CHƯƠNG 173: TÍNH KẾ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Apo đang ngủ, Mile giúp cậu lau mồ hôi, thay bộ bệnh nhân khác, lại lật người cậu lại, đắp kín chăn, chăm sóc xong, đột nhiên Ba Apo từ bên ngoài đẩy cửa vào.

"Con trai, con trai..."

Ba gọi hai tiếng không ai đáp lời, thấy Apo nằm đó cũng không nhúc nhích, chắc là con mình đang ngủ rồi. Ông lấy hành lý cất gọn, áo khoác treo tùy tiện ở chỗ nào đó, hướng về giường bệnh đi tới.

"Ngủ lúc nào?" nhỏ giọng hỏi Mile.

Mile nói: "Ngoại trừ lúc nghe điện thoại của chú, còn lại là ngủ say."

Ba đứng dậy muốn đi rót nước, Mile đã bưng đến trước mặt ông.

"Mời chú uống nước."

Ba từ lúc đáp cánh máy bay tới giờ một giọt nước cũng chưa uống, đã vội vã chạy tới, lúc này lại rất khát, cũng không kịp nói gì với Mile, bưng ly nước lên uống ừng ực.

"Có cần con rót thêm một ly nữa không ạ?" Mile hỏi.

Ba lắc lắc tay, đặt ly nước xuống, rồi khẽ thở dốc.

"Không cần."

Mile phát hiện tóc của Ba vẫn còn rối, đại khái là do đi gấp bị gió thổi, quả nhiên không có gì sánh bằng tình cảm cha mẹ dành cho con cái.

Ba nghỉ ngơi một hồi, lúc này mới quan sát Mile.

"Cậu là..."

Mile cao giọng trả lời: "Con là bạn của Po."

Ông chợt nhận ra gì đó, mở to hai mắt.

"Au, cậu chính là thằng nhóc vớt con tôi lên đúng không?"

Mile gật đầu.

"Au, ân nhân! Đây thật đúng là ân nhân của tôi!" Ba kích động không thôi, nắm lấy tay Mile.

"Thật không biết nên nói cái gì hơn, em Po nhà chú chắc phải tích đức nhiều lắm mới có thể được con liều mạng cứu nó."

Mile cố gắng bình tĩnh mà nói: "Không có gì đâu ạ, là chuyện nên làm, nên làm..."

Ba sau khi nghe câu này, vội vàng đưa mắt nhìn xuống chân của Mile, thổn thức không ngớt.

"Chân của con, ôi trời ơi, chân con..."

Mile còn nói: "Đã quen rồi ạ, con thấy quen rồi, không có ảnh hưởng gì đâu ạ."

Ba thở dài, nói: "Con trai, con yên tâm đi, tiền thuốc men viện phí toàn bộ do chú trả, chú có thể bù đắp cho con một khoản tiền, cũng sẽ chữa trị lại đôi chân cho con."

"Không cần đâu ạ, tiền thuốc men đã thanh toán gần xong rồi ạ, mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi ạ."

"Chú biết con là người làm ăn, số tiền này không thiếu, cái này là tâm ý của gia đình chú, con không cần ngại đâu con trai."

"Bấy nhiêu tiền không thành vấn đề đâu ạ."

"..."

Hai người trò chuyện một chút, Mẹ Apo cũng tới, đi tới cửa, bà dừng lại, nhìn thấy Ba đang siết tay của Mile, hỏi han ân cần, nói chuyện thân thiết, rất dịu dàng.

Mile dùng mọi cách đẩy ra, Ba dừng lại, vỗ vai Mile nói: "Con trai, con có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, chú nhất định sẽ giúp cho con!"

Mẹ "..."

(Tui: "P'Mile!!! Thời tới thời tới!!!")

Mile chưa kịp lên tiếng, Ba Apo đã bị Mẹ túm đi ra.

Ba phủi phẳng nếp nhăn ở tay áo, nhíu mày nhìn Mẹ.

"Kéo tôi ra đây làm gì? Không thấy tôi đang thay con mình nói lời cảm tạ với người ta sao?"

Mẹ ấm ức, "Tôi mà không vào kịp, ông xém nữa là bán con trai tôi rồi."

"Bán?"

Mẹ vừa nhìn thấy cái điệu bộ ngơ ngác này của Ba, bà liền tỏ ra chán ghét hết muốn nói.

"Cái người ở bên trong đó, là tổng giám đốc của công ty vệ sĩ, là người có quan hệ thân mật với con trai ông đó, biết chưa?"

Không phải hỏi, bây giờ cơ thể của Ba Apo như đứng hình, "Bà nói cái gì? Chính là nó á?"

Gương mặt của Mẹ đã không còn có thể khó coi hơn, nói với ông: "Đi đi đi, ông đi đi, ông đem ông đi chỗ khác đi, chuyện ở đây không cần ông quan tâm."

"Chuyện này cũng không phải tại tôi! Trước đó tôi cũng chưa thấy cậu ta mà."

Mẹ nói: "Không phải do ông, mẹ con tôi xảy ra chuyện gì cũng không phải do ông, được chưa?"

Ba lâu như vậy không trở về, nhớ vợ con, biết một mình Mẹ lo toan mọi thứ cực khổ, cũng không dám cãi nhau với bà. Chỉ có thể an ủi bà, rồi mới cùng nhau thương lượng đối sách.

Ba nói, "Chúng ta thiếu người ta một phần ân tình...chuyện này không dễ!"

"Cho nên mới nói..." Mẹ vành mắt đều đỏ, "Chuyện này tôi chịu đủ rồi!"

"Là sao? Thằng đó ăn hiếp bà hả!!?" Ba hỏi.

Mẹ thở dài một hơi, "Nếu nó ăn hiếp tôi, tôi cũng không rầu rỉ như vậy, người ta ngược lại phúc hậu tốt tính! Đối với tôi, đối với con trai mình chưa từng làm chuyện gì sai trái. Ông nhìn thấy không? Chân của cậu ấy bị như vậy, lúc tôi không có mặt ở đây, con trai mình là do một tay nó hầu hạ cưng chiều. Cơm là do nó bưng đến bưng đi, giường chiếu là nó thu gom, ngay cả quần lót, vớ tất đều là do nó tự tay giặt sạch."

Ba buồn bực, "Vậy bà vẫn còn tức giận cái gì?"

Mẹ quả thực hết chỗ nói rồi, "Tôi biết được tình cảm của con trai tôi là dành cho người nào!"

"Con trai mình tốt số như vậy?"

"Phải rồi, ông thì biết cái gì?"

Ba nói, "Tôi ở bên ngoài làm việc nhiều năm như vậy, nếu không giỏi có thể đi tới vị trí này sao?"

"Ông tới được vị trí này cũng đều là nhờ hậu thuẫn của ba ông!"

Nếu là người đàn ông khác nghe, lòng tự ái của bản thân sẽ bị làm nhục, trước mặt mọi người mà nổi đóa, nhưng Ba nghe xong vẫn như trước mặt không đổi sắc.

"Ý của bà con trai tôi nhất định sẽ danh vọng vẻ vang?"

Mẹ "..."

"Được rồi được rồi, nói một hồi tại sao lại nói đến tôi rồi?" Ba khuyên bảo, "Loại sự tình này cấp bách cũng không được, chờ hai bọn nó khỏe hẳn, chúng ta sẽ nói chuyện với bọn nó, chuyện tình cảm này phải được làm rõ."

"Loại sự tình này nếu như làm sáng tỏ là có thể giải quyết, tôi mỗi ngày vẫn đều ngồi lên đống lửa?" Mẹ đem hai tay nắm chặt, "Vấn đề là chúng ta hiện tại quá bị động!"

Ba nói: "Tôi nghĩ rằng, bà nếu muốn giữ thế chủ động, trước tiên phải trả lễ này trả lại."

"Sao mà trả? Bây giờ đem con trai mình cho nó mượn một thời gian, chờ nó chơi cho đã rồi trả lại cho chúng ta hả?"

"Bà nghĩ đi đâu vậy?" Ba nói, "Ý của tôi là chúng ta phải chữa đầu ngón chân cho cậu ấy đã, bà không thể nào ra tay với người tàn tật được đâu."

Mẹ suy nghĩ chỉ chốc lát, lại xua xua tay.

"Quên đi, quên đi, việc này tính sau..."

Nói xong, hai vợ chồng cùng nhau đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro