CHƯƠNG 111: KẺ TRỘM ĐI BẮT TỘI PHẠM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Apo không biết từ lúc nào lại hình thành thói quen ăn mặc rất dị. Lúc ở chỗ của Mile qua đêm cảm thấy đồ lót của anh, cậu mặc rất vừa nên cứ thế lén đem về mặc.

Tối nay Mile phải đi gặp một người bạn, Apo về nhà tắm rửa xong lại đem quần lót "lai lịch bất minh" mặc vào. Lúc này mới nhận ra đúng là cái quần lót này hơi rộng thật.

Kết quả, đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, tiếng nói của Mile đột nhiên ở bên ngoài vang lên.

"Cháu đến tìm Apo có việc."

Mẹ nói: "Nó ở trong phòng ngủ đấy, cứ vào đi con."

Apo trong nháy mắt hoảng loạn, thế nào mà lại đột nhiên tập kích vào giờ này? Đem máy vi tính ném qua một bên, trong nháy mắt chui vào chăn, đem bản thân trùm lại kín bít, chỉ lộ ra cái đầu.

"Em ngủ sớm vậy?" Mile hỏi.

Apo ừ một tiếng, "Không biết vì sao nữa, hôm nay buồn ngủ lắm. Ơ? Anh không phải là đi gặp bạn cũ sao? Sao giờ lại chạy tới chỗ em rồi?"

"Đã gặp rồi." Mile nói, "Bạn anh đang kinh doanh một tiệm bán quần áo, anh nghĩ em sẽ thích, nên chọn cho em vài bộ, em thử xem hợp không."

Tha cho tôi đi, đại ca... Apo trong lòng nói thầm.

Gần đây Mile cũng không biết là bị bệnh hay trúng tà thuật gì, cảm thấy mình rất rãnh, không có việc gì thì cứ đi đến các cửa hàng bán quần áo mua cho em yêu hai ba bộ. Hơn nữa phong cách của những bộ trang phục này đều là dành cho những dancer chuyên nghiệp, mỗi lần Apo thử xong, Mile còn bắt ẻm xoay một vòng, rất phiền.

"Em mệt rồi, mai hãy nói." Apo giọng nói quyết chết quyết sống.

Mile không hiểu sao rất nhiệt huyết, muốn kéo Apo lên, nhưng em yêu của anh lập tức tự ngồi dậy, dùng tay lấy chăn đắp nửa thân dưới, chặn lại thật chặt, chỉ lộ ra nửa thân trên trần trụi.

"Em sẽ thử, nhưng mà em lười xuống giường."

Nói xong, Apo miễn cưỡng duỗi cánh tay ra, mặc kệ Mile đem một cái áo bó sát vào người.

Lúc mặc xong, vẻ mặt thờ ơ, quét mắt nhìn Mile, hỏi: "Được chưa?"

"Không mặc quần thấy cứ thiếu thiếu ấy."

"Em không muốn mặc..." Apo điệu bộ muốn cắm đầu vào trong chăn.

Mile nói: "Không sao cả, em cứ nằm đó, anh mặc cho em."

Vừa nhìn thấy Mile đang định tiến tới, cậu nhanh chóng cản đôi tay của Mile lại. Cuối cùng đành phải cầm lấy cái quần, sau đó đem vào trong chăn, ở bên trong len lén thay.

Mile miệng đùa cợt nói: "Lúc lên giường cởi quần áo cho em, em rất hưởng thụ cơ mà? Lúc mặc quần áo cho, em lại e lệ?" Apo âm thầm liếc anh, "Do em thấy lạnh."

Sau khi đem hai ống quần mặc vào, Apo bắt đầu cố sức mà kéo quần lên, kéo, kéo, kéo, kéo một chút nữa... Ơ hay? Sao chỉ có thể kéo tới đây? Apo sờ cái lưng quần một cái, trợn tròn mắt, mẹ nó quả nhiên là quần đáy thấp!

Quần lót đang mặc là của Mile, đó là loại quần lót có lưng quần cao, mà cái quần dài đang mặc lại là loại đáy thấp..."phong cách" lúc này ai cũng có thể tưởng tượng được.

"Chưa mặc xong?" Mile muốn vén chăn lên.

Apo lập tức che lại, "Mặc xong rồi."

May là lưng áo đủ dài, giúp Apo che được phần quần lót bị lòi ra, đứng trên mặt đất hoàn toàn nhìn không ra có gì bất thường.

Chiếc áo bó sát người, cơ ngực hiện lên rất căng, chiếc quần ôm gọn làm ẩn hiện cái eo rất quyến rũ cùng với đó là đôi chân hoàn mỹ.

"Anh tại sao lại mua cho em cái quần đáy thấp dữ vậy?" Apo nhịn không được giận.

Mile nói: "Em rất thích quần đáy thấp cơ mà? Quần lót cũng phải mặc y thế."

Bình thường mặc quần lót đúng là thấp hơn thắt lưng, nhưng hôm nay thì không muốn chút nào!

"Mua quần lót cho anh cũng mua thấp hơn thắt lưng." Mile bổ sung thêm một câu.

Vừa nghe Mile nói như vậy, đôi mắt hí của Apo lập tức cháy lên tà khí, lấy tay kéo mở khóa quần của Mile xuống, nhìn thấy cái quần lót cỡ nhỏ đang đem cự vật của Mile trói lại, trong lòng phấn khích. Nhìn thấy cự vật hùng hồn ẩn hiện, tính háo sắc nổi lên, nhịn không được đưa tay luồng vào bên trong, len lén kéo bộ lông sinh dục của Mile lôi ra ngoài.

Bản thân thực ra đang chơi đùa rất vui vẻ, không ngờ Mile cũng giở trò tương tự.

Đợi lúc Apo nhận ra, lưng áo đã bị vén lên, muốn chống cự cũng đã muộn, phần quần lót bị lòi ra đã bị phát hiện.

"Làm gì đấy?" Apo nhanh chóng đẩy tay của Mile ra.

Mile thu hai mắt lại, "Em hôm nay tại sao mặc quần lót bản lớn?"

Apo giả vờ thoải mái mà cười, "Bắt anh mặc quần lót bản nhỏ cũng đâu có nghĩa em không được mặc quần lót bản lớn ?"

Mile không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào Apo, đem em yêu trói vào trong ngực mà dò xét.

"Được rồi!" Apo lên tiếng lừa gạt, "Em muốn nói chuyện với anh! Em nghi ngờ người trộm quần lót của anh là thằng Dan, ngày hôm qua lúc em đến công ty, thằng Dan đang dọn dẹp phòng của anh, em thấy nó ngay cả trên giường của anh đều động đến. Anh không phải là bình thường đem quần lót đã giặt xong để ở dưới cái gối sao? Cho nên khả năng nó trộm quần lót của anh là rất lớn!"

Mile đột nhiên dùng đầu gối húc một cái vào bụng của Apo, Apo lảo đảo té ngã xuống, Mile thuận thế đè lên người ẻm. "Thật vậy sao?"

Mile một bên hỏi, một bên cưỡng chế mà lột cái quần dài của Apo.

May mà Apo kiên quyết giữ cái quần lót bên trong lại, dùng hết mọi ý chí và sức lực, tuyệt đối không để bị tuột ra cùng với cái quần dài.

Quần không có, Apo chỉ có thể đẩy Mile ra, trốn vào trong chăn.

"Em đã nói với anh, em hôm nay mệt lắm lắm, không có hứng."

"Anh không muốn làm gì hết, chỉ muốn nhìn cái quần lót của em một chút."

Nói đến đây, Apo dù đần độn như thế nào đi nữa cũng nhận thức được Mile đã nhìn thấy được điều, che che giấu giấu trái lại lộ ra vẻ "trong lòng có quỷ", chi bằng cứ giả vờ thoải mái thừa nhận.

"Anh không nói em cũng không phát hiện, quả nhiên là mặc lộn..." Apo trợn mắt nói dối,

"Kiểu dáng, loại quần lót của hai đứa đều giống nhau, em vì vậy mà mặc lộn chăng."

"Một cái bản lớn, một cái bản nhỏ, một cỡ lớn, một cỡ nhỏ thì lộn thế nào, em nói thật đi, tại sao?".

Apo bị Mile chặn họng không thể kháng lại, vì vậy tung đòn phủ đầu, gương mặt trầm xuống.

"Mặc lộn quần lót của anh một lần thì có sao đâu chứ? Đồ hẹp hòi!"

Mile lấy tay đặt ở ót Apo mà gõ một cái, giễu giễu nói: "Ngài mặc lộn quần lót của tôi mà lại lộn đến bảy tám cái?"

"Mấy cái quần lót khác mà anh bị mất căn bản không phải do em trộm đâu nhé, có phải thằng Dan ở trước mặt anh nói gì đó gây ly gián không? Thằng nhóc này thật nham hiểm, rõ ràng là đối tốt với nó vậy mà."

Trong lòng Mile bây giờ không nghĩ gì khác, muốn đem cái tên miệng lưỡi này đè ra mà nhai xương khớp của ẻm.

"Đợi anh đi lục soát mới chịu thừa nhận?"

Apo diễn trò không nổi nữa, lại bắt đầu "già mồm lấn át lẽ phải".

"Em với anh lấy quần lót của nhau mặc thì thế nào? Đây không phải là chứng minh hai đứa mình quan hệ thân mật sao? Trên đất Thái này bao nhiêu cặp tình nhân có thể đổi quần lót cho nhau mà mặc? Hơn nữa, đây không phải là mặc rất vừa sao, nó nếu không vừa em cũng không mặc đâu à!"

Hai lông mày của Mile thu lại sự hứng thú, "Thực sự vừa sao?"

Apo hùng hồn "Vừa!"

"Em ngồi dậy." Mile nói.

Apo chột dạ, "Để làm gì?"

Mile không nói nhiều mà đem Apo kéo lên, nhìn vào nơi riêng tư của ẻm.

"Nhìn cái gì? Rất là vừa mà"

Apo khép chân lại, cái quần lót rộng rãi miễn cưỡng thắt ở hông không rơi xuống.Nhưng thật ra, điểm chết người là nằm ở mép cái quần lót, bởi vì Mile so với Apo bắp đùi tráng kiện hơn, mép quần thường bị giãn rộng hơn. Cho nên người khác mặc vào không vừa, bẹn háng sẽ lộ ra hết.

"Em đem hai cái đùi tách ra, ngồi xếp bằng lại."

Apo căn bản không muốn nghe theo, thế nhưng bị ánh mắt chất vấn của Mile thiêu đốt, Apo lại không muốn bị anh khinh thường, chỉ có thể thoải mái mà đem hai cái đùi tách xa nhau ra.

Kết quả hai chân vừa mở ra, bẹn háng lập tức "trong sáng mà rộng mở ", "cảnh xuân" bên trong lớp quần lót hiện lên nhìn không xót cái gì.

Mile từ mép quần lót ở ngay háng luồng tay vào bên trong, ở trên "hai viên bi" trần truồng của Apo hung hăng búng một cái, cố ý làm xấu mặt em, "Lộ nguyên một bộ 'trứng' ra như thế này là cho ai xem?"

Apo bị đau, xấu hổ và giận dữ phẫn nộ quát một tiếng, "Lép trứng thì sao? Đem hàng của quý của tui phá hủy thì tui biết làm sao? Bộ phận nối dõi nòi giống quý tộc như vầy anh bồi thường nổi không?"

"Hóa ra ngài là thuộc dòng quý tộc, tôi đây là dân đen? Ngài đáng giá như vậy, phải chăng tôi đây nên cưỡng bức ngài một chút?"

Apo muốn cười nhưng nhịn.

Mile hỏi lại Apo, "Hiện tại em nói cho anh nghe một chút đi, cái quần lót này mặc trên người em thật sự vừa sao?"

Apo vẫn còn giữ giọng điệu như cũ, sự ngang bướng y nguyên.

"Vừa! Một chút cũng không lỏng ra, một chút cũng không rộng."

Được, Mile gật đầu, có vẻ hứng thú, trầm giọng mở miệng.

"Vậy em nhảy thử một đoạn đi."

Apo chợt hít một hơi, quần lót còn chưa kịp nhảy đã bị rớt xuống vì rộng, trong lúc hoảng loạn đành ứng biến chỉ vào cái dụng cụ luyện tập thể lực cách đó không xa: "Thằng Dan giúp em sửa xong rồi đấy, anh thử lại một chút, nó nói lần này bảo đảm sẽ không vỡ."

Bây giờ vẫn còn muốn nhắc tới cái tên Dan kia... Mắt Mile không hề lay chuyển một chút nào.

"Mặc cái quần lót lên và nhảy."

Apo, "..."

----------

Nhỏ Po quậy dễ sợ :v :v :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro