Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn đang trong phòng của Bạch Ưng, Mục Tư Thiều và Roy đã rời khỏi rồi. Thiệu Cảnh và Cổ Ngạn mang theo vài anh em ở lại trong phòng, muốn tìm xem còn manh mối gì không.Trước khi rời khỏi, Mục Tư Thiều hạ tử lệnh—-Nếu như có ai dám tiết lộ tin tức liên quan đến nội gián, cho dù chỉ một chữ, vẫn giết, không, tha!
Tất cả mọi người đều biết tính nghiêm trọng của sự việc này. Sau khi Mục Tư Thiều lên ngôi vị giáo phụ, không phải lần đầu xuất hiện nội gián. Đặc biệt là hai năm đầu, Á Châu hình như bang phái nào có khả năng đều phái người làm nội gián bên cạnh Mục Tư Thiều, nhưng bị Mục Tư Thiều từng người một tìm ra, xử quyết không nương tay
Thực ra các loại tai mắt gián điệp nội gián phân bố khắp hắc đạo, đã làm người ta không lạ lẫm gì. Thế nhưng trong hắc đạo chú trọng nhất là đạo nghĩa, việc như vậy, đến phút cuối không lần nào có thể ổn thỏa được, thậm chí sẽ dấy lên cuộc đấu tranh giữa hai bang phái.
Và lần này càng là can hệ đến đệ nhất bang hội ở phố Hoa kiều của Mỹ-U Ảnh, đối với giáo phụ hắc đạo châu Á trẻ tuổi mà nói, sự tình nghiêm trọng chưa từng có.
Mỗi người đều căng thẳng thần thần kinh, không dám có tý chậm trễ.
"Thiếu Cảnh, tôi có việc muốn nói."
Thiệu Cảnh thấy bộ dạng muốn nói lại không nói của Cổ Ngạn, nhướng mày bảo: "Nói."
Cổ Ngạn nhìn mấy anh em ở xung quanh, vẫy vẫy tay, tỏ ý bọn họ tạm thời rời khỏi. Mấy vệ sĩ không nói tiếng thứ hai, lập tức rời khỏi phòng, và đóng cửa lại.
Thấy Cổ Ngạn một bộ dạng nghiêm trọng, Thiệu Cảnh cau mày lại: "Việc gì nghiêm trọng vậy?" Hắn chưa từng thấy qua người mà một tay hắn đề bạt lộ ra bộ dạng như vậy.
"..." Cổ Ngạn vẫn có tý do dự, thế nhưng cuối cùng vẫn là cắn răng, ngẩng đầu nhìn vào mắt Thiệu Cảnh từng câu từng chữ nói: "Vũ Văn Khuynh Mặc đó...tôi không tin hắn ta."
Cổ Ngạn rất rõ người đàn ông còn xinh đẹp hơn phụ nữ đó tuyệt đối không như những người tình hoặc bạn giường trước kia của Mục Tư Thiều, cũng biết đối với Mục Tư Thiều mà nói Roy rất có thể chính là người đặc biệt duy nhất.
Sớm từ trước khi Mục Tư Thiều còn chưa chia tay với Roy, thì Cổ Ngạn cảm thấy người đàn ông xinh đẹp này không bình thường. Và sau đó, Mục Tư Thiều càng là vì một mình hắn từ đây tu tâm, còn không tiếc xuất động đội bí mật trực tiếp đến hiện trường lễ đính hôn của hắn cướp dâu... Giống như vẻ bình tĩnh sự không hoảng loạn vì người đàn ông này mà biến mất rồi.
Vốn dĩ cũng không có gì, dù gì năng lực của Roy mọi người đều thấy, có thể để lão đại của bọn họ xem trọng đương nhiên không thể là người tầm thường.
Nhưng Vũ Văn Khuynh Mặc này... Không những bản lĩnh vô cùng, làm Niello lỗ vốn ngầm trong việc hợp tác, mà còn có quan hệ mật thiết với Hắc Long, lòng dạ khó lường.
Một người như vậy, sao có thể cứ ở bên cạnh lão đại của họ? Hắn như trái bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ.
Những lời này hắn không thể nói trực tiếp với Mục Tư Thiều, sợ rằng Mục Tư Thiều bị tình yêu làm cho mù quáng, đối tượng duy nhất có thể nói chính là thiếu Cảnh của bọn họ rồi.
Trên bến cảng thấy thái độ mờ ám của Roy và Hắc Long, thì Cổ Ngạn biết Roy và Thiệu Cảnh bị Hắc Long mang đi thuyệt đối không phải ngẫu nhiên, nói không chừng chính là do Roy ngầm giở trò. Thiệu Cảnh và Roy cùng nhau trải qua hai ngày dưới sự kiểm soát của Hắc Long, nghĩ chắc hiểu rõ việc này. Nếu như thiếu Cảnh của bọn họ mở miệng, vậy thì lão đại không thể không suy xét...
Thiệu Cảnh nghe xong hơi ngẩn ra, sau đó nét mặt sầm lại: "Câu này của ngươi nói với ta thì thôi, tuyệt đối không thể truyền đến tai người khác, hiểu không?"
Roy rốt cuộc là người thế nào, Thiệu Cảnh không hiểu rõ. Trước đó hắn không tiện hỏi việc riêng của lão đại nhà mình cùng người tình; sau này là kinh hoàng bởi năng lực được giấu kín của Roy.
Thế nhưng dựa vào kinh nghiệm và trực giác nhiều năm nay cùng với sự hiểu biết gần đây đối với Roy, hắn biết Roy không phải người dễ bị người khác khống chế như vậy.
Hắn vốn dĩ cũng từng hoài nghi, trong biệt thự riêng của Hắc Long khi nhìn thấy Roy cùng Hắc Long trò chuyện thân mật hắn từng nghi ngờ, thế nhưng trong hai ngày này, hắn khẳng định Roy không thể là nội gián của Hắc Long. Nguyên do phán đoán như vậy chỉ có một—-Hắc Long vẫn chưa mạnh đến mức độ có thể sai khiến người đàn ông như yêu nghiệt vậy.
"Thế nhưng lão đại...!" Cổ Ngạn có tý gấp rồi, nhưng lời còn chưa nói xong thì bị Thiệu Cảnh làm đứt đoạn: "Lão đại tự biết quyết định." Thấy Cổ Ngạn vẫn một bộ dạng không yên tâm không cam tâm, Thiệu Cảnh thở dài: "Việc của lão đại và Vũ Văn Khuynh Mặc, không phải chúng ta có thể nhúng tay vào. Lời xấu ta nói trước, đừng nhắc việc này trước mặt lão đại và đại tẩu. Nếu không..." Nếu không thì dù lão đại không động ngươi, chắc là đại tẩu cũng bức chết ngươi, và lão đại tuyệt đối sẽ không ra tay cứu ngươi...... Câu sau này Thiệu Cảnh không nói ra miệng, sợ phản tác dụng làm Cổ Ngạn càng suy nghĩ lung tung, thế là chỉ vỗ rồi vỗ vai của hắn; "Được rồi. Ngươi đến Minh Đường cùng K xem xem Hắc Long. Đã chạy mất một Bạch Ưng, bên Hắc Long tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sơ suất. Đi thôi."
Cổ Ngạn mở rồi mở miệng, cuối cùng chỉ có thể buồn tủi mở cửa phòng ra ngoài rồi.
Thiệu Cảnh nhìn theo bóng lưng rời khỏi của Cổ Ngạn, hơi híp đôi mắt.
Ánh mắt thay đổi, khi khóe mắt liếc thấy thứ màu đen nhỏ nhắn không bắt mắt dưới chân bàn trà, khóe miệng nở ra nụ cười kỳ lạ—Cổ Ngạn àh, không phải ta không giúp ngươi, lần này ta cũng không giúp được ngươi rồi......
Trong căn phòng hạng sang khác, Mục Tư Thiều khoác tay ngồi trên ghế sofa, ánh mắt rời khỏi máy thu tín hiệu trên bàn, như cười như không nhìn lấy Roy ở một bên.
Vốn dĩ vì để giám sát Bạch Ưng, Mục Tư Thiều mới để máy nghe trộm trong phòng của Bạch Ưng một cách thần không hay quỷ không biết. Không ngờ lại nghe thấy lời như vậy của Cổ Ngạn, trong một thoáng có tý không biết nên khóc hay nên cười.
Mắt phượng thoáng qua nét thú vị, Roy không nói một lời, đứng dậy dự định pha một ly caffe cho bản thân—-Phòng hạng tổng thống chính là tốt vậy, các loại thiết bị đều đầy đủ, ngay cả nguyên liệu cũng là hàng cao cấp nhất có thể mua được ngoài thị trường.
Đột nhiên nhờ đến hộp Tahiti trong lâu đài của Mục Tư Thiều, Roy dự tính sau khi về nước thì tìm một thời gian nào đó đem nó về nhà từ từ thưởng thức, dù gì Mục Tư Thiều cũng chỉ biết mua thứ đắt, căn bản không biết thưởng thức.
Đang nhớ về Tahiti của người khác, bất ngờ có lồng ngực nóng rực sát vào lưng, một nụ hôn nhẹ đặt lên vành tai: "Không chuẩn bị cho ta lời giải thích?"
Bởi vì hơi thở nóng ẩm phả sau tai, Roy không phòng bị, run nhẹ một cái, nhưng lập tức phản ứng lại.
"Không có gì để giải thích, chính là ta gọi cho Hắc Long nói địa điểm tòa biệt thư của ngươi." Mắt phượng lộ ra vẻ khiêu khích, hình như không hề để trong mắt sự việc xem ra nên bị xử quyết trong giới hắc đạo.
Nếu như Mục Tư Thiều chỉ dựa vào một câu "không tin tưởng" đó của Cổ Ngạn, chỉ vì việc này của Hắc Long thì nói hắn là nội gián Hắc Long phái đến, quyết định tội lỗi của hắn, vậy thì xem như Roy hắn có mắt không tròng, nhìn lầm người. Thế nhưng hắn tin, Mục Tư Thiều chắc không làm hắn thất vọng.
Quả nhiên, tiếng thở dài của đàn ông truyền đến bên tai: "Ngươi đó..."
Roy chờ đợi lời bình luận tiếp theo của Mục Tư Thiều, nhưng nghe thấy một câu vô cùng thiếu bị đánh của người đàn ông phía sau: "Nhớ ta cũng lấy một ly. Royal lần trước mùi vị rất tuyệt, công hiệu cũng ngoài dự liệu, hay là lại pha một ly cho ta uống?"
"Caffe lại không phải thuốc kích dục, cũng chỉ có ngươi uống rồi mới vô cớ động đực" Nghiến răng nói một câu, Roy đột nhiên quay người nắm lấy cổ áo của Mục Tư Thiều, "Ngươi không nói ta cũng quên thật rồi, nợ lần trước còn chưa tính rõ đó."
Lần giao hoan như cưỡng bức trước đó ở lâu đài làm hắn nhức mỏi cả người mấy ngày, đặc biệt là bộ phận đặc biệt nào đó càng là vừa đỏ vừa sưng, sớm tinh mơ còn bị Hàn Kỷ Thanh bắt đi dự cuộc họp đổng sự, làm hắn ngồi trên ghế trái lắc phải lắc, xém tý làm trò cười cho thiên hạ trên cuộc họp. Không những thế, cơn đau trên người là thứ yếu, quan trọng là Roy bị đàn ông đối xử qua như vậy bao giờ? Huống hồ còn là người đàn ông duy nhất hắn ưng ý?! Nỗi chua xót khó nói ở trong lòng đó làm hắn muốn đem kẻ đầu têu đánh một trận tơi tả lại ngũ mã phanh thây cũng không bớt giận!
Mục Tư Thiều nghe Roy lại đề cập đến lần đó, biết rõ là một câu nói của mình gây họa, cũng không dám kích thích hắn nữa—-Nói đùa, Roy có ý định muốn phản công đó, nhưng Mục Tư Thiều hắn khi nào làm qua người ở dưới?! Nếu như truyền ra ngoài, vậy chẳng phải là làm cả hắc đạo cười rụng cả răng? Huống hồ...
Mắt ưng lướt qua người nắm lấy cổ áo của mình, từ dấu vết bản thân lưu lại trên cổ hắn, đến lồng ngực xinh đẹp được bao bọc bởi áo sơ-mi tắng, xuống dưới là vòng eo mảnh mai mà mềm mại, ở phía dưới chính là vòng mông tròn trĩnh cùng đôi chân thon dài thẳng tắp......
Nghĩ rồi nghĩ thì Mục Tư Thiều cảm thấy một ngọn lửa dục vọng dưới bụng từ từ lên não. Thế nhưng lý trí còn đọng lại bảo hắn, bây giờ tuyệt đối không thể động vào Roy, nếu không người đẹp chắc chắn trở mặt ngay!
Roy tuy không yếu ớt mỏng manh như vẻ bề ngoài, về thân thủ cũng được xem là người luyện võ, được xếp vào thượng nhất đẳng, thế nhưng người đẹp sở hữu gương mặt xinh đẹp tuyệt thế và thân hình mỏng manh vậy nếu đè trên người hắn, làm ra những việc lúc trước hắn làm với đối phương... bất kể thế nào Mục Tư Thiều cũng không thể tưởng tượng tình cảnh đó được.
Thấy trong mắt Mục Tư Thiều nổi lên dục vọng nào đó cùng với vẻ mặt cực kỳ kìm nén, trong mắt phượng xuất hiện một tia cười chế nhạo: "Nếu đã không nguyện ý, thôi vậy. Mà ta cũng quên là, người đàn ông như Mục tiên sinh vậy, sao có thể cam chịu khuất phục dưới thân người khác chứ?"
Buông cổ áo của Mục Tư Thiều ra, Roy quay người lại như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, tiếp tục nấu caffe. Và nụ cười chế nhạo cùng lạnh lùng xuất hiện trên gương mắt tuyệt sắc đó làm Mục Tư Thiều có tý ngơ ngác.
Nhất thời, mùi hương thuần khiết của caffe tràn ngập cả căn phòng, nhưng bầu không khí trong phòng đột ngột bị hạ xuống đến điểm đóng băng......

Phía Nam Lower Manhattan, phố Hoa kiều.
Đây vốn dĩ là một con hẻm vô cùng không bắt mắt trong phố Hoa kiều.
Mười mấy năm trước, rất nhiều người Trung Quốc không một xu dính túi hoặc để trốn khỏi cuộc chiến tranh, hoặc để đãi vàng kiếm tiền sống qua ngày, vượt đại dương đến thành phố Newyoek trong mơ ước, nhưng vì cuộc sống, cuối cùng tụ tập đến nơi này.
Thế nhưng với phẩm chất tiết kiệm từ trước giờ của người Trung Quốc, lợi dụng đầu óc tinh tường của họ, sáng lập ra vùng trời riêng trong Manhattan xa hoa này, trở thành phố Hoa kiều ngày nay.
Đừng xem vẻ bề ngoài hòa nhoáng, phồn hoa của phố Hoa kiều ngay này, chỉ cần người lớn tuổi tí đều biết, đây từng là một địa ngục hỗn loạn. Bạo lực, hung ác, đẫm máu, buôn bán nội tạng, giao dịch chợ đen—-Đây từng là một khu vực ngay cả FBI đều không muốn cũng không dám đặt chân đến. Trong những năm đó, rất nhiều phần tử phản động người Hoa ra đời dày đặc, lăn lộn, cuối cùng hợp lại thành mấy băng nhóm lớn, ẩn vào trong con hẻm sâu nhất vô cùng không nổi bật này—-Doyers Street (đường Đa Gia Tư), nơi đen tối nhất. Thế nhưng băng nhóm phản động này tuy dần ẩn náu, thậm chí không rõ tung tích, thế nhưng không nhiều người biết, đến ngày nay, những băng nhóm này vẫn khống chế cả phố Hoa kiều.
Và trong những băng nhóm này, nổi tiếng nhất, thực lực mạnh nhất chính là "U Ảnh". U Ảnh của ngày nay dưới sự lãnh đạo của lão bang chủ, không ngừng mở rộng địa bàn, cho đến ngày hôm nay gần như nắm giữ hơn một nửa Doyers Street cùng hơn nửa phố Hoa kiều, trở thành băng nhóm người Hoa số một danh xứng với thực.
Tục ngữ nói, ai giàu ba họ, câu này đến hắc đạo rồi hình như rất thích hợp—-Sau khi trải qua nửa thế kỷ huy hoàng, vấn đề nội bộ của U Ảnh không ngừng tích tụ.
Trong hội trưởng lão lục đục, bốn đồ đệ bao gồm con ruột của lão bang chủ giữa lãnh đạo năm chi Hồng Hoàng Lam Bạch Trắng minh tranh ngầm đấu không ngớt. Lão bang chủ rất rõ, nếu không qua được ải này, vậy thì U Ảnh sẽ như các bang phái biến mất trên phố Hoa kiều khác, hoặc bị kẻ địch tiêu diệt, hoặc là tự mình sụp đổ tan rã......
Tận cùng của đường Doyers Street cánh cửa quanh năm không mở của căn biệt thự ngập tràn mùi vị tiêu điều được mở ra, để một chiếc Lincoln dài màu xám từ từ lái vào.
Trong biệt thự, một nhân vật đầu tóc bạc phơ dáng vẻ quản gia bước vào thư phòng, nói với người ngồi trên ghế dựa lưng hướng về cửa: "Lão gia, thiếu chủ về rồi."

Chú thích:

Doyers Street: đường Đa Gia Tư (Doyers Street) của phố Hoa kiều là một con hẻm vô cùng chật hẹp, phần tử phản động năm xưa của phố Hoa kiều từng xảy ra tranh chấp kịch liệt tại đây, sau này con đường này được xưng là "góc khuất đẫm máu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#off