ Dung Vân về?"

Nghe Mộ Dung Kính nói tới đây Mộ Dung Tình khuôn mặt liền trở nên tuyệt vọng. Nàng ta quả thực không có khả năng đối với Liên gia làm bất cứ cái biện pháp gì a.

Luận thực lực nàng còn thua kém đám trưởng lão của Liên gia, luận mưu kế mấy lão hồ ly đó còn có thể kém cạnh chỗ nào Mộ Dung Tình hay sao?

Vậy nên câu hỏi của Mộ dung Kính chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt lên đầu nàng ta, khiến nàng ta hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng

"Ha ha Mộ Dung Kính trưởng bối thực biết nói đùa! Ai nói không có biện pháp cho Mộ Dung Vân trở về chứ?"

Đang lúc cả sảnh đường lâm vào trầm mặc, một nam tử lục y có mái tóc ngắn ngủn bước vào đánh tan sự yên tĩnh bên trong.

"Liên Ngô Phong, ngươi như thế nào vào được đây?"

Mộ Dung Kính sắc mặt âm trầm tới cực điểm, híp mắt nguy hiểm nhìn kẻ cao ngạo đang tiến vào đại đường của gia tộc bọn họ như chốn không người kia.

"Kính trưởng bối đừng lo lắng, lần này tiểu tử ta tới đây là có ý tốt muốn giúp mọi người lấy lại Mộ Dung Vân! ... Bất quá điều kiện không phải là không có..."

Nghe Liên Ngô Phong nói vậy, cả sảnh đường Mộ Dung gia lập tức xôn xao lên.

Một kẻ muốn đối đầu với chính gia tộc mình như Liên Ngô Phong, nhìn theo hướng nào cũng thấy thật nực cười a!

"Ngươi nói bọn ta lấy thứ gì để tin tưởng ngươi?"

Mộ Dung Kính không hổ là người có kinh nghiệm nhiều năm, lập tức trấn định lại tìm ngay điểm mấu chốt mà đâm một nhát.

"Ta muốn vị trí gia chủ của Liên gia, ngày nào còn Liên Y Y kia ở tại, ngày đó ta không thể với tới mục tiêu được! Như vậy đã đủ chưa?"

Theo câu nói của Liên Ngô Phong, mọi thứ lại lần nữa lâm vào trầm mặc như cũ.

Mà Mộ Dung Kính phía trên vị trí gia chủ cũng không có bất cứ động tác nào, chỉ nhìn chằm chằm Liên Ngô Phong như đang dò xét tính thực hư của câu chuyện hắn nói ra.

Liên Ngô Phong này theo con mắt của lão cũng quả nhiên không hề đơn giản chút nào!

Mắt đối mắt một khoảng thời gian, Mộ Dung Kính rốt cuộc cũng thở dài một hơi, hướng Liên Ngô Phong gật đầu.

"Hảo, quả nhiên là gia chủ Mộ Dung gia vẫn là anh minh nhất!"

Liên Ngô Phong cười sảng khoái, hoàn toàn không che dấu biểu lộ đắc ý trên khuôn mặt khiến người ta có chút chán ghét đối với hắn.

"Muốn đưa Mộ Dung Vân ra ngoài tất nhiên hiện tại là không thể, Liên Y Y cho dù là hài tử nhưng lại vô cùng giảo hoạt, muốn nói lí lẽ với nàng ta chỉ sợ không ai trong căn phòng này có thể. Hơn nữa các người dùng biện pháp vụng trộm đưa Mộ Dung Vân ra bên ngoài, không chỉ mất hết danh tiếng, còn là cái cớ để cho Liên gia đả kích Mộ Dung gia!"

Liên Ngô Phong quét qua một lượt đám trưởng lão của Mộ Dung gia, đáy mắt luôn hiện lên ý cười thoạt nhìn có chút đáng sợ.

"Hiện tại biện pháp duy nhất mà mọi người có chỉ là khiến cho kẻ cầm đầu ước định- Liên Y Y chết thì mới có thể để cho Mộ Dung Vân trở về!"

Đối với Y Y, Liên Ngô Phong hiện tại đều ôm một thái độ ngươi chết ta sống, vô cùng điên cuồng.

Toàn bộ Liên gia trước kia đều nghe theo hắn, cho hắn là tân gia chủ của gia tộc, vậy mà kể từ khi Y Y xuất hiện, Liên Vân Mộ lẫn đám trưởng lão đều hết mực thiên vị nàng ta.

Ngay cả Liên Ngô Phong hắn cũng vì thế mà bị trách phạt vô cùng nặng nề. Đối với Liên Ngô Phong, Y Y chẳng khác nào là kẻ uy hiếp vị trí gia chủ của hắn vậy!

Hiện tại hắn đã suy nghĩ kĩ càng, mặc dù Y Y có chết đi, Liên gia cùng lắm cũng chỉ hạ 1 phẩm xuống tứ phẩm gia tộc là cùng.

Hơn nữa đồ mà hoàng thượng ban cho tất nhiên cũng sẽ không đi đòi lại. Với tài nguyên đó để bọn họ vững chân ở tứ phẩm gia tộc cũng là thừa sức.

Vì vậy theo Liên Ngô Phong nghĩ, Y Y hiện tại đã muốn vô dụng đối với Liên gia, huỷ nàng đi để hắn trở thành gia chủ kế tiếp vẫn là lựa chọn đúng đắn nhất!

"Vậy ngươi muốn làm cách nào đi ám sát một ma pháp sư? Đừng quên mỗi một ma pháp sư chết đi không chỉ hoàng thất mà cả Thánh điện cũng sẽ đều bắt tay vào điều tra, nếu để lại dấu vết gì chỉ sợ ngươi có 10 cái mạng cũng đền không nổi!"

Mộ Dung Kính nhàn nhạt nói, đối mắt nhìn Liên Ngô Phong cũng hoàn hoãn hơn rất nhiều.

"Thủ Đức Chính đại nhân không phải có một bức tranh được phong ấn bằng linh hồn công kích hay sao? Đến ngay cả ngài ấy là một luyện hoàn sư cũng thừa nhận không nổi mức độ công kích đó, suýt thì mất mạng thì một Liên Y Y nhỏ nhỏ có thể còn sống sao?"

Bức tranh Linh hồn công kích này cũng không phải là cái gì bí mật, Thủ Đức Chính trước kia đã bỏ mấy chục vạn để mua về tìm tòi một phen.

Bức tranh đó được truyền từ thời viễn cổ xuống, ẩn chứa một sức mạnh vô cùng đáng sợ vậy nên khi Thủ Đức Chính thử sức một lần đã suýt mất mạng, may thay có Tống gia gia chủ cũng là một luyện hoàn sư ở bên cạnh giúp đỡ mới may mắn tránh được một kiếp.

Nay Thủ Đức Chính đã trở thành kẻ nửa điên nửa dại, lại không con không cháu. Mấy món bảo bối này tất nhiên đều sẽ được truyền cho đồ đệ duy nhất của lão Mộ Dung Vân rồi!

Chỉ cần lấy được bức tranh cho Y Y xem qua một chút, hiển nhiên sẽ khiến nàng ta chết mà không để lại một chút dấu vết gì.

Đến lúc đó người của hoàng thất hay thánh điện có muốn tìm mòn mắt cũng tra không ra!

"Được, vậy bức hoạ ta đưa cho ngươi, nếu không cứu được Mộ Dung Vân ra thì đừng trách Mộ Dung gia ta vô tình!"

.

.

.

CHƯƠNG 99:

"Y Y, ngươi còn chưa có lỗ tai thì đeo khuyên thế nào? Không bằng đưa đây ta cầm cho!"

Tiểu miêu trên vai Y Y không ngừng nhảy tới nhảy lui giành giật cái khuyên tai trữ vật mà nàng lúc trước lấy được của Mộ Dung Vân.

"Con mèo tham lam nhà ngươi cũng làm gì có lỗ tai? Ngươi lúc trước lấy được cái nhẫn trữ vật của ta rồi hiện còn chưa thoả mãn, muốn đòi luôn cả thứ này hả?"

"Uy đừng nóng, ta chỉ muốn cầm hộ ngươi thôi mà..."

Tiểu miêu xấu hổ cụp hai tai đầy lông trắng muốt xuống, cuộn người về phía gối mềm của Y Y nằm lên.

Y Y cũng đành mặc kệ nó, chỉ chăm chú nhìn vào cái khuyên tai trữ vật của Mộ Dung Vân.

Nếu là như bình thường, trang sức trữ vật sẽ không để cho kẻ khác tuỳ tuỳ tiện tiện mở ra, trừ khỉ chủ nhân của vật đó đã chết còn nếu không người muốn đưa linh thức vào trong sẽ tuyệt đối bị phản kích mà chết không nghi ngờ.

Bất quá tiểu miêu cái kho báu sống đây có một món bảo vật có thể để người ta đi vào trong trang sức trữ vật, so đấu cùng với công kích bên trong mỗi món trang sức.

Trên đại lục này còn có một chức nghiệp kém hơn luyện dược sư nhưng cũng được tính là cao quý chính là không gian luyện trữ sư.

Bọn họ chính là những người chế tạo ra túi trữ vật cùng trang sức trữ vật, khảm không gian vào bên trong từng món đồ trang sức tuỳ thân.

Không gian luyện trữ sư chia làm hai cấp bậc duy nhất nhưng khác biệt phải nói là như trời và đất.

Những kẻ chỉ có thể tạo không gian trong túi trữ vật được gọi là Không gian luyện trữ sư Địa cấp, đa phần là những kẻ vô cùng giàu có nhưng danh vọng lại không đáng bao nhiêu, thậm trí chỉ đem so với thương nhân bình thường mà thôi.

Mà Không gian luyện trữ sư Thiên cấp lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác...

Để đột phá lên Thiên cấp, nhưng người này không chỉ nắm vững không gian pháp tắc vô cùng vững chắc, hơn nữa phải có một lực lượng linh hồn khổng lồ mới có thể khảm được không gian lên trên trang sức tuỳ thân.

Thậm chí một số Thiên cấp Không gian luyện trữ sư còn có thể dùng linh hồn công kích!

Tất nhiên so với luyện dược sư trực tiếp dùng hoả hồn thiêu đốt tâm trí người ta còn kém xa, nhưng bọn họ có thể đem hồn lực quán triệt vào ngoại vật, nếu kẻ địch vô ý nhìn vào trong đó sẽ bị khoá trong tâm kích, khả năng thoát ra là vô cùng hiếm hoi!

Tựa như bức hoạ được Liên Ngô Phong nhắc tới lúc trước, nó chính là một thành phẩm của Không gian luyện trữ sư Thiên cấp vô cùng mạnh mẽ, ngay cả luyện hoàn sư còn ăn không ít khổ vì loại tâm kích này a!

Mà thứ công kích này cũng được đám Không gian luyện trữ sư tạo thành khoá bảo vệ cho mỗi trang sức trữ vật của mình, chỉ mở ra cho duy nhất chủ nhân đã nhỏ máu nhận vật. Tuyệt nhiên không mở ra cho bất cứ ai khác!

Mỗi một trang sức trữ vật tựa như một cái thẻ ATM ở hiện đại vậy, chỉ có chủ thẻ nắm mã số mới có thể rút tiền bên trong, còn người khác có cầm vào cũng trở thành vô dụng mà thôi!

Món bảo vật của tiểu miêu có tên gọi là Tâm Phá, giúp mở ra một con đường để cho kẻ bên ngoài có thể đi vào bên trong mỗi món trang sức trữ vật.

Bất quá linh hồn công kích của Không gian luyện trữ sư như cũ sẽ tạo một tấm bình phong ngăn cản, kẻ muốn đi vào phải có một linh hồn mạnh mẽ hơn so với người chế tạo ra trang sức trữ vật đó mới có khả năng phá vỡ tấm vào vệ này.

Mà mỗi một Luyện trữ sư Thiên cấp linh hồn lực có thể nào là dạng vừa? Muốn phá vỡ linh hồn lực của bọn họ đối với người bình thường mà nói chẳng khác nào người si nói mộng.

Nhưng Y Y thì không được xếp vào dạng người bình thường a!

Vậy nên mấy cái bình chắn này đối với nàng phá vỡ chỉ mất có chút thời gian...

Hiện tại Y Y vô cùng tự nhiên mở khuyên tai trữ vật của Mộ Dung Vân ra xem, không ngừng tìm tòi quyển bí tịch về linh hồn công kích của Thủ Đức Chính để lại.

Bên trong khuyên tai trữ vật này chứa một không gian rộng khoảng gần 30 mét vuông, đa phần đựng vô số y phục sặc sỡ đắt tiền của Mộ Dung Vân...

Đối với việc này Y Y cũng chỉ cười bất đắc dĩ một tiếng. Dù sao cũng là nữ nhân a, thích cái đẹp là thiên tính, bất quá nhiều tới cái trình độ này thật sự là quá mức tưởng tượng của nàng rồi...

Trong khuyên tai trữ vật này trang phục cùng phụ kiện, son phấn các loại của Mộ Dung Vân phải nói là đầy ắp, hơn nữa toàn là những loại cực kì hiếm thấy cùng đắt tiền. Nếu đặt trước mặt một nữ nhân bất kì ât hẳn hai mắt nàng ta sẽ sáng lên mà chìm ngập trong đống đồ đó.

Nhưng dù sao Y Y hiện cũng chỉ là hài tử 11 tuổi, chỉ được ngắm không được dùng quả thực có chút bất mãn...

Ngắm qua các loại y phục tuyệt đẹp này một lần tới mức suýt quên luôn mục đích chính, Y Y mới ổn định lại tinh thần mà tiếp tục tìm tòi bí tịch linh hồn công kích.

Mộ Dung Vân có một hộp nhỏ chứa gần chục viên linh hoàn quý hiếm được Thủ Đức Chính luyện chế cho cùng một thùng toàn linh lộ tự bản thân nàng ta phối chế ra được để ở góc phải của căn phòng.

Mấy thứ không cần thiết này YY vứt toàn bộ cho tiểu miêu ăn dần, để nó bớt ngốn linh đan tới mức độ khó tin được của nàng nữa đi!

Phải biết hiện tại thế giới trữ vật bị Hoạ Thần cầm đi đã muốn một tháng trời, không biết lúc nào hắn mới quay lại nên Y Y bây giờ không có lò đan lẫn thảo dược để chế tạo bất kì một loại đan dược nào nữa a! Nếu tiểu miêu cứ ăn như nhai kẹo thế này sớm muộn gì cũng hết sạch mất...

Trong khuyên tai trữ vật tìm tòi một lúc rốt cuộc Y Y cũng tìm được một cái hòm đựng toàn các loại quyển trục lớn nhỏ, hình như là vũ kĩ cùng luyện đan phương của Mộ Dung Vân thì phải.

Ở một góc dưới đáy hòm, nơi có thể nói là trịnh trọng nhất Y Y cuối cùng cũng tìm thấy một hắc sắc cuộc giấy-bí tịch linh hồn công kích mà thủ Đức Chính để lại.

Lập tức lôi nó ra ngoài, Y Y có chút vội vàng phóng linh thức ra xung quanh xem có kẻ nào ở gần không mới ngồi xếp bằng lên giường mở quyển trục ra để đọc.

Tiểu miêu lười biếng nằm bên cạnh thấy thần sắc Y Y như vật cũng rất biết điều nằm im quan sát nàng, giúp Y Y cảnh giác xung quanh.

Bất quá mấy canh giờ trôi qua, tiểu miêu vẫn thấy Y Y nhìn chằm chằm vào quyển trục hắc sắc, thậm chí mắt cũng không chớp một cái làm nó tự hỏi nàng liệu có bao giờ thấy bị khô mắt?

Thậm chí tiểu miêu còn rảnh rỗi đến mức ngồi đọ mắt với Y Y xem ai chớp mắt trước mà lần nào nó cũng hai mắt đỏ lừ đầy nước đành phải nhắm lại chấp nhận thua cuộc...
(Rảnh rỗi quá nó thành vậy hả =]]]]]])

Y Y cứ ngồi như vậy thêm một ngày trời, tiểu miêu ngủ đi tỉnh dậy đến mấy giấc rồi mà vẫn thấy Y Y như pho tượng nhìn chằm chằm vào quyển trục phía kia.

Thậm chí tiểu miêu còn nghịch ngợm thổi gió vào hai con mắt không biết nhắm của Y Y xem nó có lung lay chút nào không nữa kia.

Nhưng ngay lúc nó đang phù phù muốn hết hơi thì đôi mắt của Y Y bắt đầu trở nên hồng rực làm tiểu miêu sợ tới muốn vỡ tim.

Này không phải vì Y Y không chớp mắt mà bây giờ thành đỏ lên tới như vậy chứ?

Có khi nào là do lỗi của tiểu miêu thổi vào mắt của Y Y không? Nhìn đôi mắt ngày một trở nên đỏ như máu của Y Y, tiểu miêu chỉ thiếu điều nhảy dựng lên.

"Đừng có nhìn vào mắt của chủ nhân!"

Ngay lúc nó đang muốn vuốt cho mắt của Y Y nhắm xuống, A Long từ đâu như u linh xuất hiện xách tiểu miêu lui hẳn ra phía sau.

"Uy A Long, có việc gì vậy?"

Tiểu miêu bị xách gáy vội nghe theo A Long nhắm chặt hai mắt lại, bất quá nó vẫn tò mò mở miệng hỏi.

"Ta không rõ nhưng linh hồn của chủ nhân dao động cực kì mãnh liệt ở hai tròng mắt đó!"

A Long không dám đối diện với Y Y lúc này, đành phải kéo tiểu miêu cùng lên trên nóc nhà ngồi đợi cho tới khi nàng trở về bình thường.

Mà một lúc đợi là lại trôi qua thêm một đêm nữa cho tới sáng hôm sau Y Y mới trở lại bình thường.

Khi Y Y mở mắt ra lần nữa thì đôi mắt xám khói trong veo bình thường lại trở về với nàng.

Nhưng lần này mọi thứ thực sự bất đồng, cảm giác xung quanh của Y Y tăng mạnh hơn nhiều lần so với cũ, lần này thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được linh hồn xao động của hai người phía trên nóc nhà A Long cùng tiểu miêu kia.

"Chủ nhân, thứ đó là gì vậy? Ta cảm nhận được sự uy hiếp vô cùng đáng sợ từ nó!"

Y Y dù sao cũng là luyện đan sư với một linh hồn cực kì mạnh mẽ, công kích của nàng cho dù là lần đầu thi triển đi chăng nữa thì cũng có thể yếu chút nào sao?

"Linh hồn công kích này quá mức ác độc, với thực lực điều khiển của ta hiện tại chỉ sợ không thể kiềm chế được bản thân mà giết chết mất người nhìn vào đôi mắt này mất..."

Nghe Y Y nói vậy, không hiểu sao lông mao của tiểu miêu đồng loạt dựng hết cả lên.

Lúc trước nó còn suýt nữa thì muốn đi tới vuốt cho Y Y nhắm mắt lại a!

Cũng may khi đó Y Y chưa kịp thi triển toàn bộ công kích thì A Long đã lôi nó đi. Nếu không thì chẳng phải tiểu miêu lúc này đã thành cái xác khô rồi hay sao?
...

Tối đêm tĩnh mịch, Y Y đang nằm cuộn tròn trên chiếc giường lớn mềm mại cùng với tiểu miêu trằn trọc mất ngủ thì một đốm sáng phía đầu giường chợt loé rồi biết mất.

Linh hồn cảm giác lực của nàng hoàn toàn không thấy được chút dấu vết nào ở phía đó, mà với trình độ mẫn cảm như hiện tại của Y Y thì khả năng này gần như là con số không. Trừ khi kẻ đi tới quá mức mạnh mẽ, bỏ cách Y Y một khoảng quá xa thì mới có khả năng nàng không nhìn ra được!

"Chẳng lẽ có ma?"

Y Y bỗng nhiên nảy lên suy nghĩ này trong đầu, rồi ngay lập tức lại tự phủ nhận, gạt phăng nó đi.

Ma cũng là linh hồn, mà nếu là linh hồn Y Y chắc chắn sẽ cảm nhận được!

Đang suy nghĩ miên man, đốm sáng lại vụt lên lần thứ hai, lần này mang theo một nhiệt độ nóng bức, càng lúc càng tiến lại gần Y Y.

Ngay lúc đốm lửa đó ở trên đỉnh đầu, Y Y mới lờ mờ thấy được một hắc bào thân ảnh với mái tóc màu đỏ như lửa đứng đó, đẹp hoàn hảo như mọi khi...

"Hoạ Thần!"

Hàng tung bất định, lúc nào cũng có vẻ khó hiểu khiến đầu óc Y Y trở thành một đám rối tung rối mù.

Người có thói quen nắm kẻ khác trong lòng bàn tay như Y Y trước mặt Hoạ Thần không hiểu sao luôn cảm thấy bản thân mình vô cùng nhỏ bé!

Hắn hoàn mĩ, hoàn mĩ tới khó tin tựa như một vị thần tối cao vậy! Cũng vì vậy Hoạ Thần trở nên khó nắm bắt, làm cho người ta có cảm giác xa không với tới.

.

.

.
CHƯƠNG 100: tới thăm

"Ngươi đến đây làm gì vậy?"

Y Y mở miệng trước tiên, trong mắt có chút bất mãn không nói rõ.

Lúc trước Y Y mất tích gần như náo động cả kinh thành, chỉ duy nhất có Hoạ Thần là kẻ không thèm để ý tới, hơn nữa lại còn cứ như vậy mà biết mất hơn một tháng trời nữa.

Hành tung bất định khó nắm bắt như vậy tất nhiên sẽ khiến Y Y có cảm giác khó chịu rồi.

Y Y đã quen với việc trêu đùa với mọi người xung quanh mình, giật dây bọn họ như một con rối, hiểu rõ từng cá nhân một hơn cả chính bản thân bọn họ.

Vậy mà từ khi Hoạ Thần xuất hiện, Y Y lần đầu tiên cảm giác được uy hiếp!

Hắn sâu không lường được, thân thế, sức mạnh... Tất cả mọi thứ về Hoạ Thần đều là một bí ẩn!

Ngoài những việc hắn nói cho Y Y biết từ trước, còn lại nàng hoàn toàn như rơi vào đám sương mù, cảm giác chênh vênh thực sự rất khó chịu.

"Thế giới trữ vật của ngươi ta sẽ đưa cho tiểu miêu cầm. Lần này ta đi tới khi nào ngươi thành công biến hoa văn trên quyển trục sau lưng từ hắc sắc thành bạch sắc chúng ta sẽ gặp lại. Tới lúc đó ta sẽ giúp thế giới trữ vật của ngươi có thể điều khiển được thời gian."

Hoạ Thần đưa cái vòng cổ thế giới trữ vật cho tiểu miêu nhưng không có đi tới gần nó.

Lúc này sắc mặt tiểu miêu đã tựa như muốn bị đánh bầm dập, thực sự rất khó coi! Nó thậm chí còn không di chuyển nổi thân mình nữa là.

"Đã biết! Ngươi đi đi!"

Y Y hoàn toàn không biết lúc này mình lúc này đang giận dỗi tựa như tiểu hài tử. Trong đầu nàng hiện tại chỉ có cảm giác khó chịu cùng tức giận muốn phát tác mà thôi.

"Lần này đi sẽ là hơn một năm không gặp! Ngươi thực sự muốn đuổi ta đi?"

Hoạ Thần nhìn thấy Y Y có bộ dáng như vậy liền cười khẽ, khuôn mặt hoàn hảo dưới ánh lửa bập bùng tựa như tiên tử tuyệt thế khiến có Y Y bỗng ngây ngẩn cả người.

Hắn đây chắc chắn là đang dùng mĩ nam kế a!

Thật sự đáng kinh mà, không biết Y Y hiện tại còn là một đứa nhỏ hay sao mà còn dám lấy sắc dụ nàng?

"Hoạ Thần ngươi được cái mã nhưng Y Y ta cũng có chỗ nào thua kém đâu!"
(Hoạ Thần bị oan a T.T đẹp trai cũng là một cái tội...)

Y Y vốn là tiểu thiên sứ, sở hữu gương mặt ai nhìn vào cũng đều yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vẻ đẹp của nàng chỉ cần là người không có tâm tư ghen tị quá lớn, cho dù là nữ nhân thì cũng khó mà cưỡng lại được bị Y Y thu hút. Nàng tự như một con búp bê sinh ra để cho người ta nâng niu vậy, làm sao sẽ chịu thua kém kẻ khác chứ?

Nghĩ vậy Y Y lập tức khuôn nặt biến chuyển 180 độ, tựa như một diễn viên chuyên nghiệp lão thành vậy.

Y Y cực kì biết cách tận dụng sắc đẹp của bản thân mình trong việc quyến rũ người khác. Đôi mắt long lanh xám khói của nàng mở to phản chiếu ánh lửa xinh đẹp vô cùng dụ hoặc.

Phải cảm ơn cái thân xác Y Y xuyên vào này xinh đẹp tới khó tin như vậy để nàng có thể phát huy được hết khả năng của mình a!

Kiếp trước tuy không tính là cái gì tuyệt sắc giai nhân nhưng Y Y cũng được tính là một cái hoa khôi của trường, hay nói đúng hơn là chưa có kẻ nào nàng quen biết mà được đánh giá xinh hơn Y Y nàng.

Bất quá dù sao thời đại điện ảnh photoshop với phẫu thuật thẩm mĩ ầm ầm như trái đất ở thế kỉ 21, ai cũng có thể trở nên cực kì xinh đẹp nên mấy loại tuyệt sắc giai nhân không còn là xa lạ, vẻ đẹp tự nhiên cũng không được đánh giá quá cao nữa.

Chuyện đẹp tới mức làm người ngây ngẩn ở trái đất gần như chỉ còn ở trong tiểu thuyết mà thôi a!

Nhìn ai cũng so sánh với đám diễn viễn người mẫu được chỉnh sửa cho như nữ thần thì Y Y ở đó cũng không được coi là đặc biệt gì mấy!

May mắn tại đại lục này người xinh đẹp cũng không tính là nhiều, hơn nữa khuôn mặt của Y Y phải nói là đặt ở trái đất cũng ngay lập tức trở nên nổi tiếng nên mới khiến nhiều kẻ chỉ gặp nàng một lần mà nhớ mãi không quên như vậy.

Hơn nữa chớ có quên, Y Y chỉ mới 11 tuổi thôi a!

Đợi một vài năm nữa nàng lớn lên, hứa hẹn sẽ khiến không biết bao nhiê người tình nguyện đi tìm chết vì nàng đâu! Khuynh quốc khuynh thành, yêu tinh hoạ thuỷ chính là mục tiêu Y Y nhắm tới đó!

Việc gì Hoạ Thần cũng tỏ ra bàng quan nhưng thật ra định lực rất kém! Ngay khi hắn thấy Y Y vừa mới bày ra cái bộ dáng đáng yêu khó cưỡng kia, mắt chớp chớp long lanh nước thì hắn cho dù có thừa biết đây là Y Y cố ý, là nhóc con này muốn trêu chọc hắn thì Hoạ Thần cũng chẳng buồn quan tâm.

Nháy mắt coi như hắn tình nguyện bại trận, đã chẳng thèm suy nghĩ mà tiến tới ôm lấy Y Y, véo cái má nhỏ trắng sữa của nàng, hết niết niết lại kéo kéo thập phần thích thú rồi.

Y Y từ trước tới nay luôn bại trước Hoạ Thần về mọi mặt, thậm chí còn bị hắn khi dễ ngược lại nữa! Lúc này dùng mĩ nhân kế dụ dỗ ngược lại Hoạ Thần tự nhiên sẽ tạo cho nàng cảm giác thành tựu a!

Nàng cười khúc khích như ngốc tử, bình thường tính toán thông minh là vậy nào ngờ hiện tại cho dù thua thiệt trên tay Hoạ Thần cũng còn không biết...

Y Y lấy mỹ nhân kế ra dụ Hoạ Thần thì lợi ích được chút nào chứ? Không phải vẫn tiện nghi cho hắn chà đạp gương mặt trắng nõn như búng ra sữa của nàng hồng lên hay sao?

Hay là nói nam nhân này đẹp trai quá mức làm máu lưu thông lên não của Y Y bị chậm lại rồi?

"Thực lực của ngươi lại tăng tiến lần nữa! Tốc độ quả nhiên không tệ!"

Hoạ Thần xem xét tình huống trong thân thể Y Y, mỉm cười khen ngợi một tiếng. Mà nếu để cho người khác nghe thấy hắn thốt ra câu này thì đảm bảo sẽ trợn mắt mà muốn mắng to:

Không tệ? Còn không muốn nói là quá nhanh đi!

Thử phóng mắt khắp cái đại lục này xem còn có kẻ nào khác đạt tới Ma giả cấp bậc năm 11 tuổi như Y Y không?

Tốc độ tu luyện cường hãn tới như vậy chẳng khác nào nhảy cóc cả... Một câu không tệ mà cũng đủ để diễn tả sao?

"Ngươi đạt tới Ma giả cấp bậc khi còn mấy tuổi vậy?"

Y Y chỉ thuận miệng hỏi mà thôi! Trong lòng nàng thực ra cũng không quá so đo nhưng khi nghe Hoạ Thần trả lời Y Y có cảm giác như bị đạp xuống vũng nước vậy.

"Tầm 5-6 tuổi gì đó thì phải..."

5-6 tuổi đã là một Ma giả cấp bậc, Hoạ Thần này rốt cục là có phải tu luyện từ trong bụng mẹ không vậy?? Còn muốn để cho người khác sống nữa không a?

Thực ra nếu so ra mà nói, Y Y cũng xuyên tới thân thể này khi thân thể này đã 6 tuổi rồi. Nếu tính ra mà nói Y Y cũng chỉ tu luyện có 5 năm mà thôi.

Tốc độ của hai người này thật đúng là kẻ tám lạng người nửa cân! Chỉ tội nghiệp cho tiểu miêu phía kia sắp phát khóc tới nơi rồi.

Nó bị uy áp của Hoạ Thần đè ép tới mức một ngón tay cũng không cử động nổi, đang cau có mặt mày lại nghe hai tên yêu nghiệt kia nói chuyện thật khiến tiểu miêu muốn hộc máu!

Tu luyện tới ma giả cấp bậc dễ dàng lắm sao? Ngay như nó đây còn mất tới gần 20 năm đã muốn là rất không tệ rồi!

Thiên phú của 2 kẻ này quả nhiên biến thái mà?

"Hoạ Thần, lúc trước ngươi có nói với ta tu luyện tới Ma Giả cấp bậc sẽ phải đi thêm 4 tiểu cấp nữa mới đột phá được tới Ma Tông. Nhưng mọi người ta thấy đều tu luyện tới 9 tiểu cấp, hệt như ở bước căn bản... này rốt cuộc là sao vậy?"

Y Y như nhớ ra điều gì bỗng nhiên hỏi Hoạ Thần. Vấn đề này lúc trước quả thực làm khó nàng một thời gian.

Hơn nữa Hoạ Thần hoàn toàn không có lí do gì để lừa Y Y a!

"Ngươi thấy chúng ta có chỗ nào giống người thường?"

Hoạ Thần cười nhẹ xoa đầu Y Y, chậm rãi giải thích.

"Tu luyện cũng chia làm hai loại người. Một là những người bình thường thiên phú không có gì nổi bật, để đột phá Ma giả cấp bậc cũng phải trung bình dùng tới 30 năm.

Loại còn lại là thuộc về thiên tài trong thiên tài, thiên phú cực kì khủng bố nên tự thân có thể trực tiếp rút ngắn bình chướng tu luyện, từ cửu cấp còn lại thành tứ cấp. Tuy rút ngắn như vậy nhưng tu luyện lại gian nan hơn bình thường nhiều lần, bất quá cũng mạnh hơn đẳng cấp bình thường không ít!"

Nghe xong những lời nói này của Hoạ Thần Y Y không biết có cảm giác như thế nào.

Thật không ngờ đối với thiên tài lại có loại tu luyện biến thái tới như vậy! Thật may là nàng cũng thuộc tốp những người này a.
.

.

.

.

CHƯƠNG 101:

"Hoạ Thần, trời đã muốn sáng rồi ngươi còn chưa đi sao?"

Tiểu miêu co ro một góc cực kì khó chịu nói.

Cả đêm hôm qua Y Y cùng Hoạ Thần ngồi chơi trò ngươi hỏi ta đáp, không biết nói gì nhiều tới mức cả đêm vẫn không hết chuyện.

Tiểu miêu vì uy áp của hắn đã phải nhảy lên nóc nhà ngủ cùng A Long rồi! Thực không ngờ tới tận sáng Hoạ Thần vẫn chưa có bỏ đi, làm hại nó hiện tại phải co ro vào một góc nhìn Y Y cực kì tội nghiệp.

"Y Y, một năm sau gặp lại ta rất chờ mong ngươi sẽ biến hoá thành cái dạng gì!"

Hoạ Thần cười yêu nghiệt, tay xoa cái đầu nhỏ của Y Y nói.

Hắn không phải là muốn cách xa Y Y, nhưng với thực lực hiện tại của nàng thì ở cạnh Hoạ Thần khả năng sẽ phát sinh tính ỷ lại, không tốt cho sự phát triển tương lai của nàng chút nào!

Không hiểu sao từ lúc gặp trong hàn băng động, Hoạ Thần đã vô tình coi Y Y như gia đình của mình nên rất chăm chú việc dạy bảo nàng.

"Một năm sau gặp lại ta sẽ đánh bại ngươi!"

Y Y cười lộ ra hàm răng sữa trắng nõn đều tăm tắp.

Đối với việc một năm sau gặp lại, Y Y rất tin tưởng ít nhất bản thân mình lúc đó cũng có thể khiến cho Hoạ Thần thêm một ít chật vật!

Nhớ ngày đó chiêu dùng áp suất của nàng khủng bố tới tình trạng nào lại làm cho Y Y hưng phấn không thôi.

Nghĩ tới một ngày bản thân có để điều khiển nó nhuần nhuyễn thử xem! Lúc đó chẳng phải kẻ nào dám tới gần nàng sẽ đều tan xác hết hay sao?

Bởi vậy mới biết tình trạng khủng bố của một ma pháp sư tới cái trình độ nào! Bảo sao quốc gia lại coi bọn họ như trân bảo tới vậy!

Nếu kẻ nào đạt tới ma giả cấp bậc cũng như Y Y chẳng phải tuỳ tiện giơ tay nhấc chân huỷ đi một thành trì hay sao?

Cho dù Lâm Mạc quốc rộng lớn tới khó có thể tin được đi chăng nữa thì mất đi một vài thành trì cũng rất không dễ ăn ngon ngủ yên đâu.

"Có người đến, ta đi trước đây! Ngày sau gặp lại đừng để ta thất vọng!"

Hoạ Thần như cảm ứng được điều gì bỗng nhiên nói tạm biệt, lại ôn nhu xoa mái tóc của Y Y một cái mới... biến mất!

Biến mất theo đúng nghĩa đen của nó a!

Sở dĩ nói như vậy bởi vì Y Y không nhìn thấy nổi tốc độ của Hoạ Thần, thậm chí nó còn nhanh tới mức Hoạ Thần tựa như không cử động chút nào mà đã tiêu thất trong không khí vậy!

Đến một vệt bóng nhỏ nhất lưu lại cũng còn không thấy chứng tỏ tốc độ của hắn vượt xa cả những gì Y Y tưởng tượng ra a!

Mà mải suy nghĩ đến Hoạ Thần, Y Y không có để ý đến vị khác không mời đang bước tới này.

Thẳng cho tới khi tiếng gõ cửa vang lên mới đem Y Y còn đang trên chín tầng mây trở về với thực tại. Mà người đi tới không ai khác mà lại chính là Liên Ngô Phong...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro