CHƯƠNG 34: ĐAU ĐẾN MỨC HỒN BAY BIẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ơi, em hủ tiếu gõ rồi này, anh ra ăn đi!"

Mile từ nhà vệ sinh đi ra, Chomechai nhìn chòng chọc anh hồi lâu, nhịn không được liền hỏi: "Anh, sao em cảm thấy tai anh bên to bên nhỏ ấy nhỉ?"

"Chắc nhìn nhầm rồi?"

Mile ngồi vào bàn đổ hủ tiếu ra tô, một lúc đã ăn xong.

Chomechai tiến sát tới trước mặt Mile, tỉ mỉ quan sát một hồi, nơi bị Apo nhai đi nhai lại đã sưng đỏ quá thể. Càng kinh khủng hơn chính là những chỗ bị cắn rách da hiện giờ đã kết vảy, khắp cả tai vết thương buồn thiu, nhìn trông thê thảm cực kỳ.

Chomechai âm thầm líu lưỡi, "Anh, cái tai này của anh bị làm sao thế?"

Mile đáp: "Bọ cạp quắp."

"Con bọ cạp này phải lớn cỡ nào chứ?"

Mile nghĩ thầm: "Nói chung là lớn hơn em."

Chomechai ăn qua loa một chút rồi vào phòng ngủ kiếm ít thuốc trầy da mang ra bôi cho Mile, vừa bôi vừa thử thăm dò: "Anh, tại sao Apo lại đăng ký học lớp huấn luyện của anh?"

Giữa trán của Mile khẽ nhíu, anh thản nhiên đáp: "Không rõ."

"Em nghe học viên của chúng ta nói, anh ấy tới đây là vì hối hận trước kia đã đối với em như vậy, muốn em tha thứ. Tóm lại là đủ thứ linh tinh cả, nói gì cũng có, nếu anh ấy thật sự có ý kia, em đang suy nghĩ liệu nên cho anh ấy thêm một cơ hội hay không? Bất lực cũng không phải bệnh nan y, chưa biết chừng tìm được một phương thuốc cổ truyền nào đấy, lại có thể chữa."

Mile biết rõ cây củ cải vàng bự kia của Apo lúc sản xuất nước có lực thế nào, với cái mã lực kia, còn có thể là bất lực sao?

* * *

Vào cuối tuần, Mile luôn tới công ty sớm hơn một tiếng so với bình thường, kiểm tra từng ngóc ngách trong sân huấn luyện và phòng huấn luyện một lượt. Nhìn xem có gì nguy hiểm nào không, tránh cho khi huấn luyện không cẩn thận lại đụng bị thương Củ cải vàng nhà anh.

Sau khi kiểm tra xong toàn bộ, Mile quay về phòng làm việc, lúc này đám học viên mới lục đục tới.

Apo đến cùng Bible, Bible khoác vai cậu, hai người cười cười nói nói. Mile mặt không biểu cảm đẩy cửa đi ra, chỉ vào một huấn luyện viên đứng cách đó không xa, "Anh, lại đây."

Apo đang định tới phòng thay đồ, đột nhiên bị huấn luyện viên chặn lại.

"Việc huấn luyện của chúng ta đều là tiến hành bí mật, không phải học viên thì không được vào phòng huấn luyện."

Apo buồn bực, "Vừa rồi lúc tiến vào tôi đã đánh tiếng với bảo vệ ngoài cổng, anh ta gật đầu đồng ý rồi."

"Đó là anh ta thất trách." Huấn luyện viên nói.

Apo xuống nước bảo: "Hôm nay đều chỉ là một vài bài huấn luyện sức mạnh cơ bản thôi, cậu ấy ở bên cạnh xem chắc hẳn không vấn đề gì chứ?"

"Thứ lỗi, như vậy cũng không được." Huấn luyện viên rất kiên quyết.

Bible nổi nóng, "Mẹ kiếp có cái công ty vệ sĩ thôi mà cũng nặng hình thức vậy! Học viện cấp cao an toàn hơn các anh tôi cũng từng tới rồi, có thế này đâu..."

Apo ngăn hắn lại, bảo với huấn luyện viên: "Để tôi đi nói với sếp Mile."

Apo bảo Bible tạm thời đứng ngoài chờ cậu, một mình đi vào phòng làm việc của Mile.

Mile đang chờ cậu bên trong.

Apo vừa đẩy cửa ra liền cao giọng chất vất, "Anh cố ý chứ gì?"

Mile còn chưa kịp trả lời, Apo đã tự động câm nín.

Tai ổng... sao lại...

"Cố ý gì?" Mile hỏi cậu.

Apo thần tốc quay người đi, bước nhanh về phía cửa.

"Không có gì, tôi có một người bạn muốn vào huấn luyện cùng tôi, nếu quy định đã không cho phép, vậy tôi..."

"Đứng lại!" Mile uy nghiêm quát chặn.

Apo dừng lại trước cửa, âm thầm chửi rủa hai tiếng, một đám mây đen khổng lồ dần dần phủ chụp xuống.

Mile đứng sau lưng Apo, một luồng nhiệt khí phả vào tai Apo.

"Cắn người xong liền định bỏ chạy ư?"

Apo liếc xéo Mile, khẩu khí lạnh lẽo bảo: "Ai cắn anh?"

Mile bị vẻ mặt rõ ràng không giấu được chột dạ lại vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của Apo làm cho mắc cười, ông chú già còn bắt chước giọng điệu non nớt của trẻ con, bảo: "Bị chó nhỏ cắn."

Apo âm thầm quẳng ra một ánh mắt lạnh lẽo khinh bỉ, sau đó quay mặt về phía Mile, giọng điệu ngang ngược bảo: "Chính tôi cắn đấy, tôi cắn anh thì lại làm sao? Tôi tụ tập bạn bè thì liên quan gì đến anh? Ai bảo anh đi theo tôi?"

Mile nói: "Ai bảo em ghẹo tôi như vậy?"

Apo ấm ức, "Ai ghẹo anh?"

"Em."

Apo nín nhịn một hồi lâu, cuối cùng không nhẫn được nữa liền kêu: "Được rồi, anh nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào? Mua thuốc hay xin lỗi, cứ thoải mái đi!"

"Cho em hai lựa chọn, hoặc là để tôi cắn em một cái, hoặc là em lại cắn tôi thêm cái nữa."

Đôi mày kiếm của Apo khẽ chau, "Nếu tôi không chọn thì sao?"

"Vậy cứ để bạn em ở ngoài chờ cho mát đi!"

Apo vừa nghĩ Bible mới trở về, lúc này cậu lại đi làm, thời gian hai người gặp nhau vốn đã khó sắp xếp. Hơn nữa ban nãy cậu vừa hùng hổ khí thế tiến vào đây, giờ lại ra ngoài nói việc không thành, cũng quá là mất mặt đi!

Vừa nghĩ như vậy, Apo liền lạnh mặt đi tới trước người Mile, hung hăng túm lấy cổ áo anh, kéo đầu anh xuống, cắn thêm phát nữa vào bên tai vốn đã bị thương của anh.

Đau đến mức hồn bay biến...

Apo cắn xong liền cấp tốc xoay người bỏ chạy ra cửa.

"Đợt một lát!"

Lại muốn gì nữa? Apo trừng mắt xoay người lại, bất chợt một bộ đồ huấn luyện được ném tới.

"Đừng mặc bộ kia của em nữa, đổi cái này đi."

Lần trước Apo lăn lộn trên mặt đất, quần áo bị mài rách toàn bộ, ngực bị xước thương một mảng, khiến Mile đau lòng mãi không thôi. Anh lập tức trở về tìm người may gấp bộ quần áo này, phần ngực, đũng quần với cánh mông đều được gia cố thêm một lớp, để những chỗ đáng yêu kia được sinh hoạt trong điều kiện an toàn thoải mái nhất.

--------------

Tự nhiên "Hèng" ngang dị PuPu kkkkkk.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro