CHƯƠNG 77: APO, CẬU Ở LẠI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về, Apo xuất phát từ hiếu kỳ, dự định cầm búp bê tình dục lên, nhìn xem rốt cuộc nó sẽ trông thế nào.

Vì vậy, Apo mở cái rương được niêm phong ra, lấy từ bên trong một túi cao su khô quắp, trước tiên là cầm cái lỗ thổi hơi. Sau đó dùng một ống bơm khí vào bên trong, âm thanh phát ra làm tinh thần thêm hăng hái, rất nhanh "nhào nặn" ra một con búp bê thân hình đầy đặn. Vì để tránh cho bị nổ, Apo không dám bơm quá đầy, cảm giác không sai biệt lắm liền đem ống thổi hơi buông xuống.

Sau đó đặt lên giường, tỉ mỉ quan sát một phen.

"Không sai, rất bền." Apo lẩm bẩm.

Ánh mắt chuyển dời đến ngực búp bê, lấy tay đặt ở trên đầu v* hồng hào ngắt một cái.

"Uhmm..."

Lại có thể kêu ra âm thanh? Điểm này ông chủ trước đó chưa nói, hoàn toàn nằm ngoài nhận thứ của Apo. Nhịn không được nên bóp thêm vài cái, cảm giác búp bê kêu rên quả nhiên mê người, sự hài lòng lại tăng lên mấy phần.

Apo lại vén váy búp bê lên, nhìn xuống nơi riêng tư.

Nhắc tới đây, bộ vị đó của búp bê được làm rất tinh tế, vốn dĩ lúc đầu, nó nó là một thứ khô quắp, nhất định là phải ở vị trí này mà "cày bừa" thật nhiều. Đầu óc của Apo lại bắt đầu vận động, ánh mắt hạ lưu nhìn chằm chằm, từng cấu tạo đều đặc biệt rất mê người, nhất là lông ở bộ phận sinh dục, hung hãn cắm sâu bên trong, cảm giác giống như là đang mọc dài ra.

Apo cũng là một gã đàn ông huyết khí phương cương, chỉ là bị đầu độc một chút, phản ứng sinh lý bình thường vẫn sẽ xuất hiện. Bất quá xài thử một chút rồi quên đi, cậu cũng không muốn đem lần đầu của mình chôn vùi trong một cái món đồ chơi cao su như vầy.

Nghĩ đến tặng phẩm còn đang trong túi áo, Apo nhanh chóng móc ra.

Ba chai dầu bôi trơn, thật đúng là quà tặng không ít... Apo không biết tâm lý xuất phát từ cái gì, hiển nhiên bản thân tự cất một chai, còn dư lại hai chai thả ngược vào trong rương. Máy rung cũng có hai cái, một bị Apo ném vào trong rương, cái còn lại cầm ở trong tay. Lên mạng tìm hiểu xem vật này sao lại bán chạy như vậy, Apo cũng không nhịn được mà muốn thử một phen.

Để xem có giống mọi người tương truyền hay không.

Đè xuống mở công tắc, sau đó cảm giác được sự rung chuyển, trực tiếp nhét vào trong đũng quần.

Tiếp đến, chợt hít một hơi.

Quả thật có chút cảm giác, thế nhưng không thoải mái như mong đợi.

Apo chính là đang chơi sung sướng gần chết, đột nhiên nghe phía bên ngoài một hồi tiếng thắng xe.

Bởi vì lòng dạ bất minh, cảm giác của Apo so với thông thường đặc biệt nhạy cảm hơn rất nhiều, có một chút gió thổi cỏ lay đều khiến tim đập rộn lên. Vội vàng chạy đến trước cửa sổ ban công hướng ra ngoài nhìn, thấy bảng số xe quen thuộc, mặt cắt không còn một giọt máu. Mẹ kiếp nó, ổng tới rồi?

Lúc này, Mile đã mang theo nhiều đồ đi vào trong.

Tới nhà Apo vô số lần, đây là lần đầu tiên Mile quang minh chính đại đi vào từ cửa chính.

Mẹ Apo mở cửa đối mặt Mile, thấy anh phản xạ liền lùi một bước.

"Cậu là..."

Mile cố gắng điều chỉnh biểu cảm gương mặt ôn hòa một chút, "Cháu và Apo là bạn thân, nghe nói em ấy không khỏe, cố ý tới thăm một chút."

"Không được khỏe?" Mẹ Apo vô cùng kinh ngạc, "Mới vừa rồi còn náo loạn mà."

Mile sắc mặt thay đổi, bất quá không hỏi nhiều, đem đồ dùng đặt xuống kính biếu, tiện thể nói câu "A...dì à..., năm mới may mắn."

Mẹ Apo lúc này mới thôi cảnh giác, vẻ mặt tươi cười với Mile nói: "Mau vào đi con."

Lúc này, Apo đang ở phòng vội vàng xả khí con búp bê ra ngoài. Bởi vì thân hình búp bê quá lớn, không xả khí thì đặt ở đâu cũng không ổn.

Kết quả sốt sắn không tìm được lỗ xả khí, gấp đến mức trán đầy mồ hôi.

Trời ơi? Mình vừa từ chỗ nào mà bơm khí vào vậy? A....a....., ở đây, ở đây...

Mile không hổ danh là từng làm qua bộ đội đặc chủng, kỹ thuật ngụy trang bậc nhất, rõ ràng hợp lại hai mắt đã có thể tìm tới phòng của Apo, vẫn cứ chờ mẹ Apo chỉ hướng cho anh.

"Ngay căn phòng kia."

Mẹ Apo nói xong, xoay người đi pha trà cho Mile.

Apo nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, ngực kêu to cứu mạng. May mà nhà cậu gian phòng khá lớn, từ phòng khách đến phòng ngủ còn phải đi một đoạn rất dài, cũng đủ cho cậu xả khí từ con búp bê ra, tôi áp tôi đè tôi đè đè đè..., vì sao lỗ thoát hơi lại nhỏ như vây? Hận không thể một cước trực tiếp đạp nổ.

Rốt cục, khí thả ra coi như hết, Apo cấp tốc đem búp bê tình dục nhét vào trong rương, lấy nắp đóng lại.

Cửa mở.

Không khí phút chốc theo mồ hôi hột của Apo mà đọng lại.

Thân hình cao lớn của Mile hầu như lấp khuất toàn bộ cánh cửa, làm Apo nhìn không thấy một chút hy vọng chạy thoát. Cậu cứ như vậy mặt đỏ tới mang tai, mồ hôi đầm đìa ngồi chồm hổm dưới đất.

"Em..."

Apo kích động đứng lên, cái điều khiển từ xa của máy rung đang ở đáy quần nằm rơi bên ngoài.

Vô cùng thê thảm!

Bốn chữ này thực sự là vẽ lên trước mặt của Mile.

Nếu như cậu không hoảng hốt, thoải mái thừa nhận: "Đây là em vừa mới mua được, nào nào nào, em cho anh biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đảm bảo anh vui tới chết," thì tình hình có lẽ sẽ khá hơn một chút. Nhưng Apo hết lần này tới lần khác là một bộ dạng chạy tội biểu hiện của người bị người ta bắt về tuyên án, không thể nào dùng gương mặt này mà nhận tội. Mile yên lặng liếc mắt nhìn Apo, không nói gì, xoay người đi.

Nghe săm xe ma sát bén nhọn đâm trên mặt đất, Apo có thể cảm giác được ở trong đó chứa đựng ít nhiều sự nổi giận ngấm ngầm không phát ra.

Ân hận đập một quyền vào cái rương, Apo trong đầu thì tự chửi—— Tao tiêu rồi. (Bắt ghen với ai không bắt, đi bắt với sextoy kkkkk)

Mẹ Apo pha trà xong, đi tới phòng Apo vừa nhìn, người đâu?

"Đi rồi." Apo nói.

"Nhanh như vậy? Cả nước bọt còn chưa chạm tách đã đi?"

Apo không nói chuyện, cố lết tới ban công hút thuốc.

Nói thật, nếu như vừa rồi Apo trực tiếp đuổi theo, cố gắng giải thích một phen, mọi chuyện liền ổn thỏa, nhưng lại biểu hiện cái gương mặt đó không ít lần. Một mặt là bởi vì cậu quả thực chả làm gì sai, một mặt khác là bởi vì cậu không biết dùng vị trí và thân phận gì để giải thích chuyện này.

Mặc dù Apo miệng thì đã chính thừa nhận tầm quan trọng của Mile đối với mình, nhưng hai người vẫn chưa xác định quan hệ. Nói cách khác cả hai người đều trong lòng biết rõ, nhưng người nào cũng chưa cho đối phương biết mức độ. Chỉ là dựa vào cảm giác thân mật mà ở chung cùng một chỗ, muốn thân thiết thì thân thiết, muốn ghen tuông thì ghen tuông, cũng không nghĩ sâu trong đó có ý nghĩa gì to lớn.

Vì vậy Apo đã nghĩ: "Mấy thứ đồ đó không phải là do nhu cầu tạo thành sao? Người khác dù nam hay nữ đều có lúc dùng loại đồ chơi này, người ta dùng cũng không sao, anh dựa vào cái gì so đo với em?"

"Đừng nói là không chính thức cùng anh ở cùng một chỗ, dù cho chính thức cùng anh ở cùng một chỗ, em cứ dùng thứ đồ chơi này thì thế nào?"

Nghĩ như vậy, Apo trong lòng thoát đạt, cùng ổng không chấp nhặt! Sẽ một mạch trực tiếp đi tới công ty, sẽ nói những thứ cần nói, sẽ pha trò, em không tin anh là một gã không biết xấu hổ, lòng dạ hẹp hòi.

Buổi tối, Apo đem con búp bê tình dục "tri kỷ" kia niêm phong lại, đặt vào trên xe của ba Apo.

"Hiếu kính ba nha."

Apo lời nói bất minh, chỉ là cười hắc hắc, tự mình nghĩ rằng cha con tương thông (cha con hiểu ý nhau) nên nở một nụ cười gian tà.

Thông thường con trai sẽ thân với mẹ, nên ba đối với con trai lại nghiêm khắc một chút. Nhà của Apo lại trái ngược, điển hình của "nghiêm mẫu từ phụ" (mẹ nghiêm khắc ba hiền từ), Ba Apo đối với Apo đặc biệt cưng chiều, quan hệ hai cha con vẫn đặc biệt tốt.

Sáng sớm hôm sau, Ba Apo thu xếp xong đồ đạc, lại phải quay về nơi công tác.

Trước khi đi ông hướng về Apo nói: "Nếu như lễ mừng năm mới năm sau ba về nhà, con còn không có bạn gái, ba sẽ dùng ít biện pháp đấy."

Apo hắc hắc vui một chút, hoàn toàn không để ở trong lòng.

Ông đi rời không bao lâu, Apo thì lái xe đi đến công ty Mile.

Sau khi tới nơi, Apo giống như không có chuyện gì xảy ra, thoải mái đi vào phòng làm việc của Mile. Từ lúc cậu và Mile quan hệ gần gũi, thay đồ cũng không vào phòng thay nữa, trực tiếp ở ngay phòng làm việc liền đem chuyện này làm.

Rõ ràng trang phục huấn luyện đang treo trên tường, Apo làm bộ nhìn không thấy, cố ý hỏi Mile: "Này, anh đem quần áo huấn luyện của em để chỗ nào?"

Giọng điệu lạnh lùng như mọi ngày giống như người cầm cái thứ đồ chơi ấy ngày hôm qua không phải cậu.

Đáng tiếc, Apo chọn sai thời cơ, bây giờ trong con mắt thong dong của Mile đều không phải là không thẹn với lương tâm, chỉ đơn thuần là muốn chuyện cũ qua đi không muốn nhắc tới.

Apo đợi nửa ngày không nghe được lời đáp, nhìn lướt qua Mile trầm mặt, lòng hừ lạnh một tiếng, không để ý tới tôi, tôi tự đi tìm.

Bình thường Apo thay quần áo đều thay trong buồng, hôm nay hết lần này tới lần khác thay ở bên ngoài, không xem Mile vào đâu, ở một tấm thủy tinh trong suốt đặt bên ngoài kia là thân ảnh của ai đó.

Sau đó, đem áo khoác cởi ra treo lên kệ áo ở sau cửa.

Va một tiếng, vật gì rớt ra.

Apo nhặt lên vừa nhìn, mẹ kiếp, tôi thế nào lại đem cái đồ chơi này mà mang tới đây? Phải nhanh bỏ lại vào trong túi áo.

Sau đó, đem bản thân cởi ra nhẵn bóng trần truồng, bình thường là cởi một ít mặc một ít, hôm nay đích thị là cởi toàn bộ. Thẳng đến phía sau chợt đem rèm che kéo xuống vang lên một âm thanh nặng nề., Apo chậm rãi đem quần áo mặc vào. Vốn tưởng rằng quay người lại sẽ nghe được Mile rống giận, kết quả là còn không thèm hé ra một tiếng, đóng chặt khóe môi.

Còn không để ý đến tôi hả? Apo tiếp tục tự quyết: "Tôi đi ra ngoài theo bọn họ huấn luyện."

Bây giờ là thời điểm huấn luyện của kì cuối, từng học viên đều rất ra sức, bởi vì kết quả thành tích sẽ ảnh hưởng giấy chứng nhận đẳng cấp của bọn họ. Apo thì không cần lo lắng những thứ này, cậu vốn cũng không phải là tham gia tập luyện để trở thành vệ sĩ, sở dĩ không cần tham gia cuộc thi. Vì vậy không cần bồi luyện nhiều, tự nguyện làm tấm bia "thịt" cho mọi người tập luyện.

"Đến đi!"

Bởi vì Apo thân phận có điều cố kỵ, học viên không dám hạ thủ hung bạo, Apo trước hết dùng ám chiêu khiêu khích, kích thích lên đối phương dục vọng chiến đấu, lại cam tâm tình nguyện bị người khác ngược đãi.

Trong thời gian ngắn ngủi hơn mười phút đồng hồ, Apo không biết bị đạp vào điểm yếu, quăng ngã bao nhiêu lần.

Mỗi lần ngã xuống trong lòng đều là những câu nói oán trách, tôi không tin anh không để ý tới tôi.

Rốt cục, thân hình Mile sẳng giọng từ phòng làm việc xuất hiện.

Một tiếng "Tập hợp", không đến năm giây, toàn bộ học viên trở về vị trí cũ, đứng thẳng tắp.

Mile mắt sáng như đuốc, bên trong phụt ra ngọn lửa màu đen.

Các học viên tất cả đều khó thở, có một loại cảm giác rằng cái chết đã đến nơi. Chưa từng thấy qua loại ánh mắt này của Sếp Mile! Đây như là muốn huyết nhục văng tung tóe, xác chết khắp nơi, điệu bộ không muốn chừa một mảnh giáp.

Một lát sau, Mile mở miệng.

"Giải tán."

Toàn bộ học viên còn chưa chuẩn bị kịp, giải tán? Tôi không nghe lầm chứ? Con mắt liền dò xét, hầu như không ai dám di chuyển.

Mile cứ thế mà tiếp tục nói một câu.

"Apo, cậu ở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro