CHƯƠNG 181: MỘT DÒNG TIN NHẮN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bible lại nói tiếp: "Tao nghe nói Mile đưa công ty chuyển cho cái tên tiểu tam kia à?"

"Đừng nói nữa, dằm trong tim tao đó." Ánh mắt Apo trở nên bi thương.

Bible nhe răng, "ĐM, hóa ra là thật à? Tao còn tưởng là đùa thôi chứ! Mày còn sang Mỹ chữa bệnh cho ổng làm gì?"

Apo giải thích, "Thật ra Dan lúc nghe xong tin này bản thân nó sốc lắm đó."

"Mày đó, mày quá tốt bụng rồi! Tao biết ngay mà, mày ở bên cạnh ổng thì chỉ có thiệt mà thôi."

Thằng Bank trái lại rất biết an ủi Apo, "Dùng tiền không mua được tấm lòng, tao có nhìn thấy gương mặt của tên tiểu tam kia rồi, nói thật, cho tao thêm một trăm cái công ty tao cũng không muốn mặt mình bị hủy như vậy."

Apo gật đầu, "Hơn nữa tao cũng không muốn để Dan đi chỉnh mặt lại đâu."

"Vậy Ngài Mile có kế hoạch gì không?" Thằng Bank hỏi.

Nhắc tới việc này Apo lại có chút giận, "Ai biết ổng muốn làm gì? Hỏi cũng không nói, cứ thần thần bí bí."

"Không lẽ định buôn bán vũ khí?"

Apo nhe răng, "Đừng nói nữa, nếu như vậy tao càng không cho ông làm."

Bible không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ở bên cạnh nhe răng vui một chút.

"Bảo ổng đầu tư vào ngành điện ảnh như tao đây này, phim nhựa, kịch truyền hình. Có khi đóng phim cũng được, ổng dù sao cũng có tiếng trong giới vệ sĩ, thân thủ tốt, nhất định có thể nổi tiếng, thế nào? Bộ phim mới của tao vừa lúc thiếu một vai."

"Biến dùm..." Apo giận, "Đừng kéo ổng vào showbiz, liệu hồn tao!"

Bible chua chát cười, " *tấm tắc líu ríu*... đừng nói mày sợ ổng không chịu nổi cám dỗ nhé?"

Apo cười nhạt, "Người trong giới của mày, ả nào cũng bơm vú đầy silicon, gương mặt thì chỉnh sửa, tao liếc mắt thôi đã muốn không muốn nhìn rồi?"

"Ha ha ha..." Bible xoa xoa mặt của Apo.

Apo đem cằm đệm trên vai Bible, đầu nghiêng qua nhìn nó.

Bible thọt Apo, ám chỉ cậu nhìn thằng Bank đi.

Thằng Bank đang bấm bấm điện thoại, trong hốc mắt dâm tính lóng lánh, rất nhộn nhạo.

Apo len lén vòng qua, vèo một cái đoạt cái di động của Thằng Bank.

"ĐM!"

Thằng Bank vội vàng cướp lại.

Apo nhân cơ hội nhìn lén hai câu.

"Cái l* của em ướt rồi nè."

"Làm ướt d**** v** của anh đi em yêu!"

ĐM! Apo suýt tí nữa ói ra, cậu và Mile tình cảm mãnh liệt dù có nói ra mấy câu dâm đãng, cũng không tới mức độ trần tục như vậy. Đang muốn cúng bái thằng Bank xem đối phương mà nó nhắn tin là ai, Thằng Bank đã đoạt cái di động của Apo.

"Thằng Bank!!!"

Apo thị phi với Thằng Bank chưa xong, Thằng Bank đã ra tay trước một bước.

"Bible, mày nghĩ xem nếu tao dùng điện thoại của Apo gửi cho Thần Mile một cái tin nhắn y chang như tin nhắn của tao, thì ổng sẽ có phản ứng gì?"

Bible bị rượu huân nóng viền mắt tà hồng tà đỏ, "Tao cũng tò mò."

"ĐM, tụi mày đừng có dại, trả điện thoại cho tao, a a a..."

Apo liều mạng ngăn cản nhưng không thể cản được, điện thoại bị hai thằng bạn thân khốn kiếp cướp đi, "Phía sau em ướt rồi" mấy chữ này vô tình tiến vào trạng thái đang gửi, Apo muốn cướp lại để tắt sóng. Chờ màn hình lóe lên, "Đã gửi", hai chữ khiến đầu Apo hơi nhức nhức.

