𝚝𝚘𝚜𝚔𝚊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[toska: nỗi đau âm ỉ... âm ỉ... âm ỉ...]

Rầm!!

Cánh cửa rộng lớn sau âm thanh vang dội liền bật mở ra, Sanzu từ ngoài hớt hải chạy ập vào đứng ngay cửa, em ngước đôi lục bảo hoang mang nhìn bọn nó thở hồng hộc, mái tóc hồng xơ rối quần áo xộc xệch trên mặt chằng chịt những vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng.

Vậy là thật sao?

Bọn nó nhìn em, không hẹn mà cùn đồng loạt nuốt khan tim một cái đập thình thịch mồ hôi lạnh tuôn ra, bầu không khí lạnh lẽo nay lại càng lạnh lẽo đáng sợ hơn bao giờ hết, Sanzu cũng cảm nhận được sự bất thường ấy và em biết cái bầu không khí lạnh lẽo đến chết người này tỏa ra từ ai.

Vị vua của em.

Gã ngồi đấy giương mắt nhìn em đôi mã não thân thuộc mà em từng nhìn hàng trăm hàng ngàn lần nay thật đáng sợ, Sanzu có thể cảm thấy tử thần trong mắt gã, đôi mắt lạnh lẽo chết chóc, đôi mắt mà em chưa bao giờ thấy cả, nó còn đáng sợ hơn lần trước gấp trăm lần và có vẻ như nó đang hướng về phía em.

Không chỉ một mình gã, mọi ánh mắt trong phòng đều đang đổ dồn về phía em nhưng đều là những ánh mắt thương cảm e dè xen lẫn sợ hãi, khác hẳn với bình thường. Nhưng không có Takeomi và điều đó khiến em khó hiểu, tuy vậy Sanzu không bận quan tâm cho lắm vì em đang... sợ.

Phải Sanzu sợ, em đang rất sợ. Thoáng chốc hình ảnh ban nãy em đánh nhau với Draken hiện lên nhập nhòa trong tâm trí Sanzu. Em hiểu rồi, nguyên cơ khiến sếp tức điên lên, ánh mắt muốn giết đi kẻ đối diện, kẻ đã làm tổn thương Kenchin của gã, ánh mắt của việc em sắp toi đến nơi rồi, sắp chết đến nơi rồi.

Liệu có hay không ai sẽ cứu em lúc này?

Gã nhìn em vẫn đang đứng đực ra đó không nói gì, chậm rãi bước những bước đi về chỗ em ánh mắt lạnh lẽo đó vẫn nhìn chằm chằm vào Sanzu dán chặt lên cơ thề cao gầy như muốn nhìn xuyên thấu qua cả người em khiến em bất giác rùng mình.

Đoàng!! Tiếng súng vang lên khiến bọn nó giật bắn mình. Gã đứng đó nòng súng hướng thẳng về phía em, mùi thuốc súng nồng nặc toả ra giữa bầu không khí rợn người.

"GYAAAA!!!!" Em bị bắn bất ngờ liền khụy xuống hét lên ôm lấy chân mình, mặt nhăm nhúm lại vì cơn đau truyền đến, dòng máu đỏ ấm dần chảy ra. Mùi tanh tưởi bốc lên quyện cùng tiết trời lạnh lẽo.

Vụt!

BỐP!!

RẦM!!!

Chẳng để ai kịp nhận thức được chuyện gì vừa diễn ra ngay tức khắc gã đã vung cước đá thẳng vào thái dương Sanzu khiến em văng ra xa cả người vô lực đập mạnh vào cửa ngã oạch ra đất. Cả bọn thấy thế liền sực mình không biết nên nói gì tim đập mạnh, Ran siết chặt lấy cổ tay Rindou nhíu mày ra hiệu.

"MẸ KIẾP! TAO ĐÃ NÓI GÌ VỚI MÀY HẢ SANZU???" Gã nắm tóc em siết mạnh gầm lên, Sanzu cố giữ cho bản thân thật tỉnh táo nhìn gã dòng máu đỏ tươi chảy ra không ngừng, lại một lần nữa thứ mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra khắp gian phòng lạnh lẽo.

"Không... được đụng... đến bọn họ..." Em khó khăn cố gắng đáp, cơn đau truyền đến đại não nhưng em vẫn không dám biểu hiện ra mà cố giấu chúng đi, tay em siết chặt vào phần chân bị thương ghì chặt lấy nó cố làm lơ đi cái cảm giác đau đớn đang lan ra khắp tế bào mạch máu này.

"Và!?" Gã siết chặt lấy tóc em gằn giọng.

"Càng... không được động vào... Dra.. ken."

CỐP!! Em vừa dứt lời gã đã đập đầu em xuống nền nhà nhơ nhuốc loang lổ những vũng máu tạo nên tiếng động rúng người, Mikey lấy chân đạp lên đầu em nhấn mạnh xuống, Sanzu đau nhưng không dám kêu lên cố đè cơn đau lẫn tiếng kêu xuống em cắn chặt môi mình không phát ra bất cứ thanh âm nào vì em biết em là người sai.

Thấy em nằm yên chịu trận gã không chút nhân từ, tựa như một kẻ báo thù khát máu gã lao vào em. Cứ thế Mikey đánh em đánh không ngừng nghỉ, cả người em bầm dập không chỗ nào là không bị thương, tay chân trầy trật máu chảy thành dòng, khung cảnh lạnh lẽo hoang tàn hòa cùng mùi máu khiến người thường ngửi thấy cũng muốn nôn toả ra bao trùm lấy nơi đây.

Đã vài giờ trôi qua và trông gã không có dấu hiệu gì sẽ ngừng lại, gã đã đánh em như thế liên tục trong suốt những tiếng liền, những đòn đánh nhẹ có mạnh có nhưng chốt lại vẫn là né chỗ hiểm Sanzu ra tránh khiến em ngất đi vì gã muốn nghe tiếng em hét, tiếng em cầu xin, tiếng em vang vọng than khóc cầu mong gã tha cho mình. Nhưng em lại chẳng làm thế, em chẳng làm thế mà thay vào đó Sanzu chọn giữ yên lặng và điều đó khiến gã tức điên lên. Gã ghét những tên cứng đầu thế này đây bởi lẽ nhìn em giờ đây... trông thật chướng mắt và có lẽ chỉ là có lẽ thôi nếu như em van xin gã ngừng lại thì tận sâu nơi đáy lòng gã, gã sẽ ngừng lại nhưng em không làm thế, Sanzu vẫn nhất quyết giữ yên lặng mà chịu trận.

Bọn nó thấy tình hình hiện tại muốn ngăn cũng không dám vì ai biết được gã không ngừng mà còn đánh cả họ thì sao? Nhưng nếu không sớm ngăn lại thì em sẽ chết mất. Thấy gã có vẻ đã bớt giận hơn ban nãy một tí, Kakuchou bấy giờ mới cố gắng mà đi đến nhìn gã cất tiếng.

"Mikey, nó cũng biết lỗi rồi... nếu đánh nữa nó sẽ chết mất."

Gã liếc mắt nhìn anh rồi nhìn em đang nằm đó xung quanh là dòng máu đặc sệt mà anh xem là dơ bẩn, đầu gục xuống nền nhà cả người co giật nhưng tuyệt nhiên em vẫn không hó hé gì, hai mắt Sanzu mơ màng em bây giờ đang đau lắm cực kỳ đau nhưng lòng em tim em lại bỗng thấy sao mà ấm áp quá cực kỳ ấm áp. Nhưng gã cũng chẳng quan tâm làm bao chán ghét hừ lạnh một tiếng.

"Nó chết cũng không liên quan đến tao!" Gã rít lên, đầy vô tình.

Sanzu trong cơn đau nghe lời gã nói lòng ngạc nhiên, hai mắt chập chờn đỏ hoe như sắp khóc. Hóa ra sau bao nhiêu năm, em với gã chẳng là gì cả sao? Nếu em có chết, gã cũng không quan tâm sao? Mười hai năm, mười hai năm trung thành với gã, mười hai năm bên cạnh gã, mười hai năm chăm sóc gã, mười hai năm yêu lấy gã...

Ha...

Nực cười!

Nực cười!

Thật sự là nực cười chết người rồi.

Sau tất cả mọi chuyện, cuối cùng em vẫn chỉ là kẻ ngốc, là thằng ngu không hơn không kém.

Đã bị bảo là điên bây giờ còn ngu nữa, nực cười thật.

Em rốt cuộc là vì sao lại hành hạ bản thân mình thế này?

Vì em yêu gã... yêu đến mê muội, yêu đến ngây dại, yêu đến... điên cuồng.

"Tụi bây nghe cho rõ đây!" Gã cất giọng chân đạp lên vai em ghì xuống nền nhà lạnh lẽo nhìn bọn nó.

"..." Bầu không khí căng thẳng đã kéo dài được một khoảng thời gian dài vẫn chưa hạ xuống nay lại vì gã lên giọng mà còn căng thẳng hơn.

"Kể từ bây giờ, thằng Sanzu sẽ không còn là số hai của Phạm Thiên nữa!!" Gã nhấn mạnh từng từ từng từ một nói.

"Sao... sao chứ?" Em và bọn nó giật mình kinh ngạc, Sanzu nãy giờ im lặng cuối cùng cũng chịu mở lời, em cố gắng chống tay ngẩng đầu lên nhưng ngay tức khắc gã đã đạp xuống nhấn mạnh.

"RÕ CHƯA?!!!" Gã quát lớn, bọn nó nghe xong khó khăn gật đầu, gã nhìn em không chút ngập ngừng mà đá vào đầu Sanzu thêm một cái khiến em bật ra xa rồi bước đi.

Bọn nó đợi bóng gã đi khuất mới dám chạy lại chỗ em, tuy bình thường cãi nhau như thế nhưng em cũng chưa bao giờ làm gì quá đáng với bọn nó. Bọn nó cũng là con người, ở cạnh nhau hơn mười năm trời sớm đã xem cái gã trai tóc hồng này là anh em và có chút ít cảm xúc tình cảm với em.

"Bọn tao đưa mày đi đến khu chữa trị." Ran đề nghị, nhưng nhận lại là cái lắc đầu khước từ của em, Sanzu tựa mình vào người Kakuchou em cố gắng không khóc mà nhìn lại bọn nó nở nụ cười quen thuộc của mình nhưng cớ sao lần này nó lại chẳng khiến bọn nó vui hay buồn cười nữa mà sao lại cảm thấy đau quá?

"Hahaha. Chúc mừng tụi bây thoát khỏi tên sếp điên như tao!!" Em cười to nói, và trong một cái chớp mắt Sanzu vụt mình khỏi người anh lướt ngang qua bọn nó bước từng bước tập tễnh khó khăn mà rời đi những giọt máu tí tách tí tách rơi theo từng bước chân em kéo thành một hàng dài, bộ quần áo xộc xệch nhăn nhúm đã bị một mảng máu đỏ tươi bám vào và vẩy bẩn, mái tóc hồng ngày nào ban nãy đã rối nay lại càng rối bời và lộn xộn hơn với máu và máu, bao quanh khắp cơ thể cao gầy mảnh khảnh chỉ toàn là máu, bước được vài bước chân em bỗng khụy xuống như muốn ngã gục ngay tại đây nhưng Sanzu vẫn cầm cự được mà gượng dậy chỉnh lại ít quần áo để bản thân bớt phần nhếch nhác rồi tiếp tục bước đi, bọn nó nhìn em như thế liền đau lòng muốn giúp đỡ.

"Tao đưa mày về, nhé?" Rindou tiến đến đặt tay lên vai em thật nhẹ nhàng tránh làm em đau nói.

"Tao kêu mấy thằng đàn em được rồi." Gạt tay cậu ra, em cố gắng lắc đầu cười trừ đáp.

Ôi em ơi, đã đến lúc này rồi vì cớ làm sao mà em lại cười chứ? Xin em, có thể hay không hãy khóc đi em... Sẽ chẳng ai, chẳng ai cười em đâu em ạ.

Bóng lưng cao gầy chất chứa bao cô đơn mệt mỏi mờ dần mờ dần và rồi biến mất sau dãy hành lang cô tịch chỉ có ánh đèn vàng hắt hiu cố dẫn lối cho kẻ cô đơn đi về nơi phía cuối màn đêm, bọn nó nhìn bóng lưng em rời đi và biến mất lòng bỗng thắt lại tim nhói lên không biết nói gì.

Bọn nó để em rời đi mà chẳng hay biết rằng người lần này rời đi, mai nay sẽ hiếm thấy ngày trở về.

Bọn nó đang xót thương cho em, xót thương cho một kẻ tôi tớ trung thành tuyệt đối với bề trên. Phạm Thiên đang xót thương cho em, xót thương cho một kẻ điên vô tình rơi vào lưới tình với vị vua của mình.

Sanzu à, em ngốc thật.

just a little girl

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro