Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Giáo phụ hắc đạo Á châu Mr.Savior, nghe danh đã lâu." Trên gương mặt xinh đẹp nhìn không ra tuổi tác thật của Emma, nở ra một nụ cười có thể nói là "tràn đầy hứng thú", đôi mắt xanh ngọc bích cứ như thế nhìn chằm chằm vào đối phương, nhưng lại không để người ta cảm thấy bất mãn.

Tuy không rõ mục đích đến của đối phương, nhưng thế lực phía sau Emma, hoặc nói bản thân Emma làm đại diện, Mục Tư Thiều không muốn dấy vào.

Ôm lấy Roy đứng lên, Mục Tư Thiều nở ra nụ cười khá chính thức: "Emma tiểu thư, hân hạnh." Dứt lời đưa tay đón lấy bàn tay Emma đưa qua, cúi người in lên một nụ hôn nhẹ, thuần túy, nụ hôn lễ nghi.

"Không cần khách sáo, giáo phụ tiên sinh." Emma rút tay lại, tỏ ý mọi người ngồi xuống, "Tôi không thường đến sòng bạc, hôm nay ngẫu nhiên qua đây dò xem, nghe nói có khách quý ở đây, thì qua đây xem xem. Quả nhiên không làm tôi thất vọng." Emma nói rồi vỗ vỗ tay, cửa lập tức bị đẩy nhẹ ra, cô gái thỏ bước vào bê một cái khay trên tay, trên đó là một chai Louis thập tam giá ngàn vàng, "Đây là tôi chiêu đãi mọi người. Tiền tiêu ở đây trong hôm nay, toàn bộ tính vào sổ của tôi."

Nghe xong Hắc Long cười lắc đầu: "Như thế thì ngại quá!" Vô cớ ân cần, không phải gian thì là cướp. Hắc Long không rõ lai lịch của người phụ nữ này, nhưng cũng biết bà ta không dễ đối phó, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là gì làm cho người kinh doanh cực ít khi lộ diện lại "nhiệt tình" như thế. Chẳng lẽ là vì Mục Tư Thiều?

Ánh mắt dò hỏi ngầm đưa qua, nhưng lại nhận được ánh mắt phủ định của Mục Tư Thiều. Tức thì trong lòng Hắc Long càng nghĩ không thấu.

Hình như không phát giác ánh nhìn qua lại của Mục Tư Thiều và Hắc Long, Emma dời mắt sang Roy từ nãy đến giờ bị Mục Tư Thiều ôm chặt vào trong lòng. Thấy tư thế thể hiện cả ra dục chiếm hữu đối với Roy của Mục Tư Thiều, Emma gần như là không để ai phát giác mà cong khóe môi.

"Không biết vị này là...?"

Nghe Emma hỏi về Roy, Mục Tư Thiều hơi nhíu mày—-Nếu người phụ nữ này là đến vì Roy, vậy hơn nửa là đến không mang ý tốt. Thế nhưng trước khi hắn chuẩn bị tùy ý thay Roy bịa ra một thân phận, thì chính chủ đã mở miệng: "Vũ Văn Khuynh Mặc, bách tính bình thường mà thôi." Mắt phượng nhìn Emma, đã không còn tràn đầy vẻ nghi ngờ như khi nãy nữa, mà là chăm chú, mang theo vẻ nào đó mà người khác không biết.

Emma hình như hơi ngẩn ra, sau đó lập tức nở lại nụ cười: "Khuynh Mặc? Cái tên thật đẹp." Nụ cười như vậy, hình như mang theo ý gì đó sâu xa, làm trong lòng Mục Tư Thiều đột nhiên nặng nề.

Cảm giác cánh tay bên eo bỗng siết chặt, Roy vỗ nhẹ tay hai người đang nắm lấy, tỏ ý an ủi.

"Không biết Vũ Văn tiên sinh có từng chơi bài? Tôi đột nhiên rất muốn chơi một ván." Đột nhiên, Emma đưa ra một chủ đề làm tất cả mọi người đều hơi ngẩn ra. Không phải câu hỏi, cũng không phải đề nghị, một vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại mang chút ít áp lực, làm người ra cảm giác tiến thoái lưỡng nan. Sự tồn tại của Ryan đã giải thích rất tốt dáng vẻ của "công chúa cao ngạo" là như thế nào, và Emma này, lại là nữ vương ôm trọn thiên hạ, quen với việc liếc nhìn chúng sinh. Chính là không biết cuộc sống như thế nào, hoàn cảnh như thế nào mới có thể tạo ra người phụ nữ như vậy.

"Hân hạnh." Chỉ do dự nửa giây, thì Roy liền đồng ý. Hơi nghiêng mắt nhìn thấy ánh mắt mang vẻ lo lắng và hơi bất mãn của Mục Tư Thiều, cong khóe môi cười nhẹ nhàng: "Yên tâm."

Hai người bước đến bên bàn, bên ngoài cửa lại có một Dila vô cùng kịp thời bước vào, làm người ta nghi ngờ vị tiểu thư Emma không phải đột nhiên nổi hứng, mà là có chuẩn bị.

Cuộc gặp gỡ đơn giản với Hắc Long vì có sự gia nhập đột ngột của Emma, cục thế lại trở nên u ám không rõ.

Mắt thấy Roy cùng Emma mặt đối mặt ngồi vào bàn đấu, Mục Tư Thiều ngầm đưa mắt tỏ ý cho Thiệu Cảnh, người sau hiểu ý, lập tức ngầm rút ra khỏi phòng, ra ngoài bố trí người—-hễ có động tĩnh gì bất lợi cho họ, thì phải làm tốt chuẩn bị, đảm bảo lão đại và đại tẩu an toàn rời khỏi.

"Tiểu thư Emma muốn chơi gì?" Đối phương là phụ nữ, Roy duy trì phong độ đàn ông Luân Đôn, mở miệng hỏi.

"Chỉ là giải trí mà thôi, không cần quá nghiêm túc, hai mươi mốt điểm thế nào?"

"Mời." Roy đưa tay tỏ ý Dila xếp bài.

Bên đây hai người lễ nghi đầy đủ bắt đầu trò chơi, hai người trên ghế sofa thì không nhẹ nhõm gì mấy.

Hắc Long từ đầu đến cuối cũng nghĩ không thông là cái gì dấy lên hứng thú của Emma, và Mục Tư Thiều thì chỉ quan tâm tiểu thư Emma này muốn Roy chơi cùng là có ý đồ gì.

Cục thế giữa Hắc Long và Bạch Ưng căng thẳng, Minh Đưởng lại có nhiều tai mắt của các bang phái trông chừng, điện thoại mạng thì lại sợ có người giám sát, thế là Hắc Long chọn sòng bạc thuộc về hắc đạo nhưng hoàn toàn trung lập này gặp mặt Mục Tư Thiều. Thế nhưng cho đến nay, hắn không thể không suy đoán, Emma này, có phải là có quan hệ hợp tác mờ ám với Bạch Ưng, hoặc giả là lão bang chủ của U Ảnh?

"Nhìn không ra, kỹ thuật chơi bài của Vũ Văn tiên sinh cũng tinh xảo như vậy."Trong thời gian hai người bên đó không ngừng suy nghĩ, thì bên đây Roy và Emma đã chơi được vài ván, số lượng thẻ vốn dĩ ngang nhau, hiện giờ đã có hơn nửa ở bên này của Roy rồi.

Chơi hai mươi mốt điểm không phức tạp như showhand, chú trọng trí nhớ và vận may, cùng với việc biết lấy hay bỏ.

"May mắn mà thôi." Roy cười nhẹ, lần nữa đưa bài tròn điểm, dila tự giác đưa thẻ Emma quăng ra quét về bên Roy.

"Đúng vậy, ngươi đích thực rất may mắn. Cuộc sống trong nước có vừa ý không?" Lời này của Emma vừa ra, Roy thì không thấy gì, nhưng làm Mục Tư Thiều và Hắc Long hai người kinh ngạc—-Nghe ý trong lời nói này, Emma này lại quen biết Roy?

"Rất vừa ý." Liếc thấy người yêu lộ ra vẻ căng thẳng hiếm thấy, trong mắt phượng mê người đều là ý cười mãn nguyện.

"Tiểu thư Emma, cô lại thua rồi." Trong khi nói chuyện Emma bất giác lại lấy thừa một lá, đáng tiếc bại trận, thế nhưng trên mặt bà ta lại không hề có vẻ không vui khi thua to, ngược lại còn nhướng đôi mày đã trau chuốt tỉ mỉ.

"Không phải đã nhận ra rồi sao, còn gọi tôi là tiểu thư Emma?" Emma nói rồi lộ ra vẻ bất mãn như trêu đùa.

"Ta thì không sao, dọa phải người khác thì không tốt lắm." Roy cười nhẹ ra tiếng, trên gương mặt tinh mỹ lại có vẻ cảm khái, "Không ngờ cô lại ở đây kinh doanh sòng bạc, không cảm thấy không đáng sao?"

"Sòng bạc chỉ là trò tiêu khiển, không vui có thể rút ra bất cứ lúc nào.Cậu không phải cũng đột ngột rời khỏi Anh quốc sao, về nước làm một tác gia nhỏ, không cảm thấy đáng tiếc sao?" Emma hỏi một cách nhàn nhạ.

"Không rời khỏi thì làm sao có thể yên thân chứ? Huống hồ..." Roy nói rồi ánh mắt lại nhìn về phía Mục Tư thiều, nhưng lời thì không tiếp tục—-Huống hồ, không rời khỏi lại sao có thể gặp được người đàn ông này, và lại còn dây dưa không dứt với hắn, thậm chí phải dây dưa đến vài chục năm sắp tới nữa chứ? Giờ đây, hắn rất vui mừng, vui mừng trước đó ra quyết định rời khỏi Anh quốc về nước.

Trong ánh mắt của người yêu nhìn sang chất chứa tình cảm không thể nói rõ, làm trong lòng Mục Tư Thiều bỗng ấm lên. Tao nhã cao quý lại gian xảo như linh hồ như Roy, lại cam tâm tình nguyện vì hắn lộ ra vẻ mặt đó, Mục Tư Thiều chỉ cảm thấy cả con tim căng đến đau, có thứ gì đó như muốn trào ra. Cảm giác này nhấn chìm tất cả giác quan của hắn, làm hắn tạm thời quên đi sự tồn tại của Emma và Hắc Long.

Thuận theo ánh mắt của Roy nhìn thấy đích đến, Emma cười mỉm: "Cậu quả nhiên rất may mắn, có thể tìm được một người yêu như vậy, hạnh phúc vô cùng."

"May mắn? Hơ hơ..." Nhỏ tiếng đến đối phương không nghe thấy câu hỏi, chỉ có bản thân Roy biết, cuộc tình này rốt cuộc trải qua bao nhiêu đau khổ và chua xót, thất vọng và đấu tranh, mới có thể đến cuối cùng tu thành chính quả. Thế nhưng, không có hối hận, hắn cũng không hối hận. Bởi vì kết quả cuối cùng chứng tỏ, người đàn ông đó đáng để hắn tốn tâm sức đi tranh giành.

"Được rồi, cả phòng đều là bong bóng màu hồng rồi." Emma cười cười, đùa vui một cách hiếm có, nhưng là để kéo lại sự chú ý của Roy và Mục Tư Thiều.

"Ngươi không lo ai đó sẽ làm ra chuyện gì sao?" Hơi ngập ngừng, Emma cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.

Nụ cười còn chưa tan đi bên môi của Roy hơi cứng lại, cúi đầu xuống, công tử tao nhã từ trên ghế đứng lên, bước đến bên người yêu. Mục Tư Thiều đưa tay ôm lấy người đến bên cạnh mình, lòng lo lắng cũng để xuống được một ít. Chưa kịp hỏi nghi vấn trong lòng của mình ra, Emma lại đứng lên, gật nhẹ đầu tỏ ý: "Làm phiền quá lâu rồi, tôi cũng nên đi rồi. Hi vọng mọi người tận tình chơi ."

Nói xong thì tự mình rời khỏi phòng. Cô ta không nghe sót câu trả lời nhỏ tiếng khi nãy của Roy—-"Vậy thì cứ mặc hắn" Trong lòng thoáng tý lo lắng, nhưng cũng biết những việc này, không phải là thứ cô ta có thể nhúng tay vào.

"Bảo bối..." Muốn hỏi, nhưng không biết hỏi gì. Hỏi Roy có phải quen với Emma đó không? Hỏi hắn với có quan hệ gì với Emma; đối phương tại sao có vẻ như rất thân với hắn?...

Roy hơi ngẩng đầu, hôn cằm của người yêu, mắt phượng mê người nhìn mắt ưng sắc bén của người yêu, đột nhiên cười hỏi: "Anh có tin em không?" Tin, thì đừng hỏi.

Không chút chừng chừ, Mục Tư Thiều hôn trở lại, câu trả lời cùng in lên làn môi mỏng xinh đẹp của Roy: "Đương nhiên tin." Tin, nên hắn không hỏi.

"Chậc, hai vị tình nồng ý thắm, ta có phải nên biết điều rời khỏi mới đúng?" Hắc Long ở một bên thấy hai người này thân mật không ngại địa điểm, bất giác ho nhẹ một tiếng, người đàn ông độc thân bất mãn châm biếm nói.

"Không cần phiền phức như vậy, sư phụ, chúng ta tiếp tục bàn bạc." Trái phải liếm khóe môi của Mục Tư Thiều, Roy rời khỏi môi hắn một cách vẫn còn vương vấn, hướng về phía Hắc Long đang một bộ dạng dục cầu bất mãn cười một cách không mang ý tốt, làm Hắc Long cảm thấy rợn cả người, trong cơn mê nhìn thấy chiếc đuôi của yêu nghiệt ngàn năm lại bắt đầu ve vẩy phía sau quý công tử tao nhã.

Kết quả thương thảo là, để Hắc Long thông qua hội trưởng lão của U Ảnh gián tiếp tạo áp lực với lão bang chủ và Bạch Ưng, và lợi dụng Hắc chi trong tay và thế lực của chính phủ tiến hành đàn áp thế lực của Bạch Ưng; và Lôi Khắc vì bị thương mà chưa xuất hiện ở đây thì phụ trách chi phối từ xa Tam Hợp hội bộ đội Hồng Kông tiến hành đả kích toàn diện Duyên Hà hội, để Tần Vạn Dư khó lòng phân thân. Còn Mục Tư Thiều thân là giáo phụ, thì phải phái người khống chế lực lượng ủng hộ lớn nhất hiện giờ ở phía sau lão bang chủ của U Ảnh và Bạch Ưng—-sát thủ chi Hồng. Có một điểm Hắc Long nói đúng rồi, sau khi ám sát một lần lại một lần, Mục Tư Thiều đã không thể nhẫn nhịn, sẽ không mặc kệ bọn tập kích đó nữa.

Đường khi về và khi đến như nhau. đây là một đặc điểm khác của sòng bạc này—-Tất cả khách đều chỉ có thể đi một lối đi. Nghe đồn nơi đây cũng có lối đi bí mật, nhưng đó chỉ có thể sử dụng khi xảy ra hỏa hoạn hoặc các tai nạn tự nhiên khác, người thường ai cũng không biết lối đi bí mật đó ở đâu. Thế nên, nhiều người muốn ẩu đả hoặc xảy ra xung đột cũng sẽ chú ý sự khó khăn khi thoát thân, nên sẽ không chọn động thủ trong sòng bạc, để tránh không thể thoát.

Vẫn mang mặt nạ nửa đoạn, Mục Tư Thiều ôm lấy Roy theo một cô gái thỏ đi về phía cửa ra, vì tránh để xảy ra xôn xao và tin đồn, Hắc Long không đi chung với họ.

Thời gian đã đến nửa đêm, thế nhưng trong sòng bạc vẫn rất huyên náo. Trong đại sảnh người qua người lại, bận rộn vô cùng, nhưng đã không còn sự yên tĩnh khi họ mới đến, mà làm người ta có cảm giác ở bên bờ vực điên cuồng.

Một đoàn bảo vệ sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp đều tăng tốc, muốn nhanh chóng an toàn hộ tống lão đại và đại tẩu rời khỏi. Thế nhưng có một số người, hình như không muốn để họ như ý nguyện.

Bỗng nhiên, một tiếng thủy tinh vỡ vang lên trong đại sảnh—-Thủy tinh vỡ vốn không có gì, làm người ta kinh ngạc là tiếng súng đi cùng tiếng vỡ thủy tinh—-Sòng bạc này không cho phép ẩu đả, là ai to gan như vậy dám dùng súng?!

Thiệu Cảnh dẫn đầu rút súng ra, cẩn thận lướt qua toàn cảnh, vừa dẫn mọi người nhanh chóng đi về phía cửa ra.

Bỗng nhiên, tình hình dường như bắt đầu trở nên hỗn loạn, có người bắt đầu lên tiếng chửi rủa, cũng có người bắt đầu gào thét, ẩu đả nhau, gần như tất cả mọi người đều rút súng trong người ra, tất cả các phục vụ cô gái thỏ mang súng trong sòng bạc cũng chuyển sang vẻ căng thẳng, cố gắng muốn khống chế tình trạng trong đây. Sòng bạc rộng lớn, trong một thoáng lại trở nên chen chúc như cái chợ!

Đột nhiên, có ba bốn người đàn ông ngoại hình lực lưỡng bị người đùn đẩy xông vào hàng ngũ bảo vệ bên đây của Mục Tư Thiều và Roy, mắt ưng của giáo phụ thoáng qua, siết chặt cánh tay đang ôm người trong lòng, một trong số bảo vệ nổ súng về hướng trần nhà, trong đám đông ồn ào, nhưng không hề có tác dụng.

Trong bất giác, đội bảo vệ hai người Mục Tư Thiều và Roy đã dần dần bị đẩy rã ra rồi.

Roy nhíu mày, không biết là ai kéo hắn một cái, xoay đầu theo bản năng, nhưng cảm thấy cánh tay của người yêu bên eo lỏng ra, tim thoáng thót lên, xoay đầu lại, thấy Mục Tư Thiều đang ở nơi cách hắn không xa, và tay đã bị bàn tay to quen thuộc kéo lại.

Trong mắt phượng thoáng qua nét an tâm, nhìn mặt của Mục Tư Thiều, mười ngón tay siết chặt lại với đối phương.

Thế nhưng không ngờ, đột nhiên có sự xô đẩy của sóng người, mười ngón tay đan chéo nhau bị lôi kéo đột nhiên nhói lên một cái, Roy còn chưa kịp phản ứng, gần đó đã không thấy bóng dáng quen thuộc đó của Mục Tư Thiều,thứ lan ra chuyển động đều là mặt nạ nửa đoạn không khác biệt mấy!

Lòng nặng xuống, mặc kệ mặt nạ rơi mất trong sóng người, rút súng trong lòng ra—-Thân súng màu bạc, miệng súng màu vàng, nhỏ nhắn đến độ giống như đồ trang trí. Đây là vũ khí người đàn ông hay ghen vì để hắn có thể vứt khẩu Derringer đó nên cố tình sai người mang về từ Đức cho hắn.

"Roy!" Trong tiếng ồn hỗn loạn, Roy nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn về phía đó, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người yêu.

Bỗng có người nắm lấy cổ tay đang cầm súng của hắn. Không phải thân nhiệt quen thuộc! Roy không kịp quay đầu, cơ thể đã đưa ra phản ứng, trở tay một cú, nghe thấy có người hự một tiếng, cổ tay cũng bị thả ra rồi, thế nhưng một giây kế, hắn chỉ cảm thấy cả người tê đi, trong một thoáng mất đi ý thức....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#off