Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một lúc sau, anh từ phòng tắm đi ra – khăn tắm màu trắng quấn quanh thân hình cao ráo, rắn chắc màu đồng của anh, chỉ để lộ ra khuôn ngực vạm vỡ, mái tóc đen lòa xòa trước trán, mơ hồ che khuất đôi mắt đen dài của anh. 

“Mặc quần áo.” Cô ra lệnh cho anh, sau đó đem ly nước tới đầu giường. 

Phí Kiệt đi đến tủ lấy quần áo của mình. Anh đưa lưng về phía cô, thay quần đùi. ( @__@ anh anh í anh í giữa thanh thiên bạch nhật mà nờ u nu dờ e de chết ngất mất) 

Phí Kiệt thay xong quần đùi, cầm máy sấy, đi đến trước mặt cô. 

“Uống nước.” Cô lại ra lệnh cho anh, biết anh không có người nhắc nhở, tuyệt đối sẽ không động tới ly nước. 

Phí Kiệt cầm ly nước uống một hơi cạn sạch, ôm lấy thắt lưng cô trực tiếp đi đến bên giường, “Giúp anh sấy tóc.” Nói xong, anh ấn người cô ngồi xuống giường, còn mình thì tựa đầu trên đùi cô. 

Hứa Ân Ân nhìn anh giống như con nít, cô hy vọng anh cứ mãi như bây giờ. Cầm lấy máy sấy, sấy mái tóc bồng bềnh của anh. Anh từ từ nhắm hai mắt, khóe môi lộ ra vừa lòng tươi cười. 

Lúc anh say rượu, chỉ biết xoay quanh tìm cô, một khi tìm không thấy thì sẽ giận dữ lên, chạy đi tìm cô, ai mà ngờ đầu bếp nổi tiếng lúc uống rượu lại trở thành đứa con nít 3 tuổi hay dỗi hờn như bây giờ chứ. 

“Xong rồi, ngủ đi!” Cô đem đầu anh đặt lên gối. 

Phí Kiệt nằm trên gối cô, thỏa mãn hít sâu 1 tiếng, nhìn cô mà cười: “Đều là hương vị của em.” 

Hứa Ân Ân kéo mền đắp cho anh, chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ. 

“Này….” Phí Kiệt nghiêng người, nắm lấy tay cô. Hứa Ân Ân nhìn anh chờ đợi, cô thở dài, để mặc anh cầm chặt tay mình, tiếp tục ngồi ở mép giường. 

“Hôm qua anh mơ thấy mình trở về lúc 20 tuổi, lúc đó anh mới tới nhà em, liền bị ba em rượt đuổi. Làm anh sợ đến nỗi tỉnh dậy lăn cả xuống giường.” Anh cười nói. 

“Đáng đời. Ai bảo anh lúc đó mới đến nhà em, liền có ý đồ dụ dỗ em.” Cô nhớ lúc đó bị anh đè sát vào tường mà tim đập loạn xạ, cảm giác không thở nổi. 

“Bởi vì lúc đó em cứ nhìn chằm chằm vào anh, rõ ràng là rất mê anh.” 

“Bộ dạng của anh so với con gái còn đẹp hơn, người bình thường thì đương nhiên ai cũng phải nhìn, chẳng lẽ anh muốn dụ dỗ mọi ánh mắt của con gái sao?” Cô vỗ vỗ hai má anh, nếu như lúc anh tỉnh rượu, cô tuyệt đối sẽ không làm hành động này. 

Phí Kiệt áp tay cô vào má mình, ngây ngốc cười nói: “Anh khi đó chỉ muốn gần gũi em thêm chút, dù gì lúc đó anh cũng ở nhờ nhà em, mà dù sao lúc đó anh dựa vào khuôn mặt không sợ chết này đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.” 

“Ba anh đời này làm được chuyện tốt duy nhất, chính là quăng anh đến nhà em. Ba em chính là siêu cấp ân nhân của anh, anh muốn làm tấm biển cho ông.” Phí Kiệt đột nhiên nghiêm trang nói. 

“Ba em nhất định sẽ kêu là nhảm nhí.” 

“Sau đó sẽ kêu anh xuống bếp nấu cho ông anh.” 

Hai người nhìn nhau cười, Phí Kiệt kéo cô nằm kế anh, cảm thấy hài lòng, cười mỹ mãn. 

Ba cô Hứa Tinh Tiến là ông chủ của một công ty dệt may lớn, cũng rất thích ăn uống. Năm đó khi nhận nuôi Phí Kiệt, ông liền đưa anh đến nhà hàng Pháp làm việc, còn cùng Phí Kiệt cá 10 vạn tệ rằng anh sẽ không làm việc ở nhà hàng này quá 3 tháng. Phí Kiệt vì 10 vạn tệ mà phải cắn rắn chịu đựng. Thấy sự kiên trì cùng tài năng của anh, một đầu bếp Pháp muốn nhận anh làm học trò và đề nghị anh cùng ông ấy đi Pháp để học nghệ. Phí Kiệt ngay lập tức gật đầu, mang theo hành lý tiêu sái rời đi. 

Năm năm sau, khi anh quay lại Đài Loan, anh không chỉ đã học hết trù nghệ của vị đầu bếp đó mà còn trở thành một trong số ít người trẻ tuổi đảm nhiệm chức vụ đầu bếp chính của nhà hàng lớn. 

“Anh hối hận học làm đầu bếp sao?” Cô nhẹ giọng hỏi, biết anh còn chưa ngủ. 

“Hỏi cũng như không hỏi. Khi ở nước Pháp, không quen biết ai cả, lại phải ngồi trong phòng bếp nóng hừng hực mà học tiếng Pháp, anh hối hận muốn chết.” Anh nói rồi yên lặng nhìn cô. 

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Mĩ Nam Bức Hôn (2) - Tiểu Thuyết Full - Tiểu Thuyết, Truyện Dài - Diễn Đàn Kênh Truyện

 http://kenhtruyen.com/forum/5-1027-2#ixzz2mhN3wg9C

“Khó trách khi đó lỗ tai em mỗi ngày đều rất ngứa. Nhất định là anh ở đâu đó nguyền rủa em với ba đày đọa anh, đúng không?” 

“Hiện tại nghĩ lại tất cả đều rất đáng.” Phí Kiệt giơ tay cô lên, hôn nhé lên đó. “Hai người là sinh mệnh của anh, là người thân quan trọng nhất của anh.” 

Hứa Ân Ân ngừng thở, cảm giác lâng lâng giống như là cầu hôn. Ngay sau đó, Phí Kiệt nhắm mắt lại, an ổn đi vào giấc ngủ, hô hấp rất nhanh trở nên đều đều. 

Hứa Ân Ân nhìn anh cứ như là thiên sứ, tay phải cô nắm tay anh, nhưng tay trái lại dùng hết sức nắm chặt ngăn chặn đau đớn trong lòng. 

Cô biết ngày mai anh tỉnh dậy, anh sẽ không còn nhớ những gì của tối này. 

Tửu lượng của anh rất dở, uống có một tí thôi là đã say. Việc này một năm có thể xảy ra một hay hai lần, mà chỉ cần anh say, anh sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa chạy đến bên cô. Khoa trương nhất là một lần anh đi xe taxi 3 tiếng đồng hồ đến Nhật Nguyệt Đàm để tìm cô, bởi vì lúc ấy cô đang cùng đồng nghiệp nghỉ phép ở đó. Hứa Ân Ân cắn môi, nhịn xuống một tiếng thở dài. 

Anh là người cô yêu, cô tùy ý anh sai bảo, giận dữ với cô. Cô có thể thành công quản lý chuỗi nhà hàng nổi tiếng lẫn tài chính, nhưng sao cô vẫn không quản được lòng mình? 

Nếu có một ngày, chân mệnh thiên nữ của anh xuất hiện, thì cô phải làm sao? 

Hứa Ân Ân đau lòng bắt mình dời tầm mắt khỏi người đàn ông đang ngủ kia, cô buông tay anh ra, cẩn thận kéo mền đắp cho anh, rồi xoay người ra khỏi phòng. 

Yêu một người suốt 10 năm vậy là quá đủ ! 

Ngày mai cô nhất định phải nhận lời theo đuổi của Kỉ Đại Vũ, nếu không bỏ được tảng đá trong lòng, cô cả đời sẽ cứ vướng vào nó mãi, cả đời này đừng mong yêu ai nữa. 

Cô muốn có bạn trai, cô muốn kết hôn! 

Cô phải có gia đình và đứa con ! 

Chỉ đơn giản vậy thôi ! 

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Mĩ Nam Bức Hôn (2) - Tiểu Thuyết Full - Tiểu Thuyết, Truyện Dài - Diễn Đàn Kênh Truyện

 http://kenhtruyen.com/forum/5-1027-2#ixzz2mhNGQLLF

Mặt trời chói chang chiếu rọi khắp nơi, ánh nắng bao trùm hàng cây hai bên đường khiến từng phiến lá nổi lên một màu ngọc bích xanh ngời, thật sự rất đẹp! 

Hứa Ân Ân mặc chiếc áo sơmi màu đỏ mà cô thích nhất, đeo chiếc kính đen bản to, điều khiển chiếc xe Audi ra khỏi garage đi đến nhà hàng Philadelphia. Cô dùng tốc độ chậm rãi chạy xe vào bãi đỗ xe của nhà hàng. 

Trong bãi đỗ xe cũng có 1 chiếc Audi khác cùng kiểu với cô nhưng mà màu lam, thì ra sáng sớm anh thức dậy sau đó liền tới nhà hàng làm việc. 

Hứa Ân Ân nhìn thoáng qua đồng hồ — 8 giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ làm việc. Cô cũng đã dặn các nhân viên rằng hôm nay anh sẽ quay lại nhà hàng làm việc, họ phải đi làm đúng giờ, nếu không Phí Kiệt lại nổi bão. 

Cô xuống xe, không cần hỏi thì cũng biết anh nhất định đang ở nhà kính kiểm tra xem nguyên vậy liệu có được bảo quản cẩn thận hay không. Đối với nguyên liệu để nấu ăn, anh lựa chọn rất tỉ mỉ. Anh từn nói việc quá trình vận chuyển đồ ăn rất quan trọng, nếu càng vận chuyển tốt bao nhiêu thì đồ ăn sẽ càng tươi lâu hơn, phí tổn cũng thấp hơn, cho nên nếu có thể mua ở Đài Loan có thể mua được những nguyên liệu đó, thì anh tuyệt đối sẽ mua. Huống hồ, anh nói cà tím, ớt xanh, cà chua ở Đài Loan đều rất ngon và tươi, nếu dùng chúng để làm thành món ăn thì càng tuyệt, bởi vậy cũng tự mình tìm một nông trại để gieo trồng các loại rau quả. 

Bởi vậy, cũng vì sự kiên trì của Phí Kiệt mà nhà hàng mới có nguyên liệu thơm ngon để nấu ra những món ăn tuyệt vời. 

Hứa Ân Ân đi vào nhà hàng, mở ra cửa gỗ đi vào văn phòng, rồi đến cửa sổ màu đen tại bàn làm việc. Cô dùng sức kéo kiểu sổ lên, mùi hương của mấy ngồi lang cang ập vào mũi cô, cô khom người hít lấy mùi hương đó tựa như sợ nó sẽ mất đi. Cô chuyển tầm mắt về nhà kính tìm kiếm thân ảnh của Phí Kiệt. Mái tóc anh hơi dài nên anh dùng kẹp của cô kep tóc ra đằng sau, làm lộ ra gương mặt đẹp trai, chiếc áo trắng không tay vì vận động của anh mà làm lộ ra khuôn ngực màu đồng rắn chắc. 

Mặc dù cá tính của anh siêu ác liệt, nhưng bộ dáng của anh thực sự khiến người ta chỉ nhìn thôi mà đã mê mẩn. 

Không biết sao tim cô cứ đập thình thịch liên hồi, cô ôm ngực cố gắn trấn tĩnh, Phí Kiệt vừa vặn ngẩng đầu nhìn cô. 

Anh nhướng mi, khóe miệng tươi cười, giơ ta ra dấu muốn uống nước. Cô thấy anh ra hiệu liền xoay người đi đến bàn café. Cô lấy bột café ra, rồi bỏ vào máy sau đó ấn nút, nhất thời cả văn phòng đều ngập tràn mùi vị café. Đợi cho café nhỏ giọt cuối cùng, thì cửa ban công cũng bị mở ra. 

Phanh! 

Phí Kiệt đi đến bắt lấy tách café cô vừa làm, uống một ngụm. Anh đứng tựa cạnh bàn nhìn cô, sáng tới giờ anh rất phiền muộn, nhưng giờ thấy cô thì tâm cũng thoáng bình ổn. Hứa Ân Ân khoanh tay trước ngược, con mắt sáng yên lặng nhìn anh. 

Phí Kiệt cau mày, môi hơi nhếch, trong mắt đột nhiên lóe lên lửa giận, cả người anh bây giờ toát lên sự phẫn nộ không thôi. 

Hứa Ân Ân bước tới nắm tay anh, “Anh sao vậy?” 

Phí Kiệt nhìn cô, lòng cảm thấy ấm áp, “Đêm qua ba anh gọi cho anh.” 

Cô hít sâu một hơi, khó trách hôm qua Phí Kiệt nhận điện thoại xong liền ra ngoài, sau đó còn uống say nữa. Nhắc đến ba anh thì chẳng có chuyện gì tốt cả ! 

Hứa Ân Ân pha một tách café khác cho anh, lúc anh tức giận, trong người như phát hỏa, vẫn là đem cho anh chất lỏng gì đó thì tâm tình của anh mới mau chóng bình phục. Phí Kiệt đem café một hơi uống cạn sạch. 

“Buổi sáng lúc thức dậy, anh đã định nói với em, nhưng thấy em ngủ ngon quá, anh không nỡ đánh thức em.” 

“Ba anh muốn gì?” 

“Muốn anh đưa ông ta 100 vạn.” 

Hứa Ân Ân theo quán tính nắm chặt tay anh. Phí Kiệt cũng đưa tay nắm chặt lấy tay cô, cắn chặt răng. 

“Anh tính sao?” Cô nhẹ giọng hỏi. 

“Anh nói sẽ đưa cho ông ấy.” Anh kích động rít gào ra tiếng, toàn thân đều run lên. “Lúc trước coi anh như phế vật, quăng anh đến chỗ em, cho tới bây giờ cũng chưa có ngày nào đối xửa tốt với anh. Giờ thấy anh đã có sự nghiệp và nổi tiếng, thì mỗi tháng lại gọi điện thoại đòi tiền, không cho ông ta thì nói rằng anh bất hiếu! Đây là đạo lý gì chứ?” 

Hứa Ân Ân dang tay ôm chặt lấy anh. 

Lúc anh say rượu, anh có kể cô nghe, nhờ đó mà cô mới biết thời thơ ấu bi thảm của anh, trong gia đình thì bị đánh bị người ta ghét và coi thường. Mặc dù bây giờ anh công thành danh toại, nhưng thời thơ ấu khắc nghiệt ấy cũng mãi là ác mộng của anh. 

Phí Kiệt ôm chặt thân hình mềm mại của Hứa Ân Ân, anh nhắm mắt lại, thả lỏng người mình. Hứa Ân Ân vỗ vỗ lưng anh, ngẩng đầu kiên định nói: “Ông ta không đáng để anh phải tức giận như vậy. Anh mua nhà cho ông ấy, hàng tháng đều cho ông ấy 3 vạn tệ, anh đã làm quá nhiều rồi. Anh có đưa bao nhiêu tiền cho ông ấy, ông ấy cũng cầm đi chơi bời cờ bạc. Chúng ta không cảm hóa được ông ta đâu!” 

Phí Kiệt vẫn như cũ không lên tiếng. 

“Không đứng bận tâm nhưng lời mắng nhiếc khó nghe của ông ta, anh phải biết anh không phải là người như vậy. Ai cũng biết anh làm việc rất chăm chỉ, mỗi ngày làm việc tới 10 mấy tiếng đồng hồ, làm chi so đo với người mà không biết cả lao động là như thế nào!” Hứa Ân Ân càng nói càng kích động, chỉ muốn đánh ba anh một quyền. “Lần sau ba anh có gọi điện thoại lại, anh đưa cho em, em sẽ nói chuyện với ông ấy.” 

Phí Kiệt đứng thẳng lên, khẽ mỉm cười, nâng mặt cô lên, đôi mắt đen mang ý cười nhìn cô. 

“Đột nhiên anh cảm thấy mua xe, mua đồng hồ cho ông ta thực sự đáng giá.” (hí hí nhờ vậy mới bík chị í thâm tình với anh =]]) 

Hứa Ân Ân thấy anh như muốn hôn mắt cô, trái tim cô chợt đập nhanh hơi, hơi thở ngưng đọng. 

Ông trời thật quá đáng, luôn luôn đợi lúc cô hạ quyết tâm thì lại dẫn dụ ác ma này đến bên cô…. Sau đó cô sẽ nhìn anh đến ngẩn người…. sau đó cô sẽ mê muội bởi cảm giác “cô là duy nhất”… sau đó ——- 

Cô không dứt ra được ! 

Hứa Ân Ân chống tay đẩy anh ra. 

“Làm gì mà đứng gần quá vậy, em không cần anh lấy thân báo đáp đâu.” 

“Em thật là sống trong phúc mà không biết hưởng, em có biết có bao nhiêu người muốn anh lấy thân báo đáp không?” Anh kháng nghị. 

“Xì!” Cố cố ý nhăn mặt trêu chọc anh, thừa cô lui về phía sau ngồi vào bàn làm việc, “Em rất trong sáng, không cần người thay bạn gái như thay áo lấy thân báo đáp đâu.” 

“Em sai rồi, anh không có bạn gái, chỉ là tình nhân của anh.” Anh chống tay trên bàn cô rồi nói. 

“Cũng giống nhau thôi, không liên quan tới em.” Tối nay cô sẽ nhận lời làm bạn gái của Kỉ Đại Vũ, cho nên những điều này không can hệ gì tới cô. 

Hứa Ân Ân thôi miên nói với chính mình. 

“Đúng rồi, hôm nay sinh nhật của lão Phương, chúng ta đóng cửa sớm một tí để đi ăn mừng.” Lão Phương là người cung ứng thịt cho Philadelphia, cũng là người thường xuyên cùng Phí Kiệt ngồi lề đường uống rượu, hai người xem nhau như tri kỷ. 

“Tối nay em có việc.” 

“Hẹn với Kỉ Đại Vũ?” Phí Kiệt khoanh tay , ngực tự nhiên nhói lên từng hồi. 

“Anh làm gì mà hỏi nhiều vậy?” Cô tức giận cãi lại. 

“Đàn ông đều không ai tốt cả, anh chỉ quan tâm em thôi, cần gì mà lớn tiếng với anh chứ! Phí Kiệt trừng mắt nhìn cô. 

“Anh cho là đàn ông trên thế giời đều không tốt giống anh sao? Em đã 28 tuổi rồi, em tự biết nhận định.” 

“Theo anh nhớ thì từ 5 năm trước tới giờ, ngay cả một nửa bạn trai em cũng không có.” Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Mĩ Nam Bức Hôn (2) - Tiểu Thuyết Full - Tiểu Thuyết, Truyện Dài - Diễn Đàn Kênh Truyện

 http://kenhtruyen.com/forum/5-1027-2#ixzz2mhNR203l

“Trước khi anh về nước, em cũng có bạn trai! Anh về rồi, thì đàn ông bên cạnh em đều chạy mất dép. Em cũng vì công việc bận rộn mà chẳng có thời gian mà quen bạn trai nữa. Anh chính là sao chổi, gây cản trở con đường hạnh phúc của em.” Hứa Ân Ân không khỏi nhớ đến đường tình gập ghềnh của cô suốt 5 năm qua, không khỏi chóng nạnh, hai mắt bốc hỏa nhìn anh. 

“Tóm lại, em tốt nhất nghe anh. Qua khỏi đêm nay, em sẽ có bạn trai, anh đừng có làm vướng bận.” Cô sẵng giọng quát to. 

Môi Phí Kiệt mím lại nhưng rất nhanh buông ra. 

“Được, em có bạn trai, rất giỏi, vậy em có muốn khuôi sâm banh anh mừng không?” Phí Kiệt cố ý vỗ tay, đôi môi nhếch lên đầy châm chọc. 

Hứa Ân Ân tức muốn hộc máu, cô nắm lấy phi tiêu để trên bàn, không kìm nỗi trực tiếp ném— 

Phi tiêu bắn về phía tường biên có treo hình của Phí Kiệt, cắm ngay vào giữa hai hàng lông mày trên bức hình. Phí Kiệt bỗng dưng cảm thấy lạnh cả xương sống. 

“Anh chỉ nhắc nhở em nên cảnh giác Kỉ Đại Vũ.” 

“Em muốn làm việc, mời anh xéo ra ngoài.” Hứa Ân Ân một tay chỉ về phía cửa, trực tiếp đuổi người. 

Ding Dong Ding Dong…. 

Dây cót trên đồng hồ trên tường vang lên. Phí Kiệt nhìn đồng hồ liếc mặt 1 cái, sắc mặt lập tức biến đổi. Hứa Ân Ân thấy vẻ mặt anh, cô cũng thở dài một tiếng, bưng kín cái trán. 

“Cửa hàng cá không phải 9h tới giao hàng sao?” Anh nhớ rõ lịch công tác trong laptop của cô đã viết như thế. 

“Phải.” Hứa Ân Ân nhìn anh đang nhíu mày, chắc anh lại muốn tìm cửa hàng cá khác để công tác. 

Buổi sáng cô đã gọi điện thoại nhắc nhở cửa hàng cá nhất định phải giao đúng giờ rồi mà ! 

“Còn nhân viên phụ giúp trong bếp mới vừa đi làm 3 ngày không phải cũng 9h đến đây sao?” 

Hứa Ân Ân cảm thấy đau đầu. Ai nha, chỉ biết một khi Phí Kiệt mà đi làm, thì mọi người nhất định sẽ căng thẳng. 

Làm việc với Phí Kiệt đúng thật là khắc nghiệt, đối với việc ở phòng bếp anh đòi hỏi rất cao, mà đối với nguyên vật liệu thì anh lại càng yêu cầu cao hơn, nếu cửa hàng nào không giao hàng đúng giờ thì lần sau đừng mong hợp tác với anh – bởi vì nguyên liệu mà đưa đến trễ thì sẽ cản trở tiến độ công tác của anh. 

Điều kiện tiên quyết đối với nhân viên là tuyệt đối không được đến trễ. Vạn nhất thật sự có việc gấp, thì phải gọi điện thoại xin phép. Anh đối với mấy chuyện say rượu, thất tình thì cũng có thể châm chước, nhưng đến muộn mà không có lý do thì tuyệt đối là không chấp nhận đc. 

Cô cũng vì thế mà đã sa thải mấy chục nhân viên…….. 

“Chị Ân, xin lỗi, tôi bị kẹt xe.” Nhân viên tên Phương Đông chạy vọt vào văn phòng, vừa thấy Phí Kiệt thì lập tức đứng nghiêm nghị, sợ tới mức nhúc nhích cũng không dám. 

Phí Kiệt mặt không chút thay đổi nhìn người vừa mới tới, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ, cứ ý như là có ai giết cả nhà anh vậy. 

Phương Đông cúi gầm mặt, khẩn trương đến phát khóc. 

Phí Kiệt chuyển hướng nhìn Hứa Ân Ân: “Anh vẫn chưa mắng người, cô ta làm gì mà muốn khóc, anh là ác quỷ sao?” 

“Không có việc gì, em đi thay đồng phục đi.” Hứa Ân Ân vội vàng vỗ vai Phương Đông. 

Phương Đông nghe thế vội chạy nhanh ra ngoài. Phí Kiệt nhìn Hứa Ân Ân liếc một cái. Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Mĩ Nam Bức Hôn (2) - Tiểu Thuyết Full - Tiểu Thuyết, Truyện Dài - Diễn Đàn Kênh Truyện

 http://kenhtruyen.com/forum/5-1027-2#ixzz2mhNdaaV1

Bởi vì Phí Kiệt đã trở về, nên tối nay Philadelphia khách đến đông nghẹt, làm cho cả nhà hàng làm việc đến nỗi thở cũng không kịp thở. 

Khách mới lẫn cũ đều chờ mong gặp được Phí Kiệt, hơn nữa, sáng nay báo chí cũng đăng tải hình ảnh Phí Kiệt cùng Chu Nghiên dùng cơm hết sức thân mật lại càng làm bầu không khí chờ mong nay lên đỉnh điểm. 

Lúc này đây, phòng bếp nhiều việc đến làm không xuể. 

Phí Kiệt vừa đứng cạnh bếp nấu nước, vừa nhìn chằm chằm nồi canh và nồi gan bò hấp tương, vừa nghe nhân viên lớn tiếng chạy ra chạy vô báo món ăn khách gọi, đồng thời cứ mười giây là anh lại xem qua giấy ghi món ăn xong rồi lại cùng những đầu bếp khác chuẩn bị món ăn. 

Vì muốn tất cả bàn trong nhà hàng cùng lúc có món ăn nên phòng bếp hiện giờ như cái chiến trường. Mà nhìn cách bày trí của phòng bếp, tuy rằng không phải là rộng lớn nhưng cũng rất thông thoáng, thế nhưng cùng một lúc làm món ăn cho 30 bàn nên hiện giờ thần kinh mọi nhân viên trong nhà bếp đều đang rất căng thẳng như chiến đấu ở tiền tuyến. 

Ngoại trừ một người rất ung dung nhàn nhã đi vòng quanh phòng bếp mà hưởng thụ không khí khẩn trương này – đại ma đầu Phí Kiệt. 

Đây là vương quốc của anh, mọi người đều phải theo quy tắc của anh. Phí Kiệt biết anh không cần tự mình nấu ăn, anh hay nghĩ ra những món mới, sau đó chỉ cần huấn luyện phó bếp nấu những món đó theo hương vị của anh là được. Anh thích làm người hướng dẫn nhiều hơn, càng thích cùng Hứa Ân Ân đứng ở sảnh nhà hàng nhìn vẻ hài lòng của thực khách khi ăn món ăn do anh nghĩ ra. 

Cuối cùng, mọi thứ cũng đâu vào đấy, món ăn chính lẫn món ăn phụ và tráng miệng đều đã hoàn thành mỹ mãn, Phí Kiệt hô to một tiếng — “Dọn lên !” 

Phí Kiệt tháo nón đầu bếp xuống, đi ra khỏi phòng bếp đến văn phòng của Hứa Ân Ân. Lúc anh 20 tuổi, nếu ba của Ân Ân không nhận nuôi anh, đào tạo anh thành 1 đầu bếp giỏi, thì chắc giờ anh còn là một tên du côn, hoặc là đã chết ở cái xó nào rồi. Những năm gần đây, tuy rằng chú Hứa thường xuyên làm việc tại xưởng dệt ở Đại Lục, hàng năm chỉ về Đài Loan có đôi ba tháng, nhưng chú Hứa đối với anh ơn trọng như núi, anh không bao giờ quên được. Mà Hứa Ân Ân còn lại người bạn lâu nhất của anh, và cô chính là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời anh. Mẹ cô qua đời lúc cô chỉ mới 10 tuổi, cho nên từ nhỏ cô đã thiếu tình thương của mẹ. Tuy nói ra có vẻ buồn nôn, nhưng dù cho có lấy dao kề cổ anh hay dù có chết anh cũng không để ai làm tổn thương Ân Ân. Vì vậy, đối với những ai theo đuổi cô, anh đều cảm thấy khó chịu. Tóm lại, Ân Ân là người thân của anh, nếu có người nào muốn làm tổn thương cô, amh nhất định sẽ đem tên đó băm thành trăm mảnh. 

Nghĩ đến đó, khuôn mặt Phí Kiệt tối sầm, đôi mắt lạnh lùng làm cho người ta phải hoảng sợ, khi anh đẩy cửa văn phòng của Ân Ân, anh vẫn dùng giọng nói khi làm việc nói với cô. 

“Chị Ân, chị giúp em đi….” Mới bước vào phòng, Phí Kiệt liền nghe nhân viên trong nhà hàng – Tiểu Yến – gục đầu ủ rũ nói chuyện với Ân Ân, lúc này Ân Ân đang ngồi đối diện, trên bàn đang có một đống khăn giấy. Phí Kiệt chỉ nhìn Tiểu Yến không nói lời nào, sau đó quay sang giơ ngón tay cái với Ân Ân. 

Hứa Ân Ân đẩy đẩy kính cận của mình, nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục nói chuyện với Tiểu Yến : “Đừng quá lo lắng, nếu mẹ em biết em như thế này thì lại làm bà ấy càng lo hơn, ngày mai chị sẽ nói với Phí Kiệt gọi điện thoại cho bác sí Lí, vị bác sĩ đó là trưởng khoa ngoại, mẹ em nhất định sẽ không sao.” 

Rốt cuộc Phí Kiệt cũng hiểu vì sao hôm nay Tiểu Yến tinh thần hoảng loạn, làm việc không tập trung, anh càng ngày càng khâm phục Ân Ân hơn. 

Nếu không có cô, anh không biết mình còn giữ được cái nhà hàng này không. Tất cả đều là công lao của Hứa Ân Ân, việc lớn việc nhỏ nếu vào tay cô thì đều được giải quyết ổn thỏa. Mỗi khi trong nhà hàng bận rộn, hoặc là anh đưa ra yêu cầu nghiêm khắc làm cho nhân viên phải căng thẳng, lúc đó cô lại trổ tài làm nguôi lòng mọi người. 

Khi người khác gặp khó khăn về tiền bạc, cô không cần nghĩ nhiều mà lấy tiền giúp họ, đến sinh nhật thì chuẩn bị sẵn quà và làm cho nhân viên ai ai cũng cảm động muốn khóc. Rồi khi lễ tết, cô đều chuẩn bị cho họ tiền lì xì. Thấy mọi người làm việc cực nhọc, cô quyết định dẫn mọi người đi ăn cơm ở nhà hàng cao cấp, hoặc dẫn họ đi spa để mọi người được thoải mái thư giãn, tinh thần sảng khoái. 

Cô chính là thiên sứ. 

Phí Kiệt huýt sáo đi vào phòng tắm ở trong văn phòng, sau khi tắm rửa xong, thấy Ân Ân giúp anh lấy quần áo mới trong tủ, tâm tình anh đột nhiên trở nên tốt hơn. 

Khi anh đi ra khỏi tắm thì Tiểu Yến cũng đã đi rồi. 

“Cô ấy đi rồi sao ?” Anh hỏi. 

“Ừ, mai anh nhớ gọi điện thoại cho bác sĩ Lí, nhờ bà ấy lưu ý một chút đến mẹ của Tiểu Yến, sau đó nhớ mời bà ấy dùng cơm nữa. À, loại sâm banh Holy Grail mà bà ấy thích đã có hàng rồi, anh nhớ tặng bà ấy nửa tá luôn đi.” 

“Nếu không có em, cuộc sống anh sẽ thế nào nhỉ ?” Phí Kiệt nhíu mày nói. 

“Yên tâm, chỉ cần anh lấy lợi nhuận của nhà hàng, chia cho em 5% là được, em cam đoan là nhà hàng sẽ càng làm ăn phát đạt hơn.” Hứa Ân Ân trợn to mắt, khúc khích cười. 

“Em là bọ hút máu sao?” Phí Kiệt trừng lớn hai mắt, cúi đầu nhìn cô, vẻ không tin nổi : “Em có thấy có quản lý nhà hàng nào trước mặt đầu bếp đòi chia 5% tiền lợi nhuận không ? Ngay cả cái đồng hồ anh dùng tháng lương đầu tiên để mua cũng nằm trên tay em rồi. Em còn muốn lột da anh luôn sao ?” 

“Đó là do anh say rượu, đưa đồng hồ cho em, ép em nhận mà.” Cô vô tội nhìn anh mà nói, người này thật là ăn nói ngang ngược mà. 

“Rượu quả nhiên hại người, cho nên anh còn bắt em phải mua xe Audi SUV giống anh.” Năm đó anh say rượu, dẫn cô ra bờ biển sau đó nói rằng cô có ý nghĩa rất lớn với anh, về sau anh mua xe gì thì cô phải mua xe đó ! 

“Cho nên, em cũng không uống rượu.” 

“Kiêu ngạo thật.” Phí Kiệt nhéo má cô, nhe răng trợn mắt kề sát mặt cô. 

Cô như ngừng thở, anh vừa mới tắm xong, trên người còn lưu lại mùi thơm mê người. Nhưng vài giây sau, cô liền bình tĩnh rồi nói : “Nếu không có việc gì nữa, tối nay em sẽ về sớm.” 

“Anh có thể nói không sao ?” Tâm tình Phí Kiệt nhất thời buồn bực, vẻ mặt cũng trở nên hững hờ. 

“Vì tương lai hạnh phúc của em, anh đương nhiên không thể.” 

“Còn chưa bắt đầu yêu nhau, mới chỉ là gặp nhau vài lần thôi, em làm gì đã uy hiếp anh thế.” Đầu óc Phí Kiệt chợt hiện lên cảnh cô kết hôn cùng người khác, sắc mặt càng thêm tái mét. 

Anh định xoay người đi ra ngoài thì lại thấy cô đang lấy bộ quần áo treo trên giá – một chiếc váy màu đen tao nhã hở vai nhìn rất bắt mắt. 

“Em định mặc cái váy này đi hẹn hò sao ?” Ngực Phí Kiệt nhói đau, đôi mắt nheo lại, vẻ mặt phản đối. 

“Anh có ý kiến gì sao ?” Hứa Ân Ân vừa đặt mắt kiếng xuống bên vừa hỏi anh. 

“Rất hở hang.” Phí Kiệt khẳng định nói. 

“Hở hang ?” Hứa Ân Ân bước tới trợn mắt nhìn anh. 

Người này lúc nào cũng phá chuyện của cô, bạn gái anh trước đây không phải mặc áo ngực trễ thì cũng là váy ngắn cũn, cứ õng ẹo dựa sát trên người anh đó sao ? 

“Phải, tay, chân, vai đều lộ ra hết.” Anh khoanh tay trước ngực, càng nhìn càng không hài lòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro