Chương 7. Mẹ ruột của A Phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ối mẹ ơi!!!"

Con Đậu hét toáng lên suýt nữa đánh rơi cái hũ đựng cái đầu lâu, nó mếu máo nhìn Khao Miêu hỏi: "Mợ ơi, phải làm sao bây giờ?"

Khao Miêu không đến nỗi kinh hồn bạt vía như con Đậu nhưng cũng giật nảy cả người. Một cái đầu lâu! Lại còn đem bỏ vào hũ đi làm mắm, rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện mất hết nhân tính thế này?

"Mợ... mợ cũng không biết nữa! Nếu đã đào nó từ gốc nhài của mẹ cậu, chúng ta nên nói với cậu xem ý cậu ra sao."

Khao Miêu vội đóng nắp cái hũ đựng đầu lâu rồi hai chủ tớ dùng tốc độ nhanh nhất có thể lấp đất lại. Nhìn đi nhìn lại vẫn lộ dấu vết đào bới, cô bèn sai con Đậu đi lấy nước tưới vào gốc cây, đất bị ướt nhão ra sẽ không nhìn rõ vết đào.

"Đừng có cuống lên như thế, em bình tĩnh lại, đi lấy cho mợ khay đựng và một tấm khăn đến đây."

Khay để đặt hai cái hũ này, tấm khăn để phủ lên che, người khác nhìn vào cũng chỉ thấy con Đậu đang bưng đồ về phòng cho mợ cả, sẽ không nghi ngờ gì.

"Từ lúc hai cây hoa nhài đó được trồng, trong phủ này có những ai đã chết, em có nhớ hết được không?"

"Có cậu cả với mẹ ruột cậu, có mấy đứa hầu nữa em không nhớ hết..."

Khao Miêu cẩn thận cất hai cái hũ trong góc phòng rồi nói: "Những cái chết nào rõ ràng, biết rõ chôn xác ở đâu thì loại đi. Chúng ta cần khoanh vùng những ai chết không rõ ràng, không rõ xác chôn ở đâu. Rất có thể đó là chủ nhân của cái sọ này."

Con Đậu nghe vậy tái mét mặt, nó đi đóng kín cửa rồi mới quay vào nói nhỏ với cô:

"Mấy đứa hầu được đưa xác ra ngoài phủ trả cho gia đình. Cậu cả thì chắc chắn được chôn trong mộ phần của nhà họ Hà rồi, đám tang cậu em đi theo hầu từ đầu đến cuối mà. Duy chỉ có bà..."

"Mẹ ruột của cậu cả?" - Khao Miêu che miệng không tin nổi những gì mình nghe thấy.

Con Đậu lắc đầu nguầy nguậy: "Em không chắc nữa, bà chết sau cậu cả chỉ ba ngày. Sau khi cậu chết, bà đau buồn quá, cứ luôn miệng nói cậu chết oan, có người hại cậu. Nên lão gia có cho bà dự đám tang của cậu đâu. Sau khi chôn cất cậu xong, em về phủ thì đã thấy bà lớn sai người đem mẹ cậu đi chôn rồi, nói là bà đau buồn quá nên sinh bệnh chết."

Khao Miêu thở hắt một hơi, cảm thấy cái sọ người kia nếu đúng là của mẹ ruột cậu thật, cô đào nó lên liệu có bị bà hỏi tội không? Nhưng cũng không thể để chuyện này chìm vào quên lãng như vậy, đó là mẹ ruột của A Phủ, là người thân rất quan trọng đối với cậu!

"Cứ cho là bà đau buồn quá nên sinh bệnh, nhưng bệnh gì mà mới ba ngày đã đột ngột chết, em không thấy rất đáng ngờ sao?"

A Phủ, cậu ở đâu mau về đây đi! Hà phủ này sao lại lắm chuyện thị phi như vậy chứ?

"Đúng là đáng ngờ, nhưng... em sợ quá, mợ đừng nhắc đến nữa, chờ cậu về cậu giải quyết!"

Con Đậu sợ quá nên đổi chủ đề sang chuyện khác: "Đến giờ cơm rồi, em dọn cơm cho mợ ăn nhé?"

Khao Miêu ngó nhìn hũ mắm đựng cái sọ, một cảm giác ruột gan nhộn nhạo, trào lên cổ họng muốn ói mửa.

"Ụa... mợ mệt quá, chỉ muốn nằm nghỉ thôi, không muốn ăn."

Con Đậu nhìn mợ nó mà thấy thương, nó cũng buồn nôn từ lúc nhìn thấy cái sọ cho đến bây giờ. Nó lui ra ngoài: "Lúc nào mợ đói thì gọi em ngay nhé."

Còn lại một mình trong phòng, Khao Miêu nhìn vào hai cái hũ dưới gầm giường. Cô nhặt cái hũ nhỏ có mùi thơm lên, rút kinh nghiệm từ cái hũ lớn nên cô không tuỳ tiện mở cái hũ nhỏ ra, chỉ quan sát kĩ càng bên ngoài.

Cái hũ lớn chứa sọ người bị đem làm mắm, đáng lý thịt thì càng thu hút kiến bọ, côn trùng, đằng này đàn kiến đi đến gốc nhài lại vòng đi đường khác. Xem ra nguyên nhân không phải ở cái hũ lớn, mà chính là từ cái hũ nhỏ toả ra mùi thơm này.

Bên trong cái hũ này nhất định chứa cái gì đó không hề tốt lành. Nghĩ vậy, Khao Miêu đặt nó lên bàn, bản thân mình thì ngồi cách xa một đoạn, vừa quan sát vừa cẩn thận lấy khăn tay bịt mũi.

Thứ độc hại mà lại có mùi thơm, ở thời này thì rất có thể là... xạ hương!

Nói độc hại thì cũng không hẳn, nhưng nếu thường xuyên hít phải hay sử dụng xạ hương, phụ nữ có thai dễ bị sảy, người không có thai thì cũng có nguy cơ bị vô sinh. Khao Miêu nhớ lại lời con Đậu nói, khi còn sống mẹ ruột A Phủ ngày nào cũng ra chỗ hai cây hoa nhài hít hương thơm của hoa.

Thế thì không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ hiểm ác chôn cái hũ nhỏ này dưới gốc nhài, mục đích chính là để mẹ ruột A Phủ ngày ngày hít phải xạ hương, khiến bà không thể có con nữa. Mà người nào thù oán với bà nhất, không muốn bà có con nhất, lại có thể một tay che trời trong phủ này? Bà lớn chính là mối nghi ngờ số một.

Cái hũ lớn mùi khó ngửi, để cái hũ nhỏ bên cạnh vừa át mùi vừa ngăn côn trùng, kiến bọ bò vào. Tuy nhiên ngửi nó nhiều có hại, Khao Miêu cẩn thận tìm một cái hộp thật lớn, bỏ cả hai cái hũ lớn nhỏ vào trong rồi cất kĩ trong góc phòng, cách xa giường ngủ.

Xong xuôi, cô mệt quá lên giường nằm ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này cô nằm mê man suốt từ trưa đến tối.

"Két két" cánh cửa chầm chậm hé mở làm Khao Miêu bị đánh thức. Cô dụi mắt nhìn, trời đã tối từ bao giờ, trong phòng lại không thắp đèn, tĩnh lặng tối đen như mực. Chỉ có một chút ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào qua khe cửa, cô ngẩng mặt lên hỏi:

"Ai vậy? Đậu à?"

Không có tiếng trả lời, người nọ chỉ là một cái bóng đen sì, chầm chậm đi vào, đi thẳng đến chỗ Khao Miêu. Cô thấy không ổn, cái bóng này không phải là người!

Đen sì từ đầu đến chân, kỳ quái hơn là các mảnh thân thể không hề nối liền mà bị phân chia rời rạc: đầu, mình, cánh tay, cẳng tay, cẳng chân, bắp đùi, tất cả đều rời rạc lủng lẳng mỗi cái một đường.

Khao Miêu biết mình gặp ma rồi, đành chắp tay lên trước ngực, thành khẩn cầu xin:

"Vong linh nơi nào, có điều gì căn dặn? Tôi không có gì trên người để lấy cả, cũng không làm gì khuất tất với ai."

Cái bóng đen sì từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, chỉ thấy đi đến bên giường Khao Miêu, nhìn chòng chọc vào cô một hồi, rồi lại quay lại đi trở ra ngoài. Mà Khao Miêu, giây phút bóng đen nọ quay đi ra, thân thể cô cũng cứng ngắc đứng dậy, tự động bước xuống giường, lững thững bước từng bước đi theo!

Hồn ma này là ai? Tại sao lại tìm đến cô? Còn muốn dẫn cô đi đến đâu chứ?

Mẹ cô là thầy pháp nhưng bà không muốn cô đi theo con đường giống bà, không muốn cô ngày ngày phải tiếp xúc với quỷ thần, không truyền nghề cho cô. Những điều cô biết được chỉ là do ở cạnh mẹ nên biết được chút ít, chưa đủ để đối phó với hồn ma lai lịch không rõ này.

Miệng của cô cũng ngậm chặt không nói được nữa.

Khao Miêu lạnh sống lưng nhận ra cách thức điều khiển thân xác này, sao mà giống với cách A Phủ ngày đó dùng với cô thế? A Phủ cũng khống chế thân thể và giọng nói của cô y như thế này rồi kéo cô về tiền kiếp, chẳng lẽ bóng đen này chính là cậu?

Không đúng, nếu là A Phủ thì cô đã nhận ra từ lâu! Hay là... hồn ma này có liên quan gì đến A Phủ?

Bóng đen dẫn Khao Miêu đi ra khỏi phòng, rồi đi ra ngoài vòng vèo đi đâu đó. Trên đường đi không thấy bóng một người hầu nào, ngay cả con Đậu tâm phúc của cô, cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Chẳng lẽ bóng đen này đã làm gì họ?

Bóng đen dẫn cô đi mãi cuối cùng cũng chịu dừng lại, cô nhận ra chỗ này, chính là hai gốc nhài mà ban sáng cô đã cùng con Đậu đào hai cái hũ lên. Thôi chết, không lẽ đây chính là... là... mẹ ruột của A Phủ!

Buổi chiều cô còn lo lắng liệu bà có tới tìm cô hỏi tội không, ai ngờ đúng là tới thật rồi đây!

Những mảnh thân thể bị tách rời của bóng đen cứ lủng liểng giữa không khí, rồi bất ngờ cái đầu di chuyển đến ngay trước mặt Khao Miêu. Giây phút đó sống lưng cô lạnh toát, khuôn mặt này trắng bệch, nhợt nhạt cùng với mái tóc dài xoã tung loà xoà trước mặt. Nhưng đường nét khuôn mặt lại giống A Phủ vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tâm