Tuần 0.5: Ổn định cuộc sống thôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Chửi thề, nhắc đến "quả đào" của Deku và các phần khác một cách không lịch sự

16 + vì trò đùa ở phần cuối của chương này.

Tóm tắt: Y/N gặp chú mèo bí ẩn của anh hùng chuyên nghiệp Deku và tìm hiểu Midoriya hơi nhiều so với ý định của cô. (Đó là lời nói dối, cô ấy thầm yêu nó.) Bakugou đặt cho Y/N một biệt danh kì quặc.

Có một bản thiết kế căn hộ của Deku ở cuối truyện.

Chỉ mới một giờ trôi qua kể từ khi thế giới của cô bị đảo lộn. Cô đang nhìn chằm chằm lên trần nhà trong căn phòng mới của mình; Nhân tiện, căn phòng này rất lớn; Chiếc giường cực kỳ thoải mái, ngay cả khi không có ga trải giường và gối. Phòng có hai cửa sổ lớn sát tường; một cái hướng ra khu vườn có hồ bơi và bồn tắm nước nóng, cái còn lại hướng ra thành phố; khung cảnh sẽ vô cùng ấn tượng về đêm khi có ánh đèn thắp sáng cả thành phố.

Bỗng cô nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài cửa và tiếng hộp các tông được đặt ở hành lang; đó là lúc cô nhận ra mình đáng trách đến mức nào.

Cô gần như quên mất chiếc xe tải bên ngoài tòa nhà chất đầy hộp và đồ đạc cũ của cô. Chắc hẳn Deku đã xuống bảo họ nơi để mang đồ lên và anh chàng này có thể đã giúp họ làm hết mọi việc.

Cô liền nhảy ra khỏi chiếc giường thoải mái và mở cửa hơi quá mạnh. Phía sau cánh cửa lộ ra một mái đầu xanh mướt. Và vâng, điều tồi tệ nhất đã xảy ra, cô đã làm đau Izuku.

"Tôi rất xin lỗi, Deku-san! Anh có bị thương ở đâu không?" Cô cúi xuống chỗ anh chàng tội nghiệp, cố gắng kiểm tra vết thương ở trên trán của anh ấy. Trái tim cô hẫng đi vài nhịp khi chạm vào những lọn tóc mềm mại và bồng bềnh hơn cả tóc của một người con gái, cụ thể là cô.

Y/N, fangirl 23 tuổi, chạm vào tóc của anh hùng chuyên nghiệp Deku, như thể đó là một chuyện rất đỗi bình thường như hít thở. Thế quái nào mà tất cả những gì đang diễn ra là sự thật vậy? Ôi, mặt cô đã nóng bừng lên rồi. Và anh hùng chuyên nghiệp Deku cũng vậy, trong bộ quần áo chạy bộ ngoại cỡ của anh ấy, tất nhiên là có in hình của anh hùng huyền thoại All Might.

"Không cần phải như thế đâu, cứ gọi tôi là Midoriya." Người anh hùng cười khúc khích. - Chúa ơi, sao anh ấy lại đáng yêu đến vậy?! - "Với cả, tôi sẽ là một anh hùng khá tệ nếu ngay cả một cánh cửa cũng có thể làm tôi bị đau. Lần sau thử ném cả tòa nhà vào mặt tôi xem, ít nhất thì nó có thể khiến tôi choáng váng một chút."

Sự bối rối của cô biến mất với một tiếng cười lớn sau khi nghe Deku... Midoriya nói đùa với khuôn mặt nghiêm túc như vậy. Cô nhìn quanh hành lang, thấy có rất nhiều thùng giấy đã được đặt cạnh tường.

"Tôi xin lỗi, tôi quên mất những cái thùng này, phần còn lại cứ để cho tôi! Hôm nay là ngày nghỉ của anh, anh xứng đáng được thư giãn." Cô thực sự không muốn anh ấy làm tất cả công việc thay nó, mặc dù cô biết việc này không phải là vấn đề gì to tát đối với Deku.

"Đừng lo, chỉ còn 10 hộp nữa thôi, tôi có thể mang lên cùng một lúc!" Midoriya dõng dạc nói, như thể việc có thể vác 10 chiếc thùng to đầy sách nặng trên một vai là điều hoàn toàn bình thường. Thế giới anh hùng quả thật tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng.

"Tôi muốn được tận mắt chứng kiến." Cô vô tình nói to suy nghĩ của mình, điều này khiến người hùng tóc xanh lại cười khúc khích.

"Vậy thì cô còn chờ gì nữa?" Một nụ cười tinh nghịch nở trên khuôn mặt người anh hùng, đôi mắt sáng lên đầy thách thức. Anh nắm lấy tay cô và kéo về phía cổng chính như thể hai người đã quen nhau từ lâu; nó hoàn toàn trái ngược với phiên bản thời trung học của anh ấy, nếu những câu chuyện cũ của Jirou kể là có thật.

Trở lại năm đầu tiên ở trường trung học, Midoriya Izuku là một cậu bé nhút nhát, cao gầy và thực sự lúng túng khi giao tiếp với mọi người, đặc biệt là với các bạn nữ. Anh ấy đã bị bắt nạt bởi người bạn thân thời thơ ấu của mình, Bakugou Katsuki, người bằng cách nào đó đã trở thành bạn thân của anh ấy trong những năm trung học, giống như việc bắt nạt khủng khiếp chưa bao giờ xảy ra. Chuyện có rất nhiều lỗ hổng mờ mịt, những chi tiết Jirou không muốn chia sẻ cho người khác nhưng cuối cùng Midoriya đã thay đổi; anh ấy đã trở nên mạnh mẽ hơn, một người đàn ông đầy tự tin và sự đồng cảm của anh ấy đối với mọi người ngày càng mạnh mẽ hơn theo thời gian. Trái tim anh ấy đủ lớn để yêu thương mọi sinh vật trên đời mà không có giới hạn.

Cô để anh ấy kéo mình về phía cửa, dọc hành lang và vào thang máy, trái tim tràn đầy mong đợi được nhìn thấy người hùng yêu thích của cô làm điều gì đó, chỉ dành cho cô.

Ahh, cô thật là một fangirl, chết tiệt.

Midoriya ra sức khoe mẽ, chỉ để làm cô cười; anh ấy đặt 9 cái thùng trên vai và xoay cái thứ mười trên ngón tay như một quả bóng rổ. Cô không thể không cười khúc khích, đôi mắt sáng ngời như một fangirl, hoàn toàn say mê người đàn ông đối diện mình. Midoriya liếc nhìn khuôn mặt cô rồi cười với đôi má phúng phính ửng hồng và đưa cho cô một thùng khác. Tất cả các cơ của nó đều căng ra vì sức nặng của những cái thùng này, và cô không thể không tự hỏi làm thế quái nào mà anh ta lại không bị gãy ngón tay. "Tinh thần đồng đội tạo nên công việc mơ ước!" Midoriya cười toe toét khi bước vào thang máy để trở về căn hộ của mình....

...Đó cũng là căn hộ của cô.

Cô sẽ không bao giờ ngừng cảm thán điều này. Không bao giờ.

Sau khi đặt những chiếc hộp xuống hành lang, cô nghe thấy tiếng sột soạt từ một trong những chiếc hộp đang mở; Có vẻ như băng dính không được dán cẩn thận và bị sứt ra, khiến hộp mở một nửa.

Hai cái tai màu be thò ra từ khoảng trống nhỏ giữa hai nắp hộp, đầy cảnh giác.

"All Meowt! Ra khỏi đó đi nào!" Midoriya cười khúc khích với kẻ đột nhập và lấy nó ra khỏi hộp; một con mèo to lớn với bộ lông màu be và vết da báo khó nhìn thấy trên lưng. Nó gần như nghẹn nước bọt vì cố gắng nhịn cười khi nhìn thấy con mèo mũm mĩm. Đôi mắt hai màu của chú mèo; một màu xanh, một màu nâu sẫm; nhìn chủ nhân của mình đầy một cách rất hung hăng, rõ ràng là không hề vui khi bị đưa ra khỏi "ngôi nhà" mới của mình một cách đột ngột như vậy. Con mèo di chuyển cánh tay mũm mĩm của nó để tấn công "kẻ phạm tội", nhưng lại nảy ra ý định khác; thật là phiền phức khi phải nâng những bàn chân mềm mại này lên! Sau vài giây, con mèo buông thõng cơ thể trong tay Midoriya, khiến nó trông giống như một bao khoai tây.

"Nó thật là mũm mĩm!" Cô kêu lên, nhưng có vẻ đây không phải là điều nên nói khi Midoriya ôm con mèo vào lòng và bĩu môi che đôi tai nhỏ của nó lại.

"Đừng nói thế, Y/N! Nó hiểu đấy!" Anh ấy cố gắng trách cô và cô thề rằng cô đang cố không cười to hơn nữa, nhưng điều đó là không thể. "Đừng cười, Kacchan đã gọi nó là đồ béo vài tuần trước vì nó cố lấy một ít thức ăn ra khỏi đĩa và bắt đầu nôn mửa ngay sau đó!" Midoriya có vẻ rất chắc chắn về lý luận của anh ấy và cô cũng không nỡ nói với anh ấy rằng con mèo có lẽ đã nôn ra vì chú đã ăn thức ăn mà người anh hùng "nổ" cho chứa đầy sriracha hoặc thứ gì đó chắc chắn không tốt cho dạ dày nhạy cảm của mèo.

"Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi!" Cô cố gắng hít một chút không khí vào phổi sau khi cười lớn.

"Vậy..." Midoriya đặt con mèo xuống và nó liền chạy vào phòng ngủ đối diện nó. "Tôi có thể giúp cô dọn dẹp được không? Tôi không chắc khi nào tôi mới có thể trở về nhà thường xuyên được, nên... tôi muốn kể cho cô nghe thêm về căn hộ? Làm quen với cô, và những thứ khác..." người anh hùng gãi cái đầu bông xù của mình, xấu hổ. "Ý tôi là, cô không nhất thiết phải đồng ý, tôi hiểu nếu điều này quá sức với cô, ý tôi là, lần đầu tôi gặp thần tượng của mình, tôi đã suýt ngất xỉu và thậm chí sau đó tôi vẫn vậy. Hiện tại tôi vẫn thấy lo lắng mỗi khi nhớ ra chú ấy là ai, đôi khi tôi vẫn còn hoảng loạn khi chú đến chơi với All Meowt..."

Ồ đúng rồi, cô bận cười quá nên quên mất tên của đứa nhỏ ranh mãnh. Đúng là một cái tên buồn cười.

"Làm ơn, thở đi nào." Cô khịt mũi khi nhìn vào khuôn mặt của Midoriya; anh ấy đỏ bừng mặt và trông như đang thiếu không khí do mãi huyên thuyên mà không hít chút không khí nào vào lá phổi tội nghiệp của mình. "Tôi sẽ chấp nhận lời mời giúp đỡ của anh, cảm ơn."

Và cô ở trong phòng của mình cùng với anh hùng chuyên nghiệp Deku, người hiện đang cực kỳ bận rộn với việc sắp xếp những mô hình Deku của cô một cách cẩn thận nhất. Rất may, căn phòng có khá nhiều kệ nên mô hình anh hùng của cô có thể được trưng bày đẹp mắt; Midoriya đã cố gắng thuyết phục cô để đồ trong phòng khách, nhưng sau 5 phút tranh luận qua lại, cô đã thỏa hiệp bằng cách để 1 bức tượng Deku và một vài tượng anh hùng khác trong phòng khách, trong khi những cái còn lại vẫn ở trong phòng của cô.

Thật là một điều kỳ lạ khi tranh cãi về một điều ngớ ngẩn như thế với người hùng yêu thích của mình. Cô đã viết rất nhiều fanfic về giấc mơ được sống cùng anh hùng Số 1, nhưng thực tế lại rất khác, đến thời điểm này cô thực sự không chắc mình có biết gì về người anh hùng này hay không.

Tính cách của anh ấy giống với nhân vật trong fanfic của cô; tốt bụng, thấu hiểu với trái tim tràn đầy yêu thương nhưng ngoài đời anh còn hơn thế nhiều; anh ấy không phải là một anh hùng mà giống một tên mọt sách hơn, một người nhạy cảm và dễ bị kích động, luôn bảo vệ quá mức và đáng yêu đến mức có thể khiến người ta đau đầu và làm loạn nhịp cả trái tim.

Sau khi cuộc tranh cãi được giải quyết, Midoriya nói cho cô nghe về những việc cần làm trong trường hợp anh ấy không thể về nhà; cho All Meowt ăn, chơi với All Meowt, tưới cây, đảm bảo có bánh mì và gạo trong nhà phòng trường hợp anh ấy có về nhà và những thứ cơ bản như thế. Nó thực sự không quá khác biệt so với cách sống của cô cho đến bây giờ. Cô từng có một người bạn cùng phòng là kẻ khốn nạn nhất từng tồn tại, người sẽ chết đói nếu không có cô, vì vậy việc có được tiền thuê nhà rẻ sau những khó khăn đã trải qua là một món quà mà Chúa đã ban cho cô.

Cuối cùng, cô dọn dẹp đống bừa bộn cho đến chiều muộn và cả hai quyết định gọi đồ ăn bên ngoài vì cả hai đều quá mệt để nấu bữa tối. Sau đó Midoriya kéo cô ra khỏi phòng để cho cô xem toàn bộ căn hộ một cách đàng hoàng; rõ ràng lôi kéo mọi người xung quanh là việc Midoriya rất hay làm, hoặc chí ít là ở thời điểm hiện tại; sau đó Midoriya dừng lại bên cửa sổ lớn sát tường trong phòng khách và chỉ vào một cái cây giả lớn trước mặt.

"Đây là cái cây mà tôi rất thích, nó là cây duy nhất chưa chết vì tôi." Anh ấy chỉ cho cô cái cây nhựa với vẻ mặt đầy tự hào. "Tôi sẽ mua thêm vài cây nữa! Nó chỉ cần tưới nước mỗi tuần một lần nhưng có lần tôi quên tưới nước cả tháng mà nó vẫn ổn! Nên cô không cần phải quá bận tâm!"

Đây chỉ là một cái cây nhựa. Và anh ấy không biết. Nó thực sự...

"Vậy anh đã trồng cây này được bao lâu rồi Midoriya?"

"Hai năm. Tôi lấy nó từ đội sau khi tôi khóc rất nhiều vì vô tình làm chết hết cây của mình khi say rượu."

...rất vô lý.

Người đàn ông này... anh hùng chuyên nghiệp này... huyền thoại này... đã tưới nước cho một cái cây nhựa trong suốt hai năm trời và không ai nỡ nói với anh ta rằng đó là đồ giả.

Người đàn ông này thật quý giá. Ôi chúa ơi, anh ấy quá quý giá, cô thật sự không thể tin được.

Bạn của anh ấy cũng là những huyền thoại, bởi vì cô khá chắc chắn rằng họ đã phải "tưới cây" khi anh ấy đi Mỹ và có lẽ họ đã làm giúp anh ấy.

Cô giữ vẻ mặt nghiêm túc và vuốt ve những chiếc lá của cây để cho anh ấy biết cô sẽ chăm sóc nó thật tốt. Ngày mai cô sẽ đến trung tâm làm vườn gần nhất và mua tất cả những cái cây ở đó cho chàng trai quý giá này và sẽ đảm bảo rằng chúng không chết vì cậu ấy.

Nhân tiện, phòng khách thực sự rất đồ sộ; nó có một chiếc ghế dài ở góc đủ lớn để chứa ít nhất 15 người, nó có màu xanh đậm và trông cực kỳ đắt tiền; Ngoài ra còn có một chiếc TV lớn (hay đúng hơn là một rạp hát tại nhà), một tủ đựng đồ uống khổng lồ, một bàn cà phê, một vài kệ chứa đầy các bức tượng anh hùng phiên bản giới hạn (giá của những bức tượng nhỏ này là thứ mà cô không bao giờ muốn nghĩ đến) và có một vài tấm Polaroid dễ thương được treo quanh dây đèn fairy trên tường. Cô sẽ quan sát kỹ hơn khi anh ấy không ở đây, cô vẫn chưa muốn làm anh ấy hoảng lên vì sự ái mộ của mình... Khu vực nhà bếp và nhà ăn có cửa hình vòm thay vì cửa bình thường khiến không gian có cảm giác rộng hơn; căn phòng chứa đầy những đồ dùng tiện dụng và các loại máy pha cà phê khác nhau, một chiếc nồi cơm điện trông siêu đắt tiền, và ở trong góc là một chiếc bát cho mèo ăn, tất nhiên là bát tự động. Và cô hiểu ngay vì sao con mèo lại mũm mĩm đến như vậy!

Chiếc lò nướng cũng rất lạ mắt và cực kỳ lớn, bàn ăn đủ dài cho cả một gia đình ngồi quây quần với nhau. Mọi thứ đều...quá lớn. Giờ thì cô đã hiểu tại sao anh chàng tóc xanh lại nói rằng căn hộ này quá lớn đối với một người. Nó có thể trở thành nơi tổ chức một bữa tiệc với số khách ngang bằng một nửa thành phố nhưng vẫn đủ rộng rãi. Midoriya lẩm bẩm khắp căn hộ, kể cho cô nghe những câu chuyện ngẫu nhiên liên quan đến căn phòng rồi hào hứng kéo cô qua hành lang để đến cánh cửa lớn dẫn đến hồ bơi. Khu vực bên ngoài là - wow, thật bất ngờ! - đồ sộ, hồ bơi lớn hơn một số hồ bơi công cộng trong thành phố của mẹ cô, có một bồn tắm nước nóng nối với nó ở phía bên trái và đang sủi bọt lên khi cô đi ngang qua để đến khu vườn, phần duy nhất của căn hộ trông có vẻ như bị bỏ hoang và không được chăm sóc, nhưng cô đã lên kế hoạch trồng một số loại trái cây và rau quả ở một bên và những bông hoa siêu dễ thương ở bên kia, nên không cần phải nói, cô thực sự không quan tâm lí do vì sao anh ấy không chăm sóc khu vực này. Hm, cô cũng có thể mua một chiếc bàn dã ngoại nhỏ xinh để có thể ngắm bình minh với tách cà phê nóng trên tay. Cô còn có thể vẽ manga của mình ở đây, dưới ánh nắng mặt trời! Ồ, chỉ mới nghĩ thôi mà đã thấy rất phấn khích rồi.

"Này, Y/N, cô còn ở đây không?" Midoriya vẫy tay trước mặt cô; có lẽ cô đã vô tình bỏ qua lời lảm nhảm hào hứng của anh chàng tội nghiệp.

"Tôi rất xin lỗi, Midoriya!" Cô vội cúi đầu xin lỗi. "Tôi đang nghĩ đến việc dọn dẹp lại khu vườn và trồng vài quả cà chua và hoa trong đó? Một bàn ăn dã ngoại thì sao? Xin lỗi, tôi thực sự không nên thay đổi khu vườn của ai đó khi chỉ mới ở đây được vài giờ..."

Đôi mắt Midoriya lấp lánh phấn khích, trông vui vẻ như một chú cún con.

"Cô muốn chăm sóc khu vườn này sao?!" Anh ấy nói nhỏ nhưng rồi bị cắt ngang bởi một tiếng chuông rất lớn phát ra từ chiếc vòng tay của anh ấy. Màu đó nhấp nháy liên tục cho đến khi anh chạm vào nó hai lần; đột nhiên, hình ảnh ba chiều của Bakugou Katsuki xuất hiện trên đầu chiếc vòng tay, có kích thước như một bức tượng anh hùng.

"Tên mọt sách chết tiệt, gặp tao ở góc thường lệ. Nhóm C đã hành động, tất cả các đơn vị đều đã sẵn sàng." Dynamight đột nhiên quay đầu về phía cô. "Yo, kẻ ăn bám, rất vui được gặp." Cuộc gọi bị cắt và cô đứng trơ ra đó như một con ngốc; tất cả những thứ công nghệ hiện đại này là sao thế? Và biệt danh đó từ đâu ra vậy?!

"Đừng bận tâm đến cậu ấy, cậu ấy luôn đặt biệt danh cho mọi người." Người anh hùng mỉm cười, nhưng rõ ràng anh ta đang rất khó chịu. Anh ấy lấy từ trong túi ra một thứ gì đó bằng vàng và đặt thứ vàng đó vào tay cô mà không cần suy nghĩ kỹ. "Đây là thẻ ngân hàng của tôi, hãy mua bất cứ thứ gì cô cảm thấy cần trong căn hộ và cũng có thể thoải mái sử dụng nó cho những món đồ trong khu vườn! Đây là khu vườn của tôi nên tôi sẽ trả tiền! Ngoài ra, cô cần phải nhanh chóng xác thực dấu vân tay vì tôi thực sự cần phải đi ngay bây giờ." Người anh hùng nở một nụ cười buồn và điều đó khiến trái tim cô tan nát một chút; anh ấy rõ ràng muốn ở lại lâu hơn và trò chuyện về kế hoạch làm vườn của cô, nhưng, đây vốn là cuộc sống của một anh hùng chuyên nghiệp.

Midoriya lấy dấu vân tay của cô ở cửa chỉ trong vài giây rồi chạy vào phòng thay đồ; sau một phút anh ta bước ra khỏi cửa và đi về phía khu vườn.

"Hẹn gặp lại nhé, Y/N! Xin lỗi vì tôi không thể ở lại và chúc mừng cuộc sống mới của cô! Giờ tôi phải đi đây!" Người anh hùng chạy ra vườn trước khi cô có thời gian để chiêm ngưỡng anh ấy trong bộ trang phục anh hùng/phát điên, vì đây thực sự là anh hùng Số 1 Deku, người mà cô đang sống cùng; và anh ấy nhảy khỏi tầng 43 của tòa nhà mà không do dự. Cô như chết cứng tại chỗ khi nhìn chằm chằm vào hình bóng của người anh hùng ngày càng nhỏ dần ở phía xa, nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác.

Cô trấn tỉnh lại bản thân sau vài phút và di chuyển về phòng để hoàn thành nốt những việc còn lại. Midoriya chẳng có dấu hiệu gì là sẽ về sớm.

Sáng hôm sau.

Cô thức dậy lúc 5 giờ sáng bởi tiếng nước bắn rất lớn phát ra từ bên ngoài cửa sổ. Cô nhìn vào chiếc đồng hồ Deku phiên bản giới hạn của mình và rên rỉ nhỏ; giờ này vẫn còn sớm mà.

Cô phải mất vài phút mới di chuyển được đến cửa sổ để xem tiếng động lạ phát ra từ đâu; cô vẫn còn đang ngái ngủ và thậm chí còn chưa nhận thức được hoàn cảnh sống mới của mình. Khi cô nhìn chằm chằm vào khoảng không với đôi mắt không tập trung, có ánh xanh hiện lên và dần rõ ràng, đó cũng là lúc cô nhận ra rằng mình đang nhìn chằm chằm vào CẶP MÔNG TRẦN của người hùng chuyên nghiệp đang di chuyển từ hồ bơi đến bồn tắm nước nóng để sưởi ấm.

Cô không chỉ nhìn thấy mỗi thứ đó; ồ không...cả "cái đó" và "cái đó" và những thứ mà cô không bao giờ muốn thấy; được rồi, đó là lời nói dối, cô từng là chuyên gia về thể loại "ấy" ở trên Tumblr, nhưng này, cô sẽ không bao giờ có thể viết fanfic mà không có cảm giác như sắp vạch trần những bí mật riêng tư của Deku.

Nếu tình huống trên chưa đủ khủng khiếp, sau khi Deku nằm xuống, anh ấy vẫy tay với cô kèm theo nụ cười trên môi, hoàn toàn không biết rằng cô thực sự đã nhìn thấy thứ đó của anh ấy khi anh trèo vào bồn nước nóng, và vì một lý do kỳ lạ nào đó, anh ấy hoàn toàn không lo lắng khi bị cô nhìn chằm chằm vào lúc 5 giờ sáng trong lúc anh ấy đang ngâm mình trong làn nước ấm và tận hưởng ánh bình minh tuyệt đẹp.

Cô: Ai lại dám không mặc đồ bơi mà lại trèo vào hồ bơi vậy?!

Jirou: Tớ không muốn biết.

Cô: Tớ cũng vậy.

Jirou: Đừng tự lừa dối chính mình nữa.

Cô: ...

sẽ không bao giờ rời khỏi phòng của mình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro