CHƯƠNG 101: TIỂU THƯ CHOMECHAI ĐÁNG THƯƠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc mối quan hệ giữa Apo và Mile bị Chomchai phát hiện, Chomchai liền cam tâm tình nguyện làm kì đà cản mũi. Mỗi ngày quấy rầy làm phiền Apo và Mile không chán, biểu hiện nhiều nhất là những lúc đang trên bàn ăn cơm, hầu như ăn rất nhiều cơm. Hơn nữa, mỗi bữa đều phải uống rượu, uống xong la hét đủ điều, chưa từng ngừng nghỉ.

Ngày hôm nay, lỗ tai rốt cục cũng được thanh tĩnh, bởi vì Chomchai đã tìm được đối tượng mà cô ta ngưỡng mộ trong lòng, vội vàng vui vẻ đi ra ngoài.

Apo tâm trạng rất tốt, trước khi đi tìm Mile, cố ý đi siêu thị tỉ mỉ vì anh mà chọn lựa một món quà.

Mile đang ở nhà bếp phô diễn kĩ thuật cắt rau vô cùng kì diệu, Apo liền từ phía sau anh nhào tới, ôm lấy bờ vai của Mile, ghé vào lỗ tai của anh nói lời nhu tình đường mật.

"Ông chú à, tặng anh một món quà."

Đối với việc Apo thỉnh thoảng lại 'nghiện chồng' mà làm ra những hành động bất ngờ Mile đã sớm nhận ra nhưng không thể trách, điều anh quan tâm hơn chính là Apo nói đến "món quà".

Từ lúc học viên mới vào công ty huấn luyện tới nay, Apo có đủ loại bạn bè. Bình thường nhiệm vụ công tác bên cục cảnh sát đã nặng nhọc, còn muốn chen thời gian tranh thủ tới đây, dùng thân phận đại diện các huấn luyện viên giúp Mile "gánh vác". Nếu thực sự có ngày tới không được, cũng phải tìm người tiện đường mang nhiều đồ dùng quà tặng tới.

Apo đem hộp quà đặt vào trong tay Mile, miệng thần bí: "Mở ra nhìn đi."

Mile cầm lên nặng trịch, xem ra là một món quà lớn.Sau khi mở ra tầng tầng lớp lớp giấy gói, thấy bên trong là một con dao.

Đừng tưởng rằng Apo là đùa dai, cậu là thật tâm muốn an ủi Mile mỗi ngày đều không ngại cực khổ mà nấu cơm cho mình.

"Em thấy anh dùng con dao thái đồ ăn không được tốt lắm, liền một lần nữa đi chọn đồ cho anh, mẹ em nói cho em biết thương hiệu của loại dao này rất tốt, em cố ý chọn mua cho anh đó."

Sự thật là, căn bản đây không phải là dao thái cắt, mà là một con dao chặt xương. Cái này do Apo cho tới bây giờ chưa làm cơm qua lần nào, căn bản không phân biệt được rõ được sự khác nhau giữa các loại dao, cho rằng dao nào cũng đều là dao.

"Nhanh thử xem dùng tốt không!" Apo không thể đợi được.

Mile đem con dao đang cầm trong tay bỏ xuống, cầm con dao chặt xương mà Apo mới mua lên. Apo sốt ruột chờ đợi, đột nhiên một cánh tay đem Apo lôi tới, điệu bộ muốn đem cậu đặt lên trên tấm thớt.

"Anh chợt nhớ ra có người nào đó nói nếu mà để mắt tới anh thì sẽ tự cắt cu, anh chờ được mấy tháng rồi cũng không có động tĩnh gì, xem ra để cho em tự giác là không trông cậy nổi, không bằng để anh thay em thanh toán 'cái cọc' này."

Mẹ tôi ơi, anh còn nhớ rõ việc này hả? Apo thấy Mile đảo con dao xuống đũng quần của mình, vội vàng la hét phủ nhận.

"Ai để mắt tới anh? Tui chẳng thích anh chỗ nào hết!"

Mile không để ý một chút nào đến phản kháng của Apo, vẫn như trước dùng con dao dạo lướt ở đũng quần của cậu, giả bộ chuẩn bị cắt.

"Hôm nay nhà bếp vừa lúc thiếu củ cải trắng, nhanh cắt lẹ để anh còn có thể tiếp tục nấu đồ ăn."

Apo mặc dù biết thủ pháp của Mile rất chuẩn sẽ không dễ để xảy ra tai nạn mà cắt trúng, nhưng tâm lý căng thẳng quả thật chịu không nổi! Dao này nếu có chút nào lệch khỏi quỹ đạo chính là hủy hoại cả đời người. Dưới tình thế cấp bách lách người lấy tấm thớt che đũng quần lại, đạp vào cự vật trong quần Mile lấy trớn bật người, leo lên vai anh, tiếp theo một cú lộn người tuyệt đẹp, hai chân vững vàng chạm đất.

Kỳ thực Mile cũng không phải là thật sự muốn trêu đùa Apo, mà chính là muốn cho cậu leo lên người mình một chút, mỗi lần leo đều cảm giác giống như 'Em bé' đáng yêu của mình đang muốn đùa nghịch với mình vậy, lòng đặc biệt có cảm giác thỏa mãn.

"Muốn ăn cái gì?" Mile hỏi.

Apo không chút nghĩ ngợi liền nói: "Khoai tây sợi nhúng dấm."

"..."

Mile lặng lẽ cầm dao lên. (Lùm má, cầm dao chặt xương thái khoai tây sợi :v)

Rốt cục cũng có thể ăn một bữa cơm yên tĩnh, Apo hận không thể mang theo đèn cầy, rót hai ly rượu đỏ, ăn mừng khoảnh khắc thế giới chỉ còn lại hai người hiếm hoi như vầy.

Lúc ăn cơm, Mile ánh mắt có thâm ý nhìn quét qua Apo.

"Anh nghe nói Dan tặng một cái dụng cụ tập luyện, là do cậu ta tự mình làm."

Apo vẻ mặt kiềm hãm, sau đó giải thích: "À, em giúp cậu ây ứng tiền học phí, trong lòng cậu ấy áy náy, nên đưa em một cái dụng cụ tập luyện để trả nợ."

Mặt của Mile trầm xuống, "Mới gặp mặt lần đầu đã giúp người ta ứng tiền học phí?"

Apo vừa nghe lời này liền tức giận, mẹ nó.

"Anh là thấy em yêu thích cái dụng cụ đó như mạng sống mới bỏ tiền ra như vậy."

Mile còn nói: "Cái dụng cụ luyện tập đó như thế nào sao không lấy ra cho anh xem?"

"Không lấy ra, rất tệ, em sợ anh xem xong nói em ngốc, dùng hơn một vạn để đổi lấy cái dụng cụ phế nát."

Apo hạ thấp dụng cụ của người khác tặng, tự bản thân không khỏi tức giận, nhưng Mile đối với món đồ đó của Dan có gì mà hứng thú như vậy. Còn Mile trầm mặt là bởi vì Apo cứ cất cất giấu giấu, rõ ràng món đồ đó xài tốt, nhưng cố nói không xài được, cố ý không để cho mình xem là có mưu tính gì.

Hai người lúc này hoàn toàn xem Dan là kẻ địch, tâm tư vặn nắn như nhau mà ngồi ăn cơm. (Uả ngộ ha J)

Nhưng thực ra chuyện này cũng không ngăn được lòng nhiệt thành của Apo đối với thức ăn ngon, nhất là khi không có kì đà cản mũi cùng cậu ta tranh giành đồ ăn, được ăn như vầy gọi là thoải mái, được ăn như vầy gọi là sung sướng! Trong lúc ăn hăng hái, điện thoại của Mile liền vang lên.

"Anh, anh mau tới, có người định ăn hiếp em! A a a! Chúng đập trứng gà trên đầu em..."

Tiếng kêu la của Chomchai đặc biệt to, Apo nghe được rõ ràng, lúc đó lòng bực bội muốn bẻ gãy cả đôi đũa. Con mẹ nó, không thể dành cho tôi đây một bữa ăn yên bình sao? Thật tốt mới có một bữa cơm cùng nhau cũng không để cho tôi được ăn yên tĩnh.

Mile đặt đũa xuống nói: "Em cứ ăn đi, anh đi xem."

Tuy rằng Apo không định gặp Chomchai, nhưng Chomchai dù sao cũng là em gái Mile. Em gái Mile xảy ra chuyện, cậu còn có thể nuốt trôi?

"Em cùng đi với anh."

Apo đem thức ăn đổ vào trong một cái hộp, bưng ở trên xe mà ăn, vừa ăn vừa nhịn không được giận.

"Anh xem anh kìa, bên cạnh anh lúc nào cũng có một người không hiểu chuyện, tối ngày quấy rầy anh. Anh xem em phước phần bao nhiêu! Bên cạnh em mỗi người đều là "thông tình đạt lý", chưa bao giờ làm phiền em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro