Chương 1 - Mile Phakphum, tôi ngu mới thích anh tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Apo nhìn người con gái trước mặt một lần nữa, cố gắng đè xuống những cảm giác khó chịu ngổn ngang trong lòng. Đến cuối cùng, Apo vẫn không nhịn được mà khẽ nghiến hai bên hàm, thở ra rồi cầm lấy điện thoại gọi cho người cần phải nói chuyện.

"Sếp, tôi... Tôi muốn nghỉ việc rồi."

"Em... Muốn nghỉ việc?"

"Ừm, đêm qua suy nghĩ kỹ rồi, thấy bản thân không còn phù hợp làm việc nữa, cho nên..."

"Em viết đơn xin nghỉ việc đi."

Apo sửng sốt, lẩm bẩm: "Nghỉ việc ư?"

"Được, tôi biết rồi... Tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi công ty, những chuyện xảy ra giữa chúng ta, sếp cứ yên tâm, tôi sẽ coi như không có gì cả, những chuyện liên quan đến chúng ta như thế này về sau tôi tuyệt đối không gọi điện làm phiền đến sếp nữa."

Giọng Apo run run, cố liếc nhìn người con gái ngồi đối diện bên kia bàn, thoáng nức nở bảo: "Sếp cứ xem như chuyện giữa chúng ta là đùa vui thôi đi, sau đó quên nó và sống thật tốt nhé."

"Mile Phakphum, tạm biệt."

Apo dứt khoát cúp điện thoại, không động tác thừa cầm lấy điện thoại lên, nhún vai, bình tĩnh nói với người phụ nữ ở phía đối diện: "Tôi đã kết thúc với Mile Phakphum theo ý của cô, ngày mai tôi sẽ dọn đồ rời khỏi thành phố này, vừa nãy Mile Phakphum nghe tôi nói như vậy, cũng rất chủ động yêu cầu tôi nghỉ việc, vậy nên, chắc chắn hắn sẽ không có ý định đi tìm tôi, mọi chuyện đều đã được giải quyết xong xuôi, Waen tiểu thư, cô vừa ý chứ?"

Waen nhíu mày quan sát nét mặt của Apo, cô ta khó có thể tin được người vừa nãy tỏ ra thất vọng cùng thương tâm với Mile Phakphum, bây giờ lại bình thản, dứt khoát cắt đứt quan hệ cùng hắn, đến một chút lưu luyến hay khổ sở cũng không lưu lại trên mặt.

Ha, anh ta cũng biết diễn thật đấy!

Waen liếc mắt, nhìn Apo, nghi ngờ: "Khá vừa ý, nhưng mà chuyện lý do nghỉ việc của anh khi nãy"

"Cô không cần lo lắng."

Apo mỉm cười, chuẩn bị rời đi lại nghe Waen mỉa mai.

"Hy vọng mọi chuyện sẽ giống như những gì anh đảm bảo, đừng để tôi thất vọng, xen vào mối quan hệ của người khác, chẳng tốt chút nào."

Động tác Apo khựng lại, cười khẽ: "Tôi thấy việc của chúng ta đã kết thúc tốt đẹp, thay vì mượn lời móc mỉa tôi, cô nên để tâm đến Mile Phakphum thì hơn."

Waen vẫn còn khó chịu với việc Mile Phakphum nghe răm rắp lời Apo, song bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.

"Theo ý của gia đình, tôi và Mile Phakphum sớm muộn gì cũng kết hôn với nhau, bây giờ anh ấy vui chơi bên ngoài tôi cũng không để ý, chỉ cần sau khi kết hôn Mile Phakphum ngoan ngoãn lại, tôi cũng không sợ mấy kẻ thấy sang liền bắt quàng làm họ. "

Apo lười đôi co với cô ta, chỉ nhếch môi: "Hy vọng tương lai của cô sẽ tốt đẹp như vậy, tạm biệt."

Dứt lời đã quay người rời đi, nụ cười trên môi vụt tắt.

Apo bắt xe về nhà, trong đầu đều là những lời nói cao ngạo và thách thức của Waen cùng lời nói lạnh lùng kia của Mile Phakphum.

Một cuộc điện thoại gọi đi, cậu cũng đang đánh cược với tình cảm trong tim mình, sau đó nghe được lời đề nghị thôi việc của hắn, phút chốc trái tim đau như thắt lại.

"Khốn nạn."

"Mile Phakphum, tôi ngu mới thích anh tiếp."

Apo lén lút lau viền mắt ửng đỏ, lẳng lặng nhìn không gian xung quanh đang lùi dần về sau.

Apo mang tâm trạng ủ rũ về nhà, sau đó sửng sốt khi nhìn thấy Mile Phakphum đứng đợi ở cửa.

Hắn đến đây làm gì?

Apo trừng mắt ngạc nhiên, hốt hoảng quay người muốn chạy.

"Tôi đến tận đây tìm em, em còn định trốn đi đâu hả?"

Apo bị hắn nắm gáy, lưng áp lên tường, chân bị đầu gối của Mile Phakphum chen vào, ngăn không cho cậu chạy đi nữa.

"Sếp, sếp đến đây làm gì? Những gì tôi nói ban nãy sếp còn không rõ ư??"

Mile Phakphum giận đến tái mặt, quát lớn: "Rõ cái gì mà rõ? Ban nãy tôi còn chưa nói hết câu đã bị em xổ một tràn. Tôi thật sự bị em làm đến ngu người luôn rồi!"

"Còn dám nghĩ đến chuyện chạy trốn, em có tin tôi đánh đít em không hả?"

"Sếp, a... " Apo bị bóp mặt, khó chịu đến quên cả vai vế: "Mile Phakphum, anh rõ ràng bảo tôi nghỉ việc, tôi đã làm theo ý anh, anh còn muốn..."

"Con mẹ nó, tôi bảo em nghỉ việc là để về nhà tôi nuôi."

"..."

"Là ai trước đây lúc chân mỏi lưng đau nằm dưới thân tôi nói chỉ mong có thể nghỉ hưu năm 29 tuổi ? Vậy nên tôi vốn là chỉ chờ em gật đầu đồng ý, chúng ta lập tức kết hôn!"

"..."

"Em dám từ chối, có tin ngay bây giờ tôi cấy cày rót giống vào người em không? Để em đi còn không đi nổi, xem xem lúc đó em chạy trốn kiểu gì !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro