CHƯƠNG 156: NẾU APO CHẾT... CHẲNG LẼ ANH CŨNG CHẾT CÙNG CẬU ẤY SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn mươi phút sau, Mile lái xe đến cửa nhà Apo.

Bóng dáng của mẹ Apo ở trong nhà đi tới đi lui, Apo thì ở trong phòng ngủ kiểm kê lại năm trăm nghìn bay tứ tung hồi chiều, trãi qua một trận phong ba bão tố, gia đình lại yên bình hài hòa như cũ.

Chỉ là cái lồng chim trên ban công kia đã không còn thấy nữa.

Nhà của Apo có ba cái ban công, Mile quan sát từng cái, cũng không phát hiện Nhóc Yểng.

Anh đứng dưới cây hòe lớn, bỗng đạp lên một phần đất nhô lên, trông có vẻ cũng vừa mới đắp lên gần đây. Đột nhiên hiểu ra điều gì, từ tận đáy lòng sinh ra một trận đau đớn cực hạn, nhanh chóng thâm nhập trong cơ thể anh, càng ngày càng nghiêm trọng, lòng như bị dao chém giết.

Anh nhớ tới dáng đi lanh lợi vui vẻ của Apo mỗi lần xách theo Nhóc Yểng đến công ty, nhớ tới dáng vẻ chăm chú của em mỗi lần đem đậu phộng nhai nát, từng chút từng chút mà đút cho Nhóc Yểng; còn nhớ rõ có mấy lần Nhóc Yểng học nói tục, đôi lúc lỡ miệng nói ra khiến Apo ngượng đỏ hết cả mặt, sau đó là cười haha vui vẻ...

Đó là một con chim cũng đã từng hôn vào 'Chim nhỏ' của Mile. Cũng là một con chim đã từng học tiếng rên rỉ của Apo, mỗi lần Đại Yểng kêu lên "Vợ đẹp" liền lập tức phụ xướng mà kêu rên.

Nhưng hôm nay lại bị Mile dẫm nát dưới chân. Thậm chí ngay cả việc nó 'ra đi' lúc nào cũng không biết.

Điều duy nhất mà Mile có thể làm bây giờ là tưởng tượng đến dáng vẻ bi thương của Apo khi phải nói lời vĩnh biệt với Nhóc Yểng.

Đột nhiên ập tới một cơn mưa mùa thu, gió cuốn bay lá cây đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Xe của Mile rất nhanh thì chạy đi, bánh xe bắn lên tầng tầng bọt nước.

Dan đã đem tô mì của Mile ăn sạch, vừa mới đặt tô xuống bàn, kết quả Mile một lần nữa đẩy cửa vào.

"... Anh tại sao lại tới nữa?"

Dan đứng lên, đuổi theo Mile đang tiến ra ban công.

Mile đem lồng chim tháo xuống, lôi cổ con Đại Yểng ra.

Đại Yểng gần đây thể trạng vốn không tốt, tích tụ thành bệnh, thời tiết lạnh lẽo càng làm lộ ra vẻ chán trường. Mile đưa mắt nhìn nó trong chốc lát, đột nhiên dùng lực bóp siết Đại Yểng.

"Anh muốn làm gì?" Dan trợn tròn mắt, vội vàng ngăn cản.

Đã chậm rồi...

Mile ở trước mặt Dan, trực tiếp bóp chết Đại Yểng.

Lòng của Dan như đổ ra máu, cậu ta quan tâm chăm sóc Đại Yểng một thời gian dài như vậy, khẳng định có tình cảm. Cứ như thế trơ mắt nhìn nó chết, hơn nữa còn là bị bóp chết trong tay Mile, trong lòng nhất định không chấp nhận được."Vì sao chứ?"

Mile nói: "Nếu Nhóc Yểng đã chết, giữ lại nó để làm gì?"

Dan nóng nảy, "Nếu Apo chết...lẽ nào anh cũng sẽ cùng chết sao?"

"Tôi sẽ chết."

Mile mang Đại Yểng bỏ đi, bảy tám phút sau Dan mới rống lên.

"Cơn mưa ngày hôm nay thực sự quá lớn mà!"

Apo giùng giằng đi đóng cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Mile ở trong màn mưa tìm được vị trí chôn cất của Nhóc Yểng, dùng tay đào cái "quan tài" lên. Thân thể của Nhóc Yểng đã hư thối từ lâu, chỉ còn lại vài cọng lông chim bên trong mô hình ngôi nhà gỗ kia. Mile mở cửa ngôi nhà, đem con tò he lấy ra, dùng nước mưa rửa sạch, rồi đặt xác của con Đại Yểng vào bên trong.

Apo mở cửa sổ, lập tức la hét ồn ào.

"Anh đừng có đụng vào Nhóc Yểng của tôi, cút đi!!"

Không biết có phải là vì mưa lớn nên âm thanh của Apo bị lu mờ, Mile vẫn không ngẩng đầu lên nhìn.

Apo nóng nảy, sợ đi ra từ cửa chính sẽ quấy nhiễu đến mẹ, đành nhảy từ cửa sổ xuống, mặc bộ đồ ngủ chạy thẳng đến chỗ Mile. Liều mạng ở trong cơn mưa to cùng Mile cướp ngôi nhà gỗ lại, đoạt lại không được liền dùng nắm đấm.

Ngôi nhà gỗ nghiêng qua một bên, thi thể của Đại Yểng trực tiếp từ bên trong rơi ra ngoài.

Apo thần sắc đọng lại, trong lòng nhói đau. Nhưng vẫn như trước, tàn bạo mà vặn cổ tay của Mile, giận dữ nói: "Đừng có mà bỏ vào đây, không phải là cùng chết với nhau thì đừng có mà chôn chung một chỗ, lấy ra đi!"

Mile không phản ứng với em, cố tự đóng cửa ngôi nhà lại.

Sau đó Apo lại nhìn thấy con tò he trong tay Mile, liều mạng muốn cướp lại, nhưng gặp phải sự cự tuyệt của anh, lúc này dùng nắm đấm hướng vào thân thể đã ướt nhẹp của Mile, tiếng kêu la lỗ mãn ngang ngược.

Mile không nói hai lời, trực tiếp khiêng Apo đến trước cửa sổ.

"Anh thả tôi xuống, cút đi đi, đừng đụng vào tôi!!"

Mile mở cửa sổ ra, không giống trước đây khiêng Apo vào trong, mà là trực tiếp ném toàn thân ướt đẫm của em bay thẳng lên trên giường.

Bay tới cách cái giường chừng năm sáu mét nữa, Apo đập người xuống, đầu óc choáng váng. Cái mông đập lên giường, đau đớn từ xương cụt chạy thẳng dọc theo xương sống.

Trong lòng quá đau đớn mà!

Lại từ trên giường nhảy dựng lên, sãi nhanh mấy bước đi tới cửa sổ, liều mạng kéo giật cửa sổ ra. Cho đến ngày hôm nay, Mile đóng cửa sổ lại Apo vẫn là mở ra không được.

Apo đứng ở bên trong cửa sổ gào khóc kêu to.

"Mile, anh bỏ con Yểng thối nát của anh ra cho tôi!"

"Tôi cho anh biết, anh dù có chôn vào tôi cũng đào nó ra."

"..."

Apo nói cái gì cũng đều vô dụng, cơ thể của Mile bị nước mưa đổ vào như đổ bê tông, vô phương phá vỡ, sau đó lại cô đơn một mình đứng ở đó. Tựa như một năm trước, có người muốn tấn công Apo vào buổi tối, cũng là mưa lớn như vậy, Mile sợ Apo bị dầm mưa, cưỡng chế em nhốt trong phòng, đơn thương độc mã mà một mình chiến đấu.

Khi đó lòng của Apo là không nỡ, còn bây giờ cũng không biết là phải như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro