Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khốn kiếp!"

Tổng bộ của U Ảnh, trong đại trạch tĩnh mịch, người già dựa trên giường đùng đùng nổi giận ngồi dậy, sẵn tay lấy bình hoa dùng để trang trí ở đầu giường, ném về phía thanh niên đứng bên giường.

Men trắng Định Diêu (*) thượng hạng theo tiếng mà vỡ bên chân của thanh niên, phát ra tiếng vang trong trẻo lại đáng sợ.

Thanh niên đó nhanh nhạy muốn tránh ra, nhưng vẫn không tránh khỏi bị mảnh vỡ của bình hoa gần ngay trước mắt cắt vào mắt cá chân, đau thốt ra tiếng, nhưng bị người già trên giường hung tợn liếc một cái, lập tức tắt tiếng, không dám nói thêm một chữ.

Nhất thời, trong phòng ngủ rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề già nua của người trên giường.

Nửa ngày trời, người già mới bớt giận, đau lòng nhức óc quát: "Ta sao có thể sinh ra đứa chẳng ra gì như ngươi?! Ta bảo ngươi không được đắc tội Mục Tư Thiều, ngươi lại cố tình phái người ám sát hắn?!"

Người già trên giường, chính là lão bang chủ đại bệnh vừa lành của U Ảnh. Và "đứa con chẳng ra gì" trong miệng lão, không phải tên Bạch Ưng trốn thoát dưới mắt của Mục Tư Thiều thì còn là ai?

Ông già anh minh cả đời làm sao cũng không ngờ được, đứa con vô tích sự này của lão lại dám cầm lông gà xem như lệnh tiễn! Lão chỉ muốn để sát thủ của chi Hồng ban đêm tập kích Minh Đường tìm ra tung tích của Hắc Long rồi giết chết hắn, để tìm cho Bạch Ưng một lối thoát, nhưng không ngờ đến, tên ranh con khốn kiếp lại giả danh lão muốn ám sát cả bọn người giáo phụ cùng ở trong khách sạn Hilton! Mà lão đây làm cha, làm bang chủ, sau khi sự việc xảy ra cả một ngày một đêm mới biết được, sao bảo lão không giận được?!

"Daddy, tên Mục Tư Thiều đó đã động sát ý với con, nếu không tiên hạ thủ vi cường, sao có thể bảo đảm hắn sẽ không động thủ với con?!"

Người già nằm trên giường tuy là người thống trị cao nhất của U Ảnh, là chủ nhân của Bạch Ưng hắn, nhưng cuối cùng, đó cũng là cha của hắn. Con trai đối mặt với cha, nói chuyện dù sao cũng không như thủ lĩnh của các chi khác vậy lời nói mang vẻ cung kính, mà mang vài phần tình thân cha con cùng ương bướng.

Không ngờ hôm nay cha không như ngày thường sấm to mưa nhỏ giáo huấn, mà thật sự giận dữ rồi! Nghe xong một câu nói của Bạch Ưng, chỉ muốn xuống giường tận tay đánh tỉnh tên bất tài vô dụng này: "Còn dám cãi lại ta à? Tên ranh con khốn kiếp!"

Lão già nói rồi muốn xuống giường, nhưng bị quản gia ở một bên cản lại: "Lão gia, sức khỏe quan trọng. Bác sĩ nói rồi, người vẫn chưa thể xuống giường. Xin bớt giận."

Bạch Ưng cũng bị cơn giận của cha già nhà mình dọa phải rồi, nhất thời không dám mở miệng nữa, lo sợ lão già thật sự xuống giường "giáo huấn" hắn.

Cái gọi là yêu càng sâu, trách càng nặng. Thân là bang chủ của U Ảnh, người già cao tuổi này ở phố Hoa kiều cho đến cả hắc đạo Bắc Mỹ hô phong hoán vũ mấy mươi năm. Hắn sao nhìn không ra tên Mục Tư Thiều đó so với cha nuôi của hắn, giáo phụ hắc đạo Á châu tiền nhiệm là nhân vật càng khó chịu? Đáng than người con hữu dũng vô mưu này của lão lại dám công khai khiêu khích hắn, nếu Mục Tư Thiều muốn truy cứu việc này, vậy hậu quả, thật không dám tưởng tượng.

Ngay khi lão già đang chìm vào cơn suy tư, ngoài cửa có người gõ cửa nói: "Lão gia, mấy vị trưởng lão đến thăm, nói là có việc quan trọng muốn tìm thiếu gia!"

Bạch Ưng ngẩn ra, sau đó lập tức lộ ra vẻ sợ hãi: "Daddy......"

Lão già cũng có tý ngạc nhiên, không ngờ hội trưởng lão nhanh vậy đã nhận được tin tức.

"Đồ khốn kiếp! Xem việc tốt ngươi gây ra!" Quát một tiếng, thế nhưng người làm cha cuối cùng cũng yêu thương con trai mình, "Lão Lý, ngươi dìu ta xuống lầu gặp bọn người đó."

Để Bạch Ưng một mình đối mặt với hội trưởng lão, tên tiểu tử manh động ương bướng này chỉ có thể tự tìm đường chết!

Bạch Ưng lúc này cũng lanh lợi, biết cha mình có ý giúp đỡ, vội vàng lên trước phụ giúp dìu người cha cử động vẫn có tý bất tiện.

Thế nhưng thân là bang chủ U Ảnh, trong lòng lão già thì không nhẹ nhõm—–Hội trưởng lão lúc này ghé nhà thăm hỏi chỉ tên muốn gặp tên ranh con này, rõ ràng là đến hỏi tội.

Hắc Long là người kế thừa của bang chủ nhiệm kỳ kế mà hội trưởng lão ưng ý, lão thân là bang chủ nhưng lấy việc công làm việc tư muốn giúp con trai mình lên ngôi, còn vì vậy đắc tội giáo phụ hắc đạo Á châu......

Lần này phiền phức to rồi......

Bên này U Ảnh giông tố sắp ập đến, mà chỉ mười mấy cây số ngoài kia bên trong Minh Đường, giờ này lại là một màn hài hòa bình yên.

Ryan vốn dĩ là đường chủ Minh Đường, lão đại danh chính ngôn thuận của Minh Đường. Nhưng hiện giờ trong Minh Đường có đại nhân vật càng lợi hại hơn cô ta, ghế chủ trên bàn ăn thì cô ta cũng cam tâm tình nguyện nhường ra rồi, không chỉ như vậy, ngay cả chiếc ghế bên phải ghế chủ cô ta cũng không dòm ngó, ngoan ngoãn ngồi bên trái, ngồi vị trí kế dưới của Ryan, là Thiệu Cảnh.

Trên bàn ăn chỉ có bốn người này, bởi vì đây là một bữa "tiệc gia đình" danh đúng với thực.

"Roy, anh thích ăn gì cứ lên tiếng, đừng có khách sao nha." Đối với vị "đại tẩu" này, Ryan thật sự rất vừa ý, thế nên mới nhã nhặn niềm nở dễ nói chuyện.

Ryan cũng không phải chưa từng gặp mấy người tình hoặc sủng vật trước đó của Mục Tư Thiều. Tuy đại đa số đều là ngôi sao đang nổi trong làng giải trí hoặc là thiên kim và thiếu gia của nhà giàu.

Dung mạo xinh đẹp đương nhiên không nói rồi, nhưng người so với người thì không thể không thừa nhận, cái "xinh đẹp" này cũng chia đẳng cấp. Huống hồ, khí chất quý tộc bẩm sinh trên người Roy, sự tao nhã cùng điềm nhiên làm người ta hổ thẹn, không phải mấy ngôi sao và đời sau của bọn nhà giàu mới nổi có thể sánh ngang được.

Hơn nữa, Minh Đường là làm gì? Tất nhiên là thu thập tình báo. Trước khi nhìn thấy Roy, các sự tích của vị "đại tẩu" này đối với cô ta mà nói đã như sét đánh ngang tai. Có thể để vị bá chủ ngạo mạn bất kham, phong lưu bạc tình này chịu khổ, ngoan ngoãn tự nguyện "bị" thu vào trong nang, sao có thể là nhân vật tầm thường?

Quả nhiên, vừa gặp đã không làm cô ta thất vọng. Thế là ấn tượng tốt cũng tăng dần theo thời gian. Với người xuất sắc như vậy chỉ nói một câu, đó cũng làm người ta cảm thấy hạnh phúc. Ryan bất giác có tý đố kỵ đại ca nhà mình...... Lại có thể tìm được bạn tình xuất sắc như vậy!

"Cám ơn, Ryan, không cần để ý ta. Đây vốn là "tiệc gia đình" của ba người, ta tham dự vào vốn dĩ đã không thích hợp rồi." Roy nở ra nụ cười tao nhã, trong đó xen lẫn vài phần áy náy

Tuy Mục Tư Thiều đối với người em nuôi này không hề nói thêm gì, nhưng dựa vào trực giác của Roy, hắn biết Ryan là người thân Mục Tư Thiều rất xem trọng, đương nhiên, Thiệu Cảnh cũng vậy.

Ba người này không thường có thể ngồi với nhau dùng cơm như vậy. Bởi thế mỗi lần tụ họp chắc đều là vô cùng quý giá.

"Nói lời ngốc nghếch gì thế." Mục Tư Thiều ở một bên nghe xong nhíu nhíu mày, đưa tay nắm lấy bàn tay Roy đặt trên bàn, bất mãn hơi dùng sức véo rồi véo.

Roy đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy trong mắt người yêu có ý trách cứ, nhiệt độ nóng bỏng trên đôi tay đang nắm lấy như muốn in vào trong tim vậy, đột nhiên cảm thấy bản thân hình như thật sự nói sai rồi, sau đó lập tức cong khóe môi, không lên tiếng, chỉ là trở tay nắm lấy tay hắn, chớp chớp mắt phượng xinh đẹp.

Ryan cùng Thiệu Cảnh đều không xen vào, chỉ nở nụ cười nhìn hai người họ tương tác với nhau, trong lòng có sự ấm áp khó tả.

Bữa cơm tiếp tục, nhưng khúc nhạc đệm nhỏ này đã lưu lại trong lòng tất cả mọi người.

Tuy là "tiệc gia đình", nhưng thân phận của ba người đó nói một cách công khai, "tiệc gia đình này", suy đến cùng cũng là "hắc đạo thế gia", vấn đề bàn luận đương nhiên không rời khỏi việc trong đạo, đặc biệt là cảnh ngộ tế nhị hiện giờ của bọn họ và Minh Đường.

"Nghe nói hôm nay U Ảnh có vài vị trưởng lão đến nhà thăm hỏi Bạch Ưng, mọi người đoán xem là vì sao?" Ryan mở miệng trước nhất. Tai mắt của Minh Đường phân bố cả hắc đạo, việc xảy ra ở tổng bộ U Ảnh chẳng qua là vài tiếng đồng hồ, thì đã truyền đến tai cô ta, làm người ta không thể không bái phục.

"Hội trưởng lão cuối cùng cũng phát hiện ra việc lão bang chủ của bọn họ muốn giúp tên Bạch Ưng họ không mong đợi lên ngôi rồi?" Mục Tư Thiều nhướng nhướng mày, câu hỏi, nhưng là ngữ khí khẳng định.

Hắc Long được hội trưởng lão mong đợi, nội bộ đã quyết định là bang chủ nhiệm kỳ kế, đây gần như là sự thật cả hắc đạo Bắc Mỹ đều biết rồi. Mà vào lúc này, Hắc Long không rõ tung tích, Bạch Ưng vốn nên bị Hắc Long trừ khử lại trở về trong hội, bọn trưởng lão này không nóng với Bạch Ưng mới lạ—-Tên bất tài vô dụng này làm mất bang chủ nhiệm kỳ kế của bọn họ, đây sao mà được?!

"Còn không những vậy đó." Ryan nhè nhẹ vẫy vẫy cây dao trong tay, đến gần bàn ăn, ra vẻ bí mật nhỏ tiếng nói, "Hội trưởng lão lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ra. Ngay cả trận tập kích đêm đó ở khách sạn bọn họ đều biết! Hội trưởng lão hiện giờ biết thiếu chủ Bạch Ưng của bọn họ dấy phải giáo phụ hắc đạo Á châu rồi. Chỉ là không biết tiếp sau đây, bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn gì."

"Có thể có lựa chọn gì? Một là đâm lao phải theo lao, cho đến khi giết sạch chúng ta; một là giao Bạch Ưng cho chúng ta xử trí nhờ vậy chuộc tội bảo toàn U Ảnh." Thiệu Cảnh hừ một tiếng, đã khá bất mãn với U Ảnh.

Mấy năm nay quản lý của lão đại quá tốt, cả hắc đạo Á châu có thể nói là sóng yên biển lặng, đại đa số sát thủ đẳng cấp dưới trướng hắn đều đã ngứa tay lắm rồi! Lúc này U Ảnh dâng đến cửa, bọn họ phải mài sẵn đao, chỉ đợi lão đại ra lệnh thì có thể đại khai sát giới, máu nhuộm phố Hoa kiều rồi.

"Đừng vội, thiếu Cảnh." Nhấp một ngụm Louis XIII cao cấp, Roy từ tốn nói, "Nhiều khi nhìn người khác lục đục nội bộ cũng là việc khá thú vị, hà tất gây chiến, làm bẩn tay mình chứ?"

Dưới trướng của Mục Tư Thiều có vô số sát thủ đẳng cấp, cái này Roy biết. Mỗi người đều là Mục Tư Thiều và Thiệu Cảnh dốc lòng đào tạo. Nếu lần này xảy ra xung đột với U Ảnh, phát sinh huyết chiến, tổn thất thành viên là điều tất yếu, U Ảnh dù gì cũng là thủ lĩnh của hắc đạo Bắc Mỹ. Mục Tư Thiều không phải bạo quân, từ thủ đoạn hắn quản lý hắc đạo thì có thể nhìn ra được. Bởi thế, những sát thủ dưới trướng đối với hắn, chắc chắn là đau lòng vô cùng. Nếu có thể không nhuốm máu, vậy đương nhiên tốt hơn nhiều so với đại khai sát giới rồi.

"Ý của Vũ Văn tiên sinh là Hắc Long bất hòa với lão già của U Ảnh, chúng ta làm ngư ông đắc lợi." Thiệu Cảnh khiêm tốn thình giáo.

"Đó là đương nhiên. Nếu không chúng ta hao tổn công sức giam Hắc Long ở đây, còn cung cấp thức ăn nơi ở miễn phí, há không phải thiệt rồi." Roy nhẹ giọng nói, cười nhẹ một tiếng nhìn Mục Tư Thiều.

Giáo phụ đại nhân nhận được gợi ý của người yêu, trả về một nụ cười nuông chiều, quay đầu lớn tiếng nói: "Cổ Ngạn, ngươi đi mời Hắc Long lão đại xuống lầu cùng dùng cơm với chúng ta."

Chú thích:

(*) Định Diêu: là một trong năm lò gốm nổi danh đời Tống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#off