Bỗng nhiên cảm giác muốn đi chết ập đến.

Trong lòng dùng sức mà cầu khẩn Mile đừng có mà nhìn cái tin này, bởi vì trong hộp thư của Mile mỗi ngày có đến N tin nhắn.

Kết quả chưa tới một phút đồng hồ, Mile gọi tới.

"Em đang làm cái gì thế?!" giọng nói bình thản ẩn.

Apo sắc mặt đỏ bừng, "Là do... Là do thằng Bank với Bible nhắn đó bla bla...!"

Giải thích một chuỗi dài, cuối cùng đặt điện thoại xuống, mặt đỏ đến bốc khói.

Thằng Bank với Bible ngồi bên cạnh cười ha ha, Apo như muốn phát điên, lấy một địch hai, đem hai cái tên khốn nạn này đánh một trận. Cuối cùng mỗi cánh tay vòng qua siết cổ một đứa.

"Tụi mày nói thử coi, trong đám ba đứa, tao là đứa có thể lực tốt nhất, đàn ông nhất, thế đ** nào lại 'Nằm dưới', còn hai đứa bây lại là 'nằm trên'?"

Thằng Bank và Bible tiếp tục cười, Apo dùng sức kẹp chặt, đầu của hai người bọn họ đụng vào nhau, rồi lại phản kích nhào tới Apo, ba người nháo nhào một hội, hơn nửa ngày mới thở hổn hển mà tách ra.

Bible thọt Apo, "Tối hôm nay ngủ với tụi tao? Mày dám không?"

"ĐM, có gì mà không dám?" Apo cười nhạt, "Tao nói rồi! Tao ở trên giường Mile cảm thấy chán rồi, vừa lúc muốn thay đổi khẩu vị."

Bible hô to một tiếng, "Thế sao cuối cùng mày lại chọn Mile, tao vẫn không cam tâm luôn á."

Men say lan tỏa, Apo cúi đầu lên vai Bible, miễn cưỡng nói: "Tao cũng không biết nữa..."

Thằng Bank vẫn còn bấm điện thoại, cười ngây ngô.

Sau đó không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.

Apo mở cửa nhìn thấy YokRak, lại thấy cậu ta đi tới chỗ Thằng Bank kéo nó đứng dậy.

"Cậu tới đây làm gì?"

YokRak làm bộ không có nghe thấy, kéo Thằng Bank đi ra ngoài, Thằng Bank ôm YokRak hôn, YokRak tuy rằng vẫn còn giả bộ không vui, nhưng nhìn bộ dạng kia rõ ràng cậu ta chính là người gửi tin nhắn với Thằng Bank nãy giờ.

Bible khoác vai Apo, nói.

"Đi, đi với tao."

Apo cười có chút mất tự nhiên, "Đi với mày á?"

"Không phải mày nói ở trên giường Mile chán rồi mà, muốn cùng tao tìm cảm giác mới mẻ không?"

"À, được chứ, đi, đi với mày!" vô cùng gượng ép, khẩu khí dũng cảm.

Kết quả Apo vừa đi tới cửa, đã thấy xe của Mile đậu ở bên ngoài.

Apo mặc dù có chút say, thế nhưng cái tin nhắn được gửi đi lúc nãy cậu chắc chắn không quên, thấy Mile từ trên xe bước xuống, cổ họng lại bắt đầu bốc khói, mắt dán vào người Mile không buông xuống.

Bible cố ý ở bên cạnh hỏi: "Mày còn muốn đi với tao không?"

"Đi... Đi sao... Đi đâu cơ?"

Bible vẫn còn không dứt, "Quyết định nhanh lên! Lên xe đi!"

May mà tài xế của Bible là người biết điều, nhìn thấy ánh mắt của Mile là đã vội vàng lôi Bible lên xe, Bible trước khi đi, nhìn xuyên qua cửa sổ, cho Apo một ánh mắt trêu chọc. Apo vất vả lắm mới ở trước mặt anh em lớn tiếng tạo uy, cuối cùng bởi vì khí tràng quá mạnh mẽ của cái người kia, mọi thứ đều sụp đổ.

"Lên xe." Mile ngược lại rất bình thản.

Apo vẫn như trước, đi trên đường liếc trộm Mile vài cái, rốt cục nhịn không được mở miệng: "Cái tin nhắn kia..."

"Thì sao?" Mile hỏi lại.

Apo nói: "Là do thằng Bank với Bible lấy điện thoại của em phá á!"

Mile cố ý nói, "Anh không nhớ rõ nội dung tin nhắn lắm, em nói lại đi."

Apo đầu tiên là sửng sốt, rồi toàn thân vươn ra móng vuốt hướng về Mile.

Mile dừng xe, nhìn thấy Apo, thú huyết sôi trào, thình lình toát ra một câu.

"Anh muốn nghe chính miệng em nói ra."

Apo thẹn quá thành giận, "Anh giỡn ác quá rồi đó! Muốn nghe cái loại này lắm hả, anh đi tìm nhỏ YokRak ấy để nó nói cho mà nghe, em nói không được..."

Vừa nói xong, Mile bước xuống xe.

Apo còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cánh cửa bên phía cậu cũng được mở, Mile bỗng nhiên lôi Apo ra khỏi xe, khiêng cậu đi tới chỗ lùm cây khuất bóng, đưa tay không thấy được năm ngón.

"ĐM, Mile! Anh đừng có mà điên nha, ngoài đây lạnh lắm."

"Vận động một lát là hết lạnh."

Nửa giờ sau, bên trong một góc tối quạnh vắng phát ra tiếng khóc rên cao vút.

"Không được... Á..."

Kế đến là tiếng thở dốc thầm thì, rồi tiếng bước chân mạnh mẽ dẫm đạp lên mặt đất.

Sau khi lên xe, Apo còn chưa hết đê mê, mềm nhũn mà tựa vào ghế ngồi, ánh mắt lười nhác thõa mãn.

Mile lái xe hướng về nhà Apo.

Apo buồn bực, "Tại sao không đến nhà của anh?"

"Em đang ở bên cạnh anh mà, tốt nhất là quay về hầu mẹ của em."

Apo khẩy khẩy ngón tay, "Đã trễ thế này, anh cứ ở lại đi."

Apo cho rằng Mile giỡn thôi, vậy mà xe của Mile thực sự cố chấp đi về phía nhà của cậu, Apo còn chưa hết say nữa.

Mile đậu xe ở ven đường, tuy rằng ở đây cách nhà của Apo không quá hai cây số, nhưng cơn hỏa ngục trong lòng Apo lại dấy lên không ngớt, muốn Mile quay đầu xe lại.

Kết quả, Mile đem cậu cõng trên lưng.

Trước đây lúc chân của Mile còn tốt, có thể cõng Apo từ câu lạc bộ về đến nhà, nhưng giờ vết thương ở chân chưa lành, chỉ có thể cõng một đoạn đường ngắn như thế này, trong lòng không muốn bỏ qua cảm giác thân mật hạnh phúc như vậy.

Apo vẫn như trước, vẻ mặt men say mà dán vào lưng của Mile, miệng gặm cắn vào cái cổ của anh, ý thức tuy không rõ ràng, nhưng không nỡ cắn quá mạnh.

Lòng của Mile cũng bị Apo cắn đau.

"Mấy ngày này em phải ngoan ngoãn cho anh, đối tốt với mẹ một chút."

"Mẹ càng không chấp nhận, em càng phải đối tối với mẹ nhiều hơn."

"Không có gì thì đừng có cãi mẹ, mẹ nói cái gì em cũng phải nghe lời."

"Lời của anh, em có nghe không?"

Apo hơn nữa ngày mới mệt mỏi mà đáp lại một câu, "Dạ nghe..."

Mẹ Apo vốn nhận được điện thoại của Apo, nói tối hôm nay không về, kết quả mở cửa thấy Mile cõng con trai về.

Trong lòng bà chợt thấy ấm áp, nhưng gương mặt vẫn như trước, nghiêm nghị lạnh lùng.

"Lần tới mà uống say như vậy thì đừng có đưa về nhà, ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi!"

Mile không nói gì, cõng Apo về phòng.

Apo nằm dài trên giường vẫn không buông tay, bị rượu huân đỏ, con ngươi thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Mile.

"Yên tâm đi, lần này anh nhất định không bỏ rơi em một mình nữa đâu."

Nói xong, Mile nhéo má Apo một cái, mẹ Apo có bóng gió ám chỉ cảnh cáo cũng vô dụng. Mile thoải mái từ trong phòng ngủ của Apo đi ra, trước khi đi vẫn còn hướng về bà nói một câu.

"Dì ngủ ngon ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro