CHƯƠNG 66: VỪA LẮM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về nhà, Apo tạt qua mấy cửa hàng quần áo, nhớ tới phong cách ăn mặc ngàn năm không đổi của Mile, đột nhiên lại có một loại xúc động muốn mua tặng anh một bộ quần áo mới. Nhưng trong tay chẳng còn bao nhiêu tiền, nếu bây giờ mua thì đến cả sinh hoạt phí tháng này cũng không đủ dùng.

Apo cắn răng cuối cùng vẫn cho xe dừng lại trước cửa hàng quần áo.

Vào trong cửa hàng, dạo tới dạo lui, toàn là những thứ có thể nhìn được thì đều không mua nổi, mà hễ là những thứ mua được thì về cơ bản đều không thể nhìn nổi. Vất vả lắm mới chọn được một chiếc áo khoác, cảm thấy rất phù hợp với phong cách của Mile. Thử tưởng tượng ra hình ảnh Mile siêu ngầu mặc chiếc áo khoác này, cầm súng trong tay, cưỡi con xe phân khối lớn, mặt Apo liền hơi ửng hồng.

"Cái áo này bao nhiêu?"

"Giảm giá rồi thì là ****."

"Đắt thế ư..." Apo thoáng lưỡng lự.

Cậu vừa được phát lương cách đây vài ngày, vừa mua chút đồ cần thiết cho bản thân trong túi bây giờ chỉ còn một ít. Nếu mua thêm chiếc áo khoác này...

Nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn gần nửa tiếng nữa là phải đi làm, nếu còn loanh quanh thêm nữa thì sẽ muộn mất.

Nghiến răng rồi giậm chân một cái, cậu đi ra quầy thu ngân trả tiền.

* * *

Buổi tối, lúc Apo tới trường huấn luyện thì đám học viên đều đã ra về, cửa phòng làm việc của Mile đang đóng, bên trong không có ai. Apo quanh quẩn trước cửa phòng làm việc của Mile suốt một hồi lâu, trong lòng không khỏi suy nghĩ: "Nên đưa cho ổng kiểu gì đây?"

Đưa trực tiếp? Đây là áo mà tôi đây thưởng cho anh đấy, nhìn anh ngày nào cũng mặc sáu bộ kia thật là bủn xỉn chết mẹ! Không được, Apo cảm thấy lúc mình ở trước mặt Mile hoàn toàn không có được khí thế như vậy. Nếu trực tiếp nói là mua cho ổng, không khéo lại khiến Mile nghĩ nhiều cũng nên, như kiểu mình thực sự có ý gì với ổng vậy. Hay là không đưa trực tiếp thì cứ ném vào phòng làm việc đi? Nếu ổng hỏi thì bảo không biết, để ổng tự đi tìm hiểu...

Apo hệt như thằng bé lần đầu tiên thổ lộ với bạn gái, tim đập thình thịch.

Đang định đẩy cửa bước vào thì bất chợt thấy phía sau quần bị túm lại, tiếp đó là một cục đá lạnh rơi vào quần lót, lạnh đến nỗi Apo bật nhảy choi choi. Căm giận quay lại nhìn Mile trong chốc lát, cậu bỏ áo trong tay xuống, lập tức bổ nhào về phía anh.

Mile nhét cục đá lạnh vào quần lót Apo, Apo chỉ cần lại vào áo Mile là đủ. Vừa hay cần một cái "lò sưởi nhân tạo" để truyền nhiệt.

Apo phát ra tiếng cười nắc nẻ, hai bàn tay luồn vào từ vạt dưới của áo Mile, trực tiếp chạm lên lồng ngực nóng rực như lửa của anh.

Oa... thật là ấm áp, Apo lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

Nếu đổi thành người khác thì sớm đã phải kêu lớn một tiếng rồi túm tay cậu hất ra. Nhưng Mile lại chẳng buồn nhíu mày, lồng ngực còn đang không ngừng trào ra nhiệt, adrenalin nháy mắt tăng vọt.

Apo dùng đầu ngón tay nhéo mạnh lấy hai điểm nổi lên trước ngực Mile.

Mile hơi nheo mắt lại, ánh mắt đầy ý vị đàn ông liếc xuống cậu.

"Làm gì đấy?"

Apo cười hì hì, không nói gì, lại rút tay ra rồi xoay người đi nhanh vào phòng làm việc.

Mile bước theo sau cậu, trong lòng thầm nói: "Cứ đùa nghịch đi, sớm muộn gì cũng có ngày bị trừng trị."

Sau khi tiến vào, chẳng mấy chốc Mile đã phát hiện ra bộ áo mới mà Apo ném lên bàn làm việc.

"Áo này ở đâu ra?"

Apo căng thẳng, đáp: "Cái đó à... tôi mới mua cho chú tôi. Hay là thế này đi, anh thay ông ấy thử trước xem sao, chú tôi cao bằng anh, dáng người cũng gần giống anh."

Mile vừa vung tay lên liền mặc xong áo.

Apo thầm bật ngón tay cái trong lòng, yeah! Mặc lên người hiệu quả quá tuyệt vời!

Mile quay người lại, nét hưng phấn trên mặt Apo lập tức bị thu hồi, cậu lại bày ra một vẻ mặt sầu lo.

"Không được rồi... Chú tôi mặc khẳng định bị chật, vai ông ấy so với anh còn rộng hơn. Anh nhìn xem này, phần vai anh mặc đều bị chật căng, ông ấy càng không thể mặc vừa."

Mile bảo: "Không chật, vừa lắm."

"Ồ, vậy thì cho anh luôn, đây là hàng giảm giá đặc biệt, người ta không cho trả lại."

Ánh mắt hàm cười của Mile sâu kín hướng về phía Apo, thật không?

Apo kiễng mũi chân, quàng cánh tay lên vai Mile.

"Lần sau muốn thì cứ nói thẳng nha, lại còn 'vừa lắm', anh cũng có lòng quá ha!"

Mile rõ ràng bị Apo chọc cười.

Apo lại bị nụ cười của Mile làm cho ngơ người, đây là... cái tình huống gì chứ?

Mile dùng một tay kéo Apo vào lòng, hôn lên má và môi cậu. Mẹ kiếp thật khiến ông đây yêu chết cậu rồi.

"A, a, anh đừng hôn lên mặt!"

"Á á... đừng hôn nữa... Đủ rồi đấy."

"Mịa, anh bị lên cơn điên hả?"

"..."

* * *

Mile đi tắm rửa trước, Apo ngồi lục lọi tủ quần áo của Mile, lấy ra một chiếc quần có thể phối với cái áo kia, đưa cho hắn: "Anh mặc cái này luôn đi."

Một lát sau, cảm thấy tiếng nước đã ngừng, Apo đi tới trước cửa.

Mile lần lượt mặc vào quần vừa buộc xong dây quần thì Apo đẩy cửa tiến vào, đưa áo khoác cho hắn, "Thử lại lần nữa xem."

Mile thuận miệng nói: "Lựa thời gian cũng chuẩn thật."

"Nói thừa, tôi là ai chứ hả? Cảnh sát hình sự mà lị?"

Kỳ thực Apo là nấp ở sau cửa, nhìn chằm chằm Mile lần lượt mặc từng thứ lên người rồi mới tiến vào.

Từ lúc chui vào chăn, tay và miệng Mile chưa từng rời khỏi người Apo. Chơi hơn ba tiếng đồng hồ, đã bắn hai lần, thắt lưng Apo mỏi nhừ hết cả, miệng Mile vẫn còn ngậm lấy đầu ngực Apo không buông.

"Đừng liếm nữa có được không?" Apo dùng tay giữ lấy đầu Mile, khẽ giọng cầu xin.

Hơi nóng trong miệng Mile thổi thẳng tới tai Apo, anh trầm giọng nói: "Anh còn muốn liếm bên dưới của em." Vừa nói vừa dùng bàn tay to bóp nắn phần thịt mềm mại trên bắp đùi Apo.

Apo vừa nghe được lời này, phần bụng dưới liền liền cảm thấy nhồn nhột, có thằng đàn ông nào mà không hướng tới cái chỗ ấy? Lúc này thắt lưng cũng hết cả mỏi, cánh tay ôm sát lấy cổ Mile, cậu ghé vào tai anh nói: "Em muốn anh quỳ liếm cho em."

Mắt của Mile một màu đỏ quạch. Quỳ liếm? Em muốn anh quỳ liếm! Mile như trừng phạt mà đánh lên hai cặp đùi của Apo to gan, hung dữ đè nhấn hai bên thắt lưng, bày ra một tư thế đáng hổ thẹn, mặt trực tiếp vùi xuống.

"A a a... đừng..."

Đầu lưỡi Mile trượt dọc trên bắp đùi Apo, thắt lưng Apo run rẩy co giật hệt như bị dòng điện chạy qua. Khi Mile đã khiêu khích đến giới hạn, dùng miệng bao lấy anh bạn nhỏ của Apo, Apo liền như bị điện cao thế giật mạnh, hai cánh mông đều xóc nảy lên. Ngón tay túm chặt lấy tóc Mile mà kéo, mà vặn vẹo, đệm giường đều bị mồ hôi trên mông cọ đến ẩm ướt.

Sau khi Mile mạnh mẽ phun ra nuốt vào một hồi, đầu lưỡi đánh thẳng xuống dưới, bao lấy hai viên bi của Apo, quai hàm dùng lực ngậm mút gặm cắn. Apo hai má đỏ bừng, không ngừng dùng tiếng khóc nức nở để cầu xin tha thứ.

"Ưm... thích quá..."

Đầu lưỡi Mile đảo qua phần xương chậu của Apo, đột nhiên dùng tay tách kẽ mông ra.

"Tôi muốn liếm xuống dưới thêm chút nữa."

Apo cứng đờ cả người, bắt đầu liều mạng giãy giụa và ngăn cản, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

"Không được! Không được! Cút!"

Mile lại đè lên người Apo lần nữa, vừa vê lộng phần dưới, vừa ghé xuống tai cậu thì thầm.

"Tại sao không được?"

Apo vừa giữa lấy cổ tay Mile vừa dốc sức ổn định hô hấp, bảo: "Tại sao? ĐM đấy chính là... là biến thái... Anh biết không hả?"

Ngón tay Mile nhịn không được trượt vào kẽ mông, anh dùng giọng điệu trầm thấp đầy khiêu gợi để nói: "Vừa nãy anh thấy cả rồi."

"Thấy rồi thì kệ nó đi? ĐM chẳng lẽ anh không có?" Apo đỏ rực cả mặt, lắc lắc cổ tay Mile.

Giọng điệu của Mile đã miêu tả rõ cảm thụ thị giác của anh: "Đặc biệt lẳng lơ."

"Anh cút... A a..."

Apo bị ngượng đến gần chảy cả nước mắt, cảm thấy tay Mile chọc tới một vị trí mẫn cảm nào đó, liền vùng người lên như cá chép đánh vảy, đè phắt Mile xuống dưới thân, bắt đầu giở đủ các loại trả thù.

-----------------

Đến hiện tại thì Daddy vẫn chưa hòa làm một với PuPu quí vị ạ =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro