chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1:

“Người ta nói rằng, sâu tít trong vùng đất tối tăm của thế giới, nơi những ngọn gió bấc lạnh buốt thổi về, nơi vọng quanh những tiếng thì thầm như lời than của các oan hồn không thể siêu thoát, nơi ngọn nguồn của dòng thác Lilian hung vĩ, nơi ánh mặt trời không thể chạm đến những ngọn cỏ dưới tán cây, nơi khởi nguồn của vô số truyền thuyết và câu chuyện đáng ngờ, những lời nguyền chết chóc …. Nơi đó được gọi là miền đất tăm tối.”

-        Tanktank, ngươi nghĩ sao khi chúng ta đã đặt chân đến đây, chỉ cần vượt qua ngọn núi này nữa là chúng ta sẽ bước vào miền đất tăm tối, miền đất của cái chết, sao vậy ngươi có sợ không?

-        …

-        Ah, uh, tiến lên nào, chó ngoan của ta, dù có chuyện gì xảy ra thì chắc nó cũng không thể kinh khủng bằng cái việc mà ta đã vướng vào này (thở dài).

-        UUUUUUUUUU…. Gâu gâu.

Tanktank tru lên một hồi dài trước khi lao thẳng xuống chân núi với tốc độ của một con chó lai sói chính hiệu và màu lông trắng muốt tuyệt đẹp.

Soạt, soạt ...

Tiếng cắt cỏ vang lên đều đều từ sáng sớm, trái ngược với vẻ mặt lấm tấm mồ hôi và bám đầy bụi bẩn của cô gái đang cắt cỏ. Dừng tay thấm mồ hôi trên trán, cô nhìn đám cỏ mà mình vừa dọn, xoa xoa tay cho bớt giá lạnh và đau đớn, cô gom chúng lại.

Một vài tia nắng len lỏi trong tán lá cây rậm rạp, đem lại chút ánh sáng tươi mới và phản chiếu long lanh trên những giọt sương, tỏ rõ một mái tóc đen và dáng người lom khom, cùng bộ quần áo bê bết những vết bùn đất, dầu mỡ. Sau một hồi thu gom được đống cỏ cao ngất, cô gái phủi tay và tiến ra phía bờ suối.

Dù chưa giới thiệu, nhưng cũng xin mạn phép gọi tên cô ấy là Ran, Ran Mori.

Đây là nơi mà Ran thích nhất từ khi cô đến ở đây, đầu nguồn của con suối chạy xuyên ra rừng, với một thác nước nho nhỏ và một góc suối nước trong vắt đủ cho cô thỏa mãn sau những ngày làm việc đầy mệt nhọc vất vả.

Giống như bao nhiêu nô lệ làm việc trong vùng đất này, họ đều là những đứa trẻ bị bắt cóc hay những người đi lạc và khu rừng chết phía dưới thung lũng, một phần trong số đó có cả những con người đam mê thám hiểm vùng đất mới và tò mò, đối với những nô lệ bỏ trốn thì phần lớn đều bị giết hoặc bị đánh đập đến tàn phế, hay bỏ đói đến chết.

Cô không biết những kẻ đó là ai, cô chỉ biết những gì mà cô và các nô lệ khác làm được đều tập chung vào lâu đài đó, ở nơi này, chỉ có những kẻ mang gươm giáo quanh mình là kẻ lãnh đạo, họ cấm không cho ai đến gần lâu đài, cũng như canh giữ không cho ai thoát khỏi. Nhưng theo những lời đồn của những nô lệ, nơi này, là nơi của quỷ dữ, con suối xanh mát phía dưới lâu đài chính là nơi chôn thây của rất nhiều người, là nơi rất, rất đáng sợ.

Ran cũng rất sợ, cô sợ một ngày nào đó cô cũng phải đi vào đó, cô đã thấy nhiều nô lệ đi vào đó và không bao giờ trở về, cũng như những tiếng thét thê thảm vang lên khắp núi rừng, lan mãi như không tiêu biến trong không gian. Cái gia đình mà cô đang làm việc cho họ cũng có thể gọi là kỳ lạ, đứa con gái xinh đẹp, mái tóc vàng óc ả nhưng ích kỷ, lạnh lùng và độc ác đến rợn người. Chính Ran, còn nhớ mãi khi lỡ tay làm bẩn chiếc khăn của cô ta mà bị một trận đòn khủng khiếp, cô cũng may mắn được một người phụ nữ nô lệ khác chăm sóc và bôi thuốc cho, và từ đó cô làm việc này, hàng ngày cắt cỏ cho ngựa ăn. Cho đến khi người phụ nữ ấy qua đời ...

Ngụp mình xuống nước lạnh để quên đi cảm giác buồn tủi, nước lạnh mát làm cô tỉnh táo đôi chút, và mất đi những giọt nước mắt mặn chát trên mặt. Cô giật mình khi thấy một cái bóng trắng mở đục ngồi bên bờ bên kia. Vơ vội lấy tấm áo choàng lên người và che một phần khuôn mặt, Ran cẩn thận nhìn lại.

Một con chó trắng, “hay là một con sói trắng”, Ran tự nhủ, nhưng nó thật đẹp, Ran định tiến tới vuốt ve con chó thì bỗng từ trên đầu nó một vật xanh xanh rơi xuống nước, con chó cuống quít nhảy xổ xuống nước, nhẹ nhàng nâng vật đó lên trên mũi. Ran bật cười, vật màu xanh đó ra là một con bọ ngựa, một con bọ ngựa có đôi mắt màu đỏ, và kỳ lạ nhất là từ mũi nó có 2 dòng máu chảy ra .

(he he he he , bật mí là con bọ ngựa nhà mình là Shinichi đóa, vô tình nhìn trộm người ta tắm nên chàng xỉu roài .... , còn vì sao lại thế thì ... đọc tiếp, đọc tiếp ....)

Ran định đưa tay nhấc bọ ngựa ra khỏi mũi con chó thì nó chợt grừ grừ cảnh báo, cô giật mình rụt tay lại, con chó vẫn ngồi yên bên bờ, nó có vẻ tập chung vào con bọ ngựa trên mũi nó hơn là chú ý đến vẻ mặt khác lạ của Ran. Cô lại giơ tay ra lần nữa, nhận ra cô đang định chạm đến mũi mình, con chó lại grừ cảnh báo, Ran dịu dọng nói:

-        Con bọ ngựa này là bạn của người à, yên tâm, ta không làm hại nó đâu, ... được rồi, được rồi...

Vừa nói cô vừa nhẹ nhàng nâng chú bọ ngựa (vâng, em đổi cách xưng hô không lại bị fan Shin ném đá mất, hik), đặt lên tảng đá gần đó, Tanktank nhảy lại khịt khịt mũi, dụi dụi để làm Shinichi tỉnh lại. Nhưng dưới cái nắng mơ màng mà khuôn mặt của một cô gái cùng với đôi mắt trong sáng, dễ thương, nhất là làn da cùng bờ vai trắng mịn màng, càng khiến cho Shinichi đi vào cõi mộng mơ không muốn xa rời, trước khi định thần nhìn thấy một bàn tay xòe ra áp xuống. Sự cảnh giác trước cái chết đến như điện giật, nhảy bật lên và hét vang:

-        Tanktank.

Cùng lúc đó là một tiếng la thất thanh,

-        Ah.

Ran rụt vội tay về, còn chú chó Tanktank nhanh chóng nhảy chồm lên thủ thế, tấn công, nhanh như cắt, Shinichi leo lên đầu nó, với tốc độ bật của một chú Bọ ngựa.

Tủm.

Ran ngã ngược xuống nước, làm bắn nước lên tung tóe, rồi lồm cồm đứng dậy, cô choáng váng.

-        Đi mau, Tanktank.

Tanktank phóng vụt đi trước khi Ran kịp định thần tiếng nói phát ra từ đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro