Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mr.S đừng hiểu lầm." Bị miệng súng đen ngòm chĩa vào, Emma không lộ ra vẻ kinh hoàng, thể hiện rõ phong thái nữ vương, chỉ là trên gương mặt không thể phân biệt tuổi tác có nét nghiêm trọng, "Tôi mang hai người đến, có lẽ có ích."

Mục Tư Thiều vẫn một vẻ mặt sát khí đằng đằng, súng trong tay không vì lời nói của Emma mà bỏ xuống.

Thấy vậy Thiệu Cảnh chỉ có thể thay lão đại nhà mình mở miệng: "Không biết tiểu thư Emma mang người gì đến?"

Thiệu Cảnh biết, lão đại nhà mình đã vì sự mất tích của Roy mà gần như phát điên rồi. Hắn khẳng định, nếu không phải vì phải tìm đại tẩu yêu nghiệt nhà họ, người đàn ông này hiện giờ e là đã mất đi lý trí. Vì để tìm và cứu Roy, hắn hiện giờ mới cố chống đỡ lấy tinh thần đã gần sụp đổ của bản thân.

Thiệu Cảnh chưa từng thấy bộ dạng như vậy của lão đại nhà mình, trong giây phút phát hiện Roy mất tích, mỗi một người đứng cạnh hắn đều đột nhiên cảm thấy bản thân như rơi vào địa ngục lạnh giá vậy. Bây giờ hắn chỉ mong đại tẩu nhà mình có thể an toàn không sao, nếu không, e là, cả lão đại nhà mình cũng bị hủy rồi.

Emma vẫy vẫy tay, phía sau lập tức có một người đàn ông áo đen bước vào, trong hai tay một tay tóm lấy nhân viên phục vụ sơ mi trắng gi-lê đỏ, một tay khác tóm lấy một cô gái thỏ, buông tay ra, thì hai người ngã trên sàn, mọi người cùng nhìn, trên lưng hai người lại là vết roy đẫm máu!

"Nói lại một lần việc các ngươi đã làm." Emma ra mệnh lệnh một cách lạnh lùng.

"Có...có người cho chúng tôi một mớ tiền...bảo chúng tôi...bảo chúng tôi mở lối đi bí mật ra khi hỗn loạn, để họ rời khỏi...ah..." Lời của cô gái thỏ vừa nói xong, Emma lại dẫm mạnh lên cái lưng đã đầy vết thương của cô ta! Gót giày mảnh mười mấy phân làm cô gái thỏ đó khổ không thể tả, rên rỉ không ngừng.

Ngoại trừ người hiện giờ gần như không có phản ứng với bất cứ việc gì trước mắt-Mục Tư Thiều ra, tất cả mọi người còn lại đều kinh ngạc—–Đây...rốt cuộc là chuyện gì?

"Vi phạm quy tắc nhận hối lộ, tiết lộ bí mật của sòng bạc đã đủ cho các ngươi chết mấy trăm ngàn lần rồi, lại còn dám làm việc này cho người khác, thật sự là không thể tha thứ!" Một ánh nhìn của Emma, người đàn ông áo đen vừa bước vào đó lại lập tức tóm hai người dậy, ấn họ quỳ xuống đất.

"Emma tiểu thư, ý của cô là, hai người này chính là người bị Tần Vạn Dư và Bạch Ưng mua chuộc, giúp họ cướp Vũ Văn tiên sinh đi?" Định thần lại, Thiệu Cảnh hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Không sai." Emma gật gật đầu, thu hồi vẻ mặt có tý hung hãn, trên mặt hình như có tý mệt mỏi, xoa xoa trán, "Ta lại để cho Roy bị cướp đi trên địa bàn của ta, người làm chị này, thật sự có lỗi với cậu ấy quá..." Emma nói, trên mặt xuất hiện vẻ mặt như hồi tưởng, thế nhưng lời của bà ta, lại làm mọi người trở tay không kịp, và câu nói này, làm Mục Tư Thiều cũng không khỏi kinh ngạc.

Thế nhưng hắn hiện giờ không có tâm tư để ý Emma rốt cuộc có quan hệ gì với Roy, hắn chỉ cần biết, người phụ nữ này không phải kẻ địch, như vậy thì đủ rồi.

Điều đáng mừng là, sự lộ tẩy của hai nội ứng này, làm Mục Tư Thiều dần dần bĩnh tĩnh trở lại, ánh mắt vẫn sắc bén mang sát khí, thế nhưng vẻ mặt đã bắt đầu bình tĩnh trở lại—-Trước khi tìm được Roy, hắn tuyệt đối không thể mất đi lý trí, không thể ngã xuống.

"Emma tiểu thư, hai người này thì làm phiền cô rồi, hỏi họ có biết hướng đi sau đó của đối phương không." Trong lòng đối với thân phận của Emma đã có một số suy đoán, Mục Tư Thiều nói với giọng điệu hơi ướm vẻ mệnh lệnh.

"Ta sẽ làm." Không ngoài dự liệu Emma gật gật đầu.

"Cảnh, dùng danh nghĩa của ta ra tuyệt sát lệnh, ta muốn Tần Vạn Dư và Duyên Hà hội của hắn trong hai ngày, không còn manh giáp." Nắm chặt súng trong tay, mắt ưng không biết nhìn về phía nào đó, giọng nói trầm thấp đầy sát khí, làm Thiệu Cảnh nghe lệnh cũng rợn người, nhưng không dám có tý ty do dự, lập tức gật đầu.

Tuyệt sát lệnh vừa ra, thì nghĩa là giáo phụ hắc đạo Á châu sắp phải sử dụng quyền lực cao nhất của giáo phụ —-Không hỏi nguyên do, bất kể hậu quả, người hoặc bang phái bị ra tuyệt sát lệnh sẽ trở thành kẻ địch chung của cả hắc đạo, ai ai cũng trừ khử được. Nhưng cái giá phải trả của tuyệt sát lệnh quá nặng nề, bởi thế không nhiệm kỳ giáo phụ nào dám tùy ý sử dụng.

Thế nhưng Thiệu Cảnh hiểu rõ, lão đại nhà mình giờ phút này cơ bản không lo tính hậu quả và cái giá như thế nào, hắn nói phải Tần Vạn Dư không còn manh giáp, chính là muốn dùng mọi biện pháp để lão hồ ly dám làm hại người yêu hắn vĩnh viễn không được siêu sinh!

"Ryan, đưa hết tất cả thông tin liên quan đến các bang phái khác mà Minh Đường thu thập được ra ngoài, để họ không còn khoảng trống lo việc của U Ảnh, để những bang phái khác mò cá bắt tôm. Nếu có người không biết thời vụ, chính là kẻ địch của Minh Đường, của Mục Tư Thiều ta, giết không tha!"

"Yên tâm đi,lão đại." Ryan sáng ra từ Minh Đường qua đây, cả đêm chưa ngủ nhưng lại không có vẻ mệt mỏi—-Roy không chỉ là người yêu của đại ca, đại tẩu thực tế của cô ta, càng là bạn của Ryan, sao có thể để người khác làm xằng làm bậy?

"Những người khác, theo ta về tổng cục U Ảnh, ta phải đích thân hỏi ông già..." Mắt ưng nhìn phía xa, giọng nói trầm thấp của Mục Tư Thiều mang theo sát khí dần dần lan ra.

"Ta theo giáo phụ tiên sinh cùng nhau về tổng cục U Ảnh gặp ông già." Hắc Long ở một bên không nói một lời đột nhiên đứng dậy nói. Lời là nói với Mục Tư Thiều, ánh mắt sắc bén lại nhìn Thiệu Cảnh—-Hắn biết, việc lần này làm không tốt, một là lưỡng bại câu thương, nếu không chính là U Ảnh bị tiêu diệt. Roy bị bắt cóc làm cho Mục Tư Thiều và tinh anh sau lưng hắn bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, vốn dĩ Hắc Long hắn có thể ngồi không hưởng lợi. Nhưng vì để ai đó thay đổi cách nhìn, hắn không thể nào khoanh tay đứng nhìn.

Mục Tư Thiều nhìn Hắc Long một cái, sau đó gật gật đầu. Nếu Hắc Long lại làm ra hành động phản bội gì đó, lần này hắn không có tâm trạng thủ hạ lưu tình nữa.

Đợi anh...

Đợi anh... Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc, Roy đột nhiên mở mắt ra—-Là Mục!

Vẫn là trong nhà kho, xung quanh không có đồng hồ, thế nhưng nhìn ngoài cửa sổ, hình như là tịch dương lặn xuống phía tây. Theo thời gian mà tính, hắn bị bắt cóc đã gần hai mươi tiếng rồi...

Tần Vạn Dư sau khi nổi điên một trận vào trước đó thì không quan tâm hắn nữa, lúc này cũng không biết có phải vẫn còn đang trong nhà kho này không, gần đó chỉ có một người đàn ông áo da đen áo vest xám ngồi bên cạnh một cái bàn—-Roy nhận ra người này, là tâm phúc bên cạnh Tần Vạn Dư.

Sợi dây trói tay tuy đã được cởi, thế nhưng dây trên chân vẫn đang siết chặt lấy. Sự trói buộc trong thời gian dài làm Roy cảm thấy đôi chân tê buốt, chân mày xinh đẹp bất giác nhíu lại.

Nhà kho chỉ có một cánh cửa, trong góc xa bọn họ nhất. Cửa sổ cũng chỉ lác đác vài cái, đều ở nơi cách trên hai mét, hơn nữa có song sắt. Trên người không có bất kỳ vũ khí, hơn nữa thể lực không đủ, Roy biết khả năng muốn bản thân trốn ra được gần như không thể, huống hồ trong nhà kho và ngoài nhà kho rốt cuộc có người của Tần Vạn Dư và Bạch Ưng không cũng là một vấn đề, hậu quả khi một mình cố đặc phá e là rất thảm.

Đột nhiên, không biết từ đâu bước đến một người phương đông bộ dạng lưu manh, nói với tâm phúc của Tần Vạn Dư: "Vị đại ca này, phải thay ca rồi."

Đàn ông da đen nhìn người đó một cái, không để ý.

"Hey! Ngươi không nghe thấy ông mày nói chuyện àh?" Tên lưu manh đó thấy đối phương mặc kệ mình, bất mãn kêu réo, "Thiếu chủ của chúng tao nói không thể để anh em của Tần lão quá mệt mới bảo tao đến thay ca, ngươi tưởng tao muốn sao!" Nơi quỷ quái gà không ị chim không đẻ này, ngay cả gái xinh đẹp cũng không có, ngươi còn vui mừng không?!

Lần này người da đen có phản ứng, nhìn Roy một cái, lại nhìn tên lưu manh đó một cái, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, rời khỏi nhà kho, chắc là đi tìm chủ nhân của mình rồi.

Thấy người đó rời khỏi, trên mặt tên lưu manh nở ra nụ cười dung tục.

"Chậc, con quỷ đen đó không có phúc phận, để hạng thượng đẳng như vậy, lại không biết động thủ..." Tên lưu manh dùng ngón tay chà chà mũi, y hệt bộ dạng lưu manh, nhìn gương mặt xinh đẹp đó của Roy, nước dãi cũng gần như chảy cả xuống, "Thật là xinh đẹp... cho dù là đàn ông, chắc cũng rất sướng nhỉ!"

Roy nhíu mày, nhìn tên lưu manh đó đến gần bản thân, cúi xuống, đôi tay phía sau lưng siết thành nắm.

Vừa muốn mở miệng nói gì để ngăn cản sự đến gần của đối phương, Roy đột nhiên nhớ ra, tên lưu manh này khi nãy làm ra động tĩnh lớn như vậy với tâm phúc đó của Tần Vạn Dư cũng không ai đến xem, nghĩ chắc trong nhà kho này không còn người nào khác. Người phương đông ốm yếu trước mắt này, chắc là dễ đối phó hơn nhiều so với tên da đen đó...

Nuốt lại lời nói sắp buột khỏi miệng, Roy chờ đợi tên lưu manh trước mắt đến gần, đến gần tý nữa...

Chính ngay lúc bàn tay bẩn thỉu của tên lưu manh đó sờ lên cổ áo của Roy, Roy thoáng chốc rút tay ra từ trong sợi dây sớm đã trở thành vật trang trí từ sau lưng, năm ngón tay thành vuốt, bắt lấy cổ họng của đối phương, làm dứt hơi thở của hắn vả lại có thể ngăn cản hắn lên tiếng la lớn, đồng thời mắt tinh tay nhanh ngăn cản động tác muốn rút súng trong người của hắn, cướp súng về tay mình. Tên lưu manh đó chết cũng không ngờ đến, người đàn ông nhìn có vẻ nhu nhược này lại trong một thoáng vàng khỏi dây thừng công kích mình, đôi tay vùng vẫy loạn xạ nhưng thế nào cũng không chạm được vào Roy, tư thế quỳ làm làm đôi chân của hắn cũng mất đi công dụng, cổ họng bị bóp đến đau ngay cả một từ đơn cũng không phát ra được.

Trong mắt phượng thoáng qua tia tàn nhẫn—-nhân từ với kẻ dịch chính là tàn nhẫn với bản thân, câu nói này tuy không đúng hẳn, nhưng Roy tin rằng vào lúc này, nó là chính xác—-Tay siết chặt một cái, sức tay bởi vì tập qua boxing nên hơn người khi này lại được việc, chỉ nghe thấy "crắck" một tiếng vang trong trẻo, cổ họng của đối phương theo tiếng mà vỡ...

Không có thời gian tiếc thương và sám hối cho linh hồn chết trong tay mình, Roy tìm ra dao găm trên người tên lưu manh cắt sợi dây trên chân, đứng dậy, còn vì trói trong thời gian dài máu huyết không lưu thông mà hơi loạng choạng.

Roy vừa định cầm cây súng cướp được trong tay tên lưu manh đi về cánh cửa duy nhất đó, nhưng không ngờ nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ngoài cửa và tiếng hét tức giận của lão hồ ly già Tần Vạn Dư đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#off