CHƯƠNG 171: CUỘC ĐỐI THOẠI CẢM LẠNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Apo ngủ trọn một ngày.

Mẹ tới đây hai chuyến, ngồi đợi bảy tám tiếng, mi mắt của Apo còn không chịu mở. Mẹ gọi cậu dậy ăn, cậu trở mình, chẹp chẹp trong miệng, nói: "Con không đói mẹ à."

Mẹ nghi ngờ, sờ tay lên trán cậu, cũng không thấy nóng!

Lại tỉ mỉ quan sát gương mặt của cậu, sắc mặt lại hồng hào, nhẹ nhàng an yên, rồi bà lại kiểm tra thân thể cậu, xoay người, đạp chân, nâng cánh tay... mọi thứ đều bình thường.

Tóm lại chỉ một ngữ: "Ngủ!"

Thực sự rất quái lạ, mẹ quét mắt về phía Mile, lên tiếng tra hỏi.

"Đêm qua hai đứa làm cái gì đấy?"

Mile thực sự muốn công khai: "Thưa mẹ vợ, mẹ không nhận ra sao?", cuối cùng cũng chỉ dám nói là: "Po nghịch phá cả đêm đó dì."

Tuy rằng Apo đang ngủ, nhưng lỗ tai lại rất thính, chửi thầm trong bụng: "Anh giỏi lắm! Qủa nhiên là đổ hết trách nhiệm lên em! Chỉ có điều, không muốn đổ cũng phải đổ, dù sao còn đỡ hơn là nói thật..."

Mẹ hiểu nhưng lại không thể nói gì, có lẽ là do vẫn hy vọng đó không phải là sự thật.

"Đùa giỡn nghịch phá cái gì? Năm mới sắp đến rồi mà vẫn không cho người khác bớt lo!"

"Rõ ràng là hai ngày nữa có thể xuất viện, bây giờ lại lao lực thế này!"

"Con cứ như vậy, con sẽ hối hận sớm thôi!"

Mẹ lời nói này, ngoài mặt thì đúng là trách Apo, thế nhưng ai nghe được cũng đều biết rằng là đang ám chỉ mắng Mile, đương nhiên Mile ngồi kế bên cũng đã nghe lọt hết vào trong lỗ tai.

Apo ngủ thì ngủ, nhưng mẹ mắng vẫn có thể nghe thấy, mí mắt cạy ra một cái khe nhỏ, nhìn thấy Mile đang bị mẹ chửi xéo, trong lòng lại thấy hả hê.

Có bản lĩnh thì anh cãi lại đi! Anh không phải là năng lực đầy mình à? Anh không phải là cả ngày đều tỏ ra cái vẻ anh đây là nhất sao?! Sao? Không dám lên tiếng à? *Nói lầm bầm*....sợ rồi sao? Đáng đời!

"Con rễ" dù có bá đạo tới đâu, cũng đấu không lại võ mồm với mẹ vợ.

Lúc mẹ rời đi, Apo cũng không chịu tỉnh, Mile cũng không đành lòng đánh thức, để mặc cho cậu ngủ thẳng đến ngày hôm sau.

Thật ra Mile mỗi buổi tối sau khi "hầu hạ" Apo xong, đợi cậu ngủ thật say, sẽ ra ngoài đi lòng vòng một chút, có đôi khi đi đến nửa đêm, thường thì trời gần sáng mới quay về. Không phải là do thích ứng với bàn chân bị thương hiện tại, mà là do đường đi trong bệnh viện tương đối ổn định, cho nên anh mới có thể sãi bước nhanh.

Hôm nay anh và Apo cùng nhau đi ra ngoài tản bộ.

Thời tiết dạo gần đây rất tốt, đã lâu rồi khí trời không tốt như vậy. Hình bóng của hai người sóng bước bên nhau được mặt trời chiếu rọi, cái bóng cứ liên tục chuyển động.

Apo nói với Mile: "Em đã liên hệ một bác sĩ giỏi, nghỉ dưỡng một năm, năm sau em dẫn anh qua Mỹ điều trị ngón chân."

"Không cần thiết, anh quen rồi."

"Không phải là làm ngón chân giả, mà là cấu tạo lại đốt xương, anh có biết kỹ thuật nhân tế bào không? Chính là kỹ thuật lấy những thứ đã hỏng trên cơ thể tái tạo phục hồi lại. Bọn họ có thể đem lông, huyết quản, tế bào, hoặc toàn bộ cơ thể khôi phục, để ngón chân của anh có thể lành hẳn. Chỉ có điều phải tách một phần nhỏ khớp xương của anh ra để làm "mẫu nuôi cấy", cũng có thể tách xương của người khác nếu phù hợp."

Mile nghe Apo thuần thục nói ra những từ chuyên môn đó, thì hiểu ra cậu đã nhọc lòng thế nào, trong lòng như bị ánh mặt trời kia nướng cháy.

"Em không muốn anh tự tách xương của anh, dù bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nhưng em vẫn cảm thấy trên người anh bộ phận nào cũng đều đáng dùng, thiếu một cái cũng không được. Cho nên em sẽ tuyển chọn những ai có xương cốt tốt để xin được tách xương, dù có thể sẽ có những phản ứng ngược trong quá trình điều trị, nhưng uống thuốc là có thể bớt."

Mile nói: "Anh thấy phiền phức quá. Đến lúc đó giải phẩu lại phải nằm viện một thời gian dài, anh không muốn như vậy, anh nằm bệnh viện mấy ngày đã thấy khó chịu rồi."

"Lôi thôi hay phiền phức gì cũng vậy thôi! Anh không có ngón chân mới là phiền đấy!"

Mile nói: "Không có ngón chân, anh vẫn sống được, không có ảnh hưởng gì to tát hết."

"Sao lại không ảnh hưởng?" Apo nhe răng, "Lúc 'bắn súng' bị ảnh hưởng, có một tư thế anh làm không được."

Mile quả thực là không biết có động tác gì mà anh không thể làm chứ?

"Tư thế đèn treo kiểu Ý!" Apo một câu nói trúng. (Tự tìm hiểu nha mn J)

Gương mặt Mile chợt đông cứng, rồi lại nhe răng cười, ghé mặt đối diện mặt Apo, nhìn cậu chằm chằm.

"Nhìn em làm gì?" Apo có chút không được tự nhiên, "Em nói sai à?"

"Thực sự, bây giờ anh mới nhận ra, yêu cầu và khẩu vị trong chuyện chăn gối của em cao cấp thật đấy."

Apo tỏ vẻ lạnh lùng, "Anh đừng bị mấy lời khen của em làm anh mê nhá, ở trong lòng em anh chỉ "bắn súng" được 9 điểm thôi, cần phải tập trung "bắn" được 100 điểm mới là ổn, anh nên cố gắng tập luyện đi!"

Mile, "..."

Apo đi tới đi lui rốt cục phát hiện nội dung câu chuyện đã bị xuyên tạc, nói thế nào lại nói qua mấy chuyện giường chiếu?

Mile lặng lẽ không nói gì, bắt đầu đổi đề tài.

"Em biết tại sao phần vai sau lại là điểm yếu của anh không?"

Apo vô tư thoải mái mà nói: "Bởi vì vai sau là vị trí rất dễ bị công kích!"

"Không phải, bởi vì vai sau của anh đã từng bị súng bắn vào, viên đạn vẫn nằm trong đó, không lấy ra."

Apo kinh ngạc, "Gì? Trong người anh có một viên đạn?"

Thật ra Mile nói như vậy là để cho Apo biết: "Vết thương nhỏ trên người quân nhân không phải là chuyện to tát gì!", kết quả Apo lại nói: "Vậy thì phải chuẩn bị cho anh hai cuộc phẩu thuật thôi, chữa lành ngón chân xong rồi lấy viên đạn ra."

Mile đành chịu, "Để nó trong người quen rồi, không có ảnh hưởng gì, lấy ra để làm chi?"

"Anh không biết đạn ở trong cơ thể một thời gian sẽ thay đổi vị trí sao? Em nhớ hình như có một người lính ở nước nào đó, sau khi trúng đạn không lấy viên đạn ra, sau này nó di chuyển tới lỗ mũi, cuối cùng hắt xì một cái, viên đạn lọt ra ngoài luôn đó."

Không biết Apo nghĩ cái gì, tự nhiên cười đến ngửa tới ngửa lui.

"Có khi nào viên đạn một ngày nào đó nhảy qua nằm ở dương v*t của anh không? Rồi cái anh bắn ra? Ha ha ha ha ha..." (Tui khép đuýt lạy em Pooooooooooooooooooooo)

Mile chỉ nhỏ nhẹ đáp lại: "Đã bắn thì phải bắn vào trong cái lỗ nhỏ của em Po ạ, cho em chết trong sung sướng." (Khép đuýt lần hai ạaaaaaaaaaaaaa )

Apo, "..."

Hai phút sau, Apo đánh Mile tới tấp.

"ĐM, anh nói chuyện khác đi! Em nói là anh chuyển sang chuyện khác mà nói, anh đúng là đồ tồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro