Chương 39: Bày tỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: xiaoyuming

Sinh nhật Lương Thiệu Ngôn là vào một ngày hè, hắn sinh vào lập hạ, ngày đó hạp cung sẽ làm một yến hội lớn cho hắn. Lương Thiệu ngôn bị ép mặc một thân toàn đỏ khiến sắc mặt hắn có vài phần kém đi.

"Khi tết đã mặc đồ đỏ, sinh nhật lại mặc đồ đỏ, thật phiền chết ta mất."

Hoàng Hậu duỗi tay xoa lên đầu hắn: "Đã mười bảy tuổi rồi, vẫn còn tùy hứng như vậy, lại nói, ngươi đủ mười bảy, ta cũng phải vì ngươi nhọc lòng chuẩn bị hôn sự thôi. "

Chuyện hôn sự của Châu Châu lúc trước vẫn bị hoãn, vì hai nguyên nhân lớn, một là do sự bất mãn âm thầm của các hào môn quý tộc kia, hai là khi đưa bức họa tròn cho Châu Châu xem nghe cung nữ nói lại, nàng giữa chừng đã tìm Chu Công đàm đạo thân mật.

Lương Thiệu Ngôn nghe thấy hai chữ hôn sự, sửng sốt hồi lâu, dư quang ánh mắt liếc về phía Châu Châu bên kia.

Châu Châu chịu tới yến hội cũng chỉ vì một lý do duy nhất, ăn. ngoài ra hoàn toàn không vì bất kì thứ gì khác. Lương Thiệu Ngôn nhìn thấy phản ứng của Châu Châu, thầm hừ nhẹ một tiếng, nói vẻ không tình nguyện: "Đại hoàng tỷ còn chưa thành hôn, nhi thần cũng không vội."

Nghe Lương Thiệu Ngôn nhắc tới Ngọc Thịnh công chúa, vẻ tươi cười trên mặt Hoàng Hậu liền ngưng đọng. Ánh mắt nàng tối đi vài phần, giữa đôi lông mày lại như tỏ vẻ tức giận; "Ngươi đừng có đi bắt chước Đại hoàng tỷ của ngươi, cứ như vậy đi, ngày mai bổn cung sẽ giúp ngươi nhìn xem quý nữ nhà ai thích hợp"

Lương Thiệu Ngôn tức khắc không vui, nhìn trên bàn rượu, nhịn không được cúi đầu uống liên tục, uống xong lại kêu thái giám phía sau đổ tiếp đầy ly. Hoàng Hậu biết hắn đang uống rượu giải sầu, đảo mặc kệ hắn, tùy ý hắn đi.

Sau khi yến hội tan, Châu Châu trở về trắc điện phía tây của nàng, lúc đi tới cửa, nghe được phía sau truyền đến tiếng gọi: "Biểu muội."

Nàng quay đầu, phát hiện đó là Lương Thiệu Ngôn. Hắn không biết vì sao lại vô thức đến đây, chỉ loạng choạng bước đến cạnh Châu Châu, Bạch Thảo phía sau vội hành lễ, hắn điềm nhiên vung tay áo: "Cho ngươi lui." .

Châu Châu nhìn sắc mặt hắn hồng hồng, trên người mang theo hương rượu nồng đậm, không khỏi nhíu mày, "Ngươi uống say?"

"Ta không có say." Lương Thiệu ngôn nói, rồi duỗi tay bắt lấy cổ tay Châu Châu. Cổ tay nàng tinh tế nhỏ nhắn, hắn nắm trong tay mà ngỡ như là nước, nếu không chú ý, nàng liền trơn tuột chảy đi.

Châu Châu từ khi được danh quận chúa, chưa từng thấy hành vi càn rỡ như vậy của Lương Thiệu Ngôn, nàng giãy giụa muốn thoát khỏi: "Lương Thiệu Ngôn, ngươi đang làm gì?"

Lương Thiệu Ngôn so với một năm trước cao hơn rất nhiều, Châu Châu chỉ đứng tới cổ hắn. Hầu kết trên chiếc cổ thon khẽ động, đôi mắt lộ vẻ ướt át mông lung, phảng phất hơi rượu, "Ta hỏi ngươi, ngươi đối với ta có ý gì không?"

Châu Châu cảm thấy may mắn vì ban nãy Bạch Thảo đã lui xuống, bằng không để nàng ấy nghe thấy lời này, quan hệ giưã nàng và Lương Thiệu Ngôn liệu có còn trong sạch?

"Ngươi nói bậy gì đó? Lương Thiệu Ngôn, ngươi uống đến choáng váng rồi." Châu Châu giãy giụa không khai, chỉ có thể thấp giọng nói, "Ta chỉ xem ngươi là ca ca."

Lương Thiệu Ngôn nghe vậy, nức nở một tiếng, "Ngươi vậy mà chỉ xem ta như ca ca sao,ta không cần làm ca ca đâu."

Hắn nói, mặt lại hướng đến trước Châu Châu, gương mặt tuấn tú lộ vẻ đáng thương: "Ta muốn là người muội yêu."

Nói xong câu này, hắn lại bắt đầu kêu loạn, "Ta không cần thành hôn, ta không muốn thành hôn!"

Châu Châu tuy da mặt khá dày nhưng nghe hắn nói mấy lời này, đỏ bừng má, như hồng liên dưới trăng sáng, "Lương Thiệu Ngôn, ngươi mau thả ta ra, đợi lát nữa để cô cô nhìn thấy ngươi như vậy, chắc chắn huấn ngươi."

Nghe được lời này, Lương Thiệu Ngôn ngược lại thêm càn rỡ mà ôm lấy Châu Châu, hắn một bên không cho Châu Châu tránh khỏi trong lòng ngực mình, một bên nói: "Đã vậy cứ để mẫu hậu nhìn, đúng lúc tứ hôn cho chúng ta luôn." Nhưng giọng của hắn lúc nói ra lại mang vẻ nức nở, tựa hồ thập phần ủy khuất, "Ngươi đã quên Lý Bảo Chương, từ nay về sau chỉ nhớ mình ta không tốt sao?'

Ta về sau cái gì cũng nghe ngươi, ngươi kêu ta đi hướng đông, ta tuyệt không đi hướng tây, ngươi chỉ cho ta ăn cơm, ta sẽ không đòi thịt,...... Ta...... Ta những người khác cũng không cần, ta không nạp thiếp, chỉ cần ngươi, dù cho hài tử ngươi hạ sinh có huyết thống của người Hồ, ta cũng muốn để hắn kế vị. Ngươi nói ngươi muốn đến chỗ nào, ta sẽ xin phụ hoàng đất phong ở đó. Giang Nam được không? Hay ngươi muốn ở nơi gần quê hương ngươi một chút, Mạc Bắc thế nào?"

Hắn lải nhải, Châu Châu thẹn thùng đến cực hạn, chỉ hận không thể dùng gậy đánh hắn ngất đi.

Rõ ràng ngày thường đều rất ổn, hôm nay sao lại uống nhiều rượu đến mức hồ ngôn loạn ngữ thế này.

"Ngươi buông ta ra." Châu Châu dùng sức muốn đẩy hắn ra.

Lương Thiệu Ngôn thân là nam tử, sức lực trời sinh đã lớn hơn nữ nhân, huống chi hôm nay hắn lại còn uống rượu, càn không dễ đẩy ra.

"Ta không bỏ! Ta thả ngươi,ngươi liền đi tìm Lý Bảo Chương chứ gì, ngươi đừng cho là ta không biết, ngươi chính là bị gương mặt kia của hắn mê hoặc." Lương Thiệu Ngôn nói đến chỗ này, tựa hồ rất tức giận, hắn hơi buông lỏng Châu Châu. Ghé sát mặt vào mặt nàng trong hơi thở vẫn mang mùi rượu, "Ta lớn lên khó coi sao? Ngươi không thích gương mặt của ta này?"

Châu Châu thật sự chịu dựng không nổi Lương Thiệu Ngôn cứ như vậy, nàng do dự cắn môi, sau đó nhấc cao chân quyết đoán.

"A!" Lương Thiệu ngôn kêu rên một tiếng ngã xuống trên mặt đất.

Ước chừng hắn kêu tiếng quá lớn, Bạch Thảo hừng hực chạy lại, nhìn Thập lục hoàng tử che háng ngã trên mặt đất, cả kinh không biết nên nói gì. Lương Thiệu Ngôn như con trùng mập mạp, lăn lộn trên mặt đất, khuôn mặt toàn bộ đỏ lên. Không thể mở miệng, cái đau đớn từ bộ vị truyền đến khiến hắn không thể tùy tiện la to, cũng không dễ dàng vuốt ve làm dịu.

Châu Châu cũng hoảng sợ, nàng lui lại phía sau hia bước, biện pháp này là do Lý Bảo Chương dạy nàng, nói rằng nếu trong cung khó tránh gặp kẻ có mưu đồ xấu, nếu hắn ta ôm trực diện, cứ mạnh mẽ nâng gối. Nàng là lần đầu tiên thử, không ngờ tới Lương Thiệu Ngôn đâu đến lăn lộn vòng vòng trên đất, như bị lửa đốt.

Bạch Thảo lướt qua Lương Thiệu Ngôn đến bên cạnh Châu Châu, "Quận chúa, này...... Này làm sao đây ạ?"

Châu Châu thanh âm cũng run run, "Không...... Không...... Biết."

Bạch Thảo sắc mặt hơi hơi đỏ lên, nàng so với Châu Châu vẫn là biết được một ít nhân sự, nàng ghé vào sát tai Châu Châu nhẹ giọng nói: "Quận chúa, đó là nơi Thập lục hoàng tử, chỗ yếu......"

Châu Châu cắn môi, nàng không phải một chân đem Lương Thiệu Ngôn phế luôn rồi chứ.

Nghĩ đến đây, nàng run rẩy bước lên "Lương Thiệu Ngôn, ngươi...... Ngươi còn ổn không?"

Lương Thiệu Ngôn trong sự thống khổ liếc Châu Châu một cái, ánh mắt vừa ủy khuất vừa ấm ức, còn kèm theo một tia cảm xúc nói không rõ, "Ta hôm nay nếu bị phế đi, ngươi nhất định phải phụ trách.!"

"Là ngươi quá phận trước" Châu Châu nhịn không được nói.

Lương Thiệu Ngôn giữ nguyên bản mặt dày vô sỉ, tùy hứng làm bậy, hiện giờ uống rượu xong, càng là cố tình làm bậy, "Ta ô ngươi xanh trắng, ngươi phế đi hạnh phúc của ta, vừa lúc xứng ở bên nhau, ta một lần cũng chưa dùng qua đâu." Nói đến câu sau, hắn tựa như đang bị ủy khuất nặng nề.

"Hồ nháo!"

Phía sau truyền đến một tiếng quát lớn.

Châu Châu quay đầu nhìn lại, phát hiện là Thái Tử Lương Tấn Bách.

Lương Tấn Bách một khuôn mặt đen không tả nổi: "Lương Thiệu Ngôn, cút lại đây cho ta, bằng không hôm nay mạng nhỏ này của ngươi khó giữ, hôm nay là sinh nhật ngươi thì ngày này sang năm chính là ngày giỗ đầu của ngươi."

----------

Ming: Cái tên ngốc kia, đã bảo về đây ta sủng. Ngươi muốn đi hướng tây ta cho ngươi đi, ngươi muốn thịt ta cho ngươi ăn. Ta không quan tâm ngươi có bị phế hay chưa, không quan tâm ngươi đã yêu ai hay chưa, ta mặc kệ về đây ta sủng!!!!

#Chắc tui là editor duy nhất vì nam phụ mà không mấy thích nữ chính đó giời ơi ('○¤○')~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro